Trưởng Công Chúa Ốm Yếu

Chương 128


- "Trưởng công chúa, hôm nay Võ An Hầu tới thăm ngài, lại bị Hoàng Thượng ngăn ở ngoài cửa, nói là ngài thân mình không thoải mái, yêu cầu cần tĩnh dưỡng, tạm không tiếp khách."
Bích Nghiêu hầu hạ Bảo Lạc dùng xong một chén cháo gạo kê xong, liền nói với Bảo Lạc.
- "Hắn.."
Bảo Lạc giơ giơ lên mi:
- "Hắn như thế nào lại tới nữa? Cũng không sợ bị người ta nói là không biết xấu hổ hay sao?"
Tuy là nói như vậy, nhưng Bích Nghiêu nhìn ra được chủ tử nhà mình đối với việc Lam Thừa Vũ đến, trong lòng tràn đầy vui mừng.
Hai người rốt cuộc vừa mới chính thức xác định quan hệ, đúng là khó có thể bỏ qua thời gian gặp nhau thường xuyên.

Lam Thừa Vũ ngày thường được biết đến là một người ổn trọng, lúc này lại giống như những tên tiểu tử nóng nảy.

Bảo Lạc tuy rằng trên mặt biểu hiện là không thèm để ý, nhưng Bích Nghiêu hầu hạ, phụng dưỡng bên người nàng nhiều năm lại há có thể không biết trong lòng Bảo Lạc cũng là thường xuyên nghĩ tới Lam Thừa Vũ.
Mới vừa rồi khi nghe được Lam Thừa Vũ tới, một đôi con ngươi của nàng đều sáng lên, cả người nhìn so với ngày thường sinh động hơn rất nhiều.
Bất quá, chủ tử nhà mình chính là có chút khẩu thị tâm phi.

Trong lòng rõ ràng là ước gì lúc nào cũng được cùng Lam Thừa Vũ ở bên nhau, trên mặt lại càng biểu hiện ra một bộ không thèm để ý đến bộ dáng của Lam Thừa Vũ.

Bích Nghiêu nhìn thấy liền cảm thấy rất thú vị, chuyện này cũng coi như là chủ tử nhà mình khó có được tâm thái nữ nhi khi yêu đương.
- "Ai, nô tỳ vốn dĩ nghĩ Võ An Hầu một mình một người ở bên ngoài đợi lâu như vậy cũng quá đáng thương.

Nếu là Trưởng công chúa muốn gặp hắn, nô tỳ liền phái người đi tới trước mặt Hoàng Thượng cầu tình cũng để Võ An Hầu cùng Trưởng công chúa được gặp nhau.

Bất quá, Trưởng công chúa nếu không nghĩ muốn nhìn thấy hắn cũng là do vận khí của Võ An Hầu không tốt a."
Bích Nghiêu trong miệng một tiếng tiếp một tiếng than nhẹ, kỳ thật nhìn về phía Bảo Lạc trong mắt mang theo một chút ý cười.
Nếu là bình thường dưới tình huống này, Bảo Lạc sợ là đã sớm nhìn ra Bích Nghiêu là đang trêu ghẹo nàng, đáng tiếc hiện tại Bảo Lạc thất thần, một lòng nghe Bích Nghiêu nói, thế nhưng lại không chú ý tới thần sắc của Bích Nghiêu.
- "Hắn..

Thật sự đợi rất lâu sao?" Bảo Lạc nhẹ nhàng hỏi.
- "Đúng vậy, từ lúc diện thánh đến bây giờ đã hơn một canh giờ.

Hoàng Thượng không cho Võ An Hầu tiến vào, Võ An Hầu liền mỏi mắt trông mong mà chờ ở cửa, nô tỳ nhìn đều cảm thấy lo lắng."
- "Vậy liền để hắn vào đi." Bảo Lạc đề cao ngữ tốc: "Hoàng huynh nơi đó nếu là hỏi tới thì để ta đi nói."

Vĩnh Gia Đế ra ý chỉ này chỉ là nhằm vào Lam Thừa Vũ, chưa bao giờ nhằm vào Bảo Lạc.

Lam Thừa Vũ nếu là muốn gặp Bảo Lạc, có thể, liền ở bên ngoài chờ xem ngày nào đó có thể thấy được Bảo Lạc, vậy thì khó mà có thể nói.

Bảo Lạc nếu là muốn gặp Lam Thừa Vũ, đó là tùy thời đều có thể nhìn thấy.

Đối xử với ai nhẫn tâm, chứ Vĩnh Gia Đế đều không thể đối xử nhẫn tâm được với muội muội mình.
Nói trắng ra là Vĩnh Gia Đế ra cái ý chỉ này, một là vì muốn để Lam Thừa Vũ gặp chút trở ngại, muốn bắt cóc muội muội hắn thì phải chịu khổ một chút.

Hai là làm Lam Thừa Vũ biết, muốn cưới được Trưởng công chúa tôn quý nhất Đại Hạ không phải là chuyện dễ dàng như vậy, chỉ khi hắn tới không dễ, Lam Thừa Vũ ngày sau đối với Bảo Lạc mới có thể càng thêm quý trọng.
Bích Nghiêu yên lặng nhìn Bảo Lạc nửa ngày, bỗng nhiên cong môi cười:
- "Trưởng công chúa rõ ràng là đang quan tâm Võ An Hầu, vì sao không nói rõ đi?"
- "Ai quan tâm hắn, ta bất quá là xem hắn đáng thương, lúc này mới.."
Bảo Lạc nói đến một nửa, lúc này mới phát giác có cái gì không đúng.

Nàng hung hăng trừng mắt nhìn Bích Nghiêu liếc mắt một cái:
- "Cho ngươi đi, ngươi còn không mau đi, bổn cung hiện tại sai sử ngươi không được đúng không?"
- "Dạ, nô tỳ này liền đi ngay."
Có Bích Nghiêu cô cô dẫn đường, mới vừa rồi không được vào cửa, lần này Lam Thừa Vũ thực mau liền tới trước mặt Bảo Lạc.
Bảo Lạc khẽ ho nhẹ một tiếng, nghiêm trang mà nói với những người hầu hạ phía dưới:
- "Các ngươi đều lui ra đi, Bích Nghiêu lưu lại.

Nhiều người như vậy tới tới lui lui, bổn cung nhìn đến mức hoa hết cả mắt."
Người hầu trong Chiêu Dương điện biết Bảo Lạc tính tình rất tốt, ngày thường cũng chỉ có Bích Nghiêu cô cô cùng vài tên cung nữ bên người có thể thường xuyên đi theo bên người nàng.

Bởi vậy, các nàng đối với lời nói của Bảo Lạc cũng không cảm thấy có gì kỳ quái, chỉ là rất hâm mộ mà nhìn về phía Bích Nghiêu cô cô.

Lại nói tiếp, Trưởng công chúa đối với Bích Nghiêu cô cô sủng ái, cả Chiêu Dương điện đều không có bất luận kẻ nào có thể so được.
Mà nhóm tiểu cung nữ, tiểu thái giám nhóm đông đảo, hâm mộ mà nhìn Bích Nghiêu cô cô rồi ròi đi, lại hận không thể theo bọn họ cùng nhau lui ra.
Nàng một chút cũng không nghĩ lưu tại ở bên trong nhìn Bảo Lạc cùng Lam Thừa Vũ dịu dàng thắm thiết ở chung với nhau.

Ở cái loại này thời điểm, nàng rõ ràng chính là cái đuôi dư thừa.

Bất quá, Bích Nghiêu cũng rõ ràng Bảo Lạc rốt cuộc còn chưa cùng Lam Thừa Vũ thành hôn.

Nếu là đơn độc cùng Lam Thừa Vũ ngây ngốc tại trong cung điện, bên người một cái cung nữ hầu hạ đều không có, là không thỏa đáng.

Bởi vậy, nàng thực tự giác mà đối Bảo Lạc nói:
- "Trưởng công chúa, nô tỳ thay ngài đi ra canh giữ ở cửa."
Bích Nghiêu mới quay người lại, Bảo Lạc đã bị Lam Thừa Vũ nâng đầu lên, hung hăng hôn xuống, nụ hôn kia cực kỳ nóng hôn, quả thực như là muốn làm cho người ta nóng chảy ở bên trong.

Bảo Lạc dần dần bị Lam Thừa Vũ kéo theo tiết tấu bên trong hắn, theo Lam Thừa Vũ trầm luân đi xuống.
Thẳng đến khi nàng cảm thấy trước mắt một trận choáng váng, Lam Thừa Vũ mới rốt cuộc buông nàng ra, dùng lòng bàn tay thô ráp vuốt ve cánh môi nàng, nói:
- "Đều đã hôn môi như vậy nhiều lần rồi, ngươi như thế nào vẫn là không học được cách thở? Thật kém.

Xem ra, chúng ta nên luyện tập nhiều hơn một chút mới đúng."
Bảo Lạc trên mặt đỏ tươi, ướt át:
- "Ngươi, ngươi đúng là đăng đồ tử, vừa tiến vào liền làm ra loại sự tình này, cũng không sợ bị người khác phát hiện đi."
Lam Thừa Vũ nhướng mày:
- "Ta còn cho rằng là ngươi cố ý đem người tống cổ đi ra ngoài chính là vì nghĩ tới phương tiện chúng ta giao lưu tình cảm.

Lại nói, chúng ta hiện tại đã là vị hôn phu, hôn thê, ngươi như thế nào có thể nói ta là đăng đồ tử như vậy được? Thật làm người thương tâm mà."
- "Ngươi nếu còn nói năng ngọt xớt như vậy, ta liền phái người đem ngươi đuổi ra ngoài."
- "Đừng.."
Lam Thừa Vũ giống như giẫm phải đuôi, khẩn trương ôm lấy Bảo Lạc, chôn ở đầu vai Bảo Lạc thật sâu ngửi ngửi:
- "Ta chỉ là..

Quá nhớ ngươi..

Đợi vài ngày, thật vất vả lắm mới được nhìn thấy ngươi, ngươi cũng phải cho ta điểm ngon ngọt đi.."
Bảo Lạc nghe vậy, nhăn lại mày:
- "Ngươi đợi ở đây vài ngày?"
- "Đúng vậy, ngày hôm qua, còn có hôm trước..


Ta đều có tới, chỉ là, một lần rồi một lần cũng không thấy được ngươi.

Hôm nay, nếu không phải Bích Nghiêu thấy ta đáng thương, đáp ứng ta sẽ tới trước mặt ngươi thay ta nói vài câu, chỉ sợ ta vẫn cứ không thể gặp được ngươi đi?"
Lam Thừa Vũ phóng thấp thanh âm.
Mấy ngày trước hắn rõ ràng biết không thể gặp Bảo Lạc, lại vẫn cứ mỗi ngày tới báo danh, bất quá là bởi vì hắn biết rõ Bảo Lạc mềm lòng.

Nếu không có việc này nỗ lực, như thế nào có thể tiến thêm một bước gia tăng tình cảm của hắn cùng Bảo Lạc đây?
Mặt khác, Vĩnh Gia Đế khó xử hắn lâu như vậy, hắn nếu là không nhân cơ hội phản kích một chút, ở trước mặt Bảo Lạc cấp Vĩnh Gia Đế một chút ngáng chân thì cũng thật xin lỗi chính hắn.
Lam Thừa Vũ đang chờ Bảo Lạc nghe vậy trấn an hắn, thuận tiện quở trách Vĩnh Gia Đế vài câu, nhưng liền nghe Bảo Lạc nói:
- "..

Ngô, ngươi hiện tại nhàn như vậy sao? Mỗi ngày đều có thời gian ở trong cung này?"
Lam Thừa Vũ: "..."
Cuộc đối thoại này phát triển theo phương hướng như thế nào cùng trong dự đoán của hắn có chút không giống nhau vậy?
Bảo Lạc chớp chớp mắt, tiếp tục nói:
- "Ta nghe nói người nhàn lâu rồi không tốt, nếu không, ta nói với ca ca để cho ngươi tìm chuyện gì làm đi?"
Lam Thừa Vũ vẻ mặt chết lặng.

Hắn như thế nào cảm thấy hắn mỗi ngày đều tâm tâm niệm niệm muốn gặp Bảo Lạc, trên thực tế nàng cũng không muốn nhìn đến hắn như vậy?
Có lẽ là biểu tình trên mặt Lam Thừa Vũ quá mức rõ ràng, Bảo Lạc che miệng, "Phụt" một tiếng bật cười.
- "Nói với ngươi thật mắc cười đâu, mới vừa rồi ta nói, ngươi cũng đừng tin là sự thật.

Bất quá, ngươi cái dạng này nhìn thật sự là quá thú vị."
Lam Thừa Vũ mặt không biểu tình mà nhìn Bảo Lạc một hồi, bỗng nhiên đem đôi tay duỗi đến dưới nách Bảo Lạc -- gãi ngứa chọc nàng.
Bích Nghiêu ở bên ngoài cửa cung nghe thấy bên trong cung truyền đến tiếng Bảo Lạc cười từng đợt giãn rã, trong lòng cảm thấy được an ủi.
Có Võ An Hầu ở đó, tâm tình Trưởng công chúa quả nhiên sẽ tốt hơn rất nhiều, nàng lựa chọn đem Lam Thừa Vũ mang tiến vào liền không có sai.
Qua một đoạn thời gian, chiến sự Vân Nam rốt cuộc cũng được bình ổn.
Tuy rằng Vân Nam Vương dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, nhưng là Đại Hạ mới vừa thắng Bắc Nhung, đúng là lúc sĩ khí quân sĩ tăng mạnh nhất, lại được triều đình Đại Hạ phái ra vài lần binh lực với Vân Nam Vương đánh tới đánh lui một hồi, Vân Nam thực nhanh liền chống đỡ hết nổi.
Lúc này đây, Vân Nam Vương bị bại trận đến mức cực kỳ bi thảm.
Vương phủ bị đánh chiếm, bản nhân Vân Nam Vương cũng bị bắt đi làm tù binh, bị áp tải về trong kinh.

Vĩnh Gia Đế phái một người tin được tới biên giới đại quan đi thống trị Vân Nam.

Từ đây về sau, Vân Nam sẽ không có Vân Nam Vương nữa.
Nếu nói lúc trước đối chiến với Bắc Nhung một trận chiến, phụ thuộc rất lớn tới ở rất lớn tới năng lực, trình độ của phụ tử Lam gia.


Như vậy, đánh một trận với Vân Nam có thể đại chiến toàn thắng, dựa vào chỉ dẫn của Vĩnh Gia Đế nhiều mặt phối hợp năng lực.
Có hai tràng đại thắng ở trước mắt như vậy, lại có việc cứu tế thỏa đáng đã giúp Vĩnh Gia Đế yên ổn lòng dân, triều đình trên dưới tuy nói còn không thể xem như tất cả mọi người hoàn toàn phục Vĩnh Gia Đế, nhưng không thể nghi ngờ, ba sự kiện này khiến cho các vị lão thần một lòng muốn phụ tá Vĩnh Gia Đế cực kỳ tin tưởng vị minh quân này.
Quân đội đại thắng trở về, tự nhiên phải luận công ban thưởng, lúc này có thể nói là mấy nhà vui mừng mấy nhà sầu.
Bình Ninh quận chúa phái người đi, chỉ lập được công lao không lớn cũng không nhỏ, việc này đối với người tâm cao, khí ngạo như Bình Ninh quận chúa mà nói, hiển nhiên không phải cái gì đáng giá cao hứng cho lắm.

Vì trong chiến tranh lần này vớt vát chút điểm công lao, bồi dưỡng thân tín, nàng không những không thiếu bỏ vào chút sức lực.

Ai ngờ, đến cuối cùng thế nhưng phải nhận cái kết quả như vậy.

Bình Ninh quận chúa cơ hồ liền cực kỳ tức giận:
- "Để cho bọn họ đánh chỗ nào liền đánh chỗ đó.

Một đám ngu xuẩn, không làm nên trò trống gì, thật là uổng phí bổn quận chúa vì bọn họ mà hao tâm!"
- "Quận chúa bớt giận, những người đó tuy nói là tư chất nô độn, rốt cuộc vẫn là lập một ít công lao.

Ngày sau, bọn họ không chừng còn có ích lợi đối với chúng ta.

Quận chúa ngẫm lại mà xem, nếu sức lực của chúng ta đã ra, đơn giản liền tiếp tục lung lạc bọn họ đi, cũng không uổng phí."
Người phía dưới nơm nớp lo sợ mà khuyên nhủ.
Bình Ninh quận chúa thấy thế, hít một hơi thật sâu, bình phục một chút tâm tình.
Nàng cũng biết, nàng chính mình gần đây hỏa khí quá lớn, nhưng nàng thật sự không có cách nào khống chế được.
Sau khi biết được Bảo Lạc được chỉ hôn cho Lam Thừa Vũ, trong lòng nàng liền vẫn luôn có một phen hỏa khí rực cháy, thiêu đến tâm can nàng đến phát đau.
Lý trí Bình Ninh quận chúa biết, từ một khắc nàng bị hủy dung kia, quan hệ của nàng cùng Lam Thừa Vũ cũng đã không có khả năng.

Không có nàng, Lam Thừa Vũ sớm hay muộn sẽ cưới người khác.

Nhưng tình cảm này, nàng lại không thể tiếp thu được.
Lúc trước nàng rõ ràng là người có lực có thể cạnh tranh được vị trí Võ An Hầu phu nhân nhất, liền cùng Ngũ công chúa, Lục công chúa hai cái công chúa chính thống ở trước mặt nàng đều rơi xuống thế hạ phong, càng đừng nói ngay từ đầu nàng đã loại trừ Bảo Lạc.
Nhưng hiện tại, Bảo Lạc có ca ca cũng một mẹ sinh ra bước lên ngôi vị hoàng đế, nàng liền cái gì cũng đều có được, địa vị tôn sùng, thanh danh được mọi người cùng khen ngợi, cùng với vị hôn phu ưu tú..

Trái lại, Bình Ninh quận chúa liền muốn mưu cầu một cọc nhân duyên môn đăng hộ đối đều phải dựa vào tính kế mới có được.

Hiện giờ, Tần quốc công thế tử đối với Bình Ninh quận chúa thái độ như cũ là lãnh đạm.

Đối lập như thế, tâm tình Bình Ninh quận chúa như thế nào có thể chấp nhận được đây?.

Bình Luận (0)
Comment