Trưởng Công Chúa Ốm Yếu

Chương 153


Bởi vì nhìn thấy được một tia hy vọng, nên ý chí muốn sống của Bảo Lạc so với bất luận thời điểm nào cũng đều mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Mấy ngày nay, nàng mỗi ngày đều ăn ngon uống tốt, cuối cùng liền ở trong hoa viên tản bộ, cường thân kiện thể.

Lam Thừa Vũ cũng phá lệ chấp thuận lưu lại trong cung tạm cư trú ở đây để thuận tiện chiếu cố tốt cho Bảo Lạc.
Có rất nhiều lần Phó hoàng hậu ôm Đại hoàng tử ngồi ở trong hoa viên đều nhìn thấy Lam Thừa Vũ cùng Bảo Lạc mười ngón tay đan vào nhau, trước mặt nàng chậm rãi đi qua.

Bọn họ cái gì cũng không có nói, nhưng mỗi một ánh mắt, mỗi một động tác là có thể đủ minh bạch ý tưởng lẫn nhau.

Ánh chiều tà hoàng hôn chiếu rọi vào trên người bọn họ, vì bọn họ mà in lại một tầng sắc thái ấm áp, bóng dáng của bọn họ cầm tay nhau rời đi thế nhưng lại khiến cho Phó hoàng hậu sinh ra một tia cảm giác năm tháng tĩnh lặng trôi qua thật tốt.
Trong mắt Phó hoàng hậu không khỏi toát ra một tia cảm giác hâm mộ.
Gió nhẹ từ bên người Phó hoàng hậu mơn trớn, đem sợi tóc của nàng thổi hơi hơi giơ lên.

Phó hoàng hậu ôm thật chặt Đại hoàng tử trong lòng ngực, sợ gió này quấy nhiễu tiểu hài tử trong lòng ngực, nghiêng đi non nửa thân mình vì hắn mà chống đỡ.
Tiểu hài tử trong lòng ngực nàng nho nhỏ hãy còn ngủ say, thường thường sẽ chép chép cái miệng nhỏ càng thêm đáng yêu.
Phó hoàng hậu đang nhìn Bảo Lạc cùng Lam Thừa Vũ, không nghĩ tới nàng cũng trở thành cảnh sắc tuyệt đẹp trong mắt người khác.

Bộ dáng nàng lẳng lặng mà ngồi ở chỗ này ôm Đại hoàng tử phơi nắng, đồng dạng cũng làm người khác cảm thấy vô cùng ấm áp.

Vĩnh Gia Đế nhìn muội muội cùng muội phu càng lúc càng đi xa, lại nhìn nhìn vẻ mặt từ ái của Phó hoàng hậu nhìn tiểu hài tử trong lòng ngực nàng, mềm lòng đến rối tinh rối mù, hận không thể để cho thời gian được vĩnh viễn đình trú tại một khắc này.
Chỉ mong những người mà hắn yêu thương vẫn luôn luôn có thể vô ưu vô lo, không có sầu bi như vậy.
Trong nháy mắt, liền đến ngày sử dụng cổ trùng.
Ngày đó, Hứa thái hậu cố ý sai người làm canh sâm để Bảo Lạc cùng Lam Thừa Vũ mỗi người uống một chén nhỏ, đồng thời cũng làm dư ra một ít trong trường hợp Bảo Lạc hoặc Lam Thừa Vũ không chịu đựng được thì liền sẽ cho bọn họ uống một chút cũng có lợi cho thân thể.
Bảo Lạc cùng Lam Thừa Vũ cùng nắm tay nhau thật chặt, song song nằm ở trên một cái giường.
Lam Thừa Vũ chú ý thấy Bảo Lạc có một chút khẩn trương, trong lòng bàn tay có một tầng mồ hôi, liền nhẹ nhàng nhéo nhéo tay Bảo Lạc.

Bảo Lạc nâng lên con ngươi, ở trong ánh mắt trấn an của hắn dần dần thả lỏng người.
Không có gì quá đáng sợ, nàng ở trong lòng nói với chính mình như vậy.
Có người trước mắt bồi nàng, không rời không bỏ, sống chết có nhau, nàng còn có cái gì phải sợ nữa đây? Bất cứ lúc nào hắn cũng sẽ luôn luôn che chở cho nàng.
Quốc sư trước tiên lấy ra một cây đao, đặt ở trên ngọn lửa nướng qua, rồi sau đó lại lấy ra hai cái chén nhỏ, đặt ở bên người Lam Thừa Vũ cùng Bảo Lạc.
Cho dù trên tay sớm đã được bôi ma phí tán, nhưng ngay khi cánh tay bị rạch ra một khắc kia, Bảo Lạc vẫn là cảm giác được một cỗ đau đớn xuyên tim.

Bởi vì liều thuốc không thể dùng quá lớn, nên khi bôi một chút ít ma phí tán ở trên cánh tay cũng đủ làm cảm quan của nàng trở nên chậm chạp một chút, cũng không thể hoàn toàn khiến nàng bớt đau đớn được.
Cổ trùng nhập thể sẽ làm gia tăng thêm loại đau đớn này.

Bảo Lạc gắt gao mà cắn chặt môi dưới chính mình, nàng cảm nhận được rõ ràng cảm giác mà cổ trùng kia được đặt ở trên miệng vết thương nơi cánh tay chính mình, ở trong miệng vết thương chui tới chui lui, trên trán của nàng không khỏi thấm ra một tầng mồ hôi lạnh.
Bỗng nhiên, bên tai truyền đến một trận giai điệu xa xưa lúc nhanh, lúc chậm, hoặc thư hoặc hoãn, đan xen có hứng thú, điển nhã đại khí.


Theo tiếng giai điệu kia vang lên ở bên tai, Bảo Lạc phảng phất nhìn thấy một vài hình ảnh hiện ra trước mặt mình, gió cuốn cuồng sa, kim qua thiết mã, đối rượu túng ca, dũng mãnh sôi nổi.
Khúc này đúng là 《 Lương Châu khúc 》 Bảo Lạc cũng không xa lạ gì.

Lúc này đây, sau khi Lam Thừa Vũ khẽ mở miệng hát một câu mở đầu, Bảo Lạc thực dễ dàng liền liên tưởng đến những hình ảnh hiện lên trước mắt mình thực sống động.

Nàng từ trước tuy đã từng nghe qua khúc 《 Lương Châu khúc 》này, nhưng lại là lần đầu tiên âm điệu của 《 Lương Châu khúc 》 lại có thể xuôi tai ra tới như vậy.

Cùng với nói là bi tráng, không bằng nói là bôn phóng rộng rãi, bầu không khí như vậy bất tri bất giác liền lây nhiễm lên người Bảo Lạc.
Lam Thừa Vũ nhìn Bảo Lạc, lúc này, hai mắt hắn vẫn là sáng ngời như vậy, phảng phất cất giấu tinh quang.
Hắn nói:
- "Cuộc đời của ta có hai nguyện vọng lớn, thứ nhất, đó là có thể dẹp yên thiên hạ, biên quan quốc gia không có kẻ nào dám xâm phạm tới, bá tánh an bình giàu có.

Thứ hai, đó là được lấy ngươi làm thê tử, cùng ngươi sống đến bạch đầu giai lão.

Hiện giờ, ta lại có nhiều thêm một cái nguyện vọng, đó là sau khi ở nơi biên quan chiến hỏa bình ổn, ta có thể cởi giáp về quê cùng ngươi đi xem ta năm đó đã chinh chiến ở những địa phương nào, mở rộng một chút về kiến thức phong tình của đại mạc cô yên trực, trường hà lạc nhật viên."
Hắn nói những lời này thật sự là quá sức liên tưởng của mọi người hướng tới, Bảo Lạc trong bất tri bất giác liền rơi vào thất thần, thậm chí nàng cũng bắt đầu tưởng tượng trong câu thơ kia đến tột cùng là có ẩn chứa một loại phong tình như thế nào.

Thân thể Bảo Lạc từ lúc còn nhỏ đã suy nhược, nhiều bệnh, chưa bao giờ rời đi ra khỏi phạm vi ngoài kinh thành.

Cho tới lúc này đây, địa phương mà nàng đi xa nhất cũng chỉ là thôn trang kinh giao.

Có rất nhiều địa phương nàng đều chỉ có thể nghe kỳ danh mà chưa từng được đi qua.
Nếu là căn bệnh này của nàng thật sự là có thể chữa khỏi được, ngày sau, nàng liền có thể tận tình mà đi du sơn ngoạn thủy, dùng đôi chân của chính mình mà đo đạc mỗi tấc đất của lãnh thổ Đại Hạ, đi xem nơi biên quan tổ tiên của nàng, trượng phu của nàng, cùng các vị tướng lĩnh vẫn luôn thủ vệ ở đó đến tột cùng là có bộ dáng ra sao.
Chuyện này đối với Bảo Lạc mà nói là một loại dụ hoặc vô pháp ngăn cản được.
Trong lúc hai người bọn họ nói chuyện với nhau, quốc sư đã giúp bọn họ hạ cổ xong, thậm chí miệng vết thương cũng đều vì bọn họ mà băng bó lại thật tốt.
Sau khi phục hồi lại tinh thần, Bảo Lạc mới cảm giác được có chút choáng váng, rốt cuộc thì cũng mất không ít máu.
Lam Thừa Vũ đem Bảo Lạc ôm vào trong lồng ngực, đôi tay nhẹ nhàng mà đặt ở trên đôi mắt nàng, dịu dàng nói:
- "Ngủ đi, sau khi ngủ một giấc, tỉnh lại liền tốt rồi."
- "Ân." Nằm ở trong vòng ôm ấm áp của Lam Thừa Vũ, Bảo Lạc cảm thấy thực an tâm.
* * *
- "Cũng may là có quốc sư.

Nếu không phải có quốc sư ở đây, chỉ sợ mạng của xá muội lần này liền khong thể thoát được một kiếp nạn lớn.

Quốc sư đã vài lần ra tay cứu giúp, đại ân đại đức của quốc sư, trẫm chắc chắn khắc ghi trong tâm khảm."
Sau khi dùng cổ thành công, biết được tin tức Bảo Lạc đã hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm, ngày sau thân thể của nàng sẽ dần dần cường tráng lên, sợi dây trong lòng Vĩnh Gia Đế rốt cuộc cũng được thả lỏng.


Cho tới nay, điều mà hắn vẫn lo lắng nhất chính là thân thể của Bảo Lạc.
Lần này, quốc sư hoàn toàn vì bọn họ mà giải quyết triệt để nỗi lo về sau, hắn lại như thế nào có thể không cảm kích?
Mặc kệ quốc sư vẫn luôn miệng nói chính mình hiện giờ chỉ là một bá tánh bình thường, không đảm đương nổi một tiếng "Quốc sư" của Vĩnh Gia Đế, nhưng Vĩnh Gia Đế vẫn luôn miệng gọi quốc sư, khắp nơi đều lấy địa vị của quốc sư ra đối đãi.
Quốc sư nghe xong những lời này, không tỏ ý kiến:
- "Hoàng Thượng không cần cảm tạ thảo dân, thảo dân làm những việc này, nguyên cũng không phải là vì Hoàng Thượng."
- "Trẫm biết, quốc sư đối với mẫu tử ba người chúng ta khắp nơi đều là quan tâm, cũng là bởi vì duyên cớ của ông ngoại trẫm đã qua đời.

Nhưng điều này cũng không gây trở ngại sự cảm kích trong lòng của trẫm đối với quốc sư.

Ngày sau, nếu như quốc sư có cái yêu cầu gì, chỉ cần là trẫm có thể làm được, trẫm tất nhiên đều sẽ đáp ứng."
- "Hoàng Thượng trước không cần phải vội cảm tạ thảo dân..

Hoàng Thượng thật sự cảm thấy vì cứu muội muội của mình mà làm hết thảy mọi thứ đều đáng giá hay sao?"
- "Đương nhiên!" Vĩnh Gia Đế không chút do dự trả lời.
- "Như vậy, kế tiếp, hy vọng Hoàng Thượng không cần hối hận."
Quốc sư nhàn nhạt mà nhìn Vĩnh Gia Đế liếc mắt một cái.
Theo những lời này của hắn, không ít người nối đuôi nhau mà ra, đem Vĩnh Gia Đế vây quanh.

Vĩnh Gia Đế lúc này mới ý thức được quốc sư là đang phát động - cung - biến..

Bình Luận (0)
Comment