Trưởng Công Chúa Ốm Yếu

Chương 161


Đương lúc Bảo Lạc cùng Lam Thừa Vũ ở bên ngoài du ngoạn, người nhà họ Phó trải qua chuỗi ngày quả thực không quá tốt lành gì.
Vĩnh Gia Đế vốn là bởi vì Bảo Lạc bị Phó thập cô nương tính kế rơi xuống nước, nên đối với người nhà Phó gia hắn căm thù đến tận xương tủy.

Hiện giờ, Phó gia lại tham dự đến việc mưu phản..

Nói thật, Vĩnh Gia Đế hận không thể trực tiếp đem Phó gia mang ra mãn môn xử trảm.
Nhưng mà, nếu là làm như vậy, Phó hoàng hậu cùng Đại hoàng tử tất nhiên sẽ phải chịu ảnh hưởng.
Làm nữ nhi Phó gia, cho dù Phó hoàng hậu cùng Phó gia có xa cách đến mức nào, nhưng đều không thể hoàn toàn cùng Phó gia phủi sạch quan hệ.

Có người nhà mẹ đẻ mang cái danh mưu nghịch như vậy mà thu hoạch hoạch tội danh của họ, Phó hoàng hậu như thế nào có thể tiếp tục thống lĩnh lục cung, an ổn ngồi trên ngai vị Hoàng Hậu đây? Mà Đại hoàng tử có một gia đình nhà ngoại như vậy, ngày sau, tiền đồ của hắn còn có thể đi về đâu đây?
Muốn đánh đòn phủ đầu nhạc gia, nhưng lại sợ làm tổn thương người mà mình để tâm, hiện tại, Vĩnh Gia Đế chính là có tâm thái như vậy.
Phó hoàng hậu sau khi biết được việc này, trực tiếp liền khuyên Vĩnh Gia Đế:
- "Nếu là thật sự không được, Hoàng Thượng liền phế truất ngôi vị Hoàng Hậu của thần thiếp đi."
Vĩnh Gia Đế nghe được lời này, cảm xúc thập phần không ổn, đang muốn nói chuyện, lại nghe Phó hoàng hậu nói:
- "Hoàng Thượng chớ bực mình, thần thiếp không phải không tin Hoàng Thượng.

Chỉ là, đối với chuyện này mà nói thì đến cùng cũng là do người nhà mẹ đẻ của thần thiếp sai.

Hoàng Thượng nếu như phải vì Phó gia mà che dấu, không thiếu được đến lúc phải tốn thêm một phần tinh lực lớn, ngày sau còn có khả năng bị người khác điều tra ra là rất lớn."
- "Thần thiếp biết Hoàng Thượng thập phần chán ghét người nhà Phó gia.


Nếu không phải vì thần thiếp cùng bảo bảo, Hoàng Thượng tuyệt đối sẽ không khó xử như vậy.

Hoàng Thượng sợ một khi xử trí Phó gia mà ảnh hưởng đến thần thiếp cùng bảo bảo, nhưng thần thiếp nguyện ý cùng Hoàng Thượng đồng tâm.

Thần thiếp cũng sợ, nếu là Hoàng Thượng để lại Phó gia, ngày sau sẽ ảnh hưởng đến sự anh minh của Hoàng Thượng.

Vì một gia tộc chuyên gây họa như Phó gia mà nói, ngày sau đối với thanh danh của Hoàng Thượng không tốt, làm như vậy thì không đáng."
- "Đương nhiên, thần thiếp cũng không phải thật sự tin tưởng Hoàng Thượng như vậy mà không chút lo lắng nào.

Hoàng Thượng đã từng hứa hẹn qua với thần thiếp, coi thần thiếp là vợ, muốn cùng thần thiếp làm bạn cả đời, lời này, thần thiếp vẫn luôn nhớ kỹ.

Hiện giờ, đây chỉ là kế sách phế hậu tạm thời mà thôi, ngày sau, còn thỉnh Hoàng Thượng không cần lại lập người khác làm Hoàng Hậu.

Nếu không, thỉnh Hoàng Thượng trước tiên liền ban chết cho thần thiếp là vừa."
Phó hoàng hậu nhìn như bình tĩnh, trầm ổn, kỳ thật cũng là một nữ tử quyết tuyệt.
- "Còn có bảo bảo..

Hắn từng là đích trưởng tử của trung cung Hoàng Hậu sinh ra, ngày sau, vô luận là huynh đệ nào của hắn đăng cơ, tất nhiên cũng sẽ không để ý tới hắn.

Nếu như Hoàng Thượng ở ngôi vị hoàng đế còn có cái ý nghĩ gì khác, thỉnh ban cái chết cho bảo bảo."
Vĩnh Gia Đế đi xuống bậc thang, nắm chặt lấy bàn tay của Phó hoàng hậu, nói:

- "Ngươi yên tâm, sự tình còn không đến mức liền sẽ đi đến một bước kia.

Trẫm nếu như đã từng nói qua sẽ không phụ ngươi, liền nhất định sẽ làm được.

Trẫm biết, ngươi nguyện ý vì trẫm mà chịu chút ủy khuất, trẫm cũng biết, điểm mấu chốt cuối cùng của ngươi ở nơi nào."
- "Nhưng trẫm lại không muốn để ngươi phải chịu bất kỳ ủy khuất nào."
Ngắn ngủn chỉ nói một câu, liền khiến Phó hoàng hậu hốc mắt bỗng dưng đỏ lên, nàng gắt gao mà cắn chặt môi dưới chính mình, lúc này, thanh âm nghẹn ngào mới ngừng lại bên môi.
Từ trước đến giờ, nàng cũng sẽ không để bản thân mình phải chịu chút ủy khuất nào, khi ở Phó gia là như thế, sau này khi gả vào trong cung làm Thái tử phi cũng là như vậy.

Phàm là những chuyện mà nàng không thích, nàng không thèm để ý thì nàng liền tuyệt đối sẽ không dùng nhiều tâm tư mà để ý, càng miễn bàn vì người nào hoặc là chuyện gì mà ép bản thân mình phải cầu toàn cho họ.
Hiện giờ, cũng là bởi vì trong lòng nàng chân chính mà để ý tới Vĩnh Gia Đế, đem Vĩnh Gia Đế đặt ở trong lòng, nên mới nguyện ý tự hạ mình làm thiếp, lấy việc triều chính làm trọng.
Nhưng cho dù trên danh nghĩa nàng không thể trở thành thê tử của Vĩnh Gia Đế, nhưng nàng vẫn là muốn thực sự trở thành thê tử của Vĩnh Gia Đế, đã vô danh lại vô thật, người kiêu ngạo như nàng, nàng tình nguyện chết đi.
Cũng may, hiện giờ nam nhân được nàng đặt ở đầu quả tim không có cô phụ kỳ vọng của nàng, hắn cũng đồng dạng đem nàng đặt ở đầu quả tim tử mà quý trọng, che chở, luyến tiếc nàng, không để nàng phải chịu bất kỳ một chút ủy khuất nào.

Kể từ đó, chẳng sợ sau này có gặp phải nhiều vấn đề, chẳng sợ rơi vào hoàn cảnh khốn cùng nào, nàng cũng có tin tưởng cùng hắn cùng nhau đối mặt mà giải quyết tất cả.
- "Ngươi yên tâm, ở trong mắt trẫm, ngươi là ngươi, Phó gia là Phó gia.

Ngươi chưa từng giống người nhà Phó gia trăm phương ngàn kế muốn từ trên người trẫm chiếm được chỗ tốt.

Hơn nữa, lúc quốc sư bức vua thoái vị là, nếu không phải ngươi nhanh chóng đưa ra quyết định, lựa chọn giữ gìn trẫm, chỉ sợ hiện giờ trẫm còn có thể ở tại nơi này hảo hảo làm hoàng đế hay không..


Trẫm tuyệt đối sẽ không để chuyện của Phó gia mà làm ảnh hưởng đến ngươi cùng bảo bảo, ngươi không cần phải lo lắng việc này, toàn bộ chuyện này chắc chắn sẽ không phát sinh."
Vĩnh Gia Đế hòa hoãn khẩu khí:
- "Chứng cứ Phó gia cùng quốc sư lui tới đã bị trẫm tiêu hủy tất cả."
Phó hoàng hậu nghe vậy, mở to mắt.

Lúc đó, Vĩnh Gia Đế đã đem tất cả đường lui tất cả chính hắn.

Sau này, cho dù hắn không nghĩ muốn giữ gìn Phó gia, nhưng đến cuối cùng vẫn tiếp tục giữ gìn Phó gia.
Chỉ là, ngẫm lại người một nhà bọn họ bởi vì Phó gia mà gặp phải nhiều chuyện như vậy, người nhà họ Phó lại không bị trừng phạt xứng đáng, trong lòng Phó hoàng hậu liền thập phần không cam lòng.
Vĩnh Gia Đế phảng phất nhìn thấu ý nghĩ của nàng, nói:
- "Lần trước bởi vì chuyện của hoàng muội bị rơi xuống nước, trẫm đối với người nhà họ Phó thất vọng đến tột đỉnh, chuyện này mọi người đều biết.

Hiện giờ, trẫm vì muốn giúp hoàng muội chữa bệnh, liền dẫn sói vào nhà, lại một lần nữa giận chó đánh mèo lên người nhà họ Phó, đoạt đi chức quan cùng cáo mệnh trên người nhà họ Phó, đem toàn gia Phó gia biếm làm thứ dân, ngươi lại phụng ý chỉ của trẫm đại nghĩa diệt thân, hạ chỉ răn dạy Phó gia một hồi, những người phía dưới đó sẽ biết nên làm như thế nào."
Một nhà bị biếm làm thứ dân, lại mất đi thánh tâm, nên như thế nào tiếp tục ở trong kinh thành đây?
Theo Vĩnh Gia Đế biết, Phó gia trước khi đem Phó hoàng hậu gả vào trong làm cung trung thì cũng đã bắt đầu xuống dốc, bằng không cũng không thể làm ra loại chuyện bán nữ cầu vinh bực này.
Phó gia sớm muộn gì sẽ không thể tiếp tục ngây ngốc ở trong kinh thành nữa, chắc chắn sẽ bị buộc phải hồi về nguyên quán.
Có ý chỉ của Phó hoàng hậu răn dạy ở đó, đối với việc bọn họ sau khi rời đi khỏi kinh thành, chẳng sợ muốn lôi kéo uy phong của Phó hoàng hậu thì cũng không thể đủ.
Huống hồ, con cháu Phó gia không nên thân, ở bên ngoài thiếu không ít nợ, nhân gia bất quá là nhìn lên mặt mũi của Phó hoàng hậu nên mới không có vội vã thúc giục người nhà họ Phó trả nợ thôi.

Nếu là những người bên ngoài đều biết người nhà họ Phó cùng Phó hoàng hậu ly tâm, còn có thể đối với người nhà họ Phó rộng rãi như vậy hay không?
- "Liền y theo ý tứ của Hoàng Thượng mà làm đi."
Phó hoàng hậu nói.
Nếu chuyện này đã không còn đường sống có thể cứu vãn, đơn giản liền đi về phía trước nhìn xem.
Xử trí Phó gia như vậy, cũng phù hợp với tâm ý của Phó hoàng hậu.
Đối với người nhà Phó gia nóng vội, không từ thủ đoạn mà hướng về phía trước để leo lên gia tộc khác mà nói, thất thế có lẽ so với việc trực tiếp ra ngoài mãn môn xử trảm càng là loại trừng phạt đáng sợ hơn.


Buộc nhân gia này tự tay bán đi của cải lấy tiền trả nợ, rồi rời đi khỏi kinh thành, sau này, gia tộc này rốt cuộc có xảy ra chuyện gì thì cũng không làm thương tổn gì đến bọn họ..
Nói đến cùng thì Phó gia bất quá cũng chỉ dựa vào hào quang của Phó hoàng hậu mà thôi, chỉ cần Vĩnh Gia Đế cùng Phó hoàng hậu không cho bọn họ có cơ hội leo lên, bọn họ liền vĩnh viễn cũng liền vô pháp lại có thể xúc phạm tới Phó hoàng hậu.
- "Nương nương, Phó thái phu nhân sau khi nhận được thánh chỉ của Hoàng Thượng cùng ý chỉ của nương nương, liền ngất đi rồi, nghe nói sau khi tỉnh lại, cả người đều không thể động đậy được đâu."
Cũng khó trách, Phó thái phu nhân nóng vội hơn phân nửa đời người, tính toán hết thảy đều không thành công, nàng lại sao có thể không vội vàng mà giận dữ công tâm như vậy đây?
- "Phó phu nhân muốn cầu kiến ngài, ngài xem.."
Thuộc hạ thật cẩn thận mà liếc nhìn thần sắc của Phó hoàng hậu.
Tuy nói Phó hoàng hậu ngoài miệng nói lời tuyệt tình, đối với người nhà họ Phó chẳng quan tâm, nhưng Phó phu nhân rốt cuộc cũng là mẹ ruột của Phó hoàng hậu, ai cũng không biết, Phó hoàng hậu có thể hay không đối với mẹ ruột chính mình nhắm một con mắt, mở một con mắt.
- "Không gặp."
Phó hoàng hậu phát ngôn chắc như đinh đóng cột, đoán cũng không thể đoán được, Phó phu nhân lúc này cầu kiến Phó hoàng hậu, đơn giản lại là muốn Phó hoàng hậu giúp các nàng cầu tình.
Chính là, dựa vào cái gì đây? Dựa vào cái gì mà mỗi lần khi người nhà họ Phó đều có thể không kiêng nể gì mà thương tổn nàng, nàng là người bị hại tại sao đến cuối cùng lại phải đi giúp đỡ các nàng cầu tình?
Lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy, Phó hoàng hậu đã hạ quyết tâm cùng người nhà họ Phó nhất đao lưỡng đoạn.

Người nhà họ Phó chính là lòng tham không đáy, là đỉa hút máu người, nàng nhưng không hy vọng một ngày kia nàng cùng con trai của nàng lại tiếp tục bị người nhà họ Phó trừu cốt hút tủy.
- "Ngươi thay bổn cung nói một câu với người nhà họ Phó: Ngày xưa đã làm ra chuyện gì, sự việc xảy ra hôm nay chính là quả mà bọn họ phải nhận lại, chẳng thể trách được ông trời, cũng không thể trách được người khác.

Nếu là bọn họ còn muốn sống, liền kẹp chặt đuôi mà làm người.

Nếu là bọn họ chán sống, bổn cung liền thay bọn họ hướng Hoàng Thượng ban cho một ly rượu độc."
Chỉ khi ánh mắt dừng lại ở trên người Đại hoàng tử, ánh mắt Phó hoàng hậu mới hoàn toàn có thể nhu hòa xuống dưới:
- "Từ nay về sau, bổn cung liền không còn có người nhà mẹ đẻ.

Đối với bổn cung mà nói, người quan trọng nhất chỉ có trượng phu cùng nhi tử của bổn cung.".

Bình Luận (0)
Comment