Trưởng Công Chúa Ốm Yếu

Chương 2

Tin tức truyền đến Trường Xuân cung, ngón tay của Hoàng Quý phi Chu Minh Lam đang niệm động phật châu chớp mắt liền siết chặt thành quyền, một lát sau, nàng mới buông tay ra, dường như không có chuyện gì, nói với người Chiêu Đức Đế phái tới. “Biết rồi, bản cung sẽ cầu phúc cho Trường Thọ Công chúa.”

Nói rồi liền nhìn đại cung nữ bên người. “Mặc Trúc, công công đi một chuyến cũng rất là vất vả, chớ quên biếu chút tiền cho công công uống trà.”

Thái giám truyền lời hiển nhiên cũng đã quen giao tiếp với Trường Xuân cung, nghe sẽ được nhận tiền, trên mặt tươi cười hơn vài phần. “Đa tạ Hoàng Quý phi nương nương. Nương nương yên tâm, trong cung này, Hoàng thượng vẫn coi trọng nương nương nhất. Chỉ là, lần này Trường Thọ Công chúa bệnh thực sự nặng, hôm nay nàng đến thỉnh an Hoàng thượng, gầy đến nỗi chỉ còn da bọc xương. Hoàng thượng đau lòng Công chúa, mới không khỏi trách nặng nương nương. Qua việc này, thân mình Công chúa tốt lên, Hoàng thượng nhất định sẽ đến chỗ nương nương.”

Hoàng Quý phi đăm chiêu gật gật đầu. “Đa tạ công công chỉ điểm.”

Đại cung nữ Mặc Trúc bên người Hoàng Quý phi khách khách khí khí tiễn cung nhân của Kiền Nguyên cung, đi đến bên người Hoàng Quý phi, nhíu mày nói. “Nương nương, chúng ta thật sự đã xem thường Trường Thọ Công chúa. Hoàng thượng vốn giao Phượng ấn cho người, không nghĩ đến, Trường Thọ Công chúa vừa rơi xuống nước trong cung của chúng ta, thì cái gì cũng thay đổi.”

“Đa trí như yêu.” Hoàng Quý phi lắc lắc đầu. “Bản cung cũng không nghĩ đến, Trường Thọ còn nhỏ tuổi, lại có tâm cơ như vậy, càng không nghĩ đến, nàng sẽ hy sinh chính mình để đạt mục đích.”

Nàng nói tiếp. “Bất quá, xét đến cùng, chuyện này vẫn là lỗi của ca ca. Nếu không phải là ca ca nóng vội, chuyên tâm muốn trừ khử Trường Thọ, cũng không đến mức bị Trường Thọ bắt thóp, tương kế tựu kế.”

Mặc Trúc nhíu mày nói. “Thiếu gia cũng là bất bình thay người. Chung quy, nếu không phải là vì Trường Thọ Công chúa, người cũng không đến mức mọi việc không thuận... Nếu không có Trường Thọ Công chúa, năm đó, người đã sớm lên làm Hoàng hậu.” Câu nói sau cùng của nàng, cơ hồ nhỏ không thể nghe thấy, nhưng Hoàng Quý phi ở bên cạnh nàng, lại nghe không thiếu chữ nào.

Hoàng Quý phi hừ lạnh một tiếng. “Bất quá là tạm thời để Hứa thị ngồi trên ngôi vị Hoàng hậu một thời gian, của bản cung, thì sớm muộn cũng về tay bản cung.”

Theo lý thuyết, đã có Trung cung Hoàng hậu, không nên sắc phong phó Hậu Hoàng Quý phi.

Mấy năm trước, Chiêu Đức Đế đối với Hứa Hoàng hậu rất bất mãn, hơn nữa không nguyện ý để nữ nhân mình yêu quý ủy khuất dưới trướng Hoàng hậu, bởi vậy, hắn sắp xếp, sắc phong Quý phi Chu thị làm Hoàng Quý phi, chờ sau khi phế Hứa Hoàng hậu, sẽ sắc lập Chu Thị làm Hậu.

Nhưng mà, việc Chiêu Đức Đế thình lình xảy ra bệnh, cùng với việc Trường Thọ Công chúa Bảo Lạc sinh ra, cải biến hết thảy.

Sau khi Tiểu Bảo Lạc sinh ra, Chiêu Đức Đế nguyên bản đang nguy kịch đột nhiên chuyển biến tốt. Chiêu Đức Đế dần dần khỏi bệnh thì đồng thời, thân mình đang khỏe mạnh của Tiểu Bảo Lạc bắt đầu trở nên ốm yếu.

Quốc sư tính một quẻ cho Chiêu Đức Đế, nói là Tiểu Bảo Lạc cản tai cho Chiêu Đức Đế.

Tiểu Bảo Lạc cơ hồ có thể xem như cái mạng thứ hai của Chiêu Đức Đế. Nếu như thế, Chiêu Đức Đế sao có thể không sủng ái, không thương tiếc nữ nhi này?

Tiểu Bảo Lạc từ nhỏ đã có bộ dáng chết yểu, Chiêu Đức Đế lại hy vọng hơn bất kỳ kẻ nào, hy vọng nàng khỏe mạnh lớn lên, bởi vậy, Tiểu Bảo Lạc còn chưa đầy một tuổi thì Chiêu Đức Đế ban cho nàng hai chữ “Trường Thọ” làm phong hào, cũng đem long hưng chi địa của Đại Hạ triều cho nàng làm đất phong, cũng chính là muốn Tiểu Bảo Lạc được tổ tiên che chở.

Tiểu Bảo Lạc thân thể yếu đuối, tất cả chi phí ăn mặc của nàng, đều không kém của Chiêu Đức Đế. Chỉ cần nàng ít động đũa, cũng có thể làm cho người phụ trách thiện thực ưu sầu không thôi.

Vì để cho Tiểu Bảo Lạc lớn lên thật tốt, tất nhiên không thể khinh động Hứa Hoàng hậu.

Như vậy, Chu Hoàng Quý phi mấy năm nay, cũng chỉ có thể ngồi trên vị trí Hoàng Quý phi.

Nếu muốn hỏi trong cung ai hận Bảo Lạc nhất, tất nhiên là Hoàng Quý phi.

Chỉ là, mấy năm nay, Hoàng Quý phi không tính động thủ với Bảo Lạc, một là vì Chiêu Đức Đế bảo hộ Bảo Lạc thập phần chặt chẽ, nàng khó có thể dưới con mắt của Chiêu Đức Đế mà trừ khử Bảo Lạc, hai là bởi vì không cần thiết.

Bảo Lạc ốm yếu nhiều bệnh, sống không được bao lâu. Nàng cần gì vì một ma ốm mà phá hỏng cảm tình của nàng cùng Chiêu Đức Đế?

Đáng tiếc, điểm này, Hoàng Quý phi nhìn rõ, huynh trưởng của nàng thì không.

Hoàng Quý phi suy nghĩ, chờ thời điểm mẫu thân tiến cung, nàng nhất định phải tìm cơ hội nói với mẫu thân nàng, để phụ thân cùng mẫu thân quản thúc ca ca. Hoàng thượng đã nghi ngờ bọn hắn, bây giờ đối với bọn hắn mà nói, hành động không bằng yên lặng.

...

Bảo Lạc lúc đi tới Kiền Nguyên cung chính là đi bộ cả đoạn đường. Lúc trở về thì Chiêu Đức Đế cố ý sai người mang kiệu tới đưa nàng về.

Thân thể nho nhỏ, vùi ở bên trong kiệu, khuôn mặt trắng nõn tinh xảo tràn đầy mệt mỏi cùng suy yếu.

Bích Nghiêu ở bên cạnh nhìn thấy thì mười phần đau lòng. “Công chúa, có muốn hay không dừng lại một lát? Thời điểm người rời khỏi Kiền Nguyên cung, Hoàng thượng sai người nấu cho người một chén cháo tổ yến, muốn hay không, nô tỳ bưng tới cho người, người dùng một ít, rồi lại tiếp tục đi.”

Bảo Lạc nhìn Bích Nghiêu, đôi mắt trong suốt mang theo sự bình tĩnh vốn không thuộc về độ tuổi này, nàng lắc đầu, dùng chất giọng non nớt nói. “Không cần, cơ thể của ta, ta hiểu rõ nhất, thêm chút nữa, vẫn chịu được. Nhanh chóng hồi cung đi, mẫu hậu còn đang chờ ta.”

“Mấy ngày không gặp, bản lĩnh của Công chúa điện hạ ngày càng tăng lớn nha!”

Một cánh tay bắp thịt cầm lấy mành kiệu xốc lên, lập tức, một khuôn mặt non nớt mang theo ngạo khí thò vào.

Người đến là một tiểu nam hài môi hồng răng trắng, khuôn mặt trắng nõn còn mang theo chút mập mạp, lớn hơn Bảo Lạc hai tuổi, mặc một thân xiêm y xanh ngọc, mái tóc mềm mại ngay ngắn, dõi mắt nhìn lại, liền biết đây chỉ có thể là công tử do nhà phú quý dưỡng thành.

Bên hông của hắn giắt một miếng ngọc bội có tỷ lệ vô cùng tốt, ngọc thượng buông xuống, tua rua đẹp mắt, chính là Chiêu Đức Đế tự mình ban thuởng.

“An Quốc công Thế tử, xin hãy buông mành xuống, Công chúa điện hạ nhà ta không chịu được gió.” Bích Nghiêu lo lắng cho tình hình sức khỏe của chủ tử nhà mình, cũng không hành lễ, gấp giọng nói.

Tiểu nam hài, cũng chính là An Quốc công Thế tử, Lam Thừa Vũ liếc Bảo Lạc. “Chính nàng cũng không để ý tới bản thân mình, ngươi thay nàng để ý làm cái gì?”

Tuy nói như vậy, Lam Thừa Vũ vẫn buông mành kiệu xuống.

“Khổ nhục kế như vậy rất vui sao, Trường Thọ Công chúa?”

Môi Bảo Lạc khép lại cơ hồ thành một đường thẳng tắp. “Hôm nay hình như ngươi nói hơi nhiều, Lam Thừa Vũ. Nếu không thích nhìn ta, tránh xa ta ra một chút là được, không ai bắt ngươi lại gần, ngươi còn nói lời chán ghét.”

Bởi vì Lam Thừa Vũ từ nhỏ đã được ân chuẩn tiến vào Thượng Thư phòng, cùng với nhóm Hoàng tử Công chúa đi học, Bảo Lạc cùng Lam Thừa Vũ coi như là người quen. Chỉ là, bọn họ không có ấn tượng tốt về đối phương.

Lam Thừa Vũ thấy Bảo Lạc luôn biểu hiện ra ngoài là một hài tử nhu thuận khả ái, cảm thấy Bảo Lạc thập phần dối trá, mà Bảo Lạc, cũng không thích Lam Thừa Vũ, cảm thấy hắn quá nông cạn, quá cuồng ngạo. Một tiểu hài lớn lên trong bình mật như vậy thì biết cái gì? So sánh với nàng, hắn mới giống Công chúa!

Đừng nghĩ Chiêu Đức Đế sủng nàng lên tận trời như thế là tốt, trên thực tế, ở trong cung này, Bảo Lạc như đi trên băng mỏng. Còn Lam Thừa Vũ thì ngược lại, phụ mẫu ân ái, gia đình hòa thuận, bản thân còn là tử tôn mẫu tộc của Chiêu Đức Đế, được Chiêu Đức Đế coi trọng, mặc dù ở trong cung, cũng không có người dám trêu chọc hắn, hắn tất nhiên có thể sống vô tâm vô phế.

Trong lòng Bảo Lạc mới bình ổn một chút, vì Lam Thừa Vũ xuất hiện mà dấy lên đủ loại cảm xúc.

Nàng cùng hắn, không có gì đáng nói, bọn họ luôn luôn không phải người đi cùng một con đường.

Bảo Lạc quyết định không nhìn Lam Thừa Vũ, thời điểm lệnh cho kiệu phu tiếp tục nâng kiệu, bỗng nghe được bên ngoài truyền đến một thanh âm do dự. “Ngươi... Vẫn luôn là như vậy phải không? Vẫn luôn như vậy, không để ý an nguy của mình?”

Thanh âm của hắn dần dần trầm thấp, chỉ có Bảo Lạc cùng Bích Nghiêu đứng gần hắn mới nghe thấy được. “Ngươi có biết, lần này vì muốn đoạt lại sinh mệnh của ngươi từ tay Diêm Vương, nhóm Thái y đã phải tốn bao nhiêu tâm tư, nghĩ bao nhiêu biện pháp không? Vừa mới tìm được đường sống trong chỗ chết, ngươi liền mạo hiểm gió lớn đi gặp Hoàng thượng, chỉ vì muốn diễn khổ nhục kế trước mặt Hoàng thượng, để Hoàng thượng trách phạt Hoàng Quý phi nặng thêm? Đả thương địch thủ một ngàn, tự tổn hại bản thân tám trăm, thật sự đáng giá sao?”

Trên mặt Bảo Lạc lộ ra vẻ kinh ngạc, nàng thật sự không hề nghĩ đến, người duy nhất nhìn thấu ý nghĩ trong lòng nàng, cư nhiên lại là Lam Thừa Vũ.

Bất quá, nàng cũng sẽ không vì vậy mà tăng thêm hảo cảm với Lam Thừa Vũ.

“Ta đã làm như vậy, tất nhiên là đáng giá. Lý do ta làm như vậy, ngươi chắc sẽ không hiểu.”

“…Là vì Hoàng hậu nương nương cùng Thái tử điện hạ sao?”

Môi Bảo Lạc mấp máy một chút, không lên tiếng.

“Trước kia, ta vẫn cảm thấy ngươi trong ngoài bất nhất, tuổi còn nhỏ, lại có tâm nhãn như vậy, nhưng hiện tại xem ra...”

Lời nói kế tiếp, Lam Thừa Vũ không có nói, Bảo Lạc cũng không hỏi, nhưng Bảo Lạc cảm giác được, có cái gì đó cải biến.

Kiệu phu mang cỗ kiệu tiếp tục đi, Lam Thừa Vũ thì đi đến Kiền Nguyên cung.

Sau màn gặp mặt ngắn ngủi, hai người đi về hai hướng khác nhau.

Đi qua rồi, Bảo Lạc mới hỏi Bích Nghiêu. “Mới vừa rồi Lam Thừa Vũ nói “Mấy ngày không gặp” là có ý gì? Ta còn nhớ, ta rơi xuống nước, là mười ngày trước.”

“Công chúa, trong lúc ngài hôn mê, Lam công tử từng tới thăm ngài. Lam công tử tuy có chút ngạo khí, nhưng không phải người xấu. Hắn chắc chắn cũng quan tâm ngài.”

“Phải không?” Bảo Lạc từ chối cho ý kiến,cũng không biết có nghe lọt lời này không.

“Chúng ta nhanh chóng hồi cung đi, mẫu hậu chắc hẳn đang sốt ruột chờ.”
Bình Luận (0)
Comment