Trưởng Công Chúa Ốm Yếu

Chương 60


Bảo Lạc cũng không biết ca ca nàng đã lại nghĩ xa đến như vậy.
Lúc này, nàng đang cùng Lam Sơ Nghiên ở bên đường đi bộ, thuận đường mua một chút đồ mới lạ mang trở về.
Hai tiểu cô nương năm đó đã lớn lên, dần dần rút đi vẻ non nớt trên khuôn mặt.
Bên trái là Lam Sơ Nghiên trên người mặc hồng y, búi tóc sơ phi tiên, giữa mày điểm một chút hoa điền, trên đầu là một chiếc trâm bảo thạch hoa mẫu đơn, một đôi từ vàng ròng cùng hồng bảo thạch chế tạo mà thành cánh bướm, trên tai là một đôi mã não hoa tai càng khiến ngũ quan của nàng càng thêm thanh lệ.

Lúc này Lam Sơ Nghiên xoay đầu hưng phấn nói chuyện với người bên cạnh mà nói cái gì đó, khi thì quơ chân múa tay, khi thì lên tiếng cười giòn dã, khuôn mặt nàng nhỏ xinh, trắng nõn tràn đầy nét đẹp hồng nhuận.

Nàng liền đứng ở chỗ đó, tươi đẹp mà trương dương, đúng như hoa đào nở rộ tháng ba.
Phía bên phải là Bảo Lạc một thân quần áo màu xanh non, búi tóc sơ bách hoa phân tiếu, trên đầu là một chiếc trâm màu bích ngọc, giữa mày có gắn một hình trăng non, phía tai là một đôi hoa tai trân châu, trừ cái này ra, trên đầu nàng còn có một số châu hoa linh tinh, trên cổ mang một chuỗi trân châu vòng cổ màu trắng nõn.

Nàng trang điểm tuy không long trọng bằng Lam Sơ Nghiên nhưng một chút cùng không có bị Lam Sơ Nghiên nổi bật hơn.

Ngũ quan nàng cực kỳ tinh xảo, mày liễu nhíu lại, tinh tế gầy yếu, khí chất điềm tĩnh, từ xa nhìn lại liền như một bức tranh thủy mặc.
Lúc này, nàng đang mỉm cười lắng nghe Lam Sơ Nghiên nói, thường thường sẽ đối đáp một vài câu.
Hai tiểu cô nương ở trên phố đi tới đi lui nhìn ngắm mọi thứ xung quanh, đem phong cảnh chung quanh nhìn vào tận đáy mắt, không nghĩ tới các nàng cũng trở thành phong cảnh trong mắt người khác.
Lam Thừa Vũ cứ như vậy lẳng lặng mà đi theo hai người phía trước, nhìn hai tiểu cô nương kiều diễm, trong mắt dần dần có chút gợn sóng.
Vẫn luôn đi theo bên người Lam Thừa Vũ, một người thân binh thấy thế kinh hãi:
- "Những năm gần đây, thiếu tướng quân ở biên quan vẫn luôn lộ ra một khuôn mặt lạnh nhạt, hiếm khi lộ ra tươi cười như hôm nay, ngày gần đây càng là một bộ sắc mặt âm trầm, phảng phất thấy ai cũng đều không thoải mái, không nghĩ tới, hôm nay tại trước mặt hai tiểu cô nương liền tỏ ra ôn nhu như vậy.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, chỉ sợ ta còn không dám tin tưởng đây là sự thật đâu."
- "Ta thì cảm thấy chuyện này thực bình thường, vị cô nương mặt hồng y kia là thân muội muội của thiếu tướng quân chúng ta, còn người mặc lục y kia nghe nói là biểu muội của thiếu tướng quân chúng ta.

Thiếu tướng quân chúng ta không ôn nhu đối với muội muội cùng biểu muội nhà mình chẳng lẽ còn phải đối với ngươi ôn nhu sao?"
Một thân binh khác tà tà nhìn hắn liếc mắt một cái, trong mắt mang theo vài điểm khinh thường.

Người nọ nghe vậy, run run:
- "Thiếu tướng quân? Ôn nhu? Vẫn là thôi đi." Nghe như thế nào quỷ dị như vậy?
Phải biết rằng thiếu tướng quân khi ở biên quan chính là có tiếng huấn luyện điên cuồng, không những chính mình liều mạng, cũng thích nhìn chằm chằm thủ hạ của mình liều mạng.

Phàm là có chút chậm trễ, chỉ cần bị thiếu tướng quân nhìn ra, nhất định sẽ không tha.
Thiếu tướng quân chấp hành mệnh lệnh cũng luôn là không chút cẩu thả, đã tốt còn muốn tốt hơn.

Vô luận là đối với chính mình, vẫn là đối người bên mình cũng đều cực kỳ khắc nghiệt, chỉ cho phép làm được so với mong muốn còn tốt hơn, không cho phép làm được so với mong muốn kém hơn.
Hai người lúc ban đầu bị phân đến bên người thiếu tướng quân khi còn nhỏ, đối với thiếu tướng quân này liền cố chấp còn rất không phục.

Hiện giờ, bọn họ đi theo thiếu tướng quân lập được chiến công, đối với thiếu tướng quân cũng coi như là hoàn toàn tâm phục khẩu phục.

Ngày sau, bất luận là thiếu tướng quân yêu cầu có bao nhiêu khắc nghiệt, bọn họ đều sẽ không oán giận một chữ.
Chỉ là, hai gã thân binh này hiển nhiên không thể tưởng tượng được thiếu tướng quân trước mặt là một gương mặt ôn hòa cũng là người đem bọn họ trên thao trường huấn luyện bọn họ đến chết đi sống lại.
- "Nhìn xem, thiếu tướng quân đi qua giúp vị hắn vị biểu cô nương kia xách đồ vật.

Di, hắn như thế nào không có giúp muội muội hắn xách đồ vậy? Biểu muội mặc dù thân, bất quá cũng không thể thân hơn muội muội nhà mình đi?"
- "Nghe nói thiếu tướng quân cùng muội muội hắn luôn thích cãi nhau, ai cũng không phục ai, xem ra là thật sự a.

Ngươi xem ngươi xem, không thể tưởng tượng được, thiếu tướng quân ở trước mặt chúng ta lại có mấy cái biểu tình tới tới lui lui như vậy.

Trước mặt muội muội hắn, biểu tình thế nhưng sẽ sinh động như vậy."
- "Kia là đương nhiên, dù sao cũng là muội muội hắn mà.

Đừng nhìn thiếu tướng quân cùng Lam tiểu thư ồn ào nhốn nháo, kỳ thật đây mới là biểu hiện của cảm tình tốt đi."

Hai gã thân binh phía sau không biết khi nào đề cao âm lượng, mà Lam Sơ Nghiên lại vừa lúc có thính giác cực kỳ nhạy bén, nghe vậy, bèn quay đầu lại đây, hung tợn mà quét hai người phía sau liếc mắt một cái:
- "Ai nói với các ngươi ta cùng ta ca có cảm tình tốt? Ân? Theo ta, ca ca đầu gỗ dạng kia ai nói với hắn lời nào đều sẽ bị nghẹn chết khiếp, có phải hay không, Bảo Lạc?"
Lam Sơ Nghiên hô tên Bảo Lạc, lại không thấy có người trả lời.

Nàng quay đầu đi, lại thấy Bảo Lạc không biết từ khi nào đã cùng Lam Thừa Vũ đi tới một chỗ, hai người thoạt nhìn trò chuyện với nhau thực vui vẻ.
Lam Sơ Nghiên tức khắc vài bước đuổi theo:
- "Đáng giận, dám nhân lúc ta không chú ý đem Bảo Lạc bắt cóc..

Bảo Lạc, ngươi cũng không nên bị ca ca ta lừa đi! Hắn ở trước mặt ngươi kỳ thật chính là như vậy!"
Lam Thừa Vũ nghe xong, ngoài miệng không nói, trong lòng lại âm thầm đối với Lam Sơ Nghiên nhớ kỹ một bút.
Thực tốt, phi thường tốt, hắn chưa từng thấy qua muội muội nhà nào lại đi phá hủy nhân duyên của ca ca mình như vậy.

Xem ra, mấy ngày này hắn không ở nhà, Lam Sơ Nghiên đã quên mất cái gì gọi là tôn kính huynh trưởng rồi.

Chờ một lát trở về nhà, hắn cần phải cùng muội muội nhà mình tham thảo một chút phương diện đề tài này.
Sau khi cho Lam Sơ Nghiên một ánh mắt cảnh cáo xong, Lam Thừa Vũ lại lần nữa đem lực chú ý đặt ở trên người Bảo Lạc.
Mấy năm không thấy, Bảo Lạc nẩy nở, trổ mã đến càng thêm mỹ lệ, sắc mặt lại vẫn giống như trước đây, vẫn tái nhợt, trong thần sắc mang theo một tia suy yếu.

Rõ ràng tiểu nha đầu này vẫn là cái tiểu cô nương năm đó, nhưng trong lòng hắn lại cảm thấy nàng có chỗ nào cùng trước kia bất đồng.
Ít nhất mấy năm trước, hắn vừa mới rời đi khỏi kinh thành, thời điểm lao ra chiến trường, tuyệt sẽ không giống hiện tại nhìn nàng đến không nỡ dời ánh mắt.
Trước kia như thế nào liền không phát hiện, nàng lại dễ coi như vậy đâu?
Vẫn là nói, này hết thảy đều là bởi vì nàng trưởng thành lên sao?
Lam Thừa Vũ thấy nàng móc ra một chiếc khăn lụa tới xoa mồ hôi trên trán, không khỏi hỏi:

- "Ngươi chính là đang mệt mỏi? Có muốn hay không ở trên xe ngựa nghỉ tạm trong chốc lát? Hoặc là tìm một cái quán trà trước ngồi xuống nghỉ ngơi?"
- "Được a."
Bảo Lạc cười tủm tỉm nói:
- "Vừa lúc nghe nói gần nhất trong quán trà đều có tiên sinh diễn thuyết, đều đang nói ngươi là như thế nào đánh bại Tây Lương vương tộc, lại là như thế nào bức bách Bắc Nhung lui binh đó.

Những tiên sinh diễn thuyết đó nói ra, có thể so với thoại bản tử thượng viết còn muốn xuất sắc, ta đã sớm muốn tự mình tới nghe một chút."
Lam Thừa Vũ uyển chuyển nói:
- "..

Ngươi nếu là muốn biết cái gì, có thể tới hỏi ta, ta biết cái gì liền nói hết cho ngươi, không có nửa lời giấu giếm."
Hắn cũng biết, từ trong miệng tiên sinh diễn thuyết đó nhất định là đều cực kỳ khoa trương.

Lam Thừa Vũ không chút nghi ngờ, chính mình trong miệng những tiên sinh diễn thuyết đó chỉ sợ sẽ có được ba đầu sáu tay.
Nếu là hắn - chính chủ đi theo Bảo Lạc nghe mấy thứ này, hắn chắc chắn sẽ thập phần xấu hổ.
Nhưng Bảo Lạc lại cố tình hứng thú bừng bừng nói:
- "Trước hết nghe những tiên sinh diễn thuyết giảng giải, rồi lại nghe ngươi giảng.

Những tiên sinh diễn thuyết đó giảng khẳng định so với ngươi giảng có ý tứ hơn."
- "Đúng đó, nghe ca ca ta thuyết giảng liền buồn đến muốn mệnh, nghe hắn nói, chỉ sợ chúng ta đều phải nhàm chán đến mức buồn ngủ rồi, vẫn là nghe những tiên sinh diễn thuyết kia nói chuyện đi."
Lam Sơ Nghiên không chút khách khí mà tiếp tục trêu đùa ca ca nhà mình.
Đúng vào lúc này, dòng người bên trung xuất hiện một trận xôn xao, không biết là ai đẩy Bảo Lạc một chút, Bảo Lạc thân mình không tốt, dưới chân liền lảo đảo, mắt thấy sắp bị té ngã trên đất, Lam Thừa Vũ vội vàng xông về phía trước tiến đến tiếp được Bảo Lạc.
Thân mình nữ hài tử thơm tho, mềm mại cùng chính mình dính sát bên nhau, ở một khắc kia, Lam Thừa Vũ cảm giác cả người chính mình đều cứng đờ lên, không biết nên làm cái gì cho tốt.
Đương nhiên, thoạt nhìn trên mặt hắn vẫn là thập phần bình tĩnh, không hiểu biết con người của hắn, chỉ sợ một chút đều nhìn không ra, giờ phút này tâm tư của hắn đã rối loạn.
Bảo Lạc nâng lên con ngươi, nhìn người đem nàng ôm vào trong lòng thiếu niên.
Không biết khi nào, hắn đã so với nàng cao hơn một cái đầu.

Hắn thoạt nhìn là trầm ổn như vậy, đáng tin cậy như vậy, nàng thậm chí không thể đem so hắn hiện tại cùng tiểu nam hài năm đó liên hệ ở bên nhau.
Nghĩ đến cũng lạ, đôi tay cánh tay này đã có thể bảo vệ quốc gia, giờ phút này lại bảo vệ một kẻ hèn như nàng, tự nhiên không nói chơi.

Một lúc sau nàng đứng vững vàng, rõ ràng hẳn là liền ngay lập tức từ trong lòng ngực Lam Thừa Vũ tránh ra một bên, nhưng Bảo Lạc lại không có ý làm như vậy.

Bất tri bất giác, trong lòng nàng liền sinh ra một chút tình cảm khác lạ.
Ánh mắt Bảo Lạc nhìn khuôn mặt Lam Thừa Vũ xẹt qua, cuối cùng, ngã vào trong cặp con ngươi sáng như sao trời kia của Lam Thừa Vũ.

Ở một cái chớp mắt kia, con ngươi Lam Thừa Vũ tựa hồ càng trở nên sáng ngời hơn chút, bên môi cũng hàm chứa nụ cười vui vẻ.
- "Cảm ơn." Bảo Lạc thấp giọng nói.
Mặc kệ là lúc này đây, hay vẫn là sự kiện Bắc Nhung kia.

Nếu không phải có Lam Thừa Vũ ở chiến sự của Đại Hạ cùng Bắc Nhung, chỉ sợ nàng cùng Thái Tử luôn có hại.
May mắn, may mắn Lam Thừa Vũ khiến Bắc Nhung lui binh, cũng giúp Bảo Lạc cùng Thái Tử nhất thời giải nguy.
- "Ngươi không cần cùng ta nói hai chữ này."
Lam Thừa Vũ ánh mắt chặt chẽ mà nhìn chằm chằm Bảo Lạc, rõ ràng biết đây không phải thời gian thích hợp, nhưng hắn lại có chút tham luyến thân thể mềm mại trong lòng ngực này, không nghĩ muốn buông tay.
Hắn đang muốn lại cùng Bảo Lạc nói cái gì đó, lại thấy Lam Sơ Nghiên vẻ mặt bất thiện tiến đến trước mặt hắn:
- "Uy, ca ca ngu ngốc, ngươi tính toán khi nào buông Bảo Lạc ra? Ta nhưng cảnh cáo ngươi, ngươi không cần tùy tiện chiếm tiện nghi của Bảo Lạc, nếu không, ta chắc chắn sẽ không buông tha cho người!"
Nói xong, Lam Sơ Nghiên thị uy hướng về phía Lam Thừa Vũ múa may một chút quyền cước của nàng.
Nghe xong lời này, Bảo Lạc dường như là bị cảm giác không thích hợp, nhanh chóng từ trong lòng ngực Lam Thừa Vũ tránh thoát ra, ánh mắt lóe sáng, chính là không dám nhìn Lam Thừa Vũ.
Lam Sơ Nghiên nhân cơ hội đem Bảo Lạc bảo hộ ở phía sau, một bên nhìn Lam Thừa Vũ uy quyền nắm tay, một bên hướng về phía hắn lộ ra một ý cười đắc thắng.

Muốn làm trò bắt cóc bằng hữu của nàng trước mặt nàng, cũng phải hỏi xem nàng có đáp ứng hay không!
Lam Thừa Vũ nhìn thoáng qua muội muội nhà mình chuyên chú hủy đi danh dự huynh trưởng, lộ ra một ánh mắt nguy hiểm.
Phía sau hắn, hai gã thân binh không hẹn mà đánh cái hắt xì:
- "Ta như thế nào cảm thấy chung quanh tựa hồ có nguy hiểm?"
- "Không có a, thiếu tướng quân lần này trừ bỏ mang theo chúng ta ra ngoài, bên người hắn còn có vài tên ám vệ nữa nha, nếu là có nguy hiểm, những người đó chắc chắn phát hiện trước tiên."
- "Ngô..

Có lẽ là ta cảm giác sai rồi đi..".

Bình Luận (0)
Comment