Trưởng Công Chúa Ốm Yếu

Chương 97


- "Bẩm công chúa, nô tài nghe được là do Huệ tần nương nương lo lắng cho bệnh tình của Hoàng Thượng, nên mới nhờ Sở Vương phi vì Hoàng Thượng mà tìm tới một vị đạo sĩ không biết từ chỗ nào tới.

Trong quá trình đó, Trang tần nương nương cũng xuất không ít lực a.

Vị đạo sĩ này bất quá là chỉ dâng lên mấy vị đan dược liền khiến cho tinh thần của Hoàng Thượng có chuyển biến tốt đẹp.

Hiện giờ vị đạo sĩ này được Hoàng Thượng tôn lên làm Thần Tiên Sống, ở trong cung không biết có bao nhiêu sủng ái đâu, liền ngay cả Huệ tần nương nương cũng đi theo đắc ý."
Bảo Lạc cảm thấy có gì đó không đúng:
- "Hoàng đế tiền triều liền hiểu rõ nguy hại khi dùng đan dược, Thái Tổ khai quốc triều ta ngay lập tức đã lập ra quy củ hậu thế không được tìm tiên dược, như thế nào phụ hoàng thế nhưng nào lại có thể hồ đồ như thế, ngay cả đến gia pháp của tổ tông cũng không màng? Nếu như là bị truyền đi ra bên ngoài, phụ hoàng sợ là sẽ lại bị các vị quần thần phê bình."
Thái tử hạ triều tới thăm muội muội, vừa lúc đem bộ dáng Bảo Lạc chống cằm khổ não, thu hết vào đáy mắt.

Theo tuổi tác càng ngày càng lớn, Bảo Lạc trổ mã đến càng thêm đẹp mắt, mặt mày như họa, băng cơ ngọc cốt, chỉ là sắc mặt có chút tái nhợt quá mức, thêm nữa thân thể tinh tế của nàng có chút gầy yếu, đặt ở trên người nàng quanh quẩn một cỗ tư vị không nói rõ buồn bã cùng u sầu.
Hắn phất phất tay, ra lệnh cho người hầu đi theo mình đi ra bên ngoài canh giữ, chính mình liền tiến vào, lấy tay búng búng ở giữa trán của Bảo Lạc:
- "Hôm nay muội có uống thuốc không? Ngươi phải điều dưỡng thật tốt, không được vì những việc vặt vãnh đó mà phí công, ngươi lại không nghe lời."
- "Ai nha đau quá, Thái tử ca ca ngươi khi dễ người!"
Bảo Lạc sờ sờ chỗ bị Thái tử búng trên trán, liền bĩu môi lộ ra một bộ dáng mười phần ủy khuất.
Mới vừa rồi vẫn là một trạng thái mỹ nhân tĩnh, đi tới trước mặt Thái tử bỗng nhiên liền tươi sáng hẳn lên.
Thái tử nhìn bộ dáng hờn dỗi của muội tử nhà mình này liền có chút buồn cười, sau đó lại nghiêm mặt:

- "Nếu là ngươi nghe lời ta thật tốt thì sao ta lại có thể làm như thế?"
- "Sự tình trước mắt đều chưa ổn định, ta nào có thể đủ bình tĩnh để điều dưỡng thân thể được đây?"
Bảo Lạc tuy biết là xung quanh không có người, nhưng vẫn đè thấp thanh âm xuống:
- "Khi nào đem những sự tình này tất cả đều giải quyết hết, lúc đó trong lòng ta mới có thể yên tâm mà dưỡng thân thể, liền cái gì cũng không sợ nữa."
Đạo lý này Thái tử lại há có thể không biết hay sao?
Hắn cũng muốn để Bảo Lạc thoải mái, tự do làm gì thì làm, điều dưỡng thân mình thật tốt, nhưng trước mắt lại không thể.
Hiện giờ trong cung này, mạch nước ngầm chảy không ngừng, tuy nói Chu quý nhân đã chết rồi, nhưng lại có Huệ tần, Trang tần ở giữa, lại càng miễn bàn phía sau còn có Thái hậu như hổ rình mồi.

Hứa hoàng hậu mấy năm nay đã có nhiên tiến bộ không ít, nhưng muốn để nàng tự ứng phó cục diện như vậy, vẫn là thực cố hết sức lực, Bảo Lạc không thể không hao tâm tốn sức nhiều hơn.
- "Nếu như là tẩu tử của ngươi có thể dùng được thì cũng có thể vì ngươi mà chia sẻ một chút, ngươi cũng không cần phải vất vả như thế."
Thái tử nhàn nhạt nói.
Bảo Lạc nghe ngữ khí này của Thái tử, liền biết Thái tử cùng Thái tử phi cảm tình cũng không quá tốt.
Bất quá chuyện này cũng không phải là bí mật gì.
Thái Tử Phi là do Chiêu Đức Đế hạ chỉ ban hôn cho Thái tử, cũng chính là đích ấu nữ của Công Bộ thị lang.

Xuất thân của nàng không tính là thấp, nhưng nếu muốn làm Thái Tử Phi thì cũng kém một chút.

Từ cọc tứ hôn này có thể thấy Chiêu Đức Đế có thái độ đề phòng đối với Thái tử liền có thể thấy ngay.


Thân là ấu nữ, Thái tử phi ở trong nhà được người nhà ngàn kiều vạn sủng, đều có một cỗ ngây thơ hồn nhiên, mới vừa gả cho Thái tử một đoạn thời gian liền bị các phi tần hậu cung tìm ra mấy chỗ sai lầm.

Tính tình như vậy, Thái tử tự nhiên cũng không thể trông cậy vào nàng có thể vì Hứa hoàng hậu cùng Bảo Lạc mà phân ưu.
Bất quá, Thái tử đối với Thái tử phi là không thích cũng một phần là bởi vì tính cách này của nàng.

Nhà mẹ đẻ của Thái tử phi vốn là thê tộc của Thái tử, theo lý mà nói hẳn là địa vị hậu thuẫn kiên cố nhất cho Thái tử, nhưng cố tình so với Thái tử thì Công Bộ thị lang tựa hồ càng thân cận Chiêu Đức Đế hơn.

Trong lòng Thái tử tự nhiên cũng không có khả năng không có một tia khúc mắc.
Đủ loại nhân tố ảnh hưởng như vậy, Thái tử cùng Thái Tử Phi cũng liền càng thêm bằng mặt mà không bằng lòng.
- "Hôm nay tẩu tẩu lại đi bồi Chu thái phi?" Bảo Lạc hỏi.
Thái tử mím môi: "Không tồi."
Nghe vậy, Bảo Lạc thật sự không biết nên nói cái gì mới tốt nữa.
Chu thái phi này là biểu cô của Thái tử phi, tính ra cũng là trưởng bối của Thái tử phi.

Bất quá, rốt cuộc lại cách nhau một tầng quan hệ.

Nếu luận về thân sơ xa gần, Hứa hoàng hậu chính là mẹ chồng trên danh nghĩa của nàng chẳng phải là càng nên hầu hạ thật tốt hay sao? Nếu không nữa thì chính là đi tới Càn Nguyên cung của Chiêu Đức Đế làm bộ làm tịch cũng tốt.

Cha mẹ chồng của mình thì không đi hiếu kính, cả ngày lại đi bồi một cái biểu cô tới nói chuyện, thật sự là có chút không rõ.
- "Thôi, không cần đề cập tới nàng nữa, chúng ta vẫn là nói chính sự đi.

Huệ tần dẫn theo đạo sĩ đưa tới trước mặt phụ hoàng, nói vậy ngươi cũng có nghe thấy đi?"
Trước mắt chính là thời buổi rối loạn, Thái tử thật sự là không có trải qua thời gian cùng Thái tử phi, chỉ cần nàng không chọc phiền toái gì cho hắn thì liền tùy nàng đi.
Bảo Lạc nhíu mày nói:
- "Không tồi, mới vừa rồi ta còn đang nói tới chuyện này, Thái Tổ từng mệnh lệnh rõ ràng cấm con cháu hoàng tộc dùng đan dược, Huệ tần lại là không hiểu chuyện, mang theo đạo sĩ tiến cử với phụ hoàng còn không nói làm gì, như thế nào mà phụ hoàng cũng lại đi tin vị đạo sĩ kia? Chẳng lẽ, phụ hoàng sẽ không sợ bị triều thần phê bình hay sao?"
- "Chỉ sợ phụ hoàng chúng ta trước mắt là không rảnh lo những lời phê bình đó đi."
Thái tử châm chọc cười:
- "Nghe nói là sau khi dùng mấy bình đan dược, phụ hoàng không những tinh thần liền rất tốt, thận chí nửa người dưới cũng dần dần có tri giác.

Đã có hy vọng chuyển biến tốt đẹp như thế, phụ hoàng há có thể sẽ buông tha?"
Bảo Lạc càng nghe càng cảm giác có cái gì không đúng:
- "Trên đời này thật sự có loại đan dược linh nghiệm đến như vậy sao? Sớm tại lúc bệnh tình của phụ hoàng nặng thêm, ca ca ngươi liền viết một phong khẩn cầu quốc sư ra tay.

Ngay cả quốc sư có kiến thức rộng rãi như vậy đều không có biện pháp, mà kẻ hèn mọn cái tiểu đạo sĩ này thật đúng là có thể trị khỏi bệnh cho phụ hoàng hay sao?"
- "Tất nhiên là không thể, phụ hoàng hiện giờ bất quá cũng là uống rượu độc để giải khát thôi.

Huệ tần đem vị đạo sĩ kia còn canh giữ ở bên người phụ hoàng, tất không phải có tâm tư tốt đẹp gì.

Hiện giờ phụ hoàng thập phần tín nhiệm tên đạo sĩ kia, ta chỉ sợ tên đạo sĩ kia sẽ nói lời gièm pha bên tai phụ hoàng gây bất lợi với chúng ta."

- "Mới có mấy ngày không đi hầu bệnh liền xảy ra sự tình như vậy, thật sự là lơi lỏng một chút thôi mà cũng có thể xen vào."
Bảo Lạc trên mặt hiện ra chút ảo não.

Nếu không phải thân mình này của nàng yêu đuối, không còn dùng được như vậy, thì sao lại có thể cho người khác có cơ hội thừa dịp mà nhúng tay vào chứ?
Thái tử nhẹ nhàng vỗ vỗ tay nàng:
- "Không thể trách ngươi, đó là khi có ngươi canh giữ ở bên người phụ hoàng, Huệ tần muốn đem cái tên đạo sĩ kia dẫn đến tiến cận phụ hoàng, ngươi há lại có thể ngăn trở được hay sao? Trước mắt người chúng ta yêu cầu cần phải đề phòng chính là Huệ tần cùng tên đạo sĩ sinh sự này."
Bảo Lạc nghĩ nghĩ:
- "Hay là Huệ tần muốn để tên đạo sĩ kia đem chúng ta chỉ ra và xác nhận là tai tinh, làm cho phụ hoàng hoàn toàn ghét bỏ chúng ta? Nếu không trừ bỏ hai khối chướng mắt cục đá là chúng ta đây thì nàng nên như thế nào vì Lục hoàng đệ lót đường?"
- "Có khả năng, nhưng một người muốn hãm hại người khác thì tuyệt đối không chỉ ngừng lại sử dụng một loại biện pháp này.

Huệ tần vội vã muốn để Lục hoàng đệ lên thượng vị, chỉ sợ sẽ dùng những thủ đoạn càng thêm kịch liệt để tới đối phó với chúng ta."
Nếu nới đến tai tinh thì rốt cuộc cũng là hư vô mờ mịt, lập tức đối với Bảo Lạc cùng Thái tử tạo thành hủy diệt to lớn.
Chỉ là trong khoảng thời gian ngắn, Thái tử cũng nghĩ không ra Huệ tần còn sẽ dùng cái thủ đoạn gì tới đối phó họ.
- "Không thể ngồi chờ Huệ tần ra chiêu.

Chúng ta có thể hay không tiên hạ thủ vi cường diệt trừ tên đạo sĩ kia?"
Bảo Lạc đôi mắt linh lợi nói.
Nếu thật là chờ Huệ tần cùng tên đạo sĩ kia ra tay, chẳng sợ Thái tử cùng Bảo Lạc có thể ứng phó được hay không, chỉ sợ cũng sẽ thập phần bị động.
Thái tử lắc lắc đầu:
- "Phụ hoàng hiện giờ đối với tên đạo sĩ kia cực kỳ tín nhiệm, trừ phi bắt được sai lầm của hắn, nếu không thì rất khó.".

Bình Luận (0)
Comment