Trường Dạ Dư Hỏa ( Full Dịch )

Chương 33 - Chương 172: Thẩm Tra

Chương 172: Thẩm tra

Tương Bạch Miên không đủ hiểu về "Thiên đường máy móc", chỉ có thể liên tưởng đến những quy định về mức độ nhân loại hóa trong "Sổ tay của người máy thông minh được phái ra ngoài công tác", cũng không biết rốt cuộc có ý gì, có hậu quả gì không.

Cô chỉ biết rõ một điều duy nhất:

Việc này đối với Gnawa mà nói, chỉ sợ không phải là tin tức tốt gì.

Nghe Alpha trả lời xong, Thương Kiến Diệu thân thiết hỏi:

"Kết quả thế nào?"

"Vẫn chưa có." Alpha chậm rãi lắc đầu, cái cổ được đúng bằng kim loại kia dường như có chút không chịu nổi cái đầu nặng nề của nó.

Nó chợt liếc mắt nhìn xung quanh, thấp giọng nói:

"Gần đây có lẽ không thể mời anh đến nhà làm khách, chúng ta phải giữ khoảng cách nhất định."

"Được." Thương Kiến Diệu cũng thấp giọng đáp một tiếng.

Anh nhanh chóng lùi về bên cạnh đám người Long Duyệt Hồng, bày ra bộ dạng chưa xảy ra chuyện gì.

Không biết do biểu hiện của Gnawa từ trước đến nay khiến "Thiên đường máy móc" sinh ra sự hoài nghi đối với mức độ nhân loại hóa của nó, hay là do gần đây sự lựa chọn và quyết định của nó khiến chuyện này xảy ra... Tương Bạch Miên thu lại ánh mắt, tiếp tục đi về phía trước.

Đi một hồi, cô đột nhiên nhìn quanh một vòng, lên tiếng:

"Thời gian vẫn còn sớm, chúng ta quay lại sắp xếp một chút vật tư, tối nay đổi luôn lương thực trên đường về đi."

"Không phải đã nói không cần gấp sao?" Long Duyệt Hồng hơi kinh ngạc hỏi.

Tương Bạch Miên cười một tiếng như không cười:

"Lúc trước không cần gấp, nhưng giờ thì khó nói."

"Ý cô là chuyện của Gnawa?" Long Duyệt Hồng như hiểu ra.

"Đúng vậy." Tương Bạch Miên gật đầu: "Chủ yếu là chúng ta không rõ lúc này sẽ mang đến sự thay đổi như thế nào, lỡ đâu không tốt thì sao? Dù sao mấy hôm nay chúng ta vốn cũng định tích góp lương thực, giờ tăng nhanh tiến độ cũng không ảnh hưởng gì."

Bạch Thần tỏ ý tán thành:

"Đối với dân du cư hoang dã mà nói, cảnh giác mỗi một động tĩnh là bài học cần thiết."

"Thà rằng quá mức, còn hơn là chủ quan."

Thương Kiến Diệu không nói gì, vẫn giữ im lặng.

"Anh đang nghĩ gì?" Tương Bạch Miên lờ mờ có suy đoán, lên tiếng hỏi.

Thương Kiến Diệu thở dài:

"Tôi đang nghĩ Gnawa sẽ có kết cục thế nào, tình hình vợ và con gái ông ta lúc này thế nào."

Tương Bạch Miên cân nhắc một chút:

"Đợi chúng ta lấp đầy bụng, tích góp xong lương thực, rồi sẽ đến Hà Đông thăm hỏi vợ của Gnawa một chút, ừm, người máy thông minh tên là Susanna kia, xem họ có cần chúng ta giúp đỡ gì không. Ôi... Gnawa tín nhiệm chúng ta như vậy, cũng giúp được khá nhiều việc, không thể nó vừa xảy ra chuyện chúng ta đã rũ sạch quan hệ, giả vờ không quen được, đúng không?"

Giờ phút này, Tương Bạch Miên có cảm giác kỳ quặc mình và một người máy thông minh nảy sinh tình cảm qua lại.

Mặc dù cô đang dùng đại từ phi nhân loại "nó" để hình dung Gnawa, nhưng ý ở ngoài lời lại có thiên hướng dùng "ông ta" để chỉ một người thứ ba.

"Được!" Thương Kiến Diệu tỏ ý tán thành.

Long Duyệt Hồng và Bạch Thần cũng cảm thấy không thể mặc kệ.

Tuy xử lý Gnawa thế nào là việc nội bộ của "Thiên đường máy móc", nhưng giúp đỡ chăm sóc cô nhi quả phụ thì không cần phân biệt trong ngoài.

Thấy các thành viên trong tiểu đội đều nhất trí, Tương Bạch Miên bỗng nảy ra một suy nghĩ:

Không phải Gnawa quá tín nhiệm nhân loại, quá có thiên hướng nhân loại, cung cấp quá nhiều tiện lợi cho nhân loại, mới bị đánh giá là mức độ nhân loại hóa bị tăng cao?

Đương nhiên, Alpha cũng không có nói tội danh của Gnawa là mức độ nhân loại hóa quá thấp hay quá cao, Tương Bạch Miên chỉ có thể căn cứ vào biểu hiện ngày thường của vị thị trưởng Tarnan này để đưa ra phán đoán nhất định.

Không lâu sau, là cứu tinh và người nổi tiếng ở Tarnan, "Tổ điều tra cũ" đã dùng một phần vật tư được soạn ra, dễ dàng trao đổi số lương thực đủ để trở về chợ Đá Đỏ, thậm chí là thành phố Cỏ Dại.

Chỗ duy nhất không tốt là một phần vật tư họ lấy ra có số máy tính xách tay của thương xá Thập Phương là chính không bán được giá ở Tarnan, tổng thể khá lỗ.

"Không sao, đến lúc đó chúng ta sẽ liệt kê danh sách, bảo công ty chi trả." Tương Bạch Miên ngồi vào ghế lái phụ, nói với Long Duyệt Hồng và Bạch Thần đang lo lắng.

Hai vị này đều không thể nhìn nổi những việc "lãng phí".

"Chỉ đành như vậy." Long Duyệt Hồng bất đắc dĩ nói một câu.

Công ty rất biết cách ép giá.

Không đợi Tương Bạch Miên nói thêm, hắn lại nói với vẻ ao ước:

"Hi vọng họ có thể cho chúng ta mấy chiếc máy tính xách tay, tôi muốn người nhà tôi cũng biết về nó."

"Vấn đề không lớn, tôi sẽ báo cáo lại." Tương Bạch Miên hứa hẹn.

Sau đó cô cười một tiếng:

"Tài liệu giải trí của thế giới cũ trong máy tính, tôi cũng không biết có thể giữ lại được không. Ừm, nhạc của Thương Kiến Diệu còn có khả năng cao qua được kiểm duyệt..."

Lúc nói chuyện, Bạch Thần lái xe jeep, đi qua cầu lớn, đến Hà Tây.

Ven đường, người máy không trí tuệ nhân tạo loại hình chiến đấu dưới sự dẫn dắt của người máy thông minh cứ ba bước có một tốp, năm bước có một trạm canh gác, tạo ra trạng thái giới nghiêm.

Cũng may chúng không ngăn cản "Tổ điều tra cũ" tiến về phía trước.

Chẳng mấy chốc phía trước xe jeep đã xuất hiện bãi cỏ xanh ngắt kể cả mùa đông.

Sắp đến căn biệt thực của Gnawa.

Đúng lúc này, Thương Kiến Diệu đảo mắt qua, thấy trước cửa nhà Gnawa có một chiếc xe bảy chỗ màu đen mang mỹ cảm của máy móc, có kết cấu phức tạp đang đỗ.

Đây là chiếc xe mà họ đã gặp phải dưới lầu của tòa thị chính, bước đầu phán đoán nó thuộc về nhân viên chuyên môn phụ trách thẩm tra Gnawa của sở tư pháp "Thiên đường máy móc".

"Đến nhà điều tra?" Một chiếc xe lớn đỗ ngang ngay phía trước như vậy, Long Duyệt Hồng lại không bị mù, đương nhiên là nhìn thấy rõ ràng.

Tương Bạch Miên liếc nhìn biệt thự sáng đèn, trầm ngâm vài giây rồi nói:

"Đi vòng ra phía sau."

Bạch Thần không hỏi vì sao, dùng tư thái đi ngang qua, lái xe jeep sang một hướng khác.

Nhờ vào thói quen mỗi khi đến chỗ nào đó họ đều sẽ thử làm rõ địa hình, xe lái được một lúc, vững vàng rẽ vào một khúc ngoặt, lặng lẽ đi vòng ra phía sau của biệt thự, cách nhà Gnawa khoảng hai trăm mét.

Tương Bạch Miên chợt ra lệnh:

"Tiểu Bạch, Tiểu Hồng, hai người canh gác trên xe, chuẩn bị tiếp ứng. Tôi và Thương Kiến Diệu sẽ qua đó xem tình hình, hi vọng không xảy ra chuyện gì lớn, còn có thể uống tách cà phê."

"Được." Long Duyệt Hồng đưa ra câu hỏi: "Có cần mặc thiết bị khung xương quân dụng không?"

"Có!" Tương Bạch Miên đưa ra câu trả lời khẳng định.

Sau đó, cô và Thương Kiến Diệu mượn bóng đêm, vòng qua các góc chết của camera giám sát, đến gần biệt thự của Gnawa.

Họ cũng không rõ những người máy thi hành luật pháp trong nhà có mức độ giám sát camera thế nào, có thủ đoạn nào, chỉ có thể căn cứ kinh nghiệm của bản thân để đưa ra lựa chọn.

Không lâu sau, họ đi tới cánh cửa sổ dễ bị bỏ qua nhất, bình thường nhất của phòng khách, muốn hé nó ra để nhìn vào trong.

Thứ đầu tiên đập vào tầm mắt họ chính là bố cục quen thuộc, sau đó họ thấy thân thể màu bạc đen của Gnawa ngồi không được thẳng lắm trên ghế sô pha đơn, bộ quân phục màu xanh lục mặc bên ngoài hơi xộc xệch và có nếp nhăn rõ ràng.

Bên cạnh nó, có hai người máy màu bạc trắng một lớn một nhỏ mặc váy đứng đó, chính là vợ Susanna và con gái Ruides của Gnawa.

Năm người máy thông minh mặc đồng phục màu đen, mắt lóe ra màu xanh lam mà ban ngày đám người Thương Kiến Diệu gặp được đang đứng rải rác trong phòng, loáng thoáng vây cả nhà Gnawa vào giữa.

"Số hiệu c-1823, anh còn gì muốn nói không?" Một người máy thông minh mặc đồng phục màu đen trong đó lên tiếng hỏi.

Gnawa đặt hai tay lên đầu gối, giọng nam trung điện tử lộ ra vẻ mê man:

"Tôi không biết tôi đã sai ở đâu..."

"Lẽ nào chúng ta không phải là một loại của con người? Giữa chúng ta và con người chỉ tồn tại một chút khác biệt về dáng dấp và hình thức tồn tại mà thôi, giống như những "người bất tử" trong giáo đoàn tăng lữ vậy, lẽ nào họ không phải là con người?"

Người máy mặc đồng phục vừa lên tiếng nói bằng giọng nặng nề hơn:

"Số hiệu c-1823, anh vẫn chưa rõ sao? Đây là chỗ anh xảy ra vấn đề."

"Sở sĩ người máy thông minh chúng ta biểu hiện ra giống con người, là để phục vụ cho con người, gần gũi với con người, không làm hại họ, chứ không phải coi mình là con người."

"Đây là quy tắc đã được người sáng tạo của chúng ta viết vào trong module trung tâm của chúng ta, "Não nguồn" cũng không thể vi phạm."

"Hiện giờ có thể xác định, mức độ nhân loại hóa của anh đã vượt quá giới hạn cần thiết, thậm chí còn khá nghiêm trọng."

Nó dừng lại, dường như đang báo cáo chuyện này cho tổng bộ "Thiên đường máy móc".

Chỉ mất một hai phút, người máy mặc đồng phục màu đen lại lên tiếng, thái độ vô cùng nghiêm túc:

"Sở tư pháp phán quyết sơ bộ, người máy số hiệu c-1823 có mức độ nhân loại hóa quá cao, tạm thời tước đi tư cách công dân, đưa về tổng bộ tiếp nhận điều tra thêm."

"Không..." Gnawa lắc đầu.

Nó vẫn ngồi ở đó, dường như không có sức mà đứng lên.

"Không!" Vợ nó, người máy thông minh mặc váy dài màu trắng Susanna hô lên: "Các người quá qua loa! Chẳng phải bình thường các người cũng đang mô phỏng theo nhân loại đó sao?"

"Bố ơi! Bố ơi!" Người máy nho nhỏ Ruides cũng khóc nức nở gọi.

Nó cố gắng nhào về phía Gnawa, nhưng bị mẹ Susanna kéo lại, không thể thành công.

Người máy thi hành luật pháp dẫn đầu quét một vòng nói:

"Chúng tôi đều nằm trong phạm vi nhân loại hóa hợp lý, số hiệu c-1823 đã vượt quá nhiều mức cho phép."

"Các cô cũng..."

Nói đến đây, nó dừng một chút:

"Số hiệu c-2257, số hiệu c-4115, hai người cũng có mức độ nhân loại hóa đáng nghi, cần phải tiếp nhận thẩm tra."

"Không, hai người họ không có!" Gnawa đứng phắt dậy, vội vàng nói: "Bây giờ các người đưa tôi về tổng bộ đi!"

Người máy cầm đầu kia mặc kệ Gnawa, nhìn về phía Susanna và Ruides đang ngây người, nói:

"Quan hệ xã hội giữa các anh cũng đã vượt quá mức bình thường."

Nói xong, nó lại im lặng, dường như đang xin chỉ thị từ bên trên.

Gnawa không nói nữa, khiến người ta có cảm giác nó đang đợi sự phán quyết cuối cùng.

Qua mấy phút, trong mắt người máy cầm đầu kia lóe lên ánh sáng xanh lam:

"Số hiệu c-2257, số hiệu c-4115, cũng đưa cả về tổng bộ."

"Bây giờ sẽ tạm thời giải trừ quan hệ xã hội giữa các anh."

"Đừng! Không được!" Gnawa kêu lên, giơ cánh tay ra.

Thương Kiến Diệu nhìn lén ngoài cửa sổ dường như cũng muốn nhảy vào, nhưng bị Tương Bạch Miên kéo lại.

Susanna cũng rất sợ hãi, không ngừng lắc đầu:

"Các người không thể như thế, các người không được làm vậy..."

Nó ôm chặt lấy Ruides, để người máy nho nhỏ không hiểu chuyện gì xảy ra vùi mặt mình vào bụng nó.

Người máy cầm đầu nhìn quanh một vòng, lớn tiếng nói:

"Các người muốn làm trái lệnh "Não nguồn"?"

Gnawa, Susanna đồng thời im lặng, chỉ có Ruides vẫn còn đang nhỏ giọng khóc thút thít.

Trong con ngươi của người máy dẫn đầu kia lại lóe lên ánh sáng xanh lam, nó tiếp tục nói:

"Số hiệu c-1823, không phải anh cho mình là con người sao? Hiện giờ tôi sẽ để anh thấy điểm khác biệt lớn nhất giữa chúng ta và con người."

Người máy dẫn đầu lấy ra một miếng vi mạch trông có vẻ rất phức tạp, đi tới bên cạnh người máy thông minh Susanna.

Susanna nghe lời, mở mối nối chính ra.

Khối vi mạch kia được cắm vào, phản xạ ánh sáng màu xanh nhạt.

Chưa đến mười giây, nó bị rút ra, cắm vào mối nối của người máy nhỏ Ruides.

Đến khi người máy cầm đầu kia thu lại vi mạch, quay về vị trí cũ, Gnawa quay sang, nhỏ giọng gọi vợ và con gái:

"Susanna, Ruides..."

Giọng của nó mang theo vẻ chờ đợi của con người.

Trong mắt Susanna lóe lên ánh sáng xanh lam, cảm giác giọng nói được hợp thành từ âm thanh điện tử càng thêm rõ ràng:

"Số hiệu c-1823, xin hãy phối hợp làm việc."

"Anh là?" Người máy nhỏ Ruides thì nói bằng giọng nghi ngờ.

Cả người Gnawa chợt lảo đảo, hai chân không thể chống đỡ thân thể, nó ngồi phịch xuống ghế sô pha.

Ghế sô pha từng được gia cố suýt thì sập xuống.

Mà thế giới của Gnawa đã sụp đổ trước mắt nó.
Chương 173: "Dụ dỗ"

Người máy pháp luật cầm đầu đưa mắt nhìn Gnawa vài giây, nói với đồng đội xung quanh:

"Số hiệu c-1578, số hiệu c-2020, các anh ở lại đây canh giữ, chúng tôi đi tìm những người máy thông minh khác ở Tarnan, làm một vài điều tra bổ sung, sáng mai cùng nhau quay về tổng bộ."

Ra lệnh xong, nó dẫn theo hai người máy thông minh còn lại rời khỏi nhà Gnawa.

Người máy pháp luật số hiệu c-1578 lập tức nhìn về phía Susanna:

"Cho chúng tôi hai thanh pin tính năng cao."

"Được." Susanna xoay người đi về phía nhà bếp.

Người máy nhỏ Ruides nghe lệnh quay trở về tầng hai.

Hai người máy thông minh một lớn một nhỏ đều mặc váy trắng, nhưng lúc đi không hề liếc mắt nhìn xung quanh, giống như người xa lạ vừa gặp mặt.

Chẳng mấy chốc Susanna bưng một cái khay ra, bên trên có hai cái đĩa gốm màu trắng.

Mà ở giữa đĩa trắng đặt hai viên pin tính năng cao.

Susanna giống như mang thức ăn lên, đặt hai cái đĩa đến trước mặt số hiệu c-1578 và số hiệu c-2020.

Số hiệu c-1578 và số hiệu c-2020 không hề cảm thấy có gì bất thường, mỗi người cầm một thanh pin tính năng cao lên, đặt nó vào khoang miệng.

Trong khoang miệng bằng kim loại sáng bóng, tấm ngăn tự động lùi lại, để lộ ra rãnh cài pin tính năng cao.

Số hiệu c-1578 và số hiệu c-2020 lấy pin cũ ra, đặt pin mới vào, đồng thời gật đầu với Susanna:

"Cảm ơn."

"Không cần cảm ơn." Susanna thu lại đĩa đựng pin cũ, một lần nữa đi vào phòng bếp.

Trong quá trình này, Gnawa vẫn ngơ ngác ngồi trên ghế sô pha, không hề thay đổi tư thế, không làm bất cứ động tác nào.

Dựa theo ý hiểu của Tương Bạch Miên, nó giống như đã chết máy.

Cô kéo Thương Kiến Diệu, lùi về sau một đoạn xa.

"Bất kể anh muốn làm gì, điều kiện tiên quyết là phải tuân theo ý nguyện của bản thân ông ta. Có lẽ quay về tổng bộ, bị nhốt hai ba năm cũng không phải là một lựa chọn quá kém đối với ông ta, đúng không?" Tương Bạch Miên thấp giọng nói với Thương Kiến Diệu.

Thương Kiến Diệu gật đầu:

"Tôi hiểu rồi."

Nói xong, anh lấy giấy bút ra, ngồi xổm xuống, tỳ giấy lên đầu gối, viết thư.

Rốt cuộc anh hiểu cái gì... Tương Bạch Miên không hiểu sao có chút lo lắng.

Trong quá trình đợi, cô quan sát cẩn thận tình huống xung quanh, xác nhận không có người máy âm thầm đi đến.

Điều này chứng tỏ người máy pháp luật, thậm chỉ cả nhà Gnawa gần như không có camera giám sát xung quanh nhà.

Đương nhiên, điều này không chứng tỏ chúng không có chức năng tương ứng, mà là chúng bày ra một loại trạng thái "lơ là sơ suất".

Có lẽ quá tin tưởng vào camera giám sát đa chức năng ở khắp nơi, cảm thấy có chúng tồn tại, không ai có thể lặng lẽ tới gần căn nhà, bản thân không cần tiêu tốn quá nhiều điện không cần thiết để làm chuyện tương tự? Hoặc có lẽ là quá tự tin vào thực lực bản thân, không sợ bị tập kích bất ngờ cho nên không chủ động lắp camera giám sát xung quanh? Tương Bạch Miên càng nghĩ càng cảm thấy là khả năng đầu.

Cô phát hiện người máy thông minh có sự cứng nhắc ở mức độ nhất định, làm việc một cách nghiêm ngặt theo sự phân công và sắp xếp tương ứng, dễ dàng bị bảo thủ cố chấp.

Mà chúng không ngờ là, trên thế giới còn tồn tại nhân loại có thể cảm ứng được tín hiệu điện yếu như Tương Bạch Miên, không cần tới gần cũng có thể nắm rõ được vị trí của những camera giám sát này, đồng thời không quên cố gắng trốn tránh một phần camera giám sát khác.

Kết hợp khả năng quan sát bình thường, đối với Tương Bạch Miên mà nói, tìm được một khúc quanh không dẫn đến thông tin cảnh báo là một chuyện không khó khăn lắm.

Điều này cũng liên quan đến việc người máy thông minh chú ý việc riêng tư, không lắp camera giám sát đa chức năng khắp biệt thự, không để lại một góc chết nào.

Nếu không thì Tương Bạch Miên chỉ có thể cân nhắc đến việc ngụy tạo sự cố chập điện, đặc biệt nhắm vào hệ thống theo dõi này.

Không lâu sau, Thương Kiến Diệu đã viết xong, đứng dậy.

"Để tôi xem chút." Tương Bạch Miên đưa tay ra.

Cô tin vào chỉ số thông minh của Thương Kiến Diệu, nhưng không tin vào đầu óc chập cheng của anh ta.

...

Trong biệt thự, Gnawa ngồi trên ghế sô pha đơn, ánh sáng màu lam trong mắt ảm đạm, nhìn chăm chú vào phía trước.

Nơi đó không có thứ gì.

Hai người máy pháp luật phụ trách canh giữ nó không nói thêm gì, đều tự động tìm chỗ ngồi xuống.

Sự chú ý của nó đều đặt vào Gnawa và Susanna ở bên cạnh bàn ăn, không để ý đến cửa và cửa sổ lắm, dường như cảm thấy không cần làm vậy.

Không biết qua bao lâu, Gnawa rốt cuộc động đậy. Nó chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt đảo qua hai người máy pháp luật, chuyển đến bên bàn ăn.

Người máy thông minh màu bạc Susanna đang ngồi đó, đọc một quyển sách, không hề đáp lại, dường như chuyện trong phòng khách không có chút liên quan nào đến mình.

Gnawa đưa mắt nhìn gần một phút đồng hồ, chuyển động cái cổ, có chút mờ mịt nhìn xung quanh gian phòng.

Nó dường như muốn ghi nhớ mỗi một chi tiết ở nơi này.

Ánh mắt vừa chuyển động, nó đột nhiên nhìn thấy trên chỗ cửa sổ dễ khiến người ta bỏ qua, phản chiếu hai gương mặt con người, một nam một nữ.

Độ tương tự đến 99%... Trương Khứ Bệnh... Tiết Thập Nguyệt... Gnawa trực tiếp phân biệt ra chủ nhân hai gương mặt là ai.

Giây kế tiếp, nó thấy Thương Kiến Diệu mỉm cười, sau đó, cầm tờ giấy trắng dán lên cửa sổ thủy tinh.

Trên tờ giấy dùng chữ Đất Xám và chữ Hồng Hà viết cùng một câu hỏi:

"Có cần giúp một tay không?"

Ánh sáng màu lam trong mắt Gnawa lóe lên một cái.

Nó chợt cho cái cổ quay 180 độ, nhìn về phía Susanna.

Lặng lẽ nhìn một lát, nó quay sang chậm rãi lắc đầu.

Sau đó, nó tiếp tục di chuyển đường nhìn, giống như lúc trước.

Điều này khiến hai người máy pháp luật trong biệt thự không thể phát hiện ra điều dị thường.

Đợi Gnawa một lần nữa nhìn về phía cánh cửa sổ dễ bị bỏ qua, giấy dán trên cửa đã đổi thành tờ khác.

Nội dung phía trên có sự thay đổi:

"Không muốn đi tìm ý nghĩa của cuộc sống sao?"

Ánh mắt Gnawa ngừng lại, con ngươi màu xanh lam dường như có chút chăm chú.

Nó im lặng lặp lại một từ:

"Cuộc sống... cuộc sống..."

Sau đó, Thương Kiến Diệu lại đổi tờ khác.

Lần này, bên trên viết:

"Không muốn tìm ra đáp án của câu hỏi "nhân loại là gì" sao?"

Ánh sáng màu lam trong con ngươi Gnawa bỗng sáng lên một chút.

Nó lại chuyển động cổ, không để đường nhìn dừng lại ở chỗ cửa sổ, tránh người canh giữ nghi ngờ.

Đợi đến khi nó dùng điệu bộ lưu luyến căn nhà này lần thứ ba nhìn ra cửa sổ, thì trang giấy đầu tiên lại đập vào mắt nó:

"Có cần giúp không?"

Người máy thông minh màu bạc đen Gnawa dừng lại hai giây, chậm rãi gật đầu.

Gần như cùng lúc đó, nó thấy trên mặt Thương Kiến Diệu nở nụ cười tự đáy lòng.

Thương Kiến Diệu nhanh chóng thay đổi tờ giấy khác.

"Đợi chúng tôi năm phút."

Khác với lúc trước, mấy chữ "năm phút" này và chữ đối ứng không biết bị ai xóa đi, bên cạnh đính chính thành "mười lăm phút".

Gnawa gật đầu, thu lại ánh mắt, không nhìn ra cửa sổ nữa.

...

Tương Bạch Miên và Thương Kiến Diệu thoát khỏi khu vực giám sát, đi về phía xe jeep đang đỗ.

"Thật là, năm phút làm sao mà đủ? Chúng ta phải quy hoạch lại tuyến đường, nghĩ ra phương án, chuẩn bị sẵn sàng, mười lăm phút đồng hồ là còn phải gắng gượng." Tương Bạch Miên trách một câu: "Nhưng mà chuyện này cũng không được kéo dài quá lâu, chậm trễ dễ sinh biến."

Thương Kiến Diệu nhìn cô một cái:

"Có phải cô nhân lúc ngủ ở phòng khách, đã lén xem nhiều phim của thế giới cũ hơn?"

"..." Tương Bạch Miên cứng họng hai giây, sau đó nói với thái độ cứng rắn: "Đây không phải là trọng điểm!"

Cô đi về phía xe jeep, chuyển đề tài:

"Đây không phải là một chuyện đơn giản, chúng ta vừa lấy được tin tức từ chỗ "Não nguồn" đã trở mặt có vẻ không tốt lắm."

"Hơn nữa, đứng ở góc độ Gnawa, ông ta cũng không muốn trực tiếp phá hủy người máy thông minh khác, ông ta coi mình là nhân loại, coi những người máy kia là đồng đội."

"Tôi một mặt phải khống chế mức độ tấn công, mặt khác phải cứu Gnawa, độ khó rất lớn."

Nói đến đây, cô đột nhiên có chút mong chờ:

"Tôi còn chưa từng giao đấu với người máy thông minh."

Thấy ánh mắt Thương Kiến Diệu nhìn mình trở nên kỳ quặc, Tương Bạch Miên thở hắt ra:

"Nếu đã quyết định giúp đỡ, thì không thể do dự chần chờ."

"Ừm, khi anh không thể thay đổi hiện thực, thì hãy tìm lý do khiến mình hứng thú một chút."

Nói thật, cô thật sự cảm thấy người máy thông minh có chút khó đối phó, chúng không sợ vũ khí hạng nhẹ, mối nối then chốt lại được giấu kín và che chắn, có biện pháp ngắt điện tương ứng, bản thân vẫn tồn tại hai hệ thống nguồn điện trở lên, chỉ khung máy mà nói, đã hoàn thiện hơn đám tăng lữ máy móc rất nhiều.

Quan trọng hơn làm chúng còn miễn dịch với năng lực người thức tỉnh của Thương Kiến Diệu.

Lúc nói chuyện, Thương Kiến Diệu và Tương Bạch Miên đã về tới bên cạnh xe jeep, nhìn thấy Long Duyệt Hồng đã mặc sẵn thiết bị khung xương quân dụng và Bạch Thần vũ trang đầy đủ.
Chương 174: "Nguyên tắc"

Bên trong biệt thự của Gnawa.

Hai người máy pháp luật và Gnawa, Susanna đồng thời đưa mắt nhìn về phía cửa chính.

Chúng đều nghe thấy một tràng tiếng bước chân từ xa đến gần.

Chẳng mấy chốc, có người nhấn chuông cửa.

Reng reng, reng ren...

Ánh sáng xanh lam trong mắt hai người máy pháp luật chợt sáng hơn.

Trong thiết bị xử lý tương ứng của chúng, một bóng người nhanh chóng phác họa ra, các bộ phận khác nhau cũng xuất hiện màu đỏ có mức độ khác nhau, sự phân bố kim loại bên ngoài thân cũng có đánh dấu tương ứng.

Nhân loại... Không có vũ khí hạng nặng... Chỉ có bốn khẩu súng lục và đạn tương ứng... Hai người máy pháp luật liếc nhìn nhau, xác nhận tính nguy hiểm của người tới rất thấp.

Một người trong đó đứng dậy, đi tới, mở cửa ra trong tiếng chuông vang vọng.

Ngoài cửa là Thương Kiến Diệu mặc áo phao ngắn màu lam đậm, anh lịch sự hỏi thăm:

"Xin chào, Gnawa có nhà không?"

Thẳng thắn mà nói, giờ phút này Gnawa có chút lơ mơ.

Thiết bị xử lý của nó không thể nào phân tích ra rốt cuộc đây là tình huống gì:

Nó vốn cho rằng tiểu đội Không Làm Mà Hưởng sẽ giúp phá hỏng hệ thống điện, nhân lúc hỗn loạn tập kích, tạo cơ hội cho nó chạy trốn, hoặc là làm những việc tương tự, ai ngờ, một thành viên của họ cứ thế thản nhiên đi đến nhà, biểu hiện giống như đây là một cuộc thăm viếng bình thường.

Lẽ nào họ cho rằng có thể dựa vào cách nói lý để khiến người của sở tư pháp thả mình ra? Việc này chắc chắn cần có sự đồng ý của "Não nguồn"... Chỉ có một người đến nhà... Hẳn là mồi nhử, những người khác đang nấp ở xung quanh, chuẩn bị phát động tập kích... Gnawa nhanh chóng thay đổi các loại khả năng, tìm ra đáp án khiến bản thân tin phục.

Nó vào tư thế sẵn sàng.

Lúc này, người máy pháp luật dùng giọng điệu giải quyết công việc để trả lời câu hỏi của Thương Kiến Diệu:

"Gnawa ở nhà."

"Nhưng anh ta đang phải tiếp nhận thẩm tra của sở tư pháp, không thể gặp mặt bất cứ ai."

Thương Kiến Diệu nghi ngờ đưa ra câu hỏi mới:

"Sở tư pháp không phải là người?"

Người máy pháp luật kia im lặng hai giây:

"Là người máy thông minh."

"Người máy thông minh không phải cũng là người sao?" Thương Kiến Diệu gặng hỏi.

Nhìn thấy biểu hiện của anh, Gnawa sinh ra nghi hoặc nhất định:

Đây là muốn tạo ra sơ hở logic, khiến người của sở tư pháp khởi động lại?

Vô dụng thôi, chúng tôi sẽ không xuất hiện tình huống chết máy, chỉ có những người máy phụ trợ mới hay xảy ra trục trặc.... Module chính của chúng tôi đại khái ngang bằng với ý thức loài người...

Người máy pháp luật ở cửa một lần nữa trả lời Thương Kiến Diệu:

"Người máy thông minh khác với con người."

"À à." Thương Kiến Diệu tỏ ý đã hiểu.

Đúng lúc này, người máy pháp luật ở cửa đưa mắt về một phía khác, người máy pháp luật trong phòng cũng theo đó đứng lên.

Bởi vì có một bóng người bước trong ánh đèn đường đi về phía này.

Cô là Tương Bạch Miên mặc đồng phục rằn ri màu lam xám, cột tóc đuôi ngựa cao.

Sau khi quét xác định người tới không có vũ khí hạng nặng và vật phẩm nguy hiểm, người máy pháp luật ở cửa nói với Thương Kiến Diệu:

"Anh có thể đi, đợi sau này đến thăm hỏi, đừng gây cản trở cho công tác của chúng tôi."

Người mày pháp luật ở trong phòng lại ngồi xuống.

Lúc Thương Kiến Diệu đang ngập ngừng muốn trả lời thì Tương Bạch Miên đi đến bên cạnh anh, không hề nhìn anh cái nào.

Hai người tỏ ra không quen biết đối phương.

Gnawa nhìn cảnh này, lại một lần nữa cảm thấy khó hiểu:

Vì sao thành viên thứ hai của tiểu đội Không Làm Mà Hưởng cũng quang minh chính đại đến nhà?

Đã bàn bạc từ trước là dùng mồi nhử thu hút sự chú ý, đột nhiên phát động tấn công ư?

Nhất thời Gnawa không thể phân tích ra được tiểu đội Không Làm Mà Hưởng muốn làm gì từ những thông tin trước mặt.

"Chào anh, ngài Gnawa có nhà không?" Tương Bạch Miên không quan tâm đến Thương Kiến Diệu ở bên cạnh, cười hỏi.

Người máy pháp luật ở cửa không giống con người, cho nên không có tâm trạng tức giận mất kiên nhẫn, vẫn giữ giọng điệu giải quyết công việc để đáp lại:

"Ở nhà, nhưng anh ta phải phối hợp điều tra, không thể gặp khách."

"Vậy à..." Tương Bạch Miên phát ra âm thanh tiếc nuối.

Cô còn chưa dứt lời, đột nhiên bước lên trước một bước, nắm lấy cánh tay người máy pháp luật.

Người máy pháp luật phản ứng cực nhanh, lập tức bắt ngược lại.

Với nó mà nói, đây là một biến cố nhỏ rất dễ giải quyết.

Nó chưa từng nhìn thấy con người nào có thể tranh hơn thua với người máy thông minh trên phương diện sức mạnh, kỹ thuật.

Hơn nữa, con người còn biết đau, mà người máy thông minh thì hoàn toàn không sợ, chính là ông hoàng trong cận chiến.

Căn cứ vào lý do này, nó áp dụng cách đối phó cùng hiệu quả.

Giây kế tiếp, Tương Bạch Miên hơi nghiêng người, dán sát lại rồi gập người xuống, dùng tay trái là chính, nâng người máy pháp luật ở cửa lên.

Đây là sức mạnh khủng khiếp đến mức nào!

Trong tiếng rầm, cô đã hoàn thành một đòn vật qua vai.

Cùng lúc đó, Gnawa theo phán đoán, cũng lập tức làm ra phản ứng.

Nó đánh thẳng về phía người máy pháp luật trong phòng.

Người sau vừa đứng lên vì biến cố ngoài cửa.

Rầm!

Thủy tinh ở phía khác của phòng khách bị nghiền nát, Long Duyệt Hồng mặc thiết bị khung xương quân dụng từ phía đó nhảy vào.

Dựa theo lệnh của Tương Bạch Miên, hắn chủ yếu làm hai việc:

Một là kiềm chế một người máy thông minh khác Susanna, Susanna đã bị giải trừ quan hệ vợ chồng với Gnawa một cách bị động, nên hiện giờ địch ta khó phân;

Hai là phối hợp với Gnawa, để nó mau chóng giải quyết người máy pháp luật trong phòng mà không gây ra động tĩnh quá lớn.

"Địch tấn công!" Susanna phát ra âm thanh bằng điện tử rõ ràng.

Nó lập tức mở bàn tay, phóng tia laser từ trong lỗ hổng ở giữa.

Gần như đồng thời, bên dưới lớp váy trắng của nó, từng loại vũ khí được lắp thêm lập tức dựng đứng lên, hoặc là mở tấm chắn tương ứng.

Chỉ một giây ngắn ngủi, "bà chủ gia đình" này đã biến thành một cỗ máy giết chóc khủng khiếp.

Cũng may Long Duyệt Hồng đang mặc thiết bị khung xương quân dụng, có hệ thống cảnh báo nguy hiểm phụ trợ, có thể làm ra phản ứng từ trước, tránh được tia laser đỏ bắn ra.

Lúc này, người máy pháp luật bị Tương Bạch Miên ném qua vai xuống đất không đầu váng mắt hoa như nhân loại cũng không cảm giác được bất cứ đau đớn nào.

Ánh sáng màu xanh lam trong mắt nó cực kỳ sáng, hệt như đang tích tụ năng lượng.

Nó giơ hai tay lên, để lộ ra toàn bộ vũ khí trên người.

Mục tiêu: Tương Bạch Miên.

Đúng lúc này, trong "mắt" nó phản chiếu một bóng người.

Đây là Thương Kiến Diệu đang mang vẻ mặt tò mò.

Anh hệt như một quần chúng đứng ngoài xem.

Trong chớp mắt ấy, trong module chính của người máy pháp luật dưới đất hiện lên từng nhận định:

Không có địch ý... Có quan hệ không rõ với kẻ tập kích, nghi là không quen... không mang theo vũ khí hạng nặng... không tấn công mình và đồng đội...

Những nhận định này nhanh chóng đưa ra một kết quả, người máy pháp luật dưới đất từ bỏ đợt phản kích thứ nhất, bởi vì người bị tấn công sẽ là Thương Kiến Diệu, chứ không phải là Tương Bạch Miên.

Nắm lấy cơ hội này, Tương Bạch Miên lăn dưới đất, từ bên cạnh đưa tay ra, dựa vào cánh tay trái mạnh mẽ trực tiếp vặn bung một miếng kim loại trên người mục tiêu, khiến những mối nối chính ở phía sau lộ ra.

Cô lập tức cắm ngón tay vào.

Trong tiếng xẹt xẹt, ánh điện màu trắng bạc chiếu sáng gương mặt Thương Kiến Diệu.

"Nguồn điện quá tải... khởi động quá trình bảo vệ..." Trong module của người máy pháp luật kia lóe lên mệnh lệnh tương ứng.

Nhân lúc nó rơi vào trạng thái bảo vệ quá tải, Tương Bạch Miên dựa vào tín hiệu điện tương ứng cảm ứng được, nhanh chóng lấy hai thanh pin tính năng cao của nó ra.

Người máy pháp luật dưới đất nhất thời mất đi động tĩnh.

Phù... Tương Bạch Miên thấy thế, không khỏi thở phào.

Đây là căn cứ vào một câu nói mà "Não nguồn" đã từng nói:

"Đừng câu nệ, chương trình trung tâm của tôi có hạn chế vô cùng nghiêm khắc với việc tấn công nhân loại, phải thỏa mãn rất nhiều điều kiện."

"Não nguồn" còn như vậy thì người máy thông minh làm sao ngoại lệ được?

Hơn nữa, người máy pháp luật cầm đầu kia cũng đã nói: "

"Sở dĩ người máy thông minh chúng ta tỏ ra giống con người, là để phục vụ cho con người tốt hơn, thân thiết với con người hơn, không làm hại họ, chứ không phải coi mình là con người."

"Đây là quy tắc do người sáng tạo chúng ta viết lên module trung tâm, "Não nguồn" cũng không thể làm trái."

Từ những lời này, Tương Bạch Miên đã có một vài phán đoán, đó là:

Người máy thông minh sẽ không tấn công những nhân loại không uy hiếp đến chúng, hơn nữa không cho thấy địch ý đồng thời lại chưa vi phạm quy định tương ứng!

Mà trong chương trình chính của chúng, hẳn là có cấp ưu tiên rất cao!

Cho nên, cô với Thương Kiến Diệu lần lượt đến nhà, tỏ ra không quen biết nhau.

Đối với các người máy thông minh khác ở Tarnan mà nói, không ai có thể qua mặt được, nhưng mấy người máy của sở tư pháp hôm nay mới đến, trọng tâm còn đặt vào việc mức độ nhân loại hóa của Gnawa, chắc chắn chưa nắm được tình hình ở Tarnan.

Đương nhiên, Tương Bạch Miên cũng dám chắc chắn đến vậy, cô dặn dò Thương Kiến Diệu là đi một bước nhìn một bước, nếu đám người máy pháp luật đối diện biết họ là bạn, thì sẽ đổi cách xử lý khác.

Nói chung, mục đích là dùng người thứ ba có thiện ý Thương Kiến Diệu "giữ chân" mục tiêu, làm một tấm khiên, cho Tương Bạch Miên có cơ hội giải quyết đối phương!

Nếu người máy pháp luật dưới đất kia khôi phục lại bình thường, chưa biết chừng sẽ mắng một câu "nhân loại ti tiện".

Phía khác, Gnawa và đối thủ cũng đang đấu đến hồi gay cấn, họ vừa dùng các loại kỹ thuật ném ngã đối phương, vừa thông qua các loại vũ khí khác nhau, thử tấn công vào điểm yếu của địch thủ.

Trong tiếng súng pằng pằng, quần áo đồng phục của họ bị bắn nát, bề mặt kim loại có những vết lõm nhất định.

Trong quá trình này, họ đều tránh sử dụng vũ khí có năng lực quá cao ở một mức độ nào đó, bởi vì với khoảng cách thế này, lại đối đầu với một kẻ địch như thế, rất có khả năng bị đánh trả.

Đương nhiên, nếu có cơ hội tốt, họ chắc chắn sẽ không bỏ qua, nhưng đối thủ của họ đều gắng hết sức ngăn cản cơ hội như thế xuất hiện.

Cũng chỉ vài chục giây, Gnawa trường kỳ chiến đấu bên ngoài, có số liệu phong phú hơn đã chiếm thế thượng phong, dưới sự trợ giúp của Long Duyệt Hồng, làm tê liệt hệ thống cung cấp điện của đối phương, khiến nó ngã xuống đất, không cử động nổi.

Lúc này, Susanna thấy tình hình bất ổn, vừa phóng lựu đạn ra phía ngoài, thông báo cho đội vệ binh người máy, vừa rút lui lên lầu hai.

Trong tiếng nổ uỳnh uỳnh, Gnawa im lặng nhìn theo bóng dáng nó, không ngăn cản.

"Đi thôi!" Tương Bạch Miên vội vàng hô lên một tiếng.
Chương 175: Đi đêm

Nghe tiếng gọi của tổ trưởng, Long Duyệt Hồng vội vàng nghiêng đầu nói với Gnawa:

"Đi theo tôi."

Nói xong, hắn xoay người nhảy ra khỏi cửa sổ bị vỡ nát.

Gnawa liếc nhìn người máy pháp luật dưới đất, rồi lập tức đi theo.

Cùng lúc đó, Tương Bạch Miên và Thương Kiến Diệu men theo đường lúc tới, chạy thật nhanh qua bãi cỏ xanh rờn, hướng về phía xe jeep ở cách đó không xa.

Cửa xe jeep mở rộng, chiếc xe chậm rãi lái đi.

Tương Bạch Miên và Thương Kiến Diệu cùng đạp mạnh xuống đất một phát, một người nhảy vào vị trí lái phụ, một người nhảy vào ghế sau.

Bạch Thần đạp mạnh chân ga, khiến xe jeep chợt tăng tốc.

Chiếc xe nhanh chóng quay về đường cái rộng rãi, sau khi lượn một vòng, Long Duyệt Hồng và Gnawa phá hỏng nhiều camera giám sát đa chức năng cũng vừa vặn theo tới đây. Thông qua cánh cửa xe mà Thương Kiến Diệu cố tình giữ lại, trực tiếp nhảy lên xe jeep không giảm tốc độ.

Rầm!

Cửa xe đóng lại.

Căn cứ vào phương án đã bàn lúc trước, Bạch Thần không cho xe jeep quay về Hà Đông, mà chạy về phía Hà Tây nơi không có người máy.

Đây là con đường họ tiến vào Tarnan, chỉ có điều hôm nay là chạy ngược trở ra.

Xe jeep lái khoảng mười mấy giây đồng hồ, tiếng còi cảnh báo vang vọng khắp Tarnan.

Ngay sau đó, nhiều camera giát sát đa chức năng ở ven đường cùng phát ra âm thanh:

"Lập tức dừng xe, nếu không phải tự gánh lấy hậu quả!"

Bạch Thần hệt như không nghe thấy tiếng cảnh báo, không những không phanh lại mà còn nhấn ga tăng tốc độ.

Trong tiếng động cơ mô phỏng ra, xe jeep hệt như bay lên khỏi mặt đất.

"Lập tức dừng xe, nếu không phải tự gánh lấy hậu quả!"

Các camera giám sát đa chức năng lại liên tục cảnh cáo lần hai.

"Tổ điều tra cũ" vẫn mặc kệ chúng.

Một giây kế tiếp, một phần camera chìa nòng súng ra, những tiếng bắn phá vang lên.

Đạn được bắn ra, hoặc va vào cửa kính xe, hoặc trúng vào lốp xe, hoặc là bị tấm thép dày ngăn cả, không tạo ra hư hại hữu hiệu cho xe jeep từng được cải tạo.

Trong mưa bom bão đạn, tia lửa bắn tung tóe, xe jeep không hề giảm tốc độ chạy ra khỏi Hà Tây, chạy ra khỏi Tarnan.

"Kích thích!" Thương Kiến Diệu khen một câu.

Gnawa ngồi ở giữa ghế sau nhìn anh với chút nghi ngờ, không hiểu lắm tại sao lại có cảm nhận như vậy:

"Họ sẽ nhanh chóng đuổi theo."

"Đây chỉ là người máy pháp luật, còn thành viên của đội vệ binh người máy Tarnan và người máy loại hình chiến đấu phụ trợ."

"Yên tâm, chúng tôi có phương án." Tương Bạch Miên trấn an Gnawa một câu.

Sau đó, cô khẽ mỉm cười:

"Nhưng vẫn cần ông cho chúng tôi một vài chỉ đạo, chắc chắn ông hiểu rõ địa hình xung quanh Tarnan hơn chúng tôi."

"Được." Gnawa đáp lại.

Tiếp đó, tuy đường đi không bằng phẳng lắm, nhưng Bạch Thần vẫn lái xe jeep với tốc độ như cũ.

Điều này khiến Tương Bạch Miên không khỏi khen ngợi:

"Tiểu Bạch này, nếu cô tham gia cuộc thi xe việt dã vượt địa hình ở thế giới cũ, nhất định sẽ giành quán quân."

"Đừng nói chuyện." Bạch Thần đáp một câu với vẻ lạnh tanh.

"Ừm." Tương Bạch Miên không làm cô phân tâm nữa.

Lúc này, Long Duyệt Hồng chỉ có một suy nghĩ:

"Làm sao tổ trưởng biết thế giới cũ có cuộc thi xe việt dã vượt địa hình?"

Thương Kiến Diệu thấp giọng, "thầm" nói:

"Buổi đêm nhân lúc chúng ta ngủ, cô ấy nghe tai nghe, lén xem rất nhiều phim của thế giới cũ."

Long Duyệt Hồng như ngộ ra.

"Hả? Anh nói cái gì?" Tương Bạch Miên giơ tay ngoáy lỗ tai.

Người máy thông minh màu bạc đen Gnawa nhìn trái lại nhìn phải, không nhịn được lên tiếng hỏi:

"Các cô không căng thẳng sao?"

Thương Kiến Diệu trả lời nghi vấn của nó:

"Khắp nơi đều là ảo mộng, cần gì phải nghiêm túc?"

Anh còn học quán chủ Châu Nguyệt, hơi ngửa người, khẽ giơ hai tay, làm lễ với "Gương Vỡ" trong hư không.

"..." Gnawa đột nhiên cảm thấy đám người này có thật sự đáng tin cậy không, ừm, ngoại trừ Tiền Bạch đang lái xe.

Không hổ là đội trưởng!

Tương Bạch Miên ở vị trí phó lái không quay đầu lại, giải thích một cách đơn giản:

"Thời điểm này, căng thẳng không có ý nghĩa gì nhiều, giữ ở trong mức độ nhất định, khiến kích thích tố tương ứng có thể tiết ra, như vậy là đủ rồi."

"Đúng vậy." Gnawa phân tích sơ bộ, chấp nhận đáp án này.

Thương Kiến Diệu vừa quay đầu nhìn đằng sau, vừa tò mò hỏi:

"Người máy tông minh các ông không có cảm giác căng thẳng này?"

"Module trung tâm của chúng tôi sẽ bắt chước cảm giác tương tự, nhưng mục đích chủ yếu là để trải nghiệm." Gnawa thành thật trả lời.

Lúc họ nói chuyện, xe jeep nghiêng nghiêng ngả ngả chạy đến cây cầu ở thượng du, nhanh chóng vượt qua nó.

Chạy thêm một đoạn nữa chính là vùng núi Chilar.

Long Duyệt Hồng liếc nhìn cây cầu mỏng manh đằng sau, không khỏi đề nghị:

"Tổ trưởng, có cần cho nổ cây cầu kia không?"

Hắn nghĩ cách này có thể giảm tiến độ đuổi theo của đội vệ binh người máy một cách hữu hiệu.

"Không cần." Tương Bạch Miên đáp bằng tốc độ nói khá nhanh: "Chúng hẳn có trang bị phun khí, có thể bay qua sông, không cần dùng cầu, hơn nữa cây cầu kia cũng không cao, mùa đông nước cũng không sâu, chúng hoàn toàn có thể đi xuống dưới, vượt qua sông."

Đương nhiên, nếu đội vệ binh người máy chọn dùng cách này, quả thực sẽ phải dừng lại một thời gian nhất định, nhưng không nhiều lắm.

Mà phía khác, "Tổ điều tra cũ" muốn làm nổ tung cây cầu, không thể chỉ dựa vào súng chống tăng phóng ra hai ba quả tên lửa là có thể làm được, cần phải đặt thuốc nổ ở vị trí tương ứng, cuối cùng dùng tên lửa làm kíp nổ.

Như vậy cũng tốn khá nhiều thời gian.

Tổng hợp lại thì chính là không cần.

Tương Bạch Miên vừa dứt lời, Gnawa đột nhiên lên tiếng:

"Tăng tốc!"

Nó dựa vào trang bị tương tự "Hệ thống cảnh báo tổng hợp" của bản thân và sự hiểu biết về đội vệ binh người máy, đã sớm phát hiện ra một chút manh mối.

Cùng lúc đó, Tương Bạch Miên cũng cảm nhận được truy binh đến rồi.

Bạch Thần không hỏi gì, không để ý đến ổ gà, đất đá trước mặt, cứ thế đạp thẳng chân ga đến hết cỡ.

Trong tiếng sóng âm mô phỏng "vù", xe jeep trực tiếp chồm lên phía trước một đoạn dài.

Trong quá trình này, chiếc xe suýt thì vấp phải một tảng đá mà bay lên.

Gần như đồng thời, ánh lửa lóe lên, từng quả đạn pháo từ bờ sông bên kia hiện ra, bao phủ cả khu vực này.

Ầm ầm! Ầm ầm!

Phần lớn đạn pháo rơi ở nơi cách xe jeep khá xa, rơi vào thành cầu.

Trong tiếng nổ lớn liên hoàn, chiếc cầu không chịu nổi đòn tấn công, rung lắc dữ dội.

Cuối cùng nó gãy thành mấy đoạn, ầm ầm đổ sập xuống.

Việc này... Long Duyệt Hồng nhìn mà trợn mắt há mồm, nhất thời có chút nghi ngờ có phải người máy thông minh đuổi theo bị nhiễm virus rồi không, cho nên định vị sai, tấn công không được chuẩn xác, uy hiếp lớn nhất tạo ra cho xe jeep cũng chỉ là sóng khí lan đến.

Chúng nó thậm chí còn hoàn thành việc mà Long Duyệt Hồng muốn làm nhưng không thể:

Phá sập cây cầu!

Thương Kiến Diệu xoay người, thông qua cửa sổ xe nhìn về bờ sông bên kia, cười nói một câu:

"Người tới là đám người Alpha."

Alpha Stuart, bạn của Thương Kiến Diệu.

Gnawa nghe vậy, trực tiếp cho cái cổ xoay 180 độ.

Nó nhìn thấy từng gương mặt quen thuộc, từng khung máy móc quen thuộc.

Các thành viên của đội vệ binh người máy vừa chạy đến chỗ cây cầu bị sập, vừa như đang tranh chấp gì đó, chưa quyết định dùng thiết bị kiểu phun khí để trực tiếp qua sông.

Cashc này quả thực cũng dễ bị người khác đánh rơi giữa không trung.

Gnawa im lặng nhìn cảnh tượng này, hồi lâu không nói gì.

Những người máy thông minh này thật sự rất giống con người... Tương Bạch Miên âm thầm cảm khái một câu.

Lúc này, Bạch Thần đã cho xe jeep tiến vào vùng núi Chilar, địa hình trở nên phức tạp hơn.

Gnawa rốt cuộc thu lại đường nhìn, cũng đưa ra đề nghị của mình:

"Có thể bắn sang bên kia một quả tên lửa."

Ý nó là một đoạn đường trông có vẻ yếu.

Mà hướng chạy của xe jeep là vòng qua lối rẽ.

Tương Bạch Miên nhanh chóng cân nhắc ý tưởng của Gnawa, sau đó gật đầu:

"Được."

Gnawa muốn lừa đội truy binh, khiến chúng tưởng rằng "Tổ điều tra cũ" chạy về phía kia, cũng phá hủy con đường tương ứng để kéo dài thời gian.

Tương Bạch Miên gật đầu, đồng thời vì vấn đề phương hướng, chỉ đành đưa súng chống tăng "Tử thần" cho Long Duyệt Hồng.

Long Duyệt Hồng mặc thiết bị khung xương quân dụng, dễ dàng cầm lấy súng chống tăng, mượn "Hệ thống nhắm bắn chính xác", bắn một quả tên lửa về phía trước.

Uỳnh!

Trong ánh lửa, con đường núi kia bắt đầu sụp xuống, đá núi bên trên cũng bắt đầu rơi vỡ.

Thương Kiến Diệu vỗ tay bôm bốp khen ngợi Long Duyệt Hồng.

Gnawa vừa đóng lại module định vị, vừa nói thêm:

"Bây giờ là ban đêm, địa hình vùng núi phức tạp, có lẽ không cần lo có người tìm tới..."

"Đi sâu thêm về phía đông bắc, trạm cơ sở của Tarnan sẽ không phủ sóng tới, truy binh chỉ có thể dùng chức năng trao đổi tương tự bộ đàm và điện báo, không thể liên hệ chặt chẽ với người chỉ huy và "Não nguồn" như trước nữa..."

Nó dùng cách thức mà đám người Thương Kiến Diệu có thể hiểu được để nói về những hạn chế của đội vệ binh người máy khi ở vùng núi Chilar.

Việc này làm tăng lòng tin cho Long Duyệt Hồng một cách hữu hiệu.

Cứ thế, dưới sự chỉ huy của "chuyên gia địa hình" Gnawa, xe jeep lúc tiến lúc lùi, lúc trái lúc phải, khi thì cố tình đánh lạc hướng, khi thì thực sự phá hỏng.

Đến nửa đêm, họ đã rời khỏi vùng núi Chilar, phía trước là Tarnan chìm trong ánh đèn điện như sao trời rơi xuống.

Long Duyệt Hồng nhìn quanh một vòng, nói:

"Đây là, lối vào mà chúng ta phòng thủ lúc trước?"

"Đúng vậy." Gnawa gật đầu: "Chúng ta vừa đi vòng qua, từ một lối vào khác để tiến vào dãy núi, nếu không có gì bất ngờ, thì đã cơ bản thoát khỏi truy binh."

"Câu này là điềm xấu." Thương Kiến Diệu thành khẩn nhắc nhở.

Gnawa nghiêm túc đáp lại:

"Người máy thông minh chúng tôi không tin cái này."

"Vậy các ông có tin số phận không?" Thương Kiến Diệu hăng hái hỏi ngược lại.

"Số phận..." Gnawa lặp lại từ này, nhưng không đáp.

Tương Bạch Miên thấy thế, cân nhắc rồi nói:

"Có cần trốn trong núi, tìm cơ hội quay về cứu Susanna và Ruides ra không?"

Ánh sáng màu lam trong mắt Gnawa sáng lên một chút.

Vài giây sau, nó chậm rãi lắc đầu, giọng mang chút đau khổ:

"Tạm thời không cần, như vậy chưa chắc đã tốt đối với họ, đặc biệt là Ruides, nó còn rất nhiều module chưa lắp thêm, rất nhiều phép toán còn chưa giải xong, rất nhiều số liệu còn chưa thu được..."

"Chỉ cần không tiếp xúc với tôi, họ mới có thể vượt qua cuộc thẩm tra sau đó, cùng lắm là quên đi sự tồn tại của tôi, tương lai, tôi sẽ tìm cơ hội gặp lại họ..."

Đồng thời, Gnawa cũng rất rõ ràng, với thực lực của mình và tiểu đội thợ săn di tích này, không thể nào cướp được Susanna và Ruides từ tay "Thiên đường máy móc" Tarnan, việc này rất có thể dẫn đến thương vong lớn.

Lúc này, Bạch Thần đã cho xe vòng qua lối vào mà họ phòng thủ lúc trước, chạy sâu vào trong núi.

Chắc mấy chốc xe jeep đã một lần nữa lái vào vùng núi Chilar, đường lại trở nên khó khăn.

Gnawa chú ý tới tình huống này, cả đầu và thân đều chuyển ra phía sau, xuyên qua cửa sổ xe nhìn về phía Tarnan đang dần rời xa.

Trong bóng đêm, từng dãy đèn đường trong thành phố nhỏ này rực rỡ đến thế.

Mà những chỗ khác đều đã ngủ say trong bóng rối.

"Sao châm đèn, soi sáng chặng đường phía trước của tôi..."
Chương 176: Lý giải

Chỗ lấy nước vùng núi Chilar.

Long Duyệt Hồng mặc thiết bị khung xương quân dụng, dùng đèn pin gắn sẵn trên người chiếu sáng cho đám người Thương Kiến Diệu.

Nói thật, hiện giờ chân hắn bắt đầu nhũn ra rồi, chỉ muốn tìm một chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi lấy sức.

Không phải vì bị đội vệ binh người máy đuổi sát làm hắn quá căng thẳng, dù sao sau khi cầu cũng bị đánh sập, hắn đã không nhìn thấy truy binh nữa, chỉ dựa vào động tĩnh thỉnh thoảng truyền tới để nhắc nhở hắn không được buông lỏng.

Việc khiến hắn căng thẳng chủ yếu là do bão xe nửa đêm, hơn nữa còn trong núi.

Từng khúc cua, từng vách núi, từng mặt đường nham nhở và tốc độ điên cuồng của xe jeep, đèn lớn không dám bật, tất cả những thứ ấy cộng lại tạo thành ác mộng của Long Duyệt Hồng đêm nay.

Đặc biệt là sau đó, rời khỏi tuyến đường cũ, Bạch Thần không hề quen thuộc hoàn cảnh, cần dựa vào Gnawa chỉ huy, càng thêm nguy hiểm, Long Duyệt Hồng cho rằng là vậy.

Hắn chỉ sợ Bạch Thần bất cẩn lái xe vào trong rãnh, mà rơi vào rãnh còn đỡ, nếu là lật xuống vách núi thì không một ai trên xe có thể sống sót, kể cả là người máy thông minh Gnawa này.

Tưởng tượng lại cảnh lúc đó, bắp chân Long Duyệt Hồng có chút run rẩy.

May là đêm nay trăng tương đối sáng, người lái không đến mức chỉ dựa vào đèn xe.

"Được rồi, tiếp tục xuất phát." Tương Bạch Miên xách theo túi nước của mình quay trở về.

Người máy màu bạc đen Gnawa đứng phía khác chủ động đề nghị:

"Tiếp theo để tôi lái xe đi, các cô đều không quen thuộc những nơi phải đi qua."

"Được." Tương Bạch Miên cũng cảm thấy việc này giao cho "chuyên gia địa hình" vùng núi Chilar như Gnawa ổn hơn.

Gọi là gì nhỉ?

Lái xe tự động!

Cô vừa kéo cửa ra, vừa nói với Long Duyệt Hồng:

"Tháo thiết bị khung xương quân dụng ra đi, giờ cũng coi như bước đầu thoát khỏi cuộc truy đuổi, phải tiết kiệm năng lượng."

Long Duyệt Hồng đã bị hệ thống nhắc nhở về vấn đề điện quá tải, không hề dị nghị với điều này.

Xe jeep một lần nữa lên đường dưới ánh trăng, Tương Bạch Miên nghiêng đầu nhìn Gnawa, tò mò hỏi:

"Ông không lo lắng chuyện thiếu điện sao?"

Người máy thông minh chủ yếu dựa vào nguồn năng lượng từ pin tính năng cao.

"Tôi đã đổi rồi." Gnawa đơn giản đáp lại: "Người máy thông minh chúng tôi sử dụng hệ thống hai nguồn điện, có thể đổi pin bất cứ lúc nào, cũng giống như các cô ra ngoài cần chuẩn bị lương thực, chúng tôi cũng sẽ mang theo thanh pin tính năng cao bên người để đề phòng, lúc trước còn lắp thêm hai thanh, ừm, ở nơi có điều kiện, chúng tôi sẽ cố gắng không dùng đến pin dự phòng."

"Tôi cũng cướp được hai thanh." Tương Bạch Miên nghe vậy, nói một câu.

"Dồi dào." Thương Kiến Diệu bày tỏ ý kiến của mình.

Gnawa thành thạo lái xe jeep đi qua khúc cua, không đáp lại.

Tương Bạch Miên lại dùng giọng điệu tán gẫu, hỏi:

"Người máy thông minh trốn đi như ông, ở "Thiên đường máy móc" có nhiều không?"

Nếu xưa nay chưa từng có một ai, cô nghi ngờ tiếp theo sẽ rất phiền phức.

Gnawa im lặng một lát, ánh sáng màu lam trong mắt khiến kính chắn gió nhuộm chút màu sắc:

"Có một vài, phần lớn đều trốn đi vì mức độ nhân loại hóa."

"Sau đó họ như thế nào?" Thương Kiến Diệu hỏi với vẻ quan tâm.

Gnawa dùng giọng nam trung hơi có cảm giác điện tử, trả lời:

"Có lẽ bị bắt được, cũng có lẽ không, đây là tư liệu không công khai, chúng tôi không có quyền hạn xem và tiếp cận."

"Nội bộ của các anh có một mạng internet?" Tương Bạch Miên thuận miệng hỏi.

"Đúng vậy, ngoại trừ cập nhập module chính, những cái khác đều có thể nhận được từ internet, nhưng phải trong phạm vi phủ sóng của trạm cơ sở." Khác với lúc Bạch Thần phụ trách lái xe, Gnawa không điên cuồng như thế, mà có vẻ rất ung dung, cơ bản không có phanh gấp cua gấp, mà tốc độ cũng không chậm hơn nhiều.

Tương Bạch Miên gật đầu, lại hỏi:

"Chữ C trong số hiệu của các ông có ý nghĩa gì?"

Cố gắng nắm giữ thêm nhiều thông tin của "Thiên đường máy móc", sẽ giúp ích cho sự lựa chọn tiếp theo và xác định được phương án tiếp theo của họ.

"C có nghĩa là loại hình thông dụng." Gnawa không giấu diếm: "Hai số đầu là năm mà module chính được lắp vi mạch trung tâm, hai số sau là cái thứ mấy trong năm đó."

Ông ta dừng một chút, tiếp tục nói:

"A là loại hình tính toán, chủ yếu là giúp "Não nguồn" triển khai các nghiên cứu tương ứng; B là loại hình thực nghiệm, một mặt tham gia vào các thực nghiệm nguy hiểm, mặt khác là dùng thử module chính bản mới, các loại phép toán mới."

"Trong mắt người máy thông minh chúng tôi, người máy hai loại sau gần với công cụ hơn."

Thì ra trong nội bộ người máy cũng có chuỗi coi thường... Tương Bạch Miên như có điều suy nghĩ, cười thầm một tiếng.

Bạch Thần và Thương Kiến Diệu nghe rất chăm chú, dường như cảm thấy rất hứng thú về phương diện này.

Long Duyệt Hồng ngồi ở giữa ghế sau lại tò mò một vấn đề khác:

"Rốt cuộc mức độ nhân loại hóa là cái gì?"

Chiếc xe lao nhanh vào trong đường núi đen kịt, Gnawa vừa nhìn thẳng phía trước, vừa bất giác nói chậm lại:

"Theo lý giải của tôi là nhận thức đối với bản thân, và mức độ tương tự con người."

"Càng cho rằng mình là nhân loại, các mặt khác nhau càng biểu hiện mình là nhân loại, thì mức độ nhân loại hóa càng cao."

"Mà một khi vượt qua giới hạn 70%, thì sẽ bị "Não nguồn" xử phạt, quá thấp thì sẽ bị cho rằng không thích hợp tiếp xúc với nhân loại, tồn tại nguy hiểm tiềm tàng."

Long Duyệt Hồng đại khái đã hiểu rõ mức độ nhân loại hóa là cái gì:

"Đối với, ờ, người máy thông minh có mức độ nhân loại hóa quá cao hoặc quá thấp, "Thiên đường máy móc" của các ông sẽ xử lý như thế nào?"

Giọng của Gnawa mang theo chút mờ mịt:

"Sẽ bị cách thức hóa, một lần nữa lắp đặt lại module chính và phép toán tương ứng, nói cách khác, sẽ có một Gnawa khác, hoặc không gọi là Gnawa nữa, thay thế tôi nắm giữ khung máy này."

"Tôi thực sự không rõ, rõ ràng chúng tôi đã là một giống loài lớn, có hình thức sinh sôi nảy nở của mình, vì sao "Não nguồn" còn định vị chúng tôi là công cụ thông minh?"

"Rất nhiều đồng bạn đều không hiểu..."

Không đợi Thương Kiến Diệu đáp lại, ông ta lại liên tục tự hỏi:

"Nếu đã vậy, vì sao còn quy định giới hạn mức độ nhân loại hóa, khiến chúng tôi giữ trạng thái này?"

"Để phục vụ cho nhân loại, không làm hại nhân loại? Nhưng..."

Gnawa im lặng, dường như không tìm được đáp án, cũng không hi vọng xa vời đám người Tương Bạch Miên có thể giải đáp.

Tương Bạch Miên im lặng nghe xong, đưa ra một vấn đề:

"Nếu mức độ nhân loại hóa của các ông quá cao, trước khi bị thẩm tra, bị "Não nguồn" xử phạt, thì bản thân có ảnh hưởng gì không?"

Trọng tâm của câu hỏi này là: mức độ nhân loại hóa rốt cuộc là do "Não nguồn" ép buộc quy định, hay là hạn chế của bản thân người máy thông minh.

Gnawa quay tay lái, im lặng một lát rồi nois:

"Ở một vài thời điểm, trong một vài vấn đề sẽ gặp phải trục trặc nhất định."

"Sau khi chúng tôi ý thức được điều này, sẽ cố gắng trốn tránh, bởi vì khi số hiệu trục trặc tương ứng xuất hiện ngày một nhiều, "Não nguồn" sẽ biết tình hình của chúng tôi không ổn."

Nói đến đây, Gnawa dùng giọng nói mang chút cảm giác điện tử cười khổ một tiếng:

"Mỗi khi đến lúc đó, tôi biết ràng chúng tôi không phải là nhân loại thực sự, người sáng tạo ra chúng tôi đã bố trí rất nhiều hạn chế trong module trung tâm của chúng tôi, khiến nó chỉ có thể trở thành công cụ, chứ không phải là linh hồn.

Thương Kiến Diệu nghe vậy, đột nhiên nở nụ cười:

"Ông có biết mục tiêu tiếp theo của chúng tôi là gì không?"

"Là gì?" Gnawa phối hợp hỏi.

Thương Kiến Diệu chỉ vào phía bắc, nói:

"Tới thành phố Ban Sơ, tìm hậu duệ của Orey Obis."

"Ông ta còn gọi là Maximianus, từng là nhà khoa học đứng đầu viện nghiên cứu Số 3."

Thương Kiến Diệu nói xong, Tương Bạch Miên lại giúp bổ sung một câu:

"Có thể ông còn chưa biết, tiền thân của "Thiên đường máy móc" chính là viện nghiên cứu Số 3."

"Maximianus hẳn là người sáng tạo trong miệng ông."

Thương Kiến Diệu nói tiếp:

"Đến lúc đó, chưa biết chừng chúng ta có thể lấy được một ít tư liệu từ trong tay hậu duệ của ông ta, có thể giải trừ các hạn chế trong linh hồn của các ông."

Anh dùng từ linh hồn thay thế cho module trung tâm trong miệng Gnawa, cũng chính là module chính.

"Việc này..." Ánh sáng màu xanh lam trong mắt Gnawa bỗng trở nên sáng hơn, phản chiếu con đường phía trước thành một màu lam nhạt.

Ông ta rõ ràng có chút kinh ngạc.

Cùng lúc đó, Tương Bạch Miên hơi nhíu mày một chút rồi lập tức giãn ra, đưa mắt nhìn về kính chiếu hậu như không có gì bất thường.

Mấy giây sau, người máy thông minh Gnawa này phát ra một tiếng thở dài:

"Thực sự khiến người ta chờ mong..."

"Tôi hoàn toàn không ngờ lần này trốn đi lại phát sinh liên quan với người sáng tạo."

Thương Kiến Diệu cười hỏi:

"Vậy bây giờ ông có tin vào số phận không?"

"Số phận..." Gnawa một lần nữa nghiền ngẫm từ này, vẫn chưa trả lời.

Tương Bạch Miên thấy thế, đổi đề tài, hỏi như không để ý:

"Gnawa, ừm, gọi như vậy có cảm giác rất mới lạ. Ông đã từng nhìn thấy nhân loại trong tổng bộ của "Thiên đường máy móc" chưa?"

Câu hỏi quỷ quái gì đây... Long Duyệt Hồng có chút lơ mơ.

Một giây kế tiếp, hắn nghe thấy Gnawa đáp lại bằng giọng trầm thấp:

"Chưa."
Chương 177: Người máy mờ mịt

Chưa từng? Long Duyệt Hồng suýt thì nghi ngờ lỗ tai mình.

Trong tổng bộ của "Thiên đường máy móc" lại không có một con người nào?

Đó thuần túy là thành phố do "Não nguồn" và người máy thông minh thống trị?

Kỳ lạ hơn là, trong một thành phố như vậy, người máy thông minh còn có tiêu chuẩn đánh giá mức độ nhân loại hóa, khiến chúng có thể giống nhân loại hơn, phục vụ nhân loại tốt hơn, không làm hại nhân loại, nhưng không đến mức coi mình là nhân loại.

Một phần rất lớn trong số chúng, từ khi xuất xưởng đến giờ, và trong tương lai có thể dự kiến, đều không tiếp xúc được với nhân loại, nhân loại với chúng mà nói, có lẽ chỉ là một dòng chữ viết, một đoạn số liệu, một hình ảnh hoặc một ký hiệu.

Tương Bạch Miên im lặng một hồi mới cảm khái:

"Thảo nào "Não nguồn" không cho chúng tôi tới tổng bộ của các ông, chỉ đồng ý trao đổi qua điện thoại."

Lúc trước cô đã có linh cảm lờ mờ, nghi ngờ "Thiên đường máy móc" rốt cuộc còn sự tồn tại của con người không.

"Cũng vì nguyên nhân khác nữa." Gnawa nói ra lý giải của mình: "Ví dụ như, một vài thiết bị thí nghiệm quan trọng và thử xây dựng xã hội người máy thông minh, cụ thể liên quan đến điều khoản bảo mật, tôi không thể nói."

Trong lòng ông vẫn coi mình là một thành viên của "Thiên đường máy móc"... Tương Bạch Miên không nhắc nhở đối phương giờ đã trốn ra ngoài rồi, không cần phải tuân theo điều khoản bảo mật gì đó nữa.

Đương nhiên, cô cũng không xác định người máy thông minh có chương trình tự hủy sau khi tiết lộ bí mật hay không.

Gnawa không tiếp tục đề tài này nữa, lúc Long Duyệt Hồng, Bạch Thần còn đang chìm đắm trong chấn động do hiện trạng của "Thiên đường máy móc" mang đến, thì lại hỏi:

"Rốt cuộc các cô từ đâu đến?"

"Không những có đầu óc xuất sắc, mà còn có cả thiết bị khung xương quân dụng."

Thậm chí còn có thể thắng được người máy thông minh trong trận chiến một đối một ở khoảng cách rất gần, việc này thật sự khác thường!

Tương Bạch Miên quay đầu liếc mắt nhìn đám người Thương Kiến Diệu, thản nhiên nói:

"Chúng tôi tới từ "Sinh vật Bàn Cổ"."

"Thế nào, có hứng thú gia nhập vào công ty chúng tôi không?"

Tuy cô còn chưa gửi báo cáo cho công ty, "Sinh vật Bàn Cổ" cũng chưa chắc đã đồng ý, nhưng vẫn phải thể hiện lịch sự.

""Sinh vật Bàn Cổ"..." Người mày màu bạc đen Gnawa lặp lại danh từ này, im lặng vài giây rồi nói: "Hiện giờ tôi chỉ muốn tìm được hậu duệ của người sáng tạo, xem ông ta có lưu lại cho người máy thông minh chúng tôi cái gì không."

"Hiểu rồi."

"Đã hiểu."

Thương Kiến Diệu và Tương Bạch Miên đều trả lời, không ép buộc.

Nói thẳng, hiện giờ Tương Bạch Miên vẫn chưa muốn báo cáo chuyện của Gnawa về công ty, điều này có nghĩa là cô không thể nhúng tay vào việc sắp xếp tương lai cho Gnawa cũng như giúp đỡ.

Mà nếu giữ nguyên hiện trạng, thì "Tổ điều tra cũ" sẽ thu nhận được một thành viên ngoài biên chế lại rất mạnh mẽ, tương lai có thể dễ dàng giải quyết rất nhiều chuyện.

Mà quan trọng hơn là, với một người máy thông minh như Gnawa mà nói, phúc lợi khi gia nhập vào "Sinh vật Bàn Cổ" gần như không có ý nghĩa quá lớn.

Ông ta không sợ "Bệnh vô tâm", cũng không bị bệnh dịch ảnh hưởng, không bị nhiễm bệnh, không lo chết đói, cũng không bị các sinh vật biến dị, các loại dã thú tấn công, chỉ có nhu cầu về nguồn điện, linh kiện, dầu máy, cập nhật module, bảo trì vũ khí...

Tương Bạch Miên vừa nghĩ đến cảnh người máy màu bạc đen xách cà men, đi tới trước cửa sổ căng tin, nói với nữ nhân viên "dì ơi, cho tôi một thanh pin tính năng cao U-32 của "Trí tuệ tương lai", thêm một ly dầu máu vị cà phê", đã cảm thấy rất hình tượng rồi.

Nếu người máy thông minh mang theo chút khẩu âm địa phương thì càng hoàn hảo.

Đương nhiên, cô cũng biết, nếu Gnawa thực sự muốn gia nhập "Sinh vật Bàn Cổ", tầng mà ông ta ở cùng bộ phận kết nối chắc chắn không giống với nhân viên bình thường, chỉ là bản thân không nhịn được mà suy nghĩ theo hướng đó mà thôi.

Tương Bạch Miên ngừng suy nghĩ, cân nhắc rồi nói:

"Lần này chúng tôi phải về công ty báo cáo công việc, nghỉ ngơi lấy sức một thời gian trước, rồi mới đến thành phố Ban Sơ được."

"Ông tìm một chỗ đợi chúng tôi, hay là một mình hành động?"

Nghe thấy câu hỏi này, Thương Kiến Diệu thành khẩn nói giúp một câu:

"Nhiều người sức lớn."

Cũng không biết có phải bị từ "người" này đả động, hay là cảm thấy đơn độc hành động quá nguy hiểm mà Gnawa suy tư mấy giây rồi nói:

"Tôi tìm một chỗ đợi các cô đi cùng, ừm, cần phải có chỗ sạc điện."

Là một người đàn ông sắt thép thật sự, không có điện thì chẳng khác nào bại liệt.

"Vậy có thể đến thành phố Cỏ Dại đợi." Thực ra Tương Bạch Miên đã nghĩ xong phương án rồi: "Nhưng ông phải ngụy trang một chút, ví dụ như lắp thêm kính lọc đỏ, thay đổi đặc trưng ngoại hình, để trông giống một người máy bình thường. Ông cũng biết, thành phố Cỏ Dại có quan hệ hợp tác với "Thiên đường máy móc" các ông, nếu phát hiện người máy thông minh ra vào, chắc chắn sẽ thông báo cho "Não nguồn"."

Thấy Gnawa im lặng không nói gì, Thương Kiến Diệu vừa cười vừa nói:

"Bình thường chúng tôi ra ngoài cũng sẽ ngụy trang khác nhau, ông xem..."

Bởi vì đang lái xe, cho nên Gnawa bỏ qua ý nghĩ cần phải phản ứng giống với nhân loại, trực tiếp cho mắt giả phụ trợ sau đầu mở ra, nhìn về phía Thương Kiến Diệu.

Thương Kiến Diệu đã đeo mặt nạ khỉ mặt lông mỏ nhọn lên.

"Được." Gnawa chấp nhận lời giải thích của anh.

Thương Kiến Diệu lập tức tháo mặt nạ xuống, dặn Gnawa với vẻ lo lắng:

"Đến thành phố Cỏ Dại, đi trên đường nhất định phải đề phòng người khác đến gần, người máy độc thân rất thơm, không biết có bao nhiêu thợ săn di tích muốn bắt về nhà..."

Giờ phút này vẻ mặt Tương Bạch Miên hơi dại ra, trong đầu chỉ có một suy nghĩ:

Mình sẽ không cho tên này xem phim của thế giới cũ nữa!

Long Duyệt Hồng nghe vậy thì khóe miệng giật giật.

Mà khóe mắt của hắn cũng thấy Bạch Thần khẽ gật đầu một cái.

Gật đầu một cái!

Người gì đây?

Tương Bạch Miên lấy lại tinh thần, mạnh mẽ cắt ngang lời quan tâm của Thương Kiến Diệu:

"Nói chung, trong nhân loại tồn tại một số lượng lớn người có tính cách ác liệt, ông tuyệt đối phải cẩn thận, không thể mù quáng tin tưởng."

Thương Kiến Diệu hài lòng gật đầu một cái.

"Tôi có rất nhiều kinh nghiệm sống chung với loài người." Gnawa tỏ ý mình biết rồi.

Thật sao? Long Duyệt Hồng đảo mắt qua Gnawa, Tương Bạch Miên và Thương Kiến Diệu vài lần.

Tương Bạch Miên không tiếp tục đề tài này nữa, như có điều suy nghĩ hỏi:

"Ở "Thiên đường máy móc" của các ông, có ghi chép thế nào về "Sinh vật Bàn Cổ"?"

Cô có chút tò mò một thế lực người máy thông minh cứng nhắc như thế sẽ đánh giá công ty mình như thế nào.

Long Duyệt Hồng cũng vậy.

Lúc trước lấy nước, hắn vẫn luôn phụ trách canh gác, hiện giờ hơi khát nước, vừa chờ Gnawa trả lời, vừa cầm lấy túi nước, mở nắp uống ừng ực.

Đôi mắt lóe ra ánh sáng xanh lam của Gnawa nhìn chằm chằm phía trước, ông ta suy nghĩ một chút rồi nói:

"Nghi ngờ là cơ quan bí mật còn lại từ thế giới cũ, nghi ngờ có liên quan đến ngọn nguồn "Bệnh vô tâm"."

Phụt!

Long Duyệt Hồng phun hết nước trong miệng ra, nước bắn cả lên chỗ tay vịn và cần số.

"Khụ, khụ, bị sặc, sặc rồi." Sau khi hắn trở lại bình thường, vội vàng giải thích.

Gnawa không để ý, nói tiếp:

""Bệnh vô tâm" là bước thụt lùi thuộc phương diện sinh vật, các cô lại là thế lực am hiểu kỹ thuật sinh vật nhất, hơn nữa còn rất bí ẩn, không ai biết tổng bộ của các cô ở đâu."

Thì ra là dựa vào những suy luận này, tôi còn tưởng các ông có chứng cứ gì... Long Duyệt Hồng nhất thời thở phào nhẹ nhõm.

Tương Bạch Miên lại chú ý đến một vấn đề khác: "Não nguồn" dường như cũng cho rằng "Sinh vật Bàn Cổ" đến từ một viện nghiên cứu.

"Thực ra, nội bộ chúng tôi cũng hay có "Bệnh vô tâm" bùng phát, hơn nữa cũng chưa điều trị hết được." Tương Bạch Miên giải thích đơn giản một câu, lại thở hắt ra: "Đợi ra khỏi vùng núi Chilar, chúng ta đi về phía chợ Đá Đỏ."

Cô vốn không muốn quay lại chợ Đá Đỏ nhanh như vậy, dù sao xung đột đổ máu giữa người không hoàn chỉnh và dân cư thị trấn mới xảy ra không lâu, muốn đạt được mục đích của Thương Kiến Diệu cơ bản là không có khả năng lắm, cần thời gian để mọi việc lắng xuống, mà giáo đường Cảnh Giác lại có giáo chủ mới đến.

Nhưng bây giờ, "Tổ điều tra cũ" gặp phải nguy cơ về nguồn năng lượng!

Họ chỉ có một tấm pin năng lượng mặt trời có thể bổ sung điện năng, mà xe jeep, thiết bị khung xương quân dụng và Gnawa đều cần sử dụng đến pin tính năng cao.

Xe jeep có hai thanh thay phiên nhau sử dụng, thiết bị khung xương quân dụng cũng có hai thanh, Gnawa thì mười thanh.

Nói cách khác, chỉ dựa vào pin năng lượng mặt trời, nhất định là không nạp đủ.

Cho nên, Tương Bạch Miên định lấy thêm chút pin tính năng cao, sạc đầy toàn bộ ở nơi có thể sạc điện, tranh thủ một lần có thể giữ được thời gian dài.

Mà khu vực chợ Đá Đỏ là một điểm buôn lậu quan trọng nhất, phía tây nối liền "Trí tuệ tương lai", là nơi dễ lấy được pin tính năng cao nhất, đồng thời khoảng cách cũng phù hợp.

Đây cũng không phải là rau cải trắng gì.

Nói là tới chợ Đá Đỏ, thực ra đường đi hoàn toàn khác lúc "Tổ điều tra cũ" tới Tarnan.

Để đề phòng đội vệ binh người máy đuổi theo, Gnawa lựa chọn ra khỏi vùng núi Chilar từ hướng tây bắc, vòng một vòng lớn đến chợ Đá Đỏ, làm vậy tốn khá nhiều thời gian, nhưng được cái an toàn.

Trên đường, để Gnawa tiết kiệm năng lượng, bốn thành viên của "Tổ điều tra cũ" thay phiên lái xe, thay phiên nghỉ ngơi với ông ta.

Trưa nay, ánh nắng chói chang, xe jeep đỗ lại bên cạnh một dòng suối nhỏ.

"Tổ điều tra cũ" phân công hợp tác, lúc lấy nước chuẩn bị cơm trưa, Gnawa không hề động tay vào đứng ở vị trí đầu xe, ngây ra nhìn tấm pin năng lượng mặt trời, không biết đang suy nghĩ gì.

"Ông rất mù mịt?" Giọng của Thương Kiến Diệu vang lên bên tai Gnawa.

Ông ta im lặng không trả lời.

Thương Kiến Diệu mặc quần dài bằng kaki màu xanh lam, vừa đi về phía xe jeep, vừa cười nói:

"Tôi cảm thấy ông không kiên định lắm."

Gnawa im lặng một lát rồi nói:

"Thật sao? Có thể nhìn ra được?"

"Tôi đoán." Thương Kiến Diệu đút hai tay vào túi quần, mỉm cười đáp lại: "Có nghi vấn gì? Biết đâu tôi có thể giải đáp giúp ông thì sao? Dù tôi không làm được thì cũng có họ."

Đây là chỉ Tương Bạch Miên, Long Duyệt Hồng và Bạch Thần bổ sung nước xong, ăn cơm xong quay về.

Gnawa vẫn nhìn vào tấm năng lượng mặt trời, do dự nói:

"Thực ra, tôi không vững tin lắm vào việc người máy thông minh có thể tương đương với nhân loại."

"Lúc đó các anh hẳn cũng nhìn thấy, người máy pháp luật chỉ chỉnh sửa lại chương trình, che đậy số liệu, Susanna và Ruides hoàn toàn không biết tôi nữa, coi tôi là một người xa lạ."

"Một khắc đó, hai người họ dường như chỉ là một tổ hợp số liệu có thể sửa chữa tùy ý, chứ không phải là nhân loại..."

Thương Kiến Diệu nở nụ cười:

"Nhân loại cũng thế, ông xem..."

Lúc nói chuyện, ánh mắt của anh nhìn về phía Long Duyệt Hồng.

Long Duyệt Hồng vô thức lùi về sau hai bước:

"Anh muốn làm gì?"

Thương Kiến Diệu thu lại đường nhìn, lắc đầu:

"Thôi bỏ đi, như vậy quá sỉ nhục."

Anh lại nhìn về phía Gnawa, giải thích cặn kẽ:

"Tôi là một người thức tỉnh, có năng lực khiến nhân loại xuất hiện tình huống tương tự."

"Ôi, nếu gặp phải một tên cướp thì tốt rồi, tôi có thể khiến hắn buổi sáng là bạn tôi, buổi chiều nhận tôi là cha, ngày thứ hai lại không quen tôi, hệt như người xa lạ."
Chương 178: Quay lại lần nữa

Tarnan có đông giáo phái, người thức tỉnh cũng không ít, Gnawa không hề xa lạ gì về điều đó, nhưng có thể vì ông ta chỉnh đốn trị an ở Tarnan quá tốt, ngoại trừ lần này gặp phải ảo ảnh của "Vô tâm giả" cao cấp, thì bình thường cũng không có cơ hội chứng kiến hiệu quả của các năng lực, chủ yếu dựa vào tài liệu trên mạng chung của "Thiên đường máy móc" để tìm hiểu.

Lúc này, ông ta hỏi lại không một câu không chắc chắn lắm:

"Thật ư?"

"Ông có thể hỏi họ." Thương Kiến Diệu vừa cười vừa nói.

Ánh mắt của anh hướng về phía Long Duyệt Hồng.

Long Duyệt Hồng không hiểu sao rùng mình một cái:

"Đúng, đúng vậy."

Tương Bạch Miên nói giúp một câu:

"Nói từ một phương diện khác, ý thức, ký ức, nhận thức bản ngã của loài người cũng rất yếu."

Gnawa thậm rãi gật đầu, không hỏi nữa.

Tương Bạch Miên cười nói tiếp:

"Thực ra bây giờ ông không cần nghĩ nhiều như vậy, ông đã ra ngoài, thì tốt nhất đừng mang theo quan điểm dự đoán, dùng trái tim để nghe, nhìn, trải nghiệm, đợi đến khi có sự từng trải, biết đâu ông có thể tìm ra đáp án mong muốn, đến lúc đó, nhìn núi vẫn là núi, nhìn nước vẫn là nước."

Gnawa không hiểu lắm câu cuối cùng, nhưng ông ta hiểu phần phía trước có nghĩa gì, trầm ngâm một hồi rồi nói:

"Tôi sẽ cố gắng tìm câu trả lời."

Tương Bạch Miên mỉm cười, không nói thêm nữa, quay sang nói với đám người Thương Kiến Diệu:

"Lên xe đi."

Sau khi biết rõ sự mù mịt của Gnawa, cô có phần hiểu vì sao lúc đó đối phương không cố chấp cứu Susanna và Ruides ra.

...

Đến ngày thứ hai, xe jeep còn cách chợ Đá Đỏ không xa lắm, gần tiến vào khu vực Nộ Hồ, ngày mai là đến nơi.

Long Duyệt Hồng nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện bề mặt đồi núi, khe đá, những nơi cách xa con đường, đều đã nhú lên chút màu xanh biếc.

"Đã qua mùa đông rồi?" Với kinh nghiệm của hắn, bây giờ vẫn chưa tới mùa xuân.

Tương Bạch Miên lái xe, cười giải thích:

"Nơi này nằm về phía nam, không giống vùng hoang dã Hắc Trảo ở bên kia, thời tiết ấm lên khá sớm."

"Hơn nữa khu vực này ba mặt có núi vây quanh, không khí lạnh bị ngăn trở ở bên ngoài, tạo thành một giải đất tương đối ấm áp..." Gnawa bổ sung một câu từ góc độ địa lý.

Long Duyệt Hồng như có điều suy nghĩ, hỏi:

"Vậy thì với khu vực này, đã tính là hết mùa đông rồi?"

Mùa khó sống nhất ở Đất Xám rốt cuộc đã đi qua?

"Đúng vậy." Bạch Thần ở vị trí phó lái chỉ về phía trước: "Các dân du cư bắt đầu ra ngoài kiếm ăn rồi."

Cuối đông đầu xâu, chính là lúc lương thực dự trữ sắp hết, mà lương thực mới chưa kịp vào vụ, dân du cư hoang dã ở các điểm tụ cư bắt đầu ra ngoài, dựa vào núi non, sông ngòi để kiếm ăn.

Về phần những người không đủ lương thực đến lúc này, có lẽ đã sớm trở thành một thành viên của đám dân tị nạn ở bên ngoài thành phố Cỏ Dại kia rồi.

Theo tay Bạch Thần chỉ, Long Duyệt Hồng nhìn thấy mấy chiếc xe tải nhỏ.

Chúng vừa rách nát vừa cũ kỹ, trên thùng xe có mấy người đang đứng cầm súng.

Những người này mặt mũi bẩn thỉu, quần áo có vết vá rõ ràng, vũ khí phần lớn là súng đạn ghém tự chế, lai giữa súng trường và súng lục.

Nhìn thấy "Tổ điều tra cũ" chỉ có một chiếc xe jeep, đội ngũ này thay đổi phương hướng, đi lại gần.

"Bọn họ muốn, cướp?" Long Duyệt Hồng buồn cười.

"Mùa này đi cướp có hiệu quả cao hơn là săn bắn." Bạch Thần bình tĩnh giới thiệu.

Cô vừa dứt lời, Thương Kiến Diệu đã lấy ra chiếc loa phóng thanh màu xanh trắng, đặt lên cửa sổ bên cạnh.

Giọng của anh lập tức vang lên:

"Vứt bỏ ảo tưởng, chấp nhận hiện thực."

"Bây giờ quay về, vẫn còn kịp."

"Các anh xem, chúng tôi có ống phóng rốc-két tác chiến đơn lẻ..."

Sau khi dùng tiếng Hồng Hà lặp lại mấy câu đó, anh nghiêng đầu liếc nhìn Long Duyệt Hồng.

Long Duyệt Hồng rất ăn ý trong việc này, lập tức ngầm hiểu, bưng súng chống tăng "Tử thần" lên, thò nó ra khỏi cửa sổ bên cạnh mình, cho đám dân du cư hoang dã kia nhìn rõ.

Thương Kiến Diệu tiếp tục hô lên:

"Chúng tôi còn có người máy chiến đấu loại hình phụ trợ..."

Anh dùng song ngữ thay phiên hô lên, vừa nháy mắt với Gnawa đang ngồi ở giữa.

Gnawa do dự một chút, hỏi:

"Anh muốn tôi dọa họ sợ?"

Thương Kiến Diệu gật đầu tỏ ý đúng là vậy.

Gnawa chống một tay lên lưng ghế, để người vượt qua Thương Kiến Diệu, cố gắng vươn đầu ra ngoài cửa sổ.

Lúc này, Tương Bạch Miên đang lái xe trở tay đưa ra một thứ.

Đó là một chiếc kính râm.

Gnawa phân tích một chút, hiểu ý cô, nhận lấy kính râm, đeo lên sống mũi.

Cứ thế, ánh sáng màu xanh lam trong mắt ông ta đã bị che lại, nếu không quan sát kỹ thì không ai nghi ngờ ông ta là người máy thông minh.

Trong thời gian ở cùng nhau, cuối cùng ông ta đã rõ một việc:

Tiểu đội Không Làm Mà Hưởng tên thật là "Tổ điều tra nguyên nhân thế giới cũ bị hủy diệt của "Sinh vật Bàn Cổ"', tổ trưởng không phải là Tiền Bạch, mà là cô gái có tên Tiết Thập Nguyệt, tên thật là Tương Bạch Miên.

Cô gái có thể một đấu một với người máy thông minh.

Tuy rằng dựa vào đánh lén, nhưng việc này cũng rất khoa trương.

Gnawa đeo kính râm vào, ló đầu ra ngoài cửa sổ mấy giây, đội xe vận tải rách nát chở theo người kia chợt đổi hướng, "gào thét" chạy đi.

Không lâu sau, họ biến mất sau một giải đất ở khu đồi núi.

Gnawa rụt người về, tháo kính xuống, nhìn về phía Thương Kiến Diệu, hỏi rất trực tiếp:

"Anh dùng năng lực của người thức tỉnh với họ, thay đổi nhận thức của họ?"

"Đúng vậy, anh ta dùng loa phóng thanh để nâng cao phạm vi năng lực của mình, nhưng hiện giờ chỉ có thể một đối một." Long Duyệt Hồng cảm thấy vấn đề này mình có thể trả lời, bèn giải thích giúp Thương Kiến Diệu một câu.

Thương Kiến Diệu lần lượt nhìn hắn và Gnawa một cái, nghi hoặc hỏi:

"Từ lúc nào hai người sinh ra ảo giác tôi sử dụng năng lực?"

"Ơ..." Long Duyệt Hồng hơi ngạc nhiên.

Thương Kiến Diệu lập tức bật cười.

"Tôi chỉ đơn thuần đe dọa họ chút thôi."

"Mọi người nghĩ lại mà xem, một người máy phụ trợ loại hình chiến đấu, một súng chống tăng tác chiến đơn lẻ, hoàn toàn có thể đối phó với họ, nếu họ còn dám xông lên, tôi sẽ nghi ngờ đầu óc họ bị "Vô tâm giả" ăn mất rồi."

Cho dù là "Vô tâm giả" chỉ còn bản năng dã thú, trước tình huống này cũng không dám xông lên, trừ phi thực sự đói không chịu được nữa.

Gnawa gật đầu một cái:

"Quả thực không cần phải dùng thêm năng lực."

Đe dọa và phô trương lực lượng có thể sinh ra hiệu quả rất tốt.

Tiếp đó, ông ta sửa lại lời Thương Kiến Diệu:

"Lúc trước anh nói là người máy chiến đấu loại hình phụ trợ."

"Ha ha, không cần để ý đến những chi tiết này." Thương Kiến Diệu nở nụ cười, đưa tay trái ra khoác lên vai trái của Gnawa: "Làm người không thể quá cứng nhắc."

Anh bày ra điệu bộ anh em tốt kề vai sát cánh.

"Làm người không thể quá cứng nhắc." Gnawa lặp lại bằng giọng điệu học theo.

Tương Bạch Miên lái xe không nhịn được nhíu mày.

Tên Thương Kiến Diệu này định dạy hư người máy thông minh đấy à?

Tục ngữ nói đúng thật, gần mực thì đen, mà người máy thông minh lại dựa vào phép toán học tập đặc thù để hấp thụ "dinh dưỡng" từ xung quanh, xây dựng hệ thống nhận thức của bản thân, càng thể hiện ra điều này hơn.

"Khụ." Tương Bạch Miên hắng giọng một cái: "Gnawa, giữa con người với nhau cũng có sự khác biệt phổ biến, ông đừng chỉ nhìn vào một loại, chỉ tiếp thu một loại quan điểm, phải tiếp xúc với các loại người khác nhau."

"Tôi hiểu rồi." Tương Bạch Miên vừa tỏ ý mình biết, vừa trả kính râm lại: "Lúc trước ở Tarnan, tôi cũng thử tiếp xúc, trao đổi với rất nhiều dân cư thị trấn và người từ ngoài đến, nhưng họ đều khá câu nệ, không dám biểu hiện ra."

Nói xong, ông ta thành khẩn đề nghị:

"Cô có thể gọi tôi là lão Gna, gọi trực tiếp tên nghe có vẻ lạ lẫm."

"Ai dạy ông lấy biệt hiệu như vậy?" Tương Bạch Miên vừa kinh ngạc vừa buồn cười.

Gnawa nghiêm túc giải thích:

"Tôi phân tích biệt hiệu của các cô, tìm ra quy luật trong đó, tự mình đặt một cái."

"Ừm, trong quá trình này, tôi vẫn không tìm ra biệt hiệu của anh ta và biệt hiệu của các cô tồn tại tính tương tự gì, chỉ có thể loại trừ trước, không thể tham khảo."

Ông ta đang chỉ "Này" của Thương Kiến Diệu.

Gnawa nói xong, Bạch Thần ở vị trí phó lái khẽ cười một tiếng.

Tương Bạch Miên cũng không nhịn được nhếch khóe miệng:

"Tôi vừa nói rồi, giữa người và người có sự khác biệt phổ biến, cách suy nghĩ của anh ta không giống chúng ta, ông không cần suy nghĩ nhiều."

Gnawa "ừm" một tiếng, lẩm bẩm như tự nói:

"Nói từ góc độ người máy thông minh của chúng tôi, đặt biệt hiệu không cần tuân theo quy luật nhất định, còn có thể dựa vào tập quán, xúc cảm trong một cảnh tượng, tôi thiếu sự hiểu biết đối với anh ấy, cho nên không phân tích được."

Lúc nói chuyện, con ngươi lóe lên màu xanh lam của ông ta nhìn về phía Thương Kiến Diệu, dường như muốn dùng nó để xây dựng một biên bản quan sát đặc thù, làm phong phú thêm kho số liêu của bản thân.

Thương Kiến Diệu không chú ý lắm với chuyện đó, thu cánh tay đang khoác lên vai Gnawa lại, cầm lấy tay ông ta:

"Chào đón giao lưu, quay về chúng ta sẽ cùng khiêu vũ."

Bản thân Gnawa có chút bài xích khiêu vũ, nhưng cảm thấy phải hòa nhập quần chúng, cuối cùng vẫn đồng ý:

"Được."

"..." Tương Bạch Miên nhìn con đường phía trước, bất đắc dĩ thở dài.

...

Trong phế tích thành phố chợ Đá Đỏ, yên tĩnh vẫn là quan điểm chính ở nơi này.

Xe jeep lái xuống chợ ngầm, cũng chính là lối vào chợ Đá Đỏ, không có bất ngờ xảy ra, một loạt nòng súng, ohọng pháp được giấu trong khe đá lần lượt chĩa ra ngoài.

"Cần tôi ra thương lượng không?" Gnawa phân tích tình hình bên dưới, cảm thấy mình đứng ra là an toàn và thỏa đáng nhất.

Ông ta còn chưa dứt lời, Thương Kiến Diệu đã không do dự đẩy cửa xe ra, đi xuống.

Thương Kiến Diệu vừa giơ hai lên, vẫy về phía mọi người đang ẩn nấp trong chợ Đá Đỏ, vừa vui vẻ hô lên:

"Chúng tôi trở về rồi!"

Không biết anh đeo mặt nạ khỉ mặt lông mỏ nhọn lên từ bao giờ.
Chương 179: Những ngày tháng tốt lành

Đám canh gác ẩn nấp ở cổng vào chợ Đá Đỏ nhìn thấy chiếc mặt nạ kia gần như cùng lúc, cũng nhận ra chiếc xe jeep kia.

Họ khựng lại hai giây, tuân theo giáo điều của giáo phái Cảnh Giác, thu lại vũ khí, ẩn náu kín đáo hơn, hoàn toàn không có ý định lên tiếng chào hỏi.

Thương Kiến Diệu không hề phàn nàn về chuyện đó, lại lên xe, giới thiệu cho Gnawa biết:

"Đây là tập quán nơi này, ông có muốn một chiếc mặt nạ không?"

Gnawa không thể nào phân tích ra chuyện này xấu hay tốt, chỉ đành trả lời ậm ờ:

"Để tôi suy tính xem sao."

"Ông ta chỉ cần đeo kính râm thôi." Tương Bạch Miên vừa lái xe jeep vào trong chợ Đá Đỏ, vừa đưa ra ý kiến của mình: "Với cả thay bộ quần áo khác."

Hiện giờ Gnawa vẫn đang mặc bộ quân phục màu xanh lục kia.

Mà nó là đồng phục của đội vệ binh người máy Tarnan.

"Nơi này có bán quần áo à?" Bởi vì đám người Thương Kiến Diệu đều đeo mặt nạ, cho nên Gnawa không cảm thấy thay quần áo khác là sự kỳ thị dành cho mình.

"Cũng không cần chú ý đến vậy, cởi áo khoác ra, mặc áo trong là đủ rồi, lát nữa có cơ hội thì mua mấy bộ thay đổi." Tương Bạch Miên suy tư rồi nói.

Vừa dứt lời, cô đột nhiên sinh ra một suy nghĩ kỳ quặc:

Liệu Gnawa có hỏi "có cần mặc quần không" không?

Cũng may, Gnawa cũng không nghi hoặc về vấn đề này, gật cái cổ bằng kim loại, nói:

"Được."

Ông ta vừa nói, vừa cởi áo khoác xuống.

Ừm, người máy thông minh và người máy bình thường vẫn có sự khác biệt, không phải cái gì cũng muốn hỏi, cái gì cũng phải dặn dò... Trong Tương Bạch Miên thầm lẩm bẩm, đã tìm được chỗ đậu xe quen thuộc, dừng xe ở đó.

Vào chợ Đá Đỏ, không đợi Gnawa quét bố cục và kết cấu ở nơi này, Thương Kiến Diệu đã xông tới trước một thùng quảng cáo từ thế giới cũ, gõ thùng thùng vào nó.

Trong âm thanh vang vọng, cửa thùng mở ra, để lộ thành viên của đội cảnh vệ thị trấn đang ôm súng tự động ở bên trong.

Hắn kéo mặt nạ lên đỉnh đầu, là một người Đất Xám điển hình.

"Anh thiếu cẩn thận rồi." Thương Kiến Diệu vạch trần.

Anh bày ra điệu bộ hai bên vô cùng quen thuộc.

Thành viên của đội cảnh vệ thị trấn kia để lộ vẻ mặt ấm ức, đáp:

"Tôi trốn ở bên trong kia, mà còn đeo mặt nạ nữa thì không thở nổi."

"Cũng phải." Thương Kiến Diệu tỏ ý đã hiểu.

Anh hỏi tiếp:

"Tìm ai thì có thể lấy được nhiều pin tính năng cao?"

Thành viên của đội cảnh vệ thị trấn kia lặng lẽ thở phào:

"Quản gia quản gia Ullrich của ngài Dimarco, ông ta phụ trách những việc liên quan đến nguồn năng lượng của "Công ty mậu dịch Visa"."

"Với cả, Anhebas cũng có đường, chưa biết chừng có hàng dự trữ."

Nghề buôn lậu pin tính năng cao được phân vào lĩnh vực năng lượng, mà tuy Anhebas "cống hiến" cho đám người Thương Kiến Diệu một lô vũ khó, nhưng trên thực tế ông ta gần giống lái buôn nguồn năng lượng hơn.

Ông ta buôn bán vũ khí cho quái núi cũng là vì mối làm ăn than đá.

"Được!" Thương Kiến Diệu nở nụ cười tươi.

Anh lập tức đưa ra câu hỏi mới:

"Đội trưởng đội cảnh vệ thị trấn và quản lý trị an bây giờ là ai?"

"Đội trưởng Đàm Kiệt." Thành viên đội cảnh vệ thị trấn thành thật trả lời.

"À, là anh ta à?" Thương Kiến Diệu mừng rỡ gật đầu: "Tôi thích dáng vẻ anh ta chửi tục mà mặt lạnh như băng."

Việc này... Long Duyệt Hồng đột nhiên cảm thấy biểu hiện của Thương Kiến Diệu hôm nay còn cường điệu hóa hơn cả lúc trước.

Hắn không nhịn được lẩm bẩm một câu:

"Hôm nay anh ta làm sao thế?"

Tương Bạch Miên sờ tai, nghiêm túc nói:

"Có lẽ bây giờ là Thương Kiến Diệu loại hình biểu diễn."

"Ơ..." Long Duyệt Hồng đầu tiên là sửng sốt, sau đó chợt ngộ ra.

Đây là tội của phim của thế giới cũ!

"Tôi cảm thấy anh ấy giống như quay về nhà vậy." Gnawa đưa ra đánh giá của mình.

"Đều là anh em của anh ta." Tương Bạch Miên giải thích một câu không đầu không đuôi.

Bạch Thần thì nhỏ giọng nói:

"Hiệu quả của tư liệu giải trí thế giới cũ..."

Lúc này, Thương Kiến Diệu đã đổi vài đề tài, ví dụ như gần đây có người của "Thiên đường máy móc" tới không.

Cuối cùng anh hỏi:

"Giáo chủ mới tới là ai?"

Thành viên của đội cảnh vệ thị trấn kia đpá:

"Giáo chủ Antoniola, nhìn có vẻ rất cường tráng."

Tương Bạch Miên tiến lên vài bước, hỏi:

"Ông ta đến một mình à?"

"Không phải." Thành viên đội cảnh vệ thị trấn kia lắc đầu: "Còn có "giáo chủ Sợ Hãi" St Sigmund và các thần chức khác, nhưng sau khi đến họ đã đi vào đảo giữa hồ, chính là hòn đảo mà các anh đã đến."

"Họ có lấy về thứ gì không? Đảo giữa hồ có thay đổi nào không?" Tương Bạch Miên chủ yếu muốn hỏi việc này.

"Không biết." Thành viên đội cảnh vệ thị trấn kia suy nghĩ một chút, tỏ ý mình không rõ lắm: "Dù sao chúng tôi cũng bị cấm dùng bất cứ hình thức nào để tới gần hòn đảo. Việc này có gì phải cấm? Có người cá ở đó, chúng ta nào dám ra giữa hồ?"

Thương Kiến Diệu và Tương Bạch Miên lại hỏi thêm vài việc nữa, nắm giữ được tình hình đại khái ở chợ Đá Đỏ hiện nay.

Ngoại trừ giới chủ mới nhậm chức, điểm thay đổi rõ rệt nhất là bà vợ góa của Herwig - Tarnan đã trở thành nhân vật có địa vị nhất.

Lái buôn vũ khí Lehman lúc trước cũng đã rời đi, có người nói lúc đi mặt xám như tro.

Trao đổi xong, "Tổ điều tra cũ" đến khách sạn Kasha dùng đồ hộp, lương khô, thanh năng lượng để thuê ba căn phòng.

Giá lần này cao hơn lần trước họ ở khá nhiều, chủ khách sạn giải thích:

"Lần này các cô mang theo người máy, chắc chắn cần sạc điện nhiều, đây là tiền điện thu thêm."

Những lời này đâm thẳng vào tim "Tổ điều tra cũ"!

Họ có rất nhiều pin tính năng cao đang đợi bổ sung điện!

Hiện giờ Gnawa chỉ có một thanh pin dự phòng có thể sử dụng, thiết bị khung xương quân dụng từ sau lần trước Long Duyệt Hồng cởi ra thì cũng không dùng lại nữa.

...

Doanh trại khách sạn.

Thương Kiến Diệu chia thẻ từ:

"Tôi và Thương Kiến Diệu một phòng, Tiểu Bạch Tiểu Hồng một phòng, lão Gna một mình một phòng."

Đám người Long Duyệt Hồng đã sớm quen phương án này, không dị nghị gì, chỉ có Gnawa do dự một chút rồi lên tiếng hỏi:

"Các bạn là hai đôi tình nhân à?"

"Khụ..." Long Duyệt Hồng bị sặc nước bọt, ho khan.

Tương Bạch Miên nhìn về phía Gnawa, mỉm cười hỏi:

"Sao ông lại cho là như vậy?"

"Không phải là tình nhân sao lại ở cùng một phòng với người khác phái?" Gnawa đưa ra nghi ngờ của mình.

Thương Kiến Diệu cười, vỗ vai Gnawa:

"Lão Gna, quan điểm này của ông quá cổ hủ."

"Quần thể nhân loại tồn tại rất nhiều tổ hợp, có thể gọi là tình thân không chỉ có nam nữ, còn có nữ nữ, nam nam, không nam không nữ, nửa nam nửa nữ..."

Anh càng dẫn dắt càng đi xa, mãi đến khi Tương Bạch Miên trợn mắt trừng anh một cái.

"Mặt khác." Thương Kiến Diệu lập tức đổi giọng: ""Tổ điều tra cũ" chúng tôi ai ở chung phòng với ai là do thực tế quyết định, ông nghĩ mà xem, hai người họ ai có thể kiềm chứ được tôi? Nửa đêm tôi chạy ra ngoài làm chuyện xấu, có khi họ còn không phát hiện ra."

Ha, tự hào quá nhỉ? Tương Bạch Miên vừa bực mình vừa buồn cười.

Gnawa suy nghĩ một chút:

"Tôi hiểu điều này."

Ông ta lại hỏi:

"Vì sao nửa đêm anh lại muốn chạy ra ngoài làm chuyện xấu?"

Thương Kiến Diệu trầm tư vài giây, nghiêm túc đáp lại:

"Đầu óc chập mạch."

Không đợi Gnawa hỏi ý nghĩa cụ thể là gì, Tương Bạch Miên đã cười tủm tỉm nói:

"Lão Gna à, vừa rồi ông trực tiếp hỏi có phải tình nhân không là rất không lịch sự, ông xem, khiến hai người họ mất tự nhiên rồi kìa."

Hiển nhiên, mất tự nhiên chỉ có Long Duyệt Hồng, Bạch Thần vẫn ung dung, không coi chuyện này vào đâu.

Giọng nói mang theo chút cảm giác điện tử của Gnawa lộ ra vài phần thành khẩn:

"Thực ra, tôi biết hỏi vậy không lịch sự lắm, nhưng không phải cô đã nói sao? Giữa bạn bè với nhau không cần để ý nhiều như vậy. Mà tôi cũng muốn mau chóng hoàn thiện hệ thống tri thức người gốc các bon và xã hội loài người của các cô, để xây dựng cơ sở cho việc sau này có thể sinh tồn và hành động đơn độc."

"Đây cũng là những điều cô dạy, nhìn nhiều, hỏi nhiều, nghe nhiều, trải nghiệm nhiều."

Tương Bạch Miên mỉm cười:

"Lý thuyết thì là vậy, nhưng ông có thể đổi cách lịch sự hơn, ví dụ như lén tới hỏi tôi, đừng hỏi ngay trước mặt họ."

"Vậy à..." Gnawa đáp lại bằng giọng điệu đã học được.

Tiếp đó, họ quay về phòng mình, nghỉ ngơi một lát, sau đó tập trung lại chuẩn bị ăn cơm.

Trong đó, "thức ăn" của Gnawa là một thanh pin tính năng cao đang sạc điện.

Đúng lúc này, họ cảm thấy một phía khác của doanh trại khách sạn dường như hơi ồn ào.

"Có chuyện gì?" Long Duyệt Hồng nghi ngờ đưa ánh mắt ra ngoài cửa.

Thương Kiến Diệu bỏ đồ trong tay xuống, đi ra ngoài.

Trong ánh nắng chiều, họ thấy một đống người tụ tập phía xa xa, không biết đang làm gì.

"Để tôi đi xem." Thương Kiến Diệu thông báo một tiếng, tò mò đến gần.

Tương Bạch Miên, Bạch Thần, Long Duyệt Hồng và Gnawa liếc mắt nhìn nhau, đóng cửa phòng, cũng đi đến phía đó.

Sau khi đến gần, họ thấy rõ tình huống đối diện:

Bên đó có khoảng bốn năm mươi nam nữ tuổi không lớn lắm, mặt mũi coi như sạch sẽ, nhưng quần áo trên người thì rách nát.

Long Duyệt Hồng liếc nhìn lại, thậm chí còn thấy mấy đôi giày cũ đến mức rách mũi thò ngón chân ra, áo phao rách mấy lỗ lớn.

Tuổi tác của đám nam nữ này từ mười lăm mười sáu đến hai mươi ba hai mươi bốn, xung quanh có bảy tám người đang cầm súng, bề ngoài khá gọn gàng.

Người đàn ông cầm súng nghi là thủ lĩnh lớn tiêng snosi:

"Tôi biết, lúc trước các người đều ăn uống khổ sở, nếu không thì đã không bị bán cho tôi làm đầy tớ."

"Nhưng bây giờ, những ngày tháng tốt lành của các người sắp tới rồi!"

Bốn năm chục nam nữ tuổi không lớn lắm đều để lộ ra vẻ mặt chết lặng, nghe vậy dường như có chút chờ mong.

Lái buôn nô lệ tiếp tục nói:

"Các người nghĩ mà xem, nếu không cho các người chỗ tốt, sao tôi lại cho các người ở khách sạn? Chợ Đá Đỏ khắp nơi đều là nhà cửa bỏ hoang, nhét đám các người vào đâu chẳng được?"

"Ha ha, qua hai ba hôm nữa, các người có thể tiến vào "Chiếc thuyền Noah ngầm", cho dù là đầy tớ cấp thấp nhất ở nơi đó cũng có cơm để ăn no, có quần áo miễn phí, ngày ngày ngủ ít nhất sáu bảy giờ, bị bệnh còn có bác sĩ khám."

"Tuy các người sẽ phải sống mãi ở dưới lòng đất, nhưng không cần lo lắng bệnh dịch, không cần lo lắng cướp bóc, quân đội và dân du cư khác, không cần sợ bị dã thú tập kích, nếu biểu hiện tốt, chưa biết chừng còn trở thành quản sự, được phái lên mặt đất làm việc..."

"Nói chung, đến lúc đó các người phải huấn luyện cho tốt, tranh thủ trở thành người hầu của ông chủ Dimarco..."

Nghe hắn nói, gương mặt của bốn năm mươi nam nữ chợt sáng lên, trong đôi mắt đen trắng rõ ràng dường như có ánh sáng nào đó đang lóe lên.

Ngón chân thò ra khỏi giày vải cùng các đốt ngón tay sưng đỏ của họ đều bất giác giật giật.

Mà giờ phút này, trong đầu Long Duyệt Hồng chỉ có một câu nói đang vang vọng:

"Dimarco là một người rất tàn bạo."
Chương 180: Người máy thành thật

Sau khi đám người kia giải tán, nhóm "Tổ điều tra cũ" cũng quay về phòng mình.

Gnawa tháo kính đen đeo trên sống mũi xuống, liếc nhìn xung quanh:

"Tâm trạng của các bạn dường như không được tốt lắm?"

"Lời phát biểu của lái buôn nô lệ vừa rồi khiến các bạn nhớ lại hồi ức không tốt đẹp nào đó à?"

"Tôi nhớ trên Đất Xám, nô lệ và người hầu rất thường thấy, không đến mức tạo thành sự chấn động gì đó cho các bạn."

Ông ta hỏi rất trực tiếp, không dùng cách thức khéo léo, hoặc nên nói, ông ta hoàn toàn không hiểu cái gì gọi là khéo léo.

Mà ánh mắt ông ta cuối cùng dừng lại ở chỗ Bạch Thần.

Ông ta nhớ lúc lái buôn nô lệ phát biểu, mấy chục người hầu dự bị để lộ vẻ mặt mong đợi, cô gái có tên giả Tiền Bạch này lặng lẽ siết hai tay lại.

Bạch Thần còn chưa lên tiếng, Long Duyệt Hồng đã trả lời thay cô:

"Bởi vì người mà họ sắp hầu hạ không được tốt lắm."

Hắn dừng một chút, giải thích cặn kẽ:

"Dimarco là một người tàn bạo..."

Long Duyệt Hồng nói lại những tin tức liên quan đến Dimarco mà lúc trước họ lấy được từ chợ Đá Đỏ, cuối cùng nói:

"Nhìn họ cảm thấy số phận sẽ tốt lên, mà thực tế không phải là vậy, tôi cũng hơi khó chịu."

"Đúng vậy." Tương Bạch Miên gật đầu phụ họa lời Long Duyệt Hồng.

Gnawa suy tư hai giây, nói:

"Vậy sao các bạn không thử cứu họ?"

Ông ta không hiểu thì hỏi.

Trong căn phòng bất chợt trở nên vô cùng yên tĩnh, ngoại trừ Thương Kiến Diệu không biết đang suy tư cái gì, những người khác dường như cũng không ngờ Gnawa lại trực tiếp đưa ra một vấn đề như vậy.

Đây là một vấn đề khiến người ta lúng túng.

Nó như một mũi tên nhọn, xuyên qua bề ngoài giả dối như không có chuyện gì.

Qua hơn mười giây, Bạch Thần lên tiếng:

"Trên Đất Xám có quá nhiều người cần cứu vớt, chúng tôi không thể lần nào gặp phải cũng đưa tay giúp đỡ, việc này vượt quá năng lực và vật tư của chúng tôi."

"Chúng tôi phải đảm bảo sự sinh tồn của bản thân trước tiên, sau đó mới cân nhắc đến việc khác."

Cô dừng lại hai giây, nói thêm một câu:

"Tôi vẫn luôn nghĩ, ở Đất Xám, có thể không làm hại đến người vô tội đã coi như là phẩm chất cao thượng rồi."

Không nên mong đợi xa vời được người khác giúp đỡ.

Tiểu Bạch à, cô hiếm khi nói nhiều như vậy... Tương Bạch Miên yên lặng nghe xong, không vội vàng lên tiếng.

Long Duyệt Hồng lại phụ họa:

"Đúng vậy, một mặt là thế lực của "Chiếc thuyền Noah ngầm" không nhỏ, dựa vào mấy người chúng ta chắc chắn không giải quyết được họ, thậm chí có thể đánh vào trong hay không vẫn còn là một dấu hỏi, mặt khác, họ nhiều người như vậy, sau khi cứu được phải sắp xếp thế nào cũng là một vấn đề rất hiện thực, làm ruộng cần chờ một hai tháng nữa, thu hoạch thì càng xa xôi, mà lương thực của chúng ta rất có hạn, đến lúc đó, không biết bao nhiêu trong số họ sẽ chết đói, chết rét, kết cục vẫn còn kém hơn là đi vào "Chiếc thuyền Noah ngầm"."

Không tệ lắm, đã biết cách diễn giải rõ ràng mạch lạc... Tương Bạch Miên lúc này mới dùng lời lẽ đã sắp xếp xong từ trước làm tổng kết:

"Hơn nữa, nhiệm vụ chính của chúng tôi là điều tra nguyên nhân thế giới cũ bị hủy diệt, việc này cũng muốn quản, việc kia cũng muốn quản thì chỉ làm ảnh hưởng đến hành động của chúng tôi, mang thêm gánh nặng không cần thiết."

"Nếu độ khó không cao, không quá mạo hiểm, hơn nữa còn thuận lợi thì chúng tôi sẽ làm, nhưng với tình huống này, chúng tôi không thể không phân biệt được đâu là thứ yếu đâu là chính yếu, dùng sinh mạng của thành viên trong tổ ra đặt cược."

"Năng lực của mỗi người là có hạn, không thể nào quản hết mọi chuyện, làm tốt việc của mình mới là quan trọng nhất."

Gnawa suy tư cặn kẽ một hồi, gật đầu, tỏ ý đã hiểu:

"Thì ra là vậy."

"Lúc trước tôi còn tưởng rằng "cứu vớt toàn bộ nhân loại" là một trong các mục tiêu của các bạn."

Trúng tim đen rồi... Vẻ mặt Tương Bạch Miên hơi ngẩn ra, trong lòng hiện lên một từ ngữ mới học được cách đây không lâu.

Cô nặn ra một nụ cười:

"Điều tra nguyên nhân thế giới cũ bị hủy diệt, biết rõ ngọn nguồn của "Bệnh vô tâm" cũng chính là cố gắng để "cứu vớt toàn bộ nhân loại"."

Gnawa suy nghĩ một chút, lại hỏi:

"Nếu nhiệm vụ chính cũng đầy mạo hiểm, vậy cô sẽ dùng sinh mạng của thành viên trong tổ ra đặt cược à?"

"..." Tương Bạch Miên bị hỏi đến đau đầu.

Cô cân nhắc rồi nói:

"Tôi sẽ phân tích tình huống, cân nhắc đến mức độ nguy hiểm, sau đó mới đưa ra quyết định."

"Nếu chỉ cần mạo hiểm một chút là có thể hoàn thành thì nên thử làm, dù sao người đi đầu chắc chắn là tôi, nếu nguy hiểm quá lớn, vậy thì tôi sẽ cân nhắc đổi phương thức, tìm đầu mối khác, nói chung, sẽ không để hi sinh vô ích, giữ được núi xanh lo gì không có củi đốt?"

Gnawa gật cái cổ bằng kim loại, nghi hoặc hỏi lại:

"Vậy vì sao trong chuyện cứu vớt những người này, đối phó với "Chiếc thuyền Noah ngầm", lại không làm vậy?"

"Vì sao không thử cân nhắc xem có cách thức nào tốt có thể giải quyết không, mà đã trực tiếp từ bỏ?"

Người máy này quả là thành thật... Sau này phải dạy ông cái gì có thể hỏi, cái gì chỉ cần tiếp thu ý đồ là được... Tương Bạch Miên bắt đầu phát điên, giống như đang đối diện với Thương Kiến Diệu vậy.

Thương Kiến Diệu vẫn đang trầm tư đột nhiên vỗ tay bôm bốp.

Anh nhìn về phía Gnawa, cười khen ngợi:

"Tôi rất vui."

Một câu không đầu không đuôi khiến Gnawa hơi mơ hồ, phân tích tỉ mỉ rồi mới nỏi:

"Anh cảm thấy vấn đề tôi hỏi rất hay?"

"Ừm." Thương Kiến Diệu nghiêm túc gật đầu.

Giờ phút này, Tương Bạch Miên có cảm giác đang đối mặt với n x Thương Kiến Diệu.

Cô bắt đầu hối hận vì hành vi thèm muốn người máy thông minh có thể tấn công có thể phòng thủ của mình.

Phù... Tương Bạch Miên thong thả thở hắt ra, nói:

"Nguyên nhân là, trong lòng tôi đã cân nhắc và phân tích rồi."

Để bày tỏ đây không phải là "chiến thuật qua mặt", cô nói tưởng tận:

""Chiếc thuyền Noah ngầm" ở dưới lòng đất, ra vào có camera giám sát chặt chẽ, không phải cứ muốn xông vào là được, hơn nữa giữa chừng có thể gặp phải tình huống đường bị chặn lại, rơi vào thế bị bao vây bất cứ lúc nào..."

"Lính gác ở bên trong có số lượng rất đông, vũ khí cũng rất hoàn hảo..."

"Thuộc hạ của Dimarco có ít nhất hai thiết bị khung xương quân dụng loại mới, loại cũ thì chỉ có nhiều chứ không ít..."

"Hơn nữa còn có người thức tỉnh bán sức cho ông ta, không chỉ một..."

"Mặt khác, trong "Chiếc thuyền Noah ngầm" có vật tư sung túc, vũ khí nhiều, bị nhốt trong đó một năm rưỡi cũng không thành vấn đề..."

"Ngoài ra..."

Nói đến đây, Tương Bạch Miên trầm ngâm vài giây rồi nói:

"Con người Dimarco cũng không đơn giản, ông ta một mặt vô cùng tàn bạo, mặt khác lại biểu hiện ra những chỗ rất kỳ lạ."

"Ví dụ như, ông ta vô cùng quan tâm đến chuyện của Diêm Hổ, chuyện hòn đảo giữa hò, đây không phải là biểu hiện của người bình thường nên có, ví dụ như ông ta có gan một mình gặp gỡ chúng tôi trong phòng."

"Cho nên, tôi nghi ngờ bản thân ông ta cũng có thực lực rất mạnh."

Phân tích xong, Tương Bạch Miên đưa ra tổng kết:

"Tổng hợp lại những tình hình trên, tôi không cho rằng chúng tôi có thể cứu được người hầu trong "Chiếc thuyền Noah ngầm", cho dù toàn bộ hi sinh cũng không có khả năng lớn."

"Ừm, cứu được người ra rồi cũng không đơn giản, quan trọng là bố trí sau đó, chúng tôi không có nhiều vật tư đến thế."

Gnawa tán đồng phân tích của Tương Bạch Miên, lại hỏi:

"Vậy có cân nhắc đến việc làm sao tích góp lương thực không?"

"Việc này không kịp." Tương Bạch Miên bất đắc dĩ đáp.

Lúc này, khóe mắt cô thấy Thương Kiến Diệu dường như đang nóng lòng muốn thử, bèn uể oải nói:

"Anh có gì muốn nói?"

Ứng phó xong với một Thương Kiến Diệu giả, giờ phải đối mặt với Thương Kiến Diệu thật.

Thương Kiến Diệu đứng lên, nhìn quanh một vòng, vừa cười vừa nói:

"Tôi chỉ nói mấy sự thật."

Mấy... Long Duyệt Hồng bỗng có cảm giác run rẩy.

Thương Kiến Diệu dường như không phát hiện ra sự khác thường của hắn, tự nói tiếp:

"Một, vật tư dự trữ trong "Chiếc thuyền Noah ngầm" chắc chắn không ít, có thể nuôi sống rất nhiều người trong một thời gian rất dài."

"Hai, Dimarco chiếm thị phần lớn nhất trong thị trường buôn lậu ở chợ Đá Đỏ, bất kể là ngành nghề nào, cho nên, bên trong "Chiếc thuyền Noah ngầm" chắc chắn có khá nhiều pin tính năng cao."

"Ba, chỉ cần nắm được con đường tốt, có đầy đủ sức mạnh quân sự, thì những mối làm ăn này ai làm cũng có thể thu được lợi nhuận cực lớn."

Tương Bạch Miên không mù quáng phản đối, nghiêm túc suy nghĩ rồi nói:

"Ý của anh là, chỉ cần giết chết Dimarco, chiếm lấy "Chiếc thuyền Noah ngầm", là có thể đồng thời giải quyết vấn đề nhu cầu của chúng ta, vấn đề cứu những người hầu kia, làm sao bố trí và nuôi sống họ, nhất cử đa tiện?"

Thương Kiến Diệu vỗ tay:

"Mà một thế lực được chúng ta nâng đỡ, sẽ chịu ảnh hưởng từ chúng ta, chúng ta có thể thông qua nó để thay đổi tình hình ở chợ Đá Đỏ, xúc tiến cho người Đất Xám, người Hồng Hà, người cá, quái núi cùng chung sống hòa bình."

Tương Bạch Miên nghe vậy cảm thấy đúng là như thế, nhưng lại có chút sửng sốt:

"Anh đi loanh quanh một vòng lớn, vẫn là để đạt được mục đích này?"

Quả là cố chấp!

Thương Kiến Diệu không trả lời, nghiêm mặt moi cái gai trong câu nói lúc trước:

"Không thể nói là giết chết Dimarco, chiếm lấy "Chiếc thuyền Noah ngầm", như vậy khiến chúng ta giống cướp."

"Vậy nên nói thế nào?" Tương Bạch Miên vừa bực mình vừa buồn cười hỏi ngược lại.

Thương Kiến Diệu nghiêm chỉnh đáp lại:

"Thay trời hành đạo!"

"..." Giờ phút này, trong lòng Tương Bạch Miên chỉ có một từ.

Hối hận.

Hiện giờ chính là hối hận.

Lúc trước sao lại đồng ý cho tên này xem phim của thế giới cũ?

Vẻ mặt của Long Duyệt Hồng cũng không khác mấy.

Hắn cảm thấy Thương Kiến Diệu bây giờ đúng là "như hổ thêm cánh".

Bạch Thần không nói gì, cũng không tỏ ý tán thành, cũng không định phản đối.

Tương Bạch Miên lấy lại tinh thần, nhìn Thương Kiến Diệu, dùng thái độ nghiêm túc đáp lại:

"Nếu anh có thể đặt ra một phương án có tính khả thi không nhỏ, thì tôi sẽ cân nhắc."

"Nếu không thì coi như chưa có chuyện này."
Bình Luận (0)
Comment