Trường Dạ Dư Hỏa ( Full Dịch )

Chương 47 - Chương 105: Ra Ngoài

Chương 105: Ra ngoài

Hai chiếc xe điều khiển từ xa mang theo thiết bị đơn giản lần lượt lái vào hang động.

Đám người Vương Phú Quý và Waite lấy ra một chiếc máy tính xách tay loại cũ kỹ có thể miễn cưỡng sử dụng được, tiếp nhận hình ảnh truyền về, chăm chú quan sát từng chi tiết.

Liếc mắt nhìn màn hình đang hiển thị đợi tải của họ, Tương Bạch Miên không đành lòng, lấy chiếc máy tính xách tay loại mới nhất của "Thiên đường máy móc" từ trong ba lô chiến thuật của mình ra.

Sau đó, cô kết nối máy tính với Gnawa, chia xẻ "phạm vi nhìn".

Đám người Vương Phú Quý nhìn thấy cảnh ấy, vẻ mặt đều trở nên phức tạp.

"Lối đi này không chỉ là do thiên nhiên hình thành, có vết tích con người từng cải tạo." Tương Bạch Miên chuyển sự chú ý lên màn hình máy tính.

Trong màn hình, một con đường chìm trong bóng tối lẳng lặng kéo dài, hai bên và phía trên có dấu hiệu gia cố rõ ràng.

"Nhưng nó không đủ độ rộng." Long Duyệt Hồng nói ra suy nghĩ của mình.

Nói cách khác, xe không thể nào lái vào con đường trong hang động này.

Bạch Thần cân nhắc rồi nói:

"Có lẽ đây là lối đi dự phòng, chỉ cho con người ra vào."

"Ừm, đây chỉ là một trong những cửa ra." Tương Bạch Miên gật đầu tỏ ý tán đồng.

Nhưng bất kể thế nào, cô cũng có thể chính thức phán đoán:

Hang động mà con sói trắng bình thường hay ở là một công trình của con người.

Về phần nó được xây trước khi thế giới cũ bị hủy diệt, hay là do thành phố Ban Sơ xây dựng mấy năm nay, hoặc là một thế lực bí mật nào đó đào ra, thì Tương Bạch Miên tạm thời vẫn chưa thể cho ra đáp án khẳng định.

Thương Kiến Diệu ở bên cạnh họ vừa nhìn màn hình máy tính, vừa hăng hái điều khiển xe tự lái, không để cho Gnawa có cơ hội nhúng tay.

Đến khi thám thính đến cực hạn, xác nhận khu vực này không có chôn thuốc nổ, không có vấn đề gì khác, đội ngũ hai bên mới một trước một sau đi vào hang động.

Họ đều để lại xe ở bên ngoài, giấu vào địa điểm mà đối phương không biết.

"Tổ điều tra cũ" đương nhiên không để mấy thứ như thiết bị khung xương quân dụng, máy thu phát vô tuyến điện ở lại trong xe, nếu bị người ta trộm mất thì họ chưa chắc đã kịp đoạt về.

Tương Bạch Miên, Long Duyệt Hồng, Bạch Thần và Gnawa đều tự vác một cái thùng, ôm theo vũ khí khác nhau, đi theo sau Thương Kiến Diệu.

Điều này khiến đám người Vương Phú Quý, Waite giật giật mí mắt:

Chẳng lẽ đội ngũ này có đến ba thiết bị khung xương quân dụng?

Họ là đội ngũ do một thế lực lớn phái tới để phá hủy thành phố Ban Sơ?

Hang động này thực ra chính là đích đến của họ từ trước đến nay?

Lúc theo đuôi nhau đi vào, đội ngũ hai người đi tới sát biên giới khu vực đã thăm dò.

Vì vậy họ lại bắt đầu một lượt trinh thám mới.

Sau khi trình tự này lặp lại hai lần, "Tổ điều tra cũ" và đội ngũ của Vương Phú Quý đã tới một ngã ba.

Tương Bạch Miên lia đèn pin qua lại, nghiêng đầu hỏi thăm Long n - người còn sống sót:

"Lúc trước các anh đi bên nào?"

Long n nhớ lại rồi nói:

"Bên trái."

Lúc này, Vương Phú Quý nương theo ánh đèn pin, lên tiếng:

"Chúng ta chia nhau thăm dò, thế nào?"

"Như vậy khá tiết kiệm thời gian."

Hắn ta bày tỏ thành ý:

"Các cô chọn trước."

Rất ôn hòa đấy... Long Duyệt Hồng thầm lẩm bẩm một câu.

Lúc này, bởi vì đã đi sâu vào trong hang động, hắn cảm thấy hơi lạnh lẽo, không giống như đang ở giữa mùa hè.

Cảm nhận này khiến Long Duyệt Hồng bất giác liếc mắt nhìn một người trong đội ngũ của Vương Phú Quý:

Người đàn ông mặc áo da màu đen kín mít ngay cả lúc ở trong doanh trại tiền tuyến kia, giờ quả thực đã lạnh run.

Gã cao gầy, cơ thể rắn chắc, kết hợp với biểu hiện này, trông khá kỳ lạ.

Anh ta thật sự sợ lạnh... Long Duyệt Hồng thu lại ánh mắt.

Qua mấy ngày tiếp xúc và hỏi thăm, hắn đã biết người đàn ông kia tên là Grey.

"Được." Tương Bạch Miên cân nhắc một chút, chấp nhận đề nghị của Vương Phú Quý.

Cô vừa dứt lời, Thương Kiến Diệu đã xung phong chọn:

"Để tôi chọn."

"Anh muốn chọn bên nào?" Vương Phú Quý hỏi, vừa tò mò vừa nghiêm túc.

Thương Kiến Diệu mỉm cười:

"Giao cho ông trời, giao cho các Chấp tuế quyết định."

Lúc nói chuyện, anh dùng tay không cầm điều khiển từ xa lấy ra một đồng xu năm Cass từ trong túi áo.

Tương Bạch Miên kiểm soát vẻ mặt, nhìn tên này biểu diễn, không nói gì.

Nói thẳng ra, lần này thực ra cô không biết Thương Kiến Diệu rốt cuộc muốn làm gì.

Long Duyệt Hồng và Bạch Thần cũng thế.

Gnawa suy luận ra kết quả, nhưng đều cảm thấy không phải là phong cách của Thương Kiến Diệu.

Chuyện quan trọng thế này lại dùng cách ném đồng xu để quyết định? Đám người Vương Phú Quý, Waite và Grey liếc mắt nhìn nhau, cảm thấy việc này vô cùng kỳ quặc.

Giây tiếp theo, Thương Kiến Diệu giao điều khiển từ xa cho Gnawa, thực sự ném đồng xu lên.

Trong tiếng "keng", đồng xu quay tròn rơi xuống, được Thương Kiến Diệu bắt được giữa không trung.

"Để tôi xem xem là gì." Anh nhìn quanh một vòng, mỉm cười bỏ tay phải đang đè lên đồng xu ra.

Ngay sau đó, Thương Kiến Diệu bày đồng xu ra, tuyên bố kết quả cuối cùng:

"Mặt trái ở trên, hướng trái!"

Nói xong, anh thu lại đồng xu, đi thẳng vào lối đi bên trái, đầu cũng không thèm quay lại.

Tương Bạch Miên để lộ vẻ mặt khó hiểu, cũng đi theo.

Đến khi ánh đèn pin của "Tổ điều tra cũ" và Long n biến mất khỏi khu vực này, Vương Phú Quý mới cảm khái từ đáy lòng:

"Không ngờ anh ta lại giao cho Chấp tuế quyết định..."

"Họ là tín đồ thành kính của một vị Chấp tuế?"

Grey rất sợ lạnh im lặng một chút, giọng mang theo tiếng run của khớp hàm:

"Vậy cũng ta cũng đi bên trái?"

"Tạm thời không cần." Vương Phú Quý rẽ vào phía bên phải.

Bốn người Waite, Grey cùng người dẫn đường do dự hai giây, vẫn lựa chọn đi theo sau hắn ta.

Trong lối đi bên trái, Tương Bạch Miên đuổi theo Thương Kiến Diệu, liếc mắt nhìn anh:

"Nếu mặt phải hướng lên trên, anh sẽ đi bên phải sao?"

Thương Kiến Diệu mỉm cười:

"Đáp án sẽ không thay đổi, bởi vì lúc tôi ném tiền xu, tôi hoàn toàn chưa nói mặt trái đại diện cho cái gì, mặt phải đại diện cho cái gì."

Tôi biết ngay mà... Tương Bạch Miên bất đắc dĩ đảo mắt.

Vừa rồi cô đã nhìn ra vấn đề:

Tên Thương Kiến Diệu này chỉ đơn thuần là trêu chọc đám người Vương Phú Quý thôi!

Long Duyệt Hồng ở đằng sau Tương Bạch Miên nghe vậy thì sợ run, không nhịn được mà oán thầm:

"Trước mặt người thành kính tín ngưỡng Chấp tuế, anh làm vậy sẽ bị trói lại đem đi thiêu chết..."

Rõ ràng đã nói giao cho Chấp tuế quyết định, kết quả lại tự mình quyết định, chẳng phải là báng bổ thần linh, coi mình là Chấp tuế!

Long n đi theo "Tổ điều tra cũ" cảm thấy tinh thần của đám người này không bình thường lắm.

Trong lúc nghiêm túc như thế, hoàn cảnh nguy hiểm thế này, lại vẫn dám đùa cợt?

Tiếp theo, Tương Bạch Miên không thèm để ý đến Thương Kiến Diệu nữa, bật đèn pin, dẫn đội ngũ đi theo sau Gnawa, tiếp tục đi sâu vào hang động.

Không lâu sau, họ đã tới khu vực để đồ ăn của con người mà Long n miêu tả.

Sau khi kiểm tra cẩn thận, từ ngày sản xuất Tương Bạch Miên xác định những thứ này đều được sản xuất từ hồi thế giới cũ.

"Xem ra quả thực có liên quan đến thế giới cũ." Cô vừa dứt lời đã cảm ứng được khá nhiều tín hiệu điện sinh vật.

Đếm nhẩm một chút, Tương Bạch Miên nghiêng đầu nhìn về phía Thương Kiến Diệu.

"Đám người Vương Phú Quý." Thương Kiến Diệu khá chắc chắn.

Anh xác định từ số lượng người.

Chẳng mấy chốc, từ một lối đi khác, đám người Vương Phú Quý, Waite, Grey chiếu đèn pin tới, thong thả đi ra.

Đối với sự tồn tại của "Tổ điều tra cũ", họ hoàn toàn không bất ngờ.

Đúng lúc này, Thương Kiến Diệu đột nhiên nói:

"Ủa, các anh thiếu một người."

"..." Vương Phú Quý chợt căng thẳng trong lòng, vội vàng nhìn về phía đồng đội.

Hắn ta đếm đi đếm lại, xác nhận không ai mất tích.

Lẽ nào người mất tích kia đã biến mất khỏi trí nhớ của mình? Đám người Vương Phú Quý vừa hiện lên một suy nghĩ như thế, đã nghe thấy Thương Kiến Diệu cười nói:

"Đùa thôi."

Giờ phút này, người có tính tình dễ chịu như Vương Phú Quý cũng không nhịn được mà nghiến răng.

"Chủ yếu tôi muốn nhắc nhở các anh, tiếp theo có thể gặp phải tình huống kỳ lạ, chưa biết chừng sẽ quên đi vài chuyện, tốt nhất là dùng cách ghi lại các tin tức mấu chốt, giữ lại trên người."

Tiếp đó, anh bổ sung:

"Chúng tôi đã phát hiện bên cạnh có nước tiểu và phân của sinh vật thuộc họ chó."

Ý là họ càng ngày càng gần con sói trắng kia rồi.

Vương Phú Quý như có điều suy nghĩ, gật đầu một cái, nói với đám người Waite và Grey:

"Ghi chép đơn giản lại tình huống bây giờ, sau đó định kỳ so sánh."

Sau khi đội ngũ tạm thời thành lập của họ làm xong việc này, hai đội lại tiếp tục xuất phát, lúc thì đi song song, lúc thì chia nhau ra.

Dựa vào xe trinh sát và vi mạch của bản thân, Tương Bạch Miên và Gnawa từ từ vẽ ra những tuyến đường đã đi ở "trong đầu".

Sau khi dùng cách này để loại bỏ những tuyến đường trùng lặp, họ và đội ngũ của Vương Phú Quý tiến vào một lối đi rộng rãi hơn, dường như có thể cho xe chạy vào.

Vết tích nhân tạo ở nơi này càng thêm rõ ràng, nền đất được đổ bằng bê tông.

Trong lúc di chuyển từng bước, thỉnh thoảng họ sẽ phát hiện ra nước tiểu và phân của sinh vật họ chó, sau khi được Gnawa phân tích và so sánh, xác nhận đều đến từ một sinh vật.

Xác suất cao là con sói trắng khổng lồ kia.

"Nó ăn nhiều, thải ra cũng nhiều." Thương Kiến Diệu cảm khái sai trọng điểm.

Đây là một câu bốc mùi, mấy người ở đội của Vương Phú Quý nghe vậy thì nhíu mày.

Lối đi này rất dài, hai đội ngũ thỉnh toảng lại phải dừng lại, dùng xe trinh sát điều khiển từ xa quan sát tình huống phía trước, cho nên đến tối họ mới nhìn thấy cửa ra.

Bên ngoài cửa ra là một công viên của thế giới cũ, cỏ dại đã mọc um tùm, có phong cảnh hồ nước nhân tạo coi như không tệ.

Ánh sao từ trên cao chiếu xuống, khiến từng tòa nhà cao tầng đang "chìm" trong bóng tối phía xa xa đập vào mắt đám người Tương Bạch Miên.

Họ đi vào một thành phố đã bị lịch sử chôn vùi không biết bao nhiêu năm.

Trong lúc ngẩn ngơ, Long Duyệt Hồng dường như quay về lúc trước, sau khi đi qua đường hầm, nhìn thấy phế tích đầm lầy Số 1.

Giây phút chấn động vì nền đại văn minh lúc trước khiến hắn đến nay vẫn khó quên.

Hắn bất giác nghiêng đầu nhìn về phía đồng đội, phát hiện tổ trưởng đang cau mày nhìn bầu trời lấp lánh những vì sao trong màn đêm đen.

Sau khi dựa vào vi mạch phụ trợ tính toán đơn giản, nhận được định vị khá mơ hồ, Tương Bạch Miên lệnh cho Gnawa, vẻ mặt nghiêm trọng:

"Chuyển thành hình thức điện đài vô tuyến."

Trong ánh mắt nghi hoặc của đám người Vương Phú Quý, Gnawa theo lệnh hoàn thành chuyển hóa module.

Ngay sau đó, Tương Bạch Miên thở hắt ra:

"Bật đến tần số 119.2."

Tần số này tương ứng với kênh radio "Đạo và sửa chữa thiết bị điện".

Tương Bạch Miên nghi ngờ có lẽ nhóm người mình đã đi vào di tích Số 13 khu đất hoang.

Thành phố từ thế giới cũ trước mặt họ đây rất có khả năng chính là di tích Số 13 khu đất hoang.
Chương 106: Đạo trong điện

Phản ứng của Tương Bạch Miên khiến đám người Vương Phú Quý, Waite, Grey, cùng với hai người sống sót dẫn đường đều vô cùng kinh ngạc, hoàn toàn không hiểu nổi.

Khó khăn lắm mới đi hết con đường, ra khỏi hang động, tìm được một phế tích thành phố, lúc này lại dè dặt tra xét bốn phía, mở đài gì đó, nghe phát thanh gì đó?

Đây là biểu hiện mà người bình thường nên có sao?

Lẽ nào đội ngũ này bị chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, lúc này phải mở đài ra nghe kênh phát thanh nào đó? Không, kênh phát thanh kia là do thế lực đằng sau họ mở, nghe phát thanh thực ra là đang nhận mệnh lệnh? Hoặc là đây là cái giá phải trả của Tiết Thập Nguyệt? Vương Phú Quý cũng được coi là hiểu sâu biết rộng, nhanh chóng tìm ra hai cách giải thích hợp lí.

Long Duyệt Hồng, Bạch Thần cũng coi như có ấn tượng khá sâu sắc về tần số 119.2, tuy họ không trực tiếp gặp phải ảnh hưởng lặng lẽ mà đáng sợ này, nhưng sau khi nghe Tương Bạch Miên, Thương Kiến Diệu kể lại thì vẫn có cảm giác như đang nghe truyện ma.

Hơn nữa, việc này có liên quan mật thiết đến di tích Số 13 khu đất hoang mà thành phố Ban Sơ phải phái quân chính quy trông coi.

Không xui xẻo như vậy chứ... Rõ ràng lúc bọn mình vào núi phải không hề đi về phía Đông Bắc... Long Duyệt Hồng vốn chỉ nghĩ có thể tìm được căn cứ bí mật, đào ra tin tức và vật phẩm có giá trị, cái trước có thể báo cáo cho công ty, đợi nhận thưởng điểm công hiến, cái sau lại có thể sử dụng để trả nợ nần, nào ngờ, tiểu đội lại phát hiện ra di tích Số 13 khu đất hoang, bí mật thì bí mật, nhưng cũng quá bí mật rồi, mức độ nguy hiểm đột nhiên tăng lên cao.

Lúc này, Gnawa thông qua loa phát thanh, phát lại nội dung thu được:

"Các bạn, hôm nay chủ yếu nói về sửa chữa tủ lạnh và sự thay đổi âm dương của đạo..."

Giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên, Tương Bạch Miên nghe thấy thì da đầu có hơi tê dại.

Cô vội vàng nói với Gnawa:

"Đổi vị trí khác rồi thu sóng một lần nữa, làm rõ khoảng cách giữa chúng ta và kênh phát thanh "Đạo và sửa chữa thiết bị điện"."

Đạo và sửa chữa thiết bị điện... Vương Phú Quý càng nghe càng mờ mịt.

Họ có thể hiểu được mỗi một từ, nhưng gộp chung vào một chỗ thì lại không rõ rốt cuộc là cái gì.

Với sự mờ mịt như thế, họ cẩn thận án binh bất động, không đi thẳng vào công viên, thăm dò khu phế tích thành phố này.

Vẻ mặt có chút nghiêm trọng của Tương Bạch Miên khiến họ cảm thấy sự việc không hề đơn giản như vậy.

Trong quá khứ họ đều có kinh nghiệm tương tự, vào lúc này thà bỏ lỡ chứ không thể mạo hiểm.

Qua một hồi, Gnawa đã thay đổi vị trí, quay trở về, phát ra giọng nam trung tiêu chuẩn:

"Kênh phát thanh kia cách chúng ta không quá hai cây số."

Việc này... Mặc dù Long Duyệt Hồng đã chuẩn bị tâm lý về đáp án này, nhưng vẫn giật giật khóe mắt, tim đập mạnh.

Đám người mình thực sự đã vào di tích Số 13 khu đất hoang, hơn nữa còn ngay ở gần kênh phát thanh "Đạo và sửa chữa thiết bị điện"!

Tương Bạch Miên liếc nhìn Thương Kiến Diệu không hề sợ hãi ngược lại còn tràn đầy tinh thần thăm dò, thở hắt ra nói:

"Rút lui khỏi nơi này."

"Cần bàn bạc kĩ hơn."

Ý cô nói "cần bàn bạc kĩ hơn" là trước tiên quay về doanh trại tiền tuyến, báo cáo chuyện này cho công ty, xem công ty có lý giải và nhận xét gì về di tích Số 13 khu đất hoang, đưa ra phản hồi thế nào, sau đó căn cứ vào phản hồi, quyết định có muốn trở lại hay không, nếu muốn thì chuẩn bị đầy đủ, đợi đến ban ngày rồi tiếp tục thăm dò.

Đương nhiên, nếu như thực sự quá nguy hiểm, thì dừng lại ở đây, để công ty phái người khác đến.

"Rút lui..." Vương Phú Quý thấp giọng tự nói một câu, nhận ra mối nguy hiểm đang âm thầm cuộn trào trong bầu không khí.

Hắn ta vội vàng nói với "Tổ điều tra cũ":

"Ở đây có vấn đề gì sao?"

"Không biết anh có từng nghe nói về di tích Số 13 khu đất hoang không?" Bởi vì Vương Phú Quý vẫn tỏ ra rất thân thiết, cho nên Tương Bạch Miên quyết định nhắc nhở họ vài câu.

Việc này cũng không có gì gây tổn hại đối với bản thân "Tổ điều tra cũ".

Grey sợ lạnh ở bên cạnh Vương Phú Quý nghe thấy Tương Bạch Miên hỏi lại thì nói với vẻ mặt kinh hãi:

"Nơi này là di tích Số 13 khu đất hoang?"

Là thợ săn độc hành quanh năm hoạt động ở khu vực xung quanh thành phố Ban Sơ, gã đang nghe rất tinh tường các loại tin đồn xung quanh di tích Số 13 khu đất hoang.

"Đúng vậy." Tương Bạch Miên nghiêm túc gật đầu: "Xem ra có lẽ con sói trắng khổng lồ kia từ nơi đó đi ra ngoài."

Việc này có thể giải thích tại sao trong dãy núi bờ bắc lại đột nhiên xuất hiện một sinh vật biến dị có năng lực đặc thù như thế.

Nghe thấy con sói trắng khổng lồ và di tích có liên quan đến nhau, đám người Vương Phú Quý khẽ gật đầu, cảm thấy rất hợp lý.

Không có thứ gì lại vô duyên vô cớ nhảy ra.

Đồng thời họ nhớ lại phương hướng và khoảng cách lúc đi lại, càng cảm thấy đây là di tích Số 13 khu đất hoang.

"Nơi này nguy hiểm đến mức nào, tôi nghĩ tôi không cần nói nhiều nữa. Cho dù các anh muốn mạo hiểm, liều một phen, tôi vẫn muốn đề nghị quay về trước, chuẩn bị đầy đủ rồi hẵng quay lại." Tương Bạch Miên không dông dài, trực tiếp đưa ra ý kiến của "Tổ điều tra cũ", về phần đám thợ săn độc hành kia có nghe hay không, cô không quan tâm.

Làm đến bước này, "Tổ điều tra cũ" đã coi như hết lòng rồi.

Vương Phú Quý hơi trầm ngâm, nói với đám người Waite, Grey:

"Tôi cũng cảm thấy không thể lỗ mãng, vẫn nên trở về rồi hãy tính. Một phế tích thành phố lớn thế này, cũng không tự mình mọc chân chạy mất đâu."

Đám người Waite, Grey có chút do dự, dù sao di tích Số 13 khu đất hoang cũng có vật tư phong phú và những thông tin với giá trị trên trời.

Mà điều ngăn cản các thợ săn di tích không đến thăm dò nơi này không phải là những lời đồn khủng khiếp kia, mà là quân chính quy của thành phố Ban Sơ đã phong tỏa nó.

Lúc này, Thương Kiến Diệu lại đột nhiên cười nói:

"Quan quân của thành phố Ban Sơ thật là ngu xuẩn, lại không phái người canh giữ ở chỗ này."

Nghe thấy câu này, sắc mặt của đám người Waite đều thay đổi:

Nếu như quân chính quy của thành phố Ban Sơ đã khống chế được di tích này, thì không thể không phái binh lính đến trông chừng một lối ra như thế!

Nếu không có, vậy chứng tỏ họ chỉ phong tỏa ở phạm vi bên ngoài, chứng tỏ họ còn chưa thăm dò sâu vào trong di tích Số 13 khu đất hoang.

Ngay cả quân chính quy của thành phố Ban Sơ cũng chỉ làm đến bước này, vậy thì nguy hiểm ẩn chứa trong di tích Số 13 khu đất hoang có thể tưởng tượng được!

"Được, quay về trước đã." Waite lập tức hưởng ứng đề nghị của Vương Phú Quý.

Đám người ở đây cũng không do dự nữa.

Hai đội ngũ lần lượt xoay người, quay trở ra bằng con đường cũ.

Lúc này nhìn lại, họ phát hiện lối vào kia vốn có một cánh cổng lớn bằng kim loại mở sang hai bên, nhưng không biết bị ai mở ra.

"Kênh phát thanh mà các cô vừa nghe có liên quan đến nơi này?" Lúc đi ra, Vương Phú Quý thành khẩn hỏi.

Tương Bạch Miên gật đầu:

"Một kênh phát thanh vô cùng nguy hiểm, nó nằm ở trong này."

"Nó có thể khiến người nghe được nội dung phát thanh bị ảnh hưởng..." Thương Kiến Diệu dùng giọng điệu như kể chuyện ma để miêu tả lại tình hình.

Đám người Vương Phú Quý, Grey và Waite đều mở to mắt.

Chuyện thế này, họ hoặc là chưa từng nghe thấy, hoặc là chỉ nghe qua một vài lời đồn đại, có sự lý giải nhất định, chứ chưa bao giờ gặp trực tiếp.

Chủ nhân của kênh phát thanh kia vừa bí ẩn vừa hùng mạnh, chỉ tưởng tượng thôi cũng có thể khiến người ta run sợ.

Trong lúc hai đội ngũ im lặng đi về phía trước, trong ba lô chiến thuật của Thương Kiến Diệuđột nhiên vang lên âm thanh:

"A, anh thật sự rất nhớ em..."

Tiếng hát vừa đau thương vừa cảm động nhanh chóng vang vọng ra xung quanh.

Long Duyệt Hồng lại vô cùng kinh ngạc, mờ mịt nghiêng đầu nhìn sang, bất giác hỏi Thương Kiến Diệu:

"Sao đột nhiên lại bật nhạc?"

Trong bầu không khí hiện giờ, điều này thực sự ổn sao?

Thương Kiến Diệu bị mọi người nhìn chăm chăm, không hề xấu hổ, còn tỏ ra vui mừng:

"Cái loa nhỏ của tôi sống rồi! Nó có thể tự mình bật nhạc!"

Anh vừa nói vừa cố gắng tháo ba lô chiến thuật xuống.

Tương Bạch Miên tin rằng Thương Kiến Diệu sẽ không nói dối trong những chuyện như thế, nghe thấy câu này cô chợt biến sắc, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì.

Cô vội vàng nhìn về phía Gnawa.

Ánh sáng đỏ trong mắt Gnawa lóe lên, ông ta đã dừng bước.

Trong bầu trời đêm có vô vàn ánh sao, trong hoàn cảnh hoang vắng, cỏ dại mọc um tùm, ông ta há miệng ra, phát ra âm thanh mang theo ý cười:

"Đạo ở trong mạch điện, trong bảng điện, trong thiết bị điện."

Âm thanh này và giọng nam trung có cảm giác được hợp thành bằng điện tử của Gnawa hoàn toàn khác nhau, trầm thấp, rõ ràng có cảm xúc.

Nó giống như thông qua đài phát thanh trực tiếp phát ra.

Nghe thấy câu này, lại thấy Gnawa như vậy, con ngươi của Long Duyệt Hồng lập tức phóng to, trong đầu hiện lên một cái tên:

Ngô Mông!

Chủ nhân của kênh phát thanh "Đạo và sửa chữa thiết bị điện" - Ngô Mông!
Chương 107: Chạy thoát thân

Giờ phút này cả người Long Duyệt Hồng phát rét, hệt như giữa đêm hè đi vào trong một động băng lạnh giá, chỉ cảm thấy ngay cả gió ở xung quanh cũng trở nên lạnh lẽo dị thường.

Đám người Vương Phú Quý không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn nhận thấy sự bất thường của Gnawa.

Họ gần như đồng thời đi về phía bên cạnh hai bước, cố gắng kéo giãn khoảng cách với "Tổ điều tra cũ", rời xa tai họa ngầm kia.

Bạch Thần một tay cầm đèn pin, một tay nâng "Rêu băng" lên, nhưng do dự không nổ súng.

Một mặt là bởi đạn của súng lục rất khó làm Gnawa bị thương, mặt khác là trực giác của Bạch Thần cho rằng tình huống hiện tại của Gnawa rất có thể bị thông tin của Ngô Mông xâm nhập, giống như con người bị đi Dimarco chiếm thân thể lúc trước, đây không phải là vấn đề có thể dựa vào súng ống để giải quyết.

Giờ phút này người không mờ mịt, không ngập ngừng, không đứng xem chỉ có Thương Kiến Diệu và Tương Bạch Miên.

Vừa rồi Thương Kiến Diệu nói muốn kiểm tra chiếc loa nhỏ của mình, nhưng thật ra là định lấy chiếc loa phóng thanh màu xanh trắng trong ba lô chiến thuật ra, dùng nó để tăng phạm vi ảnh hưởng của "Thằng hề suy luận".

Tương Bạch Miên thì trực tiếp giơ tay trái lên, dùng lòng bàn tay chĩa thẳng vào Gnawa.

Cái miệng bằng kim loại của Gnawa mở ra, một lần nữa phát ra giọng nói trầm thấp thuộc về Ngô Mông:

"Càng nguy hiểm, càng muốn mạo hiểm, đây chính là vật cực tất phản..."

Ông ta còn chưa dứt lời, bàn tay trái của Tương Bạch Miên đã phun ra một lượng lớn tia điện màu trắng bạc.

Những tia điện này nhanh chóng phình to, bao phủ Gnawa vào bên trong, bện thành một cái lưới sấm sét vừa sáng chói vừa nguy hiểm.

Đám người Vương Phú Quý trợn tròn hai mắt, trong con người toàn là dấu vết tia chớp còn sót lại.

Cùng lúc đó, trong loa phát thanh của Gnawa vang lên giọng nói điện tử máy móc:

"Có tín hiệu không xác định đang cố gắng xâm nhập, có tín hiệu không xác định đang cố gắng xâm nhập, khởi động chương trình cách ly..."

Trong tiếng "xẹt xẹt", luồng điện mà Tương Bạch Miên thả ra nhảy múa điên cuồng, tạo thành một trường điện từ vô cùng hỗn loạn.

Ánh sáng đỏ lóe lên từ con ngươi của Gnawa theo đó ổn định lại.

Lúc này Tương Bạch Miên hô lên:

"Hủy bỏ hình thức đài phát thanh!"

"Đi thôi!"

Nói xong, cô trực tiếp xoay người, bày ra tư thế chạy về phía lối vào hang động.

"Được!" Gnawa đã trở lại bình thường, nhân lúc luồng điện tiêu tan, chạy ra khỏi tấm lưới sấm sét màu trắng bạc.

Một phía khác, Thương Kiến Diệu dùng một tay quăng ba lô chiến thuật ra phía sau, sải bước tiến về phía trước.

Long Duyệt Hồng và Bạch Thần cũng không chậm chạp, lưng mỗi người đều theo một thùng gỗ khá nặng, chạy thật nhanh về phía lối vào hang động.

Đám người Vương Phú Quý đều là thợ săn di tích có kinh nghiệm phong phú, tuy không rõ rốt cuộc xảy ra chuyện gì, vẫn còn chấn động vì Tương Bạch Miên có thể tay không tạo ra một tấm lưới điện lớn như vậy, nhưng phản ứng bản năng cần có thì vẫn có.

Họ không màng hỏi han, lập tức xoay người liều mạng chạy theo phía sau "Tổ điều tra cũ".

Đằng sau hai đội ngũ này, màn đêm nặng nề lấp lánh ánh sao, mặt nước của hồ nhân tạo theo gió đêm khẽ xao động.

Tất cả vẫn yên lặng như thế, không nhìn ra có chút nguy hiểm nào, thậm chí ngay cả sinh vật còn sống cũng không tồn tại.

"Tổ điều tra cũ" cách lối vào hang động rất gần, sau vài bước, họ đi xuyên qua cánh cửa kim loại đang mở.

Tương Bạch Miên đi chậm lại, lần lượt nháy mắt với Gnawa và Thương Kiến Diệu.

Họ ngừng lại, đợi đến khi đám người Vương Phú Quý vừa nghi hoặc lại vừa cảnh giác chạy ào vào hang động, mới tự mình chạy về một phía của cánh cửa lớn bằng kim loại kia.

Sau đó, Gnawa phụ trách một bên, Thương Kiến Diệu vào Tương Bạch Miên phụ trách một bên, lần lượt đẩy cánh cửa, đóng nó lại trong tiếng "keng keng".

Làm xong việc này, họ quay người, tăng tốc chạy thẳng về phía trước mặt.

Thấy đội ngũ của Tiết Thập Nguyệt không hề giảm tốc độ, đám người Vương Phú Quý Grey và Waite đều cho rằng nguy hiểm chưa được giải trừ, không dám thả lỏng, tiếp tục giữ trạng thái chạy nước rút.

Trong lúc ánh đèn pin lia qua lia lại, họ cứ thế chạy không biết bao xa, chẳng mấy chốc đã đến giới hạn thể lực của con người.

Suy nghĩ của Tương Bạch Miên vô cùng rõ ràng, lập tức ra hiệu cho đám người Long Duyệt Hồng có thể dừng lại.

Phù... Phù... Long Duyệt Hồng, Bạch Thần đều thở hổn hển.

"Mặc thiết bị khung xương quân dụng vào." Tương Bạch Miên nhanh chóng ra lệnh.

Đây là một trong những phương án chuẩn bị để rút lui, không cần cô giải thích thêm, Long Duyệt Hồng và Bạch Thần đã bỏ thùng gỗ ở đằng sau lưng xuống, lấy hai thiết bị khung xương quân dụng kiểu khá mới bên trong ra.

Dưới sự giúp đỡ của Thương Kiến Diệu và Gnawa, họ nhanh chóng mặc lên.

Một bên khác, Tương Bạch Miên dựa vào sức mạnh của chính mình phải mặc thiết bị khung xương quân dụng loại hình thông dụng "AC-42" của "Tổ điều tra cũ" vào.

Đám người Vương Phú Quý, Waite đã có dự đoán nhất định về tình hình trang bị của "Tổ điều tra cũ", lúc này không kinh ngạc lắm, mà lặng lẽ kéo giãn khoảng cách, chuẩn bị sẵn sàng đánh trả.

Họ sợ đối phương vũ trang đầy đủ sẽ trực tiếp giở mặt.

Keng!

Một tiếng động lớn đột nhiên vang lên trong lối đi, từ khu vực cửa vào truyền vào tai đám người Tương Bạch Miên.

Lúc này không cần ai giải thích, trong đầu mỗi người đều hiện lên suy nghĩ:

Cánh cửa lối vào đóng lại lúc trước đã bị kẻ địch chưa rõ mở ra!

Mở ra bằng một sức mạnh rất lớn!

Mà ba thành viên của "Tổ điều tra cũ" vẫn chưa mặc xong thiết bị khung xương quân dụng.

Những người còn lại, bao gồm cả Long n dẫn đường, liếc mắt nhìn nhau không nói gì, trực tiếp xoay người chạy như điên.

Mọi người không thân cũng chẳng quen, chắc chắn không ở lại đồng sinh cộng tử với "Tổ điều tra cũ".

Tương Bạch Miên thấy thế, nói với Bạch Thần và Long Duyệt Hồng bằng giọng trầm ổn:

"Đừng gấp gáp."

"Dục tốc thì bất đạt."

Cô tựa vào tường, dùng động tác nhanh mà không loạn đóng khuy cài kim loại ở các vị trí khác nhau.

"Họ gấp cũng vô dụng, quyền chủ động nằm ở trong tay tôi và lão Gna." Thương Kiến Diệu không hề căng thẳng, mỉm cười đáp lại.

Không có anh và Gnawa giúp đỡ, Long Duyệt Hồng và Bạch Thần không thể mặc được thiết bị khung xương quân dụng.

Tuy rằng bình thường luôn thầm phàn nàn về tên này, nhưng lúc này Long Duyệt Hồng vẫn phải nói một câu "anh ta thật là to gan".

Mất mấy chục giây, Thương Kiến Diệu và Gnawa giúp Long Duyệt Hồng và Bạch Thần mặc xong thiết bị khung xương quân dụng, còn Tương Bạch Miên đã hoạt động tay chân rồi.

"Đi thôi!" Tương Bạch Miên nhanh chóng xoay người, đuổi theo đám thợ săn di tích kia.

Long Duyệt Hồng và Bạch Thần theo sát phía sau.

Thương Kiến Diệu lại ấn tay một cái, nhẹ nhàng nhảy lên, ngồi vào vai trái của Gnawa.

Gnawa lập tức thẳng người dậy, sải bước chạy đi.

So với lúc trước, tốc độ của họ nhanh hơn đâu chỉ gấp hai ba lần!

Dưới sự bảo hộ của thiết bị khung xương quân dụng, "Tổ điều tra cũ" không tốn bao nhiêu sức lực đã nhìn thấy đám người Vương Phú Quý.

Họ chạy đến lúc này, đều đã gần đến giới hạn của bản thân, có cảm giác không chạy nổi nữa.

Thấy đám người "Tổ điều tra cũ" lao đến như bão táp với tư thái nhẹ nhàng, lại cảm giác lối đi phía sau vừa đen ngòm vừa yên tĩnh, có mấy người trong số họ đã lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng, trạng thái tinh thần trở nên mất ổn định.

Đúng lúc này, Tương Bạch Miên vừa chạy vừa hô lên:

"Đừng bỏ cuộc, chúng tôi sẽ giúp các anh!"

Đưa ra một phương án như thế phải không phải là do cô tốt bụng, lương thiện đến ngu xuẩn, mà là có suy nghĩ khác.

Đây là phương pháp tối ưu cô đưa ra sau khi đã cân nhắc lợi hại.

Nếu như "Tổ điều tra cũ" mặc kệ không hỏi, trực tiếp vượt qua những người đang chạy trốn này, trong lúc tuyệt vọng họ rất dễ làm ra hành vi không lí trí, ví dụ như muốn chết cùng chết, ví dụ như cướp lấy thiết bị khung xương quân dụng, tiện để chạy trốn, ví dụ như dốc sức giữ chân "Tổ điều tra cũ" lại đây, tạo ra một trận hỗn loạn, đợi đục nước béo cò, giống như người chết chìm luôn cố gắng kéo theo những người khác cùng chìm xuống nước vậy.

Phần lớn những người ở đây đều là thợ săn độc hành, chưa rõ năng lực, thực lực hùng mạnh, với tình huống hiện giờ của "Tổ điều tra cũ", tuy rằng không sợ, nhưng cũng không dám khinh thường.

Đến lúc đó cho dù họ không bị thiệt hại, cũng chỉ là chậm hơn vài phút, sẽ không bị kẻ địch chưa rõ đuổi kịp vì điều này.

Mà người kia rất có khả năng là Ngô Mông.

Nội chiến là không khôn ngoan lúc này!

Cho nên trong tình huống "Tổ điều tra cũ" vẫn còn sức lực dư thừa, đưa ra sự giúp đỡ nhất định cho đám người Vương Phú Quý, ổn định trạng thái tinh thần của họ, sẽ có lợi cho việc chạy thoát thân sau này.

Nghe thấy Tương Bạch Miên nói vậy, vẻ mặt đám người Grey và Waite lần lượt bình tĩnh lại.

Tiếp đó, Tương Bạch Miên cất súng đi, một tay dắt Long n dẫn đường của tổ mình, một tay kéo lấy Waite tiếp tục chạy. Long Duyệt Hồng thấy thế, phụ trách Grey và một người độc hành có vóc dáng khá cao khác, Bạch Thần thì giúp đỡ người dẫn đường của Vương Phú Quý.

Về phần Vương Phú Quý đen xì gầy gò, bị Gnawa kẹp vào nách.

"Vì sao anh ta có thể ngồi trên vai?" Vương Phú Quý cố gắng ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Thương Kiến Diệu.

Đây là lời hắn ta lẩm bẩm trong lòng, không dám nói ra khỏi miệng.

Trong tiếng "keng keng keng", "Tổ điều tra cũ" không hề keo kiệt điện năng, chỉ mất hơn mười phút đã hoàn thành lộ trình hơn mấy tiếng đồng hồ lúc trước.

Lúc đó họ đã đi chậm, thỉnh thoảng còn phải dừng lại xem.

Trong quá trình này, không ai trao đổi, không ai nói chuyện, Long Duyệt Hồng không hiểu sao có cảm giác đường cùng chạy trốn.

Cuối cùng, hắn nhìn thấy cửa vào hang động quen thuộc, nhìn thấy bầu trời sao mờ ảo bên ngoài.

"Tổ điều tra cũ" lên tinh thần, chạy vội ra ngoài.

Sau khi ra ngoài, họ cũng không thả lỏng, bỏ lại đám người Vương Phú Quý, đi thẳng đến khu vực giấu xe của tổ mình.

Không lâu sau, mấy chiếc xe tập hợp trên đường cái giữa núi, không nhanh nhưng cũng không chậm, quay trở về doanh trại tiền tuyến.

Thình thịch, thình thịch, tim của Long Duyệt Hồng vẫn đập nhanh như trước.

Hắn cảm thấy vẫn chưa đến thời gian buông lỏng.

Sau gần hai tiếng đồng hồ, doanh trại tiền tuyến được cải tạo từ pháo đài xuất hiện trước mắt họ.

Long Duyệt Hồng chưa bao giờ cảm thấy nó thân thiết như lúc này.

Dựa vào mặt mũi của Vương Phú Quý, cửa lớn của doanh trại tiền tuyến mở ra cho họ giữa đêm khuya.

Quay trở lại nơi đỗ xe, đội ngũ hai bên không tách nhau ra, vẫn giữ nguyên tình trạng báo động, cho đến bình minh.

Lúc ánh sáng mặt trời chiếu lên người họ, bóng tối bị xua tan hoàn toàn, Vương Phú Quý rốt cuộc thở phào một cái:

"Đều tự đi nghỉ ngơi đi."

Long Duyệt Hồng nghe vậy cũng lặng lẽ thở hắt ra.

Nhìn từ tình huống hiện giờ, Ngô Mông có lẽ không thể rời khỏi di tích Số 13 khu đất hoang, nếu không thì quân chính quy của thành phố Ban Sơ ở xung quanh khu phế tích kia đã bị ảnh hưởng từ lâu rồi.

Sau khi nhìn theo các thợ săn di tích kia rời đi, Tương Bạch Miên xoay người, trầm giọng nói:

"Gửi điện báo cho công ty."
Chương 108: Đề nghị

Long Duyệt Hồng lấy máy thu phát vô tuyến điện của đội ngũ ra, Tương Bạch Miên đang viết nội dung báo cáo cho công ty lên một tờ giấy .

Cô khéo léo ráp nối chuyện lần trước xảy ra khi tiếp xúc với kênh phát thanh "Đạo và sửa chữa thiết bị điện" với sự kiện lần này, dùng nó để giải thích vì sao mình phải cho Gnawa thay đổi hình thức, đo lường vị trí.

Mà sự tồn tại của Gnawa, cô miêu tả thành người hợp tác, lúc đó sẽ khiến công ty bất giác cho rằng người máy thông minh này đến từ đội ngũ của Vương Phú Quý.

Dùng những chuyện mà đám người sống sót kia đã trải qua làm phần mở đầu xong, cô chính thức tiến vào chủ đề, nói đội ngũ của mình và đội ngũ của Vương Phú Quý làm thế nào tìm ra hang núi, làm sao từng bước xâm nhập, làm sao phát hiện ra di tích Số 13 khu đất hoang, làm sao xác định có bất thường, làm sao thoát khỏi sự xâm nhập kỳ dị của Ngô Mông, làm sao chạy thoát thân, bất kể lớn nhỏ đều không quên một điểm mấu chốt nào.

Nếu như "Sinh vật Bàn Cổ" muốn tìm người sống sót trong miệng Tương Bạch Miên để xác định kênh phát thanh "Đạo và sửa chữa thiết bị điện", Tương Bạch Miên nói với họ rằng, thật bất hạnh, trong lúc điều trị sau đó, đối phương đã bị nhiễm bệnh, không thể gắng gượng được nữa, đã mất mạng.

Vì thế, tên họ trong báo cáo của cô là một thợ săn di tích có tình huống tương tự.

Tóm lại chỉ là một câu nói:

Chết không đối chứng!

Sau khi dịch nội dung báo cáo thành điện văn gửi đi, "Tổ điều tra cũ" nhận được phản hồi xác nhận từ "Sinh vật Bàn Cổ".

Làm vậy để xác nhận họ đã nhận được điện báo, chỉ thị thêm một bước có lẽ phải đợi một hai hôm nữa, thậm chí là lâu hơn.

Tương Bạch Miên thở phào một hơi, nói với các thành viên còn lại của tiểu đội:

"Thay phiên nghỉ ngơi, ngủ bù."

Ý nghĩa khác của nghỉ ngơi chính là mau chóng sạc đầy điện vào pin tính năng cao.

Ở doanh trại tiền tuyến, tiền điện đắt hơn khá nhiều so với thành phố Ban Sơ, tiền tích trữ của "Tổ điều tra cũ" giảm xuống nhanh đến mức bất thường có thể thấy được.

Xẩm tối, Long Duyệt Hồng và Bạch Thần thay phiên tuần tra, đều tự ôm súng trường, đi qua đi lại, không hề lười biếng chút nào.

Đột nhiên, họ nghe thấy từ trong chiếc xe jeep của tiểu đội vang lên một tiếng "rầm".

Long Duyệt Hồng bất giác nhảy đến trước một bước, mở cửa xe phía sau ra.

Mà Bạch Thần đã nâng nòng súng lên, chĩa vào trong, chuẩn bị sẵn sàng.

Sau đó họ thấy Tương Bạch Miên đang ngủ ở trên ghế không biết lăn xuống từ lúc nào, tay trái chống xuống nền xe, gần như đứng chổng ngược.

"Tổ trưởng, làm sao vậy?" Long Duyệt Hồng dè dặt hỏi.

Tương Bạch Miên thẳng lưng lại, bật trở về chỗ ngồi, cười khan hai tiếng nói:

"Nằm mơ."

Tiếp đó cô nghiêm mặt nói:

"Trong giấc mơ kia, tôi phát hiện ra một vài vấn đề."

Thái độ nghiêm túc cùng vẻ mặt đầy nghiêm trọng của cô khiến Long Duyệt Hồng và Bạch Thần tự nhiên bỏ qua vấn đề cô bị cơn ác mộng dọa cho lăn xuống khỏi chỗ ngồi.

Đợi Thương Kiến Diệu tỉnh lại trên một chiếc xe khác, cùng Gnawa tập trung đến bên này, Tương Bạch Miên nghiêm túc nói:

"Tôi mơ thấy những thợ săn di tích đi theo con sói trắng lúc trước, họ sống ở trong cánh đồng hoang vu đen kịt, trong phế tích thành phố, lang thang như xác sống."

"Sau khi tỉnh lại, tôi nhận ra điều không đúng."

"Số liệu không khớp."

"Số liệu gì?" Long Duyệt Hồng tận tụy diễn vai người đặt câu hỏi.

Đương nhiên, hắn đúng là không hiểu thì sẽ hỏi.

Tương Bạch Miên nhớ lại rồi nói:

"Chỉ tính hai tháng gần đây, cho dù con sói trắng mỗi ngày ăn một người, cũng chỉ có thể ăn được sáu mươi mốt người."

"Những người còn sống sót kia nói không phải ngày nào nó cũng ăn, mà là ăn định kỳ, khoảng hai ba ngày một lần." Bạch Thần nhắc nhở tổ trưởng.

"Đây là tôi tính theo khả năng lớn nhất." Tương Bạch Miên nói rõ suy nghĩ của mình, tiếp đó bổ sung: "Những người đi theo bị chúng ta giết chết và những thợ săn di tích may mắn còn sống sót cộng lại là ba mươi lăm người, mà căn cứ vào thống kê của nghiệp đoàn, hai tháng gần đây thợ săn di tích và dân du cư hoang dã mất tích trong dãy núi bờ bắc có khoảng một trăm bảy mươi, một trăm tám mươi người."

Nghe đến đó, Long Duyệt Hồng đã hiểu ý tổ trưởng:

"Số liệu hai bên không khớp nhau!"

Có một bộ phận người mất tích sống không thấy người, chết không thấy xác!

"Cho dù khấu trừ những người mất tích vì săn thú, vì thăm dò những chuyện khác, bộ phận bị con sói trắng ảnh hưởng có lẽ cũng chỉ một trăm hai mươi, một trăm ba mươi người." Tương Bạch Miên tiếp tục nói: "Nói cách khác, còn khoảng chừng ba mươi người nữa không ở bên cạnh con sói trắng, cũng không bị nó ăn thịt."

Dừng một chút, Tương Bạch Miên nghiêm mặt hỏi:

"Vậy thì, họ đi đâu rồi?"

"Dựa theo miêu tả của những người còn sống, bị con sói ăn thịt có lẽ chỉ khoảng hai mươi tư, hai mươi lăm người, người mất tích không rõ có khoảng sáu mươi người, thậm chí còn nhiều hơn." Bạch Thần suy tư rồi bổ sung: "Bởi vì đây là thống kê từ một phía nghiệp đoàn, nhất định sẽ có sơ sót."

Về phần tình hình ban bố nhiệm vụ con sói trắng, trong dãy núi bờ bắc không có ai thống kê, ở đây cũng không có tổ chức thống nhất, không có thế lực có khả năng khống chế khá mạnh.

"Tức là, trong hai tháng gần đây con người bị con sói trắng ảnh hưởng có gần một nửa là không rõ tung tích?" Long Duyệt Hồng nói bằng giọng không khẳng định lắm.

Thương Kiến Diệu để lộ vẻ mặt như ngộ ra:

"Bị đem đi dự trữ rồi?"

"Mang bên cạnh cũng là dự trữ." Tương Bạch Miên hủy bỏ suy đoán này.

Lúc này, cô phân công:

"Chúng ta chia ra làm hai tổ, đi hỏi những người còn sống, xem ai biết về chuyện này, với cả, ghi lại thời gian cụ thể họ bị con sói trắng ảnh hưởng."

"Ôi, lúc đó gấp gáp quá, có lẽ đã bỏ sót một vài chi tiết."

Không ai nhiều lời thêm, "Tổ điều tra cũ" dựa theo phương án Tương Bạch Miên, Thương Kiến Diệu một tổ, Long Duyệt Hồng, Bạch Thần, Gnawa một tổ, tìm kiếm những người sống sót giống Long n.

Khoảng bốn mươi phút sau, họ tập trung lại trên tầng ba của tòa kiến trúc chính, cũng chính là khu vực những người còn sống đang được điều trị.

"Những người hỏi được hiện giờ đều nói không rõ con sói trắng có ổ khác không, có còn người đi theo nào khác không." Long Duyệt Hồng chủ động báo cáo.

Bạch Thần liếc nhìn tờ giấy ghi chép trong tay, nói với vẻ mặt hơi nghiêm trọng:

"Nhưng có một vấn đề, những người này đều bị con sói trắng ảnh hưởng trong tháng này."

"Tình hình bên tôi thu thập được cũng thế." Tương Bạch Miên đáp lại.

"Một tháng trước đã hết hạn sử dụng, bị con sói trắng ném đi rồi?" Thương Kiến Diệu vô cùng kinh ngạc thốt lên.

Cách dùng từ của anh khiến đám người Long Duyệt Hồng đều không biết phải trả lời thế nào.

Chỉ có Gnawa là thành thật nói:

"Trong hang núi còn có nhiều đồ ăn quá hạn sử dụng như thế, nuôi những người này không thành vấn đề."

Tương Bạch Miên suy nghĩ một chút, cân nhắc rồi nói:

"Bây giờ còn có hai người chưa hỏi, những người sống sót khác nói lúc họ bị con sói trắng ảnh hưởng, hai người này đã đuổi theo nó."

Một người tên là Richard, một người tên là Louis.

Vết thương của Richard khá nhẹ, sau khi được điều trị và nghỉ ngơi, đã có thể đi lại bình thường, sau đó rời xa nơi đau lòng này, quay về thành phố Ban Sơ, trong thời gian ngắn "Tổ điều tra cũ" không thể nào tìm được anh ta.

Còn Louis, hình như có chút tiền để dành, thuê một căn phòng trong khách sạn doanh trại.

Cốc cốc cốc, Long Duyệt Hồng gõ cửa phòng của Louis.

Louis có mái tóc màu xám hơi bù xù nhanh chóng mở cánh cửa gỗ.

Thấy nhóm năm người của "Tổ điều tra cũ", sắc mặt anh ta nhất thời trắng bệch, bất giác lùi về sau hai bước:

"Các anh, các anh muốn làm gì?"

"Có chuyện cần hỏi anh." Thương Kiến Diệu mỉm cười ôn hòa.

Ánh mắt của Louis chợt đọng lại, cảm xúc vỡ òa, gào lên như người bị bệnh tâm thần:

"Tôi không muốn báo thù! Tôi không muốn báo thù!"

Nghe thấy câu này, Long Duyệt Hồng đột nhiên nhớ lại người sống sót mang theo ánh mắt thù hận nhìn mình lúc trước.

Thấy Tương Bạch Miên chớp mắt, Thương Kiến Diệu bật cười thành tiếng, Louis càng thêm căng thẳng, vừa lui về phía sau, vừa xin tha thứ:

"Tôi, tôi có nghĩ tới, nhưng tôi không có năng lực ấy, tôi không có năng lực ấy!"

Sau khi gào lên những câu này, anh ta ngã ngồi xuống đất, hai tay ôm kín mặt, nói với giọng nức nở:

"Tôi đã từ bỏ, tôi thực sự từ bỏ, tôi, tôi vô dụng, tôi có lỗi với họ! Tôi có lỗi với họ..."

Giọng nói mang theo sự tuyệt vọng và đau thương vang vọng trong căn phòng, Long Duyệt Hồng không khỏi thổn thức.

Đợi Louis bình tĩnh lại một chút, Tương Bạch Miên cố gắng hạ thấp giọng xuống, nói:

"Bây giờ anh có hai lựa chọn, một là bị chúng tôi giết chết, hai là trả lời câu hỏi của chúng tôi, sau đó rời khỏi đây, không bao giờ quay trở lại đây nữa, đừng để chúng tôi gặp phải."

Im lặng hai giây, Louis bỏ hai bàn tay ra, hỏi bằng giọng bức thiết:

"Câu hỏi gì?"

Trên mặt anh ta đã đầy vệt nước mắt.

"Lúc anh mới đi theo con sói trắng, bên cạnh nó hẳn là còn mấy chục người, họ đi đâu rồi?" Tương Bạch Miên hỏi ra vấn đề đã nghĩ xong từ trước.

Vẻ mặt Louis hơi thay đổi một chút rồi nói:

"Họ, họ theo con sói trắng vào sâu trong hang động, không quay lại nữa..."

Trong ánh mắt anh ta tràn đầy sợ hãi.

Chuyện này dường như đã trở thành cơn ác mộng mà anh ta không thể xua đi được.

Đi vào sâu trong hang động? Đưa đến di tích Số 13 khu đất hoang? Đám người Tương Bạch Miên, Long Duyệt Hồng đều lóe lên một suy nghĩ như thế theo bản năng.

"Đuổi" Louis đi xong, họ lại trao đổi về chuyện này một trận, cuối cùng đưa ra được nhận thức thống nhất:

Những người mất tích kia xác suất cao là liên quan đến di tích Số 13 khu đất hoang.

Về phần con sói trắng vì sao lại muốn đưa những người đó vào di tích Số 13 khu đất hoang, đám người Tương Bạch Miên không đủ đầu mối, ngay cả suy đoán cũng không đưa ra được.

Thương Kiến Diệu lại đưa ra một khả năng hệt như truyện kinh dị:

"Vật thí nghiệm."

...

Hôm sau, đến thời gian cố định liên lạc với công ty, "Tổ điều tra cũ" nhận được điện báo trả lời của "Sinh vật Bàn Cổ":

"Đã rõ trường hợp của các cô... Ngô Mông không thể dựa vào lời nói để ảnh hưởng tầm xa, khả năng chỉ có các loại thiết bị điện, bao gồm người máy thông minh, nếu muốn thăm dò di tích Số 13 khu đất hoang, xin hãy sớm loại trừ tai họa ngầm ở phương diện này..."

"Công ty có ý bảo chúng ta thăm dò ở mức độ nhất định..." Tương Bạch Miên như có điều suy nghĩ, nói.

Gnawa lập tức lên tiếng:

"Vậy tôi chỉ có thể làm tiếp viện."

Ông ta mô phỏng ra tâm trạng có chút chán nản, có chút hụt hẫng.

Lúc "Tổ điều tra cũ" cất máy thu phát vô tuyến điện, thảo luận về chuyện này, thì Vương Phú Quý nương theo ánh đèn đường đi tới.

Hắn ta nhìn đám người Tương Bạch Miên, thành khẩn nói:

"Tôi đã nghĩ rồi, "Đạo" của Ngô Mông kia hẳn là đều ở trong các sản phẩm điện tử, thiết bị điện, có lẽ có thể vượt qua ảnh hưởng của hắn."

Việc này... Long Duyệt Hồng nghe vậy thì trợn tròn hai mắt.

Tương Bạch Miên và Bạch Thần cũng vô cùng kinh ngạc.

Cách nói của Vương Phú Quý và đề nghị của công ty gần như đồng nhất!
Chương 109: Câu trả lời của công ty

Vương Phú Quý từng có kinh nghiệm tương tự, hay nên nói, đằng sau anh ta có người? Tương Bạch Miên khẽ đảo mắt, cố ý tỏ ra như mình đang cân nhắc lời của đối phương.

Vương Phú Quý thấy thế, cười nói:

"Tôi biết trong thời gian ngắn các cô chắc chắn không đưa ra được quyết định, không sao, lúc nào các cô nghĩ xong đều có thể tới tìm tôi."

"Nếu chúng tôi quyết định không mạo hiểm, có phải cũng cần báo cho anh một tiếng?" Thương Kiến Diệu hỏi bằng vẻ vô cùng thành khẩn.

Nhưng câu hỏi của anh lại làm Vương Phú Quý có cảm giác nghẹn họng.

"Việc này thì tùy các anh." Vương Phú Quý vẫn giữ nguyên nụ cười.

Thương Kiến Diệu giành lời trước Tương Bạch Miên, gặng hỏi với vẻ khó hiểu:

"Nhưng nếu chúng tôi không thông báo cho anh biết chúng tôi định bò từ bỏ cuộc mạo hiểm nay, chẳng phải anh cứ đợi, đợi đến mùa thu, đợi đến sang năm sao?"

Không đợi Vương Phú Quý đáp lại, anh lại bồi thêm một câu:

"Chính anh nói lúc nào chúng tôi nghĩ xong, đều có thể đến tìm anh."

Tương Bạch Miên dễ dàng hiểu được Thương Kiến Diệu nói thêm một câu như thế là có ý gì.

Không phải tôi cố tình soi mói, mà là do anh nói không rõ, để lại một lỗ hổng lớn.

Ở phía khác, Long Duyệt Hồng suýt thì cười thành tiếng, có cảm giác vui vẻ rốt cuộc không chỉ có một mình hắn bị Thương Kiến Diệu vặn vẹo.

Hắn liếc mắt nhìn Bạch Thần, phát hiện đồng đội này cũng mang theo ý cười như có như không.

Vương Phú Quý há miệng, sau đó chậm rãi thở hắt ra.

Hắn ta nói:

"Là do tôi không cần nhắc đến phương diện này, ba ngày, trong ba ngày các anh không đưa câu trả lời, chúng tôi sẽ tự mình xuất phát."

"Đám người Waite cũng đồng ý tiếp tục thăm dò di tích Số 13 khu đất hoang?" Tương Bạch Miên cảm thấy hơi kinh ngạc, hỏi.

Vương Phú Quý mỉm cười, thở dài nói:

"Bởi vì người chết vì tiền chim chết vì ăn, Waite một lòng muốn kiếm chút "tiền tuất" cho các đồng đội đã chết của anh ta, nên bằng lòng mạo hiểm một trận."

"Mà hai vị khác đều là thợ săn độc hành, bản lĩnh không nhỏ, có chút tự tin vào bản thân."

"Ừm, Waite cũng có thực lực nhất định, có lẽ không kém hơn những người kia."

Những câu này, hắn ta đổi sang dùng tiếng Đất Xám.

Bạch Thần vốn định xen miệng vào nói một câu, nhưng cuối cùng không lên tiếng.

Tương Bạch Miên trầm ngâm một chút rồi nói:

"Chậm nhất là ngày mai cho anh câu trả lời."

"Mong rằng sẽ có tin tức tốt." Vương Phú Quý cười nói: "Có các cô đi theo chúng tôi cũng yên tâm hơn nhiều."

Nói đến đây, hắn ta dừng một chút rồi nói tiếp:

"Nhưng, người máy và thiết bị khung xương quân dụng của các cô đều không thể mang theo."

Những thứ này đều là thiết bị điện, hơn nữa còn là loại hình tinh vi, liên quan đến bộ kiện trung tâm và mạch điện.

Về phần Tiết Thập Nguyệt phóng điện cao thế như thế nào, hắn ta cũng không rõ lắm.

"Hiểu rồi." Tương Bạch Miên đáp lại, lời ít ý nhiều.

Nhìn theo Vương Phú Quý trời đi, cô quay lại nhìn với các thành viên khác trong đội ngũ:

"Ý kiến của mọi người thế nào?"

Long Duyệt Hồng đang định nói không cần thiết phải mạo hiểm như vậy, cho dù muốn mạo hiểm, cũng phải xin công ty trợ giúp, thì Thương Kiến Diệu đã lên tiếng nói:

"Đây vừa là nhiệm vụ thợ săn di tích của chúng ta, còn có khả năng liên quan đến mục tiêu chủ yếu của chúng ta, mà chúng ta còn nắm trong tay tin tức quan trọng để né tránh nguy hiểm, vì sao lại không đi?"

Nhiệm vụ thợ săn di tích là bắt con sói trắng kia, sống phải thấy người chết phải thấy xác.

Tương Bạch Miên nhìn về phía Bạch Thần.

Bạch Thần im lặng hai giây rồi nói:

"Trước khi gia nhập công ty, gặp những chuyện tương tự, đáp án của tôi đều là lúc không cần mạo hiểm thì không mạo hiểm, mà bây giờ, chúng ta có chỗ dựa là một tổ chức lớn như công ty, hình như có thể to gan một chút."

Tương Bạch Miên mỉm cười:

"Nhưng sức mạnh của công ty không thể phát đến nơi này được."

Cô lại nói với Long Duyệt Hồng:

"Ý của anh thế nào?"

Đã có hai người tán thành, tổ trưởng cũng rất muốn thử, tôi tỏ ý phản đối, chẳng phải có vẻ rất nhát gan sao? Long Duyệt Hồng thầm lầm bầm một câu, cân nhắc rồi nói:

"Tôi cảm thấy có thể gửi thêm một bức điện báo cho công ty xem có thể xin được sự giúp đỡ gì không."

"Được." Tương Bạch Miên lập tức đồng ý, cuối cùng hỏi ý kiến của Gnawa: "Suy nghĩ của ông như thế nào?"

Gnawa nhất thời cảm thấy là một người máy thông minh, bản thân đã được gia nhập vào đội ngũ, nhận được sự tôn trọng, gật đầu với vẻ rất thỏa mãn:

"Tôi ở ngoài tiếp viện, không có nguy hiểm gì, chủ yếu vẫn là sự lựa chọn của các cô."

Tương Bạch Miên "ừm" một tiếng: "Vậy bước đầu xác định sẽ đi, tôi lại gửi cho công ty một bức điện báo nữa."

Lần này, "Sinh vật Bàn Cổ" gửi điện báo trả lời rất nhanh:

"Mọi chuyện đều phải cẩn thận."

... Ngoại trừ Thương Kiến Diệu và Gnawa, mấy thành viên còn lại của "Tổ điều tra cũ" đều nhất thời cạn lời.

Công ty làm vậy quá là hẹp hòi đi?

Phù, Tương Bạch Miên ra thở ra, cười nói như tự an ủi:

"Xem ra công ty rất muốn chúng ta đi, đều không khuyên can gì cả."

Khuyên can cô sẽ nghe sao? Long Duyệt Hồng lẩm bẩm một câu trong lòng.

Nhưng, hắn cảm thấy tổ trưởng có lẽ sẽ nghe, Thương Kiến Diệu thì chưa chắc.

Sau khi im lặng một chút, Tương Bạch Miên tiếp tục nói:

"Vậy bây giờ đi sắp xếp sơ bộ, lão Gna, đến lúc đó ông ở lại trong hang động, trông coi trang bị, sẵn tiếp viện..."

Cô chưa dứt lời, Bạch Thần đã ngắt lời:

"Tôi sẽ đi cùng các cô."

"Đám người Vương Phú Quý có bốn người, gặp được thứ đủ hấp dẫn, lựa chọn trở mặt, các cô quá ít người."

Hơn nữa, họ còn ở trong di tích Số 13 khu đất hoang nguy cơ trùng trùng.

Thấy Bạch Thần bày tỏ thái độ, Tương Bạch Miên "ừm" một tiếng, nhìn về phía Long Duyệt Hồng:

"Anh ở với lão Gna?"

Long Duyệt Hồng suy nghĩ đi suy nghĩ lại, khăng khăng nói:

"Lão Gna không cần trông nom, tôi vẫn đi theo đội ngũ đi."

Tương Bạch Miên im lặng hai giây, sau đó nói:

"Cũng được."

Bạch Thần lập tức nói:

"Vi mạch phụ trợ trong tay nhân tạo của cô có cần xử lý không?"

Để đề phòng Ngô Mông gây ảnh hưởng.

"Việc này không cần, nó nối trực tiếp đến thần kinh của tôi, có cơ chế đặc thù, không thông qua mạch điện trên ý nghĩa thông thường." Tương Bạch Miên đáp lại khá chắc chắn: "Quan trọng nhất là, xung quanh nó còn có kết cấu hệ thống điện sinh vật, có thể ngăn cách tín hiệu đến từ bên ngoài một cách hữu hiệu."

Đến ngày thứ hai, "Tổ điều tra cũ" thông báo quyết định của mình cho Vương Phú Quý.

Hai bên hẹn nhau chuẩn bị thêm hai ngày nữa, sáng sớm ngày tiếp theo sẽ xuất phát.

...

Chớp mắt đã đến ngày hẹn, năm thành viên của "Tổ điều tra cũ" đã lần lượt giải quyết chuyện cá nhân trước khi hừng đông.

Thấy còn khoảng một tiếng đồng hồ nữa mới xuất phát, Tương Bạch Miên mỉm cười nói với Bạch Thần:

"Chúng ta chạy xe đến gần cổng chính trước, tránh đến lúc đó lại phải xếp hàng."

Trời vừa sáng, các thợ săn di tích đã bận rộn ra ra vào.

Bởi vì đường hơi tắc, "Tổ điều tra cũ" lựa chọn đi vòng hướng ngược lại, chậm rãi xuyên qua bên trái của pháo đài.

Đúng lúc này Thương Kiến Diệu chỉ vào một góc chếch phía đông, vừa cười vừa nói:

"Vương Phú Quý."

Tương Bạch Miên ngẩng mặt lên nhìn, thấy Vương Phú Quý gầy gò đen đúa mặc bộ quần áo vạn năm không đổi đứng ở đó, hướng mặt về phía đường chân trời đang đỏ lên, không biết làm gì.

Thực ra, Vương Phú Quý cũng không thể nhìn trực tiếp được nơi mặt trời mọc, bởi vì tường vây của tòa pháo đài này đã ngăn lại tầm mắt của hắn ta.

Đột nhiên Vương Phú Quý giơ hai tay lên, làm ra động tác vừa giống dang cánh, lại vừa có chút khác biệt.

Ngay sau đó, hắn ta lúc thì cử động tay, lúc thì cử động chân, mang theo nhịp điệu kỳ quặc, bày ra đủ loại tư thế không giải thích được.

"Anh ta đang khiêu vũ..." Thương Kiến Diệu lộ vẻ tán thưởng.

"Không giống khiêu vũ lắm..." Tương Bạch Miên hơi cau mày nói: "Mà gần với lên đồng hơn, hoặc là một nghi thức của tôn giáo nào đó?"

Qua mấy phút, Vương Phú Quý hoàn thành xong bài động tác, xoay người đi vào cửa ngách của tòa kiến trúc chính.

"Chào các cô, sớm vậy à?" Hắn ta nhìn thấy đám người Tương Bạch Miên.

"Anh vừa khiêu vũ à?" Thương Kiến Diệu hạ cửa xe xuống, thò đầu ra, không đáp mà hỏi ngược lại.

Trên mặt anh đầy vẻ phấn khích.

Vương Phú Quý ngẩn ra, lắc đầu cười nói:

"Không phải."

"Là một bài tập thể dục."

"Tôi đã phát hiện ra trong một phế tích thành phố của thế giới cũ, có vài bài, lần lượt gọi là ưng non cất cánh, thời đại đang kêu gọi... Ừm, tên cũng không chính xác lắm, rất nhiều tư thế cũng bị thất lạc, tôi tự mình cho thêm vào."

"Tôi dùng nó để rèn luyện thân thể, hiệu quả cũng không tệ lắm."

"..." Tương Bạch Miên đọc nhiều sách vở, cố gắng nhịn cười.

Cô lập tức nhìn về phía Thương Kiến Diệu, phát hiện tên này không những không thất vọng, mà ngược lại còn háo hức muốn thử.

"Khụ." Sau khi trừng mắt nhìn Thương Kiến Diệu, Tương Bạch Miên nói với Vương Phú Quý: "Gặp lại ở cổng chính."

"Được." Vương Phú Quý không ngừng lại, bước nhanh vào tòa kiến trúc chính.

....

Trời vừa sáng, hai đội ngũ cộng lại tám người, một người máy thông minh lái xe ra khỏi doanh trại tiền tuyến, tới chỗ hang động lúc trước.

Tuy họ không cẩn thận như lần trước, đi một đoạn lại phải dùng thiết bị điều khiển từ xa trinh sát một đoạn, nhưng vẫn phải nối đuôi nhau, không lỗ mãng, không liều lĩnh.

Khoảng gần mười giờ sáng, họ đã trông thấy cánh cửa kim loại ở phía xa xa.

"Bỏ hết thiết bị điện ở lại đây đi." Vương Phú Quý dặn dò một câu.

"Để Gnawa trông." Tương Bạch Miên ăn chủ động đề nghị.

Thiết bị điện mà đội ngũ thợ săn độc hành mang theo bên người không ngoài các vật phẩm như bộ đàm, ngược lại cũng không lo lắng lắm, trực tiếp đưa cho Gnawa.

Chỉ có Thương Kiến Diệu là lưu luyến lấy ra chiếc loa nhỏ của mình, nắm tay Gnawa nói:

"Ông nhất định phải chăm sóc nó cho tốt đấy!"

"Đừng để nó đập vào đâu."

"...Không thành vấn đề." Gnawa im lặng một chút mới trả lời.

Xử lý xong thiết bị điện trên người, bốn nhân loại của "Tổ điều tra cũ" nhanh chóng vũ trang.

Tương Bạch Miên lưng đeo ống phóng rốc-két tác chiến đơn tinh "Tử thần", dắt "Liên hợp 202" vào thắt lưng, ôm súng tự động "Cổ ngắn", Thương Kiến Diệu vác sau lưng là súng phóng lựu "Bạo quân", trong tay là súng trường "Chiến sĩ điên cuồng", bên hông giống với Tương Bạch Miên.

Bạch Thần lưng đeo súng trường "Quả quýt", ôm súng tự động "Cổ ngắn", trong tay Long Duyệt Hồng là súng trường "Chiến sĩ điên cuồng", đằng sau lưng là súng phun lửa, về phần súng lục, đều là sắp xếp cơ bản.

Hai khẩu "Cổ ngắn" và súng phun lửa đơn sơ được tổ điều tra cũ chuẩn bị thêm vào trong hai ngày vừa qua, dùng một phần chiến lợi phẩm để đổi lấy.

Bốn người phía Vương Phú Quý cũng gần như vậy, đeo vũ trang đầy đủ.

Lúc này, Tương Bạch Miên cũng đã biết tên người thợ săn còn lại kia.

Anh ta tên là Fars, tóc vàng mắt xanh, vóc người cũng tính là không tệ trong các thợ săn di tích, cao gần bằng Long Duyệt Hồng.

"Lên đường thôi." Tương Bạch Miên nhìn quanh một vòng, lên tiếng nói.

Nhóm tám người lập tức men theo lối đi, chậm rãi di chuyển về phía cánh cửa kim loại mở sang hai bên của dẫn đến di tích Số 13 khu đất hoang.

Bên ngoài vừa vặn giữa trưa, đập vào mắt là một vùng cỏ dại mênh mông rõ ràng hơn so với buổi đêm.
Chương 110: Nguyên tắc

Nhìn về phía hồ nước nhân tạo phía trước, Tương Bạch Miên dừng chân lại, nói với đám người Vương Phú Quý:

"Nếu muốn cùng nhau hành động, có một số việc vẫn phải nói trước."

"Là gì?" Vương Phú Quý lộ ra vẻ cảnh giác.

Phản ứng của Grey, Waite, Fars cũng không khác hắn ta là mấy.

Tương Bạch Miên khẽ gật đầu nói:

"Hành động phải có cương lĩnh, có mục tiêu, có kế hoạch, phải nắm rõ ràng trong lòng, không thể lộn xộn như ong vỡ tổ, như vậy sẽ gây trở ngại cho nhau."

"Tiểu đội chúng tôi có một cương lĩnh không đổi, trong những cuộc thăm dò tương tự, dùng tục ngữ nói chính là: không thể hi vọng xa vời một bước lên mây."

"Cái gì, lên mây cái gì?" Grey mặc áo da, hơi run rẩy, không hiểu được câu tục ngữ tiếng Đất Xám này, tuy rằng Tương Bạch Miên đã phiên dịch thành tiếng Hồng Hà khá chính xác.

Tương Bạch Miên suy nghĩ một chút rồi nói:

"Nói cách khác, thành phố Ban Sơ không thể xây nên chỉ trong một ngày."

Thấy Vương Phú Quý và ba thợ săn di tích đều tỏ ra đã hiểu, Tương Bạch Miên tiếp tục nói:

"Chúng ta không hi vọng xa vời một lần có thể thăm dò được toàn bộ bí mật của phế tích thành phố này, thu hoạch được của cải khiến chúng ta không phải lo phần đời còn lại nữa, việc này hoàn toàn không thực tế."

"Chia việc thăm dò ra làm vài lần, mỗi lần thu hoạch một chút, hiểu rõ nơi này hơn một chút, từng bước thâm nhập, cuối cùng đạt được mục đích chính của mình, như vậy có lẽ có tính khả thi hơn."

"Trong quá trình này, bất cứ lúc nào cũng sẽ căn cứ vào tình huống mà đưa ra quyết định có tiếp tục hành động thăm dò tiếp theo không."

Đề nghị của "Tổ điều tra cũ" đối với người có tính cách nôn nóng mà nói chẳng khác nào dằn vặt, nhưng đám người Vương Phú Quý suy xét một chút, lập tức hiểu rõ đây là phương án an toàn nhất hiện giờ.

Một phế tích thành phố lớn như thế, mất một hai năm thăm dò cũng không tính là lâu, huống hồ chỉ chia làm vài lần.

Phải biết rằng, ở đây vô cùng nguy hiểm, hành động mù quáng sẽ phải trả giá bằng cả tính mạng, quân chính quy của thành phố Ban Sơ còn không dám liều mạng xâm nhập.

Trong số họ chỉ có Waite nhỏ giọng lầu bầu một câu:

"Tôi chỉ muốn lấy một chút vật tư có giá trị."

Đối với một thành phố chưa được "khai phá" mà nói, đây chỉ là một mục tiêu nhỏ, là nhiệm vụ chỉ cần một lần thăm dò là có thể hoàn thành.

Tương Bạch Miên nhìn quanh một vòng, đưa ra phương án mà "Tổ điều tra cũ" đã thương lượng xong.:

"Tôi đề nghị, lần này thăm dò hạn chế trong phạm vi hai cây số tính từ cửa ra, chủ yếu là thu thập vật tư, tìm kiếm đầu mối."

Tại sao lại là hai cây số? Long Duyệt Hồng thầm lẩm bẩm trong lòng.

Hắn biết đáp án, chẳng qua là cảm thấy đám thợ săn độc hành kia sẽ hỏi như vậy, dù sao lúc tiểu đội thảo luận, hắn cũng đã đưa ra một câu hỏi như vậy, sau đó bị Thương Kiến Diệu cười nhạo.

Đám người Vương Phú Quý nhìn nhau, lần lượt gật đầu:

"Phương án ổn thỏa."

Trong tình huống không có xe buộc phải đi bộ, hai cây số là gần đến giới hạn thể lực khi họ chạy trốn.

Dù sao họ đều chưa từng cải tạo gen, cũng chưa từng cường hóa tố chất tương ứng, sẽ có vấn đề khi chạy việt dã năm cây số, hơn nữa, lúc chạy thoát thân và khi chạy việt dã có sự khác biệt rất lớn.

Với thể chất "Người trời chọn" như đám người Thương Kiến Diệu, xa hơn một chút cũng không thành vấn đề, nhưng phải lo cho Bạch Thần.

Thấy các thợ săn độc hành đều không hỏi vì sao, Long Duyệt Hồng có chút ủ rũ.

Tương Bạch Miên không dài dòng nữa, vừa cười vừa nói:

"Vậy thì bắt đầu đi."

Nói xong, cô ôm súng tự động "Cổ ngắn", dẫn đầu đi về phía hồ nhân tạo đã bị cỏ mọc kín lối.

Họ thăm dò công viên này đầu tiên, nhưng ngoại trừ tìm được một vài thứ nghi là phân và nước tiểu của con sói trắng, thì không phát hiện thấy thứ gì khác.

Trong quá trình này, họ đều vô cùng thận trọng, sợ chủ nhân của kênh phát thanh "Đạo và sửa chữa thiết bị điện" Ngô Mông dùng cách thức khác để đối phó với nhóm người mình, gây ra ảnh hưởng không tốt, cũng may không có chuyện bất thường nào xảy ra.

Ra khỏi công viên, hai đội ngũ một trái một phải đi vào một con phố của thành phố.

Vừa rẽ vào khu vực này, lập tức có từng đống xương trắng đập vào mắt Long Duyệt Hồng.

Khác với di tích đầm lầy, phố phường ở nơi này rõ ràng không có "Vô tâm giả" định kỳ quét tước, hai bên là bùn đất hư thối biến thành màu đen, trên đường đầy ô tô đỗ lung tung, có những chiếc còn đâm vào nhau, vẫn duy trì trạng thái ấy, bao nhiêu năm rồi không thay đổi, dường như đã dừng lại ở giây phút thế giới cũ bị hủy diệt.

Giữa các sự vật lộn xộn hỗn loạn, là xương trắng đếm không hết, chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn thấy, hoặc là còn mấy tấm vải rách che thân, hoặc hoàn toàn "loã lồ".

Đây là lần đầu tiên Long Duyệt Hồng nhìn thấy nhiều xương trắng như vậy, có cảm giác rơi vào hố chôn tập thể.

Lúc này, giữa ánh mặt trời mùa hè chói chang, hắn lại cảm nhận được chút rét lạnh.

Đám người Vương Phú Quý rõ ràng bị cảnh tượng này làm chấn động, hồi lâu không bước tiếp.

Thương Kiến Diệu lại thở dài nói:

"Muốn chôn hết chúng là một công trình quá lớn, gần như không thể thực hiện."

Tương Bạch Miên lập tức nói:

"Những phế tích thành phố còn chưa bị con người phát hiện, rất nhiều khu vực chắc hẳn cũng có tình cảnh tương tự."

Nhìn từ hiện tượng nơi này không có dấu vết của vụ nổ, những thi thể này hoặc là chết vì bắn nhau, hoặc là bị "Vô tâm giả" giết chết, trở thành đồ ăn cho họ, chỉ để lại xương trắng.

""Vô tâm giả" không kéo những thi thể này về ổ của mình dự trữ, mà để lại bên đường, ngày ngày ăn ngay tại hiện trường? Bọn họ thích mở tiệc ngoài trời?" Thương Kiến Diệu tỏ ý không thể hiểu nổi.

Điểm chú ý của anh luôn luôn khác thường như vậy.

"Khi con người vừa bị nhiễm "Bệnh vô tâm", còn chưa thích ứng với bản năng hóa thú, luôn làm ra hành động mau thuẫn tương tự." Tương Bạch Miên dùng thành quả nghiên cứu của mình để trả lời: "Khu vực này chắc là trung tâm bùng phát "Bệnh vô tâm", số lượng của họ rất nhiều, chẳng mấy chốc đã ăn xong nhân loại còn lại, các con phố khác có thể sẽ không như thế."

Nghe Tiết Thập Nguyệt, Trương Khứ Bệnh thảo luận chuyện này, đám người Vương Phú Quý không hiểu sao có cảm giác hoang đường.

"Vô tâm giả" trước kia như thế nào có liên quan gì đến chúng ta bây giờ.

"Hai người một tổ, lục soát qua nơi này, xem có đầu mối gì không." Tương Bạch Miên lệnh cho Bạch Thần và Long Duyệt Hồng.

Lần này cô dẫn theo Long Duyệt Hồng, Thương Kiến Diệu đi cùng Bạch Thần, thực lực hai bên cũng không có sự thiếu hụt.

Đám người Waite thấy vậy, cũng bắt đầu tìm kiếm vật tư có giá trị ở khu vực này.

Bởi vì không thể lái xe vào, lại phải giữ thể lực, họ không chọn các vật phẩm lớn, chỉ cố gắng chọn các vật phẩm đáng tiền, tiện mang theo, ví dụ như những vật phẩm trang sức vàng trên người những bộ xương trắng kia.

Qua hơn một tiếng lục soát, "Tổ điều tra cũ" không phát hiện ra đầu mối hữu dụng, chỉ có thể vước đầu dựng lại cảnh tượng lúc đó: hai phần ba người trên đường đột nhiên phát điên, tấn công con người bình thường, cắn xé họ, ăn thịt họ.

Trong lúc lục soát, Long Duyệt Hồng, Bạch Thần không quên nhặt trang sức bằng vàng, sách vở kĩ thuật vân vân.

Họ chưa bao giờ quên trên lưng nhóm mình còn đang gánh nợ.

Ra khỏi con phố, trước mắt Tương Bạch Miên chợt rộng mở.

Phía trước là một quảng trường thành phố, phía khác của quảng trường có mấy chục tòa nhà màu đen cao tầng.

Trên tường của các tòa nhà đã có nhiều chỗ bị vỡ nát, rất nhiều nơi bị cây leo phủ xanh.

Đúng như Tương Bạch Miên dự đoán, so với khu vực trước, số lượng xương trắng ở nơi này khá ít.

Đúng lúc này, Thương Kiến Diệu chỉ vào mặt đất phía trước một tòa nhà màu đen, nói:

"Phong cách của họ không giống nhau lắm."

Bạch Thần, đám người Vương Phú Quý theo tay anh chỉ nhìn qua, phát hiện chỗ đó có bốn năm thi thể.

Khác với thi thể khác, chúng đã bị thối rữa, nhưng chưa biến thành xương trắng.

"Mới chết không lâu?" Tương Bạch Miên cân nhắc rồi nói.

"Không lâu" trong ngữ cảnh của cô là so với số xương trắng kia.

"Qua đây xem chút." Lúc này Vương Phú Quý lại chủ động đề nghị.

Bởi vì không gian nơi này trống trải, xung quanh có thể nhìn không sót thứ gì, trông cũng không có vẻ gì là nguy hiểm, Grey, Waite và Fars đều đồng ý với ý kiến của hắn ta.

"Tổ điều tra cũ" cần phải chú ý đến chuyện này, nên cũng không bỏ qua

Vừa tới gần bốn năm thì thể kia, mí mắt của Vương Phú Quý đột nhiên giật giật, chỉ vào một người chết nói:

"Người này mặc áo sơ mi giá rẻ được sản xuất ở khu nhà xưởng của thành phố Ban Sơ."

Nó không tính là cũ kỹ, phong cách cũng có đặc trưng của thời đại hiện nay, trang bị nhiều túi ngầm, tiện để đựng đồ.

Long Duyệt Hồng nhìn lại theo, thấy rõ ràng hình dáng của thi thể kia.

Vừa nhìn vào, hắn thiếu chút nữa lảo đảo.

Lúc này hắn mới phát hiện ra thi thể đã vô cùng thối rữa, tình trạng chết thê thảm, kinh khủng hơn những bộ xương trắng kia không biết gấp bao nhiêu lần.

Mùi hôi thối khó diễn tả xộc vào mũi, khiến hắn thiếu chút nữa thì nôn mửa ngay tại chỗ.

"Quần áo còn không có vết tích may vá, chắc là mới mua một hai năm gần đây." Tương Bạch Miên giơ tay bịt mũi, tiến lên mấy bước, ngồi xổm xuống, tỉ mỉ kiểm tra.

Về phần chiếc áo sơ mi bị rách nát lúc này, chắc là khi chết tạo thành.

Cô chợt đưa ra một phán đoán, trầm giọng nói:

"Đây là thợ săn di tích đã hoàn toàn mất tích, bị con sói trắng đưa vào sâu trong hang động?"

"Chắc vậy." Bạch Thần nín thở, tỏ ý tán thành.

Đảm người Vương Phú Quý nghe vậy thì sửng sốt:

"Các thợ săn di tích bị mất tích không phải hoặc là bị ăn thịt, hoặc là được cứu sao?"

Phần còn lại thì bị "Tổ điều tra cũ" giết chết, đương nhiên việc này không thể nói ra.

Long Duyệt Hồng nhân cơ hội thu lại ánh mắt, giải thích số lượng người không khớp cho các thợ săn độc hành, nói rằng rất nhiều người mất tích bị con sói trắng đưa vào sâu trong hàng động.

Waite hít sâu một hơi rồi nói:

"Bọn họ bị đưa vào đây, sau đó chết đi, không bị ăn thịt?"

Việc này nghe thế nào cũng có chút kỳ dị.

"Chết vì cái gì?" Vương Phú Quý hỏi bằng giọng gấp gáp.

Thương Kiến Diệu sờ cằm, ngẩng đầu nhìn về phía tòa nhà màu đen bên cạnh, giành lời trước Tương Bạch Miên:

"Nhìn từ vết thương của thi thể, họ chắc là từ trên tầng cao nhảy xuống ngã chết."

Nhảy lầu tự sát? Đám người Bạch Thần, Long Duyệt Hồng đều cả kinh trong lòng.

Các thợ săn di tích kia bị con Sói trắng đưa vào sâu trong hang núi, đi vào di tích Số 13, kết quả một số người trong đó liên tiếp nhảy lầu tự sát ở chỗ này?

"Phán đoán của tôi cũng là như thế." Tương Bạch Miên phụ họa lời của Thương Kiến Diệu, trên mặt là sự nghi hoặc không che giấu được.

Bốn năm thợ săn di tích này rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì, con sói trắng kia lại muốn làm gì?

Tương Bạch Miên dừng một chút rồi nói tiếp:

"Cũng không loại trừ khả năng họ bị người khác đẩy xuống, phải kiểm tra thêm, thăm dò hiện trường nhảy lầu."

Khả năng này còn kinh khủng... Ai đẩy, tại sao lại phải đẩy? Long Duyệt Hồng bất giác muốn hít một hơi, lại bị thứ mùi ở hiện trường hun cho phải ngậm miệng lại.

"Muốn đi vào không?" Thương Kiến Diệu chỉ vào những tòa nhà màu đen sừng sững nguy nga kia.

Tương Bạch Miên im lặng vài giây rồi nói:

"Lần này không nên, hãy nhớ nguyên tắc chúng ta đã đặt ra từ trước."

"Ừm, tra xét xung quanh một chút là được."

Nguyên tắc chính là không tùy tiện thâm nhập, đặt nền móng cho lần thăm dò thứ hai.
Chương 111: Cách thức khác nhau

Nghe thấy câu trả lời của Tương Bạch Miên, Thương Kiến Diệu tiếc nuối thu hồi ánh mắt.

Cũng may, may mà lần này anh ta không khăng khăng cố chấp... Long Duyệt Hồng thấy thế, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Thực ra hắn cũng biết, phần lớn thời gian Thương Kiến Diệu vẫn nghe hiểu tiếng người, tuân theo sự sắp xếp.

Lúc này Vương Phú Quý thấy Tương Bạch Miên vẫn ở chỗ cũ nhìn mấy thi thể thối rữa hoặc nát bấy hoặc phân tán, không nhịn được giơ tay lên che mũi nói:

"Trên người họ sẽ có đầu mối à?"

"Không xác định." Tương Bạch Miên thuận miệng đáp: "Chủ yếu là hiện giờ không có máy ảnh, không thể nào chụp lại, tôi phải ghi nhớ tất cả chi tiết, đợi sau này phân tích thêm."

Giờ phút này, không có thời gian và điều kiện để cô khám nghiệm thi thể kỹ càng hơn.

Tương Bạch Miên đeo găng tay lên, cùng Bạch Thần nhanh chóng kiểm tra tình hình thi thể và vật phẩm họ mang theo bên người, xem có phát hiện ra thông tin giá trị nào không.

Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng một người nhìn chăm chăm đám người Vương Phú Quý, một người cảnh giác xung quanh, đề phòng bị tập kích.

Trong quá trình này, Long Duyệt Hồng ngửi mùi hôi thối từ xác chết, không hiểu sao có cảm giác mình rơi vào câu chuyện ma:

Mấy thợ săn di tích này bị con sói trắng "mê hoặc", sau khi đưa vào một chỗ sâu trong hang động, người nọ nối tiếp người kia nhảy lầu mà chết.

Việc này vừa kỳ gì thần bí, vừa kinh dị.

Mà đây chỉ là một bộ phận người được con sói trắng dẫn đến... Những người khác đang ở đâu? Tình cảnh hiện giờ của họ như thế nào? Long Duyệt Hồng cảnh giác quan sát bốn phía, chỉ cảm thấy quang cảnh hoang vắng yên tĩnh, quảng trường thành phố phủ kín sắc xanh dường như đang che giấu chuyện gì đó chưa rõ.

Những điều chưa rõ thường đại diện cho sự kinh khủng.

Tương Bạch Miên không dừng lại quá lâu, nhanh chóng hoàn thành việc kiểm tra sơ bộ thi thể.

Cô tháo một chiếc găng tay xuống, bỏ chúng vào túi nilon chuyên dụng, nói:

"Hiện giờ xem ra đúng là ngã chết, nhưng trước khi nhảy lầu, tinh thần hoặc là cơ thể có sự thay đổi hay không thì không biết được, ôi, ở đây không thể nào làm giải phẫu kỹ càng."

Cô ấy còn biết cả khám nghiệm tử thi... Vương Phú Quý vô cùng ngạc nhiên.

Với hắn ta mà nói, ngay cả chữ "khám nghiệm tử thi" này cũng là học từ trong sách vở của thế giới cũ tìm thấy trong lúc thăm dò các phế tích khác.

Đương nhiên, là thợ săn di tích, trong khi mạo hiểm họ cũng sẽ tiếp xúc với thi thể, phải kiểm tra vết tích, phán đoán nguyên nhân tử vong, nhưng đều vô cùng sơ sài, không hình thành hệ thống khoa học, chỉ dựa vào kinh nghiệm để thực hiện, cho nên họ chỉ có thể xác nhận mục tiêu chết do súng ống, vũ khí sắc nhọn, hay là do thú hoang, chết khi đang chiến đấu ác liệt, hay bị ai đó đâm lén phía sau.

Về phần những vật phẩm tìm thấy trong thi thể, Tương Bạch Miên đều cất đi, định mang về nghiên cứu tỉ mỉ sau.

Đám người Waite không ngăn cản, cũng không cố gắng đòi chia phần, dù sao phần lớn thợ săn di tích và dân du cư hoang dã bị mất tích cũng đều sống rất khổ, những thứ đáng giá trên người ngoại trừ vũ khí thì chính là các bộ phận cơ thể.

"Không thấy súng của họ đâu." Vương Phú Quý nói ra sự thật rõ ràng.

"Trước khi tiến vào phế tích thành phố, bị con sói trắng giải trừ vũ trang, hoặc là, trước khi nhảy lầu tự sát, đã để lại ở một nơi nào đó?" Tương Bạch Miên ngẩng đâu, nhìn về phía tòa nhà màu đen đồ sộ nguy nga.

Cô chậm rãi thở hắt ra, nói:

"Chúng ta không đi vào, chỉ dạo xung quanh, xem có đầu mối gì không."

"Được." Waite là người trả lời đầu tiên.

Anh ta chỉ muốn nhân cơ hội kiếm một khoản, nên phụ họa theo lời Tương Bạch Miên còn nhanh hơn ba thành viên của "Tổ điều tra cũ" là Thương Kiến Diệu, Long Duyệt Hồng và Bạch Thần.

Điều này khiến cho Long Duyệt Hồng sinh ra cảm giác đồng tình.

Grey, Fars cũng không có suy nghĩ nhất định phải tìm kiếm bí mật thế giới cũ, sau khi hơi trầm ngâm thì tỏ ý ủng hộ.

Đối với họ mà nói, tìm kiếm bí mật của thế giới cũ là để kiếm tiền, trao đổi vật tư cần thiết, mà bây giờ đã có cách khác, con đường khác để thu hoạch vật phẩm có giá trị, thì không cần phải mạo hiểm nữa.

Ngoại trừ một số rất ít người, tuyệt đại đa số nhân loại đều là cái gì dễ dàng, cái gì an toàn thì chọn cái đó, đương nhiên điều kiện tiên quyết là của cải thu được từ những sự lựa chọn này không kém là bao trong nhận thức lúc đó.

"Được." Vương Phú Quý dời mắt khỏi tòa nhà màu đen.

Hai đội ngũ đi vòng qua nơi này, hướng về phía bên cạnh.

"Quạc! Quạc! Quạc!"

Giữa không trung có một con quạ đen bay vút qua, phát ra tiếng kêu.

"Nơi này xem ra không phải là không có sinh vật." Thương Kiến Diệu tỏ vẻ thất vọng.

Nhưng trong hoàn cảnh này, tiếng kêu của quạ đen còn kinh khủng hơn là không có âm thanh gì... Long Duyệt Hồng thầm phản bác một câu.

Đi một lúc, Tương Bạch Miên đột nhiên ngừng lại.

Theo ánh mắt cô, Bạch Thần nhìn thấy một chiếc giày da được gia công thô sơ, phong cách cục mịch.

Trên mũi giày có nhiều bùn đất, bề mặt da có vết nước mưa bị phơi khô.

So với giày ở trên mấy thi thể gần đó, thì nó có vẻ vô cùng "mới".

Long Duyệt Hồng chậm rãi đưa mắt lên, nhìn về giữa không tương ứng với chiếc giày.

Sau đó hắn nhìn thấy trên hàng cây ven đường, có một thi thể đã thối rữa nghiêm trọng, lưỡi lè ra, đang lắc lư theo gió.

Thi thể này một chân để trần, một chân đi giày.

Chiếc giày trên chân giống với chiếc giày da dưới đất.

Vẻ mặt Vương Phú Quý chợt nghiêm lại, trầm giọng nói:

"Da của chiếc giày này được làm từ một loài sinh vật biến dị, trước khi thế giới cũ bị hủy diệt chắc chắn không có."

Ý của hắn ta là, thi thể treo trên cây bên đường là của một thợ săn di tích hoặc là dân du cu hoang dã.

Bên kia là nhảy lầu tự sát, bên này là treo cổ tự sát? Long Duyệt Hồng chỉ cảm thấy cả người ớn lạnh.

Tương Bạch Miên chậm rãi gật đầu một cái, tỏ ý nhìn có vẻ là như vậy, không sai.

Thương Kiến Diệu lại hiếu kỳ hỏi:

"Là loài sinh vật biến dị nào?"

"Tôi không rõ các thế lực lớn gọi nó là gì, dù sao nó cũng là một loài cá chình biến dị. Da của nó gần với loài rắn, bản thân cũng giống một con trăn, đồng thời giữ lại khả năng phóng ra dòng điện cao thế, rất phù hợp với hoàn cảnh sông hồ, được rất nhiều dân du cư hoang dã có dòng máu Đất Xám gọi là "Long Vương", thậm chí còn có người thờ cúng nó, dâng cống phẩm cho nó." Vương Phú Quý giới thiệu sơ lược: "Những con nhỏ trong số chúng cũng không khó giết lắm."

Lúc nói chuyện này, hắn ta hoàn toàn không liên hệ loài sinh vật biến dị ấy với năng lực đặc biệt của Tương Bạch Miên.

Trong lòng hắn ta, Tương Bạch Miên hẳn là ẩn giấu một thiết bị phóng điện thù đặc thù.

Thương Kiến Diệu nhận được đáp án xong, ngẩng đầu nhìn hàng cây bên đường: "Có cần hạ xuống không?"

"Có thể thử xem sao." Tương Bạch Miên gật đầu.

Thương Kiến Diệu đeo găng tay, xung phong nhận việc, bốn thợ săn của đội ngũ Vương Phú Quý cộng thêm Long Duyệt Hồng, vẫn tỏ vẻ cảnh giác, dường như sợ rằng thi thể sẽ di chuyển, hoặc là xảy ra chuyện khủng khiếp khác.

Chẳng mấy chốc thi thể đã được bỏ xuống đất, Tương Bạch Miên làm khám nghiệm đơn giản.

Đám người Waite nhân cơ hội lục soát xe cộ và hài cốt xung quanh, tìm kiếm vật phẩm có giá trị.

"Là treo cổ." Không lâu sau, Tương Bạch Miên đứng dậy.

Thương Kiến Diệu thấy thế, kéo một chiếc áo mưa bằng nhựa của thế giới cũ rơi trên đường phố, trùm nó lên thi thể.

"Anh còn, rất..." Vương Phú Quý nhất thời không biết nên hình dung thế nào.

"Bình thường?" Thương Kiến Diệu tự đánh giá mình.

"..." Vương Phú Quý không thể tiếp lời.

Hai đội ngũ đều tự thu thập chút vật tư, sau đó rẽ vào một khu dân cư.

Đây là khu dân cư gần tòa nhà màu đen kia nhất.

"Không biết người làm việc trong tòa nhà kia có ai ở bên này không..." Tương Bạch Miên nói nhỏ một câu với các thành viên trong tổ.

Thương Kiến Diệu lại nghiêm mặt lắc đầu:

"Căn cứ vào tình huống trong các tư liệu giải trí của thế giới cũ, công nhân bình thường không trả nổi tiền mua nhà ở trung tâm thành phố."

"Có thể trả được đều là người có chức có quyền, như thế càng có giá trị." Tương Bạch Miên gật đầu một cái: "Còn có khả năng thuê nhà, ở nơi gần địa điểm làm việc vô cùng tiện lợi."

Lúc nói chuyện, họ ôm vũ khí, thận trọng tiến vào khu dân cư kia.

Tuy hiện giờ chưa gặp phải nguy hiểm gì, nhưng sự kỳ dị ở nơi này đã khiến bầu không khí trở nên căng thẳng.

Vừa đi qua cổng vào, ánh mắt của tám người đồng thời nhìn về cảnh quan hồ nước phía trước.

Ở đó có một thi thể nổi lềnh phềnh, phù thũng, thối rữa, đã bị ngâm đến trắng bệch.

"Một trong những người bị con sói trắng kia đưa vào đây?" Sau khi trải qua mấy chuyện lúc trước, Long Duyệt Hồng đưa ra suy đoán.

Người này tự làm mình chết đuối trong bồn nước?

Những người bị con sói trắng đưa vào trong di tích Số 13 khu đất hoang dùng các cách thức khác nhau, tự sát ở những nơi khác nhau trong thành phố?

... Long Duyệt Hồng nghe thấy tiếng hít hơi lạnh của Waite.

Nói thẳng, hắn thiếu chút nữa cũng làm như vậy, chỉ là chậm hơn một chút.

Mức độ kỳ dị của chuyện này đã vượt quá sức chịu đựng tâm lý của hắn.

Vương Phú Quý đưa mắt nhìn ra xa một lát rồi nói:

"Tôi thật sự sợ rằng ở đây lâu thêm nữa sẽ giống như họ, vô duyên vô cớ tự sát không có dấu hiệu báo trước nào..."

"Không loại trừ khả năng này." Tương Bạch Miên nghiêm túc trả lời.

Con ngươi Waite bỗng phóng to, anh ta nói bằng giọng gấp gáp:

"Hay là quay về đi?"

"Trên đường tôi sẽ thu thập thêm chút vật tư và sách vở."

Hiện giờ anh ta đã lấy được kha khá vật phẩm, không còn động lực để tiếp tục gắng gượng nữa.

Tương Bạch Miên liếc mắt nhìn Thương Kiến Diệu, Long Duyệt Hồng và Bạch Thần, cân nhắc rồi nói:

"Được."

Mức độ kỳ dị của chuyện này đã vượt quá sức tưởng tượng của cô, cô cảm thấy vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn.

Ngoại trừ Thương Kiến Diệu tỏ ra có chút tiếc nuối, Long Duyệt Hồng và Bạch Thần đều tán thành.

Grey, Fars thấy thế, rõ ràng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Với tình huống trước mắt, con người bình thường cũng không muốn ở lâu, huống hồ là những người có kinh nghiệm phong phú như họ.

Đúng như một câu thành ngữ của người Đất Xám từng nói: giang hồ càng già, lá gan càng nhỏ.

Đúng lúc này, ở nơi cách họ có lẽ chỉ mấy trăm mét hoặc xa hơn một chút, có một âm thanh truyền đến:

"À hú!"

Đây là tiếng sói tru tiêu chuẩn, không kinh khủng như tiếng quái vật ở di tích đầm lầy Số 1.

"Con sói trắng kia?" Thương Kiến Diệu phấn khích lên tiếng.

Vương Phú Quý trầm ngâm vài giây:

"Có muốn tiện thể bắt nó không?"

Đây chính là nhiệm vụ có thù lao phong phú, cũng là mục đích mà những thợ săn độc hành như đám người Vương Phú Quý và "Tổ điều tra cũ" vào dãy núi bờ bắc.

Tương Bạch Miên còn chưa đáp lại, Thương Kiến Diệu đã khó xử nói:

"Tôi sợ chủ nhân của nó nổi giận."

Chủ nhân... Đúng vậy, con sói trắng dẫn nhiều người vào đây như thế, nếu không phải là vì bản thân nó thì hẳn là phục vụ một sự tồn tại nào đấy... Long Duyệt Hồng chợt thót tim, trong chớp mắt liên tưởng ra chuyện này.

Mà ở trong di tích Số 13 khu đất hoang hiện giờ chỉ biết có một người có thể làm chủ nhân của con sói trắng:

Ngô Mông.
Chương 112: Trì trệ

Không chỉ Long Duyệt Hồng có thể nghĩ đến, nhưng người khác cũng nảy ra suy đoán như vậy, dù sao mọi người chỉ hiểu biết về di tích Số 13 có từng ấy, chỉ biết một sự tồn tại là Ngô Mông.

Vương Phú Quý liếc nhìn nơi truyền ra tiếng sói tru, nhớ lại rồi nói:

"Nơi đó ngược với hướng của kênh phát thanh "Đạo và sửa chữa thiết bị điện"...

Lần trước lúc tiến vào, Gnawa đã định vị đại khái kênh phát thanh "Đạo và sửa chữa thiết bị điện" ở chỗ nào, cho nên, lúc thăm dò hôm nay, hai đội ngũ không hẹn mà cùng chọn tuyến đường cách xa khu vực ấy.

Tuy họ nhận được tin tình báo, hoặc "bản thân" suy đoán ra, đều cho rằng Ngô Mông chỉ có thể ảnh hưởng trực tiếp lên các thiết bị điện, sau đó sẽ thông qua các thiết bị điện đối phó với con người, nhưng chỗ này phải có một tiền đề, đó chính là "khoảng cách xa".

Sau khi kiểm tra cánh cổng kim loại mở ra hai bên ở lối vào, họ phát hiện là cửa được điều khiển bằng điện. Đây là chuyện có thể dự đoán được, dù sao nó cũng vô cùng nặng, hằng ngày dựa vào sức người để mở và đóng rất bất tiện, mà lúc đó Gnawa, Tương Bạch Miên, Thương Kiến Diệu lựa chọn tự mình đẩy cửa vào, là tin chắc rằng không có điện, đồng thời, họ cũng tương đối tự tin vào sức lực của mình.

Một khi hai đội ngũ đến gần Ngô Mông và kênh phát thanh "Đạo và sửa chữa thiết bị điện" kia trong phạm vi một cây số, hoặc là gần hơn, sẽ xảy ra chuyện gì, ngoại trừ bản thân trải nghiệm xong còn sống, thì không một ai biết.

Ý của Vương Phú Quý là, cho dù Ngô Mông thực sự là chủ nhân của con sói trắng khổng lồ kia, thì từ phương hướng đó ảnh hưởng đến nơi này cũng có hạn.

"Chưa biết chừng trên người con sói trắng còn có đặt thiết bị điện..." Tương Bạch Miên nói một câu sâu xa.

Vương Phú Quý buồn cười, tự giễu nói:

"Cũng phải, đối với tình huống chưa đủ hiểu rõ, đừng tùy tiện hành sự thì vẫn tốt hơn, không ai quy định hắn cứ mãi ở khu vực của kênh phát thanh."

Câu nói này... Long Duyệt Hồng lại sởn da gà một trận.

Bởi vì điều này có nghĩa là Ngô Mông có thể ở xung quanh họ bất cứ lúc nào.

"Có lẽ hắn thực sự không có cách nào rời khỏi kênh phát thanh, nếu không, hắn đã sớm đến tìm chúng ta rồi..." Thương Kiến Diệu nói một lúc, lại đổi thành ngữ điệu kể chuyện ma.

"Vậy chúng ta quay về bằng hướng khác." Waite lập tức đề nghị.

Tương Bạch Miên liếc nhìn Long Duyệt Hồng và Bạch Thần:

"Được."

Grey, Fars cũng không có ý kiến.

Nhóm tám người không quay về bằng đường cũ nữa, bởi vì như thế sẽ đến gần khu vực con sói trắng phát ra âm thanh.

Cũng giống vậy, họ tránh cả khu vực kênh phát thanh "Đạo và sửa chữa thiết bị điện".

Bởi vì lựa chọn con đường tương đối xa lạ, tốc độ đi của hai đội ngũ không thể nhanh được, luôn luôn phải đề phòng có kẻ tập kích.

Dọc đường, lúc gặp được vật phẩm khá đáng giá, họ vẫn nhặt về như trước, dù sao cũng tiện tay.

Mà nguyên tắc phân phối là, ai lấy trước thì là của người đó.

Trong tiền đề vật tư đầy đủ, không ai bị bỏ lại, điều này sẽ không dẫn đến nội chiến.

Hôm nay Thương Kiến Diệu mặc một bộ rằn ri màu xám, anh kéo hai ống tay áo xuống che kín cổ tay, mặc dù thời tiết hôm nay khá nóng nực.

Trên cổ tay trái của anh, chiếc "Vòng gây mù" như được bện bằng tóc đen cứ thỉnh thoảng lại lóe lên ánh sáng như lửa thiêu, giúp anh mở rộng phạm vi cảm ứng.

Đương nhiên việc này không thể duy trì quá lâu, sẽ khiến năng lượng trong vật phẩm nhanh chóng tiêu hao, chỉ có thể cách mấy phút dùng một lần.

Trên đường phố xe cộ đỗ lung tung, một phần đã bị cây xanh phủ kín, hai đội ngũ đi hai bên, cách nhau khoảng bảy tám mét.

Thương Kiến Diệu ôm súng trường "Chiến sĩ điên cuồng", đi từng bước qua từng cột điện, ngang qua từng cái cây bên đường.

Hai phút trước, anh vừa hoàn thành một lần cảm ứng, trong khu vực phạm vi một trăm mét không có ý thức nhân loại và ý thức sinh vật biến dị.

Đột nhiên, Tương Bạch Miên ngiêng đầu đi, nhìn về phía chênh chếch đám người Vương Phú Quý, nhìn về một con ngõ nhỏ.

"Có tình... huống..." Cô vừa định nhắc nhỏ, đồng thời vừa dùng súng tự động "Cổ ngắn" tạo ra một đợt bắn phá về phía bên kia, nhưng tư duy lại đột nhiên trở nên chậm chạp, hệt như bị cái lạnh tập kích, làm đông cứng một phần, hoặc là, hóa thân thành máy vi tính lâu năm không tu sửa, tuy có thể cố gắng khởi động máy, nhưng vận hành cứ luôn bị giật, đứng hình, chuyện bình thường chỉ cần một giây là hoàn thành, nhưng phải tốn đến ba bốn giây.

Gần như đồng thời, cô nhìn thấy Grey mặc áo da bó chặt, dường như có chút lạnh, nhìn về nhóm người mình.

Trên gương mặt có phần cục mịch của Grey hiện lên vẻ điên cuồng, mà trong tròng mắt màu xanh nhạt, ánh sáng chợt đọng lại.

"Anh ta... bị...con sói trắng... mê hoặc... rồi..." Trong đầu Tương Bạch Miên lóe lên một suy nghĩ như thế, Thương Kiến Diệu và Bạch Thần cũng xuất hiện sự bất thường, nhất cử nhất động của họ dùng tốc độ chậm hơn một phần ba bình thường, thậm chí còn hơn để thực hiện.

Long Duyệt Hồng lại không bị ảnh hưởng.

Hắn chú ý thấy đám người tổ trưởng có vấn đề, lập tức nhảy tới trước một bước, cố gắng chiếm vị trí có lợi, nổ súng về phía đám người Vương Phú Quý, tạo ra hỏa lực áp chế.

Thế nhưng, chân phải hắn vừa bước được một nửa, đã cảm thấy cơ bắp co rút lại và vặn vẹo, cảm nhận được cơn đau đớn dữ dội.

Hắn bị chuột rút, vào thời khắc mẫu chốt này hắn lại bị chuột rút hai chân!

Lúc cơ thể không tự chủ được nghiêng đi, Long Duyệt Hồng nhìn thấy Fars tóc vàng mắt xanh, vóc dáng khá cao.

Thợ săn di tích này cũng để lộ vẻ mặt điên cuồng, dường như đang muốn vào sinh ra tử vì ai đó.

Lúc này, hai nắm tay anh ta siết chặt, con người trở nên sâu thẳm.

Một phía khác, Waite vốn trong tầm mắt của Long Duyệt Hồng chợt biến mất.

Cứ như thế tự dưng biến mất!

Trong lúc ngã xuống đất, Long Duyệt Hồng nhìn thấy cánh tay trái của tổ trưởng giơ lên nhanh hơn cánh tay phải, dường như không bị ảnh hưởng gì.

Mà trong đội ngũ thợ săn độc hành kia, Vương Phú Quý là người có biểu hiện kỳ quặc nhất, hắn ta không hề lộ vẻ điên cuồng, phục tùng, mà gương mặt đầy căm thù, hệt như gặp phải kẻ thù không đội trời chung.

Ngay sau đó, hắn ta quát lên về phía Grey, Fars và nơi Waite vốn đang đứng:

"Căm thù!"

Vẻ điên cuồng và say mê trên mặt Grey, Fars lập tức biến mất, vặn vẹo thành biểu cảm thù hận vô biên đối với một mục tiêu nào đó.

Bọn họ nhanh chóng xoay người nhìn về chỗ sâu trong con ngõ nhỏ.

Bọn họ nhanh, Tương Bạch Miên còn nhanh hơn, đã nhắm ngay vào nơi đó, bóp cò.

Lúc Grey xoay người, hiện tượng tư duy đông cứng hoặc nên nói là trì trệ của Tương Bạch Miên được giải trừ, mà tay trái của cô đã sớm đặt vũ khí lên vị trí đã định.

Tạch tạch tạch! Một lượng lớn đạn trút về phía đó, tập trung vào một cây cột điện.

Thương Kiến Diệu bỏ súng trường xuống, để mặc nó treo trên người.

Anh trở tay lấy súng phóng lựu "Bạo quân" ra, nhắm ngay vào khu vực mục tiêu.

Một quả lựu đạn bay ra.

Ầm! Ầm!

Trong tiếng nổ mạnh, một bóng sói trắng nhảy về phía sau, chui vào khúc quanh của con ngõ nhỏ.

Phần lông đuôi của nó còn mang theo vệt cháy đen, đầu của nó có một thứ màu đen, trông giống như đang đeo tai nghe.

Trong chớp mắt, con sói trắng biến mất trước mặt mọi người.

"Muốn đuổi theo không?" Thương Kiến Diệu nhìn về phía Tương Bạch Miên.

Tương Bạch Miên trầm ngâm một chút rồi nói:

"Không cần đâu."

Cô lập tức nói với Vương Phú Quý:

"Anh lại không bị con sói trắng "Mê hoặc"."

Vẻ căm thù trên mặt Vương Phú Quý đã hoàn toàn biến mất, hắn ta cười nói:

"Nếu không nắm chắc, làm sao họ bằng lòng đi theo tôi?"

Họ là ý chỉ Grey, Fars và Waite vừa xuất hiện lại.

Ba thợ săn di tích này nhìn về phía Vương Phú Quý với vẻ mặt bội phục.

"Ôi, con sói trắng kia lại không lựa chọn mê hoặc bọn mình..." Thương Kiến Diệu khẽ nói với vẻ mặt tiếc nuối.

Vậy thì có thể cho nó biết cái gì gọi là bất ngờ.

"..." Lần này Long Duyệt Hồng không oán thầm, bởi vì hắn cũng nghĩ như vậy.

Tương Bạch Miên nghe vậy, "ừm" một tiếng:

"Xem ra, mặc dù "Mê hoặc" của con sói trắng có hạn chế số lượng, nhưng có thể chủ động chọn mục tiêu."

Về bản chất có chút khác với Kiều Sơ.

"Nhưng làm sao nó có thể nắm chính xác thời điểm cảm ứng của tôi đứt quãng, tiến vào phạm vi năng lực có hiệu quả?" Thương Kiến Diệu có chút nghi hoặc về việc này, dùng nó để thay đổi hình thức suy luận.

Cũng may từ trước đến nay "Tổ điều tra cũ" có hai tầng bảo vệ, còn có Tương Bạch Miên cảm ứng được tín hiệu điện sinh vật.

Tương Bạch Miên cũng không giải thích được, nhìn quanh một vòng, chợt có linh cảm nói:

"Có phải là chúng có tác dụng?"

Theo ánh mắt của cô, Long Duyệt Hồng, Bạch Thần, đám người Vương Phú Quý nhìn thấy camera giám sát trên đèn đường.

Tương Bạch Miên trầm giọng nói:

"Chúng ta không có sản phẩm điện tử, không có nghĩa là trong phế tích thành phố này không có."

"Vậy thì nó, nó chính là mắt của Ngô Mông?" Long Duyệt Hồng thốt lên.

Vương Phú Quý hơi cau mày nói:

"Nhưng nhiều năm như vậy, nơi này hẳn là đã không có điện từ lâu rồi."

Lẽ nào Ngô Mông còn có thể khiến một thứ hết điện sinh ra điện?"

"Chúng ta chưa từng thử, làm sao biết được nơi này không có điện?" Bạch Thần đã có kinh nghiệm ở di tích đầm lầy Số 1, hỏi ngược lại một câu.

Nơi đó cứ đúng giờ là mở điện.

Tương Bạch Miên lập tức nhìn về một cửa hàng bên đường, cân nhắc rồi đề nghị:

"Đi vào thử một lần, xem đèn còn sáng không."

Họ không vội vã rút lui khỏi khu vực này, bởi vì biết rõ vấn đề này quan trọng hơn, sau đó nếu như không chú ý, không để mắt đến, có lẽ sẽ bị nhiều thua thiệt.

"Được." Đám người Vương Phú Quý và Grey liếc mắt nhìn nhau.

Thương Kiến Diệu nhanh chóng cất bước, tiến vào cửa hàng bên đường, dùng nòng súng ấn nút mở.

Đèn trong tiệm không hề có sự thay đổi nào.

"Có lẽ nó đã bị hỏng từ lâu rồi..." Long Duyệt Hồng đưa ra suy đoán có khả năng.

Hắn vừa dứt lời, bóng đèn bỗng nhiên phát ra tiếng xẹt xẹt, tỏa ra ánh sáng trắng.

Ánh sáng lúc tỏ lúc mờ, khiến cho người ta có cảm giác điện áp vô cùng không ổn định, mà trong lúc sáng tối đan xen, lại không có quy luật gì.

"Việc này..." Waite ngạc nhiên thốt lên.

Theo anh ta thấy đây không giống như phế tích thành phố vốn có điện, mà là lúc nhóm mình bật đèn lên, cố tình cấp điện vào đây, nếu không thì không đến mức qua một thời gian mới sáng lên.

"Quả nhiên." Vương Phú Quý thở dài.

Nơi này quả nhiên có điện, dùng cách nào đó để có điện.

Long Duyệt Hồng chợt nói:

"Chúng ta mau rút lui khỏi đây đi."

Lần này, Tương Bạch Miên và Thương Kiến Diệu đều không trả lời đề nghị của hắn, họ đều đang nhìn bóng đèn lập lòe, dường như đang nghiên cứu một đề tài lớn lao nào đó.

"Làm sao vậy?" Bạch Thần lên tiếng hỏi.

Tương Bạch Miên mím môi nói:

"Chiếc đèn này nhấp nháy có chút giống mã Morse..."

"Hả?" Đám người Waite, Fars đều có chút mờ mịt.

Kiến thức này không nằm trong sự hiểu biết của họ.

Tương Bạch Miên vừa căn cứ vào nội dung ghi chép của vi mạch phụ trợ, nhanh chóng dịch mã, vừa thong thả nói:

"Dịch ra chính là."

"Đạo ở trong, mạch điện, bảng điện, thiết bị điện..."
Chương 113: Lỗ mãng?

Nghe thấy nội dung Tương Bạch Miên phiên dịch, đám người Long Duyệt Hồng, Waite lại một lần nữa tê dại da đầu.

Điều này giống như chủ nhân của kênh phát thanh "Đạo và sửa chữa thiết bị điện" Ngô Mông đang cố tình chào hỏi họ.

Long Duyệt Hồng há miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại lựa chọn ngậm vào.

Thương Kiến Diệu dường như phát giác ra, nghiêng đầu nhìn hắn:

"Đừng nói, để tôi nói giúp anh."

Anh lập tức thở dài nói:

"Ôi, cũng may sản phẩm điện tử ở nơi này không có tính công kích, cũng không thể nào phát ra âm thanh."

Như vậy, mức độ nguy hiểm sẽ tăng lên rất nhiều.

"..." Long Duyệt Hồng muốn phản bác lời Thương Kiến Diệu, nói mình không nghĩ như vậy, nhưng hắn cứ cảm thấy chột dạ, cuối cùng từ bỏ việc tranh cãi.

"Đi thôi." Waite lặp lại quan điểm "mau chóng rút lui khỏi đây" mà Long Duyệt Hồng đã bày tỏ lúc trước.

Lần này, Tương Bạch Miên và Thương Kiến Diệu không đứng im bất động nữa, mà chuyển ánh mắt ra con phố bên ngoài.

Tám người lần lượt rút lui khỏi cửa hàng ven đường này một cách có trật tự.

Lúc họ rời đi, bóng đèn đang lập loè bên trong yên ắng trở lại, giống thời điểm trước khi hai đội ngũ tiến lại gần.

"Thật là hiếu khách." Thương Kiến Diệu khen ngợi một câu.

Không ai tiếp lời anh, tất cả đều thận trọng đi về phía trước.

So với lúc vừa rồi, hiện giờ họ càng thêm căng thẳng, chú ý các loại thiết bị điện tồn tại xung quanh.

Tuy phần lớn chúng đã hư hỏng, cho dù có điện, có tín hiệu, cũng không vận hành được, nhưng thói đời luôn có ngoại lệ, trong tình huống tồn tại một số lượng khổng lồ, khó tránh vẫn còn những thiết bị có thể sử dụng được, giống như bóng đèn trong cửa tiệm bên đường vừa rồi và hệ thống đường dây.

Mà những thứ này một khi được Ngô Mông "tiếp quản", chưa biết chừng sẽ xảy ra chuyện khủng khiếp gì đó.

Thấy không ai để ý đến mình, Thương Kiến Diệu vừa ôm súng trường, giữ đội hình chiến thuật với các thành viên trong tiểu đội, vừa cười nói:

"Nếu con sói trắng kia là con người, thì chắc chắn rất lỗ mãng."

"Sao lại nói thế?" Người hỏi lần này chính là Vương Phú Quý vẫn còn chưa đủ hiểu Thương Kiến Diệu.

Chẳng hiểu sao hắn ta lại cảm thấy người này hẳn là sẽ có cao kiến.

"Chúng ta nhiều người như vậy mà nó dám tới tập kích, là bởi vì chúng ta không mang theo người máy." Thương Kiến Diệu mỉm cười đáp lại.

Tương Bạch Miên "ha" một tiếng:

"Có lẽ nó cảm thấy thực sự có thể giải quyết được tám người chúng ta, dù sao năng lực tương tự với "Mê hoặc" này có thể trợ giúp cho nó, cũng làm chúng ta suy yếu một cách nghiêm trọng."

"Nhưng nó quả thực cũng lỗ mãng, có thể bản chất vẫn là động vật, chỉ số thông minh không thể vượt qua giới hạn, không nghĩ rằng chúng ta dám thăm dò nơi này lần thứ hai, nếu đã quyết định đuổi bắt nó lần thứ hai, thì chắc chắn phải có biện pháp đề phòng, hoặc là làm suy yếu ảnh hưởng của "Mê hoặc"."

Nghe đến đó, đám người Vương Phú Quý nhìn về phía "Tổ điều tra cũ".

Họ đều ngẫm ra được ý tứ ẩn chứa trong lời của Tương Bạch Miên:

Không những Vương Phú Quý có cách kháng cự "Mê hoặc", mà đội ngũ thoạt nhìn chỉ dựa vào sức mạnh của công nghệ cao này cũng có!

Sở dĩ họ không biểu hiện ra ngoài, là bởi vì lúc đó con sói trắng kia lựa chọn đội ngũ thợ săn độc hành.

Mà nghĩ sâu xa hơn một chút, nguyên nhân ẩn giấu có thể là vì con sói trắng cho rằng họ còn khó đối phó hơn.

Thương Kiến Diệu vừa hơi cong lưng đi về phía trước, di chuyển nòng súng, đề phòng bốn phía, vừa lắc đầu nói:

"Con sói trắng không hiểu, chẳng lẽ Ngô Mông còn không hiểu sao?"

"Tôi thấy con sói trắng có đeo tai nghe, chắc là để nhận mệnh lệnh."

Việc này có phải hơi hoang đường không? Long Duyệt Hồng nhớ lại cảnh tượng lúc ấy, cảm giác được thứ mà con sói trắng kia đeo thật sự có thể là tai nghe, mà với ảnh hưởng của Ngô Mông đối với thiết bị điện, mượn tai nghe để ra lệnh cho con sói là một chuyện hết sức đơn giản.

"Có lẽ, là một lần thử?" Bạch Thần cân nhắc rồi nói.

"Có lẽ vậy." Tương Bạch Miên gật đầu.

Lúc này, Vương Phú Quý nói như có điều suy nghĩ:

"Còn có một cách giải thích khác, tướng ở ngoài, có thể không nghe quân lệnh."

Hắn ta đang nói với "Tổ điều tra cũ", không quan tâm đám người Waite, Grey, Fars có hiểu hay không.

Đương nhiên để không gây ra nghi ngờ, hắn ta vẫn dùng tiếng Hồng Hà.

"Lực khống chế của Ngô Mông đối với "thuộc hạ" hẳn là rất mạnh." Tương Bạch Miên liên tưởng đến Tiểu Xung và Ngựa ác mộng cùng đám "Vô tâm giả" cao cấp làm công kiếm tiền cho cậu ta, phản bác lại Vương Phú Quý một câu.

Thông qua chuyện vừa rồi, cô có thể phán đoán sơ bộ, con sói trắng khổng lồ kia thực sự nghe lệnh của Ngô Mông.

"Chưa chắc là cố tình không nghe, càng có thể là thiếu hụt ở phương diện tính cách." Vương Phú Quý nói đầy ẩn ý: "Nếu sinh vật biến dị thu được năng lực cùng loại với người thức tỉnh, chưa chắc đã không phải trả giá."

"Cái giá phải trả là lỗ mãng, hoặc là, ngạo mạn?" Tương Bạch Miên có cảm giác ngộ ra.

Vương Phú Quý không đưa ra câu trả lời khẳng định.

Lúc này, Grey mặc áo da kín như bưng, co rụt người lại, mỉm cười nói:

"Mọi người đúng là gan lớn, đối diện với tình huống này, hoàn cảnh này, vẫn có thể thảo luận, trao đổi quan điểm."

Đổi là đội ngũ khác, lúc này chắc chắn đã căng thẳng đến mức tất cả đều im lặng, chỉ cần có gió thổi cỏ lay là sẽ làm ra khoảng ứng quá khích.

"Chúng ta vừa không đứng yên bất động, cũng không thả lỏng sự đề phòng đối với xung quanh, trò chuyện một chút thì làm sao?" Tương Bạch Miên cười nói: "Có những chuyện, càng sớm thảo luận rõ ràng, biện pháp đưa ra để ứng phó với điều bất trắc tiếp theo càng hữu dụng."

"Như vậy sẽ không phân tán lực chú ý của các cô sao?" Waite không nhịn được hỏi: "Tôi chỉ nghe các cô nói, cũng không còn chuyên chú nữa."

Anh ta càng cẩn trọng hơn lúc trước, không còn tùy ý mở cửa xe ô tô ở ven đường, tìm kiếm vật phẩm có giá trị nữa, mỗi lần anh ta định làm như vậy, đều sẽ kiểm tra trước, tránh xe ô tô loại hình thuần điện năng.

Những chiếc xe đó có thể bị Ngô Mông ảnh hưởng.

Thương Kiến Diệu mỉm cười trả lời câu hỏi:

"Sẽ không, chúng tôi đông người."

"..." Đám người Waite, Fars không thể hiểu nổi.

Trao đổi xong chuyện con sói trắng, họ đi từng bước về phía công viên.

Trên đường, ngoại trừ tiếng quạ kêu "quạc quạc" thỉnh thoảng vang lên, thì không còn động tĩnh nào khác xuất hiện.

Quang cảnh yên lặng đến mức áp lực.

Rốt cuộc, họ quay trở về chỗ công viên, đi vòng qua hồ nhân tạo, đến cửa vào hang núi.

Giờ phút này, cánh cửa kim loại nặng nề đã đóng lại.

"Không nỡ để chúng ta đi." Thương Kiến Diệu có chút vui mừng.

"Làm sao bây giờ?" Waite thốt lên hỏi.

Long Duyệt Hồng nghe vậy, thở phào một tiếng, bởi vì hắn cũng muốn hỏi như vậy.

"Ép mở ra." Tương Bạch Miên không do dự đi đến.

Cô kiểm tra tình huống của cánh cửa chính, gảy rơi một nút bấm nghi là chốt mở ở bên cạnh, cắm tay trái vào.

Lần này cô không cố gắng xâm nhập, phá giải chương trình, bởi vì có thể bị Ngô Mông ảnh hưởng ngược lại.

Lựa chọn của cô là dùng bạo lực phá hỏng.

"Xẹt xẹt"!

Ánh sáng từ lỗ thùng lóe lên, luồng điện khủng khiếp tràn vào.

Sau khi phá hỏng chương trình mở cửa tự động, Tương Bạch Miên quay lại trước cửa chính, giơ hai tay ra, ấn xuống.

Thương Kiến Diệu bước đi về phía trước, học động tác của cô, cũng mở cửa giúp.

Theo tiếng kèn kẹt vang lên, cánh cửa kim loại nặng nề chậm rãi mở về phía sau.

Vương Phú Quý, Grey, Fars và Waite nhìn thấy cảnh này, hai mắt trợn tròn, thái dương giật giật.

Lần trước "Tổ điều tra cũ" có thể đẩy cánh cửa kim loại nặng như vậy, họ còn tưởng là công lao của người máy, mà hiện giờ xem ra, sức mạnh của hai con người này có thể gọi là quái vật!

Cho dù bốn người họ cùng tiến lên, cũng chưa chắc đã làm cánh cửa chuyển động!

"Sao anh không dùng lực?" Tương Bạch Miên dùng ánh mắt hỏi Thương Kiến Diệu.

Thương Kiến Diệu thấp giọng nói:

"Tôi chỉ yểm trợ cho cô, tránh dọa đến họ."

"..." Tương Bạch Miên mài răng: "Cảm ơn anh nhé."

Vào hang động, trở lại chỗ Gnawa đang đợi, phần lớn người trong hai đội ngũ mới vào nhẹ nhõm.

Họ phát hiện không biết trên lưng mình đã ước nhẹp mồ hôi từ bao giờ.

Mà tương xứng với nguy hiểm, họ thu hoạch được khá nhiều, bằng với một năm làm việc, thậm chí là nhiều năm.

...

Đi vào doanh trại, trong một góc của bãi đỗ xe.

"Không hổ là di tích Số 13 khu đất hoang." Long Duyệt Hồng ăn uống no say, cảm khái một câu.

Tương Bạch Miên gật đầu một cái, nói bằng giọng thổn thức:

"Hiện giờ tôi chỉ hy vọng trong lúc gấp gáp, Phí Lâm Thông không chạy vào trong phế tích thành phố kia, mà đã ra ngoài từ một lối khác."

Phí Lâm Thông là thợ săn di tích biết về giáo phái gương mà họ đang muốn tìm.

Nếu anh ta đi vào di tích Số 13 khu đất hoang, khả năng cao là có kết cục giống những người mất tích.

"Những người mất tích kia vẫn chưa tìm thấy hết, chưa biết chừng vẫn còn người còn sống." Thương Kiến Diệu hiếm khi nói chuyện đứng đắn.

"Hy vọng là vậy." Tương Bạch Miên thở hắt ra nói.

Sau khi im lặng một lát, Long Duyệt Hồng lại cảm khải một lần nữa:

"Trong phế tích thành phố loại này, đều có một sự tồn tại vô cùng khủng bố sao?"

Hắn đang liên tưởng đến di tích đầm lầy Số 1, nơi đó có sự tồn tại nghi là "Vua của vô tâm giả" - Tiểu Xung, mà di tích Số 13 khu đất hoang là Ngô Mông.

"Nhìn từ việc sinh vật biến dị thường lui tới, loại phế tích thành phố này còn có thể liên quan đến chín viện nghiên cứu." Gnawa bổ sung.

Tương Bạch Miên mỉm cười:

"Nhưng liên quan hẳn cũng không quá mật thiết, chẳng phải "Thiên đường máy móc" của các ông vốn là viện nghiên cứu Số 3 sao, không phải cũng không có..."

Nói đến đây, Tương Bạch Miên đột nhiên dừng lại, tròng mắt dường như mở to.

Cô nghĩ tới điều gì, đám Bạch Thần cũng có thể lờ mờ đoán được:

Nếu "Thiên đường máy móc" cũng có một sự tồn tại vô cùng khủng bố giống những phế tích thành phố kia, vậy thì chỉ có thể là:

Não nguồn!
Bình Luận (0)
Comment