Chương 83: Kết thúc?
Khu Hồng Cự Lang, ở chỗ cách nhà trọ của Tiểu Xung không xa, trong một căn hộ ba phòng ngủ một phòng khách.
Tương Bạch Miên đứng ở bên cửa sổ, nhìn ánh đèn tỏa ra từ khu Thanh Cảm Lãm, cảm khái một câu từ tận đáy lòng:
"Căn cơ của thành phố Ban Sơ vẫn rất vững vàng."
Qua mùa đông khô hạn, điện năng cung ứng không hề eo hẹp chút nào.
Đương nhiên, thành phố Ban Sơ không chỉ phát điện bằng sức nước, xung quanh thành phố còn có một nhà máy điện nguyên tử để lại từ thời thế giới cũ và hai nhà máy điện dùng than đá làm nhiên liệu.
Nếu không phải phần lớn công nghiệp của thành phố Ban Sơ đều tập trung ở khu vực này, lượng điện tiêu thụ rất lớn, thì cả thành phố này sẽ không có tình trạng thiếu điện.
Sau khi dời đường nhìn, Tương Bạch Miên nói với các tổ viên:
"Quay về phòng mình nghỉ ngơi đi, thay nhau trực đêm theo thời gian biểu đã đặt ra."
"Thực ra, tôi không cần phòng và giường ngủ, với tôi mà nói, nằm bật chế độ tiết kiệm điện và ngồi trên ghế sofa bật chế độ tiết kiệm điện đều không khác nhau chút nào, dù sao bên cạnh đều có chỗ để sạc điện."
Gnawa dùng giọng nam trung mang theo cảm giác do âm thanh điện tử hợp thành nói.
Tương Bạch Miên còn chưa lên tiếng, Thương Kiến Diệu đã cười nói:
"Là một con người, chắc chắn nằm sẽ thoải mái hơn ngồi, lão Gna, ông nói có phải không?"
Gnawa nhanh chóng tính toán, gật gật cái cổ bằng kim loại, đáp:
"Cũng phải."
Một chút nhạc đệm cứ thế kết thúc một cách nhanh chóng, Tương Bạch Miên đang định nói tôi trưng dụng nhà vệ sinh trước, thì Long Duyệt Hồng đã ngập ngừng lên tiếng:
"Tổ trưởng, đối với chuyện "Ác mộng" này, rốt cuộc chúng ta có thể làm gì?"
Bất kể là báo thù cho Odick, ông chủ Ugo, hay là tránh cho nhiều người xuất hiện tình huống tương tự, "Tổ điều tra cũ" dường như cũng không có chỗ để nhúng tay vào.
Nếu như đối đầu với kẻ địch ngoài hiện thực, Long Duyệt Hồng cảm thấy với thực lực và trang bị hiện nay của "Tổ điều tra cũ", cho dù chiến đấu với quy mô lớn, cũng có thể phát huy được sức mạnh không nhỏ, nhưng kẻ địch hư vô mờ mịt, khó có thể chạm đến như "Ác mộng", hắn thực sự không nghĩ ra phải giải quyết như thế nào.
Người có thực lực mạnh nhất, cũng am hiểu cách ứng phó với chuyện này nhất trong tiểu đội là Thương Thương Kiến Diệu, lúc trước đối diện với "Ác mộng" cũng không có biện pháp nào, chỉ gắng gượng dựa vào mặt mũi của Đỗ Hoành và Tiểu Xung mới dọa lùi được đối phương?
Mà rõ ràng chỉ áp dụng được trong lần đó.
Tương Bạch Miên trầm ngâm vài giây rồi nói:
"Đầu tiên, "Ác mộng" chắc chắn có ngọn nguồn, đây có lẽ là sự tồn tại thực thể, thậm chí có thể là nhân loại, cũng có thể ảnh hưởng đến giấc mơ của người khác giống như ông chủ Ugo và Odick, chỉ là trình độ không giống nhau."
"Thứ hai, chúng ta bị giới hạn hoạt động trong thành phố Ban Sơ, cho dù muốn bỏ sức, cũng chỉ có thể trợ giúp, phải dựa vào "Giáo phái Chân Ngã" nhiều hơn. Họ chắc hẳn cũng giống "Sao Mai Bình Minh", là chuyên gia đối phó với "Ác mộng"."
"Cuối cùng, nếu như không có đầu mối gì, chúng ta cũng không thể ở lại đây quá lâu, trung trung tâm y tế sản khoa Hoắc Mẫu trong di tích Số 13 khu đất hoang mới là đích đến của chúng ta trong lần này."
Thấy tổ trưởng suy nghĩ rõ ràng, Long Duyệt Hồng không nói thêm nữa, xếp hàng đợi rửa mặt.
Sau khi rửa mặt sạch sẽ, trở lại phòng, Tương Bạch Miên còn chưa kịp ngồi xuống, Thương Kiến Diệu lại đột nhiên lên tiếng:
"Vừa rồi cô không nói chúng ta còn có thể gắng sức nâng cao thực lực bản thân."
"Như vậy không phải sẽ tăng thêm áp lực cho Tiểu Bạch và Tiểu Hồng sao? Họ không thức tỉnh, không thể tăng cấp trong thế giới tâm linh." Tương Bạch Miên lắc đầu cười nói.
Cô lập tức nằm xuống, nói với Thương Kiến Diệu:
"Tắt đèn!"
...
Trong "Biển khởi nguồn", Tương Bạch Miên một lần nữa trèo lên hòn đảo sợ hãi.
Cô cụ thể hóa ra bản đồ, chậm chạp tìm xuống lối vào tòa nhà ngầm.
Sau khi đi qua bãi đỗ xe quen thuộc, đi tới thang máy nối xuống lòng đất, lần này Tương Bạch Miên không đi vào, mà ngồi xếp bằng xuống.
Cô bắt đầu nhớ lại tâm trạng lúc nghe thấy tin Odick bị phát điên.
So với Ugo chỉ qua lại vài lần, Odick từng cùng họ kề vai chiến đấu hiển nhiên khiến cô để ý nhiều hơn.
Mặc dù đã có sự chuẩn bị tâm lý nhất định với kết quả có lẽ không được tốt lắm của Odick, nhưng lúc thực sự xác định anh ta đã bị điên, Tương Bạch Miên vẫn khá đau thương, giận dữ, hụt hẫng và uể oải.
Giây phút đó, cô lại có chút cảm giác bản thân quá nhỏ bé, không thể cung cấp sự trợ giúp hữu hiệu cho bạn bè, từ đáy lòng dâng lên khát vọng mãnh liệt muốn nâng cao bản thân.
Sau đó cô mơ hồ cảm thấy có lẽ đây là phương hướng để mình chiến thắng hòn đảo sợ hãi trước mặt.
Bỏ qua loại người thật sự lạnh lùng vô tình, đại đa số người đều sợ mất đi người thân bạn bè, mất đi cuộc sống quen thuộc, nhưng trong lòng rất nhiều người, nỗi sợ hãi này chắc chắn sẽ không tăng cấp thành bóng ma tâm lý.
Bởi vì không lựa chọn phương hướng làm nhạt đi tình cảm, đóng kín tâm hồn, cho nên Tương Bạch Miên không cho rằng sau khi mình vượt qua hòn đảo sợ hãi này, sẽ không còn sợ mất đi người thân bạn bè, mất đi cuộc sống quen thuộc, chỉ là khi đó, nỗi sợ này sẽ được hạn chế trong phạm vi cô có thể tiếp nhận, giống như rất nhiều những người khác.
Nếu đã vậy, thì tại sao lúc này không giảm thấp mức độ sợ hãi, hoặc nên nói là chuyển hóa nỗi sợ hãi này thành động lực để ép bản thân trở nên mạnh mẽ?
Tương Bạch Miên ngồi xếp bằng trước tháng máy dẫn đến tòa nhà ngầm, trong lòng nhớ lại những chi tiết lúc đó, dốc hết khả năng cảm nhận lại nỗi giận dữ, đau thương, hụt hẫng và uể oải do việc Odick bị điên mang tới.
Những tâm trạng này giống như nhiên liệu, hừng hực thiêu đốt khát vọng trong nội tâm cô.
Không biết qua bao lâu, Tương Bạch Miên cảm thấy mặt đất khẽ rung chuyển.
Nó nhanh chóng trở lại bình thường, đảo mắt đã không thấy đâu.
Tương Bạch Miên không những không hoảng sợ mà còn lấy làm mừng, bởi vì sau rất nhiều lần thử đây là lần đầu tiên cô có thể kích hoạt sự thay đổi trên hòn đảo sợ hãi trước mặt.
Tuy rằng sự biến hóa này rất nhỏ bé, nhưng đủ để chứng tỏ cô đã tìm ra phương hướng có lẽ sẽ hữu hiệu!
Chỉ hơi rung chuyển một chút... Động lực này vẫn còn chưa đủ lớn, còn chưa thể mang theo nỗi sợ hãi trong nội tâm cùng tiến về phía trước? Hoặc là, còn thiếu một vài nội dung nào đó? Tương Bạch Miên suy nghĩ, để lộ ra chút mệt mỏi.
Cứ luôn thiêu đốt nội tâm, sẽ khiến tinh thần tiêu hao rất nhiều.
...
Trên chiếc du thuyền, căn phòng "912", "Hành lang tâm linh".
Thương Kiến Diệu lùi ra rồi lại tiến vào, thành công tránh được buổi đêm hỗn loạn.
Dưới ánh mặt trời chiếu rọi, anh tùy ý tìm một mục tiêu trên boong tàu, đến gần.
"Đã lâu không gặp!" Anh vô cùng kích động nói chuyện với một người Đất Xám.
Người Đất Xám kia chưa đến bốn mươi tuổi, nhưng đã được coi là lớn tuổi trên thuyền, hắn ta nghi ngờ hỏi lại Thương Kiến Diệu:
"Anh là?"
Hắn ta vốn rất khẳng định chưa từng gặp đối phương, nhưng thấy thái độ nhiệt tình của Thương Kiến Diệu, lại khiến hắn ta có chút thiếu tự tin.
Thương Kiến Diệu cười nói:
"Anh xem..."
"Chúng ta ở trên cùng một chiếc du thuyền, cũng đều là người Đất Xám, cho nên..."
Lúc trước anh đã xác nhận, trong lúc không bị trạng thái hỗn loạn bao phủ, sử dụng năng lực trong bóng ma tâm lý này sẽ không bị "ô nhiễm".
"Đây gọi là trăm năm tu mới được cùng thuyền." Người Đất Xám kia cũng cười nói theo.
Thương Kiến Diệu lập tức hỏi:
"Anh từng đi qua phế tích thành phố Thiết Sơn chưa?"
"Làm sao mà đi qua được?" Người Đất Xám kia vô cùng kinh ngạc: "Đây là hải vực Hoàng Kim, cách thành phố Thiết Sơn xa như vậy!"
Nơi mà hắn ta biết dường như là thành phố Thiết Sơn trước khi thế giới cũ bị hủy diệt.
Thương Kiến Diệu tỏ vẻ thất vọng, vẫy tay nói:
"Nếu chưa đi qua, thì không có gì để trò chuyện, lúc khác gặp lại."
Anh bắt đầu tìm kiếm người bị hại kế tiếp, à không, mục tiêu kế tiếp.
Bận rộn hồi lâu, Thương Kiến Diệu rốt cuộc đã hoàn thành việc tán gẫu một đối một với tất cả hành khách trên boong tàu.
Nếu không phải sợ ảnh hưởng đến một quần thể, hỏi dò một quần thể sẽ dẫn đến sự thay đổi ngoài ý muốn, chắc chắn anh sẽ không dùng cách thức ngu ngốc này.
Điều này khiến anh vô cùng mệt mỏi.
Mà trong số hành khách trên boong tàu, không có chủ nhân căn phòng "522" từng đi qua phế tích thành phố Thiết Sơn.
Số người hiện tại trên boong tàu vẫn chưa đến một phần ba người trên toàn bộ du thuyền, cần phải nỗ lực tiếp! Thương Kiến Diệu vừa tự cổ vũ bản thân, vừa lùi ra khỏi bóng ma tâm lý này.
Anh cần ngủ một giấc để hồi phục tinh thần.
...
Sáng ngày hôm sau, "Tổ điều tra cũ" lái xe jeep về gần khách sạn Ugo.
Họ lại một lần nữa gặp được nhân viên trị an ngày hôm qua.
Tương Bạch Miên hạ cửa xổ xe xuống, chủ động bắt chuyện:
"Có phát hiện gì không?"
Nhân viên trị an hôm qua vặn hỏi họ lắc đầu, tức giận nói:
"Đêm qua tất cả đều bình thường!"
Đêm qua không ai mơ thấy "Ác mộng"? Tương Bạch Miên như có điều suy nghĩ, chuyển ánh mắt đi.
Sau khi chiếc xe khởi động, Thương Kiến Diệu suy đoán:
"Bị dọa sợ không dám quay lại?"
"Có lẽ." Long Duyệt Hồng vốn muốn nói "hi vọng là vậy".
Họ đi nửa vòng, một lần nữa đến bên ngoài cứ điểm của "Giáo phái Chân Ngã".
Lúc này ngoài cửa nhà trọ đã có người canh chừng, với tư thái của một gã bảo vệ.
"Chúng tôi tới tìm Clive." Tương Bạch Miên dứt khoát nói ra ý đồ đến đây.
Người bảo vệ kia gật đầu:
"Chỗ cũ."
Đi vào nhà trọ, đến căn phòng tận cùng phía bên trái ở tầng một, "Tổ điều tra cũ" một lần nữa gặp được người phá mộng Clive.
Không đợi Clive mở miệng, Tương Bạch Miên đã giành nói trước:
"Các ông đã tìm thấy đầu mối gì về cơn "Ác mộng" kia chưa? Có cần chúng tôi giúp đỡ gì không?"
Clive mặc áo choàng màu đen, thở dài nói:
"Dưới sự chú ý của Chấp tuế, cơn "Ác mộng" kia đã biến mất."
"Các cô không cần lo lắng nữa, sự việc đã kết thúc rồi."
A? Không chỉ có Bạch Thần, Long Duyệt Hồng, mà ngay cả Tương Bạch Miên và Thương Kiến Diệu đều không ngờ sẽ nhận được một câu trả lời như vậy.
Họ mờ mịt rời khỏi tòa nhà trọ của "Giáo phái Chân Ngã", đến khi ra ngoài, ánh mặt trời chiếu thẳng vào mắt họ, họ mới tỉnh táo lại.
Chuyện kết thúc rồi?
Chuyện kết thúc rồi.
Đám người Thương Kiến Diệu và Tương Bạch Miên đều không những không vui mừng, mà còn thêm trầm mặc.
Trong bầu không khí không ai lên tiếng, họ tự lên xe jeep của mình.
Bạch Thần lái nó, vòng ra từ một hướng khác.
Không lâu sau, họ đi qua một tòa nhà từng thuê lúc trước.
Ở lối cửa ra của tòa nhà, có một người đàn ông cao hơn một mét tám, để mái tóc màu nâu ánh kim, mặc áo gió màu đen, đeo kính đen đi ra.
Xe jeep lướt qua tòa nhà này, đi dọc theo con phố, lái về phía khu Hồng Cự Lang.
Sau khi đi được khoảng ba trăm mét, Gnawa đột nhiên lên tiếng:
"Mọi người có nhìn thấy người đàn ông kia không, người đeo kính đen ấy?
"Làm sao vậy?" Long Duyệt Hồng hỏi.
Gnawa đáp bằng giọng nói trầm thấp:
"Tôi thu thập, phân tích số liệu ánh sáng liên quan đến kính đen của anh ta, phát hiện ra một việc."
Kính đen không phải là hoàn toàn đục, nếu không thì người đeo kính đen cũng không thể nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.
"Chuyện gì?" Long Duyệt Hồng gặng hỏi.
Ánh sáng đỏ trong mắt Gnawa lóe lên vài cái:
"Đôi mắt đằng sau kính đen của anh ta là một to một nhỏ."
Chương 84: Họ
Đôi mắt đằng sau kính râm, một to một nhỏ... Nghe lời Gnawa, trong đầu Long Duyệt Hồng đột nhiên hiện ra hình ảnh Odick tự lẩm bẩm trong trạng thái điên cuồng:
"Bên trái một người, bên phải một người, ở giữa đặt một khung ảnh nhỏ!"
"Mày một con mắt to, một con mắt nhỏ, không phải người tốt, tao móc xuống giúp mày nhé!"
Người đàn ông mặc áo gió đen, đeo kính đen vừa rồi chính là người mà Odick đã nhìn thấy trong "Ác mộng" trước khi phát điên?
Hắn đi ra từ tòa nhà trọ mà bọn mình thuê ở lúc trước, là do "Ác mộng" sai khiến, đến tìm kiếm đầu mối?
Một loạt suy nghĩ hiện ra như sấm rền trong đầu Long Duyệt Hồng, khiến hắn choáng váng, cả người căng thẳng.
Nếu đơn thuần là người có một bên mắt to, một bên mắt nhỏ, có lẽ Long Duyệt Hồng cho rằng đây chỉ là trùng hợp, dù sao người có tướng mạo khiếm khuyết giống nhau tuy không nhiều, nhưng cũng không ít đến mức chỉ có một hai người, thỉnh thoảng gặp phải là chuyện có xác suất không thấp.
Nhưng người này lại xuất hiện ở chỗ "Tổ điều tra cũ" từng thuê ở lúc trước, việc này lại có vẻ quá trùng hợp.
Mà chuyện quá trùng hợp thường có ý nghĩa đằng sau chắc chắn có vấn đề!
"Giáo phái Chân Ngã" vừa mới nói "Ác mộng" đã biến mất, không cần lo lắng nữa, bọn mình lại gặp phải người nghi là Odick đã từng gặp được trong giấc mơ? Long Duyệt Hồng há miệng ra, phát hiện tổ trưởng, Bạch Thần, Thương Kiến Diệu đều im lặng không nói gì.
Dường như nhận ra ánh nhìn của hắn, Tương Bạch Miên ngồi ở vị trí ghế lái phụ nghiêng người sang nhìn hắn một cái, rồi lại nhìn về phía Thương Kiến Diệu, nói:
"Đừng gấp gáp."
Giọng nói của cô trầm ổn lại ôn hòa, trấn an nội tâm đang dậy sóng của Long Duyệt Hồng.
Xe jeep vẫn duy trì tốc độ vừa rồi, không thay đổi, lái về phía khu Hồng Cự Lang, Tương Bạch Miên làm như tùy ý liếc nhìn kính chiếu hậu.
Người đàn ông có mái tóc màu nâu ánh kim, mặc áo gió màu đen, đeo kính đen vừa rồi đã sớm biến mất khỏi con đường này.
Đến khi xe jeep đi vào khu Hồng Cự Lang, vòng qua chỗ gần với Viện nguyên lão, Tương Bạch Miên mới lên tiếng hỏi Gnawa:
"Lão Gna, sau đó mục tiêu đã đi đâu?"
"Sau khi hắn rời khỏi tòa nhà chúng ta thuê ở lúc trước, đã đi vào con ngõ nhỏ chênh chếch đối diện." Gnawa thành thật trả lời.
Hành tung tiếp theo ông ta không nhìn thấy.
Dù sao ông ta cũng chỉ là một người máy thông minh, còn không có đồng đội vệ tinh của mình, không có trang bị phụ trợ tương ứng, cũng không có năng lực thức tỉnh "Thiên nhãn thông", "Thiên nhĩ thông".
Tương Bạch Miên gật đầu một cái nói:
"Có lẽ hắn sẽ ở một nơi không xa."
Long Duyệt Hồng rốt cuộc không nhịn nổi nữa, hỏi để tìm kiếm sự xác nhận:
"Tổ trưởng, đây là người có "một con mắt to, một con mắt nhỏ" trong miệng Odick?"
Bốp bốp bốp, Thương Kiến Diệu vỗ tay:
"Chúc mừng anh, trả lời đúng rồi!"
Anh rất phấn khởi, cả người tràn ngập sự kích động nóng lòng muốn thử.
Tương Bạch Miên khẽ gật đầu:
"Hiềm nghi rất lớn."
"Thứ nhất, hắn trùng hợp xuất hiện trước cửa tòa nhà mà chúng ta đã thuê ở trước đó."
"Thứ hai, hắn đeo kính đen, rõ ràng muốn che giấu điểm đặc thù một con mắt to, một con mắt nhỏ."
"Trùng hợp lại thêm trùng hợp, xác suất cao sẽ không phải là trùng hợp."
"Tôi nghi ngờ hắn là tay sai của "Ác mộng", đã bỏ một phần sức lực trong việc khiến Odick phát điên."
Thương Kiến Diệu nghe vậy, vỗ tay cười nói:
"Bên trái một người, bên phải một người, ở giữa là một khung ảnh nhỏ, không biết hắn là người bên trái, hay là người bên phải..."
"Nói chung, không phải là người ở giữa." Bạch Thần nói ra ý kiến của mình.
"Khung ảnh nhỏ kia đại diện cho "Ác mộng"?" Long Duyệt Hồng thuận thế đưa ra suy đoán.
Tương Bạch Miên "ừm" một tiếng:
"Có lẽ."
Cô lập tức giải thích:
"Vừa rồi tôi bảo mọi người không nên gấp gáp, chủ yếu là lo "Ác mộng" đang theo dõi khu vực này, một khi chúng ta phản ứng quá khích, rất có khả năng sẽ bị bại lộ."
"Ừm." Long Duyệt Hồng gật đầu tỏ ý đã hiểu, thậm chí cảm thấy tổ trưởng làm vậy là rất đúng.
Hắn lại hỏi:
"Tiếp theo phải làm gì?"
Tương Bạch Miên trầm ngâm một chút rồi nói:
"Vẫn phải tìm "Giáo phái Chân Ngã", chỉ dựa vào chúng ta, một mặt không đủ hiểu về "Ác mộng", mặt khác lại bị hạn chế hành động ở trong thành phố Ban Sơ, hệ số nguy hiểm thực sự quá cao."
"Ngoài ra, thông qua cô Lawry, liên hệ với các giáo hữu của Odick, cũng chính là người của "Sao Mai Bình Minh", chuẩn bị cả hai bên."
Cô không quá chắc chắn "Giáo phái Chân Ngã" sẽ điều tra ra được.
"Hay lắm, hay lắm." Thương Kiến Diệu ngồi ở vị chí bên trái của hàng ghế sau, giơ cả hai tay hai chân lên.
...
Ngoại trừ trên đường nhờ người gửi tin nhắn cho cô Lawry, nhận được phản hồi, hẹn địa điểm gặp mặt, để cẩn thận, "Tổ điều tra cũ" không làm thêm việc nào khác.
Đến buổi chiều, họ mới lái xe, từ chỗ nhà thuê chậm rãi di chuyển đến khu Thanh Cảm Lãm.
Họ một lần nữa đi ngang qua khách sạn Ugo.
Long Duyệt Hồng nghiêng đầu nhìn lại, thấy chỗ sâu trong đại sảnh, vị trí trước quầy lễ tân, có một ông già tóc hoa râm, vẻ mặt lạnh nhạt đang đứng đó.
Khách sạn này đã có ông chủ mới.
Long Duyệt Hồng im lặng rời ánh mắt đi.
Xe jeep của "Tổ điều tra cũ" vòng qua khách sạn đi ra phố, đến cứ điểm của "Giáo phái Chân Ngã".
Họ khá thuận lợi đi vào căn phòng tận cùng bên trái của tầng một tòa nhà trọ, gặp được người phá mộng Clive.
Clive khoác chiếc áo choàng cổ xưa, nghi hoặc hỏi:
"Còn có chuyện gì sao?"
Tương Bạch Miên tiến lên một bước, trầm giọng nói:
"Chúng tôi có đầu mối mới về "Ác mộng", phát hiện một tên tay sai của nó."
"Không biết giáo phái có hứng thú hợp tác không?"
Clive im lặng.
Tương Bạch Miên cố ý nói khích:
"Ông chủ Ugo là một người thức tỉnh, cho dù ở trong giáo phái của các ông, người như vậy cũng tương đương với giáo chủ, mà không có giáo phái nào lại thờ ơ trước cái chết của giáo chủ nhà mình."
Clive lại im lặng thêm một lúc nữa, sau đó thở một hơi thật dài:
""Ác mộng" đã biến mất, còn trêu chọc vào nữa chắc chắn sẽ gặp phải đòn phản công ác liệt, điều này rất có thể sẽ gây ra sự biến hóa cực kỳ đáng sợ."
"Khu vực này khó khăn lắm mới lấy lại được sự yên bình, trừ phi nắm chắc có thể hoàn toàn tiêu diệt được cơn "Ác mộng" kia, nếu không chúng tôi sẽ không chủ động khơi mào chiến tranh."
"Tôi nghĩ, Ugo quay về vòng tay của Chấp tuế chắc hẳn có thể hiểu được quyết định của chúng tôi."
Ông ta nói rất khéo léo, nhưng bày tỏ thái độ rất rõ ràng.
Tương Bạch Miên liếc nhìn Thương Kiến Diệu không che giấu tâm trạng thất vọng của mình, cúi thấp đầu, cười tự giễu nói:
"Là chúng tôi quá tích cực rồi, thật sự xin lỗi."
...
Trong một căn nhà trọ, khu Hồng Cự Lang.
"Tổ điều tra cũ" dựa theo lời hẹn tìm đến nơi này, gõ căn phòng bên trái ở tầng bẩy.
Người mở cửa là Lawry, so với mấy lần gặp trước, sắc mặt cô ta đã tốt hơn nhiều, tâm trạng cũng tương đối khá.
"Chào mừng mọi người đến nhà tôi chơi." Cô gái có tóc nâu mắt xanh, dung mạo xinh đẹp này vừa cười vừa nói.
Tương Bạch Miên ngẩn ra, thốt lên hỏi:
"Đây là nhà của cô và Odick?"
"Đúng vậy." Lawry mờ mịt đáp lại.
Đây là câu hỏi kỳ quặc gì vậy?
Tương Bạch Miên lại hỏi một câu:
"Lúc trước Odick sinh bệnh cũng là ở chỗ này?"
"Đúng." Lawry không biết chuyện này có gì hay mà hỏi.
Tương Bạch Miên im lặng vài giây, quay đầu phê bình đám người Thương Kiến Diệu:
"Thật là, làm sao có thể chen chúc trước cửa nhà người khác? Thật là không lịch sự!"
Lawry cũng cười nói theo:
"Mời vào."
Chỗ không xa phía sau cô ta, Odick đang đứng đó, mỉm cười với mấy thành viên của "Tổ điều tra cũ", vẫy tay chào.
"Chúng ta vào phòng làm việc nói chuyện đi." Anh ta chỉ vào một căn phòng bên cạnh, nói.
Bởi vì đang ở trong nhà, anh ta không mặc áo khoác nỉ dày thẫm màu kia nữa, mà mặc một chiếc áo nhung có hoa văn kết hợp với quần dài màu đen.
Nhân lúc Odick đi vào phòng sách, Tương Bạch Miên thấp giọng quan tâm hỏi han Lawry:
"Sau khi trở về biểu hiện của anh ấy thế nào?"
"Vô cùng tốt." Lawry cười nói: "Thỉnh thoảng anh ấy cũng sẽ nổi nóng, cũng muốn lầm bầm, nhưng đều cố gắng tránh né tôi, lén lút vỗ bàn ở chỗ đó, thấp giọng hô lên, cho nên, mỗi tuần vẫn phải đến bệnh viện tâm thần điều trị một lần, mua thuốc."
Trong nét mặt lo lắng của cô ta còn xen lẫn vẻ hạnh phúc khó có thể che giấu.
Long Duyệt Hồng đã yên tâm, quan sát nhà của Odick và Lawry.
Đây là một căn nhà bình thường ba phòng ngủ một phòng khách, diện tích coi như rộng rãi.
Căn phòng làm phòng sách không lớn lắm, ngoài những chiếc giá sách thì chỉ còn chỗ cho một chiếc bàn làm việc, một chiếc sofa ngắn và mấy chiếc ghế đơn.
"Ngồi đi." Odick chỉ vào chiếc sofa ngắn và mấy chiếc ghế bên cạnh: "Xin lỗi, có chút chật chội."
"Anh quá khách sáo rồi." Thương Kiến Diệu lịch sự đáp lại.
Tương Bạch Miên vừa ngồi xuống, vừa nói:
"Giáo hữu của anh bao lâu nữa sẽ đến?"
"Chắc là trong vòng mười phút nữa." Odick trầm ổn trả lời.
Sau khi mọi người ngồi xuống, Thương Kiến Diệu lên tiếng hỏi:
"Từ nơi này đến hải vực Hoàng Kim có xa không?"
"Rất xa." Odick nhớ lại rồi nói: "Phải đi qua nửa thành phố Ban Sơ, toàn bộ "Công nghiệp liên hợp" và "Hoàng Kim Hải Ngạn", ở giữa có những khu vực rộng lớn không người..."
Thấy Odick và Thương Kiến Diệu hỏi đáp hợp lý, tự nhiên lưu loát, Long Duyệt Hồng quả thực không thể tin được vị này cách đây không lâu còn là một người điên.
Qua một hồi, Lawry dẫn một cô gái tới.
Cô gái này mặc quần áo thợ săn màu đậm, tuổi tác gần bằng Odick, tóc vàng mắt xanh, làn da thô ráp, là một người Hồng Hà điển hình.
"Julia." Cô ta giới thiệu sơ lược bản thân.
Đợi đám người Tương Bạch Miên giới thiệu xong, cô gái này cười nói khá khách sáo:
"Cảm ơn các cô đã điều trị cho Odick, nếu không tôi không dám đến gặp Lawry."
Cô ta nhấn mạnh từ "điều trị" này.
"Việc nên làm." Thương Kiến Diệu đáp lại với vẻ mặt đương nhiên.
Nét mặt Julia nghiêm túc lại, tiện thể hỏi:
"Tình trạng này có thể duy trì trong bao lâu?"
"Chỉ cần anh ấy quả thực là người như vậy, cũng không ai có thể thực sự phủ định điều ấy, thì có thể tiếp tục kéo dài." Thương Kiến Diệu mỉm cười trả lời.
Sau khi hàn huyên thêm vài câu, Tương Bạch Miên chủ động nói:
"Chúng tôi phát hiện ra đầu mối về "Ác mộng", không biết các cô có hứng thú hợp tác không?"
Julia nhìn Odick một cái:
"Chuyện đã qua, giấc mơ đêm qua cũng đã trở lại bình thường, nếu không tuyệt đối nắm chắc, chúng tôi không muốn mạo hiểm."
"Các cô cũng không cần thiết phải điều tra bằng được, đối đầu với "Ác mộng" tương tự là chuyện lâu dài, thỉnh thoảng tìm được chút đầu mối cũng không có quá nhiều ý nghĩa."
Tương Bạch Miên lựa chọn im lặng.
Lại hàn huyên thêm một hồi nữa, "Tổ điều tra cũ" tạm biệt ra về.
Odick tiễn họ ra đến cửa.
Lúc cửa phòng đóng lại, khóe mắt Long Duyệt Hồng liếc thấy trên mặt Odick lộ ra nụ cười vặn vẹo.
Anh ta mờ mịt khẽ hô lên:
"Bên trái một người, bên phải một người, ở giữa đặt một khung ảnh nhỏ!"
"Mày một con mắt to, một con mắt nhỏ, không phải là người tốt, tao móc xuống giúp mày nhé."
Long Duyệt Hồng chậm rãi thu hồi ánh mắt.
Quay lại xe, mọi người đồng thời rơi vào im lặng.
Qua hồi lâu, Long Duyệt Hồng giận dữ nói:
"Là người của họ bị giết, bị hại mà họ đều mặc kệ!"
Tương Bạch Miên, Bạch Thần, Gnawa đều không biết nên đáp lại thế nào.
Lúc này, Thương Kiến Diệu đột nhiên ngồi ngay ngắn lại, trả lời một cách chậm rãi nhưng kiên định:
"Họ mặc kệ, tôi không kệ!"
Chương 85: Cổ vũ
Tương Bạch Miên nghiêng người liếc nhìn Thương Kiến Diệu, không quát lên "anh không kệ cũng không được", "anh dùng cái gì để xử lý", cũng không định hỏi "anh định xử lý thế nào", cô chỉ bình tĩnh nói:
"Quay về rồi thảo luận."
Thương Kiến Diệu gật đầu, không phản bác.
Lúc này, Long Duyệt Hồng mới nhận ra, suy nghĩ đầu tiên của hắn chính là:
Tên này lại phát bệnh rồi.
Có điều, lúc anh ta phát bệnh, luôn thích nói "chúng tôi", vì sao lần này lại chỉ nói "tôi"... Trong lúc nhất thời, Long Duyệt Hồng nảy ra nghi hoặc, nhưng hắn lờ mờ hiểu ra vì sao Thương Kiến Diệu chỉ nhấn mạnh "tôi".
Anh ta cảm thấy đây là hành vi của một cá nhân, không định kéo cả đám vào, tự mình xử lý? Long Duyệt Hồng im lặng thở hắt ra, vẫn giữ im lặng giống như Bạch Thần.
Gnawa liếc nhìn xung quanh, cũng lựa chọn im lặng theo.
Quay trở lại khu Hồng Cự Lang, trở lại chỗ trọ, Tương Bạch Miên đầu tiên là chậm rãi lấy túi nước ra, uống một ngụm, sau đó mới nói về phía Thương Kiến Diệu:
"Thời điểm này tuyệt đối không thể quên chúng ta có bối cảnh, có chỗ dựa là thế lực lớn."
"Chuyện cần làm nhất hiện giờ của chúng ta chính là báo cáo phát hiện hôm nay cho công ty, đưa ra phương án hành động nhắm vào người đàn ông đeo kính đen kia, xem công ty trả lời thế nào, có điều động tài nguyên, cung cấp sự giúp đỡ không."
Tôi cảm thấy các giám đốc trong ban giám đốc và những nhân vật lớn ở "Thế giới mới" hẳn là rõ loại "Ác mộng" này nguy hiểm đến thế nào, quyết tâm xử lý sẽ có xác suất thành công là bao nhiêu."
"Nếu họ đồng ý với phương án của chúng ta, vậy chứng tỏ chuyện này có hy vọng nhất định."
"Được." Long Duyệt Hồng giành trả lời trước Thương Kiến Diệu.
Thương Kiến Diệu không phản đối.
Đến thời gian đã hẹn, Tương Bạch Miên mở máy thu phát vô tuyến điện ra, nhưng không hề nhận được bất cứ cuộc điện báo nào.
Cô nhanh chóng gửi báo cáo đã nghĩ xong từ trước, sau đó xoay người nói:
"Chắc các giám đốc sẽ không tăng ca, ngày mai xem có hồi đáp không."
"A... tôi biết anh nóng ruột, dù sao cũng còn bốn mươi lăm phút nữa mới hết giờ hẹn, vậy chờ thêm chút đi."
Câu nói đằng sau của Tương Bạch Miên là dành cho Thương Kiến Diệu lúc thì "khắp nơi đều là ảo mộng, cần gì phải nghiêm túc", lúc lại nôn nóng sốt ruột đi qua đi lại.
Cô vẫn để máy thu phát trong trạng thái mở, bản thân thì lấy tài liệu mà "Giáo phái Chân Ngã" cung cấp, nghiêm túc đọc các thông tin về quân trú đóng xung quanh di tích Số 13 khu đất hoang.
Đám người Long Duyệt Hồng, Bạch Thần đều tự tìm việc để làm, Thương Kiến Diệu định sử dụng loa nhỏ, bị Tương Bạch Miên trừng mắt ngăn lại.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, đột nhiên có điện báo gửi đến.
"Không ngờ công ty lại hồi đáp? Hiệu suất cao như vậy sao?" Tương Bạch Miên vô cùng kinh ngạc.
Phản ứng đầu tiên của cô là có lẽ đây là điện báo trả lời từ lần trước, cũng chính là trả lời báo cáo lần gặp phải "Ác mộng".
Nhưng nghĩ kỹ lại, cô cảm thấy điều này là không thể.
Thật sự là tình huống ấy, thì ngay từ đầu hẳn là đã nhận được tin điện báo trả lời rồi.
Ban giám đốc phúc đáp hẳn là làm vào ban ngày, sẽ không chờ đến tối.
Thương Kiến Diệu nghe vậy, lập tức vui mừng:
"Ban giám đốc cũng tăng ca đấy!"
"Chưa chắc là họ tăng ca, họ có chế độ làm việc luân phiên." Tương Bạch Miên khá quen thuộc với phòng ban này.
Chế độ làm việc luân phiên không phải là nói các giám đốc cũng giống nhân viên, phải trực đêm, mà là nếu buổi tối có sự vụ khẩn cấp, phải có một giám đốc có thể liên lạc được ngay.
Lúc nói chuyện, Tương Bạch Miên đã sao chép xong mã điện báo, bắt đầu dịch chúng thành văn tự:
"Có thể thử một chút..."
Đọc đến đây, Tương Bạch Miên rất kinh ngạc nói:
"Không ngờ ban giám đốc lại đồng ý cho chúng ta áp dụng hành động với người đàn ông đeo kính đen kia!"
Điều này chứng tỏ sau khi đánh giá xem xét, giám đốc đến phiên làm việc hôm nay đã trao đổi với các giám đốc khác, cho rằng "Tổ điều tra cũ" có hy vọng nhất định chịu được sự uy hiếp từ "Ác mộng", hoàn thành nhiệm vụ này, thu thập được tin tình báo quý giá.
Ít nhất, Tương Bạch Miên không cảm thấy với cấp bậc của Thương Kiến Diệu và thực lực của "Tổ điều tra cũ", nhóm người mình sẽ dễ dàng bị ban giám đốc coi thành đồ bỏ đi.
Đồng thời, Tương Bạch Miên vẫn luôn không nói:
Sau khi trải qua cái nhìn chăm chăm của "U Cô" và ảo ảnh biến dị trong công ty thực phẩm Số 2 thành phố Thiết Sơn, cô cảm thấy trên người tiểu đội của mình có lẽ đang gánh vác "hi vọng" của một hoặc vài vị Chấp tuế, trước khi vắt kiệt giá trị, họ sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy.
Thấy vẻ vui mừng lộ rõ trên mặt Thương Kiến Diệu, Long Duyệt Hồng không nhịn được phá ngang một câu:
"Có phải là vị giám đốc nào vội vàng đưa ra quyết định không?"
"Ai biết được?" Tương Bạch Miên thuận miệng đáp một câu.
Thực ra, với sự hiểu biết của cô về ban giám đốc, khả năng này khá thấp.
Bởi vì điện báo viên trực đêm dùng "sự vụ khẩn cấp" để làm lý do, báo cáo lên trên, sẽ hoàn thành văn kiện trước, sau đó gửi email cho tất cả giám đốc về một loạt các hạng mục công việc.
Trừ phi giám đốc đến phiên trực khăng khăng đến cùng, bằng lòng gánh chịu sự chỉ trích sau đó, nếu không, ông ta sẽ không dễ dàng đưa ra quyết định, chắc chắn phải thông qua sự thảo luận của tập thể.
Đương nhiên, nếu chuyện khẩn cấp đến mức không thể chậm trễ, thì lại là chuyện khác, nhưng lần này hiển nhiên không phải là tình huống ấy.
Tương Bạch Miên tiếp tục dịch phần sau của nội dung điện báo:
"Chuyện này rất mạo hiểm, lúc cần phải xem xét đánh giá tình hình, chuẩn bị sẵn sàng ngừng hành động bất cứ lúc nào."
"Nếu rơi vào tình cảnh nguy hiểm, dây chuyền "Thiên sứ sinh mệnh"."
Câu sau có vẻ không đầu không đuôi, Long Duyệt Hồng nghe vậy thì nhíu mày thốt lên:
"Hả?"
Tương Bạch Miên lại cười nói:
"Công ty không cấp thêm cho chút tài nguyên nào, chỉ nói một câu dây chuyền "Thiên sứ sinh mệnh"?"
Làm thế quá keo kiệt rồi.
Bạch Thần Yên lặng nghe xong, nhớ lại rồi nói:
"Tôi nhớ dây chuyền "Thiên sứ sinh mệnh" từng được công ty cải tạo."
"Đúng vậy." Thương Kiến Diệu lỗ mãng cười nói: "Nói là khí tức từ bên ngoài đến trong "Biển khởi nguồn" của tôi có vấn đề, sau này nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, có thể chuyển khí tức của dây chuyền vào trong "Biển khởi nguồn", để người ấy đối phó với khí tức từ ngoài đến."
"Xí, đây rõ ràng là anh tự mình đoán!" Thương Kiến Diệu "thành thật" phản bác.
Công ty cũng không nói rõ.
Tương Bạch Miên cười nói theo:
"Xem ra ít nhất là khí tức ở sâu trong "Hành lang tâm linh", thậm chí có thể là cường giả đến từ "Thế giới mới", nếu không công ty cũng không bảo chúng ta có thể dựa vào dây chuyền "Thiên sứ sinh mệnh" khi rơi vào tình cảnh nguy hiểm."
"Vậy à..." Long Duyệt Hồng thở phào nhẹ nhõm.
"Lúc nào sẽ hành động?" Thương Kiến Diệu rất gấp gáp.
Gnawa thành thực đáp lại:
"Ít nhất cũng phải đợi đến hừng đông."
"Vì sao không nhân lúc đêm đen?" Thương Kiến Diệu "thành thực" hỏi lại.
Tương Bạch Miên vội vàng "ừm" một tiếng:
"Ngày mai thuê một chiếc xe, chia làm hai đội, ngụy trang kỹ càng, đến con ngõ nhỏ mà mục tiêu đi vào để điều tra hành tung của hắn, tìm ra chỗ hắn ở, thu thập các loại thông tin ở ven đường, tranh thủ nắm giữ xem mục tiêu có những đặc thù riêng."
Nói đến đây, Tương Bạch Miên mỉm cười:
"Thực ra, hai giáo phái "Sao Mai Bình Minh" và "Giáo phái Chân Ngã" không phải không muốn điều tra thêm về chuyện "Ác mộng" này, chỉ có điều họ hy vọng có thể nắm chắc, chúng ta bắt tay vào, có thể tạo ra trạng thái ấy, để họ cũng gia nhập."
"Đừng bài xích, càng nhiều bạn bè, kẻ địch càng yếu!"
"Mà nếu thực sự không thể làm, thì tuyệt đối không được cậy mạnh, bởi vì không chỉ có một mình anh chết, mà xác suất cao hơn sẽ bao gồm tất cả chúng ta và hàng nghìn người vô tội ở khu Thanh Cảm Lãm."
Lúc nói câu cuối cùng, Tương Bạch Miên nhìn chằm chằm vào Thương Kiến Diệu.
Thương Kiến Diệu im lặng một hồi:
"Được."
Tiếp đó, không biết là Thương Kiến Diệu nào thở dài, bồi thêm một câu:
"Nếu lần này không được, đợi tôi trưởng thành, tôi sẽ lại tới thử!"
...
Sáng ngày hôm sau, khu Thanh Cảm Lãm.
Tương Bạch Miên và Thương Kiến Diệu đã thay đổi lớp ngụy trang, lái một chiếc xe con cũ kỹ thường thấy vào con ngõ nhỏ mà người đàn ông đeo kính đen kia đã biến mất.
Hai bên ngõ là nhà cửa san sát, đường chỉ đủ để cho một chiếc xe qua lại.
Bạch Thần, Long Duyệt Hồng và Gnawa lại lái chiếc xe jeep của "Tổ điều tra cũ", đi vòng qua khu vực này, âm thầm quan sát Tương Bạch Miên và Thương Kiến Diệu lần theo dấu vết có xảy ra điều bất thường nào không, điều bất thường đó xuất phát từ đâu.
Lái một hồi, Tương Bạch Miên đỗ xe lại, bảo Thương Kiến Diệu đi sang bên đường, hỏi một chủ tiệm tạp hóa.
Thương Kiến Diệu đeo kính đen, đi tới, ngiêm túc nói:
"Mua một túi muối."
Ở khu Thanh Cảm Lãm vật tư thiếu thốn, nói là tiệm tạp hóa, thực ra cũng không bán nhiều đồ, muối là một loại bắt mắt nhất trong đó.
Sau khi trao tiền giao hàng, Thương Kiến Diệu cười nói:
"Ông xem."
"Tôi đã đến mua hàng của ông."
"Còn không cò kè mặc cả."
"Cho nên..."
Chủ quán là người Hồng Ngạn, lập tức lén la lén lút thấp giọng hỏi:
"Anh muốn làm gì?"
"Ông có từng gặp người thế này không?" Thương Kiến Diệu áo ào miêu tả một lượt rồi mới lấy tranh chân dung của mục tiêu mà Gnawa đã vẽ ra.
Ông chủ kia chỉ nhìn thoáng qua rồi nói:
"Từng gặp rồi, buổi tối còn đeo kính đen tôi chỉ từng thấy một mình anh ta thôi! Mỗi lần anh ta đều đi tới cuối ngõ, rồi rẽ phải."
Thương Kiến Diệu đã có thu hoạch, quay lại xe, lặp lại những gì nghe được từ đầu đến cuối.
Trọng điểm mà Tương Bạch Miên chú ý không phải là hành tung của mục tiêu, mà là một chuyện khác.
Cô nghi hoặc lẩm bẩm:
"Buổi tối còn đeo kính đen?"
"Vậy hắn đeo kính đen để che đậy đặc thù một mắt to một mắt nhỏ có ý nghĩa gì?"
Mắt lệch nhau và buổi tối đeo kính đen đều là điểm đặc thù, mà cái sau còn rõ ràng hơn!
Thương Kiến Diệu nghe xong, vuốt cằm nói:
"Nếu là tôi, tôi sẽ chọn đeo một chiếc kính mắt màu trà, như vậy người ta cũng không quá chú ý xem mắt tôi bị lệch."
Mà buổi tối đeo kính, ai cũng cảm thấy có vấn đề.
Sau khi nói xong, Thương Kiến Diệu "thành thực" phì cười:
"Là không cho phép chỉ số thông minh của người khác quá thấp sao?"
Chương 86: Phương pháp liệt kê loại trừ
Tương Bạch Miên hết lời chống đỡ, chỉ có thể chỉ về phía trước:
"Tiếp tục đi."
Cô lái chiếc xe đi thuê đến cuối ngõ, sau đó lại tìm một người bảo Thương Kiến Diệu đi hỏi.
Thông qua xác nhận, người đàn ông đeo kính đen kia mấy ngày gần đây thường xuyên lui tới con ngõ nhỏ này, lần nào cũng rẽ phải ở cuối ngõ.
Đến khi Thương Kiến Diệu quay lại xe, Tương Bạch Miên đánh tay lái sang bên phải.
Nhưng sau khi chiếc xe tiến vào một con đường khác, cô cũng không vội vàng đi tìm kiếm ở phía trước, mà chậm rãi giảm tốc độ, cho đến khi tìm được chỗ đỗ xe.
Đợi thêm một lúc, Tương Bạch Miên cầm bộ đàm lên:
"Hai người mà "Này" đã hỏi thăm lúc trước có gì bất thường không?"
"Không có." Giọng của Long Duyệt Hồng xuyên qua bộ đàm truyền tới: "Họ đều rất bình thường, làm việc của mình, không có ai cố gắng truyền tin tức ra ngoài."
"Tốt lắm." Tương Bạch Miên khen một câu: "Không phải chúng ta còn có một vài chiếc camera sao? Tìm nơi lắp đặt, thay các anh giám sát hai mục tiêu này."
Sau khi bỏ bộ đàm xuống, cô lại khởi động ô tô, đi dọc con phố, tiếp tục tìm kiếm.
Trên đường, nhiều lần Thương Kiến Diệu xuống xe tìm người hỏi, mặc dù phần lớn thời gian đều uổng công, nhưng chỉ dựa vào một vài "người chứng kiến" hữu dụng, họ vẫn tìm ra quỹ đạo hành tung của người đàn ông đeo kính đen kia.
Ở phía khác, phân đội nhỏ do Long Duyệt Hồng, Bạch Thần và Gnawa tạo thành âm thầm quan sát những người ở khu vực này, gồm cả những người đã từng được Thương Kiến Diệu hỏi thăm, và những người xung quanh có thể nhìn thấy, nghe thấy cuộc đối thoại.
Qua khoảng gần một tiếng đồng hồ, chiếc xe mà "Tổ điều tra cũ" thuê đỗ lại gần một căn nhà cũ sáu tầng.
Tương Bạch Miên ngồi ở ghế lái nhìn nơi đó, nhớ lại dọc đường tới đây mình có nhận nhầm hướng không. Sau khi xác nhận không nhầm, cô chỉ vào căn nhà cũ nát thường thấy ở khu Thanh Cảm Lãm rồi nói:
"Nhìn từ các thông tin có được hiện nay, mục tiêu đang ở chỗ này."
"Cụ thể là tầng mấy, phòng nào, còn cần phải điều tra thêm."
Thương Kiến Diệu trầm tư một hồi, nói:
"Cô quả thực không bị lạc đường."
Tương Bạch Miên muốn phản bác, nhưng nhất thời không tìm được lời lẽ nào có sức thuyết phục.
Thương Kiến Diệu đưa ánh mắt về phía cửa sổ xe bên cạnh, đưa ra đề nghị của mình:
"Chờ có người đi ra tôi sẽ đến hỏi."
Tương Bạch Miên không trả lời ngay mà qua một hồi mới nói:
Đừng vội."
"Cô nghiêng đầu nhìn về phía Thương Kiến Diệu:
"Anh không phát giác ra chúng ta tìm thấy quá dễ dàng sao?"
Trước hành động ngày hôm nay, cô vẫn cho rằng lần này chỉ có thể thu hoạch được một ít, tìm ra chút đầu mối, nào ngờ lại trực tiếp tìm ra chỗ ở của mục tiêu.
Thương Kiến Diệu "thành thật" cười nói:
"Có lẽ hắn cũng không biết cho dù Odick đã bị điên vẫn lặp lại hình ảnh nhìn thấy trong cơn "Ác mộng", không biết lão Gna có thể cách lớp kính đen trực tiếp phát hiện ra đôi mắt của hắn một bên to một bên nhỏ.
Không có hai tiền đề này, cho dù hắn xuất hiện trước mặt chúng ta, chúng ta cũng không cảm thấy hắn có vấn đề gì."
"Trong tình huống này, ai cần vất vả làm nhiều chuyện như thế để che giấu hành tung?"
Tôi sẽ làm... Tương Bạch Miên thầm trả lời một câu, bất đắc dĩ nói:
"Phản truy lùng vẫn phải làm chứ."
"Cô phải nói câu này với hắn." Thương Kiến Diệu nhún vai.
Tương Bạch Miên lườm tên này một cái:
"Nói chung, không thể cứ thế lỗ mãng đi lên."
"Ừm... Quan sát ở bên ngoài một khoảng thời gian trước đã."
Cô lại cầm bộ đàm lên:
"Lão Gna, số camera còn lại đều lắp ở xung quanh tòa nhà của mục tiêu, giám sát tình huống ở nơi này.
"Tiểu Hồng, Tiểu Bạch, hai người đi ra cách khoảng ba trăm mét, trong phạm vi bắt được tín hiệu, tìm một căn nhà trọ."
"Thời gian theo dõi lần này giới hạn trong ba ngày."
Sau khi đưa ra mệnh lệnh xong, Tương Bạch Miên một lần nữa nhìn về phía Thương Kiến Diệu:
"Sao không phản đối?"
Thương Kiến Diệu giơ tay lên vuốt cằm, vừa cười vừa nói:
"Đây là quy trình xử lý cẩn thận nhất, hợp lý nhất, vì sao tôi phải phản đối?"
"Người vừa đề nghị kia đã bị tôi trấn áp rồi."
Người lỗ mãng kia bị trấn áp rồi? Tương Bạch Miên vừa cảm thấy may mắn, vừa cảm thấy không muốn nhìn thêm cách thức ở chung của các Thương Kiến Diệu nữa.
Sau khi đám người Gnawa bí mật lắp đặt xong, "Tổ điều tra cũ" lợi dụng sản phẩm công nghệ cao, đã bố trí xong hệ thống giám sát tòa nhà mà mục tiêu đang ở.
Sau đó họ rút lui vào một căn phòng cho thuê cách đó hơn một trăm mét theo đường chim bay.
Trong phạm vi này, Gnawa có thể đảm đương trạm cơ sở tạm thời, sử dụng cách thức mạng vô tuyến kịp thời xem được video ghi hình.
"Hiện giờ thế nào rồi?" Sau khi sắp xếp xong, Tương Bạch Miên hỏi Gnawa.
Gnawa trả lời như một chiếc máy:
"Tín hiệu đường truyền rất bình thường, hiện nay không phát hiện ra hình ảnh nào đáng chú ý."
"Chỉ là hơi tốn điện." Thương Kiến Diệu "thành thực" bổ sung giúp một câu.
"Đúng vậy." Gnawa bỏ pin tính năng cao đã dùng hết lúc trước vào thiết bị sạc điện.
Long Duyệt Hồng vừa nhìn ông ta làm vậy, vừa do dự nói:
"Phải giám sát tròn ba ngày?"
"Như vậy có quá, quá mức cẩn thận không?"
Tương Bạch Miên lắc đầu cười nói:
"Đối diện với "Ác mộng", cẩn thận như thế nào cũng không quá mức."
Cô lập tức nhìn quanh một vòng, thu lại nụ cười:
"Mọi người còn nhớ lúc tôi đến nhà Odick, đã hỏi Lawry hai câu không?"
"Hỏi đó có phải là nhà của cô ấy và Odick không, hỏi có phải Odick phát điên ở đó không..." Bạch Thần nói một lúc, đột nhiên im lặng, dường như nghĩ đến điều gì đó.
Tương Bạch Miên gật đầu với cô, nói:
"Nhà của Odick ở khu Hồng Cự Lang, hơn nữa không phải là nơi gần khu Thanh Cảm Lãm."
"Từ chỗ đó đến nhà trọ mà chúng ta gặp phải "Ác mộng" cách hơn năm cây số."
"Điều này chứng tỏ cái gì?"
"Chứng tỏ "Ác mộng" tập kích chúng ta, khiến ông chủ Ugo chết đi, đồng thời còn ảnh hưởng đến Odick khiến anh ta bị điên ở phạm vi ngoài năm cây số, thậm chí còn xa hơn."
"Điều này chứng tỏ phạm vi bao phủ của "Ác mộng" ít nhất là đạt đến năm cây số!"
Đây là sự ảnh hưởng khủng khiếp cỡ nào!
Lúc trước Long Duyệt Hồng hoàn toàn không suy nghĩ đến vấn đề này, vừa được Tương Bạch Miên chỉ ra, hắn hít vào một hơi, phải mất mười mấy giây để tiêu hóa thông tin này.
Hắn lo lắng nói:
"Công ty thực sự cảm thấy chúng ta có thể thử sao?"
Người mạnh nhất trong tiểu đội là Thương Kiến Diệu, phạm vi ảnh hưởng hiện nay còn chưa vượt qua hai trăm mét!
Trên mặt Tương Bạch Miên hiện ra nụ cười:
"Không, anh nên nghĩ như thế này: cơn "Ác mộng" khủng khiếp như vậy lại muốn phái một người đến chỗ chúng ta thuê lần trước để điều tra đầu mối thực địa, mà không phải dùng cách thức bí mật hơn ở chỗ cách ngoài mấy cây số. Điều này chứng tỏ "nó" rất có khả năng bị hạn chế khá nhiều."
"Cũng phải..." Long Duyệt Hồng như hiểu ra.
Điều này cũng chứng tỏ đối thủ mà "Tổ điều tra cũ" cần phải đối đầu xác suất cao là tay sai của "Ác mộng", chứ không phải là bản thân "nó".
Bốp bốp bốp, Thương Kiến Diệu vỗ tay.
Bạch Thần lại đưa ra một vấn đề khác:
"Nếu "Ác mộng" có thể khiến cho Odick ở khu Hồng Cự Lang phát điên, vậy tại sao chỉ có cư dân ở mấy chỗ trong khu Thanh Cảm Lãm là xuất hiện giấc mơ tập thể, mà không gồm người ở gần khu Hồng Cự Lang?"
Tương Bạch Miên nói bằng giọng suy đoán:
"Có lẽ là phòng tuyến giấc mơ của "Sao Mai Bình Minh" ở bên đó?"
"Sau này có thể nhờ họ xác nhận điều này."
"Ừm." Long Duyệt Hồng cảm thấy đây là cách giải thích hợp lí nhất.
Tương Bạch Miên lật cổ tay xem đồng hồ điện tử, nhìn quanh một vòng rồi nói:
"Nhân lúc rảnh rỗi, bây giờ chúng ta đưa ra một vài phương án đi."
"Được." Bạch Thần và Long Duyệt Hồng nhanh chóng đưa ra câu trả lời.
Đây là quy trình thường lệ trong hành động hằng ngày của "Tổ điều tra cũ", chỉ cần có thời gian, họ đều sẽ đưa ra một vài phương án để nhắm vào các diễn biến của sự việc.
Đương nhiên, bị giới hạn về sức lực, nhân thủ, tài nguyên và tính mâu thuẫn giữa các phương án khác nhau, họ chỉ có thể chọn ra mấy phương án có tính khả thi nhất để chuẩn bị, không thể nào thập toàn thập mỹ, tính toán không có chút sai sót nào.
Thương Kiến Diệu lấy ra bút máy mang theo bên người, coi nó như cái tẩu thuốc ngửi một cái.
Anh nhìn về phía Tương Bạch Miên, suy tính rồi hỏi:
"Cho dù hiện giờ phát hiện ra địa điểm của mục tiêu đang ở là cái bẫy, đưa ra một phương án có tính trực tiếp nhắm vào mục tiêu, chúng ta cũng không đủ thông tin để đi vào chi tiết."
Đúng vậy đúng vậy... Long Duyệt Hồng tỏ ý tán thành ở trong lòng.
Tương Bạch Miên mỉm cười:
"Việc này đợi lát nữa rồi thảo luận thêm."
"Bây giờ chúng ta đặt giả thiết về tay sai của "Ác mộng", cũng chính là người đàn ông đeo kính đen kia trước, bản thân hắn là một người thức tỉnh khá mạnh, ít nhất là cấp bậc "Hành lang tâm linh"."
"Việc này không cần phải đặt giả thiết, tôi cảm thấy hắn chính là như thế." Long Duyệt Hồng nói ra quan điểm của mình.
Hắn cho rằng nếu đối phương có thể trở thành tay sai của "Ác mộng", hơn nữa còn từng xuất hiện trong mơ, thì cấp bậc chắc chắn sẽ không quá thấp.
"Xác suất vượt qua 90%." Gnawa tìm ra mô hình số học, đưa ra kết quả tính toán.
Tương Bạch Miên mỉm cười, đưa ra vấn đề tiếp theo:
"Vậy thì hắn sẽ là người thuộc lĩnh vực nào?"
Thấy đám người Bạch Thần để lộ vẻ mặt suy tư, Tương Bạch Miên lắc đầu nói:
"Điều này rất khó để đưa ra suy đoán hữu hiệu, bởi vì chúng ta gần như không hề có thông tin nào."
"Không bằng thế này, mọi người vất vả một chút, sử dụng phương pháp liệt kê, phân tích hành vi của đối phương, từ đó lựa chọn suy đoán phù hợp nhất với tình huống hiện nay hoặc là suy đoán có khả năng uy hiếp đến chúng ta nhất, từ đó đặt ra phương án."
"Ví dụ như nếu hắn là người thức tỉnh cấp bậc "Hành lang tâm linh" lĩnh vực "Bồ Đề" Tháng Một, hắn sẽ xử lý nhiệm vụ mà "Ác mộng" giao cho như thế nào, làm sao tìm ra được tung tích của chúng ta, cũng sẽ thể hiện cái giá phải trả ở phương diện nào?"
Thương Kiến Diệu dùng bút máy chống cầm nói:
"Trong chuyện tương tự, "Kết nối số mệnh", "Thiên nhãn thông", "Thiên nhĩ thông" và "Đọc tâm đối phương" sẽ đưa ra những lựa chọn khác nhau."
Long Duyệt Hồng ở vừa gật đầu, vừa phụ họa:
"Nếu như người kia nắm giữ "Kết nối số mệnh", thì tương đương với người thức tỉnh lĩnh vực "Mạt Nhân", có thể đọc được ký ức, hai trường hợp này có thể hợp là một để xử lý."
"Nếu tôi có năng lực tương tự, lúc truy lùng dấu vết của một vài người, chắc chắn sẽ không bỏ qua cư dân xung quanh, tất nhiên sẽ trực tiếp đọc ký ức của họ, tìm kiếm hình ảnh tương ứng."
"Lúc đó, chúng ta ngụy trang không giống với bây giờ, nhưng xe jeep sau đó không có cải tạo và sơn lại, không loại trừ khả năng từng có người nhìn thấy chúng ta ra khỏi xe jeep."
"Mà truy lùng ký ức có chiếc xe jeep này, ừm, trên đường chúng ta không cố tình đi vào những con phố không người, vậy thì, vậy thì..."
Nói đến đây, Long Duyệt Hồng dừng lại một chút, thấp giọng kêu lên với vẻ kinh hãi:
"Hắn hẳn là có thể tìm được căn phòng mà chúng ta đã thuê lại ở khu Hồng Cự Lang!"
"Sau khi tìm ngược lại đầu mối, nếu tiếp tục kiên trì, còn có xác suất không nhỏ lần theo dấu vết đến đây!"
Đến đây!
Long Duyệt Hồng vừa dứt lời, đột nhiên cảm thấy bên ngoài yên tĩnh đến đáng sợ.
Trên con đường ngập tràn ánh mặt trời buổi chiều dường như không có người qua lại.
Chương 87: Lại đến thăm hỏi
Trong chớp mắt này, Long Duyệt Hồng có cảm giác tư duy bị ngưng trệ.
Dường như hắn và các đồng đội ở hai thế giới khác nhau, ở một nơi rất gần lại dùng thị giác xa xôi nhìn họ mở miệng ngậm miệng, nhưng không nghe thấy bất cứ âm thanh nào.
Giây tiếp theo, hắn phát hiện không biết Thương Kiến Diệu đã lấy "Ngọc sáu giác quan" ra từ lúc nào, cầm trong tay trái.
Gần như đồng thời, Long Duyệt Hồng nghe thấy giọng nói của tổ trưởng.
Giọng nói ấy giống như đến từ bầu trời, phá vỡ sự yên lặng xung quanh.
"Anh làm gì Tiểu Hồng đấy?" Tương Bạch Miên vừa bực mình vừa buồn cười, chất vấn Thương Kiến Diệu.
Thương Kiến Diệu thành khẩn đáp:
"Để hoàn cảnh phối hợp với lời nói của anh ta, tạo ra bầu không khí thích hợp nhất, chính xác nhất, tôi tạm thời cướp đoạt thính giác của anh ta."
"..." Năm đầu ngón tay phải của Long Duyệt Hồng phát ra âm thanh "leng keng".
"Chú ý nơi chốn!" Tương Bạch Miên mắng một câu, bất đắc dĩ nói với Long Duyệt Hồng: "Anh tiếp tục đi."
Long Duyệt Hồng lấy lại bình tĩnh, nhìn Bạch Thần một cái rồi nói:
"Nói chung, nếu như mục tiêu là người thức tỉnh lĩnh vực "Bồ Đề", nắm giữ "Kết nối số bệnh", hoặc là người thức tỉnh lĩnh vực "Mạt Nhân", có thể đọc được ký ức của người khác, vậy hắn hoàn toàn có thể lần theo dấu vết của chúng ta đến phòng an toàn khu Hồng Cự Lang, đuổi theo đến nơi này, xác suất không hề nhỏ."
Tương Bạch Miên gật đầu:
"Đây đúng là tình huống cần cảnh giác."
"Nhưng không cần thiết phải quá căng thẳng, hiển nhiên, "Ác mộng" khá sợ thầy Đỗ Hoành và Tiểu Xung, nếu không thì "nó" đã không phải qua vài ngày mới phái người đến tìm chúng ta."
"Mà căn phòng an toàn chúng ta thuê ở khu Hồng Cự Lang cách chỗ ở lúc trước của Tiểu Xung rất gần, thầy Đỗ Hoành cũng từng xuất hiện ở khu phố đó, nếu "Ác mộng" quả thật mạnh đến mức khủng khiếp như chúng ta phân tích, "nó" hẳn sẽ cảm ứng ngay được."
"Như vậy, sau khi tay sai của "nó" tìm đến gần đấy, chắc chắn sẽ không dám lỗ mãng, tất nhiên sau vài lần thử và quan sát, xác nhận thật sự không có vấn đề gì, hẳn là sẽ tiếp tục."
Lúc trước lựa chọn chuẩn bị căn phòng an toàn ở khu vực đó, Tương Bạch Miên đã suy tính dựa việc Tiểu Xung và Đỗ Hoành từng hoạt động ở nơi đó để làm ra sự uy hiếp nhất định.
Gnawa đồng ý với lời nói của Tương Bạch Miên:
"Sáng hôm qua mục tiêu bắt đầu đi tìm chúng ta, nếu hắn nắm giữ "Kết nối số mệnh" hoặc là năng lực đọc được ký ức của người khác, hơn nữa dọc đường không xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, tối ngày hôm qua hẳn là đã định vị được chúng ta, có thể nhân lúc đêm tối tập kích."
"Mà điều này không hề xảy ra."
"Cho nên, hoặc là hắn không có một trong hai loại năng lực này, hoặc là "Ác mộng" đứng sau lưng hắn quả thực lo lắng khu vực đó vẫn còn Tiểu Xung và Đỗ Hoành đang ẩn náu."
Bốp bốp bốp, Thương Kiến Diệu vỗ tay cho Gnawa:
"Sao anh không cướp đoạt thính giác của ông ấy, à, không quấy nhiễu tín hiệu điện từ mà ông ấy thu được?" Long Duyệt Hồng giận dữ nói một câu.
Thương Kiến Diệu hùng hồn đáp lại:
"Lão Gna không căng thẳng và sợ hãi."
Quả nhiên, anh chỉ muốn dọa Tiểu Hồng mà thôi... Tương Bạch Miên thầm "xí" một tiếng trong lòng.
"Tôi có thể bắt chước ra cảm xúc về phương diện này." Gnawa nhấn mạnh.
Không cho đám người Thương Kiến Diệu có cơ hội thảo luận chuyện cảm xúc của người máy thông minh, Tương Bạch Miên đưa ánh mắt về phía Long Duyệt Hồng.
Long Duyệt Hồng sắp xếp lại lời lẽ, tiếp tục đưa ra phân tích của mình:
"Trong việc che giấu hành tung của bản thân, nếu như mục tiêu nắm giữ "Kết nối số mệnh", đồng thời còn có năng lực biết trước, vậy thì chắc hẳn hắn có thể lờ mờ nhìn ra chúng ta sẽ định vị được chỗ ở của hắn, từ đó nhân cơ hội đặt bẫy, cố ý tự làm lộ hành tung."
"Nếu như mục tiêu có thể đọc được ký ức của người khác, đồng thời còn có thể sửa chữa ký ức ở mức nhất định, vậy thì những người mà Thương Kiến Diệu từng hỏi, hoặc là trong đầu cho rằng mình là đồng bọn của mục tiêu, sau đó tìm cơ hội thông báo tình hình, hoặc là ký ức của họ đã bị sửa chữa một cách vô thức, thông tin nói cho Thương Kiến Diệu biết không giống với tình hình thực tế, sau từng tầng dẫn dắt, chúng ta đã đi đến nơi đối phương thiết lập sẵn, xác suất cao là một cái bẫy."
"Nhìn từ kết quả hiện nay, việc thông báo tình hình sau đó có thể cơ bản loại trừ."
"Ừm... Nếu như mục tiêu không có các năng lực mà tôi vừa nói, vậy thì chỉ có thể nói hắn chưa từng nghĩ đến việc mình sẽ bị bại lộ, cũng sẽ không thực hiện các biện pháp che giấu tương ứng."
Bốp bốp bốp, lần này người vỗ tay là Tương Bạch Miên.
Cô mỉm cười khen ngợi:
"Không tệ, suy nghĩ rõ ràng, từng bước triển khai, không bỏ sót chỗ nào."
Nói xong, Tương Bạch Miên nghiêm mặt tổng kết:
"Đây là hai tình huống trọng điểm cần phải đề phòng."
"Được rồi, tiếp theo là phân tích lĩnh vực "Bình Minh" Tháng Hai.
Bạch Thần chủ động lên tiếng:
"Giấc mơ thuộc lĩnh vực "Bình Minh", có thể khiến người đang mơ nhớ lại hình ảnh từng nhìn thấy trong giấc mơ, Odick đã từng làm như vậy."
"Nó tương tự với "Kết nối số mệnh," "Đọc ký ức", nhưng lại bị hạn chế trong hoàn cảnh và trường hợp, có thể xử lý như phiên bản yếu hơn..."
"Nhìn từ năng lực của ông chủ Ugo, họ còn có thể cường hóa khứu giác, đồng thời nó cũng là vũ khí lợi hại để lần theo dấu vết." Tương Bạch Miên bổ sung giúp một điểm: "Có điều, lúc chúng ta thay đổi lớp ngụy trang, có chú ý thay đổi mùi trên cơ thể."
Họ dựa vào nước hoa hết hạn, nước thuốc đuổi côn trùng và một vài thảo mộc, côn trùng, động vật có mùi đậm.
Cứ như vậy, "Tổ điều tra cũ" phân tích từ "Bồ Đề" Tháng Một đến "Hai Mặt Trời" Tháng Bảy.
"Xuất phát từ đôi mắt bất thường của mục tiêu, khả năng hắn thuộc lĩnh vực "Hai Mặt Trời" và "Tư Mệnh" cũng không thấp, "Bình Minh" vừa rồi cũng tính." Thương Kiến Diệu vuốt cằm nói.
Lĩnh vực "Hai Mặt Trời" gồm các phương diện liên quan đến mắt, thị giác, "Bình Minh" lại tồn tại ảnh hưởng về phương diện thị giác bất thường.
Mà người thức tỉnh lĩnh vực "Tư Mệnh" Thương Thương Kiến Diệu gặp được lúc trước có cái giá phải trả là con ngươi không thể chuyển động.
Long Duyệt Hồng nghe vậy, hơi cau mày nói:
"Không giống lắm."
"Nếu một mắt to một mắt nhỏ là cái giá phải trả, đến cấp bậc "Hành lang tâm linh", chắc chắn không thể chỉ ở mức độ này."
Hắn thấy ít nhất phải là một con mắt không thể mở ra được nữa, một con mắt không thể đóng lại được nữa, mới có thể phù hợp với cấp bậc "Hành lang tâm linh".
"Không." Thương Kiến Diệu mỉm cười lắc đầu: "Tôi đang chỉ sự bất thường luôn đeo kính đen."
"Không phải để che giấu điểm đặc thù về kích cỡ mắc sao?" Bạch Thần hỏi lại giúp Long Duyệt Hồng.
Tâm trạng của Long Duyệt Hồng lập tức trở nên tốt hơn.
"Nếu chỉ để che giấu điểm đặc thù về kích cỡ mắt, kính màu trà chẳng phải là sự lựa chọn thích hợp hơn sao? Ít nhất đến buổi tối nó cũng không quá bắt mắt." Thương Kiến Diệu giơ "Ngọc sáu giác quan" lên trước mắt, giả vờ nó là nửa bên mắt kính.
Tương Bạch Miên khẽ gật đầu:
"Như thế có thể giải thích được vì sao đến tối mục tiêu vẫn còn đeo kính đen."
"Cái giá phải trả của hắn có lẽ là sợ ánh mặt trời, đến khi tiến vào cấp bậc "Hành lang tâm linh", nó biến chất, trở thành ngay cả ánh đèn thông thường cũng sợ."
Bởi vậy hắn phải luôn đeo kính đen, trừ phi tiến vào khu vực không có đèn đường.
Tương Bạch Miên còn nói tiếp:
"Nhưng vấn đề ở chỗ là, người thức tỉnh lĩnh vực "Hai Mặt Trời" hình như không có năng lực lần theo dấu vết gì."
"Ừm, khả năng là vì chúng ta mới gặp được quá ít người, có lẽ trong số họ một vài người có thể nhìn thấy thứ mà tình huống bình thường không thể nhìn thấy được, từ đó lần theo dấu vết, tìm ra chúng ta."
"Đây là một tình huống trọng điểm khác cần phải đề phòng." Gnawa từng là thị trưởng Tarnan thuận thế đưa ra tổng kết.
Long Duyệt Hồng lại nói:
"Lĩnh vực "Tư Mệnh" hẳn là không có khả năng lắm, năng lực mà họ biểu hiện ra nhìn có vẻ chỉ liên quan đến các bản năng duy trì sinh mạng như hô hấp, tim đập."
Điểm này, không ai phản đối.
Thảo luận đến "Gương Vỡ" Tháng Mười Một, "Tổ điều tra cũ" rốt cuộc cũng hoàn thành cơn bão táp suy nghĩ như chạy marathon này.
Họ liệt kê các trường hợp phù hợp nhất với hiện trạng hoặc có thể uy hiếp nhất đến bản thân, đưa ra các phương án nhất định.
"Phù." Tương Bạch Miên thở hắt ra, liếc nhìn ngoài cửa sổ nói: "Ngoài ra còn có một điểm, chúng ta không thể bỏ qua."
"Odick nhìn thấy hai người, bên trái một người, bên phải một người, tay sai của "Ác mộng" mà chúng ta cần đối phó rất có khả năng không chỉ có một."
Đây là coi khung ảnh ở giữa kia trở thành "Ác mộng" để xử lý.
"Nhưng người kia chúng ta hoàn toàn không có đầu mối." Với năng lực phân tích của Gnawa cũng không có cách nào.
Không bột đố gột nên hồ!
Tương Bạch Miên gật đầu:
"Cho nên tôi định đến thăm Odick một lần nữa."
"Odick chỉ biết lặp lại hai câu kia..." Long Duyệt Hồng cảm thấy không thể đào bới ra thêm được điều gì.
Tương Bạch Miên cười nói:
"Hỏi thêm chắc chắn không có kết quả, nhưng quan sát thì chưa chắc."
"Ngoại trừ những tư duy mà "Này" cấy ghép cho anh ta, tôi muốn xem anh ta có bao nhiêu hành vi không giống với lúc trước."
"Chưa biết chừng người bị điên trong cơn "Ác mộng" sẽ bất giác mô phỏng theo một vài thứ cảm nhận được lúc đó, hoặc là bị sự điên cuồng tương ứng lây nhiễm, để lại vết tích."
"Đây là một phương hướng..." Long Duyệt Hồng bị thuyết phục.
Tương Bạch Miên lập tức sắp xếp:
"Tôi và "Này" đi, Tiểu Hồng, Tiểu Bạch, hai người tìm một căn phòng không người ở xung quanh để ẩn náu, âm thầm quan sát động tĩnh của camera giám sát ở nơi này, chú ý trên đường phải tránh né từng người."
"Lão Gna ở lại đây, kiểm soát số camera này, chuẩn bị sẵn sàn khả năng bị tập kích."
Mấy thành viên của "Tổ điều tra cũ" nhanh chóng đáp lại:
"Rõ, tổ trưởng!"
...
Trong nhà Odick, khu Hồng Cự Lang.
Thương Kiến Diệu và Tương Bạch Miên một lần nữa gặp được Lawry.
"Odick đâu?" Thương Kiến Diệu quan tâm hỏi han.
Tương Bạch Miên mỉm cười bổ sung:
"Lần này chúng tôi tới định khám lại, xem hiệu quả điều trị có giảm bớt hay không, có cần củng cố hoặc thay đổi không."
"Hiểu rồi." Lawry vô cùng cảm kích: "Odick đến nghiệp đoàn thợ săn, muốn xem có nhiệm vụ gì có tính nguy hiểm thấp có thể nhận không, chắc là anh ấy sẽ nhanh chóng trở về thôi."
"Vậy sao cô không ra ngoài?" Thương Kiến Diệu tò mò hỏi.
Mặc dù Odick là thợ săn cao cấp, nhưng một phần rất lớn trong thu nhập dùng để trợ giúp các giáo hữu khó khăn, không thể nào để Lawry làm bà chủ toàn thời gian như các phu nhân quý tộc khác.
Lawry liếc nhìn Thương Kiến Diệu:
"Hôm nay là chủ nhật, tôi là giáo viên của một trường công lập."
"A..." Thương Kiến Diệu như hiểu ra.
Tương Bạch Miên cố gắng kéo đề tài về quỹ đạo:
"Cô Lawry, chúng tôi muốn biết mấy ngày nay Odick có biểu hiện ra sự bất thường nào so với trước kia không? À, không nhất định là bất thường, còn có thể là hành vi và thói quen."
"Ngoại trừ những lúc lặp lại mấy câu nói kia thì thỉnh thoảng sẽ nổi nóng, kích động..." Lawry nhớ lại, lẩm bẩm nói.
Qua vài giây, cô chỉ vào bàn trà, tủ và đồ trang trí trong phòng khách rồi nói:
"Anh ấy thích dọn dẹp hơn so với trước đây, đồ đạc phải bày thật chỉnh tề, phải trái cân xứng."
Chương 88: Thêm nhiều điều bất thường
"Gọn gàng ngăn nắp, phải trái cân xứng?" Tương Bạch Miên hỏi lại một câu như xác nhận.
Lawry chỉ vào bàn trà, nói khá khẳng định:
"Đúng vậy."
"Các cô xem..."
A, nếu Tiểu Hồng ở đây, nghe thấy mấy chữ này, chắc chắn lại xuất hiện chứng rối loạn căng thẳng sau sang chấn... Trong đầu Tương Bạch Miên tự động nảy ra một suy nghĩ như vậy.
Lời thầm kêu ca của cô, Lawry đương nhiên không nghe thấy, cô ta tiếp tục tự nói:
"Ở đây vốn phải có một lọ hoa, một chiếc hộp gỗ đựng khăn giấy, hai chiếc tách uống nước."
"Nhưng anh ấy nói lọ hoa và hộp gỗ không thể nào để đối xứng, phải bỏ ra ngoài."
Theo lời Lawry, Tương Bạch Miên và Thương Kiến Diệu đưa ánh mắt về phía bàn trà, phát hiện bên trên chỉ còn lại bốn chiếc chén sứ uống nước, trong đó có hai cái được thêm vào bởi vì hôm nay họ đến thăm.
Chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế về tính đối xứng? Tương Bạch Miên quay đầu lại, thuận tiện liếc Thương Kiến Diệu một cái.
Thương Kiến Diệu gật đầu với cô.
Nhưng Tương Bạch Miên hoàn toàn không hiểu cái gật đầu này của anh rốt cuộc có ý gì.
Là tán đồng lời nói của Lawry, hay là nghe thấy tiếng lòng của cô?
Lawry không nhận thấy sự tương tác ngầm giữa hai người này, thở dài nói:
"Thực ra việc này cũng tạm ổn, chỉ là hơi mệt, luôn phải chú ý đến cách bày biện đồ đạc, còn có quần áo và kiểu tóc của mình."
Ừm, Odick cũng không tức giận vì điều này, chỉ là anh ấy sẽ lặng lẽ bày những thứ này thành kiểu mà mình muốn, vô cùng kiên trì."
Điều này khiến Tương Bạch Miên nhớ lại câu nói "một con mắt to, một con mắt nhỏ, không phải người tốt, tao giúp mày móc xuống nhé".
Nó cũng là một cách thể hiện chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế về tính đối xứng, chỉ là điên cuồng hơn, hung ác hơn.
Thương Kiến Diệu nghe xong, vuốt cằm nói:
"Ngoại trừ việc này, còn gì khác không?"
"Không có." Lawry chậm rãi lắc đầu, dường như vẫn còn đang nhớ lại các chi tiết sống khi sống chung với Odick hai ngày hôm nay.
Cô ta im lặng một lát, do dự nói:
"Còn có một việc, không biết có tính không..."
"Cứ việc nói, có tính hay không là do người điều trị quyết định." Thương Kiến Diệu "thích điều mới mẻ, thích sắm vai" nói bằng giọng của bác sĩ tâm thần có thâm niên.
Lawry vô cùng cảm kích vì anh đã bước đầu chữa khỏi cho Odick, cũng có chút tin tưởng vào y thuật của anh, nghe vậy thì không do dự nữa:
"Hình như anh ấy nhát gan, yếu mềm hơn lúc trước."
"Hôm nay trước khi ra ngoài đến nghiệp đoàn thợ săn, anh ấy phải soi gương, lẩm bẩm một hồi mới lấy được dũng khí."
Bác sĩ Thương Kiến Diệu gật đầu:
"Việc này là một loại sang chấn tâm lý."
"Đơn giản mà nói, chính là kết quả bi thảm khi đối diện với "Ác mộng" lúc trước đã để lại bóng ma tâm lý trong lòng anh ấy, anh ấy không còn tự tin giống trước kia, nảy sinh nỗi sợ hãi đối với những chuyện nguy hiểm nhất định, dễ thể hiện ra sự mềm yếu trước mặt những người mạnh mẽ."
"Điều này cần giải quyết bằng việc điều trị dài lâu, nhưng không phải vấn đề lớn lao gì, không cần quá lo lắng."
"Tôi hiểu rồi." Lawry thở phào một cái: "Thảo nào hai hôm nay tôi khăng khăng bảo anh ấy ở trong nhà, đừng đi gặp các giáo hữu kia nữa, anh ấy lại đồng ý. Đây là điều không bao giờ xảy ra vào lúc trước. Ừm, ngoại trừ anh ấy rất kiên trì trong việc thu dọn và bày biện đồ đạc, những việc khác anh ấy đều lựa chọn nghe theo tôi."
Sau vài lần hỏi đi hỏi lại, Tương Bạch Miên và Thương Kiến Diệu rốt cuộc cũng xác nhận Odick không có bất thường nào khác.
Bởi vì lo lắng Bạch Thần, Long Duyệt Hồng và Gnawa ở bên kia xảy ra chuyện ngoài ý muốn, họ không đợi Odick về, chủ động tạm biệt, xuống tầng một, lên chiếc xe thuê của mình.
Để không liên lụy đến gia đình Odick, họ lái chiếc xe vào một con ngõ nhỏ không người, sau khi rẽ qua bảy tám chỗ ngoặt mới đi vào con đường chính xác để quay về khu Thanh Cảm Lãm.
Sau khi có nhiều công dân gia nhập quân đội, thành phố Ban Sơ càng yên tĩnh hơn vào ban ngày, có rất nhiều con đường không có cửa hàng phải mười mấy, hai mươi phút mới có một người đi qua.
"Hiện giờ xem ra, trên người Odick có bốn sự bất thường: nóng nảy, chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế về tính đối xứng, nhát gan mềm yếu và tinh thần hỗn loạn." Tương Bạch Miên ngồi ở ghế lái phụ, đưa ra tổng kết từ những điều thu hoạch được trong buổi đến thăm lần này.
"Thật là thảm..." Thiền sư "Phổ Độ" từ bi hỷ xả cảm thán một câu từ tận đáy lòng.
Bất kể ai gặp phải một trong những vấn đề bất thường đó đều sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống sinh hoạt hằng ngày, chỉ một mình Odick đã bị cả bốn vấn đề.
Thiền sư "Phổ Độ" còn chưa dứt lời, Thương Kiến Diệu "ghét ác như thù" đã bổ sung thêm:
"Cho nên việc này không thể cứ thế bỏ qua!"
Thương Kiến Diệu "coi trọng tình cảm" cũng nói theo:
"Nếu như có thể giải quyết được tay sai của "Ác mộng", tìm được đầu mối để đối phó với "nó", chưa biết chừng có thể giúp Odick thực sự hồi phục."
Trong lúc các Thương Kiến Diệu tôi một câu, anh một lời, Tương Bạch Miên không thể chen mồm vào được.
Đợi giọng nói vang vọng trong xe từ từ lắng xuống, cô mới thở hắt ra nói:
"Người bị điên do "Ác mộng" ảnh hưởng, một lần sẽ xuất hiện nhiều triệu chứng bệnh đến thế sao?"
Trong nhận thức của cô, hẳn là chỉ có tinh thần hỗn loạn hoặc là nóng nảy thôi mới đúng.
Tuy chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế về tính đối xứng nghiêm trọng đến một mức độ nhất định, cũng được coi là bệnh tinh thần, nhưng thường không móc nối với việc bị phát điên.
Nhát gan mềm yếu cũng không được tính là bệnh tinh thần.
Hơn nữa trong bốn sự bất thường này thiếu đi tính liên hệ tất yếu, ở lĩnh vực bệnh tinh thần, chỉ có nóng nảy và tinh thần rối loạn là thường cùng xuất hiện.
Tương Bạch Miên bước đầu nghi ngờ nhát gan mềm yếu đúng như những gì Thương Kiến Diệu nói, là bóng ma tâm lý để lại sau khi Odick gặp phải "Ác mộng".
Lúc này, Thương Kiến Diệu đã bình tĩnh, nói:
"Xem ra, lúc đó Tiểu Bạch đã đoán đúng rồi."
""Một con mắt to, một con mắt nhỏ" là hình ảnh Odick nhìn thấy trong "Ác mộng", "không phải người tốt, ta xúc người móc xuống" là lời lẽ mà anh ta tự thêm vào sau khi xuất hiện chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế về tính đối xứng."
Nghe thấy hai câu này, Tương Bạch Miên chợt lầm bầm:
"Xuất hiện..."
Cô trầm ngâm một lát, đột nhiên nghiêng người nhìn Thương Kiến Diệu:
"Vì sao không phải là bị "lây nhiễm"?"
"Trước khi chúng ta xuất phát đến thăm Odick và Lawry, không phải đã đoán rằng một vài điều bất thường sinh ra trên người anh ta có khả năng xuất phát từ việc anh ta mô phỏng lại một vài thứ cảm giác được lúc đó, hoặc là dấu vết lưu lại sau khi anh ta bị "lây nhiễm" sự điên cuồng sao."
Thương Kiến Diệu giảm tốc độ xe, để tay phải bỏ ra khỏi vô lăng, vuốt cằm nói:
"Nếu như bị lây nhiễm hoặc là mô phỏng theo, chắc chắn phải có ngọn nguồn hoặc đối tượng tham khảo."
""Bên trái một người, bên phải một người, ở giữa là một khung ảnh nhỏ", bản thân việc này cũng rất đối xứng, lúc ấy tôi đã từng nói rồi."
Đầu óc Tương Bạch Miên quay cuồng suy nghĩ, ngoài mặt lại điềm tĩnh.
Thương Kiến Diệu nghĩ một lúc rồi nói:
"Ý của cô là, khung ảnh hoặc là một người khác, có chứng ám ảnh cưỡng chế về tính đối xứng?"
"Bọn họ thông qua "Ác mộng" "truyền nhiễm" vấn đề này cho Odick?"
"Có lẽ..." Đầu tiên Tương Bạch Miên trả lời một câu không chắc chắn lắm, sau đó chợt ngồi thẳng dậy: "Nếu quả thật là vậy, mục tiêu mà chúng ta đang lần theo dấu vết kia luôn đeo kính râm, có lẽ không phải là sợ ánh sáng hoặc là muốn che giấu đặc thù về ngoại hình, mà vì đồng bọn của hắn có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế về tính đối xứng, nếu không làm vậy, sẽ dẫn đến nội chiến!"
"Buổi tối lúc hắn đi hỏi đường, đồng bọn của hắn đang ẩn náu ở xung quanh!"
...
Khu Thanh Cảm Lãm.
Gnawa ngồi ở trong phòng vừa chú ý đổi pin tính nâng cao cần sạc điện, vừa cảm thấy nhàn rỗi, bèn coi tất cả camera là "mắt", theo dõi theo thời gian thực.
Đối diện chênh chếch căn phòng này, cách một hành lang, trong căn phòng gần cửa cầu thang, Bạch Thần và Long Duyệt Hồng đang ẩn nấp.
Chỗ này không có ai ở, trên bàn ghế tích một lớp bụi dày, lúc trước Bạch Thần và Long Duyệt Hồng nhân lúc trên hành lang yên tĩnh, không người qua lại, đã mở khóa, lẻn vào trong.
Ở trong phòng này, họ thông qua ổ khóa, mắt mèo có thể nhìn thấy tình huống trên cửa cầu thang, dựa vào camera lắp đặt ở vị trí bí mật, có thể quan sát được chỗ phòng trọ của Gnawa có gì bất thường không.
Long Duyệt Hồng lặp đi lặp lại các trường hợp đã liệt kê ra lúc trước ở trong đầu, tránh cho mình quên mất phương án tương ứng.
"Không cần quá căng thẳng, càng căng thẳng càng dễ quên những chi tiết không nên quên, phạm phải sai lầm không nên phạm." Bạch Thần vừa thông qua mắt mèo, nhìn ra bên ngoài, vừa trấn an Long Duyệt Hồng một câu.
Đúng vậy, không được căng thẳng, phải để Tiểu Bạch cảm thấy mình chín chắn vững vàng, đáng tin cậy... Long Duyệt Hồng hít sâu một hơi rồi chậm rãi thở ra, dùng cách này để ổn định tâm trạng của mình.
Không biết qua bao lâu, Bạch Thần đột nhiên thấp giọng nói:
"Có người đi lên."
Long Duyệt Hồng bất giác đến gần cánh cửa.
Bạch Thần quay đầu lại nhìn hắn một cái, để giọng nói nhỏ hơn nữa:
"Anh dùng máy tính xem."
"Đừng chen chúc ở cửa, như vậy trong phạm vi của người thức tỉnh sẽ vô cùng đáng ngờ."
"Được..." Long Duyệt Hồng nhẹ chân nhẹ tay quay trở về bên cạnh chiếc bàn đã được dọn dẹp.
Máy tính xách tay của Bạch Thần vẫn đang mở, dùng trạm cơ sở do Gnawa đảm nhiệm làm nguồn tín hiệu, hiển thị hình ảnh mà camera giám sát ở ngoài cửa quay được.
Long Duyệt Hồng liếc nhìn lại, thấy một người đàn ông mặc quần áo bình thường, ngoại hình bình thường tiến vào tầng lầu này, rẽ về phía bên phải.
Hiện giờ đang là buổi trưa, rất nhiều người làm việc gần đây sẽ lựa chọn quay về nhà ăn cơm, có người ra vào không phải là chuyện kỳ lạ gì.
Nhưng người đàn ông này lại dừng trước cửa phòng của Gnawa.
Hắn ta giơ tay gõ cửa phòng, giọng nói lớn đến mức vang đến tận chỗ Bạch Thần và Long Duyệt Hồng bên này:
"Mở cửa ra, tôi về rồi đây!"
Hắn gõ cửa vài giây, lại thử lấy chìa khóa đeo bên hông xuống.
Đúng lúc này, đằng sau cánh cửa vang lên giọng nói cố gắng mô phỏng lại giọng con người của Gnawa:
"Anh là ai?"
"Anh là ai?" Người đàn ông vô cùng kinh ngạc.
Hắn lập tức liếc nhìn xung quanh, vỗ trán mình nói:
"Mẹ kiếp!"
"Đi nhầm tầng rồi!"
Hắn không xin lỗi mà xoay người, bước nhanh về phía cửa cầu thang, dường như muốn né tránh cảnh tượng khiến người ta xấu hổ này.
Việc này trông giống như là tình cờ.
Nhưng Bạch Thần không chủ quan, thấp giọng tự nói:
"Bị người khác ảnh hưởng ký ức?"
"Nếu quả thật là vậy..." Long Duyệt Hồng phụ họa theo thói quen.
Tiếp đó, hắn kinh hãi:
"Là hàng xóm cùng một tầng với mục tiêu, liệu chúng ta có bị lén lút đọc ký ức không?"
Chương 89: Gọi điện thoại
Trong chiếc xe thuê, nghe thấy lời suy đoán của Tương Bạch Miên, Thương Kiến Diệu cũng trở nên hăng hái:
"Chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế về tính đối xứng là cái giá phải trả của lĩnh vực nào?"
Tương Bạch Miên suy tư rồi đáp:
"Tên như ý nghĩa, tôi đoán là "Cán Cân Vàng" Tháng Sáu, vị Chấp tuế này chú ý đến sự cân đối, mà nó thường thể hiện ở tính đối xứng, cái giá phải trả tương ứng là chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế về tính đối xứng vô cùng hợp lý."
""Cán Cân Vàng" Tháng Sáu chủ yếu ảnh hưởng đến cơ thể, bao gồm cả việc khiến người ta bị liệt, đúng rồi, một vài người thức tỉnh ở lĩnh vực này còn có thể quấy nhiễu linh cảm, che giấu cơ thể, giỏi về ẩn nấp ám sát." Thương Kiến Diệu nhớ lại tin tức mà công ty cung cấp và các thông tin tiểu đội thu thập được ở những nơi khác.
Tương Bạch Miên chợt có linh cảm:
"Đồng bọn của tên đeo kính đen kia, người ở bên còn lại của khung ảnh, rất có khả năng nắm giữ năng lực che giấu cơ thể, quấy nhiễu linh cảm, người đàn ông đeo kính đen kia trông có vẻ như đang hoạt động một mình, thực sự ra còn có một người đang âm thầm đi theo!"
"Đây cũng là nguyên nhân vì sao ngay cả buổi tối hắn cũng không dám tháo kính đen xuống."
Nếu như đồng bọn bị chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế về tính đối xứng nhìn thấy kích cỡ mắt hắn, rất có khả năng hắn sẽ bị giải quyết ngay tại trận.
Thương Kiến Diệu đầu tiên là gật đầu, sau đó thành thật bĩu môi nói:
"Điều này không có khả năng lắm."
"Một người thức tỉnh cấp bậc "Hành lang tâm linh" bị chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế về tính đối xứng, không thể nào hoạt động bình thường."
"Trên Đất Xám, những thứ lệch lạc chỗ nào cũng có, khu Thanh Cảm Lãm càng là như thế, nếu tôi là hắn ta, nhìn thấy cái này là nổi giận, nhìn thấy cái kia là muốn tiêu hủy, cuối cùng chẳng phải đi đến đâu làm nổ đến đó, tự làm mình tức chết hay sao?"
Lúc xây dựng nhà cửa ở khu Thanh Cảm Lãm, chúng vốn rất đối xứng, nhưng qua nhiều năm, rất nhiều chỗ xây dựng, sửa sang bừa bãi, có những căn nhà chiếm cả lòng đường, dây điện giăng mắc như mạng nhện, người có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nghiêm trọng về tính đối xứng nhìn thấy chúng, có lẽ sẽ tụ máu não ngay tại trận.
Trong những cuộc thảo luận tương tự, từ trước đến nay Tương Bạch Miên chưa bao giờ để ý đến mặt mũi, chỉ thừa nhận những điều có lý.
Cô khẽ gật đầu nói:
"Cũng phải."
Cô lập tức đưa ra suy nghĩ mới:
"Dùng phương pháp nào đó giảm thấp mức độ của chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế về tính đối xứng, hoặc là đã khống chế được ý muốn phá hoại của hắn?"
"Có thể, nhưng cùng lắm là sách lược tạm thời, không thể nào duy trì thời gian dài, cô hẳn cũng rất rõ, muốn dựa vào ngoại lực để làm giảm ảnh hưởng của cái giá phải trả thường sẽ hoàn toàn phản tác dụng, cho dù tương đối đơn giản, quả thực có thể sản sinh hiệu quả, nhưng cũng phải thông qua thời gian rất dài để thích ứng mới có thể phát huy tác dụng." Thương Kiến Diệu nói một cách rõ ràng.
Tôi không rõ... Tương Bạch Miên cố gắng khiến mình quên đi chuyện từng bị mù đường.
Cô nhìn cửa xổ xe bên cạnh, nói:
"Ý của anh là, người bị chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế về tính đối xứng bình thường sẽ không ra ngoài, sống trong thế giới nhỏ đối xứng của mình, chỉ có thời khắc mấu chốt, hoặc là lúc cần di chuyển, mới kiểm soát cái giá phải trả, để thực hiện hành động?"
"Tôi cho là như vậy." Thiền sư "Phổ Độ" bình thản đáp lại.
"Nếu người kia không ẩn náu ở bên cạnh mục tiêu, vậy vì sao đến tối hắn vẫn còn đeo kính đen? Lẽ nào lúc trước tôi đã suy đoán sai, hắn thực sự sợ ánh sáng?" Tương Bạch Miên thuận thế suy tư tiếp.
Sau khi cô ngừng lại một chút, không cần Thương Kiến Diệu trả lời, hai mắt cô đã sáng rực lên:
"Nhát gan mềm yếu."
"Đúng vậy, nhát gan mềm yếu!"
"Người đàn ông đeo kính đen kia, cái giá phải trả của hắn ta rất có khả năng là nhát gan mềm yếu!"
Đây là một trong những điều bất thường xuất hiện thêm trên người Odick.
Thương Kiến Diệu phụ trách lái xe dùng một tay vuốt cằm:
"Hắn không tháo kính đen xuống, là vì đồng bọn của hắn hoặc là "Ác mộng" do khung ảnh đại diện đã từng cảnh cáo hắn vì điều đó, mà hắn nhát gan mềm yếu, cho nên dù rời khỏi đồng bọn hoặc là sự theo dõi của "Ác mộng", hắn cũng không dám vi phạm?"
Đây chính là nhát gan mềm yếu cấp bậc "Hành lang tâm linh".
Tương Bạch Miên bỗng phấn khởi:
"Đúng vậy!"
"Anh có nhớ rõ câu nói kia không?"
"Một con mắt to, một con mắt nhỏ, không phải người tốt, tao móc xuống giúp mày nhé!"
"Có lẽ đây chính là lời cảnh cáo mà đồng bọn hoặc "Ác mộng" do khung ảnh đại diện đã đưa ra, dùng cách thức nào đó mà hiện ra trong giấc mơ, chứ không phải là do Odick tự thêm vào!"
Như vậy là hợp logic rồi!
Thương Kiến Diệu cũng rất phấn khởi:
"Nhát gan mềm yếu là lây nhiễm từ người đàn ông đeo kính đen, chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế về tính đối xứng đến từ đồng bọn của hắn hoặc là "Ác mộng", nóng nảy và tinh thần hỗn loạn là xuất phát từ đồng bọn của mục tiêu, hoặc là "Ác mộng" do khung ảnh đại diện, hai vấn đề còn lại mới là bệnh tinh thần do bị kích thích hoặc sau sang chấn?"
Đợi đã, tại sao mình cũng phải phấn khởi với tên này... Tương Bạch Miên cố gắng khống chế tâm trạng, nói thêm:
"Người nhát gan thường cẩn thận, luôn cân nhắc các loại nguy hiểm."
"Cho nên, người đàn ông đeo kính đen đến bây giờ vẫn chưa tìm được chúng ta, không phải vì hắn không có cách, mà do hắn kiêng kỵ quá nhiều thứ, có quá nhiều nhân tố bất trắc cần loại trừ, cũng không đủ dũng khí, không đủ to gan đến thăm dò khu phố mà Tiểu Xung và thầy Đỗ Hoành từng đến, lại lựa chọn biện pháp quanh co, tốn nhiều thời gian hơn?"
Như vậy phù hợp với tình huống trước mắt, là một trong những bước to gan đặt giả thiết, thận trọng đi kiểm chứng.
Thương Kiến Diệu sờ chiếc điện thoại di động mới mua, có kết nối mạng thông tin của thành phố Ban Sơ để trong túi, hăng hái nói:
"Như vậy, nhát gan mềm yếu là cái giá phải trả của lĩnh vực nào?"
Tương Bạch Miên nhíu mày:
"Cái này không rõ ràng như chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế về tính đối xứng..."
...
Khu Thanh Cảm Lãm, trong căn phòng mà Bạch Thần và Long Duyệt Hồng đang ẩn náu.
"Là hàng xóm cùng tầng với mục tiêu, liệu chúng ta có bị lén đọc ký ức không?" Bạn Long Duyệt Hồng nói với vẻ hơi hoảng sợ.
Bạch Thần rời mắt khỏi mắt mèo, xoay người, cân nhắc rồi nói:
"Xác suất không cao."
"Dựa theo phương án, để tránh bị mục tiêu đọc ký ức, lúc chúng ta lựa chọn khu vực để âm thầm giám sát đều cố gắng cách xa phòng của lão Gna, thông qua camera giám sát ở xung quanh để theo dõi."
"Chúng ta đang ở một đầu khác của hành lang, hơn nữa không đối diện với cửa cầu thang, có sự chênh lệch nhất định, là nơi không có nhiều khả năng nhìn thấy người xa lạ lui tới, xác suất bị đọc ký ức là rất thấp."
"Trừ phi mục tiêu vô cùng cẩn thận, thà giết lầm chứ không bỏ sót trường hợp này, nếu không hắn hẳn là sẽ không tốn thời gian cho chúng ta."
Nếu không phải đến những tầng nhà khác, hoặc là rời khỏi tòa nhà trọ này, vô cùng dễ bị người khác nhìn thấy, để lại đầu mối tương ứng, lúc đó chắc chắn Bạch Thần sẽ lựa chọn trốn ở chỗ xa hơn.
Long Duyệt Hồng thiếu chút nữa bị thuyết phục, nhưng lo rằng Bạch Thần cũng ở đây, dù đề phòng chuyện bất trắc như thế nào cũng là không quá đáng, hắn lại thay đổi ý kiến:
"Tôi cảm thấy vẫn nên cân nhắc đến khả năng đối phương vô cùng cẩn thận."
"Cô nhớ lại "cha xứ" thật và hai "cha sứ" giả của hắn mà xem, thực ra đều có khuynh hướng tương tự."
"Loại người thức tỉnh thích đùa giỡn ký ức của người khác như bọn họ, phong cách hành động có chút giống là chuyện bình thường."
Bạch Thần chậm rãi gật đầu:
"Vậy khởi động phương án."
"Chúng ta không thể bị thay đổi ký ức trong vô thức nữa."
Cô có ấn tượng cực kỳ sâu sắc về việc lần trước bị "cha xứ" thật bóp méo tâm trạng và ký ức.
Long Duyệt Hồng nghe vậy thì sợ hết hồn, vội vàng thò tay vào túi áo, lấy ra một ấp giấy ghi chép.
Để đối phó với tình huống mục tiêu có thể là người thức tỉnh cấp bậc "Hành lang tâm linh" lĩnh vực "Mạt Nhân", họ cũng làm giống như lúc trước đề phòng "cha xứ" thật, viết lại một vài ký ức có tính then chốt bằng cách thức đơn giản, tiện cho việc thường xuyên đối chiếu, xem bản thân có bị lén lút thay đổi ký ức, bất tri bất giác trở thành người ngay cả bản thân cũng cảm thấy xa lạ không.
Trong lúc Long Duyệt Hồng xem, Bạch Thần đi đến trước máy tính xách tay của cô.
Sau một hồi thao tác, cô một mở một phần mềm ra.
Đây là một phần mềm do Gnawa viết ra, nguyên mẫu là gọi điện thoại di động qua mạng ở thế giới cũ, dùng số điện thoại cố định.
Bạch Thần nhập một dãy số vào, lựa chọn kết nối.
Đương nhiên đây không phải là số điện thoại bí ẩn lưu trong chiếc điện thoại di động nguy hiểm của Avia - cháu gái Orey.
Số điện thoại đó một khi gọi đi, kết quả sẽ khó lường, mà hiện giờ còn chưa đến lúc cần phải đụng vào.
Dãy số mà Bạch Thần nhập vào chính là số điện thoại di động mới mua của Thương Kiến Diệu.
Đã có mấy phương án dự phòng, lại coi rằng kẻ địch khá mạnh, trước khi tách nhau ra hành động, "Tổ điều tra cũ" chắc chắn sẽ không quên chuẩn bị những thứ liên quan.
Vì thế, Thương Kiến Diệu cố ý cấy ghép tư duy "mua hộ một chiếc điện thoại, vào mạng giúp" cho một người qua đường, cũng đưa đủ tiền cho hắn.
Đợi đến lúc lấy được điện thoại, xác nhận số điện thoại dùng được, anh và Tương Bạch Miên mới rời khỏi nơi này, đến khu Hồng Cự Lang thăm gia đình Odick.
Về phần mạng internet mà Bạch Thần đang sử dụng, tín hiệu đến từ Gnawa, mà Gnawa đã sớm xâm nhập vào trạm di động cơ sở ở gần đó.
Tút, tút, tút...
Trên màn hình máy tính, phần mềm kia đang hiện ra mấy chữ "Đang kết nối".
Qua vài giây, chữ đổi thành "Đang trò chuyện".
Giọng của Thương Kiến Diệu cũng vang lên theo đó:
"Chào hai bạn, đây là đài phát thanh "Thiện và sửa chữa xe mô tô"."
"Tôi là MC của đài phát thanh, thiền sư Phổ Độ nửa tăng lữ máy móc."
"Nghiêm túc một chút!" Bên cạnh anh vang lên giọng Tương Bạch Miên, kèm theo một tiếng vỗ "bốp".
Giọng của Thương Kiến Diệu lập tức trở nên nghiêm túc:
"Phát hiện bất thường?"
"Đúng vậy." Bạch Thần nói lại những điểm quan trọng về việc có người đi nhầm tầng vừa rồi, cùng suy đoán của mình và Long Duyệt Hồng.
Ở đầu dây bên kia, Tương Bạch Miên nhanh chóng ra lệnh:
"Dừng xe ở ven đường, chúng ta đổi vị trí, anh chuyên tâm giữ liên lạc."
"Được." Thương Kiến Diệu không hề làm lỡ thời gian.
Anh nhanh chóng nói với Bạch Thần và Long Duyệt Hồng:
"Đổi sang chế độ video."
Bạch Thần nhanh chóng ấn vài cái, hoàn thành thao tác tương ứng.
Sau đó cô và Long Duyệt Hồng nhìn thấy gương mặt của Thương Kiến Diệu.
Thương Kiến Diệu dựa vào lưng ghế phó lái, vừa cười vừa nói:
"Bây giờ các cô ẩn cửa sổ này đi, coi như chưa có chuyện gì xảy ra."
Chương 90: Cách của Thương Kiến Diệu
Long Duyệt Hồng vô cùng khó hiểu trước cách của Thương Kiến Diệu, nghi hoặc hỏi:
"Năng lực của anh hình như chỉ có thể thông qua đối thoại để hoàn thành, giấu cửa sổ đi rồi, không nhìn thấy gì, không cảm ứng được, làm sao đối phó được với kẻ địch đang ẩn nấp? "
Hơn nữa, trong tất cả năng lực của Thương Kiến Diệu, năng lực có thể dựa vào tín hiệu điện tử để tăng phạm vi ảnh hưởng chỉ có "Dẫn dắt tư duy", "Thanh viên văn học - Người quái đản", và "Tứ chi thiếu sót động tác", hiện giờ hình như những năng lực này vẫn chưa thực hiện được.
Thương Kiến Diệu mỉm cười:
"Tôi còn có thể làm nhiễu sóng điện từ."
Lúc anh nói chuyện, ngọn đèn tiết kiệm năng lượng không được bật ở trong phòng đột nhiên tỏa ra ánh sáng màu trắng nhạt.
Trong tiếng xẹt xẹt, hình ảnh Thương Kiến Diệu trong cửa sổ gọi video xuất hiện sự vặn vẹo.
Hiện tượng này nhanh chóng biến mất, Thương Kiến Diệu tựa vào ghế bằng tư thế thả lỏng, mỉm cười nói:
"Thao tác cụ thể như thế nào anh không cần quan tâm, sơn nhân tự có diệu kế."
Đây không phải là câu tổ trưởng thích nói sao? Trong đầu Long Duyệt Hồng vừa hiện lên một suy nghĩ như thế, đã nhìn thấy Thương Kiến Diệu quay đầu đi, nhìn về bên cạnh:
"Đại Bạch, cô đi nhầm hướng rồi!"
Xẹt xẹt xẹt, hình ảnh Thương Kiến Diệu trong cửa sổ gọi video dường như lại bị nhiễu ở mức độ nhất định.
Bạch Thần và Long Duyệt Hồng liếc mắt nhìn nhau, lựa chọn tin lời Thương Kiến Diệu nói.
Dù sao, Tương Bạch Miên cũng đang ở ngay bên cạnh anh ta.
"Được." Bạch Thần gật đầu, ẩn cửa sổ trò chuyện trên màn hình máy tính đi.
Cứ thế, trên màn hình máy tính chỉ còn lại hình ảnh của camera giám sát và một số biểu tượng.
"Bản thân chúng ta cũng phải cẩn thận một chút." Bạch Thần nghiêng người nhắc nhở Long Duyệt Hồng một câu: "Cứ năm phút đồng hồ phải lật lại ghi chép của mình xem một lần, cẩn thận đối chiếu ký ức, tránh bị thay đổi nội dung then chốt mà bản thân không biết gì."
Long Duyệt Hồng gật mạnh đầu:
"Ừm!"
Không lâu sau, mặt trời bị đám mây bay qua che khuất, ánh sáng bị tối đi khá nhiều.
Một "bóng đen" vô hình vô ảnh tiến vào căn phòng, chia ra làm hai, chui vào đầu Bạch Thần và Long Duyệt Hồng.
Trong thế giới tâm linh của họ, trong tiềm thức của họ, những hình ảnh trong quá khứ hiện ra từng khung cảnh một.
Đột nhiên, bóng đen chú ý tới cuộc nói chuyện của hai người với Thương Kiến Diệu.
"Ẩn cửa sổ trò chuyện đi, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì?"
"Mượn tín hiệu điện từ để tăng phạm vi ảnh hưởng, rõ ràng chỉ có thể dựa vào đối thoại để sử dụng năng lực, lại cố tình ẩn cửa sổ trò chuyện đi..."
"Sơn nhân tự có diệu kế?"
"Bóng đen" nảy ra từng nghi vấn, dường như ngửi được mùi nguy hiểm.
Hắn nghi ngờ đối phương có biện pháp khác có thể theo dõi ký ức của bạn đồng hành, hoặc là cảm ứng được trong căn phòng có người gây ảnh hưởng hay không, nếu bản thân tiếp tục đọc ký ức, làm ra thay đổi, chẳng khác nào tự chui đầu vào lưới!
Không được! Không được mạo hiểm! "Bóng đen" không hề do dự, rút lui khỏi đầu Bạch Thần và Long Duyệt Hồng.
Việc này giống như một con quái vật ở phía xa bỗng nhiên thu lại hai xúc tu vô hình đang cắm vào đầu mục tiêu.
Xúc tu vòng ngược lại, rút vào trong một tòa nhà cho thuê nào đó cách đấy mấy chục mét.
Chúng thuộc về một người đàn ông đeo kính đen, mặc áo gió đen, để mái tóc ngắn năm phân màu nâu ánh kim.
Nếu muốn đọc ký ức của người khác ở quy mô lớn cũng như có sự thay đổi nhất định, hắn phải rút ngắn khoảng cách giữa mình và mục tiêu đến cấp bậc hiện tại.
Người đàn ông này không dám dừng lại ở hiện trường, bước nhanh ra khỏi căn phòng, thoát khỏi nơi này.
Trong quá trình này, hắn quay đầu liếc nhìn, thầm lầm bầm trong lòng:
"Phải bảo Hứa Lam cũng ra tay."
...
Sau giờ trưa không bao lâu, Tương Bạch Miên và Thương Kiến Diệu quay về khu Thanh Cảm Lãm.
Họ không lập tức đi tìm Gnawa, mà đến căn phòng mà Bạch Thần và Long Duyệt Hồng đang ẩn nấp trước.
"Thế nào, có cảm giác ký ức bị thay đổi không?" Tương Bạch Miên quan tâm hỏi han.
Bạch Thần lắc đầu:
"Không có."
Cô vừa nói vừa lấy giấy ghi chép trên người ra:
"Ít nhất những nội dung liên quan này không bị thay đổi, nhận thức đối với đồng đội cũng bình thường."
"Để tôi giúp cô xem nội dung trong giấy ghi chép này có bị thiếu sót gì không." Tương Bạch Miên đưa tay nhận lấy xấp giấy ghi chép, so sánh với nội dung được lưu trữ trong vi mạch phụ trợ của mình.
Việc này là để đề phòng sau khi kẻ địch thay đổi ký ức của Bạch Thần, cũng bảo cô tiêu hủy những ghi chép liên quan, cắt bỏ ký ức tương ứng.
Đối diện với một người thức tỉnh cấp bậc "Hành lang tâm linh" nghi là thuộc lĩnh vực "Mạt Nhân", dù cẩn thận thế nào cũng không quá.
Cho nên, Tương Bạch Miên đã thiết lập nhiều tầng kiểm chứng.
Ở bên khác, Thương Kiến Diệu cũng lấy máy tính xách tay từ trong ba lô chiến thuật của mình ra, kiểm tra lại ký ức mấu chốt mà Long Duyệt Hồng đã viết ra.
Đột nhiên anh vẫy tay với Long Duyệt Hồng.
"Làm gì?" Long Duyệt Hồng thận trọng đến gần.
Thương Kiến Diệu thấp giọng nói:
"Có chút vấn đề."
"Cái gì?" Long Duyệt Hồng kinh hãi.
Nhưng nhớ ra Thương Kiến Diệu là một tên thích đùa dai, hắn lại cảm thấy mình nên bình tĩnh một chút.
Hắn cúi người xuống, đưa ánh mắt về phía màn hình máy tính xách tay của Thương Kiến Diệu.
Mà Thương Kiến Diệu lại tiến đến bên tai hắn, nói bằng giọng vô cùng nhỏ:
"Thiếu rất nhiều nội dung mấu chốt."
"Không chỉ giấy ghi chép thiếu, mà trong máy tính xách tay của tôi cũng thiếu."
"Không thể nào?" Long Duyệt Hồng vừa sợ hãi vừa nghi ngờ.
Việc này không khoa học!
Lẽ nào trước khi "Này" và tổ trưởng ra ngoài, họ cũng bị ảnh hưởng rồi?
Nếu không thì không đến nỗi ngay cả phần ghi chú trong máy tính xách tay của Thương Kiến Diệu cũng thiếu đi nội dung liên quan.
Thương Kiến Diệu thành khẩn nói:
"Thiếu phần cái nhìn, cảm quan của anh về Tiểu Bạch..."
"Dừng lại!" Long Duyệt Hồng đột nhiên đỏ mặt: "Tôi chỉ viết đơn giản một chút, không kỹ càng đến vậy, ừm, không phải là bị thiếu."
"Thật sao?" Thương Kiến Diệu nghi ngờ nhìn hắn: "Anh còn nhớ mình thích Tiểu Bạch không?"
Trong đầu Long Duyệt Hồng đột nhiên "uỳnh" một tiếng, chỉ cảm thấy mặt mình nóng lên, đầu như bốc khói.
Giây tiếp theo, hắn vội vàng quay đầu lại, nhìn về phía Bạch Thần và Tương Bạch Miên.
Sau đó hắn phát hiện, bởi vì toàn bộ quá trình Thương Kiến Diệu đều ép giọng nói xuống rất nhỏ, gần như là nói thầm, cho nên hai cô gái kia đều không nghe thấy, chưa chú ý đến động tĩnh bên này.
Phù, Long Duyệt Hồng thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lại định trừng mắt nhìn Thương Kiến Diệu.
Nhưng hắn sợ đối phương nhân cơ hội vạch trần hết ra, đành phải thay đổi thái độ, nhỏ giọng cầu xin:
"Đừng, đừng nói nữa."
"Hiểu... Rồi..." Thương Kiến Diệu há miệng ra, trả lời từng chữ bằng giọng rất nhỏ: "Anh không quên là tôi yên tâm rồi."
Trên mặt anh ta hiện ra vẻ vui mừng.
Không ngờ anh còn tốt bụng như vậy? Long Duyệt Hồng nhất thời không phân biệt được đây là Thương Kiến Diệu "thích nói đùa" hay là Thương Kiến Diệu "vô cùng thành thật", hay là Thương Kiến Diệu "coi trọng tình cảm".
Qua một hồi xác nhận, Tương Bạch Miên và Thương Kiến Diệu khẳng định ký ức của Long Duyệt Hồng và Bạch Thần không bị thay đổi.
Về phần có bị đọc ký ức hay không thì không có dấu vết để tra ra.
"Lẽ nào mục tiêu không phải là người thức tỉnh cấp bậc "Hành lang tâm linh" lĩnh vực "Mạt Nhân", không thể đọc ký ức người khác và thay đổi ký ức tương ứng? Người đi nhầm tầng kia thực sự chỉ là đi nhầm?" Long Duyệt Hồng nghi hoặc nói.
Bạch Thần vẫn tương đối kiên trì:
"Hẳn là không trùng hợp như vậy."
Tương Bạch Miên cũng gật đầu theo:
"Hiện giờ tôi nghiêng về khả năng mục tiêu thực sự là người thức tỉnh cấp bậc "Hành lang tâm linh" lĩnh vực "Mạt Nhân"."
"Vì sao?" Long Duyệt Hồng thốt lên hỏi.
Tiếp đó, hắn lại nhìn về phía Thương Kiến Diệu:
"Lẽ nào việc chúng tôi không bị thay đổi ký ức là do cách của anh có hiệu quả?"
"Hiện giờ xem ra chính là như vậy." Thương Kiến Diệu vui mừng gật đầu.
"Rốt cuộc biện pháp kia của anh là như thế nào?" Long Duyệt Hồng tò mò hỏi.
Thương Kiến Diệu mỉm cười:
"Vườn không nhà trống."
... Long Duyệt Hồng há miệng ra, quên không đóng lại.
"Nói cách khác, ẩn cửa sổ trò chuyện đi trên thực tế không có bất kỳ ý nghĩa nào?" Bạch Thần cảm thấy hơi ngạc nhiên.
Thương Kiến Diệu cười tươi rói như ánh mặt trời:
"Có chứ."
Sau đó, anh bổ sung:
"Dọa hắn!"
Thấy Bạch Thần và Long Duyệt Hồng vẫn mờ mịt như trước, Tương Bạch Miên giải thích giúp:
"Thương Kiến Diệu chỉ giả vờ như mình có đầy đủ biện pháp."
"Đối với người khác, việc này có lẽ không có hiệu quả, nhưng đối với người kia, thì lại là bốc thuốc đúng bệnh."
"Một người nhát gan yếu đuối, chắc chắn sẽ đa nghi thận trọng, sau khi đọc được lời nói của Thương Kiến Diệu, 99% sẽ nghi ngờ anh ta có biện pháp thật, đã bày sẵn một cái bẫy, sau đó cảm thấy thà rằng bỏ qua, chứ không liều lĩnh."
Bạch Thần suy tư rồi hỏi lại:
"Nhát gan yếu đuối?"
Tương Bạch Miên "ừm" một tiếng, nói lại một vài điểm quan trọng từ những gì mà mình và Thương Kiến Diệu thu hoạch được ở nhà Odick và suy đoán tương ứng.
Cuối cùng cô mỉm cười nói:
"Chẳng phải "Mạt Nhân" ở thế giới cũ có hàm nghĩa là hèn mọn, đần độn, tầm thường, tràn đầy tính lệ thuộc sao?"
"Trong đó, hèn mọn và tràn đầy lệ thuộc đến một mức độ nào đó sẽ chỉ dẫn đến nhát gan yếu đuối."
"Cho nên người có cái giá phải trả là nhát gan yếu đuối, sẽ có xác suất cao ở lĩnh vực "Mạt Nhân"."
"Mà Odick bị lây nhiễm cái giá phải trả này thoạt nhìn vừa nóng nảy, vừa hung ác, nhưng lại không dám sử dụng năng lực với người khác."
"Không phải là anh ta không muốn, mà là không dám!"
Điều này đã tháo gỡ được nghi vấn đầu tiên hiện lên trong đầu Tương Bạch Miên khi nghe về bệnh tình của Odick ở bệnh viện tâm thần.
Long Duyệt Hồng xem lại một lượt toàn bộ sự việc, khẽ gật đầu nói:
"Việc này quả thật đã xâu chuỗi được toàn bộ sự kiện, để chúng có cách giải thích hợp lí."
Tương Bạch Miên lập tức nhìn ra ngoài cửa sổ:
"Chúng ta phải mau chóng rời đi, cân nhắc đến việc gài bẫy."
"Vì sao?" Long Duyệt Hồng bất giác hỏi một câu.
"Một người nhát gan yếu đuối sau khi phát hiện mục tiêu có vấn đề, sẽ làm như thế nào?" Thương Kiến Diệu cười hỏi lại.
Long Duyệt Hồng vừa định lên tiếng, Bạch Thần đã trả lời:
"Tìm giúp đỡ, tìm đồng bọn!"
...
Trong một tòa nhà cổ xưa nào đó.
Người đàn ông đeo kính đen đẩy một cánh cửa ra.
Hắn còn chưa kịp quan sát tình huống trong phòng, đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng của đồng bọn.
"Để ý tóc tai của anh một chút đi, thiếu đối xứng rồi."
"Mức độ yêu cầu của tôi thực ra không cao, anh hẳn cũng rất rõ."
"Nếu như không làm được, tôi không ngại cho anh trở thành trọc đầu đâu."
Người đàn ông đeo kính đen vừa đi về phía trước gương toàn thân ở bên tay trái, vừa nói:
"Phát hiện mục tiêu."
Sau lưng hắn cũng có một chiếc gương toàn thân giống vậy.
Ở một nơi dường như không có ai trong căn phòng, một lần nữa vang lên giọng nói phụ nữ:
"Bây giờ tôi sẽ thông báo cho "Bác sĩ"."
"Hử?" Người đàn ông đeo kính đang phát ra tiếng nghi ngờ.
Đồng bọn của hắn đáp lại như thể cô ta có vị trí bất định:
"Sư tử vồ thỏ, cũng phải dốc toàn lực."
Chương 91: Phân phối
Sau khi người đàn ông đeo kính đen chải chuốt lại mái tóc ngắn màu nâu ánh kim của mình xong, cuối cùng cũng nhận được sự cho phép vào phòng.
Hắn vừa đi vừa than phiền:
"Hứa Lam, ở trên toàn bộ Đất Xám này, có ai luôn chăm chút chải chuốt mái tóc thật gọn gàng như tôi chứ? À, trừ cô ra."
"Cô lại còn chê không đủ đối xứng."
Giọng nữ lại vang lên, không còn lạnh lùng như trước nữa:
"Welf, nhớ cho kỹ, đừng tháo kính đen của anh xuống, nếu không tôi chắc chắn sẽ móc chúng xuống."
"Thực sự khó mà tin được, hiệu quả thay đổi gen trên người anh lại kém như vậy, anh chính là một sản phẩm lỗi."
Trong lúc nói chuyện, bóng dáng của cô ta di chuyển trong phòng khách.
Cô ta mặc áo sơ mi trắng, khoác áo bò màu xanh lam, quần cùng bộ, trên đầu đội một chiếc mũ phớt chóp cao, tất cả chi tiết đều đối xứng.
Gồm cả gương mặt trái xoan, chân mày lá liễu, mái tóc dài màu đen và đôi mắt sáng sủa của cô ta.
Bình thường, gương mặt con người, thậm chí là cơ thể, không thể đối xứng hoàn mỹ, luôn có một chút tì vết, nhưng Hứa Lam thì không, cô ta giống như một tác phẩm của bậc thầy nghệ thuật, có thể gấp đôi vào theo đường chia ở giữa, chúng sẽ vừa vặn trùng khớp lên nhau, không thừa không thiếu.
Điều này khiến cô ta thiếu mất cảm giác tự nhiên, thêm vào dấu vết từng cải tạo.
Welf bị coi là sản phẩm lỗi lập tức nổi giận, nhưng không dám thể hiện ra ngoài, chỉ có thể lầm bầm:
"Hứa Lam, thực ra tôi không hiểu, vì sao cô không ngừng tinh chỉnh cơ thể của mình, dù sao cô cũng không nhìn thấy bản thân mình, cũng không bị chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế chết tiệt kia kiểm soát."
"Lẽ nào bảo tôi vĩnh viễn không soi gương? Đây là một chuyện tàn nhẫn đến mức nào đối với một người phụ nữ chứ?" Hứa Lam cho dù mỉm cười, cũng là được luyện qua muôn ngàn lần, độ cong hai bên khóe miệng cũng hoàn toàn giống hệt nhau.
Welf không dám phản bác, chỉ nói:
"Nhưng cũng không cần thiết tốn nhiều thời gian vào việc chỉnh trang quần áo, tóc tai, đi ra ngoài dạo một vòng, đấu một trận, chắc chắn sẽ lại hết đối xứng."
Hứa Lam cười nhạo:
"Logic ngu si."
"Ngày nào anh ăn xong cũng đều thải ra, cho nên không cần ăn cơm nữa?"
Lúc nói chuyện, cô ta đưa ánh mắt về phía bàn trà bằng thủy tinh cách đó không xa.
Trên bàn trà, một trái một phải bày hai cốc nước giống hệt nhau, cùng với hộp trang sức màu đỏ cũng giống vậy, ở giữa là một chiếc máy tính bảng được gác lên giá.
Phía dưới chiếc máy tính bảng treo một sợi dây đỏ thẫm, khiến cả tổng thể được chia đều một cách hoàn hảo.
Trong lòng Welf bực bội, hắn quyết định nhiệm vụ lần sau sẽ không hợp tác với người phụ nữ bị chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế chết tiệt này nữa.
Trong lúc thầm chửi bới, hắn nhớ tới các đồng nghiệp khác.
Người nào cũng đều đáng ghét khó ưa, khiến người ta một lời khó nói hết.
Một người yếu đuối nhát gan như hắn luôn khiến người xung quanh không nhịn được mà bắt nạt hắn.
Welf lấy lại tinh thần, nhìn Hứa Lam bật sáng màn hình, mở khóa.
Sau đó, cô gái yêu cầu nghiêm ngặt về đối xứng này mở một phần mềm mô phỏng gọi điện thoại ra, nhập vào một dãy số.
Biểu tượng tương ứng trên màn hình máy tính bảng hiển thị không có kết nối internet, Hứa Lam trực tiếp lựa chọn kết nối.
Màn hình tinh thể lỏng chợt tối đi, dường như bị mất điệntrong nháy mắt.
Không lâu sau, hình ảnh một lần nữa hiện ra, bên trong có một bóng người lờ mờ.
Bóng người này đứng trước một khung cửa sổ sát đất, bên ngoài đèn đuốc sáng trưng, giống như dải ngân hà rơi xuống mặt đất.
Xa hơn một chút, có ngọn tháp lờ mờ cao đến tận chân mây.
"Phát hiện mục tiêu à?" Trong hình ảnh đầy đường nhiễu, bóng người phát ra âm thanh.
"Đúng vậy, thưa "Bác sĩ"." Hứa Lam cúi thấp đầu, đáp lại bằng giọng khá cung kính.
Cô ta biểu hiện như vậy một mặt là để bày tỏ sự sợ hãi và kính trọng đến từ bản thân, mặt khác là không muốn nhìn thấy hình ảnh khiến máu của mình trào lên não:
"Bác sĩ" lại không đứng ở vị trí giữa khung cửa sổ sát đất, mà hơi lệch sang trái một chút!
Welf không cúi đầu, cũng nói với thái độ cung kính:
"Tôi đã tìm được nơi mục tiêu ẩn thân, nhưng hình như bọn họ cũng nhận ra điều này."
"Cho nên anh lại rút lui quay về?" Bóng người lờ mờ hiển nhiên rất hiểu cách hành xử của Welf.
Hắn ta nói bằng giọng nghiêm túc:
"Hứa Lam, cô lập tức mang theo máy tính bảng, đi cùng Welf đến nơi mục tiêu ẩn thân."
"Nhất định phải định vị được bọn họ!"
"Vâng, thưa "Bác sĩ"!" Hứa Lam lập tức trả lời không do dự.
Trong tiếng xẹt xẹt, cô ta cầm hộp trang sức màu đỏ đặt trên bàn trà lên, mở nó ra.
Bên trong có một chiếc nhẫn tạo hình cổ xưa.
...
Thương Kiến Diệu dẫn theo Tương Bạch Miên, Long Duyệt Hồng và Bạch Thần quay trở về phòng trọ của Gnawa.
"Có phát hiện ra tình huống gì không?" Tốc độ nói của Tương Bạch Miên nhanh hơn bình thường một chút.
Gnawa để cho chiếc cổ kim loại quay trái quay phải:
"Không có, chỗ đó đều bình thường."
Tương Bạch Miên khẽ gật đầu nói:
"Bên đó xem ra đúng là cái bẫy."
"Những tin tức mà chúng ta nghe được đều là từ những người đã bị thay đổi ký ức."
Không đợi Gnawa đắp lại, cô trực tiếp ra lệnh:
"Mục tiêu và đồng bọn của hắn đã định vị được chúng ta, hiện giờ cần lập tức rút lui."
"Tình huống chi tiết để lên xe rồi nói tiếp."
"Tổ điều tra cũ" nhanh chóng thu lại một phần camera giám sát, quay lại chiếc xe jeep của mình và chiếc xe đã thuê kia.
Lần này, Gnawa đi cùng Tương Bạch Miên và Thương Kiến Diệu, nghe họ kể lại những gì thu hoạch được ở nhà Odick, suy đoán tương ứng và những gì Bạch Thần và Long Duyệt Hồng gặp phải.
"Một người là người thức tỉnh lĩnh vực "Mạt Nhân", cái giá phải trả là nhát gan yếu đuối, năng lực là đọc ký ức quy mô lớn và thay đổi ký ức. Một người là người thức tỉnh lĩnh vực "Cán Cân Vàng", cái giá phải trả là chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế về tính đối xứng, năng lực tạm thời không biết... Suy đoán này của hai người quả thực có thể giải thích được tất cả vấn đề trước mắt." Trong lúc ánh sáng đỏ liên tục lóe lên trong mắt Gnawa, ông ta đưa tất cả chi tiết vào trong mô hình tương ứng, phân tích hoàn chỉnh một lần: "Hành tung lúc trước của chúng ta đã bị bại lộ, trong tình huống không biết kẻ địch sẽ quay lại lúc nào, phát động tấn công lúc nào, một lần nữa chuyển đi là biện pháp tốt nhất."
Đối mặt với kẻ địch nguy hiểm như vậy, nhất định phải nắm chắc quyền chủ động.
Tương Bạch Miên liếc nhìn chiếc xe rẽ vào con ngõ nhỏ, vừa cười vừa nói:
"Cho nên, lần này cần phải đi vòng vào những con ngõ nhỏ không người."
Dùng việc này để tránh né biện pháp đọc ký ức, từ đó lần ra dấu vết.
Ánh sáng đỏ loé lên mấy cái trong mắt Gnawa, ông ta nói:
"Lối ra của những con đường, những ngõ nhỏ này thực ra khá cố định, chỉ có mấy chỗ như vậy."
"Nếu như đối phương không tiếc tinh thần, mở rộng phạm vi, đọc ký ức của từng người một, chắc chắn vẫn có thể truy lùng được chúng ta."
"Tốt nhất là chúng ta ngụy trang bản thân và xe ô tô ở chỗ không người, sau đó thông qua cảm ứng ý thức nhân loại, ra ngoài từ một khu vực rất lớn không có "người chứng kiến"."
"Đáng tiếc, "Dẫn dắt tư duy" của "Này" không liên quan đến ký ức, chỉ là phương thức quấy nhiễu logic và tư duy."
Theo Gnawa thấy, phương án hiện nay cũng có thể giữ chân kẻ địch một thời gian, để tiểu đội tranh thủ được nhiều thời gian chuẩn bị hơn.
Tương Bạch Miên ngẩng đầu liếc nhìn Thương Kiến Diệu, mỉm cười nói:
"Không cần phiền toái như vậy."
Ánh sáng đỏ lại lóe lên trong mắt Gnawa, ông ta không nói gì nữa.
Sau khi từ khu Thanh Cảm Lãm đi vòng qua khu Hồng Cự Lang, "Tổ điều tra cũ" một lần nữa vòng trở về khu Thanh Cảm Lãm.
Thương Kiến Diệu Dựa theo lệnh của Tương Bạch Miên, dừng xe trước một tòa nhà trọ năm tầng bình thường.
Đây là cứ điểm của "Giáo phái Chân Ngã"!
Long Duyệt Hồng trên chiếc xe jeep đằng sau nhìn vậy thì tròn mắt, không hiểu lý do.
Lúc này, Tương Bạch Miên đẩy cửa xuống xe, lẩm bẩm như tự nói:
"Đêm nay thuê một căn phòng ở đây đi."
A... Không hổ là cô... Long Duyệt Hồng đã hiểu được đại khái ý đồ của tổ trưởng:
Cứ điểm này của "Giáo phái Chân Ngã" rất ít người biết, bên ngoài họ ngụy trang thành nhà trọ.
Cho nên, tới đây thuê phòng là chuyện hợp tình hợp lý.
Đến lúc đó, "Tổ điều tra cũ" thực sự chiếm được ưu thế, để người của "Giáo phái Chân Ngã" nhìn thấy hy vọng, họ nhất định sẽ không nhịn được mà chen vào chân một chân.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là "Giáo phái Chân Ngã" ngầm thừa nhận hành động của "Tổ điều tra cũ", cho phép họ thuê một phòng ở đây.
Tương Bạch Miên và Thương Kiến Diệu dẫn đầu đi vào tòa nhà trọ, không ngoài dự liệu, họ bị thành viên của "Giáo phái Chân Ngã" ngụy trang thành bảo vệ ngăn lại.
"Chúng tôi muốn thuê một phòng." Tương Bạch Miên vô cùng trực tiếp.
Bảo vệ ngẩn ra, nói:
"Các cô chờ ở đây, tôi đi hỏi chủ nhà trọ."
Hắn xoay người, vội vã tìm người có thể quyết định.
Sau khoảng bảy tám phút, hắn quay lại cửa, nói với mấy thành viên của "Tổ điều tra cũ" bằng gương mặt không có biểu cảm gì:
"Mời vào, trên tầng cao nhất có một phòng khách vừa rời đi."
Hắn không nói tiền thuê là bao nhiêu.
Tương Bạch Miên mỉm cười, cười đến vô cùng xinh đẹp:
"Cảm ơn."
Sau khi "Tổ điều tra cũ" tìm chỗ đỗ hai chiếc xe, đi lên căn phòng ở trên tầng cao nhất, Thương Kiến Diệu quẳng ba lô chiến thuật ra trước người.
Anh kéo khóa ra, lấy dây chuyền "Thiên sứ sinh mệnh".
Thế là, anh phải đứng bằng một chân.
Thương Kiến Diệu lập tức ném chiếc dây chuyền bằng bạc cho Tương Bạch Miên.
"Hử?" Lúc tay trái của Tương Bạch Miên bắt được, tay phải thoát lực rũ xuống.
Đây chính là vật phẩm mà công ty nói rằng có thể đối đầu với nguy hiểm, cô cảm thấy đặt nó trong tay người mạnh nhất nhóm mới có thể phát huy được tác dụng lớn nhất.
Thương Kiến Diệu mỉm cười nói với cô:
"Tôi sợ mục tiêu và đồng bọn của hắn sẽ mượn sức mạnh của "Ác mộng"."
"Có sợi dây chuyền này, cô có thể chống đỡ được mối nguy hiểm ở một mức độ nhất định."
"Đúng là như vậy, nhưng..." Tương Bạch Miên lên tiếng hỏi: "Vậy còn anh?"
Thương Kiến Diệu không trả lời ngay, lại lấy "Ngọc sáu giác quan" từ trong ba lô ra.
Anh ném nó cho Long Duyệt Hồng:
"Anh cầm lấy."
"Tôi lại không dùng được." Sau khi Long Duyệt Hồng giơ tay nhận lấy, hai mắt lập tức đỏ lên.
Là người bình thường, hắn chỉ có thể chịu sự ảnh hưởng tiêu cực.
"Nó có dung hòa một ít khí tức kỳ dị trong thánh địa Phật môn, có xác suất nhất định giúp anh làm giảm ảnh hưởng của "Ác mộng", cho nên anh phải luôn đeo nó, cho dù nghỉ ngơi cũng không được bỏ ra." Thương Kiến Diệu nói rất đứng đắn.
Nói xong không biết nhân cách nào của anh lại cười nói:
"Đến lúc đó, giấc mơ của anh lộn xộn, có lẽ "Ác mộng" cũng không đành lòng nhìn thẳng."
"Được rồi..." Long Duyệt Hồng do dự đồng ý.
Lúc này Gnawa thành thực lại lo lắng:
"Nó có sung huyết dẫn đến hoại tử không?"
Bầu không khí trong phòng nhất thời có chút xấu hổ.
Cũng may, Thương Kiến Diệu không phải là người bình thường, anh vẫn giữ nguyên vẻ mặt như thường, lấy miếng ngọc phật từ trong ba lô ra, ném cho Bạch Thần:
"Nó cũng có sự đặc biệt."
Bạch Thần suy nghĩ một chút rồi nói:
"Hay là tôi và Tiểu Hồng đổi vật phẩm đi?"
"Loại giày vò này tôi đã từng chịu đựng, coi nó thành thói quen, có thể nhịn xuống."
Lần này, cô nói về những gì gặp phải trong quá khứ một cách bình thản, trên mặt không hề mang theo chút bất thường nào.
"Cũng được." Thương Kiến Diệu biết nghe lời phải.
Đợi Bạch Thần và Long Duyệt Hồng trao đổi với phẩm xong, Tương Bạch Miên bán tín bán nghi nhìn về phía Thương Kiến Diệu, quan tâm hỏi:
"Anh đưa tất cả vật phẩm đặc biệt cho chúng tôi, vậy còn mình thì sao?"
Thương Kiến Diệu Nhìn quanh một vòng, vừa cười vừa nói:
"Tôi đã có thầy Đỗ Hoành và Tiểu Xung giúp đỡ."
Anh nhấn trọng âm vào hai chữ "Tiểu Xung".
Tương Bạch Miên lập tức hiểu ra ý của anh:
Trong "Biển khởi nguồn" của anh vẫn còn khí tức của Tiểu Xung hàng thật giá thật lưu lại!