Trường Dạ Vô Ninh - Đêm Dài Không Yên

Chương 11

Ta rảo bước chậm rãi về Thái Bình điện, khép cửa cung lại, nghiêng đầu không nhìn hắn rồi khẽ nói: “Xin hoàng thượng quay về đi.”

“Không giữ trẫm lại sao?”

Ta vẫn thẳng thắn thừa nhận như mọi khi: “Ngày giỗ của Thừa Du, nếu chàng tới tìm ta thì sẽ không muốn gặp ngươi đâu.”

Hắn gật đầu sau đó xoay người rời đi.

Cửa mở ra, Dẫn Diên vội tiến lên đỡ lấy thân mình nghiêng ngả nhẹ bẫng của ta: “Chủ tử, người cuối cùng cũng về rồi.”

Tối hôm đó ta kéo Dẫn Diên lại nói đủ thứ liên miên quên trời đất.

Đầu tiên ta hỏi cô ấy đã từng gặp tiểu công chúa Lý Ngọc Hoàn con gái của Uyển phi chưa, đứa nhỏ ấy thật tội nghiệp biết bao, Uyển phi cũng đáng thương không kém. Ta lại hỏi cô ấy lúc Thục Nghi hoàng quý phi bị mất đi đứa con còn chưa chào đời, có phải đã quỳ gối ngoài Trường Tín điện thảm thiết cầu xin hoàng đế tựa như một đêm nào đó không. Sau đó ta hỏi Dẫn Diên có biết nguyên do vì sao năm ấy thái tử lại nổi loạn, rõ ràng đã ngồi vào ghế thái tử rồi, sao lại khởi binh mưu phản…

Ta càng nói càng hồ đồ, Dẫn Diên bị dọa mặt tái mét vội vàng che miệng ta lại, lúc chạm vào mới phát hiện mặt ta nóng bừng bừng, đầu óc cũng hầm hập khó chịu. Cô ấy dìu ta lên giường thì nhận thấy cả người ta nóng ran, toàn thân như quả cầu bị hun trên lửa, tới nỗi ta cảm tưởng mình sắp bị thiêu đến chết mất thôi. Ta mấp máy miệng gọi hoàng thượng, lúc thì lại gọi tên Thừa Du. Có thể do mệt mỏi quá độ, ta bật khóc rấm rứt cầm tay Dẫn Diên lau nước mắt cho mình: “Năm ấy tròn mười sáu, mười dặm hồng trang, nếu người vén khăn voan cho ta là hắn, thì tốt biết mấy…”

Mồng bảy tháng mười một, Hầu lão thượng thư đích thân đến Trường Tín điện dâng thư.

Tuy nhiên lần này không đề cập vấn đề lập Hậu hay lập hoàng quý phi nữa, lúc hoàng đế nhìn tấu thư mà cũng thấy có hơi không quen lắm, cuối cùng tất cả hóa thành một nụ cười hài lòng được như ý nguyện: “Hầu lão thượng thư là trung thần triều đình, dù trẫm ngàn lần không đành nhưng cũng thông cảm cho tấm lòng của thần tử, nếu khanh đã muốn cáo lão hồi hương hưởng phúc cuối đời thì trẫm sẽ không miễn cưỡng nữa, trẫm cho phép.”

“Cựu thần, tạ ơn hoàng thượng thiên ân.” Hầu lão thượng thư vừa trải qua nỗi đau tột cùng vì mất đi con trai, lúc này quỳ lạy hành đại lễ, trước khi đứng dậy ông dùng giọng hết sức khẩn thiết nói với hoàng đế: “Thần nữ Uyên Doanh nhận được thánh ân, thế nhưng đức mỏng năng lực kém cỏi, không đảm đương nổi trọng trách hoàng quý phi, khẩn xin hoàng thượng thu lại quyền cai quản lục cung. Chỉ mong hoàng thượng niệm tình cũ, có thể đảm bảo cho tiểu nữ đời này khỏe mạnh yên vui.”

Nếu ta là hoàng đế thì chắc chắn phải móc mỉa ông ta một phen đã đời, lão già kỳ cục, chẳng phải chính nhà ngươi đã sốt sắng thúc giục lập con gái nhà ngươi lên làm hoàng quý phi đấy sao? Một hai đòi phải lập hoàng quý phi là ngươi, mà nay nói không muốn làm nữa cũng là ngươi, lập xong rồi lại từ chức như vậy không tốt chút nào đâu nhé!

Cũng may hoàng đế không phải ta, không có ý định khiến vị lão thượng thư từng có công cao vọng trọng này tức chết.

Hoàng đế tự tay đỡ ông ta đứng dậy, phê chuẩn nguyện vọng của ông: “Trẫm tất nhiên sẽ đảm bảo cho Hầu gia ba đời phú quý bình an.”

“Còn có một chuyện cựu thần muốn nói với hoàng thượng trước lúc trở về quê hương.”

“Hầu đại nhân mời nói.”

Hầu lão thượng thư nuốt ngụm nước bọt rồi mới lên tiếng: “Năm đó thái tử ở Đông cung, đã là thái tử nhưng sao lại khởi binh, hoàng thượng không thấy đáng nghi sao?”

Mồng tám tháng mười một, sau khi ta bị bệnh thì mỗi ngày hắn đều tới, mặc dù bây giờ ta đã có thể tung tăng nhảy nhót thoải mái.

Chỉ có hôm nay là vắng bóng hắn.

Uyển phi ngồi ở Thái Bình điện ăn hết ba quả đào, mùa này vốn không có đào, thế nên hoàng đế đã tốn rất nhiều công sức mới tìm được của hiếm lạ này mang về.

Ta trêu chọc bảo một ma ốm như nàng mà sao nay sức ăn lại khỏe bất thường như thế.

Nàng cười khúc khích nhắc lại lời ta từng nói: “Chẳng phải muội nói trong cung này đâu đâu cũng là giả ư? Thoạt nhìn thì ta giống con ma ốm thật, nhưng thực tế ăn uống rất ngon lành, làm gì cũng được hết. Làm ma ốm thì có gì xấu nào, tính ra một năm ta còn được miễn phải tới chỗ Hầu Uyên Doanh kia mỗi ngày, khỏi phải nhìn trăm cái mặt nạ đạo đức giả của nàng ta.”

Lòng ta chợt dâng lên niềm chua xót, không biết Uyển phi có để ý không, Lâm Hựu Khanh hiền lương dịu dàng là giả, Ngọc Hoàn của nàng gặp điều bất trắc cũng là giả, hoàng đế bao che hung thủ nhưng vẫn nhận lời sẽ yêu thương che chở nàng, mọi thứ là giả dối hết!

Nhưng ít ra, bây giờ Uyển phi vẫn vui vẻ, thế là tốt rồi. Hầu lão thượng thư rớt đài, mối thù của nàng ắt sẽ được báo.

Chỉ là chẳng biết tại sao ta cứ mãi cảm thấy chất chứa sâu trong đôi mắt của Uyển phi là nỗi cô đơn vô cùng vô tận.

“Đêm đó tỷ có gặp được người mình muốn gặp không?” Ta hỏi nàng.

“Không, không biết nữa.” Vẻ mặt của nàng bỗng chốc trở nên ảm đạm mờ mịt hẳn.

Không đợi ta hỏi tiếp nàng đã cất tiếng mệt nhoài: “Đêm càng sâu ta càng không biết, qua bấy nhiêu năm, đến tột cùng là ta muốn gặp ai, ta đang hận điều gì…”

Ta rất muốn ôm nàng vào lòng an ủi, vị Uyển phi nương nương này là hậu duệ của nhà họ Tiêu ba đời cống hiến lập nhiều công trạng - Tiêu Thu Quân. Con người cũng y như tên, ngoài lạnh trong nóng. Đừng nhìn dáng mình mỏng manh đơn bạc của nàng mà vội kết luận, tính cách nàng kiên nghị cứng rắn, đôi khi thì mâu thuẫn đến nỗi khiến người nhìn vào mà mủi lòng.

Ta cầm lấy bàn tay vẫn còn vương nước do cầm đào của nàng, ân cần hỏi: “Tỷ trẻ tuổi thế này, chỉ cần chú ý bồi dưỡng sức khỏe thì sẽ lại có đứa nhỏ của chính mình thôi. Ngọc Hoàn đang chờ được nằm trong bụng tỷ một lần nữa đấy.”

Uyển phi lắc đầu: “Sinh đứa nhỏ khổ cực biết bao nhiêu, ta không muốn vì hoàng thượng mà phải cắn răng chịu đau đớn quằn quại đâu. Hơn nữa cái chết của Hoàn nhi quá thê thảm, ta không tin con bé còn dũng khí để bước đến thế gian này, còn muốn đuổi theo đòi một người mẹ vô dụng như ta làm mẹ của nó.” Dứt lời hai mắt nàng sáng lên như vừa nảy ra sáng kiến gì hay ho lắm, nghiêm túc nhìn về phía ta: “Hay là muội sinh một đứa nhỏ đi, nếu là con gái thì ta sẽ yêu thương nó như yêu thương Hoàn nhi, nếu là con trai, ta sẽ xem như…”

“Xem như gì?”

Mặt nàng bỗng dưng đỏ lựng lên: “Xem như nó là Thừa Du, ta sẽ đứng đằng sau dốc sức giúp đỡ nó bằng mọi cách bước lên ngôi vị hoàng đế, hiểu được những nuối tiếc của kiếp trước.”

Trời ạ, thế mà nàng lại muốn người chồng trước đã chết của ta đầu thai làm con ta, nữ nhân này quả thật càng ngày càng không thể hiểu nổi mà!

Vừa định vươn tay ném quả đào sang cho bõ tức thì đột nhiên trong bụng như có sóng trào không ngừng cuộn lên tới cổ họng, ta cúi người bụm miệng nôn khan.

Mồng chín tháng mười một, hoàng đế vẫn không đến Thái Bình điện.

Nghe nói Thục Hoàng quý phi cầu xin hoàng đế triệu Hầu lão thượng thư vào cung trước khi ông ta cáo lão hồi hương để cha con gặp nhau.

Hầu Uyên Doanh có lẽ cũng biết Hầu lão thượng thư tuổi cao sức yếu, ở tiền triều thì chật vật chống đỡ, ai ngờ đâu cái chết quá đột ngột của Hầu Uyên Di đã chính thức hút kiệt chút sức tàn sắp hết của ông ta. Quãng đời còn lại định là sẽ vô vàn gian nan khó nhằn, tường viện hậu cung cao như vậy, bây giờ được gặp, e rằng đó cũng là lần gặp cuối cùng của kiếp này.

Thế sự luôn luôn vô thường và tàn nhẫn.

Nhưng mà một tháng trước tin mừng từ thành Hồ Lan dồn dập báo về, chiến công của Hầu Uyên Di phải nói chồng chất như núi, trưởng nữ tấn phong làm hoàng quý phi, quyền thế của Hầu gia ở tiền triều có thể nói mỗi lúc một bành trướng, có vị trí vô cùng vững vàng, đứng trên đầu vạn người. Mà hiện giờ con trai độc nhất chết trận ngoài sa trường, hoàng quý phi mất hết quyền lực, cộng thêm việc Hầu lão thượng thư muốn xin từ chức về quê ở, hy vọng bao nhiêu giờ lại tuyệt vọng bấy nhiêu.

Vào cái ngày bão tố đẫm máu của bảy năm về trước ấy, vẫy vùng trong loạn đao, huyết chiến hoàng thành, vừa phụ tá ngũ hoàng tử đi tới vương vị hoàng tộc, thế mà thoắt cái đã sụp đổ ngã xuống trong mùa đông rét lạnh. Chân tướng bắt đầu bị mổ xẻ rồi từ từ mục rữa, sử quan múa bút thành văn, sách sử viết đầy những giai thoại hoàng đế và trọng thần hòa thuận giúp đỡ lẫn nhau.

Hoàng đế cuối cùng cũng phê chuẩn thỉnh cầu của Thục Nghi hoàng quý phi, để nàng ta và Hầu lão thượng thư gặp gỡ ôn chuyện. Tuy lâm cảnh khốn cùng nhưng phong thái Thục Nghi hoàng quý phi vẫn chưa khi nào suy giảm, trên người là xiêm áo chỉnh tề không một nếp nhăn đúng với phân vị hiện tại của nàng ta, búi tóc vẫn luôn gọn gàng xinh đẹp toát lên vẻ quý phái. Một mỹ nhân danh giá trọng thể diện đến vậy, nhưng người sống trong vinh hoa nhung lụa, đứng trên lầu cao có bao giờ hết cô đơn đâu? Cũng vì quá đề cao thân phận của mình nên mới đánh mất năng lực tự bảo vệ, dễ bị kẻ khác tổn thương.

Nàng ta ngồi ở Tấn An điện - nơi dành để gặp gỡ ngoại thần - đợi từ lúc mặt trời mọc rồi mặt trời lặn, sắc trời hoàng hôn lúc vào đông mãi mang một màu ảm đạm u tối, tựa biển sương mù dày đặc chẳng thấy lối về, giống như cả đội quân đang bị áp chế.

Khắc hai giờ Dậu, tiếng kẽo ca kẽo kẹt chói tai vang lên, cửa cung đóng chặt.

m thanh ấy cứ dội vào tai Thục Nghi hoàng quý phi, điều đó có nghĩa là nàng ta đã không đợi được cuộc gặp gỡ cuối cùng, không đợi được cái nắm tay lần cuối. Duyên phận cha con từ khoảnh khắc đó đã bị cánh cửa cung nặng trịch lặng lẽ chia lìa.

Phúc Cần đỡ cánh tay nàng ta, da thịt lạnh giá chẳng có nhiệt độ, bà dè dặt lên tiếng nhắc nhở: “Chủ tử, Hầu đại nhân sẽ không tới đâu.”

Thục Nghi hoàng quý phi run rẩy đứng dậy, tay vươn ra sau túm lấy cây trâm cài trên đầu rút mạnh ra, kiểu tóc búi mà nàng ta yêu thích nhất xõa tung xuống dưới, trên suối tóc đen dài vẫn còn in rõ những nếp uốn lượn. Trong một giây phút thoáng qua, chợt cảm thấy nữ nhân này đã không còn cao quý, thể diện như xưa nữa rồi.

Nàng ta vứt trâm ngọc xuống đất nhấc chân hung hăng giẫm gãy nát, gạt tay Phúc Cần ra trầm giọng bảo: “Đi thôi.”

Chắc là nàng ta đột nhiên ý thức được rằng bản thân mình cũng chỉ là cây trâm trên đầu Hầu lão thượng thư, sang quý tinh xảo, một vật phẩm dùng để duy trì tôn nghiêm và địa vị cho đối phương. Hôm nay tôn nghiêm địa vị đã mất, vậy thì cây trâm giữ lại còn tác dụng gì?

Mồng mười tháng mười một, Thục Nghi hoàng quý phi một thân y phục trắng muốt, trút bỏ trang sức, quỳ gối ngoài Trường Tín điện, tự xin hàng vị.

Xưa nay phi tần phạm sai sẽ ăn mặc theo kiểu này để cho thấy tội mình.

Chỉ là Thục Nghi hoàng quý phi từ đầu chí cuối không hề làm gì sai cả, Hầu lão thượng thư công thành thân thoái, cáo lão hồi hương, nếu lúc này bảo Thục Nghi hoàng quý phi sai mà xử lý nàng ta thì có khác gì đang tuyên bố với cả thiên hạ rằng hầu lão thượng thư bị hoàng đế cách chức đuổi khỏi kinh đô?

Đối với vấn đề này hoàng đế im lặng không cho ý kiến, không thèm cho vào gặp đã lệnh Vệ công công đuổi người về Thừa Hoa cung.

Sở dĩ gấp gáp muốn tiễn người đi là vì sợ nàng ta quỳ nhiều quá chóng mặt lại ngất đùng ra đấy. Chẳng qua lần này nếu ngất thật thì Thừa Hoa cung không phải lo lắng kín người hết chỗ, quấy rầy hoàng quý phi nghỉ ngơi nữa rồi.

“Cây đổ bầy khỉ tan”, vài vị lúc trước lúc như cái đuôi lúc nào cũng thấy lẽo đẽo theo sau Thục Nghi hoàng quý phi nịnh hót bợ đỡ đủ kiểu thì giờ bỗng chốc lặn mất tăm. Hi tần tự biết mình đắc tội với Vinh phi, đắn đo nửa ngày trời, cuối cùng vẫn quyết định dời bước sang cửa cung của Uyển phi. Người vừa đến đứng trước mặt Uyển phi, đang chuẩn bị hành đại lễ thể hiện lòng trung thì nàng ma ốm đã nhăn mày đỡ trán: “Ôi, hương phấn trên người muội là loại gì thế, bổn cung vừa ngửi đã choáng váng đầu óc.”

Chẳng để Hi tần mở miệng nàng lại khụ khụ hai tiếng: “Hi muội muội kéo khí lạnh vào phòng, bổn cung… khụ khụ, ngực bổn cung tự nhiên tức quá, mau, mau truyền ngự y.”

Sau một hồi náo loạn ầm ĩ, ngự y đến bắt mạch xong là đi ngay.

Uyển phi nằm dài trên trường kỷ, run run cầm chiếc khăn tay dính máu: “Xin lỗi nhé Hi muội muội, để dịp khác chúng ta lại ngồi tán gẫu với nhau.”

Khi nàng vui vẻ diễn trò trước mặt người khác thì đâu biết ta đang cặm cụi lùng sục khắp Thái Bình điện tìm chu sa, chốc chốc lại quay sang hỏi Dẫn Diên vài câu: “Sao chu sa tháng này dùng mau hết thế, hay là ngươi lén đem đi giấu chỗ nào ta không biết đấy?”

“Chủ tử quên rồi sao, vài ngày trước Uyển phi nương nương có cầm đi.” Cô ấy nhíu mi suy tư, “Nghe nói dạo này môi Uyển phi nương nương cứ bợt bạt trông thiếu sức sống vô cùng, mỗi tháng đều yêu cầu Nội vụ phủ đưa nhiều chu sa hơn các cung khác. Khoảng thời gian trước bên Uyển phi nói chu sa của Nội vụ phủ thiếu nên mới tìm chủ tử mượn một ít.”

Môi trắng bệch không chút huyết sắc? Ta vẫn nhớ đêm hóa vàng mã đó dù để mặt mộc nhưng nhìn nàng vẫn hồng hào tươi tắn lắm kia mà.

Không biết sau đó Hi tần có đến chỗ Trang phi hay không, nhưng tất cả mọi người đều biết Phùng tiệp dư xui xẻo chưa kịp đi tìm chỗ nương nhờ thì đã bị Vinh quý phi trừng trị gọn ghẽ dứt khoát.

Vinh quý phi Giang Tiếu Tình im hơi lặng tiếng được một thời gian thì nay tái xuất giang hồ, gộp cả nợ cũ của Lưu mỹ nhân bị chặt chân và Hạ thường tại bị mất giọng đổ hết lên đầu Phùng tiệp dư. Đây là mánh khóe một hòn đá trúng hai đích. Phùng tiệp dư thì mãi mãi chỉ là tiệp dư không hơn không kém, sau lưng nàng ta có ai chống lưng, hậu cung và hoàng đế đều rõ như gương sáng.

Thật ra Vinh quý phi vẫn còn nương tay không nhổ cỏ tận gốc, cũng không truy cứu đến Thục Nghi hoàng quý phi, đơn giản là tiễn Phùng tiệp dư lên đường đến lãnh cung bầu bạn với Oanh thường tại, chuyện này cũng coi như hạt bụi rơi xuống mọi thứ chấm dứt.

Ta hoang mang kéo Dẫn Diên đứng lên: “Chuyện này chẳng phải do Vinh quý phi làm hết sao, vu oan cho người khác mà nàng ta không thẹn với lòng ư?”

“Lúc nàng ta hại chết Lâm hoàng quý phi cũng có thấy thẹn đâu!”
Bình Luận (0)
Comment