Trường Dạ Vô Ninh - Đêm Dài Không Yên

Chương 5

Dùng ngọ thiện xong, ta vào thay bộ quần áo sạch sẽ chuẩn bị đến cung quý phi quỳ, nhưng vừa đẩy cửa Thái Bình điện ra thì vô tình đụng phải người hoàng đế. Hắn vươn tay đỡ lấy thân mình nghiêng ngả lảo đảo của ta, hỏi ta định đi đâu.

Tất nhiên ta sẽ không ngốc đến mức mà khai hết dáng vẻ diễu võ dương oai của Phùng tiệp dư vừa nãy, chỉ đáp ngắn gọn: “Tần thiếp muốn đến Thừa Hoa cung thỉnh an Nghi quý phi nương nương.”

Đôi mày hắn hơi chau lại, bàn tay đang nắm tay ta cũng bất giác siết chặt hơn, giọng nói không giận mà uy: “Không được.”

Thế thì còn gì bằng! Thánh ý đã như thế rồi, người ngoài ai còn có gan trách ta bất kính với quý phi nữa thì há chẳng phải không coi lời hoàng đế ra gì?

Ta cố đè nén sự vui sướng đang muốn bung trào, nét mặt vẫn thản nhiên như không, lên tiếng hỏi ngược lại: “Tại sao ạ?”

“Nơi đó toàn là mùi bệnh.” Tuy trong giọng nói của hắn luôn toát lên vẻ nghiêm nghị tuyệt đối thế nhưng động tác tay thật dịu dàng quá đỗi, hắn nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc lơ thơ trước trán ta sang một bên, ngón tay in hằn vết chai sạn vuốt ve vành tai ta, cảm giác kì lạ chẳng thể nói nên lời: “Nếu nàng bị nhiễm bệnh thì trẫm sẽ rất đau lòng.”

“Nhưng tần thiếp không đi sẽ bị coi là thất lễ.”

“Vậy thì sao?” Ánh mắt hắn sáng quắc khiến đối phương không dám phản đối.

Im lặng một lúc lâu, hoàng đế ôm lấy ta, xô xô đẩy đẩy nhất quyết bắt ta quay vào trong điện, Vệ công công thức thời khép cửa điện lại.

Hắn cứ ôm mãi không chịu buông tay, lại còn chiếm lấy cái xích đu mà thường ngày ta vẫn thích nằm ngắm trời trăng mây gió. Hắn để ta ngồi trên đùi hắn, gọn lỏn trong vòng tay hắn. Hắn thủ thỉ với ta rằng mấy ngày nay hắn bận bịu quá, nói hắn muốn gặp ta lắm mà không được, còn nói tiền triều lại xảy ra chuyện làm hắn phiền lòng quá thể, có nhiều lúc hoàn cảnh khốn cùng hắn chẳng làm cách nào xử lý công bằng vẹn cả đôi đường được. Thậm chí tình hình hiện giờ khiến hắn nhớ lại khoảng thời gian trước khi mình đăng cơ, quá khứ mà hắn từng tranh giành ngôi vị với thái tử.

Khi nghe hoàng đế nói chuyện trước kia, nói đến thái tử, ta nhanh chóng ngăn lời nói của hắn lại. Ta biết, vấn đề này càng biết ít càng tốt.

Thật là hiếm có, trưa nay hoàng đế ngủ lại chỗ ta.

Nhưng ta thì không sao ngủ được, hắn bảo “không được”, hắn bảo “toàn mùi bệnh”, hắn bảo “trẫm sẽ đau lòng”, ngắn ngủi vài câu thôi mà từng từ từng chữ lại gieo vào lòng ta một loại cảm xúc không thể giải thích được. Vừa chạm vào là ngứa, ngứa đến tê dại, ngứa cứ triền miên, ngứa mà chỉ muốn dằn xuống đáy lòng vùi lấp nó đi, muốn dùng hết sức để thoát khỏi sự tấn công mãnh liệt này.

Giờ Mùi khắc hai, hoàng đế tỉnh lại, ta lập tức nhắm mắt giả bộ ngủ.

Hắn bóp bóp mặt ta, thấy ta hơi cau mày lại vội buông ra, rón ra rón rén bước xuống giường.

Ta vờ như vừa tỉnh, hai mắt lim dim nhập nhèm, đến giọng nói cũng có vài phần mơ hồ: “Là hoàng thượng không cho tần thiếp đến chỗ Nghi quý phi…”

“Phải phải phải.” Hắn đáp liền mấy tiếng, giọng ngọt ngào đến mức bất bình thường: “Từ nay về sau, chuyện nàng không muốn làm thì trẫm sẽ không để cho nàng làm.”

Ta không biết nói gì, trở mình với cái chăn che mặt lại.

“Có phải nàng thấy trẫm quá độc ác, đúng không?” Lúc thay quần áo hắn đã hỏi ta câu này.

Có lẽ ta thật sự không phải là một phi tần “đạt tiêu chuẩn”, mặc dù ta đã hết sức cẩn thận chăm chú nhưng khi hầu hạ hắn thay quần áo, tay chân ta cứ lóng nga lóng ngóng chẳng biết bắt đầu từ đâu. Cuối cùng hắn chỉ cười cười đẩy ta ra rồi tự mình sửa soạn mọi thứ chỉnh tề, xong xuôi thì đứng trước gương chỉnh trang lại áo mũ.

Ta lên tiếng trả lời: “Hoàng thượng là thiên tử, một lòng vì thiên hạ, những lúc nên vô tình thì nhất định không được mềm lòng.”

“Trường Ninh.” Rốt cuộc thì hắn cũng đã quen với việc gọi ta là “Trường Ninh”, mà không phải hai chữ “Dục nhi” hắn luôn tâm niệm. “Phải chăng nàng cảm thấy trẫm đối với cái chết của Phùng quý nhân là thờ ơ lãnh đạm, đối với Nhu sung nghi là máu lạnh tột cùng, bây giờ ngay cả với Nghi quý phi cũng tuyệt tình tàn nhẫn?”

Giọng ta trở nên lạnh lùng: “Thiên tử mãi mãi là vậy, cũng nên như vậy.”

“Rất nhiều chuyện không giống như những điều nàng thấy trước mắt, nhiều khi thứ nàng chứng kiến chưa chắc đã là thật.”

“Ví dụ như?” Ta ngẩng đầu.

Hắn không trả lời, ánh nhìn xoáy sâu vào mắt ta: “Trường Ninh, trẫm nhất định sẽ bảo vệ nàng một đời trường ninh”*.

*Trường Ninh: bình yên dài lâu.

Mồng ba tháng mười, ngày lập đông.

Bệnh của Nghi quý phi chưa có dấu hiệu khởi sắc vậy mà khung cảnh “khách đến đầy nhà” trước đây của Thừa Hoa cung bỗng chốc lại thành vắng như chùa bà đanh.

Bởi vì hoàng thượng cũng bị bệnh.

Nghe nói hằng năm mỗi lần thu đi đông đến đều không tránh được ngày này, bệnh đã có từ lúc hoàng đế còn rất nhỏ, đằng đẵng bao năm vẫn không thể trị dứt tận gốc.

Ai cũng biết khi xưa ngũ hoàng tử Lý Thừa Mục không được tiên hoàng sủng ái, thời thơ ấu chịu mọi gian khổ và bị kẻ khác nhìn bằng nửa con mắt, mẹ đẻ lại là người đến lúc chết cũng chỉ được phong làm Dung tần, làm sao so bì được với thái tử Lý Tử Du - đích tử của hoàng hậu, được người người tung hô ủng hộ? Đến cả tam hoàng tử của Thư quý phi, lục hoàng tử của Lương phi còn tôn quý hơn hắn mấy phần, và tất nhiên là có khả năng giành lấy ngôi vị hoàng đế cao hơn.

Nhưng đâu ai ngờ được, ngũ hoàng tử Lý Thừa Mục nhỏ bé dù biết trong bánh ngọt có độc nhưng vẫn phải gắng gượng cười ăn cho bằng hết, giờ đây lại chính là người duy nhất bước lên ngai vàng với nụ cười chiến thắng, chẳng sợ cái giá phải trả đắt tới cỡ nào, chẳng sợ làm thiên tử phải gánh vác biết bao nhiêu.

Hoàng đế ngã bệnh, mục tiêu của nhóm phi tần hậu cung tức khắc chuyển hướng, từ Thừa Hoa cung kéo nhau sang Trường Tín điện.

Nghi quý phi đang bệnh nhưng cũng cố mà lê thân thể suy nhược đi theo, quỳ bên ngoài Trường Tín điện một hồi, chưa có ý chỉ triệu vào trong của hoàng đế mà nàng ta đã ngất lịm đi. Không ai biết Nghi quý phi mắc bệnh gì, tuy nhiên có người sẽ nghĩ, nàng quý phi này sắp bay lên làm hoàng quý phi đến nơi rồi mà suốt ngày cứ đau ốm mãi, là bệnh thật hay lại đang làm màu?

Thận tần cũng là trường hợp ngoại lệ, mọi người đến Trường Tín điện quỳ, duy chỉ mỗi nàng là quỳ trước Phật Tổ. Nữ nhân ngoài điện nhiều lắm thì quỳ một ngày một đêm, Thận tần thì quỳ suốt ba ngày không nhúc nhích, cơm không ăn nước không uống. Nói ra cũng quái lạ, người trong hậu cung sống an nhàn sung sướng lâu rồi, nay lại làm ra hành động tự hại bản thân ấy mà không sao cả ư?

Về sau ta nghe Dẫn Diên kể, Thận tần quỳ gối đã thành nghề, kinh nghiệm phải nói là giắt đầy mình. Hằng năm cứ vào khoảng thời gian này là nàng lại quỳ trước tượng Phật đến khi nào hoàng đế khỏi hẳn mới thôi. Nếu không thì sao nói Thận tần là người luôn khắc ghi hoàng đế vào tim, chỉ cần ngài ho một cái là lòng Thận tần đã đau như bị ngàn kim đâm?

Mồng bảy tháng mười, Vệ công công tới.

Trái ngược với vẻ hếch mặt lên trời kiêu căng vô đối của Phùng tiệp dư, lúc nói chuyện với ta ông ấy luôn cung kính, thậm chí là có phần kính nể.

Ta chỉ là một mạt đẳng đáp ứng, đáng ra phải tâng bốc đút lót cho ông mới phải, sao có thể để tổng quản nội thị ngự tiền đứng trước mặt ta khúm na khúm núm.

Vệ công công theo thói quen cụp mi rũ mắt, thử thăm dò ta: “Long thể hoàng thượng không khỏe, sao đáp ứng không tới ngự tiền một chuyến?”

“Là hắn nói không được đấy thôi.” Ta nói giọng uể oải: “Toàn là mùi bệnh.”

“Chủ tử!” Dẫn Diên sợ hãi quỳ sụp xuống, lớn tiếng ngăn ta lại, sợ ta ăn nói linh tinh.

Ta biết, lần này ta lại phạm vào điều kiêng kị, nói lời vô lễ với hoàng đế.

Vệ công công không tức giận hay mắng mỏ gì cả mà chỉ lẳng lặng chờ câu trả lời của ta.

Ta trầm mặc tư lự lúc lâu rồi nói: “Là hoàng thượng bảo công công đến hay công công tự đến đây?”

“Lão nô lắm miệng, tự ý đến quấy rầy đáp ứng.”

“Công công, hoàng thượng là thiên tử, tất có trời phù hộ, rồi sẽ bình an vô sự thôi.” Ta gằn từng chữ một: “Công công hiểu tính hoàng thượng, chuyện hoàng thượng đã hứa, liệu ngài ấy có thực hiện được không?”

“Thiên tử xưa nay không biết nói đùa.”

“Hoàng thượng nói sẽ bảo vệ ta một đời trường ninh, nếu hắn có mệnh hệ gì thì bảo ta trường ninh kiểu gì đây?”*

(*Chỗ này mình xin phép giữ nguyên là “trường ninh” thay vì “bình an dài lâu”. Chỉ là mình cảm thấy hai chữ này rất đặc biệt, ý nghĩa đặc biệt, cũng là tên của nữ chính.)

Vệ công công ngẩn người một lúc, như thể đột nhiên ngộ ra điều gì đó, vừa kinh ngạc vừa vui mừng: “Lời của đáp ứng lão nô nhất định sẽ chuyển lại cho hoàng thượng.”

Ta không biết Vệ công công nghe được thâm ý gì, họa chăng lời ta nói thật sự cũng chẳng có ý nghĩa sâu xa đặc biệt nào cả.

Ta không đi thăm hoàng đế là vì ta vốn không vào được, chưa nói đến Nghi quý phi, Vinh phi kia cho phép người khác vào thăm ngài mới là lạ. Ngoại trừ nàng ta thì e chỉ cho vài vị tâm phúc của Vinh phi mới được đứng trước mặt hoàng thượng tỏ vẻ đau xót.

Trừ cái đó thì ta vẫn luôn mong hoàng đế sẽ không gặp chuyện bất trắc. Nếu không may bệnh tình hắn trở nặng, một đáp ứng như ta, hoặc bị các nương nương địa vị cao ép tuẫn táng để làm rạng ngời cái mỹ danh phi tần hậu cung trung trinh trước sau như một, hoặc là chịu đựng bị giam cầm trong cung đến lúc chết già. Nhưng chết già ở vũng bùn đục ngầu này đâu phải chuyện dễ dàng, chẳng bằng vào miếu ngửi hương khói sống cho qua ngày. Hơn nữa dưới gối đương kim thánh thượng không có con cái, chắc chắn tiền triều sẽ nổi lên một trận mưa máu gió tanh.

Huống chi ta đã sớm nghe được rằng hoàng đế Lý Thừa Mục số mệnh trắc trở, bé tí đã ngậm đắng nuốt cay, đường lên ngôi vua càng nhiều chông gai bão táp. Hiện giờ còn bị tiền triều ràng buộc, biên cương biến động, xã tắc giang sơn khó lòng bình ổn, ông trời đối xử cũng quá nhân từ đi.

Nghĩ vậy, ta chợt nhớ đến một chuyện thế là bèn gọi Vệ công công lại: “Còn có việc muốn nhờ công công giúp đỡ.”

“Đáp ứng cứ nói, lão nô sẽ cố gắng hết sức.”

“Ngự y trong cung đều được phân tới Trường Tín điện và Thừa Hoa cung, đây là chuyện đương nhiên. Chỉ là nghe bảo Thận tần đã quỳ trước Phật Tổ sắp được năm ngày rồi, sợ rằng không chống đỡ được bao lâu nữa, nên ta muốn nhờ công công phái vài người đến chỗ Thận tần chăm sóc nàng.”

Vệ công công gật đầu đồng ý, ta không hy vọng Thận tần sẽ tiếp bước hoàng đế và Nghi quý phi.

Nếu trong hậu cung này ngay cả một nữ nhân thật lòng yêu mình cũng không có nữa, thì hoàng đế mới thật sự là khổ trăm bề.

Mồng chín tháng mười, hoàng đế trở lại việc triều chính dù trong người vẫn chưa khỏe hẳn.

Tin chiến thắng từ thành Hồ Lan liên tục được báo về chẳng khác nào đang dệt hoa trên gấm cho ân sủng mắt nhìn giơ tay là có thể với tới của Hầu gia, Hầu lão thượng thư vui mừng ra mặt, nào còn tâm trạng đi an ủi Nghi quý phi bệnh tật liệt giường lâu ngày.

Vinh phi có công chăm sóc long thể thánh thượng, hoàng đế nói đợi Hầu tướng quân cao ca khúc khải hoàn, Nghi quý phi thành hoàng quý phi thì sẽ để nàng ta lên làm quý phi. Hiện giờ sức khỏe Nghi quý phi không tốt, cần có người đủ năng lực phụ giúp quản lý lục cung.

Lời này có lẽ hoàng đế nói khi còn nằm trên giường bệnh, nhưng người lan truyền tin lại là Vinh phi.

Không thể không nói hoàng đế đúng là cái đồ xấu xa, Nghi quý phi ngọc thể bất an thì thế nào, cho dù nàng ta có đang tung tăng nhảy nhót mà nghe được những lời đó thì cũng tức giận đến hấp hối lăn đùng ra đấy thôi. Vả lại tình hình bây giờ của Nghi quý phi rất không được khả quan, từ khi tin tức này truyền khắp hậu cung, nhiều lần ta bắt gặp ngự y ra ra vào vào Thừa Hoa cung suốt, mà mỗi lần ra là lại vuốt râu thở dài.

Ta rất đau lòng, vì thế nên đã quyết định đến thăm nàng ta một lần.

Chưa bước qua cửa Thừa Hoa cung, đứng từ xa xa đã có thể nghe thấy tiếng ho kịch liệt từ trong phát ra, ta sợ hãi nắm lấy tay Dẫn Diên thấp giọng nói: “Ta không muốn làm ma ốm nữa đâu.”

Lời chưa dứt khỏi miệng đã thấy ma ốm Uyển phi nghiêng ngả bước ra, chắc là vừa thỉnh an tân ma ốm là Nghi quý phi đây mà, tiện thể truyền thụ luôn kinh nghiệm khi làm một con ma ốm. Cũng không biết Nghi quý phi có nghe lọt tai không, tốt nhất là đừng nên quan tâm mấy lời đám tiếu bên ngoài nữa.

Nhìn thấy ta Uyển phi nhàn nhạt nói một câu: “Chốc nữa đáp ứng thỉnh an xong, chẳng hay có thời gian cùng bổn cung đi qua ao Thanh Diệp dạo một lát?”

Xưa nay ta và Uyển phi không hề giao du qua lại, chẳng lẽ nàng đã nghe thấy câu nói vừa nãy của ta rồi tưởng ta đang cố tình châm chọc cái danh ma ốm của nàng, nên giờ muốn dạy ta cách làm người?

Mặc dù cảm thấy vô cùng hoang mang nhưng nàng là Uyển phi, dù ta có không cam tâm tình nguyện thì cũng phải cúi đầu nghe theo.

Nói vài câu khách sáo với Nghi quý phi, thấy nàng đau ốm mà vẫn giữ được tư thái ung dung đẹp đẽ, xem ra cũng không quá nghiêm trọng, ta nán lại một lúc thì đứng dậy cáo từ.

Uyển phi chờ ở cửa sau.

“Muội gặp nàng ta chưa?” Sóng mắt Uyển phi lưu chuyển như nước, ẩn giấu bên trong lại là vẻ khinh thường trào phúng: “Lần đầu tiên được chiêm ngưỡng bộ dạng chật vật này của nàng ta, quả thật là cũng hơi đáng thương.”

Nàng đang nói Nghi quý phi ư?

Ta không dám trả lời, càng không có can đảm để hỏi.

Uyển phi miết mắt nhìn Dẫn Diên ý bảo cô ấy tránh đi, sau đó xoay gót bước về phía ao Thanh Diệp. Ta bất đắc dĩ quay sang gật gật đầu với Dẫn Diên rồi nhanh chóng cất bước đuổi theo.

“Nghi quý phi là kiểu người cực kỳ hiếu thắng, vì vậy ghét nhất bị người khác nhìn thấy cảnh nàng ta tinh thần sa sút, vậy mà lần này trong cung ai nấy đều đã chiêm ngưỡng được Nghi quý phi hoa tàn liễu rũ.” Uyển phi lạnh lùng lẩm bẩm, “Hơn nữa đám người này một bên thì thản nhiên xem trò cười của nàng ta, một bên lại quỳ bên giường của nàng ta dập đầu thỉnh an, hỏi han ân cần. Thế nhưng Nghi quý phi cố chấp không muốn đạp đổ hình tượng hiền lương thục đức của mình, vì vậy chẳng thể nào đá đám người đó ra ngoài được, muội nói xem có tức hay không?”

“Sao nương nương lại nói với tần thiếp những chuyện này?” Ta hỏi dò.

“Bởi vì ta muốn nhìn nàng ta như vậy.” Uyển phi bỗng nhiên dừng bước, rõ ràng từ chỗ này phải đi quãng rất xa nữa mới tới ao Thanh Diệp, “Thậm chí là dáng vẻ càng thảm hại hơn nữa kìa.”
Bình Luận (0)
Comment