Trường Môn Hảo Tế Yêu

Chương 243

Trên đường đi, nàng nhìn thấy binh sĩ đẩy xe b.ắ.n đá lên đường mòn dành cho ngựa, trong đầu toàn là hình ảnh của nỏ cơ và máy b.ắ.n đá trong những cuốn sách mẫu thân để lại.

"Nữ lang, chúng ta đi thôi."

Tiểu Mãn sợ đến c.h.ế.t khiếp, không ngừng giục giã Phùng Vận.

Đại Mãn trấn tĩnh hơn nàng rất nhiều, ngẩng đầu nhìn về phía tòa lầu gác, không nói một lời.

"Đi thôi."

Phùng Vận không muốn gây thêm rắc rối, sau khi đại khái nắm được bố cục của quân Bắc Ung, nàng trở về doanh trướng, tìm Diệp Sấm để xin giấy bút, ngồi xuống vẽ vời.

Những gì nàng vẽ, Tiểu Mãn hoàn toàn không hiểu.

Nước trà đã đổi đến lần thứ ba, nữ lang vẫn chưa ngủ, nàng bắt đầu lo lắng.

"Trời sắp sáng rồi, nữ lang hãy nghỉ ngơi đi."

Phùng Vận nhìn những tia sáng trắng nhàn nhạt nơi chân trời.

"Trận chiến này sắp kết thúc rồi."

Tiểu Mãn mừng rỡ, hỏi: "Nữ lang làm sao biết?"

Phùng Vận đáp: "Bò ngựa còn có lúc mệt, huống chi là con người? Đánh lâu như vậy, tướng sĩ kiệt sức, tất nhiên sẽ phải tạm thời nghỉ ngơi để dưỡng sức, sau đó mới đánh tiếp một trận nữa."

Tiểu Mãn nhìn Phùng Vận với vẻ khâm phục.

"Nữ lang hiểu biết nhiều quá..."

Đại Mãn cũng cười nói: "Nếu nữ lang cầm quân ra trận, nhất định sẽ không thua gì tướng quân."

Phùng Vận lắc đầu: "Chỉ là nói suông trên giấy mà thôi."

Một nữ tử chưa từng ra chiến trường, chỉ dựa vào mấy quyển sách và suy đoán mà có thể vượt mặt những tướng lĩnh sống sót từ nơi đao kề m.á.u chảy, chuyện đó mới là trò cười.

Nàng liếc nhìn hai người họ.

"Đi ngủ đi, không cần trông chừng ta, ảnh hưởng đến suy nghĩ của ta."

Đại Mãn và Tiểu Mãn đáp lời rồi lui xuống.

Phùng Vận tiếp tục vẽ sơ đồ trên giấy, từ địa hình, thời tiết đến binh lực hai bên, phân tích cục diện, nhưng không đề cập đến bất kỳ chiến thuật nào. Điều nàng chú trọng nhất chính là cách chế tạo và cải tiến máy b.ắ.n đá cùng nỏ cơ của quân Bắc Ung...

Lấy sở trường bù sở đoản.

Nàng hiểu rõ chừng mực, cũng hiểu Bùi Quyết thực sự cần gì...

Khi ánh sáng ban mai vừa ló rạng, Bùi Quyết mới trở về.

Lúc đó, Phùng Vận đã gục xuống bàn gỗ, ngủ thiếp đi.

Mái tóc nàng buông rũ, khuôn mặt thanh tú như hoa phù dung bị góc bàn in lên một vệt hồng nhàn nhạt. Làn da trắng ngần dưới ánh sáng mờ ảo, vì mỏi mệt mà càng thêm phần yếu ớt đáng thương...

Ánh mắt Bùi Quyết nóng rực.

Vừa trở về từ tiền tuyến, huyết mạch hắn vẫn còn sục sôi, sức lực trong lồng n.g.ự.c chưa được giải tỏa. Đột nhiên, hắn bắt gặp khung cảnh này, trái tim như bị thứ gì đó va mạnh một cái.

Hắn lặng lẽ bước tới.

Nữ lang vẫn say ngủ, hoàn toàn không hay biết xung quanh có sự thay đổi, càng không biết bản thân đã lọt vào tầm mắt của một con sói dữ...

Bùi Quyết không động đậy.

Từ trên cao nhìn xuống nàng.

Nàng quá đỗi mong manh.

Dáng vẻ ngủ say không còn những góc cạnh sắc bén khi tỉnh táo, mái tóc đen nhánh rũ xuống, che đi một phần gương mặt, hơi thở ấm áp để lại một vệt nước mờ trên mặt bàn, ướt át...

Ánh mắt Bùi Quyết càng lúc càng sâu thẳm, nhưng gương mặt hắn vẫn bình tĩnh đến lạ thường.

Hắn cúi xuống, đặt tay lên vai nàng, vươn tay định nâng gương mặt bị góc bàn ép đến hằn vết của nàng lên...

 

Hàng mi dài mềm mại khẽ khàng chạm vào lòng bàn tay hắn.

Một tia lửa bùng lên trong đôi mắt u tối của hắn, thoáng qua rồi biến mất.

Những ngày qua, Bùi Quyết dồn hết tinh thần vào chiến sự, đã lâu không uống thuốc. Nhưng thân thể hắn sẽ không vì chiến tranh mà tha cho hắn khỏi sự dày vò của dục vọng.

Lúc nàng không ở bên thì còn đỡ, nhưng một khi đã trong tầm tay, khao khát mãnh liệt liền cuộn trào theo từng đốt xương sống, như một con thú hoang bị giam cầm đang gào thét muốn phá lồng lao ra, không thể khống chế.

Hắn im lặng một lúc, bàn tay to lớn đặt lên eo nàng, hơi dùng lực bế ngang nàng lên.

Nữ lang trong giấc mộng cảm thấy không thoải mái, liền cựa quậy một chút rồi vô thức rúc vào lòng hắn, tư thế ấy tự nhiên đến không ngờ.

Yết hầu Bùi Quyết khẽ động, cúi đầu nhìn nàng một cái, rồi nhẹ nhàng đặt nàng lên giường, lấy một chiếc gối mềm, đắp chăn cho nàng, sau đó ngồi bên mép giường, lặng lẽ quan sát.

Tướng quân ra trận không rời giáp.

Bùi Quyết cũng như vậy.

Một khi khoác lên chiến giáp, luôn sẵn sàng ra trận, thì sẽ không dễ dàng cởi xuống, bởi lẽ sợ rằng sẽ không kịp...

Hắn ngồi rất vững, khuôn mặt vẫn lạnh nhạt như thường, tựa hồ bên dưới không hề có dã thú đang gào thét, mà như thể đang giao chiến với chính bản thân mình...

Hắn bất động.

Khắc chế là điều hắn đã làm mỗi ngày, dần dần trở thành thói quen.

Một lúc lâu sau, thấy Phùng Vận hô hấp đều đặn, không bị tiếng động làm tỉnh giấc, hắn khẽ nhíu mày, quay đầu nhìn về phía án thư, sau đó đứng dậy, cầm lên từng trang giấy, lật xem cẩn thận.

Phùng Vận chính là lúc này mà tỉnh dậy...

Nàng vốn không ngủ sâu, đầu trượt khỏi gối mềm, lập tức nhận ra mình không còn ngồi bên án thư nữa, liền mở mắt.

Thân ảnh cao lớn khoác trên mình chiến giáp, Bùi Quyết nghiêng người về phía nàng, đường nét khuôn mặt không trau chuốt nhưng lại vô cùng đẹp mắt, anh dũng tuấn lãng. So với những công tử thế gia như Tiêu Tam Lang, hắn ít đi vài phần nhã nhặn, nhưng cũng không có vẻ thô bạo cục mịch, mà mang theo một loại sức mạnh nam tính đầy cám dỗ...

Phùng Vận không lên tiếng, chỉ lặng lẽ nhìn hắn.

Không ngờ Bùi Quyết lại đột nhiên quay đầu...

Vậy nên, ánh mắt nàng cứ thế mà va vào mắt hắn.

Phùng Vận hơi sững lại, làm bộ như vừa mới tỉnh giấc, đưa tay vuốt tóc, mỉm cười.

Thao Dang

“Đại tướng quân đã về? Chiến sự có thuận lợi không?”

Bùi Quyết khẽ ừ một tiếng: “Ngủ đi.”

“...”

Như mọi khi, vẫn là kiểu nửa câu cũng lười nói.

Phùng Vận khẽ nhíu mày, thân mình dịch vào trong, vỗ nhẹ chỗ trống bên cạnh.

“Tướng quân lại đây.”

Động tác của nàng vô cùng tự nhiên thân mật, giống như hai người là phu thê bình thường, không có vẻ ngại ngùng của một nữ lang trẻ tuổi, chỉ có đôi mắt mềm mại kia ẩn chứa một tia thách thức khó phát hiện.

Bùi Quyết trầm mặc nhìn nàng.

Hắn chậm rãi đặt chồng giấy xuống, dùng một khối chặn giấy ép lên, sau đó mới đi qua, tựa người vào đầu giường.

Lại yên lặng.

Phùng Vận thật sự ghét cay ghét đắng cái tính kiệm lời như hũ nút của hắn.

“Này, tướng quân?” Nàng nhẫn nại hỏi: “Ngài đã xem những gì ta viết rồi sao?”

Bùi Quyết lại ừ một tiếng.

Phùng Vận: “Thấy thế nào?”

Bùi Quyết suy nghĩ một chút: “Tốt.”

Tốt là xong rồi sao?

 
Bình Luận (0)
Comment