Trường Môn Hảo Tế Yêu

Chương 253

“Lại đây.”

Hắn mở rộng cánh tay, ra hiệu cho Phùng Vận nhảy xuống.

Trên tường thành, ánh mắt của các tướng sĩ đồng loạt đổ dồn về phía nàng, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.

Phùng Vận mặc khinh giáp, búi tóc theo kiểu nam nhân, nhưng gương mặt kia lại quá non nớt, quá trắng trẻo, chỉ cần liếc một cái là có thể nhận ra nàng là nữ lang. Hơn nữa, chuyện Phùng cơ mang dược phẩm đến Tịnh Châu đêm qua cũng đã bị Phù Dương Cửu truyền khắp nơi, không ai không biết vị sủng cơ của Đại tướng quân đuổi theo tới tận đây.

Thế nhưng bọn họ vẫn không dám tin…

Tướng quân cho nàng mặc chiến giáp, đưa nàng lên tường thành.

Nữ nhân không ra chiến trường, đó là quy củ trong quân doanh, mà quy củ này chính là do Đại tướng quân tự tay đặt ra.

Vậy mà lần này, hắn lại tự tay phá bỏ…

Nếu truy ngược về trước, chuyện Đại tướng quân vì Thập Nhị nương mà phá lệ, nào chỉ có một lần?

Quả nhiên danh xưng “sủng cơ khuynh quốc khuynh thành” không phải hư danh.

Phùng Vận bị những ánh mắt kia nhìn đến mức lúng túng.

“Tướng quân, ta biết cưỡi ngựa.”

Biết cưỡi ngựa, tất nhiên sẽ biết xuống ngựa.

Bùi Quyết thu tay về, không ép buộc nàng.

Phùng Vận thở phào nhẹ nhõm, nhảy xuống. Bùi Quyết đã sải bước đi trước, nàng vội vàng đuổi theo. Mỗi khi có tướng sĩ chào hỏi, nàng đều dừng lại đáp lễ, vì vậy tốc độ vô cùng chậm chạp.

Bùi Quyết im lặng đứng lại, nhìn nàng.

Đợi nàng đến gần, hắn mới cất giọng:

“Nàng không cần làm vậy.”

Phùng Vận chạm mắt với hắn.

“Đây là điều nên làm. Ta đang giữ thể diện cho tướng quân.”

Bùi Quyết không nói gì.

Phùng Vận lại cười:

“Mang danh là sủng cơ, khó tránh khỏi bị người ta nói rằng ta kiêu căng, rằng tướng quân vì sắc đẹp mà u mê…”

Những lời này, vốn không có gì sai.

Nhưng khi “mang danh” và “sủng cơ” đi cùng nhau, lại như một sự phủ định.

Nàng không phải sủng cơ của hắn.

Bùi Quyết nhìn nàng, ánh mắt khó dò.

“Nàng có thể là.”

Có thể là, nghĩa là hiện tại không phải.

Phùng Vận liếc nhìn góc nghiêng của hắn, khẽ nhướng mày, buột miệng hỏi:

“Vậy bây giờ ta là gì?”

Bùi Quyết không đổi sắc, chậm rãi đáp:

“Không phải một lòng muốn làm mưu sĩ sao?”

Tim Phùng Vận đập mạnh hai nhịp, bỗng nhiên bừng tỉnh.

Thảo nào hắn cho nàng mặc khinh giáp, dẫn nàng lên tường thành. Hóa ra là nhờ mấy trang giấy nàng viết suốt đêm qua, cuối cùng cũng khiến hắn nhìn ra tài năng của nàng?

“Đa tạ tướng quân.” Phùng Vận chắp tay, đôi mắt sáng lên vì vui mừng.

“Xem ra những dòng ta viết, nỗi lo ta dành cho chiến sự, rốt cuộc đã khiến tướng quân thấy được thành ý của ta?”

“Không.” Bùi Quyết dứt khoát phủ nhận.

Nụ cười trên mặt Phùng Vận lập tức đông cứng lại.

Nhìn bóng dáng hắn càng lúc càng xa, nàng vội rảo bước đuổi theo.

“Vậy tại sao tướng quân lại đột nhiên đồng ý?”

Nghe vậy, Bùi Quyết mới chậm rãi bước lại, nghiêng đầu nhìn nàng.

“Nữ lang không phải đã từng thề sao?”

“Hửm?” Phùng Vận nhất thời không kịp phản ứng.

“Ta không muốn c.h.ế.t sớm.” Bùi Quyết đáp.

Phùng Vận chợt nhớ đến câu nói khi trước của mình: “Nếu dùng sắc hầu hạ người, nam nhân của ta tất không có kết cục tốt.”

Khóe môi nàng lập tức cong lên.

Khó mà không bất ngờ.

Một người nắm giữ quyền sinh sát trong tay, lại để tâm đến một lời thề.

Đây chính là lý do hắn không để nàng “lấy sắc hầu người” nữa sao?

Rất tốt. Trong lòng Phùng Vận vui mừng khôn xiết, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, nhu thuận.

“Đa tạ tướng quân thông cảm, nữ nhi họ Phùng nguyện hết lòng hết sức phò tá tướng quân…”

Từ lúc bước ra ngoài, nàng đã không chỉ nói một lần câu cảm tạ này.

Bùi Quyết nghe mà gai cả tai, chỉ xem như không thấy, không nghe, lặng lẽ bước đến chỗ đám người đang tụ tập trên tường thành.

Âm thanh ồn ào chính là truyền đến từ đó.

Ngay cả khi Bùi Quyết xuất hiện, tiếng ồn vẫn không dừng lại.

Các tướng sĩ trên thành mắng đến đỏ bừng mặt.

Phía bên ngoài, tiếng mắng chửi cũng không hề kém cạnh.

Bùi Quyết hỏi: “Chuyện gì?”

Thạch Ẩn nắm c.h.ặ.t đốc đao, chen ra khỏi đám người, chắp tay nói:

“Đại tướng quân, quân Tề khiêu chiến ngoài thành, rất ngông cuồng!”

141- Đại khí lẫm liệt.

Phùng Vận bước đến lỗ châu mai.

Tịnh Châu không có ủng thành bao bọc, đứng ở đây có thể nhìn rõ tình hình bên ngoài thành.

Cầu treo đã được kéo lên từ hôm qua, khắp nơi trong và ngoài thành đều có những hố lớn do đá b.ắ.n tạo thành, dấu vết chiến tranh trông thật kinh tâm động phách.

Từ lỗ châu mai nhìn xuống, đầu tiên là con hào bảo vệ thành, mặt nước rộng lớn, cách chân thành khoảng hai trượng. Khoảng cách này đã được tính toán tỉ mỉ—quá hẹp sẽ không đủ bảo vệ tường thành, quá rộng lại tạo ra khoảng trống lớn giữa bờ trong của hào và chân thành, vô tình giúp quân địch dễ dàng sử dụng công cụ công thành cỡ lớn. Vì vậy, thiết kế phòng thủ của Tịnh Châu có thể nói là vô cùng hoàn hảo.

Phùng Vận liếc nhìn Bùi Quyết.

Lựa chọn Tịnh Châu, người ngoài đều nói hắn tự chui đầu vào rọ, đi một nước cờ c.h.ế.t…

Nhưng đây thực sự không phải là lựa chọn có chủ đích của hắn sao?

Chiến hào bên ngoài đã bị phá hủy gần hết trong trận chiến đêm qua, nhưng quân Tề vẫn chưa tiến quá gần. Toàn bộ đội quân ước chừng chỉ khoảng một hai trăm người, đứng ngoài tầm b.ắ.n của cung thủ, lớn tiếng mắng chửi đám quân Tấn trên tường thành.

Chuyện chửi trận, Phùng Vận đã từng nghe qua.

Nhưng tận mắt chứng kiến kiểu này thì đây là lần đầu.

Thật lợi hại!

Thì ra hai quân đối đầu, không chỉ có giao tranh sinh tử trên chiến trường mà còn có cả những trận khẩu chiến kịch liệt không kém. So với đao kiếm thật sự, kiểu chửi bới này còn kích thích hơn, khiến người ta mặt đỏ tía tai, tức giận đến mức thất khiếu bốc khói, chỉ hận không thể mở cổng thành lao ra g.i.ế.t sạch quân địch ngay lập tức.

“Nghe thấy chưa?” Phùng Vận hỏi.

Vị đại tướng quân Bùi đứng trước lỗ châu mai không có phản ứng gì rõ rệt, chỉ “Ừm” một tiếng.

Phùng Vận mỉm cười: “Cảm thấy thế nào?”

Nàng cứ nghĩ Bùi Quyết sẽ không trả lời.

Không ngờ, sau một lúc im lặng, hắn nhàn nhạt thốt ra hai chữ: “Oan uổng.”

Phùng Vận kinh ngạc nhìn nam nhân có dung mạo thanh lãnh trước mặt.

Người ta vẫn nói “tiên phát chế nhân” (ra tay trước để áp đảo đối phương), những kẻ giỏi chửi mắng trong quân đội vô cùng hiếm thấy, nghe nói có người mắng đến mức khiến đối thủ tức nghẹn mà c.h.ế.t.

Mà hôm nay, quân Tề rõ ràng đã cử đến một cao thủ mắng trận như vậy.

Đối mặt với lời khiêu khích của quân Bắc Ung trên tường thành: “Có gan thì xông lên đi, bọn tiện nô các ngươi!”, quân Tề không theo lẽ thường mà mắng chuyện thắng thua trên chiến trường, trái lại công kích thẳng vào tư đức của Bùi Quyết.

 
Bình Luận (0)
Comment