Tiểu Mãn ngơ ngác nhìn nàng một cái, rồi lui xuống chuẩn bị nước. Đợi nước ấm đã sẵn sàng, nàng liền dìu Phùng Vận vào tịnh phòng. Khi cởi bỏ lớp y phục c.uối cùng, vừa nhìn thấy những vết hồng đỏ rải rác trên làn da trắng mịn như tuyết của nữ lang, nàng há hốc mồm sửng sốt, suýt chút nữa thì bật khóc.
“Đại tướng quân thật quá thô bạo, sao có thể đối xử với nữ lang như vậy… thật đúng là, đúng là cầm thú…”
Phùng Vận khẽ híp mắt lại, thân mình chìm dần vào thùng nước ấm áp.
“Không… là ta mới là cầm thú.”
Lúc sự việc xảy ra, ý thức nàng quả thực không rõ ràng. Tỉnh lại rồi thì giống như có độc trùng quấn lấy đầu óc, ký ức trở nên đứt đoạn, nhiều mảnh rời rạc xen lẫn với kiếp trước, mơ mơ hồ hồ, giống hệt như một giấc mộng u mê mà phóng túng…
Hình như là nàng ép Bùi Quyết?
Ban đầu hắn vốn không chịu, về sau…
Cũng coi như là nửa đẩy nửa nhận.
Nhưng điều khiến Bùi Quyết giận nhất, có lẽ không phải chuyện đó.
Mà là sáng nay khi nàng tỉnh dậy trong cơn mơ màng, cái gì cũng không nhớ.
Hỏi gì cũng không biết, nói gì cũng chẳng rõ.
Cứ như nữ nhân đêm qua quấn lấy hắn hết lần này đến lần khác, hoàn toàn không phải là nàng vậy.
Nàng một mực phủ nhận tất cả chuyện đã xảy ra đêm qua. Nếu không phải thân thể vẫn còn lưu lại dấu vết, e là nàng còn chẳng thừa nhận đã từng xảy ra chuyện gì với hắn.
Khi ấy sắc mặt Bùi Quyết sầm đến cứng đờ, trực tiếp kéo áo cho nàng xem hàng loạt vết cào trên lưng mình, cứ như kẻ bị nàng ăn h.i.ế.p đến thảm thương vậy…
“Chối bỏ sau cơn mây mưa”, đúng là phong cách của một tra nữ (người nữ nhân cặn bã).
Cho nên, Bùi Quyết sầm mặt cũng là đáng lắm.
Nhưng nàng đã không nhớ rõ, thì dứt khoát không nhận, để chọc cho hắn tức chơi.
Phùng Vận khẽ bật cười, nhưng ngay sau đó lại sững người vì dòng ấm nóng vừa tràn ra từ bên dưới.
Tối qua hắn để lại rất nhiều bên trong nàng, hoàn toàn khác với kiếp trước.
Trước đây dù nàng có cầu xin, hắn cũng chẳng cho. Mà bây giờ… sao lại chẳng chút kiêng dè?
Nàng thấy lạ, sáng nay có thử dò hỏi.
Hắn chỉ đáp: “Giải dược.”
Rồi lạnh lùng nhìn nàng: “Không phải chính nàng đòi sao?”
Phùng Vận liền không hỏi tiếp nữa, cũng tự lấy lý do đó để thuyết phục bản thân.
Có khi là chiêu của Phù Dương Cửu, vị lang trung kỳ quặc kia, nghĩ ra.
---
Đại doanh quân Bắc Ung.
Phù Dương Cửu chống khuỷu tay lên bàn, hứng thú nghiêng người quan sát sắc mặt của Bùi Quyết.
“Lông mày sắc lạnh, thần sắc giận mà như không, cả gương mặt như kiểu đi đòi nợ mà lại bị đánh ngược, đúng là dáng vẻ đáng thương!”
Y tặc lưỡi một tiếng, vẻ mặt rất khó hiểu.
“Bình thường huynh suốt ngày mặt lạnh cũng chẳng sao, giờ đạt được ước nguyện rồi, sao còn ủ rũ thế? Không no à?”
Bùi Quyết chỉ liếc y một cái, lạnh như băng, không nói một lời.
Phù Dương Cửu lại càng tò mò hơn: “Là do tẩu tẩu khiến huynh không hài lòng sao?”
Bùi Quyết nhấc mắt: “Cút.”
Phù Dương Cửu cong môi: “Lúc cần thì lôi ta ra, xong việc lại đuổi ta như chó. Bùi Vọng Chi, ta đây là kẻ đáng thương bị huynh lôi từ trong chăn dậy giữa đêm đấy. Huynh đúng là biết cách ngược đãi người khác.”
Nói rồi thấy Bùi Quyết vẫn không để ý gì, y liền duỗi eo, ngáp một cái rồi xoay người đi:
“Thôi được, hai bình Châu Mị Ngọc Hộ cũng không dùng cả đời được, huynh rồi sẽ lại cần đến ta. À, đúng rồi, phụ thân ta mới đưa đến hai phương thuốc mới, ta phát hiện một bài trong đó có bí dược, rất có tiềm năng…”
“Nàng ấy không chịu nhận.” Bùi Quyết đột ngột cất giọng, trầm thấp cắt ngang lời y.
Phù Dương Cửu nhất thời chưa hiểu.
“Không nhận? Không nhận cái gì?”
Môi Bùi Quyết mấp máy, lại không biết nên mở miệng từ đâu…
Thế nhưng ánh mắt hắn lại sáng rực, ngược lại chất vấn:
“Lúc trúng độc mà làm ra chuyện gì, nói ra lời gì… sau khi giải độc rồi là sẽ không nhớ gì sao?”
“Cái này…” Phù Dương Cửu chưa từng trúng độc ấy, lại càng không có kinh nghiệm, biết hỏi ai được chứ?
“Giờ có thể xác định là, độc này thực sự có thể tạm thời hóa giải nhờ âm dương giao hòa. Nhưng điều huynh vừa nói, ta chưa từng nghe qua, quả thực cổ quái…”
Y liếc Bùi Quyết, thử dò xét nhỏ nhẹ:
“Có khi nào tẩu tẩu ngượng quá, không tiện thừa nhận?”
“Không biết.” Nếu thật sự là quên sạch sẽ, thì còn đỡ…
Khổ nỗi nàng lại nhớ cây bút lông dê do “Lạc Chính Tử chế”, vừa tỉnh dậy đã hốt hoảng đi tìm khắp nơi.
Rồi còn nâng niu như bảo vật cất vào hộp, hoàn toàn không hay biết rằng hắn đã dùng cây bút đó để làm cái chuyện... ấy...
Ánh mắt Bùi Quyết bỗng tối sầm lại, trừng trừng nhìn cây bút lông trên án, bực mình đưa tay kéo bút giá xuống đất, mắt không thấy lòng không phiền.
Phù Dương Cửu không hiểu nổi vài cây bút sao lại chọc giận được hắn, chỉ đành xoa cằm mà suy ngẫm.
“Đúng là kỳ độc thật. Hay để ta quay lại hỏi tẩu tẩu cho rõ?”
Chưa nói xong câu, ánh mắt như d.a.o của Bùi Quyết đã phóng tới.
Chuyện trong khuê phòng, sao có thể để một đại nam nhân như Phù Dương Cửu đi hỏi?!
Phù Dương Cửu nhìn bộ dạng u uất vì chưa được thỏa mãn của hắn, bèn an ủi đôi câu, lại nói:
“Ta thấy không cần phải lo lắng quá. Thuốc tốt mấy cũng không thể khỏi ngay lần đầu được, phải không? Vọng Chi chi bằng cho nàng uống vài lần nữa, biết đâu dần dần sẽ khá hơn…”
“Cút ngay!” Bùi Quyết lạnh lùng nhìn y, gằn từng chữ.
“Được, vậy ta đi tìm tẩu tẩu vậy.”
Phù Dương Cửu nghênh ngang bước ra ngoài, đón ánh nắng chói chang rọi xuống mà khẽ thở phào.
Mẹ nó, dù gì thì cũng coi như thành công rồi, bao nhiêu tâm huyết của y cũng không uổng phí. Từ nay trở đi, y sẽ không phải lo lắng cho cái quần của huynh đệ mình nữa rồi.
Phùng Vận ngủ một giấc ngon lành, mãi đến khi trời về chiều mới thức dậy.
Khải Đại lang dẫn theo Cát Nghĩa đến, đã đợi rất lâu ở bên ngoài.
Vừa trông thấy Phùng Vận, hai người liền hăng hái kể lại quá trình mua đất.
Quả nhiên, lý chính của trấn Minh Tuyền xem bọn họ như kẻ ngốc nhiều tiền, dốc toàn bộ số đất hoang quanh nghị quán đem bán đổ bán tháo cho họ.
“Hai trăm mẫu đất hoang, năm mươi mẫu trồng dâu, một trăm hai mươi mẫu rừng, còn có cả một ngọn núi hoang…”
Khải Đại lang gảy bàn tính lách cách, tính toán từng khoản kể cho Phùng Vận nghe, trên gương mặt nhỏ là nét phấn khích xen lẫn chút lo âu.
“Nữ lang, chúng ta thật sự sẽ không bị lỗ sao?”
Đất hoang thì không trồng được lương thực, mua vào chắc chắn sẽ lỗ vốn. Mọi người ai cũng nhìn hắn như nhìn một đứa con ngốc nhà giàu, chẳng lẽ là người ta đều không thông minh, hay là bọn họ thật sự đã phạm phải sai lầm?
Khải Đại Lang đầy vẻ lo lắng.