Trường Môn Hảo Tế Yêu

Chương 431

238- Đợi hắn trong phòng.

Hành c.ung của Tiêu Trình nằm bên kia bờ sông Trúc DIệp. Sau một trận trọng bệnh, Tiêu Trình gầy đi không ít, nhưng phong thái thanh nhã cao quý vẫn không hề giảm sút, áo vải giản dị, chẳng mặc long bào, ngồi thẳng trên ghế chủ vị vẫn tựa như lan như ngọc, phong lưu như danh sĩ, sáng như vầng nguyệt giữa nhân gian.

Tạ Tùng Quang rũ đầu rầu rĩ bước vào, sau khi hành lễ, lúng túng nói một hồi, mang theo vẻ hối lỗi.

"Thần nhất thời xúc động, suýt nữa làm hỏng đại sự."

Tiêu Trình ánh mắt ôn hòa, dường như khẽ cười một tiếng.

"Tạ tướng quân một lòng vì nước, trung dũng đáng khen, có gì là sai?"

Hôm đó hoàng đế vượt sông Trúc Diệp trong đêm để gặp Phùng Thập Nhị nương, chuyện này Tạ Tùng Quang cũng nghe qua, nhưng ông ta là võ tướng, tâm tư không tỉ mỉ như văn nhân, huống chi Tiêu Trình lại là người thâm trầm khó đoán, ông ta cũng không cho rằng Phùng Thập Nhị nương thật sự là người trong lòng hoàng đế.

Nghĩ đến cảnh Phùng Doanh quỳ gối khóc lóc, bị tát không thương tiếc, ông ta là nam nhân, cũng thấy xót thay cho hoàng đế.

"Hôm nay Phùng phu nhân chịu nhiều ấm ức."

Tiêu Trình nhíu mày, sắc mặt không biểu cảm.

"Nàng đánh người?"

Nàng? Ai cơ?

Tạ Tùng Quang ngẩn ra một lúc, mới phản ứng được người mà hoàng đế nhẹ giọng hỏi là Phùng Vận.

Cớ sao lại chẳng hỏi lấy một lời về Phùng phu nhân mà y vẫn luôn sủng ái?

Tạ Tùng Quang gãi đầu, gật đầu xác nhận.

Thao Dang

"Đánh rồi, đánh cũng không nhẹ."

Tim Tiêu Trình khẽ run.

Phùng Vận là người như thế, sao lại có thể ra tay đánh người trước mặt bao người, còn lớn tiếng ngông c.uồng?

Nếu không phải chính tai nghe từ miệng Tạ Tùng Quang, e là y cũng chẳng tin.

Tạ Tùng Quang chẳng rõ tâm ý hoàng đế, lại lắm lời thêm một câu:

"Phùng phu nhân xuất thân Phùng thị đất Hứa Châu, dung mạo không tồi, tính nết dịu dàng đoan trang, vốn có thể đảm đương trọng trách trung c.ung. Nhưng chuyện hôm nay, khó tránh lời ra tiếng vào... Bệ hạ vẫn nên cẩn trọng thì hơn."

Trước kia Tạ Tùng Quang chẳng có ý kiến gì với việc lập Phùng Doanh làm hậu, cũng như những đại thần khác đều cho rằng hoàng đế nên sớm lập trung c.ung để ổn định quốc cơ.

Nhưng những lời Phùng Vận nói hôm nay, ông ta cũng đã nghe thấu tận tai.

"Thân phận của Phùng phu nhân, không thích hợp."

Nói rồi lại thêm:

"Bệ hạ đang lúc thanh xuân cường tráng, vì xã tắc mà nghĩ, cũng nên nạp thêm mỹ nhân, để con nối dõi cho hoàng thất."

Những lời này từ miệng đám văn thần đã khiến tai Tiêu Trình chai lì, chẳng ngờ đến cả võ tướng như Tạ Tùng Quang cũng đến ngày khuyên nạp phi.

Y cười nhạt.

"Ái khanh quả thực rảnh rỗi vì trẫm mà bận lòng. Hay là mỹ th.i.ế.p mới nạp ở Tịnh Châu không hợp khẩu vị?"

Tạ Tùng Quang cứng họng không nói được lời nào.

Tiêu Trình lại thở dài một hơi: "Giá như chuyện đời dễ dàng được như thế."

Tạ Tùng Quang ngẩn ra.

Trong mắt hoàng đế là tầng tầng cảm xúc bị nghiền nát, giọng nói khàn khàn mờ nhạt, nhưng lại có một tia kiên định khó thấy.

"Lui xuống đi. Trẫm có chút mệt."

Tạ Tùng Quang âm thầm than thở, cáo lui lùi ra ngoài.

Nụ cười trên mặt Tiêu Trình dần dần cứng lại, cụp mắt, nâng chén trà, ngửa đầu uống cạn.

"Nhờ vào cái nghĩa ‘Tiêu tam không cưới’, mới tránh cho ta khỏi nhảy vào hố lửa."

 

Bên tai y, dường như vang lên giọng nói của Phùng Vận.

Tiêu Trình chỉ cảm thấy da đầu như muốn nổ tung.

Đầu đau như búa bổ, y lấy ra bình sứ, đổ viên thuốc trong đó ra, nhét vào miệng, rồi ngửa cổ uống nước từng ngụm lớn.

Nước chảy dọc cằm y, lạnh buốt, nhưng sao cũng không xua tan được cảm giác ngột ngạt đang dồn ứ nơi n.g.ự.c...

Tim đập thình thịch.

Mơ hồ như nghe thấy Phùng Vận đang khóc.

Tiếng nức nở tuyệt vọng vang lên từ c.ung điện hoang tàn nọ, khiến lũ quạ lạnh lẽo hoảng sợ bay tán loạn, sà lên tận mái hiên cao cao.

Những hình ảnh y chưa từng nghe qua, chưa từng nhìn thấy ở kiếp trước, lúc này như phát điên mà tràn vào đầu óc y...

“A Vận.”

“Nàng là thê tử của ta mà.”

Tiêu Trình ôm lấy đầu, giữa cơn ảo giác như ác mộng, đau đến mồ hôi ướt đẫm lưng.

Trong gian phòng bài trí tao nhã, đang đốt hương quý giá.

Phùng Doanh nằm bất động trên giường, mái tóc dài xõa ra trên gối, tựa như một người đã c.h.ế.t.

Nha hoàn cẩn thận dùng khăn đá lạnh chườm lên mặt nàng ta.

Chiếc khăn vừa áp vào, đau buốt như d.a.o cắt da thịt.

Trần phu nhân ngồi bên cạnh trông thấy mà cũng không khỏi rùng mình, thế mà nàng ta lại không hề nhúc nhích.

“Ngoan, đau thì nói với A mẫu...” Trần phu nhân đau lòng đến cực điểm, nắm lấy tay nữ nhi lạnh như băng, không ngừng xoa nắn.

“A mẫu, nữ nhi không sao.” Phùng Doanh hơi ngẩng mắt, “So với nỗi nhục hôm nay, chút đau đớn này có đáng gì đâu?”

“Con cũng biết đó là nỗi nhục à?” Trần phu nhân trách móc không thôi, suýt nữa chọc tay vào trán nàng ta, nhưng thấy nữ nhi bị thương thế này lại nhịn xuống, trách yêu:

“Con hồ ly tinh đó chẳng có lòng tốt gì, vậy mà con còn thường hay nói đỡ cho nó trước mặt A phụ…”

Phùng Doanh im lặng một lúc, vành mắt ươn ướt.

“Tỷ ấy dù sao cũng là đại tỷ của con, con tận mắt thấy tỷ ấy rơi vào hố lửa, không đưa tay cứu lấy, lại còn lấy cả người mà tỷ ấy yêu. Tỷ ấy hận con, cũng là chuyện phải thôi…”

“Con thật là ngốc mà.” Trần phu nhân trừng mắt nhìn nàng ta.

Mất hết mặt mũi ở ngõ nhỏ trước nghị quán, bà ta còn hận không thể lóc thịt xé xác Phùng Vận, sao có thể nghe nổi lời nữ nhi bênh vực?

“Cái mùi hồ ly tinh rặt người ấy, không đưa vào doanh trại địch thì sớm muộn cũng thành họa, y như ả mẫu thân c.h.ế.t yểu của nó, nếu không làm bẩn thanh danh Phùng gia thì không yên lòng. Con tưởng ta và a phụ con vì sao mà làm vậy? Còn chẳng phải vì mấy đứa tỷ muội các con sao…”

Sắc mặt Phùng Doanh căng c.h.ặ.t lại, càng thêm khó chịu.

“A mẫu đừng nói nữa, nếu để bệ hạ biết được, còn không biết sẽ nghĩ thế nào…”

Trần phu nhân vừa nghe nhắc đến Tiêu Trình lại càng giận hơn.

“Con bị con hồ ly đó đánh thành ra thế này, mà còn nghĩ đến y? Ta thấy y đối với con, chẳng có chút tình nghĩa phu thê nào cả…”

“A mẫu!”

Phùng Doanh ghét nhất là nghe mấy lời như thế.

“Bệ hạ đối với con vô cùng tốt, chưa từng bạc đãi, chúng con phu thê hòa thuận, sao lại nói là không có tình cảm?”

Thấy nàng ta tỏ vẻ không vui, Trần phu nhân nín lặng, “Con à, sao ta lại sinh ra đứa nữ nhi không biết tranh giành gì hết thế này…”

Một lúc thì mắng, một lúc thì tức, Trần phu nhân đầy một bụng oán hận.

Phùng Doanh không nói gì, lặng lẽ nuốt nước mắt vào trong, dáng vẻ yếu đuối đáng thương.

Trần phu nhân nhìn gương mặt đỏ bừng sưng tấy của nữ nhi, bỗng thoáng qua một ý nghĩ, bà ta đón lấy khăn từ tay nha hoàn, ra hiệu bảo lui xuống, đợi khi cửa đóng lại, lúc này mới khẽ nói:

“Ngày đó A phụ con đến nghị quán, tình cờ nghe được một tin...”

Bình Luận (0)
Comment