Trường Nam Sinh Quý Tộc

Chương 127

Ánh mặt trời giữa trưa như thiêu đốt chiếu vào trên da mang theo chút nóng nực của đầu hè. Giản Trì mới đầu còn có thể chịu được nhưng dần dần chiếc máy tính trong ngực bắt đầu nóng đến mức không thể ôm được. Thẩm Thư Đình không có ý định dừng lại, lời dò hỏi không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu. Khi Giản Trì định mở miệng thì Thẩm Thư Đình lại đứng dậy mà hề không báo trước, hắn quay lưng về phía mặt trời, mái tóc vàng mền mại hòa trong vầng hào quang mờ ảo.

“Vào nhà.”

Giản Trì không hiểu nhưng vẫn làm theo.

Đến khi vào trong bóng râm của căn nhà gỗ, Giản Trì mới kịp phản ứng lại, Thẩm Thư Đình cũng cảm thấy quá nóng sao?

Không thể hiểu được trong lòng hắn nghĩ gì.

Cho dù như thế nào, cuối cùng Giản Trì cũng có thể tạm thời đặt chiếc máy tính trong tay xuống và nhìn khung cảnh bên trong căn nhà gỗ. Đối với người có quyền xây dựng một khu vườn riêng trong trường như Thẩm Thư Đình mà nói thì ở đây và hai từ “xa hoa” hoàn toàn không liên quan. Đồ dùng và cách bài trí rất mộc mạc và đơn giản, trông giống như một ngôi nhà gỗ không thể bình thường hơn. Điều duy nhất không đổi chính là sự sạch sẽ thái quá, cho dù nó có được xây dựng trong một khu vườn cũng không có một hạt cát nào trên sàn.

Như chợt nhớ ra điều gì, Giản Trì lập tức nhìn xuống đôi giày dưới chân. Đế giày đã được bao lại bằng bọc giày màu xanh. Giản Trì suýt thì quên vừa bước vào cửa cậu đã làm việc đó mà không hề nghĩ ngợi gì, hoàn toàn dựa vào phản xạ tự nhiên của cơ thể.

Không biết nên cảm thấy buồn cười hay bất lực.

“Muốn uống gì?”

Giọng nói của Thẩm Thư Đình truyền ra từ phòng bếp đang mở. Khi Giản Trì nhìn sang thấy trên bàn vậy mà lại có một máy pha cà phê, cậu đột nhiên hiểu ra tại sao lại ít thấy mặt Thẩm Thư Đình ở trường: “Có nước không?”

“Không có.”

“… Sữa thì sao?”

“Không có.”

Giản Trì hỏi: “Vậy anh có gì?”

Thẩm Thư Đình xoay người, trên tay cầm hai ly cà phê, không chút đỏ mặt nói: “Cà phê.”

Giản Trì: “…” Rõ ràng lúc nãy chính mắt cậu nhìn thấy Thẩm Thư Đình đổ sữa vào.

Sau đó Giản Trì cũng không vạch trần lời nói dối rõ như ánh mặt trời của Thẩm Thư Đình. Cà phê uống vào có vị đắng chát nhưng dưới ánh mắt của Thẩm Thư Đình, Giản Trì vẫn giả vờ như không có gì và đặt ly xuống: “Tôi đã theo anh qua đây rồi, khi nào anh mới trả dây chuyền ngọc bích cho tôi?”

Giản Trì đã chuẩn bị tinh thần cho việc Thẩm Thư Đình sẽ không trả, dù sao thì chiếc áo khoác lần trước vẫn trong tay hắn. Nếu không phải lần này tình huống phức tạp hơn, cậu chắc chắn không ngu ngốc tới mức lại nhảy vào cùng một cái bẫy, nhưng rõ ràng lần này cậu không thể không nhảy vào nó.

Thẩm Thư Đình nhấp một ngụm cà phê không đường: “Bây giờ.”

Câu trả lời dứt khoát như vậy ngược lại khiến Giản Trì có chút bất ngờ.

“Còn không qua đây?”

“Cái gì?”

Thẩm Thư Đình đặt ly xuống, đôi mắt như ngọc lục bảo lướt qua Giản Trì và xoay cổ sang một chút, từ góc nhìn của Giản Trì nhìn qua đường cong cổ rất thẳng và thon dài: “Muốn thì tự mình đến lấy.”

Nghe được mệnh lệnh của Trầm Trữ Đình, Giản Trì thế nhưng có loại cảm giác không có gì bất ngờ, thậm chí là thở phào nhẹ nhõm. Nói cho cùng cũng không có chuyện được lợi từ chỗ Thẩm Thư Đình mà không cần trả giá, chỉ cần qua đó lấy sợi dây chuyền cũng xem như không quá khó.

Sợi dây màu đen trên cổ cũng với mái tóc vàng càng làm cho làn da trở nên trắng hơn. Giản Trì rất cận thận không để ngón tay chạm vào da của Thẩm Thư Đình, nhưng vẫn không thể tránh khỏi. Vào khoảnh khắc móng tay chạm vào da, Giản Trì đều có thể cảm nhận rõ ràng thân thể của Trầm Trữ Đình hơi cứng lại.

Cậu cũng không biết là rốt cuộc Thẩm Thư Đình đang làm khó cậu hay là làm khó chính bản thân hắn.

Đầu sợi dây bị thắt nút chết, cậu phải mất hai phút mới mở ra được một nút, vừa mới bắt đầu suy nghĩ tìm cái kéo ở đâu trong nhà, giọng nói hơi khàn khàn của Thẩm Thư Đình đã xuyên thủng màng nhĩ.

“Cậu và Quý Hoài Tư chia tay rồi?”

Một câu hỏi thăm dò với giọng điệu khẳng định, Giản Trì một lúc lâu không nói gì, khi nhớ ra đã im lặng quá lâu, bèn hỏi: “Sao thế?”

Cậu đương nhiên không có ngốc đến mức cho rằng Thẩm Trừ Đình thật sự là đang đặt câu hỏi, hắn đã sớm biết. Mặc dù không ai nói rõ chuyện này, nhưng Giản Trì cảm thấy rằng tất cả mọi người đã phát hiện ra sự thật. Mỗi người đều có mắt.

Thẫm Trữ Đình nói: “Tôi muốn nghe cậu xác nhận một lần.”

“Chuyện này thì có gì hay mà xác nhận?” Giản Trì không muốn nói tiếp nữa: “Ở đây có kéo không? Không phải kéo cắt cành lá như vừa rồi, cái đó to quá, ý tôi là cỡ bình thường thôi…”

“Đừng có bất kỳ tiếp xúc nào với cậu ta nữa.”

Thẩm Thư Đình cắt đứt suy nghĩ lung tung cố ý chuyển đề tài của Giản Trì. Hắn quay đầu lại, đáy mắt lóe ra ánh sáng u ám, lời nói lạnh lùng không thể xen vào: “Kể cả Thiệu Hàng và Văn Xuyên.”

Giản Trì thu tay lại: “Chuyện này có liên quan gì đến chuyện hiện tại của chúng ta không?”

Thẩm Thư Đình vịn ghế đứng dậy, ánh mắt Giản Trì theo đó chậm rãi hướng lên trên, trong vô thức lui về sau một bước, Thẩm Thư Đình nhìn cậu, dường như bởi vì cảnh giác của Giản Trì xẹt qua một khoảnh khắc mà bất mãn: “Lại đây.”

“Không, không phải anh ghét người khác lại quá gần à?”

Thẩm Thư Đình nói: “Bây giờ không cảm thấy chán ghét như thế nữa.”

Trong lòng Giản Trì không nhịn được lên án sự dễ thay đổi của Thẩm Thư Đình, nhưng cậu cũng không thể nói gì, chỉ là tùy theo tâm trạng của hắn mà thay đổi loạn cả lên. Sự kiên nhẫn của Thẩm Thư Đình dường như đã cạn kiệt, đưa tay kéo Giản Trì, sau khi ngồi xuống trực tiếp kéo cậu vào lòng.

Tất cả đều diễn ra trong chớp mắt, đợi Giản Trì phản ứng lại thì xúc cảm ở dưới chân đã khiến toàn thân cậu cứng đờ, cậu tìm cách thoát khỏi đùi của Thẩm Thư Đình nhưng bên eo cậu lại bị hắn nắm chặt. Giản Trì mất đi sự chống đỡ không thể không vịn lấy bả vai của Thẩm Thư Đình, xưa nay cậu chưa từng nhìn qua ai đó từ góc nhìn xấu hổ này, giọng nói đã không ổn định: “Thẩm Thư Đình, anh buông tay ra.”

“Có phải cậu quên rồi không?”

Thẩm Thư Đình ngẩng lên nhìn vào đôi mắt của Giản Trì. Sự áp bách tuyệt đối cùng một tia gợn sóng giống như ảo giác, nói ra một sự thật không thể nào chối cãi: “Cậu đã chấp nhận cái cài áo của tôi.”

Huyệt thái dương của Giản Trì nặng nề nhảy dựng lên: “Nếu anh cho rằng ép buộc cũng giống như chấp nhận, vậy tôi tùy tiện lấy cái cài áo của người khác thì có phải cũng biểu thị rằng anh ta và tôi có thể ở bên nhau đúng không? Đây cơ bản là không có đạo lý.”

Sau đó Giản Trì cảm thấy eo mình bị nhéo một cái.

Một chùm điện cực nhỏ chạy từ xương cụt vọt lên trên, lưng và chân vô thức bị kéo căng. Giản Trì chưa bao giờ cảm thấy eo của mình mẫn cảm như thế, nhưng có lẽ chính vì hoàn cảnh trước mắt, khoảng cách gần đến nguy hiểm khiến những thứ nhỏ nhặt được khuyếch tán đến mức tối đa ở mọi giác quan.

“Đây không phải là điều cậu muốn sao?”

Hô hấp của Thẩm Thư Đình so với lúc nãy còn gần hơn, hơi thở nóng bỏng cùng giọng nói lạnh lùng giống như một loại tương phản quái dị và kỳ diệu nào đó: “Tôi không chỉ có thể cho cậu một cái cài áo, còn có thể cho cậu bất cứ thứ gì khác mà cậu muốn, chỉ có một điều kiện, từ nay về sau, cậu chỉ có thể nhìn một mình tôi, cũng chỉ có thể dụ dỗ một mình tôi thôi.”

“Anh…” Có bệnh.

Những lời còn lại chưa được nói hết, tất cả đều bị mắc kẹt trong một nụ hôn nghẹt thở.

Thẩm Thư Đình dùng một tay ấn vào gáy của Giản Trì, dần dần làm cho nụ hôn thêm sâu. So với sự thô bạo lần trước, lần này càng giống như tỉ mỉ thâm nhập vào thưởng thức món ngon. Giản Trì không dám lộn xộn để gây ra phản ứng tồi tệ hơn, eo vẫn bị Thẩm Thư Đình bóp lấy, trong khoảng cách ngắn ngủi giữa môi rời môi, có một âm thanh ù ù vang bên tai cậu, mơ hồ là giọng nói khàn khàn của Thẩm Thư Đình. Khi bị hôn một lần nữa thì Giản Trì mới nghe rõ câu nói mà Thẩm Thư Đình vữa này thầm thì.

“Hương chanh.”

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment