Trường Nam Sinh Quý Tộc

Chương 130

Giản Trì gần như là bị cưỡng chế đưa đến nơi đó.

“Sao anh…” Một nam sinh đang muốn hỏi Hạ Đàm gì đó, cậu ta vừa ngẩng đầu nhìn thấy Giản Trì thì tạm dừng một chút. Hạ Đàm như không phát hiện ra bầu không khí khác thường. Anh ta kéo Giản Trì đến bên cạnh mình, còn nam sinh thanh tú kia thì yên tĩnh ngồi ở vị trí trong góc.

“Vừa đúng lúc gặp được một người bạn trên đường đến đây, làm chậm trễ chút thời gian.”

Giản Trì không biết có phải đối phương nhận ra mình không, vẻ mặt khó mà đoán được, không nhìn ra là đang kinh ngạc hay là phản cảm. Giản Trì không có tâm trí quan sát, lặp lại lời từ chối lúc nãy lần nữa, dùng ngữ khí càng cứng rắn hơn: “Hội trưởng Hạ, bạn của tôi vẫn đang đợi tôi ở trên tầng.”

“Cậu có thể đợi một lát lại đi tìm cậu ta, có chút thời gian vậy mà bạn cậu cũng không đợi được sao?” Hạ Đàm cười, vốn dĩ là hình tượng tốt tính đối với Giản Trì, bây giờ lại lộ ra sự uy hiếp khó có thể coi nhẹ. Giản Trì không hiểu vì sao hình tượng của Hạ Đàm với sự thân thiện lúc đầu lại trái ngược lớn như vậy, nhưng có lẽ đây mới là dáng vẻ thật sự của anh ta.

“Hạ Đàm, cậu kết bạn mới lúc nào vậy, không giới thiệu một chút sao?” Nam sinh luôn nhìn Giản Trì lên tiếng, giọng điệu tán gẫu giữa bạn bè xen lẫn sự thấp thỏm thăm dò.

Hạ Đàm tự rót cho mình một ly rượu, tự nhiên dựa lưng vào sofa: “Tôi tưởng không cần giới thiệu nữa, nhìn dáng vẻ của cậu mà không quen Giản Trì sao?”

Vẻ mặt của nam sinh nhất thời không quá tốt, nhưng đã nhanh chóng khôi phục vẻ nhàn nhã cà lơ phất phơ ban đầu. Giản Trì ngồi đối diện không có cách nào xem nhẹ ánh mắt thỉnh thoảng lướt đến của cậu ta, không biết vì sao lại giống như đang định nhắc nhở cậu cái gì, đáng tiếc họ không thân thiết đến mức chỉ dựa vào ánh mắt là có thể nhìn ra suy nghĩ trong lòng nhau, thậm chí Giản Trì còn không biết những người này tên là gì.

Bầu không khí cứng nhắc ngắn ngủi như chỉ là ảo giác của một mình Giản Trì. So với sự ồn ào của tầng một, âm nhạc của tầng hai không khoa trương đến mức giọng khách lấn át giọng chủ. Giản Trì cúi đầu định gửi tin nhắn cho Văn Xuyên, hỏi cậu ta ở đâu thì nhìn thấy một tin nhắn mới được gửi đến năm phút trước, Thiệu Hàng: [Cậu ở đâu?]

Còn chưa đánh ra hai chữ ‘Tầng hai’, đột nhiên vai của Giản Trì bị đập một cái, trước khi nhìn sang thì tiếng “Xin lỗi” đã vang lên liên tiếp ba lần. Dường như tiếng động này đã làm phiền đến Hạ Đàm đang nói chuyện với bạn bè, anh ta liếc nam sinh kia, sự không kiên nhẫn thoáng hiện lên giữa lông mày lập tức bị che đậy bằng nụ cười.

“Sao không cẩn thận như vậy? Mau xin lỗi Giản Trì.”

Giản Trì nói: “Không sao, cậu ta đã xin lỗi rồi.” Vậy mà nam sinh kia giống như vẫn chỉ có thể nghe thấy tiếng nói của Hạ Đàm mà liều mạng xin lỗi. Dường như có người đang cười, tuyệt đối không phải nụ cười thân thiện, Giản Trì còn nghe thấy có người nhắc đến hai chữ “Dư Thần”, nam sinh này tên là Dư Thần sao?

“Được rồi Dư Thần, không nghe thấy Giản Trì đã tha lỗi cho cậu sao? Nếu sợ hãi như vậy thì kính một ly rượu, thái độ chân thành một chút.”

Có người không hề hấn gì mà đề nghị như vậy, nghe thì giống như một câu đùa, nhưng Dư Thần thật sự tự rót cho mình một ly rượu đầy, lúc cầm lên cổ tay còn đang run, thấp giọng nói với Giản Trì một tiếng: “Thật sự xin lỗi.”, khó khăn mà ngửa đầu lên một hơi uống hết. Lúc đặt chiếc ly rỗng xuống, mặt cậu ta đã trắng bệch.

Giản Trì hoàn toàn không cảm thấy có cái gì buồn cười, nhưng tất cả mọi người đều cười rồi, còn khen ngợi Dư Thần “Giỏi quá”, không biết là thật lòng hay mỉa mai. Từ đầu đến cuối Hạ Đàm không hề bước ra ngăn cản, anh ta vẫn duy trì độ cong ở khoé miệng. Giản Trì lại không thấy khuôn mặt này dịu dàng như tắm gió xuân giống lần đầu gặp mặt nữa, ngược lại lộ ra vẻ khó coi, nhìn qua vô cùng hời hợt.

“Giản Trì, có phải cậu cũng nên kính lại một ly? Nếu không như vậy thì Dư Thần của chúng tôi sẽ rất ngượng ngùng.”

Người đề nghị Dư Thần uống rượu đó lại cười ra tiếng, lần này lại chĩa mũi nhọn về phía Giản Trì, không khó nghe ra sự coi thường trong lời nói. Nam sinh nhận ra Giản Trì lúc đầu nhíu mày, dường như muốn ngăn cản: “Thôi được rồi, không cần thiết phải vậy.”

“Cậu lo lắng như thế làm gì? Người không biết còn tưởng cậu nhìn trúng Giản Trì, muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân.”

“Cậu…”

Đây là lần đầu tiên Giản Trì đối mặt với một PC ngoài Quý Hoài Tư, cũng là lần đầu tiên phát hiện, cho dù là cùng một tầng lớp, giữa người với người vẫn có một đường thẳng phân biệt rõ ràng.

Giống như nam sinh nói giúp cậu từ đầu đến cuối không hề được Hạ Đàm và những người khác tôn trọng, mà thân là một BC, tuy rằng Hạ Đàm không nói một chữ nào, vẫn âm thầm chèn ép và chỉ đạo tất cả mọi người. Nói cách khác, dù cho Hạ Đàm chỉ cần mở miệng nói một chữ “Không”, những người này sẽ không đùa giỡn một cách quá đáng như vậy.

Nhưng anh ta không làm như vậy.

Giản Trì cảm thấy cảnh tượng trước mắt này rất quen thuộc. Ánh mắt của những người này giống như thùng nước đã từng hắt vào cậu, giống như bài đăng khiến Bạch Hy Vũ bị bàn tán sôi nổi. Nam sinh trước mắt đang cẩn thận từng ly từng tý chờ đợi, với cậu ta mà nói mỗi động tác tiếp theo của Giản Trì mà nói đều đặc biệt quan trọng.

Những người này thông qua cậu mà bắt nạt Dư Thần, nhận thức này không chỉ xuất hiện trong đầu Giản Trì, mà còn hiện lên trong đôi mắt u ám của Dư Thần.

“Không uống sao? Dư Thần, cậu xem cậu kìa, thái độ cũng quá là không chân thành rồi, bày sắc mặt cho ai xem? Sao Giản Trì có thể tha thứ cho cậu, còn không mau uống thêm một ly chuộc tội?”

Sự thờ ơ của Giản Trì đã làm hi vọng yếu ớt nơi đáy mắt Dư Thần nhạt dần. Cậu ta muốn nói lại thôi, một câu cũng không nói, lại máy móc mà rót một ly rượu đầy, sau khi giơ hai tay lên, câu “Xin lỗi” sắp nói ra, đột nhiên trên tay trống rỗng, vẻ mặt cũng cứng đờ theo.

“Tôi tha thứ cho cậu rồi.”

Uống hết ly rượu đầy, lửa nóng muộn màng thiêu đốt từ cổ họng đến dạ dày. Giản Trì đặt ly xuống, phút chốc bất ngờ cảm thấy chóng mặt, như một đoạn phim màu đen lướt qua nhanh chóng, độ mạnh của ly rượu này lớn hơn so với trong tưởng tượng.

Lúc này, Hạ Đàm kịp thời đưa một ly nước đến tay Giản Trì, quan tâm hỏi: “Uống chút nước cho tỉnh táo, xem ra cậu không quen uống rượu Whisky.”

Cho dù Giản Trì vô cùng chống cự nước mà Hạ Đàm đưa, vẫn cứ bị nhét ly nước vào tay một cách cứng rắn, tay của đối phương đỡ lấy đáy cốc, đẩy về phía miệng Giản Trì. Tửu lượng kém khiến Giản Trì có cảm giác lâng lâng, cậu lắc đầu muốn tránh, có chất lỏng gì đó lạnh lẽo vô vị chảy vào trong miệng, mùi vị của nước sau khi uống rượu trở nên rất kỳ lạ.

“Xin lỗi, tôi không nghĩ tới cậu không biết uống rượu.”

Giọng của Hạ Đàm bên tai có chút giả tạo, Giản Trì đẩy cánh tay anh ta ra, vừa đứng dậy đã bị bắt ngồi lại, sau khi chậm nửa nhịp mới nhìn cánh tay đang bị kéo: “Buông ra.”

“Bây giờ chỉ mới qua mười phút, cậu có thể ngồi một lúc nữa. Nếu để người say rượu như cậu ra ngoài làm loạn, chẳng may xảy ra chuyện gì, sau khi Thẩm Thư Đình biết nhất định sẽ không bỏ qua cho tôi.”

Nói xong Hạ Đàm cười, đem câu nói vốn dĩ chứa đầy sự lo lắng “Nhất định sẽ không bỏ qua” chuyển thành sự khinh thường ý vị sâu xa. Não Giản Trì trì trệ xoay chuyển, cuối cùng phát hiện ra ngay từ đầu mình đã nghĩ sai vấn đề, Hạ Đàm và Thẩm Thư Đình căn bản không phải bạn bè.

Anh ta ghét Thẩm Thư Đình.

Điều này hoàn toàn giải thích rõ được sự khác thường trước đây khi gặp Hạ Đàm. Giản Trì không cảm thấy điều này hoàn toàn trách cậu trì trệ, diễn xuất trước đây của Hạ Đàm chắc chắn để bất cứ người nào xem cũng đều khó mà dễ dàng nhìn thấu, huống chi Thẩm Trữ Đình đối với ai cũng lạnh lùng cao cao tại thượng, dù là với Quý Hoài Tư đã từng ở bên nhau, cũng rất khó khiến người khác tưởng tượng nổi họ là bạn bè. Vì vậy Giản Trì tự nhiên sẽ đem dáng vẻ lạnh lùng của Thẩm Trữ Đình quy về phương thức đối xử đặc biệt với bạn bè.

Cậu căn bản không hề nghĩ theo hướng này, càng không nghĩ tới Hạ Đàm dám công khai giam giữ cậu như vậy. Có điều rõ ràng là tình huống như này không phải là lần đầu xảy ra, trong số những người ngồi thành vòng tròn xung quanh không có ai lộ ra biểu cảm bất ngờ, càng không có ai ra tay ngăn cản. Giản Trì không biết là tác dụng chậm của ly rượu kia hay thứ gì khác mà Hạ Đàm cho cậu uống, hình ảnh trước mắt càng ngày càng lộn xộn. Cơ thể dường như được người khác đỡ lấy, Giản Trì dùng lấy chút ý thức cuối cùng bắt lấy người bên cạnh.

“Cậu giúp, giúp tôi xuống… tầng dưới, tìm Thiệu Hàng…”

Dư Thần bị cảnh tượng trước mắt doạ sợ đến mức hoàn toàn ngây ngốc, không phản ứng lại Giản Trì. Giản Trì lại khó khăn mà nhắc lại một lần nữa, cậu tin rằng lần này Dư Thần nhất định nghe rõ rồi, nhưng vẫn sợ hãi rụt rè ngồi ở đó như cũ, cúi đầu né tránh ánh mắt của cậu.

Trong lòng Giản Trì trầm xuống, loạng choạng bước đi được một đoạn, cậu nhìn thấy một người mới ngồi bên cạnh Dư Thần qua vai Hạ Đàm, giống như bộ dạng nói cười vui vẻ lúc nãy. Dư Thần đang rót rượu cho họ, không hề quay đầu, càng không có dáng vẻ chuẩn bị đứng dậy.

“Cậu ta sẽ không giúp cậu,” Giọng nói của Hạ Đàm vang lên bên tai: “Cậu ta chỉ biết nghe lời tôi.”

“Anh thêm gì vào trong nước…”

“Yên tâm, không phải thứ gì chết người đâu.”

Câu nói này như dán vào tai Giản Trì mà nói. Hơi thở của anh ta khiến Giản Trì ớn lạnh, ý thức của cậu vẫn mơ hồ như cũ, biết Hạ Đàm đưa cậu vào thang máy, lên tầng ba, cũng có thể là tầng bốn. Sự yên tĩnh hoàn toàn cuốn sạch đi sự ồn ào của tầng dưới. Cơ thể Giản Trì mất đi sức lực, chỉ có thể để đối phương đưa vào phòng ngủ, cửa nặng nề khoá lại.

“Cậu có biết không? Tôi rất thích kiểu như cậu, lần đầu tiên nhìn thấy cậu, tôi đã có thể tưởng tượng ra dáng vẻ cậu mất đi sức chống cự, giống như bây giờ vậy.”

Hạ Đàm thân mật chạm vào má Giản Trì, như đang thưởng thức đồ vật để anh ta chơi đùa vậy.

“Thẩm Thư Đình quả thật có chút đáng ghét, nhưng xem ra ánh mắt còn coi như tạm được.”

Giản Trì nhớ lại nam sinh gặp ở phòng làm việc, lại nhớ lại Dư Thần lúc nãy, tốn sức thở hổn hển: “Anh… Thật khiến người ta chán ghét.”

“Khiến người ta chán ghét?” Động tác của Hạ Đàm ngừng lại, cười nhẹ: “Cũng có người từng nói như vậy, có điều cuối cùng thường là loại người khó bỏ nhất. Giản Trì, tôi không hi vọng cậu biến thành loại người đó, như thế thì không đáng yêu nữa.”

Cho dù Giản Trì cố gắng lấy lại sức, vẫn chống không lại từng động tác của Hạ Đàm. Quần áo trên người từng chút từng chút bị cởi ra, Giản Trì muốn xuống giường, vừa nắm được thành giường đã bị kéo trở về. Hơi thở của Hạ Đàm phả vào cổ cậu, Giản Trì có loại kích thích muốn nôn, không biết là do rượu hay do đối phương dựa sát.

“Anh… Cút ra.”

“Vẫn miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo à…”

Tiếng gõ như muốn đập vỡ cửa đã chặn ngang lời của Hạ Đàm. Anh ta dừng lại trong chốc lát, không mặn không nhạt “Chậc” một tiếng, trông có vẻ không chuẩn bị đứng dậy. Sau vài giây im lặng ngắn ngủi, ngoài cửa phát ra âm thanh rung lắc dữ dội. Người bên ngoài đang định đạp cánh cửa ra. Bất kể người đó là ai, Giản Trì đều vì điều này mà cảm thấy cảm kích và mong đợi khó quên.

Hình như Hạ Đàm cảm thấy không có cách nào tiếp tục nữa, thấp giọng mắng một câu. Sức nặng trên người Giản Trì đột nhiên nhẹ đi, không khí trong lành lâu rồi mới cảm nhận được tràn vào, mắt nhìn theo Hạ Đàm đi về phía cửa.

Sau khi âm thanh mở khoá giòn giã vang lên, tiếng đánh nhau hỗn loạn mạnh mẽ truyền đến, xen lẫn tiếng chửi bới nghe không rõ, không chút phòng bị nào mà tràn ngập căn phòng. Giản Trì không rõ qua bao lâu, trong thời gian này cậu luôn cố gắng muốn xuống giường, cuối cùng lúc dựa vào thành giường lật xuống đất, xuyên qua tấm thảm phát ra tiếng động trầm thấp.

Tiếng động ở cửa càng ngày càng xa, tiếng bước chân vội vã càng ngày càng gần, Giản Trì không kịp ngẩng đầu, bất ngờ bị kéo vào một chiếc ôm nóng bỏng. Hơi thở quen thuộc xua tan đi dấu vết Hạ Đàm để lại trước đó, thân thể cứng ngắc của Giản Trì cuối cùng cũng buông lỏng một chút.

“Giản Trì, cậu cảm thấy như thế nào? Tên khốn nạn kia đã làm gì cậu?”

Câu hỏi của Thiệu Hàng xen lẫn với giọng điệu trầm thấp, lồng ngực bởi vì cuộc đọ sức vừa nãy mà lên xuống phập phồng, lộ ra ác ý chưa kịp thu lại. Lần đầu tiên Giản Trì cảm thấy sự nham hiểm này lộ ra thích hợp như vậy, cũng không hề khiến người khác chán ghét, cố gắng nói: “Còn, còn chưa…”

“Anh ta ép cậu uống rượu rồi sao?”

Giản Trì gật gật đầu.

“Còn gì nữa?” Thiệu Hàng lạnh giọng hỏi.

“Tôi không biết anh ta cho tôi uống cái gì, tôi không động đậy nổi…”

“Bây giờ cậu cảm thấy như thế nào rồi?” Thiệu Hàng dùng mu bàn tay áp lên má Giản Trì: “Nóng quá.”

Giọng nói của Thiệu Hàng như có sức hấp dẫn gì đó. Lời vừa dứt, Giản Trì cảm thấy cơ thể bị thiêu đốt đến nóng hổi. Không phải từ ngoài da đến trong người, mà là giống một ngọn lửa tụ lại trong cơ thể bị nhen nhóm lan ra toàn thân.

Tinh thần căng thẳng lúc nãy khiến Giản Trì hoàn toàn không để ý đến sự khác thường của cơ thể, cho đến tận lúc này, cậu mới cảm thấy toàn thân không ổn.

“Tôi muốn đi tắm.”

Khoảnh khắc nước lạnh chảy ra từ vòi hoa sen, Giản Trì rùng mình một cái, phần lớn lý trí quay trở về, ngọn lửa trong người bị nước lạnh ép đến lộ ra từng đợt hơi trắng xoá.

Nhưng sau khi nước dừng nửa phút, ngọn lửa đó lại bùng lên lần hơn, càng mãnh liệt hơn so với vừa nãy. Khí thế hung hãn mang đến sức nóng dường như muốn thiêu Giản Trì thành tro bụi. Cậu khẩn trương muốn mở vòi nước lạnh, lại bị Thiệu Hàng ngăn cản.

“Không được, tiếp tục như vậy cậu sẽ phát sốt.”

Giản Trì chưa từng khó chịu như thế này bao giờ, rõ ràng có biện pháp, lại không tìm được nguồn gốc để giải quyết, vành mắt không biết là do nước lạnh hay nước mắt làm ẩm ướt: “Tôi chịu không nổi…”

Trong tầm mắt mơ hồ, bóng dáng Thiệu Hàng dừng lại một chút, dường như đang ra quyết định, cúi đầu lại gần. Giản Trì biết hắn muốn làm gì, ý thức còn sót lại khiến cậu căn bản không hề muốn trốn hay suy nghĩ điều gì khác. Đôi môi Thiệu Hàng sáp lại gần, giây phút này giống như tìm được nguồn gốc của vấn đề.

Tiếp xúc, thăm dò, cọ sát. Giản Trì kìm lại kích động muốn đáp ứng lại, để Thiệu Hàng làm nụ hôn sâu hơn, đến tận khi quần áo của họ đều bị nước lạnh làm cho ướt hết, da thịt kề sát nóng hầm hập. Hai hơi thở nặng nề, sau khi tách ra giọng Thiệu Hàng hơi khàn: “Cảm thấy tốt hơn chút nào chưa?”

Giản Trì không biết là gật đầu hay lắc đầu: “Lại lần nữa…”

Hai chữ này như mở ra công tắc nào đó trong người Thiệu Hàng, Giản Trì còn chưa hoàn hồn lại đã bị hôn chặt, không có thời gian rảnh rỗi nghĩ đến những thứ không cần thiết đó trong giây phút này như việc xấu hổ, quan hệ, càng không biết bản thân có đáp ứng lại Thiệu Hàng. Trừ bản năng làm cơ thể thấy thoải mái, cái gì cậu cũng không nghĩ.

Trong mơ hồ, cơ thể cậu ngã xuống đệm giường, nỗi sợ hãi đè nén vừa rồi lại tràn về, cái ôm của Thiệu Hàng đã kịp thời cứu Giản Trì thoát khỏi cảnh hỗn loạn đó, hắn tựa vào tai Giản Trì, nặng nề thở: “Có thể không?”

Giản Trì cũng không rõ cái có thể này mang ý nghĩ gì, nhưng cơ thể đã giúp cậu đưa ra đáp án.

Cậu nhớ lại sự kinh tởm và bất lực khi Hạ Đàm đến gần lúc nãy, trong giây phút này, Thiệu Hàng cũng làm hành động tương tự, nhưng Giản Trì vô thức cảm thấy nhịp tim mình đập nhanh hơn, dường như muốn thiêu cháy lồng ngực.

“Lại một lần nữa.”

Thiệu Hàng cúi đầu hôn, lần này họ không chia xa nữa.

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment