Trường Nam Sinh Quý Tộc

Chương 149

Tiết trời càng ngày càng lạnh, nếu không liếc nhìn tờ lịch trên tường trước khi ra ngoài, Giản Trì khó mà tưởng tượng được bây giờ đã là tháng Mười Hai.

“Anh còn tưởng hôm nay em sẽ không đến, dự báo thời tiết nói có thể tối nay có thể có tuyết.”

Giản Trì cởi chiếc áo khoác to rộng sau khi vào phòng, rũ sạch hơi lạnh bên ngoài bám vào: “Em đã bị nhỡ một lúc trước khi ra khỏi nhà, hôm nay sẽ có tuyết sao? Sáng nay trời rất quang đãng.”

Quý Hoài Tư nhẹ nhàng đóng cửa lại: “Dự báo thời tiết đã nói như vậy, nếu tuyết rơi không muộn quá, chúng ta có thể đi ngắm tuyết, đằng sau bệnh viện có một bãi cỏ trống rộng mênh mông.”

“Ngay cả chuyện này anh cũng biết.” Giản Trì nghe xong suy nghĩ của Quý Hoài Tư đã kịp thời dập tắt ý tưởng này: “Không được, sức khỏe của anh còn chưa hồi phục, buổi tối nhiệt độ thấp, nếu tuyết rơi lại càng lạnh hơn, bị cảm lạnh thì không ổn, chắn chắn bác sĩ sẽ trách em.”

“Anh sẽ không nói với bác sĩ là đi cùng em.” Quý Hoài Tư quay đầu sang, mỉm cười tinh nghịch: “Anh có thể nói là do nửa đêm không ngủ được, nên ra sân tuyết lăn hai vòng.”

Có lúc, bản thân Giản Trì cũng không rõ rốt cuộc hàng ngày cậu đến đây để chăm sóc Quý Hoài Tư đang bị bệnh, hay đến để tận hưởng cảm giác được trò chuyện với Quý Hoài Tư. Cậu không nhịn được cười, nhưng vẫn không thể hiện ra, cậu chỉ lùi lại một bước: “Em có thể cùng anh ngắm tuyết rơi từ cửa sổ.”

Quý Hoài Tư hơi hụt hẫng: “Được thôi.” Ánh mắt anh dừng lại trên chiếc áo khoác mà Giản Trì tiện tay treo trên ghế, ngập ngừng một lát.

“Đây là áo khoác mới của em à?”

Giản Trì vừa định nói “Không phải.” Cậu làm gì còn tâm trạng đi mua quần áo mới. Từ “Không” vừa mới mở miệng đã bị dừng lại trong miệng, tim bỗng đập thình thịch.

Cậu cầm nhầm áo khoác của Thiệu Hàng.

Toàn bộ sự việc kể ra hơi phức tạp, Giản Trì không biết nên bắt đầu từ đâu, nhưng muốn tóm gọn lại cũng rất dễ dàng, Thiệu Hàng lại ở lì nhà cậu rồi. Tuần trước, lúc Giản Trì từ bệnh viện về đến nhà đã thấy trong nhà đèn điện sáng trưng. Giản Thành Siêu và Thiệu Hàng đang ngồi ở phòng khách xem ti vi trong bầu không khí vô cùng hòa hợp, khi nhìn thấy cậu, hai người ngẩng mặt tỏ ý chào hỏi, hoàn toàn không để ý đến Giản Trì đang đứng ngây người ở trước cửa.

“Thiệu Hàng rất đáng thương, từ nhỏ cha mẹ đã không quan tâm, bây giờ đang được nghỉ, cả nhà họ ngày nào cũng cãi nhau loảng xoảng, nhiều khi rõ ràng là do người lớn sai, nhưng lại toàn đổ lỗi lên đầu con trẻ.” Khi nhắc những chuyện này giọng Giản Thành Siêu vô cùng xót xa, cứ như thể khi xảy ra những chuyện đó ông đều có mặt: “Các con đều là bạn, cứ để Thiệu Hàng ở đây thêm một thời gian cũng không sao cả. hằng bé kể hết với cha rồi, rằng đã được con chăm sóc rất nhiều ở trường, cứ khen con hoài, nghe xong cha còn cảm thấy hơi ngại.”

Giản Trì hơi mấp máy môi, nhìn về hướng Thiệu Hàng đang ngồi trên sô pha, hắn đang chú ý quan sát động tĩnh phía bên này còn cười toe toét với Giản Trì bằng vẻ đắc ý đầy khô khan như thể đuôi sắp dựng ngược lên trời, thấy thế Giản Trì chỉ muốn đi tới tóm lấy hắn.

“Anh ta khen con như thế nào?”

“Thiệu Hàng nói nhìn con có vẻ lạnh lùng, nhưng thực tế lại ấm áp tốt bụng, trước kì thi thì giúp ôn tập bài vở, an ủi mỗi khi tâm trạng không vui, hơn nữa các con còn là bạn cùng phòng một thời gian, sao con không kể với cha những chuyện này?”

Nghe có vẻ toàn là sự thật, không thể phản bác lại. Giản Trì thấy trong lòng mệt mỏi bất lực, mãi lâu sau mới thốt được một câu: “Cha, chớ có để anh ta lừa.”

“Sao con có thể nói Thiệu Hàng như thế?” Giản Thành Siêu thấy Giản Trì nói xấu sau lưng bạn học thì tỏ vẻ không đồng tình. Ông kéo Giản Trì lại gần, thấp giọng nói: “Lúc đến đây Thiệu Hàng còn mang theo rất nhiều đồ, chỉ cần nhìn bao bì là có thể biết được nó không hề rẻ. Cha không tiện từ chối, thái độ cũng rất chân thành, bây giờ mà trả lại thì không hay lắm, lại còn làm tổn thương tấm lòng của Thiệu Hàng, con có nghĩ vậy không?”

Lúc này Giản Trì mới hiểu ra, nhìn trong bếp chất đầy mấy hộp thuốc bổ và rượu được đóng gói đẹp mắt, lại nhìn sang Giản Thành Siêu đang chột dạ: “Sao con không cảm thấy cha khó lòng từ chối?”

“Rượu này không hề rẻ, bình thường cha cũng không dám mua.” Vẻ mặt Giản Thành Siêu hoàn toàn không nỡ: “Cha biết quan hệ giữa các con tốt nên mới nhận, sao lại nhìn cha với biểu cảm như thể đang nhìn kẻ phản bội thế?”

Lập trường của Giản Thành Siêu kiên định y như bức tường cỏ, Giản Trì đã sớm biết điều này.

Thế là Thiệu Hàng cứ ở lì nhà cậu một cách mập mờ như vậy. Có thêm một người, trong nhà náo nhiệt y như tết, hơn nữa cái người đó lại là Thiệu Hàng, hiệu quả thậm chí còn giống một nhóm người mở tiệc ở nhà. Lúc Văn Xuyên đưa Thanh Thanh đến ăn cơm bắt gặp dáng vẻ trông nghiễm nhiên như chủ nhà của Thiệu Hàng, sau bữa cơm tối đó, Văn Xuyên cũng bắt đầu tới nhà cậu thường xuyên hơn.

Giản Thành Siêu vui mừng khôn xiết khi thấy điều đó. Ông nghĩ rằng hai người này đều là bạn của Giản Trì thì nên liên lạc với nhau nhiều hơn. Giản Trì có nỗi khổ khó nói, tối nào cũng phải đề phòng Thiệu Hàng chốc chốc lại dán lên người cậu. Mặc dù thời tiết đã chuyển lạnh, có một chiếc máy sưởi tự nhiên là chuyện vô cùng dễ chịu nhưng Giản Trì vẫn kiểm soát được sự mê hoặc này, đối mặt với ánh mắt đen tối của trai đểu như Thiệu Hàng, cậu kiên quyết vạch ra “sợi dây” ngăn cách rõ ràng.

Mặc dù có những lúc, tác dụng của “sợi dây” này có cũng như không.

Thiệu Hàng biết rõ buổi chiều cậu sẽ đến bệnh viện thăm Quý Hoài Tư nên đã nghĩ ra trăm phương ngàn kế để cản trở cậu. Giản Trì bị chậm trễ trước khi đi là vì bị Thiệu Hàng giấu điện thoại, lằng nhằng một lúc lâu sau Giản Trì mới có thể đi ra ngoài.

Trước lúc đi, cậu còn tiện tay cầm chiếc áo khoác mà Thiệu Hàng đưa cho, lúc đó cậu còn không kịp nhìn, Thiệu Hàng cũng không nói câu nào, nếu Quý Hoài Tư không bất ngờ hỏi đến, Giản Trì còn không nhận ra đã mặc nhầm áo khoác.

Làm cậu không biết nên trả lời ra sao, cảm thấy chột dạ giống như bị Quý Hoài Tư nắm được chứng cứ lăng nhăng bên ngoài, lắp ba lắp bắp.

Khi thấy biểu cảm của Giản Trì, Quý Hoài Tư đã phần nào đoán ra được, anh không nhìn nữa, chỉ mỉm cười nhàn nhạt: “Em không cần phải giải thích với anh, anh không giận.”

Giản Trì càng cảm thấy chột dạ.

“Thực ra em cầm nhầm áo khoác của Thiệu Hàng, vì một số nguyên nhân nên anh ta đến ở nhà em.” Giản Trì giải thích, không tự giác có chút oán trách: “Vốn dĩ em có thể ra ngoài đúng giờ, nếu không phải cậu ta làm loạn, chắc cũng không đến mức bị muộn lại còn cầm nhầm áo khoác.”

Quý Hoài Tư ngồi lên cạnh giường, nhìn thấy Giản Trì đang căng thẳng, ánh mắt trầm tư: “Em có ghét cậu ta không?”

Ghét? Giản Trì ngây người một lát: “Cũng không đến mức…”

Thật khó nói cảm giác này nên được xếp vào loại nào. Cậu không thể tránh được việc ngày nào cũng tranh cãi với Thiệu Hàng, có lúc chỉ vì một chuyện rất nhỏ nhặt, Thiệu Hàng cũng có thể khiến cậu giận đến mức không muốn nói chuyện. Nhưng những lúc thế này, Thiệu Hàng lại dịu giọng xuống nước để chọc cười cậu, Giản Trì cũng không biết nên tiếp tục giận hay nể mặt mà tha thứ. Nếu cứ bỏ qua dễ dàng như vậy sẽ khiến Thiệu Hàng được nước lấn tới.

Điều chắc chắn duy nhất là, cảm giác đó không phải là “ghét bỏ”, lơ lửng ở giữa ranh giới giữa thích và ghét. Giản Trì nghĩ, nếu như Thiệu Hàng đi rồi, không biết chừng cậu sẽ cảm thấy căn nhà quá yên tĩnh. Con người luôn thay đổi liên tục, Giản Trì cũng không ngoại lệ thật khó để nắm bắt trái tim mình.

Sự trầm tư của Giản Trì khiến đôi mắt Quý Hoài Tư trùng xuống, bất chợt cất giọng nhẹ nhàng bình thản: “Em còn nhớ những lời đã nói khi anh tỉnh lại vào tối hôm đó không? Lúc đó em nói nếu anh không tỉnh lại nữa, sẽ không bao giờ kể cho anh nghe câu trả lời mà em chưa kịp nói. Anh đã không bỏ lỡ cơ hội này, bây giờ có thể nói cho anh câu trả lời không?

“Em…” Giản Trì khẽ siết chặt tay trên đầu gối, đúng lúc định nói, mắt cậu  nhìn chằm chằm vào khung cửa sổ phía sau Qúy Hoài Tư, Quý Hoài Tư cũng nhìn theo.

Tuyết rơi rồi.

“Mới có bảy giờ.”

Trời đã tối hẳn, tuyết trắng xóa lất phất bay trong màn đêm đen, sau đó hoàn toàn mờ nhạt sau khung cửa kính, thắp sáng cả bầu trời một cách xuất thần. Quý Hoài Tư cảm thấy ống tay áo bị kéo nhẹ một cái. Anh ngoảnh mặt lại, Giản Trì nhìn anh nhẹ nhàng nói: “Anh có thể làm một việc không?”

“Việc gì vậy?”

“Em muốn nghe anh chơi violin.”

Quý Hoài Tư ngập ngừng một lát, khóe môi khẽ cong: “Bây giờ sao?”

Giản Trì tưởng rằng anh đang hỏi mình, cậu thấp thỏm hỏi dò: “Bây giờ không được sao? Vậy thì thôi, đợi sau khi anh khỏe lại…”

“Được.” Quý Hoài Tư ngắt lời cậu: “Anh bảo không được lúc nào?”

Không đợi Giản Trì trả lời, Quý Hoài Tư ôm lấy tay cậu, tha thiết nhìn cậu bằng ánh mắt vui vẻ: “Đây là lần đầu tiên em chủ động yêu cầu anh làm một việc, anh rất vui. Đợi sau khi anh bình phục rồi, anh sẽ kéo cho em nghe bất cứ bài nào mà em muốn. Đợi lát nữa anh sẽ chọn vài bản nhạc đơn giản, rồi bảo người mang đàn violon tới đây.”

“Được.”

Ngay chính lúc này, khoảnh khắc khi nhìn thấy tuyết rơi bên ngoài cửa sổ, Giản Trì bất chợt muốn nghe lại tiếng đàn của Quý Hoài Tư, rất muốn được thấy lại hai tay anh chơi đàn.

Câu trả lời muốn nói với Quý Hoài Tư đã giữ trong lòng rất lâu, giống như khao khát thôi thúc được xem lại Quý Hoài Tư chơi đàn. Hộp đàn được mở ra đặt trên đầu giường, Quý Hoài Tư đứng bên cửa sổ, mắt nhắm hờ, chơi nốt nhạc đầu tiên. Quần áo bệnh nhân cũng không thể che đi vẻ nho nhã trong từng cử chỉ của anh, Giản Trì lắng nghe bản nhạc du dương trầm bổng, hòa với nhịp tim rộn ràng bên tai.

Tuyết đầu mùa đã cuốn đi những hờn giận của năm cũ, chào đón một thế giới tươi mới.

Quý Hoài Tư sẽ không bao giờ đi vào vết xe đổ ban đầu ấy nữa, họ sẽ cùng nhau ở đây, chờ đợi một khởi đầu mới.

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment