Trường Nam Sinh Quý Tộc

Chương 15

Không biết Quý Hoài Tư đã đi đến phía sau từ khi nào, tây trang đồng phục chỉnh tề, ghim cài màu tím trên ngực khẽ lóe lên ánh sáng tao nhã, đáy mắt có ý cười nhìn về phía Giản Trì.

“Anh đang chuẩn bị đi tìm em, nghe bạn học nói em và Trương Dương ở phía này, không ngờ thật sự gặp được em.”

Giản Trì gượng cười, trong lòng thầm nghĩ vì sao học sinh Saintston luôn có thể quan sát được mấy chuyện kì lạ này.

Thấy có người đến, Trương Dương vội gọi một tiếng “Hội phó”. Quý Hoài Tư mỉm cười với cậu ta: “Tôi có vài lời muốn nói với Giản Trì.”

Trương Dương lập tức hiểu ý của anh, sờ sờ đầu: “Em nhớ ra bản thân có chút việc, em đi trước đây.”

Nói xong cậu ta nháy mắt với Giản Trì một cái: “Tí nữa gặp ở thư viện.”

Giản Trì hé môi muốn cản Trương Dương lại thế nhưng chỉ trong một cái nháy mắt chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng mơ hồ của cậu ta.

“Giản Trì.” Quý Hoài Tư đến gần thêm vài bước, dịu dàng hỏi: “Bây giờ em có rảnh không? Mấy phút là đủ rồi.”

Lời nói của anh không tìm ra chút lỗi sai nào khiến Giản Trì dù muốn tìm một cái cớ rời đi thì vẫn phải hỏi chuyện trước xem sao: “Hội phó có chuyện gì sao ạ?”

“Anh muốn đưa cái này cho em.”

Nói xong, Quý Hoài Tư liền lấy một phong thư màu be có hoa văn chìm ra, được niêm phong lại bằng sơn mài màu vàng kim, mang theo mùi hương thoang thoảng của hoa dành dành, cầm trong tay vô cùng có xúc cảm.

Giản Trì có chút khó hiểu nhìn về phía Quý Hoài Tư, phát hiện trong mắt anh lóe lên một sự lo lắng hiếm thấy. Quý Hoài Tư chầm chậm kể chuyện: “Tuần sau có một buổi hòa nhạc cổ điển tổ chức ở Villiger Concert Hall, anh muốn mời em đi cùng.”

“….Buổi hòa nhạc ư?”

Ba từ này cứ như chìa khóa mở ra cánh cửa kí ức vậy, nhịp tim Giản Trì đập nhanh hơn.

Nếu như cậu không nhớ lầm thì trong sách đã từng miêu tả buổi hòa nhạc này vô cùng chi tiết, cũng là do Quý Hoài Tư mời, nhưng đối tượng được mời lại là Bạch Hy Vũ bị thương trong cuộc thi đua ngựa.

Đây là lễ xin lỗi vì Quý Hoài Tư cảm thấy bản thân không làm tròn chức trách, cũng trong lần gặp này, Bạch Hy Vũ mới thật sự hiểu rõ lòng mình.

Mọi chuyện vốn dĩ phải diễn ra thuận lợi như vậy, thế như giờ này khắc này, tấm thiệp mời vốn được gửi cho Bạch Hy Vũ hiện giờ lại nằm trong tay cậu.

“Giản Trì?”

Giản Trì tỉnh táo trở lại, cả người đổ mồ hôi như vừa được vớt lên khỏi nước. Cậu bỏ thiếp mời vào tay Quý Hoài Tư: “Xin lỗi anh, em không thể nhận được.”

Lời từ chối vô cùng đột ngột và thẳng thừng. Giản Trì vừa nói xong thì thấy bản thân có chút bốc đồng, muốn chuyển thành một câu nói tế nhị hơn, thế nhưng tất cả đều đã muộn rồi.

Cậu nhạy cảm phát hiện ra trong mắt Quý Hoài Tư có thêm vài phần thất vọng. Quý Hoài Tư yên lặng vài giây, sau đó khôi phục lại nụ cười lúc nãy cười, khẽ nói: “Có thể nói cho anh biết lí do được không? Anh cứ nghĩ chúng ta là bạn.”

Giản Trì không biết phải trả lời như thế nào, như thể dù cho cậu nói gì thì đều làm tổn thương đến lòng tốt của Quý Hoài Tư.

Lúc đối diện với Thiệu Hàng, cậu có thể lạnh lùng không chút gánh nặng. Khi đối diện với Bạch Hy Vũ, cậu có thể tìm lí do để trốn tránh. Nhưng chỉ có Quý Hoài Tư, từ đầu đến cuối giúp đỡ cậu không biết bao nhiêu lần, dù thế nào Giản Trì cũng không hề muốn nhìn thấy Quý Hoài Tư lộ ra vẻ mặt cô đơn như lúc nãy.

“…Vì em nghe nói ra khỏi trường hơi bất tiện.” Giản Trì mím môi, đáp lại bằng lí do có chút vô lí.

Câu nói này khiến Quý Hoài Tư bớt đi vài phần nặng nề, trong mắt hiện lên sự dịu dàng: “Em yên tâm, chuyện này anh sẽ xử lí ổn thỏa.”

Giản Trì mấp máy môi, cho dù có nói thêm lí do nào đi chăng nữa thì cũng trở nên cứng họng và không giải thích được.

Cậu nhớ rõ ràng, trong sách miêu tả rằng Quý Hoài Tư đưa thiếp mời cho Bạch Hy Vũ vì anh cảm thấy áy náy. Vậy hiện giờ Quý Hoài Tư làm như vậy là vì nguyên nhân gì, vì sao đối tương lại chuyển lên người cậu?

Đợi Giản Trì kịp phản ứng thì cậu phát hiện bản thân đã hỏi ra vấn đề mà bản thân đang thắc mắc mất rồi.

Quý Hoài Tư cụp mắt xuống, cho dù làm gì thì sự dịu dàng trong đôi mắt của anh luôn khiến người khác cảm thấy dễ chịu, trong giọng nói có chút gì đó khác lạ, dường như có thêm vài phần chua xót buồn rầu: “Anh hy vọng em có thể đến. Lúc vừa lấy được thiếp mời thì anh đã nhớ tới em, điều này có thể tính là một lí do hay không?”

Nói xong, Quý Hoài Tư nhìn vẻ mặt bế tắc của Giản Trì, mím chặt khóe môi, không khỏi cười nhẹ: “Hơn nữa, anh nghĩ chắc em sẽ thích buổi hòa nhạc này. Ban đầu anh định mời mấy người Trạch Tây nhưng bọn họ lại chẳng có chút hứng thú nào với âm nhạc. Trữ Đình vừa mới về nước, mấy ngày nay phải giải quyết chuyện trong hội học sinh, hiếm khi anh được rảnh rỗi cho nên anh đã nghĩ đến em. Giản Trì, em vẫn muốn từ chối anh lần thứ hai sao?”

Câu nói cuối cùng có chút tủi thân và thở dài khiến Giản Trì cảm giác như thể bên tai bản thân xuất hiện ảo giác. Quý Hoài Tư đưa thiếp mời cho cậu thêm lần nữa. Tấm thiệp ở giữa không trung giống như đặt một quả cân trong lòng cậu. Giản Trì không biết mình đã im lặng bao lâu: “Em có thể suy nghĩ thêm được không?”

Quý Hoài Tư cười: “Đương nhiên rồi.”

Trong nháy mắt, dường như Giản Trì cảm giác bản thân vừa nhảy vào một cái bẫy đã được sắp đặt sẵn. Nhưng khi đối diện với sự dịu dàng nơi đáy mắt của Quý Hoài Tư, suy nghĩ kì lạ này lập tức bị cậu bác bỏ. Cậu nhận lấy thiếp mời như thể cầm một củ khoai bỏng tay, lúc này Quý Hoài Tư lại lên tiếng: “Giản Trì.”

Bây giờ Giản Trì có nghe thấy điều gì đi chăng nữa thì cũng sẽ không thấy bất ngờ: “Sao ạ?”

“Sau này em có thể gọi thẳng họ tên của anh. Em cứ gọi hội phó này hội phó nọ, cảm giác thật xa cách, em thấy thế nào?”

Một yêu cầu rất đỗi bình thường thế này khiến Giản Trì không khỏi sững sờ một lúc, khẽ gật đầu: “Quý Hoài Tư.”

Chỉ là một cái tên mà thôi, giọng điệu bình thản không có chút đặc biệt nào so với bình thường thế nhưng biểu cảm của Quý Hoài Tư hơi khựng lại, bên môi khẽ nhếch lên ý cười, qua lúc sau anh mới đáp một tiếng “Ừm.”

“Giản Trì, hội phó đã nói gì với cậu vậy?”

Vốn là định hẹn nhau ở thư viện thế nhưng Trương Dương lại không kiềm chế được lòng hiếu kì muốn tám chuyện của bản thân, bèn đi hỏi rõ ràng chuyện khi nãy, nháy mắt ra hiệu với Giản Trì.

Giản Trì cũng không giải thích gì thêm, chỉ lấy tấm thiệp tinh xảo kia ra. Bên trên tấm thiệp vẫn còn đọng lại hương thơm thoang thoảng, rơi vào ánh mắt kinh ngạc của Trương Dương.

“Cái này là do hội phó đưa cậu sao?” Trương Dương sờ sờ tấm thiếp mời, cẩn thận không dám làm nhăn: “Trời ạ, anh ấy rủ cậu đi xem buổi hòa nhạc ư? Đây chính là thiếp mời của Villiger Concert Hall đó, Giản Trì, cậu được mời đến đó đó, có phải cậu đã từng cứu mạng hội phó không vậy?”

Giản Trì bị câu hỏi nửa đùa nửa thật của Trương Dương chọc cười nhưng nghĩ đến mình vẫn chưa trả lời Quý Hoài Tư, nụ cười của cậu cũng tắt dần: “Tôi có nên đồng ý không?”

Trương Dương trợn to hai mắt, nhìn Giản Trì như quái thai: “Đi chứ, tại sao lại không đi? Nếu cho tôi cơ hội tốt như vậy, đủ cho tôi chém gió cả nửa năm đấy! Giản Trì, hội phó thật sự xem cậu là bạn bè, từ trước đến giờ mấy buổi hòa nhạc thế này anh ấy chỉ mời thành viên của hội học sinh thôi, những buổi hòa nhạc quan trọng hơn anh ấy chỉ mời hội trưởng Thẩm, quan hệ giữa bọn họ rất tốt, nhưng mời một người không phải thành viên của hội học sinh thì đây là lần đầu tiên đó.”

Trương Dương nói đủ mấy câu chuyện phiếm, Giản Trì càng nghe càng thấy mọi chuyện đi quá xa, áp lực trong lòng dường như cũng nặng thêm vài phần.

Đồng ý, nhưng cậu đã quyết định sẽ tránh xa những nhân vật trong quyển tiểu thuyết này; Từ chối, thì phải ăn nói thế nào với Quý Hoài Tư, chả nhẽ lại từ chối anh ấy lần thứ hai sao?

Giản Trì không khỏi nhớ lại nội dung trong quyển sách. Từ góc độ của Bạch Hy Vũ thì nội dung nói về Quý Tư Hoài ở đoạn mở đầu là nhiều nhất, sau đó dần trở thành kí ức, thỉnh thoảng có vài ngòi nổ của mấy người đàn ông ghen tuông.

Cộng thêm chuyện ngoài ý muốn vào cuối câu chuyện, phải rời xa quê hương, thật ra Quý Hoài Tư cũng không phải nhân vật chính, anh càng giống một nhân vật phụ quan trọng hơn.

Đột nhiên, Giản Trì nhận ra bản thân lại không tự giác tách biệt Quý Hoài Tư trong tiểu thuyết và ngoài đời thực.

Cánh tay cậu bị người khác vịn lại. Dòng suy nghĩ của Giản Trì bị ngắt ngang vì Trương Dương kéo cậu sang một bên. Giản Trì còn chưa kịp hiểu đã xảy ra chuyện gì thì Trương Dương đứng bên cạnh lại tức giận nói: “Tôi quên mất Bạch Hy Vũ cũng ở thư viện, hình như khi nãy cậu ta nhìn về phía này rồi.”

Ánh sáng lóe lên, trong một suy nghĩ lóe lên trong đầu Giản Trì – Bạch Hy Vũ.

Đúng rồi nhỉ, Bạch Hy Vũ.

Cậu ta chính là trung tâm của tiểu thuyết và cũng là nhân vật quan trọng nhất. Cậu ta không hề có những thay đổi kì lạ như Thiệu Hàng và Quý Hoài Tư, tính đến hiện tại thì nhất cử nhất động của cậu ta vẫn hệt như những gì được miêu tả trong sách.

Nếu như cậu dẫn dắt câu chuyện đi sang một hướng đúng đắn hơn thì sao?

Suy nghĩ này đã xuất hiện trong đầu của Giản Trì từ lâu. Vừa về đến ký túc xá, Giản Trì vội mở HS lên, trong danh sách bạn bè ít ỏi, trạng thái của Quý Hoài Tư đang online.

Cậu nhập rồi lại xóa chữ, tâm trạng bất an gửi một tin nhắn.

:Em có thể dẫn bạn bè đi cùng không?

Cứ nghĩ phải đợi một lúc nữa, thế mà chỉ mới đến giây tiếp theo đã nhận được tin nhắn của Quý Hoài Tư.

Tâm trạng của Giản Trì dần trở lại như ban đầu.

Quý Hoài Tư: Đương nhiên rồi.
Bình Luận (0)
Comment