Trường Nam Sinh Quý Tộc

Chương 69

Cởi áo khoác ra, bên trong chỉ còn lại một cái áo len và cái áo mỏng, Giản Trì sờ sờ cánh tay ốm yếu của mình, nhìn Thẩm Thư Đình ở phía đối diện đang khoác áo khoác của cậu, Giản Trì có chút hối hận vì vừa rồi nhất thời cậu đã anh hùng mà mềm lòng nhường áo.

Thời gian trôi trong bóng tối đặc biệt chậm chạp, mỗi một giây đều giống như một phút dày vò. Cậu tin tưởng Thẩm Thư Đình là nguyên nhân hàng đầu tạo thành loại cảm giác này, nếu người bị nhốt ở nơi này đổi thành Trương Dương, nhất định sẽ không làm cho bầu không khí cùng tâm trạng lạnh lẽo đến muốn đóng băng như vậy.

Giản Trì tựa vào vách thang máy phía sau, nhắm mắt lại, vì chờ đợi cứu hộ mà tiết kiệm khí lực, ý thức mơ hồ, một tia sáng lắc lư yếu ớt theo khe hở của cửa thang máy lọt vào, một giây sau, lời nói vội vàng cách chất liệu nặng nề gọi ra tên cậu.

“Giản Trì, Giản Trì, em có ở bên trong không?”

Giọng nói của Quý Hoài Tư.

Giờ khắc này, sự lạnh lẽo khắp người Giản Trì đã tan biến một nửa. Cửa thang máy được nhân viên cứu hộ cạy mở ra, ánh sáng tràn vào khiến Giản Trì không thích ứng nheo mắt lại, bỗng nhiên bị một lòng bàn tay ấm áp có lực nắm chặt, kéo cậu ra khỏi thang máy đen kịt. Hai chân cứng ngắc của cậu không cách nào thích ứng đột nhiên đứng dậy, ngã vào trong ngực Quý Hoài Tư.

Hương thơm thoang thoảng tao nhã quen thuộc nơi chóp mũi, mang lại cảm giác an toàn chưa từng có. Giản Trì không đứng vững đỡ lấy cánh tay Quý Hoài Tư, trái tim dường như dừng lại tại chỗ không đập nữa, rất nhanh lại nhảy loạn lên.

“Em không sao chứ?” Quý Hoài Tư đè cánh tay Giản Trì khẩn trương nhìn cậu, không khống chế được lực đạo trên tay, từng câu từng chữ nói ra khó nén được sự tự trách cùng lo lắng: “Xin lỗi, anh đến trễ rồi.”

“Em không sao.”

Giản Trì quay đầu lại nhìn Thẩm Thư Đình đang cố gắng đứng lên trong thang máy, cậu ngập ngừng mở miệng: “Hình như tình trạng của Thẩm Thư Đình không tốt lắm.”

Ánh mắt Quý Hoài Tư hơi nheo lại khi anh nhìn thấy chiếc áo khoác trên người Thẩm Thư Đình không thuộc về hắn, sau đó tự nhiên che dấu nó. Anh chăm chú nhìn vào Giản Trì rồi chậm rãi mở miệng: “Anh đã thông báo cho tài xế đi cùng cậu ấy, yên tâm, cậu ấy sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Em có mệt không? Anh sẽ đưa em trở lại xe trước.”

Người phụ trách đi theo bên cạnh không ngừng khom lưng xin lỗi, tỏ vẻ việc ngoài ý muốn này đến trở tay không kịp, bọn họ nhất định sẽ cảnh giác, ngăn chặn loại chuyện này phát sinh. Quý Hoài Tư tươi cười nhạt nhẽo, dường như không còn tâm tình khách sáo với ông ta nữa, ánh mắt quét đi vẻ bình dị khác thường, mang theo một sự áp lực nặng nề không thể che giấu: “Sự việc ngoài ý muốn này, trách nhiệm hoàn toàn nằm ở chỗ các người, tôi cần một câu trả lời thỏa đáng, hiểu chưa?”

Giản Trì cảm thấy mồ hôi lạnh trên mặt người phụ trách đều chảy xuống rồi, cậu nghiêng đầu ho vài tiếng, cắt đứt lời xin lỗi không dứt của ông ta, cậu nói với Quý Hoài Tư: “Em cảm thấy có hơi lạnh, có thể trở về trước không?”

Quý Hoài Tư thu hồi ánh mắt lạnh lùng, không nhiều lời nữa. Hệ thống sưởi ấm trong xe bao bọc thân thể lạnh như băng, Giản Trì cảm thấy máu đang đông cứng cuối cùng cũng chảy lại, sống lại rồi. Trên người đột nhiên được khoác lên một chiếc áo khoác, Giản Trì quay đầu nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Quý Hoài Tư đang ở bên cạnh, một lát sau nhớ tới nói: “Cảm ơn anh.”

“Xin lỗi, để cho em xảy ra chuyện ngoài ý muốn này.” Quý Hoài Tư bất đắc dĩ mím khóe môi, nhàn nhạt áy náy: “Em thật sự không có việc gì sao? Em có cần đến bệnh viện để kiểm tra không? Anh vẫn không yên tâm.”

Giản Trì do dự một lát, cậu đè lại chiếc áo khoác vẫn còn vương chút hơi ấm kia: “Không cần, đây vốn là một chuyện ngoài ý muốn không ai có thể ngờ tới được. Ngoại trừ lúc đầu có chút bị dọa sợ, cũng không xảy ra chuyện gì khác, tình huống của Thẩm Thư Đình chắc là nghiêm trọng hơn em, hình như anh ta rất nhạy cảm với hoàn cảnh u ám đó.”

Không chỉ nhạy cảm, mà sợ hãi và ghê tởm là cách miêu tả thích hợp hơn. Trong lòng Giản Trì vẫn còn sợ hãi khi hồi tưởng lại Thẩm Thư Đình đang ngồi ở góc thang máy, suy yếu thở dốc, những cũng không quên đỏ mắt khàn giọng đẩy cậu ra.

Quý Hoài Tư rũ mi mắt che đi cảm xúc vụn vặt của mình, nhìn qua cũng không có vẻ gì ngạc nhiên. Anh nhấn nút trong tay, một kết giới không thể nhìn thấu tự động ngăn cách giữa hai hàng, tạo thành một không gian khép kín, một giọng nói nhẹ nhàng và nặng nề vang lên: “Thư Đình sinh ra trong một gia đình hoàng tộc, vận mệnh cuộc đời đã được định sẵn, không thể thay đổi theo ý muốn. Nhìn qua thì có vẻ tươi sáng, nhưng đằng sau đó là những khó khăn và bất lực mà người bình thường không thể nào tưởng tượng nổi. Gia đình bình thường đều có vô số chuyện vặt vãnh, chứ đừng nói đến gia tộc phức tạp như cậu ấy, chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nghiêm trọng cùng tâm lý thích sự sạch sẽ đều xuất phát từ một ít những chuyện đã trải qua khi còn nhỏ. Anh là người bạn duy nhất của cậu ấy, nhưng cũng không biết rõ ràng. Trước đây anh đã khuyên cậu ấy nên đi khám bác sĩ tâm lý thường xuyên, nhưng bây giờ có vẻ như nút thắt của cậu ấy vẫn chưa được giải tỏa.”

Môi Giản Trì khẽ mấp máy, cậu muốn nói cái gì đó lại không biết nên mở miệng như thế nào, khuôn mặt lạnh lùng cao ngạo ngày thường của Thẩm Thư Đình lại lần nữa hiện lên trước mắt, nhưng vô duyên vô cớ cậu lại không còn chán ghét như vậy nữa.

Đương nhiên, cậu không cảm thấy đây không thể là lý do mà Thẩm Thư Đình có thể coi thường, hiểu lầm bất kỳ ai. Chỉ là cậu tạm thời xóa bỏ những chuyện không vui lúc trước, tốt nhất có thể sau khi Thẩm Thư Đình hoàn toàn tỉnh táo, thì cậu có thể giải thích rõ ràng câu nói trong thang máy “Sau này gặp mặt đều cách mười mét”, không phải lời cậu nói ra trong lúc tức giận.

Sau khi về đến nhà, Giản Trì lập tức tắm nước nóng để gột rửa đi cái lạnh trên người. Giản Thành Siêu hỏi hôm nay cậu đi chơi thế nào, sao còn làm mất áo khoác, Giản Trì nhất thời rất khó tìm được một từ thích hợp để hình dung, đây là lần thứ hai cậu bắt đầu hối hận trong thang máy đã nhất thời mềm lòng, làm tổn thất một cái áo khoác vừa mới mua chỉ mặc qua hai lần.

Khả năng tìm Thẩm Thư Đình để lấy về đại khái bằng không, thậm chí Giản Trì còn phỏng đoán sau khi hắn tỉnh táo lại sẽ lập tức ném nó đi.

Trong phút chốc, một chi tiết nào đó bị lãng quên trong đầu, Giản Trì sờ sờ túi quần đã thay, trước sau đều trống rỗng không có gì, càng không có ví tiền buổi sáng cậu đã mang ra ngoài.

Xong rồi, Giản Trì không biết hôm nay đây là lần thứ mấy sinh ra ý nghĩ này trong đầu.

Bình thường cậu rất ít khi mang theo đồ đạc ngoại trừ điện thoại di động ra ngoài, duy nhất lần này trước khi ra ngoài, do không muốn lúc nào cũng để Quý Hoài Tư trả tiền, vì thế cậu cố ý mang theo ví tiền, trừ đi hai thẻ ngân hàng, bên trong còn có chứng minh thư của cậu.

Bây giờ xem ra như đây chắc chắn là một trong những lựa chọn không khôn ngoan nhất.

Giản Trì tìm kiếm một chút về quá trình làm lại thẻ ngân hàng do bị mất, vừa phức tạp lại còn phải chờ đợi một thời gian rất dài, nhìn thấy cột cần chứng minh thư thì Giản Trì đóng trang lại, lần đầu ấn vào HS Thẩm Thư Đình, do dự không biết bao lâu, gửi đi một tin nhắn riêng: “Hội trưởng, áo khoác của tôi vẫn còn ở chỗ anh chứ? Nếu thuận tiện có thể gửi qua đường bưu điện không?”

Sau đó nhắn thêm một câu: “Phí gửi bưu điện tôi trả.”

Tin nhắn trả lời được gửi đến sau một giờ, chỉ có hai từ ngắn ngủi, lời ít mà ý nhiều.

Thẩm Thư Đình: “Ném rồi.”
Bình Luận (0)
Comment