Trường Nam Sinh Quý Tộc

Chương 84

Trở lại ký túc xá, Thiệu Hàng canh giữ ở cửa không thể tránh khỏi gặp Văn Xuyên đưa Giản Trì lên. Bầu không khí căng thẳng như dây đàn, hai người đều không mở miệng, nhưng dường như đã sớm nhìn thấu tâm tư của đối phương, một người châm chọc, một người lạnh lùng. Giản Trì vừa mới từ trong giấc ngủ bị ép buộc phải tỉnh táo, cậu vòng qua Thiệu Hàng trực tiếp nhào về phía giường, hoàn toàn ngó lơ hai người bên ngoài.

Trong lúc mơ màng, Giản Trì mở hé mắt nhìn về phía ánh sáng yếu ớt ngay cửa, bóng lưng Thiệu Hàng vẫn sừng sững ở đó, Văn Xuyên đứng trước mặt vẫn không rời đi, nhưng cách quá xa, cậu không thể nghe rõ họ nói gì.   

Giản Trì nghĩ rằng cậu vẫn còn trong giấc mơ, hoặc có thể là một giấc mơ sống động. Văn Xuyên và Thiệu Hàng từ trước đến nay đều như nước với lửa, làm sao lại có lúc nói chuyện với nhau như vậy được? Nghi ngờ này đi kèm với giấc mơ bị bỏ lại phía sau sau khi thức dậy.   

Sáng sớm hôm sau, Thiệu Hàng chỉ không vui nói một câu: “Tối hôm qua Văn Xuyên đưa cậu lên.”, Giản Trì tiếp tục lời nói dối ngay từ đầu, lừa gạt cho qua. Trực giác nói cho cậu biết, Thiệu Hàng nhất định là biết cái gì đó, nhưng Thiệu Hàng không hỏi, Giản Trì cũng sẽ không ngốc đến mức chủ động khiêu khích. Đây không phải là nghĩa vụ của cậu.   

Tất cả mọi thứ là yên tĩnh như bình thường, cậu và Văn Xuyên trốn ra khỏi trường đã trở thành bí mật của cả hai. Trái tim lo sợ bất an của Giản Trì chậm rãi bình phục theo thời gian, cho đến khi mấy tấm ảnh được sắp xếp gọn gàng trên bàn gỗ thật, loại bình tĩnh không dễ dàng này bất ngờ bị phá vỡ – vân gỗ tối màu làm nổi bật bóng lưng của cậu và Văn Xuyên trong ảnh đặc biệt rõ ràng, đủ để nhìn thấy bàn tay cậu đang kéo Văn Xuyên.   

Vấn đề về góc độ cho thấy đây là mối quan hệ thân mật không bình thường.   

Giản Trì nhìn chằm chằm vào những bức ảnh, tâm trí của cậu bị rối tung. Trong thực tế, kể từ thời điểm nhận được tin nhắn văn bản của Quý Hoài Tư, cậu đã được bao phủ bởi một linh cảm xấu. Đối mặt với chứng cứ trên bàn, Giản Trì ngay cả lúng túng không dám đối mặt với Quý Hoài Tư cũng quên đi, cậu á khẩu không nói nên lời: “Em…”   

“Bức ảnh được chụp bởi các thành viên hội học sinh, không được gửi đi, trực tiếp giao cho anh.” Câu đầu tiên của Quý Hoài Tư đã trấn an Giản Trì đang luống cuống, ngón trỏ của anh theo âm thanh có tiết tấu chạm vào ảnh, sau đó dừng lại, nhặt một bức trong số đó lên, rũ mắt hàm chứa nụ cười với nụ cười không đậm cũng không nhạt như mọi khi. Giản Trì không cảm nhận được một chút ấm áp nào.   

“Tối hôm đó, thật ra là có lý do.” Giản Trì giải thích, nhưng tự ý rời khỏi trường vi phạm các quy tắc là một thực tế không thể chối cãi. Giọng nói của cậu càng ngày càng kém tự tin, ngày càng nhẹ hơn, cậu không thể không cúi đầu: “… Xin lỗi, em sẵn sàng chấp nhận hình phạt.” 

“Giản Trì.”   

Sau khi Quý Hoài Tư đặt bức ảnh xuống thì ngướng mắt lên nhìn cậu, giọng nói nhẹ nhàng bớt đi vài phần ôn hòa: “Anh muốn nghe xem nguyên nhân là gì.”

Biểu tình của Quý Hoài Tư không mang theo chờ mong hay chất vấn, loại dáng vẻ nhàn nhạt, thêm vài phần lãnh cảm này làm cho Giản Trì không thể khống chế sự bối rối trong nháy mắt. Cậu thành thật kể ra mọi chuyện, liên quan đến sinh nhật của Thanh Thanh, bà ngoại trong bệnh viện. Khi tường thuật, cậu theo ánh sáng tỉ mỉ quan sát biểu tình của Quý Hoài Tư, phát hiện trên khuôn mặt lạnh lẽo có dấu hiệu tan chảy, trái tim Giản Trì khẽ buông lỏng, mặc dù không hiểu vì sao cậu lại để ý đến cảm xúc của Quý Hoài Tư như vậy, có phải là do bản năng hay không cậu cũng không biết.   

“Xin lỗi.” Sau khi kể xong, Giản Trì lặp lại một lần nữa.   

Quý Hoài Tư lắc đầu, không rõ là trả lời cho câu xin lỗi này hay là lời giải thích ở trên. Đối mặt với Quý Hoài Tư đứng dậy đi về phía cậu, cơ thể Giản Trì vô cùng căng thẳng. Trong đầu cậu một lúc thì hiện lên những suy nghĩ về các hình phạt, một lúc thì nghĩ cậu đã làm Quý Hoài Tư tức giận, không biết phải làm sao bây giờ, dỗ dành sao? Nội dung lộn xộn quá nặng nề, đè ép cậu không dám nhúc nhích, trơ mắt nhìn Quý Hoài Tư đến trước mặt, ngửa đầu nhìn nhau.   

“Câu xin lỗi này, là nói với phó hội trưởng, hay là đang nói với Quý Hoài Tư?”   

Giản Trì ngây ngẩn cả người, trái tim căng thẳng dường như ngưng trệ trong một giây, sau đó nhảy nhanh hơn, cản trở khả năng suy nghĩ, bản năng thúc đẩy dây thần kinh trả lời.   

“Cả hai.”   

Câu trả lời này có chút xảo quyệt và hơi có vẻ cháy nhà mới lòi mặt chuột. Giản Trì muốn tránh ánh mắt anh, khuôn mặt cậu nghiêng qua được bàn tay của Quý Hoài Tư đỡ lấy, không thể không quay lại phương hướng đối diện. Đôi mắt dịu dàng của Quý Hoài Tư hàm chứa ngàn vạn sợi thâm ý, anh khẽ mở đôi môi: “Giản Trì, anh chờ một thời gian dài, nhìn Thiệu Hàng hành động, lại nhìn em và Văn Xuyên đêm khuya cùng nhau rời khỏi trường. Anh tự hỏi khi nào em sẽ cho anh câu trả lời, hoặc là nói, đến lượt anh?”   

Lần này vấn đề Giản Trì cố gắng tránh né bấy lâu đã bị anh vạch trần. Cậu không muốn nhắc đến, chính là bởi vì sợ phải trả lời. Nếu không phải trong tin nhắn Quý Hoài Tư nói có việc gấp phải nói thẳng, cậu nhất định có thể làm rùa rụt đầu thêm một thời gian nữa.   

Giản Trì có chút sợ hãi với bộ dạng Quý Hoài Tư như vậy, giống như nụ hôn không có dấu hiệu ngày hôm đó, nhẹ nhàng pha trộn với sự cưỡng chế không thể cưỡng lại. Cảm giác này so với bức bách đơn thuần càng không thể hình dung được, cậu không thể xác định, lúc đó rung động rốt cuộc là bởi vì thích, hay là không đành lòng từ chối.   

“Rất nhanh thôi.” Giản Trì loạn lên, suy nghĩ chuyển từ bức ảnh vừa rồi đến vấn đề này: “Em hứa, sẽ không quá một tháng.”

Quý Hoài Tư mỉm cười, nhếch đôi môi màu nhạt, trong nháy mắt dường như anh đã khôi phục lại Quý Hoài Tư vô hại ôn hòa kia. Giản Trì lắc lư một chút, nghe thấy anh chậm rãi mở miệng: “Anh sẽ chờ đợi cho đến hai tuần sau đó đi du lịch. Trên tàu du lịch, em phải cho anh một đáp án.”   

“Được rồi… Cái gì?” Giản Trì bắt được một điểm ngoài ý muốn: “Đã quyết định địa điểm chưa?”   

“Quyết định xong rồi, tàu du lịch đường biển châu Âu, mong chờ không?”   

Giản Trì nhớ lại, đây là sự lựa chọn mà cậu đã điền vào, nhưng cậu hoàn toàn không nghĩ rằng cuối cùng cậu có thể được chọn, Rốt cuộc, trong ba lựa chọn, tàu du lịch lại trông có vẻ không được kích thích lắm. Giản Trì có chút suy nghĩ đây là kết quả thống kê cuối cùng sao? Nhưng không biết làm sao để mở miệng, câu trả lời nhận được sẽ có phải là những gì cậu muốn không. Cuối cùng cậu quyết định không nói gì, Quý Hoài Tư dường như không nhìn ra sự rối rắm của Giản Trì, cảm giác lạnh lùng vừa rồi đã rút đi từ giữa hai hàng lông mày, anh quay đầu lại nhặt mấy tấm ảnh kia lên, đặt lại trong phong bì, hành động này cuối cùng cũng khiến Giản Trì ý thức được chủ đề ban đầu.   

“Những bức ảnh này…”   

“Anh sẽ ném nó đi, sẽ không ai tìm thấy nó.”   

Giản Trì một lần nữa giật mình, dường như không giống như cậu nghĩ: “Nhưng em đã vi phạm các quy tắc của trường và bị nhìn thấy…”   

Những lời này dường như đã làm cho Quý Hoài Tư ý thức được cách làm công tư không rõ ràng như vậy của anh quả thật không phải là một chuyện tốt. Aanh đặt phong bì xuống, đi về trước mặt Giản Trì, cúi đầu in một nụ hôn trên trán cậu, nhìn thấy vẻ mặt cứng đờ của Giản Trì, hỏi: “Có sợ không?”   

Giản Trì thành thật gật đầu một cái, cảm giác ấm áp trên trán không ngừng lan tỏa, quấy nhiễu đến mức cậu nghe không đúng giọng nói của Quý Hoài Tư, ngoại trừ ý cười dịu dàng trong đáy mắt anh.   

“Đây là hình phạt, lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa.”   

… Cái gì?

Giản Trì chậm chạp bước vào đây, và cuối cùng đi ra trong tình trạng choáng váng. Rõ ràng lúc đầu Quý Hoài Tư đã biểu hiện sự nghiêm túc tức giận như vậy, nhưng cuối cùng lại chỉ dùng một nụ hôn liền hóa giải vấn đề ban đầu. Còn những bức ảnh đó thì sao? Các thành viên chụp ảnh sẽ không đặt câu hỏi về cách xử lý này chứ? Như vậy… Là giải quyết xong rồi sao?   

Loại trừ tất cả các loại lỗi sai, câu trả lời dường như rất rõ ràng. Trong lòng Giản Trì vô cùng rối loạn, khi cậu đẩy cửa rời đi, bước chân không khỏi dừng lại một chút.   

Cậu nhớ rõ lúc đi vào rõ ràng đã đóng cửa lại, khi nào lại mở ra một khe hở?  
Bình Luận (0)
Comment