Trường Nam Sinh Quý Tộc

Chương 9

Thư viện mở cửa vào giờ nghỉ trưa, đi từ nhà ăn phải băng qua hai tòa nhà dạy học. Giản Trì bỏ qua sự chú ý của những người xung quanh, Bạch Hy Vũ ở bên cạn bèn hiếu kì hỏi: “Giản Trì, cậu chọn những môn nào vậy? Hình như trước giờ tớ chưa từng thấy cậu ở phòng học.”

Giản Trì nói những môn mà mình chọn, hỏi: “Còn cậu thì sao?”

Bạch Hy Vũ có chút ngượng ngùng sờ đầu: “Tớ chọn môn cảm thụ văn học, hý kịch, sinh học và Toán. Cậu đừng cười tớ nha, tớ học mấy môn tự nhiên tệ chết đi được. Tớ chẳng muốn chọn mấy môn đó để tra tấn bản thân đâu, xem ra tớ với cậu không trùng tiết học nào cả, thật đáng tiếc mà.”

Giản Trì nghĩ cậu ta đang khiêm tốn. Nếu như cậu ta học tự nhiên không tốt thì đã không thể vào được một học viện nghiêm khắc như Saintston.

“Không sao, tôi học môn văn cũng không tốt, học lệch cũng là chuyện bình thường mà.”

“Tớ biết cậu đang an ủi tớ….”

“Bạch Hy Vũ, Bạch Hy Vũ.”

Hai tiếng gọi vang lên từ phía sau, cắt ngang lời nói còn dang dở của Bạch Hy Vũ.

Giả Trì quay đầu lại, là một học sinh đặc biệt nhìn khá lạ mặt, có lẽ là người quen của Bạch Hy Vũ.

“Cậu đang gọi tôi sao?” Bạch Hy Vũ có chút bất ngờ, chớp mắt: “Có chuyện gì à?”

Học sinh đặc biệt đó gật đầu, nói chuyện lắp ba lắp bắp, đứt quãng: “Tôi, tôi học cùng một tiết sinh học với cậu, cậu nhớ tôi không? Tôi là Thành Duy. Thầy Phùng có việc muốn tìm cậu, thầy ấy bảo tôi đi báo với cậu một tiếng, dẫn cậu đến văn phòng.”

“Ngay bây giờ sao? Nhưng mà giờ nghỉ trưa cũng sắp kết thúc rồi.” Bạch Hy Vũ do dự nói.

Thành Duy vội xua tay: “Sẽ không chậm trễ nhiều thời gian đâu, cậu yên tâm đi.”

Cậu ta không nói cụ thể là việc gì, nhìn có vẻ rất gấp, ánh mắt lại trốn tránh. Cũng có thể là do sự tín nhiệm vì họ đều là học sinh đặc biệt nên Bạch Hy Vũ cũng không nghĩ gì nhiều mà lập tức nói một tiếng “được”, có chút áy náy nhìn Giản Trì: “Tớ nhớ văn phòng Sinh học cũng ở gần đây. Giản Trì, cậu có thể đi chung với tớ không? Hoặc cậu đến thư viện trước cũng được, lát nữa tớ đến đó tìm cậu.”

Thật ra Giản Trì muốn nhắc nhở Bạch Hy Vũ nên hỏi cậu học sinh đặc biệt nhìn có vẻ không ổn này thêm vài câu, nhưng dù sao thì cũng đứng trước mặt người ta, cậu cũng không thể nói thẳng ra được: “Tôi đi với cậu.”

Lúc nói câu này, Giản Trì khẽ liếc sang Thành Duy quả nhiên thấy trong mắt cậu ta lóe lên một tia hoảng loạn.

Nhất định cậu ta đang che giấu gì đó. Giản Trì nghĩ.

“Cậu dẫn đường đi.”

“Được…được thôi.”

Dường như Bạch Hy Vũ không hề phát hiện ra sự bất thường của Thành Duy, còn cảm kích nở nụ cười với Giản Trì: “Cảm ơn cậu nha, lại làm phiền cậu rồi.”

Văn phòng Sinh học nằm bên cạnh tòa nhà Thales. Thành Duy dường như có khá nhiều tâm sự, càng đi càng chậm. Khi cậu ta đi đến toà nhà dạy học thì đột ngột quay đầu lại nhìn Bạch Hy Vũ một cái.

Giản Trì không kịp nắm bắt cảm xúc phức tạp trong mắt cậu ta, chỉ nghe “ào” một cái, cả người đều ướt sũng như rơi xuống hầm băng vậy – Đây không phải là tưởng tượng, cậu vừa bị người khác tạt nước vào người, một mùi chua chua hôi thối như cải chua sộc lên, dính vào quần áo tóc tai, khiến cậu vô cùng buồn nôn.

Sau lưng truyền đến tiếng kêu sợ hãi của Bạch Hy Vũ, Giản Trì đứng lặng vài giây, đưa tay lau khuôn mặt ướt đẫm của bản thân. Ở cửa sổ trên lầu có vài nam sinh đeo ghim cài màu vàng, nhún vai có chút tiếc nuối, trên mặt lại nở một nụ cười không chút hối lỗi: “Thật ngại quá, tạt nhầm người mất rồi.”

“Giản Trì, cậu không sao chứ?”

Bạch Hy Vũ chạy đến, dùng tay áo lau nước thải trên người Giản Trì, ngẩng đầu lên nhìn mấy người đang đứng xem kịch vui, âm thanh có chút run rầy: “Mấy người các người đúng là hiếp người quá đáng, có chuyện gì thì cứ nhắm vào một mình tôi đây này, đừng có ức hiếp bạn của tôi. Còn nữa, mấy người nghĩ làm như vậy thì tôi sẽ phục tùng sao? Nói với Thiệu Hàng, tuyệt đối không thể.”

“Nghe thấy chưa? Cậu ta muốn cảnh cáo Thiệu Hàng đấy.” Họ cứ như đang nghe truyện cười, trên cao liền vang lên một tràng cười lớn.

Trong tiếng cười, không biết là ai còn mỉa mai nói: “Xin lỗi nha, khiến cậu hiểu lầm rồi, bọn tôi không có hứng thú ức hiếp bạn của cậu, chính xác mà nói thì chính là cậu hại cậu ta bị dội nước mà thôi.”

Giản Trì kéo Bạch Hy Vũ đang chuẩn bị mắng người đi, hít sâu một hơi, miễn cưỡng nở một nụ cười: “Bỏ đi, tôi không sao, đến toilet trước đã, tôi muốn thay quần áo.”

Bạch Hy Vũ trừng mắt nhìn đám người đó, nhìn về phía Giản Trì, dần hạ hỏa, đỏ mắt gật đầu.

Đã không còn thấy cậu học sinh đặc biệt tên là Thành Duy đó nữa, Giản Trì ngẩng đầu lên nhìn những khuôn mặt đang cời cợt hả hê, cười trên nỗi đau của người khác. Dưới phản chiếu của cửa sổ, có thể thấy được một khuôn mặt và dáng vẻ mờ mờ của ai đó.

Là Thiệu Hàng

Hắn ta vẫn luôn ngồi ở đó, không tham gia nhưng cũng chẳng ngăn cản bọn họ, giống như một người ngoài cuộc chẳng liên quan gì đến hắn, nở một nụ cười thản nhiên khi thấy cậu bị dội một chậu nước lạnh.

Nếu như người đi đến trước là Bạch Hy Vũ thì có lẽ nụ cười của hắn ta càng đặc sắc hơn một chút rồi đấy.

Giản Trì nén sự xúc động trong lòng xuống. Lần đầu tiên cậu cảm thấy trốn tránh chẳng có tác dụng gì, bây giờ cậu chỉ muốn đi cho tên Thiệu Hàng đó một cú đấm, để hắn ta có thể trải qua cảm giác bị sỉ nhục.

Trên đường đi họ cứ như đã trải qua lễ rửa tội bằng mắt vậy.

Giản Trì biết hiện giờ nhìn bản thân rất nhếch nhác, đã rất lâu rồi cậu chưa trải qua cảm giác làm tâm điểm của đám đông. Mà tình huống bây giờ còn tệ hơn so với làm tâm điểm đám đông bình thường nhiều. Bọn họ có người thì đồng tình, người thì cười cợt, có lẽ chuyện xảy ra ngày hôm nay rất nhanh sẽ trở thành chuyện phiếm trong tai tất cả mọi người, đây chính là kết quả mà cậu không muốn nhìn thấy nhất.

Cũng may trong toilet không có người, Giản Trì tạm gác cảm xúc của mình sang một bên, cởi áo đồng phục ra, đứng bên bồn rửa mặt chùi nước thải trên người mình.

Quần áo cũng không thể mặc được nữa, cho dù bây giờ có giặt thì ít nhất cũng phải cả đêm mới khô được. Ngày mai còn phải lên lớp, cậu nhất định phải nghĩ ra cách đối phó, cũng tốt hơn lí do là “bị người khác tạt nước vào người.”

Sự im lặng của Giản Trì rơi vào mắt của Bạch Hy Vũ khiến cậu ta hiểu lầm thành một ý khác. Lúc nãy cậu ta không khóc, vậy mà bây giờ nước mắt cứ tuôn ra không dứt, vội nắm chặt lấy cánh tay Giản Trì: “Xin lỗi, lúc nãy là tớ liên lụy đến cậu rồi. Mấy người bọn họ đều nhắm vào tớ, bọn họ chỉ muốn xem tớ làm trò cười, đều là tớ liên lụy đến cậu.”

Bạch Hy Vũ không ngừng lặp lại mấy lời này, nước mắt rơi xuống ngày càng nhiều hơn. Giản Trì thở dài, bỏ quần áo trong tay xuống an ủi cậu ta: “Tôi không sao, chỉ là quần áo bị bẩn thôi mà. Sau này cậu phải cẩn thận một chút, đừng tùy tiện tin lời người khác.”

Bạch Hy Vũ dùng sức gật đầu như thể muốn gãy cả cổ vậy. Cậu ấta khi thì chạy sang phải, khi thì chạy sang trái, dùng hành động để thể hiện quyết tâm muốn giúp đỡ.

Nhưng đây rõ ràng không phải là một ý hay, Giản Trì chỉ thấy loạn thêm. Trước khi tình hình trở nên tệ hơn, cậu nói: “Một mình tôi tự lo là được, cậu đi trước đi, chuyện phụ đạo thì để lần sau hẵng nói.”

“Tớ….” Đôi mắt Bạch Hy Vũ dần đỏ lên. Cậu ta nhìn Giản Trì một lúc, giống như đang hạ quyết tâm làm chuyện gì đó, quay người chạy ra khỏi toilet, không nói một câu nào cả.

Giản Trì không kịp gọi cậu ta lại, chỉ cảm thấy có chút bất an nhưng mớ hỗn độn trên tay khiến cậu cũng không nghĩ được gì nhiều.

Quần áo đã không còn nhỏ nước xuống nữa, nhưng mặc lê người vẫn còn mùi hôi thối. Cậu khom người cởi quần, cũng vắt hết nước thải như ban nãy. Cửa toilet đột nhiên bị mở ra, không chỉ có Bạch Hy Vũ, còn có người đứng phía sau cậu ta.

“Giản Trì?”

Quý Hoài Tư cầm một chiếc chăn bông, khi nhìn thấy Giản Trì anh lập tức cau mày lại. Quý Hoài Tư bước vài bước về phía trước, nghiêm túc hỏi cậu: “Ai làm những chuyện này? ”

Giản Trì còn chưa kịp định thần lại thì Bạch Hy Vũ đã mở miệng tranh nói trước, nghẹn ngào nói: “Là do đám người Thiệu Hàng làm. Vốn dĩ bọn họ định nhắm vào em, Giản Trì lại bị e, làm liên lụy. Hội phó, trước đây anh từng nói nếu có xảy ra chuyện gì thì tìm anh, vậy bây giờ chúng em phải làm sao đây? ”

“Bây giờ đi tắm trước đi, mặc đồ như vậy dễ bị cảm lạnh lắm.” Quý Hoài Tư nhìn cả người Giản Trì ướt sũng, khi ánh mắt lướt qua chân của cậu thì ngừng lại vài giây. Giọng điệu Quý Hoài Tư nhẹ nhàng như thể đang vỗ về cậu: “Phòng nghỉ của PC ở lầu dưới, trong đó có nhà tắm và quần áo để thay, để anh dẫn em đến đó.”

“Không cần đâu.” Giản Trì hiểu rõ tình hình trước mắt, chầm chậm lắc đầu. Bây giờ cậu chỉ muốn trở về phòng ngủ nghỉ ngơi, tránh việc gặp phải phiền phức không cần thiết. Tuy cậu biết Quý Hoài Tư có ý tốt, nhưng hiện giờ cậu cũng chẳng còn sức đâu để đối diện với người khác.

“Giản Trì… ”

“Thật sự không cần, e, không sao mà.”

Giản Trì giả vờ không thấy sự quan tâm và thâm ý trong đáy mắt Quý Hoài Tư. Cậu mặc quần áo vào, lớp vải lành lạnh dính lên da thịt nhưng cậu vẫn nở một nụ cười với Quý Hoài Tư, nốt ruồi dưới mắt nhìn cũng sống động hơn: “Cái chăn này là cho em sao? Cảm ơn anh, làm phiền anh phải đến đây một chuyến rồi. Em đi trước nha, những chuyện khác sau này hẵng nói.”

Quý Hoài Tư đứng im đó không nhúc nhích. Giản Trì lấy chiếc chăn trong tay anh, lúc khoác lên người còn có hương hoa dành dành thoang thoảng, dần xoa dịu sự mệt mỏi trong lòng cậu.

Cho đến khi ra khỏi toilet, Giản Trì vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của Quý Hoài Tư từ phía sau. Không hiểu sao cậu có một suy nghĩ vô cùng hoang đường – dường như mỗi lần xảy ra chuyện gì đó, xung quanh cũng sẽ có sự xuất hiện của Bạch Hy Vũ, Quý Hoài Tư hoặc Thiệu Hàng.

Có chỗ nào đó không đúng, có chỗ nào đó rất kì lạ, nhưng bây giờ cậu có chút mệt mỏi rồi, chỉ muốn mau chóng trở về tắm rửa cho hết mùi hôi trên người rồi suy nghĩ nên giải quyết chuyện đồng phục ngày mai như thế nào.
Bình Luận (0)
Comment