Trường Ninh Đế Quân

Chương 43

Đối với các binh sĩ đã được Thẩm Lãnh huấn luyện nghiêm khắc một khoảng thời gian mà nói, vác nặng chạy 10 dặm cũng không phải chuyện nhẹ nhàng, may mà bọn họ chỉ cần nhanh hơn thủy phỉ ở phía sau một chút là đủ rồi.

Những thủy phỉ kia cho dù là mỗi người chỉ mang một thanh đao còn Thẩm Lãnh bọn họ ở bên này ít nhất vác nặng mười mấy cân thì vẫn không chạy qua được, thế nên đội mười người của Thẩm Lãnh ai nấy chạy cũng có chút đắc ý…

"Đỗ Uy Danh, dẫn hai người đến xem thử trong doanh địa thủy phỉ có người ở lại canh giữ không."

Thẩm Lãnh hô một tiếng, quay đầu lại kéo Vương Khoát Hải: "Những người khác đi theo, to xác ở lại cùng ta!"

Vương Khoát Hải xoay người đi theo Thẩm Lãnh trở lại, sau khi đi được mấy bước liền nghe thấy Thẩm Lãnh hô một tiếng: "Khiên!"

Vương Khoát Hải dựng tấm khiên nặng kia trên mặt đất bịch một tiếng, cúi thấp người nấp phía sau khiên nặng, Thẩm Lãnh ở đằng sau Vương Khoát Hải tháo liên nỏ xuống, bắn một loạt tên về phía thủy phỉ truy kích phía sau, 9 mũi tên bắn thẳng ra, mấy tên thủy phỉ đuổi đến gần nhất gục ngã. Thẩm Lãnh treo liên nỏ đã bắn hết tên lên hông Vương Khoát Hải, tháo liên nỏ của Vương Khoát Hải xuống lại bắn liền một loạt, mấy tên thủy phỉ vốn đã thở phì phò sợ đến mức tất cả nằm sấp xuống, sau khi lại có mấy cỗ thi thể ngã xuống, không ai dám đến gần nữa.

Thẩm Lãnh treo lại liên nỏ trên hông Vương Khoát Hải xong, cũng lắp đầy tên vào liên nỏ của mình rồi bắn tên, những tên thủy phỉ kia sợ hãi kêu la thảm thiết, ngay cả đầu cũng không dám ngóc lên.

"Đi!"

Thẩm Lãnh kéo Vương Khoát Hải một cái, Vương Khoát Hải đeo khiên nặng lên lưng mình rồi chạy, chắn cho Thẩm Lãnh những mũi tên bay lạc trả đòn ở phía sau một cách hoàn mỹ. Loại cung thủy phỉ dùng rất thô sơ, phần lớn đều là cung làm bằng trúc có lực độ hữu hạn, tầm bắn chỉ mấy chục mét mà thôi, thi thoảng một mũi tên bay qua bắn lên khiên nặng cũng chỉ như gãy ngứa thôi.

Ở một bên khác, Đỗ Uy Danh dẫn theo hai binh sĩ xông ra bên ngoài doanh địa thủy phỉ, người ở trên tháp cao quan sát đã phát hiện bọn họ lập tức hô lên, Đỗ Uy Danh nhấc tay bắn liên nỏ, trên người tên thủy phỉ đó trúng liền ba mũi tên, rơi từ trên cao xuống.

Hai binh sĩ khác đá văng cổng gỗ của doanh địa, phát hiện bên trong có một tên thủy phỉ đang chạy trốn, hai người giơ liên nỏ lên bắn, người kia chạy được 4-5 bước thì bị bắn ngã xuống đất.

"Thanh lý một chút!" Thẩm Lãnh ở chỗ xa xa hô một tiếng.

"Người của ta lại đây!"

Đỗ Uy Danh khàn giọng hô một tiếng, cảm thấy máu của mình cũng sắp bùng cháy rồi. Tên Thẩm Lãnh này đánh trận hoàn toàn không theo lẽ thường, nhưng mà thật kích con mẹ nó thích quá… Gã ta dẫn đội năm người của mình xông vào trong doanh địa, dùng tốc độ nhanh nhất kiểm tra trong doanh địa xem có con cá nào lọt hay không.

Trong doanh địa tổng cộng chỉ có vài ba người ở lại, chưa đến một lúc đã bị đội năm người của Đỗ Uy Danh giải quyết như chém dưa thái rau.

Lúc này Thẩm Lãnh dẫn theo Vương Khoát Hải cũng lao vào doanh địa, quay lại đóng cửa doanh lại.

"Lên tường gỗ hết, cho bọn chúng chút sắc mặt xem thử!"

Thẩm Lãnh liếc nhìn sang tường gỗ bên cạnh. Tường gỗ cao chừng hơn 2 mét, hắn nhảy lên bám vào một cái, sau đó nghiêng người trực tiếp đi lên.

"Trần Nhiễm, đến tháp quan sát!"

"Vâng!"

Tiểu bàn tử Trần Nhiễm đáp một tiếng, leo lên tháp quan sát với tốc độ cực nhanh, lúc leo lên đến một nửa thì một chân giẫm hụt lại trượt xuống, cảm thấy bộ phận nào đó ở giữa phần hông xuống đến đùi đập bộp bộp bộp bộp trên thang…

Trần Nhiễm miệng cũng rách toác cả ra, khó khăn lắm mới ổn định được, nhấc chân leo lên trên, lên đến tháp quan sát thì tháo cái cung hai thạch của mình xuống, hộp tên đặt cạnh chân. Về thể lực thì gã không có vấn đề gì, chỉ là động tác có vẻ hơi vụng về. Ở độ cao này có thể nhìn thấy rõ động hướng của đám thủy phỉ kia.

Kẻ cầm đầu thủy phỉ Triệu Đăng Khoa ở chỗ xa không ngờ rằng Thẩm Lãnh bọn họ lại cướp trại của mình như vậy, đáng ra là thủy sư đánh vào, bây giờ lại trở thành bọn chúng đánh vào, tư thế hoán đổi… Hoán đổi vị trí vô cùng khó chịu.

"Giết vào, băm thây vạn đoạn mấy tên khốn khiếp kia cho ta!"

Triệu Đăng Khoa gào lên, thủy phỉ thủ hạ chạy đi nhưng hai chân lại như rót chì, đâu còn có thể chạy nổi. Triệu Đăng Khoa tức giận một đao chém ngã thủy phỉ bên cạnh: "Lấy lại tinh thần hết cho ta, nếu không ta giết chết từng tên các ngươi!"

Đám thủy phỉ cũng muốn lấy tinh thần lắm chứ, nhưng chân đau, ai nấy cũng mệt đến mức sắp đi không nổi nữa rồi, tốc độ thế này mà tấn công doanh địa thì quả thực chính là tìm cái chết. Người của Thẩm Lãnh ở trên tường gỗ đợi khi những kẻ kia đã vào trong phạm vi 30 mét, liên nỏ bắt đầu phát uy.

Lý Thổ Mệnh vừa bắn tên vừa hưng phấn la hét, cuối cùng bây giờ cũng hiểu tại sao đội chính muốn mỗi người bọn họ mang theo ít nhất 5 hộp mũi tên rồi. Cảm giác này thật con mẹ nó khoái quá.

Thủy phỉ ở phía trước nhất trực tiếp bị bắn ngã một lượt, ngã xuống giống như lưỡi liềm cắt lúa mạch vậy, người ở phía sau đâu còn dám xông lên trước, kẻ nào kẻ nấy sợ mặt cắt không còn giọt máu.

Trong doanh địa rõ ràng chỉ có mười mấy binh sĩ thủy sư Đại Ninh, nhân số của bọn chúng nhiều hơn thủy quân gần gấp 20 lần, vậy nhưng lại bị người ta đùa bỡn như một đám khỉ, còn đáng thương hơn cả khỉ nữa.

"Con mẹ nó đều là đám ngu ngốc hả, đừng có chạy thẳng về phía trước, đừng có chạy thẳng về phía trước!"

Triệu Đăng Khoa tức giận đến quên cả chuyện mình muốn chạy trốn, y luôn cho rằng mình không phải hữu dũng vô mưu như những thủy phỉ khác, kết quả là hôm nay bị mấy tên tân binh thủy sư chơi cho quay mòng mòng, tức đến mức sắp nổ phổi luôn rồi.

"Lão nhị lão tam, dẫn người đánh bọc hai bên!"

Các thủy phỉ bắt đầu thay đổi phương thức tấn công, một đường tiếp tục tiến công chính diện, hai đường vòng sang hai bên doanh địa. Lúc này số thủy phỉ còn lại khoảng chừng 130-140 người, sau khi phân tách thì lực lượng hiển nhiên trở nên yếu mỏng hơn.

"Mấy tên ngu xuẩn này." Đỗ Uy Danh hừ lạnh một tiếng: "Căn bản là không biết đánh trận như thế nào."

Đến lúc này ngay cả gã ta cũng đã nhìn ra, cho nên lại càng bội phục sát đất đối với Thẩm Lãnh. Lúc ban đầu vốn không có lòng giao chiến, lúc này xem ra dùng một đội mười người đánh bại gần hai trăm thủy phỉ cũng không phải là điều không thể, mẹ nó thậm chí còn có thể là hành hạ đến chết nữa!

"Trần Nhiễm, bên nào sắp đến gần thì nói cho ta biết!"

Thẩm Lãnh hướng về phía tháp quan sát hô to một tiếng, sau đó đột nhiên nhảy từ trên tường gỗ xuống: Đỗ Uy Danh Vương Khoát Hải đi theo ta!"

Đỗ Uy Danh đều sửng sốt, ba người, đây là muốn phản xung phong?

"Làm đi!"

Vương Khoát Hải trực tiếp nhảy từ trên tường gỗ xuống, ngay sau đó là Đỗ Uy Danh cũng nhảy xuống.

"Vương Khoát hải, mở đường!"

"Được thôi!"

Vương Khoát Hải nâng cái khiên nặng cao bằng một người giống như một con bò tót xông đến, cơ thể cao gần 2 mét lại tráng kiện, chạy trên mặt đất giống như có chấn động vậy. Tên thủy phỉ ở phía trước nhất trực tiếp bị Vương Khoát Hải nâng tấm khiên đụng bay ra ngoài, lúc rơi xuống đất xương cốt như rã rời.

Thẩm Lãnh cùng Đỗ Uy Danh một trái một phải ở phía sau Vương Khoát Hải, hai người không ngừng hoán đổi vị trí, vừa xuất đao vừa quan sát, lại mượn trợ giúp từ trọng khiên phòng ngự của Vương Khoát Hải. Một người ở phía trước mở đường đâm người khác ngã đông ngả tây, hai người khác đao nào cũng chí mạng tuyệt không lưu tình, chỉ 2-3 phút ngắn ngủi mà thôi, Thẩm Lãnh đã chém ngã 5-6 tên, Đỗ Uy Danh cũng đã chém ngã 3 tên.

"Khoái!" Đỗ Uy Danh gào to một tiếng: "Thẩm Lãnh, đi theo ngươi thực sảng con mẹ nó khoái!"

Thật ra ba người phối hợp cũng không được tính là quá ăn ý, nhưng so với đám thủy phỉ kia thì vẫn mạnh hơn nhiều. Bọn thủy phỉ vốn đã chạy mệt bở hơi tai, binh khí trong tay cũng không tốt bằng đồ Thẩm Lãnh bọn họ dùng, cộng thêm ba người này đều là cấp độ biến thái, cho nên căn bản là không chống đỡ nội.

50-60 tên thủy phỉ ở trung lộ muốn tấn công cổng chính doanh địa bị ba người Thẩm Lãnh bọn họ phản sát một trận, sợ đến mức cắm đầu bỏ chạy, lúc này đột nhiên phát hiện hai chân lại có sức lực rồi.

"Quay lại."

Thẩm Lãnh bọn họ phản sát một trận đã giải quyết mười mấy tên thủy phỉ, sau đó rút về phía doanh địa. Vừa mới quay lại đã nghe thấy Trần Nhiễm ở trên tháp ca hét: "Bên trái, đến gần tường gỗ rồi."

Thẩm Lãnh giống như có sức lực dùng không hết lao sang bên trái, leo lên tường gỗ, sau đó nhấc liên nỏ lên bắn một trận. Đám thủy phỉ vốn dĩ đã đến gần, hơn nữa trên tường gỗ bên này không có người, còn chưa kịp vui mừng thì trước mắt đã thình lình xuất hiện một sát thần, liên nỏ của tên đó bắn giống như đã khóa chặt bọn chúng, gần như một tên một người.

Những người còn lại tuy rằng biết rõ trên tường gỗ chỉ có một người nhưng không dám tiếp tục tiến lên. Lúc này Trần Nhiễm ở trên tháp cao cầm hai cái cung cũng đã bắn mấy mũi tên, bắn chết một tên thủy phỉ, ở bên khác đám thủy phỉ vòng trở lại bị Đỗ Uy Danh chạy đến dẫn ngươi chặn lại.

Mười hai người canh giữ một doanh địa, thủy phỉ chiếm cứ ưu thế tuyệt đối về số lượng lại không thể đến gần.

Đúng vào lúc này, ở chỗ xa trên sông dần dần có thể nhìn thấy bóng dáng chiến thuyền, các binh sĩ đội mười người canh giữ doanh địa vui sướng, bọn họ đã kiên trì được đến lúc viện binh đến, chỉ cần thủy quân lên bờ, đám thủy phỉ này căn bản không phải đối thủ.

Nhưng mà, sau khi ba chiếc thuyền kia dừng lại bên bờ thì không có người xuống.

Đoàn suất Vương Căn Đống đi đến trước mặt Mộc Tiêu Phong: "Tướng quân, ti chức xin chiến!"

"Đợi đã." Mộc Tiêu Phong tùy ý đích khoát tay: "Nhìn hẳn là sẽ có mai phục, đợi đến khi đám thủy phỉ kia cạn kiệt sức lực hãy giết qua."

"Nhưng tướng quân, Thẩm Lãnh bọn họ còn đang chém giết, lúc này nên lập tức tiếp viện."

"Ta cần ngươi dạy ta đánh giặc như thế nào?" Mộc Tiêu Phong nhìn về phía Vương Căn Đống: "Xem ra ngươi thật sự nghĩ ngươi mạnh hơn ta nhiều, ta không cản ngươi, nếu ngươi muốn đi cứu viện thì đi đi, nhưng… không được mang một binh một binh tốt."

Vương Căn Đống đỏ mắt: "Tướng quân, đều là thủy sư đồng bào cả."

"Ta chỉ thấy thủy phỉ, không thấy người của thủy sư." Mộc Tiêu Phong lại ngồi xuống: "Vẫn là câu nói đó, ngươi muốn đi, ta không cản."

Vương Căn Đống nghiến răng quay người, rút hắc tuyến đao của mình ra, cầm một cái khiên tròn đi xuống chiến thuyền, một mình lao về phía doanh địa, bóng lưng đó cô đơn đến vậy.

Thủy phỉ cũng đã nhìn thấy chiến thuyền của thủy sư đến, lập tức lòng hoảng loạn, trước đó còn cậy thế đông người mà hùng hổ xông lên, khoảnh khắc chiến thuyền xuất hiện ở bờ sông, một tia dũng khí cuối cùng của bọn chúng cũng đã bị dọa cho mất luôn rồi.

"Đi."

Không biết là ai hô một câu, cắm đầu bỏ chạy trước.

"Giết ra ngoài!"

Thẩm Lãnh nhìn thấy phía xa có một người của thủy sư đang lao về phía bên này, lúc này mấy tên ở bên ngoài đang bỏ chạy như điên, người kia chạy đến từ chính diện tất nhiên là không địch nổi.

Đỗ Uy Danh chợt ngây ra: "Lúc này ra ngoài? Thủy phỉ đã sợ hãi tán loạn, bọn chúng bỏ chạy, chúng ta chỉ cần không ra ngoài là có thể không tổn thất một người…"

"Hả?" Thẩm Lãnh chau mày.

Đỗ Uy Danh biến sắc: "Vâng! Thuộc hạ tuân mệnh!"

Thẩm Lãnh cầm hắc tuyến đao huyền thiết nhảy từ trên tường gỗ xuống, gọi người đi tiếp ứng Vương Căn Đống.

Đúng lúc này trong góc chéo đột nhiên lại có một nhóm người giết qua, những người này hiển nhiên cực kỳ cường hãn, trên đường gặp phải thủy phỉ chạy trốn từ phía trước mặt đều là một đao chém ngã, mặc dù nhân số không nhiều nhưng ai nấy đều dũng mãnh hung hãn.

Thẩm Lãnh lập tức hạ lệnh hai đội năm người kết trận, Lý Thổ Mệnh còn tưởng đó là một đám thủy phỉ tầm thường, thét lên một tiếng liền xông qua, kết quả là bị người dẫn đầu kia một cước đạp ngã, đao chém xuống cổ hắn ta.

Keng một tiếng.

Một đao của Thẩm Lãnh chém gãy trường đao chém về phía Lý Thổ Mệnh, người kia lùi lại hai bước liền, trong ánh mắt nhìn Thẩm Lãnh tràn ngập vẻ không thể tin nổi. Mấy người này đều đeo khăn đen không nhìn ra tướng mạo, nhưng Thẩm Lãnh nhìn thấy cây xung trên lưng hắn liền biết là ai.

"Lại là ngươi."

Thẩm Lãnh đi nhanh về phía trước, người kia bị gãy đao, lập tức thò tay ra cướp đao của đồng bọn bên cạnh, đao chém về phía Thẩm Lãnh như mưa.
Bình Luận (0)
Comment