Trường Ninh Đế Quân

Chương 55

Đội ngũ nghỉ ngơi chỉnh đốn bên Đại Vận Hà cả một ngày, huyện lệnh, huyện thừa của huyện Ninh Vũ chạy đến, nơi mình quản lý xảy ra chuyện lớn như thế bọn họ sao có thể không căng thẳng. Nhiều sương binh bị giết như vậy, đây là lần đầu tiên từ khi Đại Ninh lập quốc đến nay, ai cũng biết rất rõ tin tức đến tai bệ hạ, bệ hạ sẽ có phản ứng gì.

Thẩm Lãnh ngồi ở bờ sông nhìn những người đó hàn huyên ở phía xa, sắc mặt ai nấy cũng trắng nhợt, không nhịn được mà khẽ lắc đầu.

"Sao thế?" Trần Nhiễm hỏi hắn.

"Trên dưới huyện Ninh Vũ, sợ là sẽ bị quở trách một lượt."

"Thật đáng thương."

"Không đáng thương." Thẩm Lãnh lắc đầu: "Bọn họ có thể không biết vị trí của Liên Vân trại? Có thể không biết những thủy phỉ này làm chuyện ác ư? Cái gì cũng biết, chỉ là cảm thấy tiêu diệt Liên Vân trại sẽ phải trả giá hơi lớn, bọn họ tiếc sương binh bổn huyện, lại sợ lỡ như đánh thua thì không giữ được thể diện, đây là chuyện nhỏ, chức quan không giữ được mới là chuyện lớn, cho nên dứt khoát làm như không thấy, coi như là một sự thỏa thuận ngầm của huyện nha và thủy phỉ, một bên tận lực không ra ngoài ban ngày, một bên tận lực ngụy tạo thái bình."

Trần Nhiễm không nghĩ sâu như thế, dang hai cánh tay ra: "Nhưng cũng coi như đã diệt trừ một mối họa cho địa phương."

Thẩm Lãnh đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy dưới tàng cây bên kia bờ Đại Vận Hà có một bóng đen lướt qua.

Nhiếp Viên nhanh chóng lui vào rừng cây bên bờ, dựa vào cây nhắm mắt… Thẩm Lãnh, mối thù này đã không chỉ là giữa ngươi và Mộc Tiêu Phong, lần sau ngươi tuyệt đối sẽ không may mắn nữa.

Hắn ta nhón chân một cái lướt ra ngoài, nhanh chóng biến mất trong rừng cây.

Trần Nhiễm nhìn theo ánh mắt của Thẩm Lãnh nhưng không nhìn thấy gì: "Sao thế?"

"Không có gì." Thẩm Lãnh lắc lắc đầu.

Lý Thổ Mệnh hai tay bưng năm lượng bạc chạy đến trước mặt Thẩm Lãnh, trên mặt tràn ngập vẻ hưng phấn: "Đoàn suất, nhìn này, bạc!"

Trần Nhiễm bĩu môi: "Nhìn tên kém cỏi ngươi kìa."

Lý Thổ Mệnh ngồi xuống, dùng ống tay áo tỉ mỉ lau đĩnh bạc: "Ngươi thì hiểu cái gì, đây là lần đầu tiên ta lĩnh được bạc thưởng, phần thưởng trận chiến chúng ta tiêu diệt Thủy Hổ Triệu Đăng Khoa lần trước còn chưa phát xuống, cho nên đây mới thật sự là lần đầu tiên, cha mẹ ta biết được nhất định sẽ vui lắm, ta cũng là chiến binh đủ tư cách rồi."

Trần Nhiễm cười nói: "Về sau đi theo đoàn suất, còn có thể lấy được ít quân công?"

Lý Thổ Mệnh gật đầu thật mạnh, sau đó đột nhiên từ ngồi đổi thành quỳ, hai tay chống xuống mặt đất: "Đoàn suất, ta trịnh trọng xin lỗi ngươi, trước đây là ta cố ý nhằm vào ngươi, sau này ta đảm bảo có chết cũng đi theo đoàn suất làm thật tốt!"

Thẩm Lãnh vội vàng giơ tay ra đỡ gã ta dậy: "Ngươi quỳ thế này là khiến ta tổn thọ đấy, ta sẽ khấu trừ quân công của ngươi."

Lý Thổ Mệnh cười ngượng: "Đoàn suất khác những người đó, bọn họ đều nói quân công đâu có chia đều như nhóm chúng ta, đều là đoàn suất lấy nhiều hơn một chút, nhưng mà đoàn suất ngươi đều nghĩ chăm sóc mọi người, chúng ta thật sự phục rồi."

Trần Nhiễm nói: "Năm lượng bạc đã khiến ngươi vui đến như thế, sau này làm sao làm vạn hộ hầu?"

Lý Thổ Mệnh lắc đầu liên tục: "Ta không dám nghĩ đâu, có thể đi theo đoàn suất làm một binh lính tốt, khiến cha mẹ ta ở trong thôn nở mày nở mặt là ta vui lắm rồi, vạn hộ hầu… quá xa xôi."

Thẩm Lãnh nói: "Đừng vội phủ định bản thân, lỡ như thật sự thành công thì sao."

Lý Thổ Mệnh cười hắc hắc: "Cũng đúng, nếu lỡ như ta thành vạn hộ hầu, đó là nhân vật lợi hại nhất thôn chúng ta đấy."

Trần Nhiễm: "Thôn các ngươi…"

Lý Thổ Mệnh lau bạc thật sạch sẽ, sau đó bưng hai tay chuyển cho Thẩm Lãnh: "Đoàn suất, này!"

Thẩm Lãnh khẽ nhíu mày: "Có ý gì."

Lý Thổ Mệnh: "Không… không có gì, chỉ là không biết làm sao cảm ơn ngươi, suy đi tính lại, ta tặng số bạc thưởng đầu tiên nhận được cho đoàn suất, là… là lễ vật quý trọng nhất chứ."

Thẩm Lãnh nói: "Khi nào về nghỉ phép thì cầm về cho cha mẹ ngươi đi, sau này lúc ta đến nhà ngươi thăm, mời ta uống rượu là được rồi."

Lý Thổ Mệnh hưng phấn: "Đoàn suất không thể lừa ta đâu đấy, nhất định phải đến!"

Thẩm Lãnh ừ một tiếng: "Nhất định sẽ đến."

Đúng lúc này tiếng tù và tập hợp vang lên, đội ngũ bắt đầu thu gom, không bao lâu đã hoàn tất tập hợp đội ngũ bên bờ sông. Sầm Chinh liếc nhìn Bạch Tú một cái, thấp giọng nói mấy câu gì đó, Bạch Tú lập tức đi đến chỗ đội ngũ, còn Sầm Chinh thì lại đi thẳng về chiến thuyền Hùng Ngưu.

Bạch Tú đi đến đứng trước mặt các binh lính, trầm ngâm một lúc mới nói: "Trận đánh hôm nay đã thể hiện uy phong của thủy sư, nhưng cũng bộc lộ rất nhiều thiếu khuyết của đội ngũ, đừng quá kiêu ngạo, phải nhớ đó chẳng qua chỉ là một đám ô hợp mà thôi, sau này chiến trường của các ngươi là biển lớn, giữ lại sự đắc ý đến khi cắm chiến kỳ bên ngoài hải vực đi. Chuyển tất cả vật tư bổ sung lên thuyền, tất cả mọi người quay về thuyền nghỉ ngơi, không có quân lệnh thì không ai được tùy tiện xuống thuyền, giải tán!"

"Vâng!"

Các binh sĩ đồng thanh đáp lại một tiếng, chuyển vật tư bổ sung lên thuyền dưới sự chỉ đạo của giáo úy và đoàn suất, bến thuyền nhanh chóng khôi phục lại vẻ yên tĩnh.

Lúc Bạch Tú trở lại thuyền nhìn thấy Sầm Chinh đang ngẩn người, y đi qua hỏi: "Tướng quân vẫn đang nghĩ gì thế?"

"Chuyện này có chút không đúng." Sầm Chinh quay lại nhìn Bạch Tú: "Thủy phỉ của Liên Vân trại trước nay đều không dám hành động trắng trợn như thế, ban ngày cũng dám vào Đại Vận Hà, sao đột nhiên lại dám tập kích bến thuyền quan bổ, lẽ nào bọn chúng không biết làm thế là tất chết không nghi ngờ? Ta cảm thấy nhất định phải tiếp tục điều tra, hơn nữa nếu đã động thủ thì phải nhổ cỏ tận gốc… Ngươi nói thế nào?"

Bạch Tú nói: "Tướng quân căn dặn là được, ta đi sắp xếp."

Sầm Chinh: "Ta muốn cho ngươi dẫn đội đến Liên Vân trại xem thử, nhìn từ số lượng thủy phỉ bị tiêu diệt dường như đã là tuyệt đại bộ phận, nhưng thủy phỉ không thể nào không có một người ở lại thủy trại, nhân lúc bọn chúng vẫn chưa nhận được tin tức, chọn một đội trực tiếp xông qua diệt trừ tận gốc Liên Vân trại, thủy trại đó cũng phải đốt, nếu không khó tránh khỏi sẽ bị người khác có âm mưu lợi dụng."

Bạch Tú: "Ta sẽ đi sắp xếp ngay, chọn người của một tiêu doanh đi?"

"Không cần nhiều người như thế… Phân phát thêm hai chiếc Phi Ngư nữa cho Thẩm Lãnh, bảo hắn đưa người của hắn ngồi bốn chiếc Phi Ngư đến Liên Vân trại xem sao, trước khi trời tốt nhất định phải đến nơi, thanh lý ngay trong đêm, trước trưa ngày mai phải về hội hợp với đội thuyền."

"Thẩm Lãnh sao?"

Bạch Tú nhìn Sầm Chinh ánh mắt lóe lên một cái, sau đó gật gật đầu: "Cũng tốt."

Hắn ta hỏi Sầm Chinh: "Không phải tướng quân không thích người này sao?"

Sầm Chinh sắc mặt bình tĩnh nói: "Không phải ngươi quên rồi chứ, một người lãnh binh kiêng kị nhất chính là làm việc theo cảm tính, ta không thích hắn, nhưng không phủ nhận năng lực của hắn rất mạnh… Đi đi, ta cần nghỉ ngơi một lúc, giao tiếp với những quan địa phương của huyện Ninh Vũ đó mệt quá."

Bạch Tú ồ một tiếng: "Giờ ta đi ngay."

Sau một nén nhang, đội ngũ của Thẩm Lãnh đã tập hợp lại, bốn chiếc Phi Ngư neo đậu bên bờ.

Bạch Tú cười nói với Thẩm Lãnh: "Trước đó ta đã nói với ngươi rồi, tướng quân là một người công chính nghiêm túc, không phải ông ấy thật sự muốn trách cứ ngươi, mà là có kỳ vọng đối với ngươi lớn hơn người khác, đi đi, dẫn đội ngũ đi một chuyến, mau chóng trở lại, chúng ta còn phải đi nam cương nữa."

Thẩm Lãnh lĩnh mệnh, nhìn khuôn mặt tươi cười của Bạch Tú mà trong lòng dần nguội lạnh. Mệnh lệnh của Sầm Chinh không có vấn đề, không ai tìm được dấu vết gì, nhưng điều này không có nghĩa là không có dấu vết.

Bốn chiến Phi Ngư rời khỏi bến thuyền quan bổ tiến vào phân nhánh đường sông của Đại Vận Hà, chiến kỳ Đại Ninh đỏ sẫm tung bay trên cột cờ, các binh sĩ đều rất hưng phấn, cũng rất thoải mái, có vẻ đây là một nhiệm vụ rất nhẹ nhàng, tùy tiện là lại có thể mang về một chút quân công.

Trên thuyền Phi Ngư có nói có cười, Thẩm Lãnh đứng ở đầu thuyền thì lại rơi vào trầm tư.

Đỗ Uy Danh đi đến đứng bên cạnh Thẩm Lãnh hạ giọng nói: "Ngươi đang hoài nghi Sầm tướng quân?"

Thẩm Lãnh khẽ lắc đầu: "Không đến mức hoài nghi ông ta, nhưng khẳng định là không ổn. Sầm Chinh không có lý do để quan tâm đến chúng ta như thế, trận chiến bến thuyền quan bổ trước đó là đoàn chúng ta đã chiếm quân công rồi, người khác đang trừng mắt chờ đi phá hủy Liên Vân trại, dù gì cũng là công lao, Sầm Chinh lại giao việc này cho chúng ta… Nói không thông."

Đỗ Uy Danh ừ một tiếng: "Nhưng đoán là đến Liên Vân trại cũng sẽ không có phiền toái gì, tổng cộng có 500-600 thủy phỉ đó gần như đã bị chúng ta giết rồi, cho dù có ở lại cũng chẳng còn mấy người."

"Cẩn thận chút là được." Thẩm Lãnh trầm tư một chút rồi nói: "Sau khi đến nơi ngươi dẫn 4 đội mười người làm chi viện, ta dẫn Trần Nhiễm, Vương Khoát Hải lên trên, ngoài ra đêm nay không vào doanh địa thủy phỉ, bịt kín đường thủy ra vào là được, sáng sớm ngày mai sau khi mặt trời lên hãy tiến công."

Đỗ Uy Danh nói: "Nhưng nếu là như vậy nhất định sẽ chậm trễ thời gian hội hợp với nhân mã đại đội, Sầm Chinh có thể gây phiền phức cho ngươi."

Thẩm Lãnh nói: "Cái đó không quan trọng, sinh tử của các huynh đệ mới quan trọng."

Đỗ Uy Danh trong lòng thấy ấm áp: "Hay là để Vương Khoát Hải dẫn người làm chi viện đi, ta và ngươi dẫn người đi lên."

Thẩm Lãnh: "Ngươi tâm tư linh hoạt hơn Vương Khoát Hải, ngươi ở lại thích hợp hơn."

Đỗ Uy Danh không tranh cãi nữa, Thẩm Lãnh nói gã ta linh hoạt hơn Vương Khoát Hải khiến trong lòng gã ta có chút vui thích, có thể nhận được sự thừa nhận của Thẩm Lãnh hình như rất cổ động người khác… Nhưng nghĩ lại đến lời dặn của Trang Ung, trong lòng Đỗ Uy Danh lại thấy áy náy, cứ cảm thấy có lỗi với Thẩm Lãnh.

"Đoàn suất!"

"Ừm? Sao vậy?"

"Ta… không có gì cả."

Cuối cùng Đỗ Uy Danh cũng không dám nói ra, xoay người đi sang một bên khác đứng, tay vịn chuôi đao, mu bàn tay nổi lên từng đường gân xanh.

Thẩm Lãnh quay lại liếc nhìn Đỗ Uy Danh một cái, cười cười, không nói gì nữa.

Để an toàn, Thẩm Lãnh không đến gần Liên Vân trại vào ban ngày, khó tránh khỏi trong thôn trấn xung quanh còn có tai mắt của Liên Vân trại, hắn đợi sau khi trời tối mới dẫn đội ngũ đến gần Liên Vân trại, neo thuyền vào bờ, chăm chú theo dõi đường thủy ra vào, sau đó sắp xếp người thay nhau gác đêm.

Đỗ Uy Danh cùng Lý Thổ Mệnh quản lý nhóm người đầu tiên gác đêm, những người còn lại nghỉ ngơi. Thẩm Lãnh biết Lý Thổ Mệnh người này tính tình hơi lười nhác, căn dặn thêm mấy câu nữa, Đỗ Uy Danh cười nói "có ta trông chừng hắn sẽ không có chuyện gì đâu", sau đó dẫn người đi.

Thẩm Lãnh lại dặn dò thêm không ai được phép rời khỏi doanh địa, quay lại lều của mình lấy bản đồ ra, mượn chút ánh sáng yếu ớt để xem kỹ càng tỉ mỉ. Bản đồ là thứ cực kỳ quý giá, càng huống hồ tấm bản đồ trong tay này không phải bản đồ một quận, một đạo mà là bản đồ một nửa Đại Ninh, từ Giang Nam đạo xuống đến tận hải cương phía nam.

Tuy rằng bản đồ không nhất định là tường tận, nhưng địa hình đại khái thì sẽ không sai. Bắt đầu từ khi Đại Ninh lập quốc, Công bộ đã phái rất nhiều nhân thủ đo lường vẽ bản đồ, hiện giờ đã mấy trăm năm, vẫn đang trong quá trình không ngừng hoàn thiện.

Cùng lúc đó, mấy tên áo đen ra đi từ hướng Liên Vân trại, kẻ cầm đầu chính là Nhiếp Viên. Hắn ta đoán được người của thủy sư sẽ tấn công Liên Vân trại ngay trong đêm, quay lại vơ vét bạc, bảo mấy chục người còn lại của Liên Vân trại bố trí cạm bẫy rồi lập tức rời đi.

Với kinh nghiệm tích lũy được khiến hắn ta sớm cảm nhận được nguy hiểm, dẫn người trốn vào trong rừng cây quan sát một lúc, phát hiện thấy cột buồm trên sông.

"Người của thủy sư quả nhiên muốn chém tận giết tuyệt." Một tên áo đen hạ giọng nói.

Nhiếp Viên cười lạnh: "Mấy huynh đệ chết trong tay người của thủy sư, trước khi chúng ta rời đi hãy cho bọn chúng chút giáo huấn, xem thử kẻ dẫn đầu là ai, tìm hắn giết."
Bình Luận (0)
Comment