Trường Ninh Đế Quân

Chương 58

Mấy năm trước khi 20 vạn tinh giáp nam cương diệt Nam Việt quốc, Nam Việt quốc đại tướng quân Lan Thịnh Hạ đã từng cảm khái nói… Những trinh thám giống như mũi đao của Đại Ninh đó nhìn không thấy bắt không được, đi về như quỷ mị, giết người trong vô hình, đó không phải ca ngợi cũng không phải chỉ có sợ hãi, mà là kính sợ.

Lúc này người đối mặt với Thẩm Lãnh chính là trinh thám như vậy, đây là kẻ địch mà Thẩm Lãnh không muốn đối mặt nhất, bởi vì bọn họ từng là chiến binh.

Lý Xán, Nhạc Sơn Phong, Tống Lôi ba ngươi đứng thành hình tam giác, tốc độ di chuyển dưới chân cũng không nhanh, nhưng tốc độ trên tay ba người lại nhanh cực kỳ, nhanh chóng lắp đầy tên cho liên nỏ, trận hình thăm dò phía trước không chê vào đâu được.

"Người ở đâu?"

Lý Xán hỏi, phía đối diện không có bất cứ phát hiện nào.

"Không có!"

"Không có!"

Nhạc Sơn Phong và Tống Lôi hơi tụt lại phía sau gần như đồng thời trả lời.

Gió từ trong rừng cây thổi qua, lá cây đung đưa, mùi máu tanh bay đi xa.

Không khí trong rừng yên tĩnh đến mức cực kỳ quỷ dị, mấy trinh thám ưu tú này phát hiện ra giờ mình đang bị động như vậy. Trước đây lúc bọn họ ở chiến binh, đều là bọn họ cho kẻ địch kiểu áp lực này, kẻ địch không nhìn thấy bọn họ, chỉ biết bọn họ ở ngay gần đó, không ai dự đoán được một đòn chí mạng của bọn họ sẽ đột nhiên xuất hiện từ phương hướng nào.

Bọn họ là người ngụy trang, là thích khách, là thợ săn, bọn họ tinh thông các loại bản lĩnh, giỏi giết người, đáng sợ nhất là kỹ xảo ẩn nấp và truy đuổi của bọn họ, khiến người ta không rét mà run.

Vậy nhưng bây giờ, người ở ngoài sáng là bọn họ, Thẩm Lãnh đã thành người đi săn, không biết một giây sau sẽ đột nhiên tấn công ở chỗ nào.

Nhưng bọn họ ba tin tưởng chắc chắn đoàn suất Nhiếp Viên có thể nhanh hơn, hung ác hơn Thẩm Lãnh, khi Thẩm Lãnh xuất hiện, cung phôi sắt của Nhiếp Viên sẽ bộc phát cơn giận.

Đúng lúc này cách đó không xa bỗng nhiên truyền đến một tràng tiếng chuông khe khẽ, ba người đồng thời nhìn sang phía đó.

Đó là cảnh giới mà Cao Hải và Mạnh Đạt hai người đã lắp đặt trước đó, sợi chỉ nhỏ đã bị người khác đụng vào nên chuông mới kêu.

Ba người đồng thời quay người về bên đó, liên nỏ bắt đầu bắn tên, từng mũi, từng mũi tên bắn nhanh qua, rất nhanh đã truyền đến tiếng tên bắn vào đất trầm đục.

"Phía sau!"

Nhạc Sơn Phong bất chợt phản ứng kịp, hô lên một tiếng rồi lập tức quay người, ba mũi tên cuối cùng trong liên nỏ bắn ra… Nhưng sau lưng không có ai, ba mũi tên kia ghim lên một thân cây thành hình tam giác.

Không khí càng lúc càng căng thẳng, hơi thở của ba người càng lúc càng gấp gáp.

Bọn họ không thể không dừng lại tại nơi hơi trống trải thế này, chỉ có như vậy mới có thể sáng tạo cơ hội đánh giết tốt hơn của Nhiếp Viên.

"Mẹ nó!"

Nhạc Sơn Phong cúi đầu mắng một câu, cảm thấy tim mình càng lúc càng đập nhanh, nhanh đến mức gần như khiến gã nghẹn thở, gã lắp mũi tên mới vào liên nỏ với tốc độ nhanh nhất, ngón tay không ngừng run lên.

"Hoàn toàn không có phát hiện."

Tống Lôi cắn răng nói, sắc mặt rất trắng.

Bọn họ đã quen mang lại nỗi sợ hãi cho kẻ địch, lúc này lại không thể không nếm thử mùi vị của nỗi sợ hãi này.

Thẩm Lãnh đứng phía sau một cái cây lớn điều chỉnh hơi thở của mình, rất nhẹ cũng rất bình ổn, tay hắn sờ sờ một bên đai lưng, bởi vì đuổi theo quá gấp nên không mang đủ trang bị, liên nỏ, thiết tiêu đều không có trên người. Nếu như hắn mang theo thiết tiêu, lúc này ba người kia đã nằm dưới đất rồi.

Làm sao mới có thể một đòn tất sát đối với ba tên trinh thám thân thủ mạnh mẽ tốc độ nhanh nhẹn đây? Hơn nữa Nhiếp Viên cũng đang ẩn nấp ở một nơi kín đáo nào đó chờ đợi cơ hội cho hắn một đòn tất sát.

Thẩm Lãnh nhắm mắt lại, trong đầu cẩn thận nhớ lại tốc độ phản ứng và phương thức xuất thủ của Nhiếp Viên. Cung phôi sắt trong tay Nhiếp Viên ít nhất cũng phải là tam thạch, tên bắn như sao băng, từ lúc mình xuất hiện trong tầm nhìn của Nhiếp Viên đến lúc Nhiếp Viên kéo cung bắn tên, với thực lực của Nhiếp Viên nhiều nhất chỉ cần đến khoảng ba giây.

Trong vòng ba giây, giết ba người và còn phỉ né tránh tên của Nhiếp Viên, trong tình huống bình thường đây tuyệt đối là chuyện không thể nào.

Nhưng Thẩm Lãnh có khi nào là một người bình thường?

Ở chỗ cao trên cái cây lớn đó, Nhiếp Viên tay trái cầm cung phôi sắt, hai ngón tay phải cầm một mũi tên sắt, chỉ cần Thẩm Lãnh xuất hiện, hắn ta tin mình có thể một tên bắn xuyên tim Thẩm Lãnh trong thời gian ngắn nhất.

Thẩm Lãnh là thợ săn, Nhiếp Viên cũng là thợ săn, chỉ có ba tên xuất thân là trinh thám kia dường như thân bất do kỷ.

Hơi thở của Thẩm Lãnh được điều chỉnh càng lúc càng chậm, mức độ phập phồng của ngực càng lúc càng nhỏ, tay phải hắn nắm chặt hắc tuyến đao, tay trái cầm vỏ dao của con dao săn nhỏ, tai nghe thấy tiếng bước chân rất khẽ của ba người kia, căn cứ vào tiếng bước chân phán đoán vị trí đại khái của kẻ địch.

Một khắc này Thẩm Lãnh thình lình từ phía sau cây vòng ra ngoài, bắn sợi dây nhỏ trên vỏ dao săn bên tay trái ra, móc sắt mở ra giữa không trung, cắm lên vai Nhạc Sơn Phong phập một tiếng, Tống Lôi và Lý Xán hai người gần như đồng thời xoay người, hướng về phương hướng Thẩm Lãnh xuất hiện nâng liên nỏ lên định bắn tên…

Vù!

Một luồng sáng tức thì lao tới, thế đại lực trầm.

Đó là hắc tuyến dao của Thẩm Lãnh.

Hắc tuyến dao đâm vào ngực Tống Lôi phập một tiếng, thân đao đâm ra ngoài từ sau lưng. Hắc tuyến đao huyền thiết của Thẩm Lãnh vốn đã nặng nề sắc bén, cộng thêm Thẩm Lãnh phát lực, tốc độ nhanh đến mức không gì sánh kịp.

Cùng lúc đó, Thẩm Lãnh tay trái kéo mạnh một cái, Nhạc Sơn Phong đã bị túm không tự chủ được va vào người Lý Xán, Lý Xán vốn đã nhắm chuẩn Thẩm Lãnh bị va chạm, cung tên bắn ra.

Một giây sau, khoảng cách hơn 3 mét, Thẩm Lãnh chỉ bước hai bước là đến… chân trái đạp lên mặt đất một cái cuốn bụi đất bay lên, chân phải chạm đất lại đạp xuống một cái, một bước này gần như đã bật lên không. Ở giữa không trung, Thẩm Lãnh tung hai chân ra trước đạp mạnh lên người Lý Xán. Dưới một đòn nặng nề này, Lý Xá bị đạp ngã bay ra phía sau.

Lúc Lý Xán ngã xuống thì đã không còn hơi thở, hai chân Thẩm Lãnh đã đạp lún cả ngực gã ta.

Thẩm Lãnh đáp đất đồng thời giơ tay rút hắc tuyến đao trên ngực Tống Lôi ra, hoành đao quét ra, phập một tiếng, trực tiếp cắt đứt cổ Nhạc Sơn Phong, máu phun trào xối ướt đầu người.

Đúng lúc này, mũi tên sắt đã đến.

Mũi tên bay nhanh trong không trung phát ra âm thanh giống như tiếng ma quỷ đoạt mạng, tốc độ của mũi tên thực sự quá nhanh, hơn nữa dự đoán vô cùng chuẩn xác, chính trong khoảnh khắc Thẩm Lãnh một đao chém rơi đầu Nhạc Sơn Phong rồi hơi dừng lại, mũi tên đã phá không mà đến.

Thẩm Lãnh ngửa người ra sau, mũi tên sắt bay sượt qua mặt hắn, mũi tên đã vạch ra một vết máu trên mặt Thẩm Lãnh. Tên bay qua, trên mặt lập tức xuất hiện một dấu vết màu đỏ.

Mũi tên bắn xuyên qua thi thể không đầu của Nhạc Sơn Phong, sau đó vèo một tiếng cắm xuống đất, chấn động bởi tốc độ quá nhanh của mũi tên phát ra tiếng ong ong.

Thẩm Lãnh xoay người đồng thời tay trái thả lỏng ném vỏ dao sang một bên, lập tức giơ tay ra túm lấy liên nỏ trong tay Nhạc Sơn Phong đang nằm dưới đất, chuyện xảy ra trong khoảnh khắc như điện xẹt này thực sự quả nhanh, khoảng cách giữa sống và chết đã bị kéo gần vô hạn.

Thẩm Lãnh nhấc tay lên dùng liên nỏ bắn liên tiếp về hướng mũi tên sắt bay đến, Nhiếp Viên đứng trên cây không thể không né tránh, mũi tên sắt thứ hai không thể bắn ra được.

Thẩm Lãnh ngã xuống đất, 9 mũi tên đã bị hắn bắn hết.

Trong thời gian Nhiếp Viên bắn một mũi tên, Thẩm Lãnh đã giết ba tên trinh thám được huấn luyện bài bản, còn phản kích một chút, phải dùng ngôn ngữ như thế nào mới có thể thể hiện được sự hung hãn và mạo hiểm trong mấy giây chưa từng có này?

Thẩm lãnh ném liên nỏ đi cầm vỏ dao lên xông ra ngoài, chỉ thoáng chốc sau đã ở phía sau một cái cây lớn. Hắn dựa vào cây thở dốc, đây có thể là mấy giây nguy ngập nhất trong cuộc đời hắn cho đến nay.

Trên một cái cây ở chỗ xa lá cây khẽ rung động, Thẩm Lãnh lập tức rời đi, mũi tên sắt bay đến vèo một tiếng, cùng lúc Thẩm Lãnh vừa mới rời đi thì mũi tên đã đến, mũi tên đó bất ngờ bắn xuyên qua cái cây to bằng bắp đùi này, vụn gỗ bay tán loạn.

Thẩm Lãnh khom lưng lao về phía trước, không ngừng lắc lư trái phải, né tránh được mũi tên sắt thứ ba, mũi tên sắt thứ tư rạch ra một vết rách trên cánh tay phải của hắn.

Thẩm Lãnh lại nấp sau một cái cây, Nhiếp Viên ở chỗ xa cũng đang di chuyển, Thẩm Lãnh mượn khoảng thời gian cực ngắn này điều chỉnh hơi thở đồng thời cất vỏ dao vào ngực.

"Ba giây." Hắn lẩm nhẩm hai từ.

Sau đó bất ngờ từ sau cây lao ra, một mũi tên sắt bay đến ở trước mặt.

Thẩm Lãnh lao ra đồng thời hai tay cầm đao chém mạnh xuống… Một đao này là đang đánh cược tính mạng!

Nếu như một đao này Thẩm Lãnh chém lệnh một chút, mũi tên sắt sẽ có thể đâm xuyên qua hắn.

Keng!

Hắc tuyến đao chém chuẩn xác lên đầu mũi tên, đánh mũi tên bay ra ngoài.

Sau khi một đao chém trúng, Thẩm Lãnh nhanh chóng lấy vỏ dao ra bắn sợi dây về phía Nhiếp Viên, móc sắt mở ra bay thẳng về phía Nhiếp Viên. Nhiếp Viên đứng trên chạc cây vừa hay ngửa người ra sau, hai chân vừa mới chạm đất Thẩm Lãnh đã đến rồi.

Nhiếp Viên cảm nhận được sự băng lãnh trên thanh hắc tuyến đao này, người vội lui về sau, mũi đao quét ngang qua, lúc hắn ta mới phát hiện mình đã phán đoán sai… Một đao này của Thẩm Lãnh không phải là chém hắn ta, mà là chém cung phôi sắt.

Bộp một tiếng, cung phôi sắt bị Thẩm Lãnh một đao chặt đứt.

Nhiếp Viên trượt về phía sau, hai chân để lại một vệt thật dài trên mặt đất, sau khi dừng lại hắn ta nhìn cây cung phôi sắt đã bị gãy trong tay mình mà hơi ngây ra, sau đó ném cung gãy xuống đất, chậm rãi rút trường đao của mình ra.

"Ta không ngờ ngươi lại dám đánh cược mạng sống."

Trong đầu Nhiếp Viên toàn là hình ảnh Thẩm Lãnh một đao chém bay mũi tên sắt, hít sâu một hơi rồi nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Ngươi không từng nghĩ đến, nếu như ngươi thất thủ, bây giờ đã thành người chết rồi?"

Mũi tên thô như vậy, thế đến lại nhanh như vậy, nếu một đao không trúng thì không có cơ hội lựa chọn thứ hai nữa.

Hắc tuyến đao của Thẩm Lãnh xoay nửa vòng trong tay, lật tay cầm hoành đao chắn trước người.

"Nếu như là ngươi, ngươi lựa chọn thế nào?" Hắn hỏi.

Nhiếp Viên trầm mặc một hồi rồi nói: "Ta cũng từng chém mũi tên đi, nhưng bất luận là tốc độ hay lực độ của mũi tên đều không thể so với mũi tên mà ta bắn ra, ta cũng không nắm chắc một đao tất trúng, cho nên vận may của ngươi rất tốt… Nhưng ta không tin một người thường xuyên đánh cược mạng sống sẽ không có lúc thua, ngươi thắng 10 lần 100 lần nhưng chỉ có thể thua 1 lần."

Thẩm Lãnh lại điều chỉnh hơi thở của mình, người dần hạ thấp xuống, đó là dấu hiệu hắn chuẩn bị tấn công.

"Ngươi cho rằng đó là ta đang đánh cược tính mạng?"

Thẩm Lãnh hơi nheo mắt, nghĩ đến thời gian gần 4 năm ở trong đạo quán mình đã tiếp nhận huấn luyện lãnh khốc cỡ nào, phần lớn thời gian Thẩm tiên sinh đều là một người có vài phần khí chất nho nhã, duy chỉ có lúc huấn luyện là ông giống như ác ma vậy.

Trà gia muốn một thanh kiếm tốt thật sự, nhưng Thẩm tiên sinh nói khi ngươi đâm ngàn kiếm không trật mới cho ngươi một thanh kiếm thật sự.

Cuộc huấn luyện mà Thẩm Lãnh tiếp nhận còn khắc nghiệt hơn Trà gia đâm kiếm nhiều, nếu đổi lại là người khác, có thể sớm đã sụp đổ rồi.

Có bao nhiêu buổi chiều tà, khi ánh sáng hoàng hôn trở nên tối đi, Thẩm tiên sinh đứng ở phương hướng mặt trời lặn bắn tên về phía Thẩm Lãnh. Mặc dù trên mũi tên không có đầu sắt nhọn, nhưng thân mũi tên là sắt, cho nên tốc độ không chậm chút nào, hết lần này đến lần khác Thẩm Lãnh đứng đối diện ánh hoàng hôn chói mắt mà xuất đao, trên người bị bắn bầm tím đầy mình.

Ngày qua ngày, Thẩm Lãnh đã nắm chắc ngàn đao không trật, cho nên mới trực diện chém mũi tên lúc nãy.

Đánh cược mạng sống?

Chuyện không tồn tại.

Người hắn càng lúc càng hạ thấp, giống như mãnh hổ chuẩn bị săn đuổi sơn dương vậy.

"Ngươi từng chém mũi tên, ngươi đã từng chém kim chưa?"

Khóe miệng Thẩm Lãnh nhếch lên, đó là sát khí.

Dưới chân tung bay một đám bụi đất, người đã lao lên phía trước.
Bình Luận (0)
Comment