Trường Ninh Đế Quân

Chương 69

Trên đường trở về đi qua Vân Tiêu, Trà gia phát hiện Thẩm tiên sinh luôn không nhịn được đưa mắt nhìn lên ngôi đạo quán trên ngọn núi đó, nàng ngồi dịch lên trước: "Về thăm một chút?"

Thẩm tiên sinh lắc đầu: "Không đi, tuy rằng đã qua mười sáu năm, nhưng nơi này dù sao cũng là thành Vân Tiêu."

Trà gia nói: "Mười sáu năm, sợ là không ai nhớ dáng vẻ của ông."

Thẩm tiên sinh nói: "Chỉ một người nhớ, đối với ngươi và Lãnh Tử mà nói chính là nguy hiểm."

"Vậy tại sao ông không né tránh Trang Ung?"

"Bởi vì ta hiểu Trang Ung." Thẩm tiên sinh nói: "Thứ nhất, đêm hôm đó Trang Ung không biết đã xảy ra chuyện gì, sau này ta nghe nói Trang Ung đã bị chặn lại giữa đường rồi đi thẳng đến Trường An trước."

"Thứ hai, Trang Ung không thể nào là người của hoàng hậu, vĩnh viễn cũng không thể."

Trà gia gật gật đầu: "Nghe nói, hoàng hậu hiện tại sống khổ sở, bệ hạ vì chuyện đó mà nổi giận, bên nhà mẹ đẻ hoàng hậu bị chèn ép đến mức nhiều năm như vậy cũng không có một viên quan trên tứ phẩm, hậu tộc coi như là phế rồi."

"Làm sao có thể." Thẩm tiên sinh nói: "Bị chèn ép tàn bạo đến mức nào thì đó cũng là nhà mẹ đẻ của hoàng hậu, chỉ cần bệ hạ còn nghĩ đến thể diện hoàng tộc thì sẽ không phế hoàng hậu, huống hồ con của hoàng hậu đã trưởng thành, cho dù vẫn chưa được lập làm thái tử, nhưng phân lượng của hoàng hậu cũng càng ngày càng nặng nhờ đứa con trai này."

"Chỉ cần được lập làm thái tử, hậu tộc lập tức sẽ lật mình, hoàng hậu chịu đựng bị hoàng đế chán ghét nhiều năm như vậy chính là đợi ngày đó… Người trong triều đều là người gì? Bây giờ ngươi nghĩ có bao nhiêu người chịu giao thiệp với hậu tộc, nhưng đến ngày đó, ngươi hãy xem có bao nhiêu đại nhân vật bâu quanh hậu tộc."

Trà gia có chút nghi hoặc: "Bệ hạ tuổi cũng không lớn, hơn bốn mươi tuổi mà thôi, tại sao không sinh thêm mấy đứa con nữa."

"Bốn mươi lăm rồi."

Thẩm tiên sinh nghĩ đến vị cữu ngũ chí tôn mà mình từng thường xuyên tiếp xúc đó, bây giờ đã không thể gặp lại một lần nữa.

"Trà Nhi, có chuyện ngươi phải biết."

"Chuyện gì?"

"Nếu có một ngày, Lãnh Tử gặp vấn đề không thể giải quyết, hoặc là gặp phải nguy hiểm mà chúng ta không ngăn chặn được, ngươi hãy đến thành Trường An, bất luận thế nào ngươi cũng phải gặp được một người, người đó có thể cứu Lãnh Tử."

"Ai?"

"Là…"

Thẩm tiên sinh ghé sát bên tai Trà gia nói một cái tên cực nhỏ tiếng, Trà gia nghe xong sắc mặt lập tức thay đổi: "Nhiều năm như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên tiên sinh nói cho ta biết bà ấy là ai."

"Nhớ đã được, đừng nói với bất cứ người nào, ngay cả Lãnh Tử tạm thời cũng đừng nói cho nó biết."

"Ừm." Trà gia gật gật đầu: "Ta biết rồi."

Xe lừa đi qua thành Vân Tiêu, cho dù Thẩm tiên sinh rất muốn về thăm một chút nhưng cố nhẫn nhịn, Trà gia có thể hiểu được cảm nhận của ông. Thành Vân Tiêu đã từng mang quá nhiều ký thác của tiên sinh, bây giờ còn chứa đựng quá nhiều ký ức.

"Cũng sẽ có cơ hội về thăm, đợi đến lúc ta quy ẩn."

Thẩm tiên sinh thu hồi tầm mắt lại, nhấc tay quất một roi, con lừa đã trở nên nghe lừi hơn, chạy rất nhanh, rất vững vàng.

Trà gia nghĩ đến lúc đến Thẩm tiên sinh nói những lời đó, đợi thêm 1-2 năm nữa Lãnh Tử lên đến chính ngũ phẩm, ông sẽ đi bầu bạn với Sở Kiếm Liên. Tiên sinh thực sự nỡ buông bỏ sao? Tiên sinh ngay cả Bạch Tháp quán thành Vân Tiêu cũng không từ bỏ được, sao có thể từ bỏ hai người bọn họ?

Tiên sinh, là sợ liên lụy đến bọn họ.

Tới bờ sông Thẩm tiên sinh tìm một người trẻ tuổi tính tình không tệ tặng cái xe lừa. Mặc dù không biết người trẻ tuổi đó cõng mẫu thân muốn đi nơi nào, nhưng Thẩm tiên sinh thoải mái tặng cho hắn ta là đã đủ rồi.

Cũng không cầu thiên ân vạn tạ, Thẩm tiên sinh cùng Trà gia hai người nhẹ nhàng mà đi, người thanh niên mắt rưng rưng nhìn phương hướng hai người rời đi, tự trách nói: "Mẹ, con quên hỏi tính danh người ta rồi."

Lão phụ nhân nhìn hơi yếu ớt trầm mặc một lúc, trịnh trọng nói với con trai: "Bồ Tát."

Thẩm tiên sinh cùng Trà gia thuê một chiếc thuyền đi thẳng một mạch, đến quận An Dương lại vội vội vàng vàng về nhà. Vừa vào đến trấn Thẩm tiên sinh liền dừng bước chân, đầu lông mày hơi nhướn lên.

"Làm sao vậy?"

"Sợ là phải chuyển nhà rồi."

Thẩm tiên sinh liếc mắt nhìn sang bên trái, đầu ngõ bên kia có một người mặc áo trắng thoáng lướt qua.

Trà gia hỏi: "Người năm đó?"

Thẩm tiên sinh lắc đầu: "Còn không biết, trở về gặp Trần đại bá sẽ biết."

Trà gia nhìn về phía Thẩm tiên sinh: "Tiên sinh, ông đừng về nữa."

"Không được, phải về, nếu ta muốn đi thì thiên hạ bây giờ cũng chẳng có mấy người ngăn cản được, nếu ta không trở về như vậy, một câu cũng không nói, Lãnh Tử về không tìm thấy ta thì làm sao."

Thẩm tiên sinh đằng trước, Trà gia chỉ cảm thấy xung quanh đều có con mắt đang nhìn chằm chằm vào bọn họ.

Trở lại viện tử, Trần đại bá nhìn thấy Thẩm tiên sinh và Trà gia liền không nhịn được mà bật cười. Những ngày này cũng là lo lắng sợ hãi, từ sau khi mấy người mặc áo trắng kia đến, chưa có đêm nào Trần đại bá có thể ngủ yên giấc

Nghe Trần đại bá nói xong chuyện đã xảy ra, Thẩm tiên sinh ngược lại còn trở nên nhẹ nhõm: "Không sao, không đi nữa."

"Chuyện là thế nào?"

"Không phải là người của ả ta, nghe thì giống như Lưu Vân Hội thành Trường An. Lần đó ngươi và Lãnh Tử đi Trường An, đã ăn cơm ở Đăng Đệ Lâu rồi đưa Mạnh Trường An về thư viện, có một chiếc xe ngựa luôn đi theo các ngươi, người trong xe ngựa chính là đại đương gia của Lưu Vân Hội, đông chủ của Đăng Đệ Lâu."

Trà gia ngẩn ra: "Quả nhiên ông không yên tâm."

Thẩm tiên sinh đến giờ cũng chưa từng nói cho Trà gia và Thẩm Lãnh biết ông cũng đã đến thành Trường An, cười cười nói: "Hai người các ngươi chính là miếng thịt trên người ta rơi xuống, sao có thể bỏ được."

"Mẫu thân!" Trà gia kích động kêu một tiếng.

Thẩm tiên sinh lườm nàng một cái: "Nếu ta đoán không sai, Lưu Vân Hội chính là một thanh đao do bệ hạ đích thân bố trí trong ám đạo thành Trường An, đương nhiên không chỉ là giới hạn ở ám đạo, mà là cả giang hồ, là người của hoàng đế thì không có gì đáng sợ, để bọn họ ở bên ngoài canh gác thay chúng ta đi."

Trà gia đứng dậy chuẩn bị đi rửa mặt một chút, trước tiên lấy lễ vật mua cho Trần đại bá ra, Trần đại bá hết sức vui vẻ nhận lấy, luôn miệng nói một khuê nữ tốt, Trà gia nói cảm ơn mẹ ta là được rồi, ông ta cũng là một khuê nữ tốt.

Đúng lúc này bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Trà gia cầm lấy hộp kiếm theo bản năng, Thẩm tiên sinh khoát khoát tay với nàng ra hiệu đừng hành động thiếu suy nghĩ, sau đó Thẩm tiên sinh chỉnh trang lại y phục của mình một chút, chậm rãi đi đến mở cửa: "Ai?"

Không ai trả lời, chỉ là vẫn còn gõ cửa.

Thẩm tiên sinh kéo cửa ra, tay phải cầm một thanh đoản đao để sau lưng. Cửa vừa mở, cả người Thẩm tiên sinh đều nhẹ xuống hẳn.

"Lãnh Tử ngốc?!"

Trà gia mắt phát sáng, phóng lam quang, kiểu tạch tạch tạch tạch tạch.

Thẩm Lãnh cười ha hả đứng bên ngoài, đeo một bọc hành lý rất lớn, quân phục chiến binh thủy quân trên người có vẻ phủ một lớp bụi đất, trên mặt có một chút mệt mỏi nhưng nụ cười vẫn thuần túy và trong sáng như vậy.

Trà gia lập tức lao đến theo bản năng, chạy được mấy bước đột nhiên nhớ ra Trần đại bá còn đang nhìn, bước chân chậm lại, hai tay chắp sau lưng thong dong đi đến trước mặt Thẩm Lãnh, nụ cười trên mặt sáng lạn đến như vậy.

"Sao nhanh như vậy?"

"Sợ."

"Sợ cái gì?"

Thẩm Lãnh gãi gãi trán: "Mừng làm cha."

Mặt Trà gia tái đi, lập tức túm lấy cổ áo Thẩm Lãnh kéo hắn vào: "Ba ngày không…"

Còn chưa nói hết câu đã sững người, nàng lôi Thẩm Lãnh vào trong viện, đằng sau Thẩm Lãnh lại còn một chuỗi người dài đi theo… Lúc này Trà gia mới chú ý trong tay Thẩm Lãnh có một sợi dây thừng, phía sau trói 4-5 người, đều mặc áo trắng.

Thẩm Lãnh kéo dây thừng lôi hết mọi người vào tiểu viện, Thẩm tiên sinh và Trà gia đều có chút mơ màng.

Thẩm Lãnh ngồi xuống ghế đá cười cười áy náy với mấy người mặc áo trắng: "Nhìn y phục của các ngươi là biết các ngươi từ đâu đến, Lưu Vân Hội thành Trường An đúng chứ? Ta có ấn tượng rất tốt với đông chủ các ngươi, lúc ở Trường An nhận được sự chăm sóc của ông ta, làm phiền các ngươi trở về giúp ta nói một tiếng cảm ơn. Nếu không phải nhìn ra các ngươi là người của Lưu Vân Hội, ta hạ thủ sẽ không nhẹ như vậy đâu, lần sau đến nhớ thay đông chủ các ngươi mang đến cho ta một tiếng cảm ơn, ra sẽ nói đừng khách khí."

Hắn rút hắc tuyến đao sau lưng ra vung lên, đao kia nhanh chóng xoay trong, bộp một tiếng, dây thừng trói mấy người kia bị cắt dứt liên tiếp rơi xuống đất, mặt bàn đá bị cắt đứt, đao vào sâu ít nhất một tấc.

"Đã đắc tội nhiều rồi, đi đi."

Mấy tên bạch y nhân kia nhìn nhau, bọn họ là người Diệp Lưu Vân để lại giám sát cái tiểu viện này, chỉ đợi Thẩm tiên sinh bọn họ trở về, ai ngờ được mấy người bị người khác bắt sống trong tình huống không hề có phản ứng, bị xâu lại thành một chuỗi như châu chấu vậy.

"Thật kiêu căng!"

Ngoài cửa có người nói, Thẩm Lãnh ngồi ở đó không nhúc nhích.

Lại một người mặc áo trắng chắp tay sau lưng chậm rãi đi vào, thân người cao ráo thon gọn, khuôn mặt lạnh lùng, chỉ là có một con mắt nhìn hơi kỳ lạ, chỉ thấy nhãn cầu đen không thấy nhãn cầu trắng.

Thẩm Lãnh nhìn thấy người này liền cười: "Đây là gia trưởng đến rồi sao?"

Hắc Nhãn đánh giá Thẩm Lãnh từ trên xuống dưới, chú ý đến quân phục đoàn suất trên người Thẩm Lãnh: "Người mặc quân phục, đều kiêu căng như vậy sao?"

Thẩm Lãnh nghiêm túc trả lời: "Người mặc quân phục chiến binh đại bộ phận đều rất kiêu căng, ta thì khác, ta càng kiêu căng hơn."

Hắc Nhãn chỉ chỉ ra ngoài viện: "Mấy người các ngươi tự cút ra ngoài đứng, đồ ngốc mất mặt mất đến tận nhà bà ngoại, chuyện này các ngươi trở về tự nói với đông chủ, ta không nói được, quá mất mặt."

Mấy tên bạch y nhân kia nhìn nhau, lẳng lặng lùi ra ngoài tiểu viện.

Hắc Nhãn đi đến chỗ cách Thẩm Lãnh khoảng chừng hai mét đứng: "Chuyện ngươi làm ở thành Trường An có chút trợ giúp đối với Lưu Vân Hội ta, cho nên vẫn phải nói một tiếng cảm ơn."

Thẩm Lãnh: "Không bằng đưa tiền."

Hắc Nhãn: "Nói hay… Nhưng, ngươi phải tiếp thử một quyền của ta trước."

Sau đó một quyền liền đến ngay tắp lự.

Lúc ở Hồ Kiến đạo Thẩm Lãnh được thấy Sầm Chinh xuất thủ, đó không phải cách đánh của cao thủ trong quân, có thể thấy trong xương cốt Sầm Chinh có thứ không giống những quân nhân khác, nhưng mà rất nhanh, rất độc.

Một quyền này của Hắc Nhãn cũng rất nhanh, ít nhất là không kém Sầm Chinh.

Lúc Thẩm Lãnh nhìn thấy Sầm Chinh ra tay đã từng tự hỏi mình, nếu như lúc đó mình ở vị trí của Bạch Tú, có thể cản được một chiêu đó hay không?

Đáp án dĩ nhiên là… Có thể!

Thẩm Lãnh cũng xuất quyền.

Nắm đấm của hai người không hề có đạo lý nhưng cứ cường ngạnh đập thẳng vào nhau như vậy, một quyền này đánh ra dường như không khí cũng ngưng đọng lại… Hai chân của Thẩm Lãnh không tự chủ được trượt về phía sau, đế giày ma sát trên nền đá phát ra âm thanh hơi chói tai.

Mà Hắc Nhãn thì lại hơi bật ngửa ra sau, sau khi chạm đất lại lùi liền ba bước.

Còn chưa đứng vững, nắm đấm của Thẩm Lãnh lại đến, không màu mè, không rườm rà, cương mãnh trực tiếp, là quân võ quyền mà mỗi người sau khi gia nhập chiến binh đều phải học, mỗi một quyền đều rất nặng, rất bá đạo.

Hắc Nhãn liên tục né tránh muốn tìm cơ hội xuất quyền, nhưng không có cơ hội, Thẩm Lãnh ra mười ba quyền gã lùi lại mười ba bước, sau đó phát hiện thấy mình đã ở bên ngoài tiểu viện, Hắc Nhãn có chút không phục cũng có chút ảo não.

Thẩm Lãnh dừng bước lại, nhìn gã nói rất nghiêm túc: "Ngươi có thể vào lần nữa, nhưng nhớ gõ cửa."

Sau khi nói xong hắn liền trở lại trong viện, Hắc Nhãn nhìn cái tên kiêu căng ngạo mạn kia, đột nhiên gã cười: "Có từng nghĩ rời khỏi đội ngũ chiến binh đến Lưu Vân Hội ta không? Với thực lực của ngươi, ít nhất cũng đồng vị với ta."

Thẩm Lãnh: "Với thân thủ của ngươi có từng nghĩ sẽ tham quân nhập ngũ không? Ít nhất cũng có thể làm một thủ hạ của ta."

Hắc Nhãn nhún vai: "Trong quân ngũ, không tự tại, không sảng khoái bằng ta ở giang hồ."

Thẩm Lãnh: "Sự sảng khoái đó của ngươi quá nhỏ, sự sảng khoái của ta rất lớn."

Hắc Nhãn hỏi: "Lớn cỡ nào?"

Thẩm Lãnh nghĩ nghĩ rồi nghiêm túc trả lời: "Lớn hơn đại đương gia Lưu Vân Hội."

Hắc Nhãn xoay người rời đi: "Khi nào không muốn làm lính nữa, đến Trường An!"

Thẩm Lãnh: "Ta sẽ đi Trường An, ở Đăng Đệ Lâu chờ ta là được, nhưng có thể ngươi phải gọi ta là một tiếng tướng quân."

Hắc Nhãn: "Ta nhớ rồi, binh sĩ."

Thẩm Lãnh: "Là đoàn suất."

Hắc Nhãn đã dần dần đi xa: "Ta để lại cho ngươi chút đồ ở cửa, sau khi các ngươi đi Lưu Lãng Đao đã bị Lưu Vân Hội ta diệt, đó là rút ra từ tài sản của Lưu Lãng Đao, đúng một nửa, đại đương gia chúng ta bảo ta ở lại chính là để ta tự tay giao đồ cho ngươi, lần sau lúc đến Trường An vào Đăng Đệ Lâu ăn cơm đừng có keo kiệt như vậy nữa, huynh đệ Mạnh Trường An của ngươi ngay cả một cái lá rau cũng phải gói lại, quá mắt mặt."

Thẩm Lãnh nhìn nhìn một cái bọc không biết đã đặt ở cửa từ lúc nào, không lớn.

"Trong này có thể có một nửa tài sản của Lưu Lãng Đao?"

Thẩm Lãnh nhún vai: "Lưu Lãng Đao cũng thật là nghèo."
Bình Luận (0)
Comment