Ma Sơn Quan.
Nơi này không thể không khiến người ta tán thưởng quỷ phủ thần công của thiên nhiên, hẻm núi không quá chật hẹp nhưng lại quanh co, nếu có thể nhìn từ trên xuống, tựa như hình chữ "chi", cũng giống như là ruột người vậy. Đối với phe tiến công mà nói thì địa hình như vậy thật sự không thân thiện một chút nào.
Đứng ở trên tường thành Ma Sơn Quan nhìn ra bên ngoài, tầm nhìn trước mặt cũng chỉ là 5 – 6 dặm, cho dù lấp đầy 5 – 6 dặm này, với độ rộng của hẻm núi, quân địch sẽ không vượt quá vạn người, đội ngũ mấy ngàn người này bị kéo dài như thế, hoàn toàn không có cách mở rộng ra. Còn nếu muốn công thành, cho dù là người An Tức am hiểu chiến công thành nhất cũng không dễ đánh.
"Nơi tốt."
Thẩm Lãnh chỉ chỗ khúc cua hẻm núi cách 5 – 6 dặm: "Đi xem có thể phái người leo lên hay không, đừng miễn cưỡng."
Tướng quân Mậu Tự Doanh La Khả Địch nói: "Ti chức đã phái người xem thử, không thể lên."
Thẩm Lãnh ừ một tiếng: "Vậy thì sắp xếp thám báo ở khúc cua, nếu có kẻ địch đến cũng có thể cảnh báo sớm."
"Đã sắp xếp rồi."
La Khả Địch chỉ ra xa: "Ti chức đã đích thân đi xem chỗ khúc cua thứ hai, chỗ đó đỡ hơn một chút, có thể phái người đi lên, nhưng nếu đi lên, một khi có kẻ thù đến, muốn xuống dưới cũng không kịp. Tuy rằng chỉ cần tầm 2 – 3 người đi lên, kẻ thù sẽ không có khả năng leo lên, nhưng người của chúng ta sẽ bị vây ở đó mãi, cho dù có thể mang theo lương khô cho mười ngày đi lên có lẽ cũng không đủ dùng. Một khi kẻ thù tiến công thì không có khả năng chỉ có mười ngày, cho nên ti chức không phái người đi."
"Vậy thì đừng phái người."
Thẩm Lãnh nói: "Chúng ta chỉ giữ vững Ma Sơn Quan, phát hiện kẻ thù sớm một canh giờ cũng không có tác dụng gì quá lớn."
Hắn nhìn về phía La Khả Địch: "Đội ngũ tập kết ở Ma Sơn Quan, ngày mai ta muốn đi thành Quân Nha xem thử, ngươi quản đội ngũ. Ta đoán kẻ thù sẽ không đến nhanh như vậy, bọn họ không tránh được đại quân gần mười vạn của Nhã Thập, Nhã Thập cũng không tránh được bọn họ, nhưng chuyện trên chiến trường chưa bao giờ là có thể tính chuẩn, cho nên nếu kẻ thù đến nhưng ta chưa trở lại thì cứ mặc kệ ta, bảo vệ Ma Sơn Quan."
La Khả Địch nói: "Đại tướng quân, nếu có chuyện gì cần sắp xếp có thể giao cho ta, đại tướng quân tọa trấn Ma Sơn Quan, ta đi thành Quân Nha."
"Vẫn phải là đích thân xem thử mới được."
Thẩm Lãnh nói: "Không cần tranh giành, đại quân Nhã Thập vừa mới ra khỏi thành Quân Nha, cho dù người An Tức đến cũng không qua được cửa ải Nhã Thập, làm sao có thể sẽ có nguy hiểm. Ngươi ở Ma Sơn Quan chỉnh đốn đội ngũ là được, xem thử có thể gia cố tường thành hay không, có thể lắp đặt thêm nhiều máy bắn nỏ hơn hay không. Vừa rồi đã ta xem qua..."
Thẩm Lãnh chỉ lên vách núi bên ngoài tường thành khoảng chừng 60 – 70 trượng, bên đó có một tảng đá khổng lồ nhô một nửa ra ngoài.
"Thử điều chỉnh xem nỗ xa có thể nhắm bắn bên kia không, bắn mấy lần thử xem. Nếu như có thể bắn được, chờ khi kẻ địch đến không chừng cũng là một món quà lớn hoan nghênh bọn họ."
La Khả Địch cười: "Vậy thì thử xem."
Thẩm Lãnh cũng không lo lắng mình không ở đây thì bên Ma Sơn Quan này sẽ có vấn đề gì. La Khả Địch là tướng quân chiến binh một vệ, người không có năng lực thì làm sao có thể trở thành tướng quân chiến binh độc lĩnh một quân.
Vị trí của thành Quân Nha ở ngoài rìa nhất, và còn là một tòa thành nhỏ, ở cách hẻm núi Ma Sơn khoảng 60 – 70 dặm, tòa thành nhỏ này coi như là một trạm tiền tiêu. Tuy rằng Thẩm Lãnh đã chế định xong sách lược, nhưng không đến nơi tận mắt nhìn thì vẫn không yên lòng. Hắn không lo lắng điều gì khác, chỉ lo lắng một khi đại quân An Tức đến, mấy ngàn chiến binh trong thành Quân Nha muốn rút lui cũng không rút lui được.
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Lãnh dẫn theo Trần Nhiễm và thân binh doanh rời Ma Sơn Quan tới thành Quân Nha. Lúc qua hẻm núi Ma Sơn mới thực sự cảm nhận được sự thần kỳ của thiên nhiên, đứng ở trên Ma Sơn Quan nhìn là một dáng vẻ, đi ở trong đó là một dáng vẻ khác.
"Hiện tại thì hoàn toàn không lo lắng về Ma Sơn Quan."
Thẩm Lãnh nhìn lên vách đá chung quanh: "Khỉ cũng không dễ lên được."
Trần Nhiễm cười cười: "Dê lên được."
Gã vươn tay chỉ sang bên cạnh, thế mà lại có mấy con dê đang nhảy lên nhảy xuống trên vách đá nhìn có vẻ như hoàn toàn không thể đặt chân lên được. Nhìn cảnh đó khiến người ta cũng kinh hồn bạt vía, sợ một giây sau là mấy con dê sẽ ngã xuống dưới.
Đây cũng là lần đầu tiên Thẩm Lãnh nhìn thấy dê còn có thể đi lại ở chỗ như thế này giống như trên đất bằng, nhìn chỗ con dê kia đứng trên vách đá cũng chỉ lớn bằng bàn tay, vậy nhưng nó lại đứng vững như vậy.
Thẩm Lãnh bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó: "Ta có suy nghĩ rất tàn nhẫn."
Trần Nhiễm: "Kho hay là hầm?"
Thẩm Lãnh liếc mắt nhìn gã: "Nướng, chiên."
Trần Nhiễm nói: "Ta không kén ăn, ăn như thế nào cũng được."
"Phái người trở về."
Thẩm Lãnh nói: "Bảo tướng quân La Khả Địch sắp xếp binh lính ra ngoài bắt dê, bắt nhiều một chút."
Trần Nhiễm quay đầu lại căn dặn một tiếng, lập tức lại có vài gã thân binh xoay người trở về Ma Sơn Quan.
Thẩm Lãnh nhìn những con dê kia, dường như thật sự nghĩ tới chuyện lớn gì đó. Trần Nhiễm nhìn vẻ mặt hắn thế nào cũng liên quan tới mấy chuyện như thịt xiên nướng, thịt dê kho, thịt dê hầm, tay đem nhục chi loại chuyện có...
Hẻm núi quanh co vòng vèo, Thẩm Lãnh bọn họ đi một ngày mới ra ngoài, cắm trại ở cửa hẻm núi một đêm, sáng sớm hôm sau tiếp tục lên đường, lộ trình 6 – 7 ngày còn lại là đất bằng phẳng dễ đi hơn nhiều.
Thủ tướng của thành Quân Nha là chiến tướng Dương Liêu dưới trướng La Khả Địch, một nam nhân cường hãn đã tòng quân hai mươi mấy năm, xem ra giống như là Vương Khoát Hải nhỏ hơn một size vậy, nghe nói hai cánh tay có thể nhấc mấy trăm cân.
Dương Liêu nghe nói đại tướng quân đến lập tức đi ra nghênh đón, vừa thấy mặt đã vội vàng hành lễ, Thẩm Lãnh đỡ ông ta: "Đừng đa lễ như vậy, nói về quân tình trước."
"Đã đánh rồi."
Lúc Dương Liêu nói ba chữ này còn cười ngoác cả miệng, vui vẻ như một đứa trẻ gần trăm cân.
"Sau khi đại quân của Nhã Thập ra ngoài, ti chức sắp xếp thám báo luôn đi theo phía sau, bọn họ đi về hướng tây bắc khoảng chừng trăm dặm thì gặp quân đội của Lâu Nhiên ở trước mặt. Nhã Thập này quả thật không thể khinh thường, một trận chiến đánh tan đại quân mấy vạn của Lâu Nhiên, người Lâu Nhiên tổn thất thảm trọng, phỏng chừng tổn thất hơn phân nửa. Đại quân Nhã Thập đánh bại người Lâu Nhiên rồi tiếp tục lại đi thêm khoảng năm mươi dặm thì không thể đi nữa. Liên quân của người Tây Vực bao gồm cả người An Tức trong đó, liên doanh nằm ở đó, vốn là đang chờ chúng ta, kết quả lại chờ được Nhã Thập."
Thẩm Lãnh ừ một tiếng: "Nằm trong dự liệu."
Hắn vừa nghe vừa đi lên tường thành, đứng ở trên tường thành Quân Nha nhìn về hướng tây bắc, cho dù dùng thiên lý nhãn tìm cẩn thận cũng không tìm thấy bóng dáng của đại quân. Chiến trường cách đây ít nhất một trăm năm mươi dặm, lại có dốc núi nhấp nhô.
"Nhã Thập chỉ có khoảng tám vạn người."
Thẩm Lãnh buông thiên lý nhãn xuống: "Ông ta biết mình đi qua thành Quân Nha sẽ đối mặt với cái gì, nhưng ông ta không lùi bước, cho dù ônh ta không phải bằng hữu của chúng ta thì cũng là một quân nhân đáng tôn kính. Ông ta biết quân nhân phải làm gì..."
Hắn hỏi Dương Liêu: "Thành Quân Nha có thể chứa nhiều nhất bao nhiêu người?"
"Người chen người cũng không nhét được hai vạn, trong tình huống bình thường, bố trí theo binh lực, mấy ngàn người này của chúng ta đã là không ít, nhiều hơn nữa cũng vô dụng."
Dương Liêu nói: "Quá nhỏ, hơn nữa độ cao tường thành cũng chỉ khoảng ba trượng, cũng không quá rộng, thành nhỏ như vậy không chống đỡ được bao lâu. Nếu như là máy ném đá của người An Tức, nửa ngày là có thể đập sập tường thành rồi."
Thẩm Lãnh im lặng một lát: "Sắp xếp thêm thám báo ra ngoài, ta muốn biết thêm tình hình chiến cuộc phía trước mọi lúc."
Dương Liêu lập tức quay đầu lại căn dặn một câu: "Bắt đầu từ ngày mai tăng gấp đôi thám báo ra ngoài tìm hiểu địch tình."
Ông ta căn dặn xong rồi hỏi Thẩm Lãnh: "Đại tướng quân, chúng ta ở đây chống đỡ mấy ngày?"
"Một ngày cũng không chống đỡ."
Thẩm Lãnh nhìn chung quanh: "Ngươi nói đúng, tường thành như thế này nếu đối mặt với máy ném đá của người An Tức, ngay cả nửa ngày đều chịu không được. Cho nên nhất định phải theo dõ sát sao tình hình chiến đấu của Nhã Thập và liên quân Tây Vực ở phía trước, nếu đại quân của Nhã Thập bắt đầu lui về phía sau, chúng ta lập tức đi."
Thẩm Lãnh vỗ tay lên tường thành: "Không cần nơi này nữa, tặng cho Nhã Thập, xem như việc cuối cùng ta có thể giúp ông ta."
Dương Liêu ngây người ra: "Không đánh một trận?"
"Không đánh."
Thẩm Lãnh căn dặn một tiếng: "Bảo các binh sĩ thu dọn hành lý, bất cứ lúc nào cũng có thể rút đi."
Dương Liêu lên tiếng căn dặn người đi truyền lệnh. Ông ta cảm thấy hôm nay đại tướng quân có chút khác thường, thành này tuy không phải là kiên cố, nhưng nếu đánh cũng không đánh đã rút đi, có lẽ người An Tức sẽ không mắc lừa. Nếu An Tức không công Ma Sơn Quan mà rút đi, không chừng sẽ ảnh hưởng đến trận quyết chiến ở bên Đàm đại tướng quân.
Thẩm Lãnh im lặng một lúc lâu rồi lại căn dặn một tiếng: "Phái người truyền tin cho tướng quân Nhã Thập, nói với ông ta... Nếu ông ta cần chiến binh Đại Ninh chi viện, phái một người trở lại nói cho ta biết, ta sẽ giúp ông ta."
Câu này vừa nói xong, thủ hạ của hắn đều sửng sốt.
Giúp người Thổ Phiên?
Để cho người Thổ Phiên và liên quân Tây Vực đánh nhau đi, đánh đến trời long đất lở thì có liên quan gì tới Đại Ninh. Nơi đây không phải đất của Đại Ninh, nhưng kẻ thù là kẻ thù của Đại Ninh, bất kể là người Thổ Phiên hay người An Tức đều là kẻ thù của Đại Ninh. Cho dù kẻ thù và kẻ thù đánh nhau thây nằm khắp đồng, chẳng lẽ không phải là càng vui hơn sao? Tại sao phải đi chi viện cho Nhã Thập? Kẻ thù như Nhã Thập đồng quy vu tận với người An Tức mới tốt.
Trần Nhiễm liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Không thỏa chứ."
"Không có gì không thỏa cả."
Thẩm Lãnh vịn tay lên tường thành nhìn về phía xa xa: "Chiến cuộc là phải xem làm thế nào có lợi thì đánh như thế."
Trần Nhiễm không hiểu nhưng rất nhanh chóng chấp hành, không bao lâu sau đã sắp xếp một đội thân binh đuổi theo đội ngũ Thổ Phiên của Nhã Thập.
Một ngày sau.
Nhã Thập sắc mặt ngưng trọng nhìn chiến trường phía trước, bàn tay cầm thiên lý nhãn hơi run, chỉ là ông ta không muốn biểu hiện ra ngoài. Bởi vì ông ta là người đứng đầu một quân, mỗi tiếng nói cử động của ông ta đều sẽ ảnh hưởng đến sĩ khí đại quân.
"Đại tướng quân."
Một gã kỵ binh phóng ngựa đến, cách không bao xa liền nhảy xuống quỳ một gối: "Đại tướng quân, thiếu tướng quân thỉnh cầu xông lên một lần nữa!"
"Nó..." Tay của Nhã Thập không tự chủ được run lên: "Nó còn có thể chiến không?"
"Thiếu tướng quân nói không phá trận địa địch thì không trở lại."
"Ta cho nó thêm năm ngàn người."
Nhã Thập dừng lại một chút: "Bảo nó xử lý vết thương trước đã."
"Thiếu tướng quân..."
Mắt của kỵ binh truyền tin đỏ lên: "Thiếu tướng quân đã bị thương nhiều chỗ, liên quân kẻ thù đông hơn chúng ta quá nhiều, đã một ngày, giết địch vô số, nhưng kẻ thù căn bản là giết không hết, đội ngũ của thiếu tướng quân đã sức cùng lực kiệt. Đại tướng quân, hãy để thiếu tướng quân trở lại đi."
"Chúng ta đều là quân nhân."
Mắt của Nhã Thập cũng giăng đầy tơ máu: "Mỗi một tướng quân dưới trướng ta đều đang chém giết, nó là con trai ta, nhưng nó lại tướng quân của Thổ Phiên. Người khác đều có thể lui trước, duy chỉ có nó là không thể lui trước."
Ông ta khoát tay: "Điều thân binh doanh của ta qua cho nó!"
Kỵ binh mấp máy môi còn muốn nói điều gì đó, cuối cùng lại không thể nói ra.
Nhã Thập thở dài một hơi: "Nó là con trai ta, nó nhất định phải ở đó. Quốc gia lâm nguy, cha con chúng ta đều sẽ không tránh lui, cũng sẽ không sống luồn cúi."