Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1105 - Chương 1105: Nội Mưu

Chương 1105: Nội mưu Chương 1105: Nội mưu

Thư viện.

Lại Thành đứng lên muốn đẩy cửa sổ ra nhưng suy nghĩ đến tình trạng sức khỏe của lão viện trưởng gần đây, sau đó lại ngồi xuống, ngồi một lát sau lại đứng lên, đi tới đi lui ở trong phòng.

"Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?"

Lão viện trưởng cười cười nói: "Nổi tiếng thiên hạ là không sợ trời không sợ đất, ngươi còn có lời khó nói gì mà không dám nói?"

"Tiên sinh."

Lại Thành nhìn về phía lão viện trưởng: "Rốt cuộc bệ hạ muốn nhìn cái gì?"

Ông ta dùng là một chữ "nhìn".

Lão viện trưởng nhún vai: "Bệ hạ muốn nhìn cái gì, ta không nhìn thấy, bởi vì ta không đủ cao."

"Nhưng trong Đại Ninh cũng chỉ có thể là tiên sinh có thể nhìn ra đại khái bệ hạ muốn nhìn cái gì thôi."

"Còn kém xa lắm."

Lão viện trưởng giơ tay ra: "Bệ hạ cao như vậy, ta đứng ở trên vai bệ hạ nhìn ra xa cũng không nhìn thấy nơi mà mắt bệ hạ có thể nhìn thấy."

Lại Thành thở dài: "Gần đây bầu không khí rất không tốt, hết sức không tốt... Những gia tộc huân quý cũ vốn yên ổn ngoan ngoãn, nhưng bây giờ càng ngày càng sôi nổi. Hôm qua bệ hạ lại hạ chỉ, hạ nhất đẳng hầu của Thẩm Lãnh xuống làm nhị đẳng hậu, có vài người đã bắt đầu đồn thổi."

Lão viện trưởng vẫn đang mỉm cười, cười có chút bạc bẽo.

"Tiên sinh."

Lại Thành hơi sốt ruột: "Lúc Thẩm Lãnh rời kinh ta muốn đi, tiên sinh không cho ta đi, tiên sinh cũng không đi. Chúng ta đều biết Thẩm Lãnh sẽ tới Nghênh Tân Lâu cáo biệt, trong cả lầu ngoại trừ Hàn đại nhân thì là Diệp đại nhân, kết quả hai vị Hàn đại nhân, Diệp đại nhân đã bị điều ra khỏi Trường An cùng ngày, một người đi thảo nguyên một người đi bắc cương. Nhất là chuyện An Bắc đô hộ phủ, bệ hạ và Nội các đều không để lộ ra bao nhiêu, các bộ nha đều không có bất cứ tin tức gì là sẽ chuẩn bị An Bắc đô hộ phủ, đi vội vàng như vậy thì có thể chuẩn bị được cái gì?"

Lão viện trưởng lắc đầu, không nói gì.

Hôm đó ở bên ngoài Nghênh Tân Lâu, lão và Lại Thành ngồi trong xe ngựa nhìn Thẩm Lãnh một thân một mình rời khỏi Nghênh Tân Lâu, đi trên con đường đó càng lúc càng xa, Thẩm Lãnh bóng lưng mờ rất nhanh. Hắn đi có có vẻ như khá tiêu sái, không kể công danh lợi lộc, nhưng lão viện trưởng và Lại Thành đều nhìn ra được tấm lưng đó tiêu điều cỡ nào, điều mà đứa bé đó sợ nhất từ nhỏ, không phải là bị người khác vứt bỏ sao?

Vậy nhưng hắn chưa từng vứt bỏ cả thế giới.

Hiện tại, giống như cả thế giới đều muốn vứt bỏ hắn vậy.

"Cả triều văn võ đều đang nhìn chúng ta."

Lại Thành có chút tức giận: "Ông không đi, ta không đi, những người muốn đi đều sẽ không đi, ta không tin đây là suy nghĩ của bản thân tiên sinh, rốt cuộc là tại sao bệ hạ lại vậy?"

"Là suy nghĩ của chính ta."

Lão viện trưởng lắc đầu: "Không ai vứt bỏ hắn cả."

Lại Thành hơi trợn tròn mắt: "Vậy chúng ta đang làm gì?"

Lão viện trưởng lắc đầu không nói.

Lại Thành ngây người ra, đột nhiên không nhịn được nữa, xoay người bỏ đi, tức giận đùng đùng.

Lại Thành đi rồi, lão viện trưởng thở dài một hơi... Lão lẩm bẩm nói: "Bệ hạ có khi nào là một người tâm địa nguội lạnh đâu, chỉ là người nhất định phải làm như vậy, bệ hạ phải nhìn, nhìn cẩn thận."

Nhưng lão viện trưởng cũng nghi ngờ tại sao bỗng nhiên bệ hạ lại muốn nhìn?

Đây vốn không phải chuyện gấp gáp, bởi vì nhị hoàng tử còn nhỏ tuổi, bệ hạ cũng không già, vẫn chưa đến lúc nên bàn giao, bệ hạ gấp gáp như vậy là tại sao?

Lão tin chắc bệ hạ không phải một người bạc bẽo, cho nên lão đã làm việc mà lão cho là chính xác, nếu bệ hạ muốn nhìn thì lão sẽ giúp bệ hạ nhìn. Điều lão không hiểu khác điều Lại Thành không hiểu. Lại Thành không hiểu tại sao bệ hạ lại làm như vậy, điều lão viện trưởng không hiểu là tại sao bệ hạ lại vội vàng làm như vậy?

Cho nên trong lòng lão viện trưởng phủ kín bóng đen, nhưng lão lại không thể tuỳ tiện nói với ai.

Thẩm Lãnh rời thành Trường An đã nửa tháng, trong nửa tháng này bệ hạ hạ tổng cộng bốn ý chỉ có liên quan đến Thẩm Lãnh. Ý chỉ thứ nhất không cần phải nói, giáng Thẩm Lãnh xuống làm nhất đẳng hầu, hạ lệnh lập tức rời kinh.

Ý chỉ thứ hai là điều Hàn Hoán Chi đi, ý chỉ thứ ba là điều Diệp Lưu Vân đi, mà cả triều văn võ đều biết hôm đó chỉ có hai vị đại nhân vật này tiễn đưa Thẩm Lãnh. Chân trước tiễn đưa chân sau hai người bọn họ cũng bị điều đi khỏi Trường An. Tâm địa của bệ hạ thoáng chốc đã trở nên nguội lạnh, rất nhiều người đều không thể không suy đoán được rốt cuộc Thẩm Lãnh đã phạm lỗi lớn cỡ nào?

Ý chỉ thứ tư là vào hôm qua, bệ hạ lại hạ chỉ xử phạt Thẩm Lãnh bởi vì việc điều tra của phủ Đình Úy, nhất đẳng hầu xuống làm nhị đẳng hậu, phạt bổng lộc ba năm, tất cả nhà cửa do phiếu hào Thiên Cơ đang chuẩn bị xây dựng đều chuyển giao đến Hộ bộ, phiếu hào Thiên Cơ cũng bị phạt một số bạc rất lớn. Tín hiệu này càng ngày càng trở nên mãnh liệt.

Tứ Mao Trai.

Đã nửa tháng, mỗi ngày nhị hoàng tử đều đến, bệ hạ tránh mặt không gặp, nhị hoàng tử quỳ ở ngoài cửa, hoàng đế tan triều trở lại là gã đã quỳ ở cửa, quỳ mãi đến khi trời tối. Sau khi trời tối thì đứng dậy đến cung Trân phi ăn cơm, nhưng không hề nhắc tới chuyện của Thẩm Lãnh, cũng không nhắc đến chuyện gã đến Tứ Mao Trai quỳ. Sau khi trời sáng gã lại đến nữa, sự bướng bỉnh này giống y hệt hoàng đế.

Năm đó hoàng đế suất quân chinh chiến ở bắc cương, có mấy người dưới trướng ông ta bị con cháu huân quý cướp mất quân công, hoàng đế tranh cãi với lão hoàng đế ở trong Đông Noãn Các, tranh cãi rất dữ dội, ngày hôm sau hoàng đế đã bị bãi miễn binh quyền, phong địa thành Vân Tiêu.

Lưu Vân Hội không còn nữa, nhưng Nghênh Tân Lâu vẫn còn.

Tuyệt đại bộ phận huynh đệ của Lưu Vân Hội đều bị điều đi bắc cương, cùng đi với Diệp Lưu Vân. Hắc Nhãn bị điều về trong cung tiếp tục làm phó thống lĩnh thị vệ đại nội, mỗi ngày ngoại trừ lúc trực ra thì ngồi ngẩn người ở trên bậc cửa nơi ở của gã, ai gọi cũng không để ý, giống như mất hồn phách vậy.

Lưu Vân Hội Thiếu Niên Đường cũng đã không còn tồn tại, Ngu Bạch Phát cũng đi bắc cương theo Diệp Lưu Vân, trong nháy mắt cả thành Trường An đều trở nên hơi nhộn nhạo. Cũng may trên ám đạo không có Lưu Vân Hội nhưng vẫn còn có Hồng Tô Thủ, không người nào dám quá càn rỡ.

Nhưng mà điều khiến người ta lo lắng là một số huân quý những năm gần đây có lời oán thán bắt đầu ngóc đầu dậy. Nhiều năm nay bọn họ không có thực quyền ở trong quân gì, làm vài việc không quang minh thì lại bị Lưu Vân Hội chèn ép, sau khi không còn Lưu Vân Hội thì bọn họ bắt đầu dần dần sục sôi. Một số thương hành vốn do Lưu Vân Hội khống chế đã bị người khác mua, việc làm ăn ở bến thuyền cũng bắt đầu trở nên hỗn loạn.

Chuyện thế này vốn không nên phát sinh nhưng đã phát sinh.

Trời lại sắp tối, nhị hoàng tử quỳ gối ở ngoài Tứ Mao Trai nhìn sắc trời, đứng dậy, xoay người đi ra ngoài, hơi lảo đảo.

Hoàng đế nhìn con trai ở ngoài cửa sổ, trong lòng rất đau nhưng cố nhẫn nhịn.

Chuyện thứ nhất ông ta muốn nhìn, đã nhìn đúng.

Tất cả mọi người không dám nói đỡ cho Thẩm Lãnh, duy chỉ có nhị hoàng tử đến, mỗi ngày đều đến, ngoại trừ ngày đầu tiên trực tiếp tìm được hoàng đế nói chuyện ra, mỗi ngày gã đều quỳ gối ở bên ngoài, đương nhiên hoàng đế hiểu tâm tư của con trai mình. Ngày đầu tiên, cũng là lần đầu tiên trong lịch sử nhị hoàng tử cãi nhau với hoàng đế, khuôn mặt đỏ bừng lên, hoàng đế bảo gã đi, bắt đầu từ ngày đó gã quỳ ở ngoài cửa không dậy, cũng không nói chuyện nữa, gã đang dùng phương thức này nói với hoàng đế rằng... con không phục.

Trong cung Trân phi.

Hoàng đế đi vào cửa cung, ông ta không bảo Đại Phóng Chu phái người đến thông báo trước một tiếng, cho nên sau khi ông ta vào cửa, Trân phi và nhị hoàng tử đang ăn cơm đều ngẩn người. Trân phi đứng dậy nghênh đón, nhị hoàng tử buông bát đũa xuống, đi ra bên ngoài hành lễ với hoàng đế, sau đó hành lễ với Trân phi rồi xoay người bỏ đi.

Trân phi nhìn hoàng đế, hoàng đế khẽ cười khổ.

"Sao đột nhiên bệ hạ lại đến?"

Trân phi hỏi.

"Trẫm tới là muốn nói với nàng, trẫm đã định ba tháng sau đến Thái Sơn, nàng hãy chuẩn bị một chút."

"Chuẩn bị?"

Lần này Trân phi không nói gì thêm mà gật đầu: "Được."

Cho nên trong lòng hoàng đế chấn động, loáng thoáng có chút sợ hãi.

"Nàng..."

Hoàng đế ngập ngừng, Trân phi nhìn hoàng đế, giống như đang đợi ông ta nói gì đó, nhưng cuối cùng hoàng đế chỉ lắc đầu, xoay người rời đi.

Trân phi nhìn bóng lưng hoàng đế, tay khẽ run.

Gió đêm hơi lạnh, lúc ra ngoài hoàng đế ho khan mấy tiếng, bước chân nhanh hơn.

Trở lại Tứ Mao Trai, hoàng đế vào phòng ngồi xuống, cơm tối vẫn chưa ăn, bụng thấy hơi đói nhưng lại không muốn ăn uống gì. Đại Phóng Chu thấy dáng vẻ của hoàng đế không tốt lắm, vội vàng phái người đi truyền ngự y vào. Không bao lâu sau ngự y đã đến, hoàng đế tiếp tục ngồi ngẩn người ở cửa sổ, ngự y quỳ gối bắt mạch cho hoàng đế.

Đại Phóng Chu canh giữ ở cửa. Đang là mùa hè, ban đêm khó khăn lắm mới mát mẻ một chút, nhưng y lại cảm thấy lạnh, bỗng dưng lạnh.

Lúc ngự y ra ngoài đã dặn dò, chắc hẳn là bệ hạ có buồn lo chất chứa trong lòng, bảo Đại Phóng Chu trông chừng một chút, đừng để người khác chọc giận bệ hạ nữa, sau đó ngự y trở về lấy thuốc. Đại Phóng Chu nghĩ ai sẽ chọc giận bệ hạ, sợ là chỉ có bản thân bệ hạ thôi.

Thành Trường An, ngõ Liễu Điều.

Trong một viện tử đang mở cửa, nhưng có ba bốn nam nhân trẻ tuổi, cường tráng đứng ngoài cửa, đèn đuốc trong viện rất sáng, hẳn là có không ít người, nhưng tiếng nói chuyện lại rất khẽ.

"Thời cuộc sắp thay đổi rồi."

Ngồi trên chủ vị là một người thân phận tôn quý, tổ tiên người này từng là một trong các khai quốc công Đại Ninh, nhưng sau này thực lực của gia tộc dần dần sa sút, đến bây giờ trong cả gia tộc chỉ có bốn năm người làm quan, hơn nữa không ai làm đến tam phẩm. Y là Từ Thiếu Diễn, tổ tiên Từ Tích, luận quân công thì là nhân vật quan trọng chỉ sau Đường Thất Địch, sau khi lập quốc đã được phong làm Lỗ Quốc Công, sau này lại đổi phong hiệu là Đường Quốc Công. Từ Tích được ban họ Lý, nhưng chỉ một thế hệ này có. vinh hạnh đặc biệt

Từ Thiếu Diễn năm nay mới ba mươi sáu tuổi, đang ở lứa tuổi muốn làm việc và cũng có thể làm việc, khổ nỗi đương kim bệ hạ khác với tiên đế Lý Thừa Viễn. Khi Lý Thừa Viễn tại vị đã có ý trọng dụng gia tộc huân quý cũ để đối kháng với Mộc Chiêu Đồng, Từ gia cũng nổi bật trở lại trong mấy năm đó. Nhưng không được mấy năm thì tiên đế Lý Thừa Viễn băng hà, đương kim bệ hạ nhập chủ cung Vị Ương, đương kim bệ hạ ưa thích dùng người trẻ tuổi xuất thân hàn môn hơn chứ không phải là những cũ huân quý như bọn họ, cho nên vừa mới ngẩng đầu đã lại bị bệ hạ ép xuống.

"Thẩm Lãnh người này có sức ảnh hưởng lớn."

Từ Thiếu Diễn uống một ngụm trà: "Lúc trước ta đã phái người hỏi thăm một chút, đại khái cũng hỏi thăm được một vài chuyện. Ý của bệ hạ là mấy năm gần đây những người xuất thân hàn môn đó quá đắc thế, sau khi đắc thế lại không biết ẩn nhẫn cho nên khó tránh khỏi sẽ có chút ngông cuồng. Các ngươi nghĩ thử cũng hiểu, một đám xuất thân quê mùa bỗng nhiên có quyền thế, địa vị thì đương nhiên sẽ phóng túng, giống như một đám người đã quen nghèo khổ đột nhiên có chút tiền, khó tránh khỏi thói khoe khoang đi mua cái này mua cái kia."

Cả đám người bật cười, vẻ mặt đều khinh bỉ.

"Nhưng chúng ta không thể quá nóng vội, cũng không thể không gấp gáp."

Từ Thiếu Diễn cười nói: "Nếu Thẩm Lãnh thật sự ngã xuống, vậy thì không phải chuyện của một mình hắn. Thẩm Lãnh ngã xuống, những người theo phe Thẩm Lãnh đều phải gặp nạn theo. Hàn Hoán Chi và Diệp Lưu Vân đã bị bệ hạ điều đi khỏi Trường An, thật ra tín hiệu này rất rõ ràng nhưng chúng ta không thể tùy tiện... Mấy năm trước thái tử điện hạ đồng ý sẽ trọng dụng chúng ta trở lại, khổ nỗi bệ hạ không thích thái tử, hắn hứa nhiều hơn nữa cũng vô dụng, bây giờ thì khác rồi."

Từ Thiếu Diễn nói: "Thẩm Lãnh mà đổ thì sẽ có rất nhiều người đổ theo, đến lúc đó trong quân sẽ có rất nhiều vị trí trống, trong triều đình cũng sẽ có rất nhiều vị trí trống. Nếu ta nói thì ngay cả vị trí của Lại Thành cũng không quá vững chắc... Còn cả đông cương Mạnh Trường An nữa, chỉ cần Thẩm Lãnh đổ, người này tất đổ."

Một người khác nói: "Nhưng chúng ta không đoán được thánh ý."

Người đối diện gật đầu: "Tâm tư của bệ hạ thật sự không dễ đoán, lỡ như lúc này chúng ta làm gì chọc giận bệ hạ thì hoàn toàn phản tác dụng."

"Ta biết."

Từ Thiếu Diễn ép người về phía trước, giọng nói rất thấp: "Nhưng ta còn hỏi thăm được một chuyện... Bệ hạ, hình như thân thể không được tốt."

Mọi người giật mình thay đổi sắc mặt.

"Cho nên..."

Từ Thiếu Diễn hơi nhếch khóe miệng lên: "Bệ hạ đang gấp gáp trải đường cho nhị hoàng tử điện hạ, lúc này chúng ta phải thăm dò một chút."

Y tựa người về phía sau: "Nếu bệ hạ đột nhiên không còn nữa, trong quân, trong triều, chúng ta có thể lấy lại được bao nhiêu thì phải lấy lại bao nhiêu."

Bình Luận (0)
Comment