Phổ Ngao Viễn cúi đầu hỏi Lục Vương: “Thật sự cần phải động đến Đậu Hoài Nam sao? Hắn đã không có giá trị gì, giết người này ngược lại sẽ khiến cho hoàng đế chú ý.”
Lục Vương nhìn hắn ta một cái: “Ngươi quên lời ta từng nói với ngươi rồi à? Mặc kệ ta muốn làm gì ngươi cứ phục tùng là được, không cần nghi ngờ, chính ngươi đã đồng ý rồi.”
Phổ Ngao Viễn vội vàng cúi người: “Thuộc hạ biết lỗi rồi.”
“Bảo Trác Doanh đi giết Đậu Hoài Nam tất nhiên có dụng ý của ta.”
Lục Vương ngồi xuống, nhìn mấy thứ trên bàn: “Ngươi cất hết mấy thứ này đi giúp ta, đây là thư từ qua lại của ta và người của Đồng Tồn Hội trong hai năm qua, ngươi phải lấy tính mạng mình đến bảo đảm có thể bảo vệ tốt.”
Phổ Ngao Viễn khó hiểu: “Nhưng đông chủ, mấy thứ này không phải là hủy đi sẽ tốt hơn sao? Một khi rơi vào tay triều đình, đông chủ điện hạ...”
“Không thể hủy được.”
Lục Vương nói: “Những bức thư này ở trong tay ta, thi thoảng lấy ra để cho người của Đồng Tồn Hội đều nhìn thấy, bọn họ sẽ không dám hai lòng, một khi ta hủy hết đi, ngay cả thứ để áp chế bọn họ cũng không có.”
Ông ta nhìn về phía Phổ Ngao Viễn: “Nếu Phổ thúc ở đây, ta sẽ giao đồ cho Phổ thúc. Phổ thúc không ở bên cạnh mà về nam cương chăm sóc vương phi, ngươi ở lại, ta chỉ tin được ngươi.”
Phổ Ngao Viễn nói: “Đông chủ yên tâm, số thư này cho dù chết ta cũng sẽ không để bị hư hại, sẽ càng không rơi vào tay người khác.”
Lục Vương ừm một tiếng: “Nếu không có chuyện gì khác nữa, ngươi cứ ra ngoài đi dạo đi, thay ta mua mấy thứ như trang sức, ngươi biết vương phi thích kiểu mẫu gì, sau khi mua xong thì gửi người của quân dịch trạm đưa đến nam cương.”
Phổ Ngao Viễn gật đầu nói: “Thuộc hạ lập tức đi ngay.”
Lục Vương khoát tay: “Đi đi.”
Chờ sau khi Phổ Ngao Viễn đi rồi, Lục Vương thở ra một hơi thật dài, ông ta ngồi bên cửa sổ nhìn người đi qua đi lại trên đường cái bên ngoài, ánh mắt dần dần mơ hồ.
Vết thương của thê tử ông ta vẫn đang không ngừng chuyển biến xấu, bệ hạ đã tìm thuốc, người của y quán Thẩm gia cũng đang tìm thuốc nhưng dường như có một số việc thật sự đã được định sẵn. Ông ta thường xuyên không hiểu... Có người từng bị thương vô số lần cũng có thể hồi phục, thê tử của ông ta chỉ bị thương một lần đó, sao lại không cứu được chứi?
“Lạc Châu.”
Lục Vương lẩm bẩm nói: “Chờ ta báo thù giúp nàng xong, ta sẽ trở về bên cạnh nàng, hai người chúng ta sẽ ở bờ biển chờ ngày đó đến, ta không giữ được nàng, ta sẽ đi cùng nàng.”
Thành Trường An.
Hàn Hoán Chi liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh đang ăn cơm: “Ngươi không tự nghĩ xem phải thế nào à? Phải làm sao?”
Thẩm Lãnh nói: “Quả thật cách trộn món này không đúng, bỏ nhiều giấm, nhiều dầu vừng cho nên ăn hơi chua và ngấy.”
Hàn Hoán Chi: “...”
Thẩm Lãnh ngẩng đầu nhìn ông ta một cái: “Không phải là ta không nghĩ, bây giờ chỉ có thể nghĩ được là... ta cứ ở chỗ ông, để ta vào phòng giam ta sẽ chết cho ông xem.”
Hàn Hoán Chi: “...”
Ông ta đi đến ngồi xuống đối diện với Thẩm Lãnh: “Ngươi đã nghĩ hai ba ngày rồi, chỉ nghĩ được ở lì trong thư phòng của ta không đi? Những người đó ấn ngươi xuống hố, chẳng lẽ cứ nhẫn nhịn như vậy?”
Thẩm Lãnh để đũa xuống: “Xin ông một người.”
“Ai?”
“Dư Mãn Lâu.”
“Hắn?”
Hàn Hoán Chi hơi khó hiểu: “Ngươi tìm hắn làm gì?”
Thẩm Lãnh ăn nốt miếng cơm cuối cùng, vẫn dọn sạch bát đĩa như trước, trong bát cơm không còn sót lại một hột cơm, người ở trong quân đội gần như đều là vậy, sau khi ăn xong bát cơm sạch sẽ giống như chưa từng đựng cơm vậy.
“Ông cứ đưa người cho ta, thuận tiện...”
Thẩm Lãnh chỉ ra bên ngoài: “Chọn bừa một gian hình phòng, nhốt ta vào đó.”
Nửa canh giờ sau, Hàn Hoán Chi dẫn Dư Mãn Lâu đi đến cửa hình phòng. Hàn Hoán Chi nhìn Dư Mãn Lâu nói: “Người này là phủ Đình Úy chúng ta vừa mới bắt vào, phân lượng rất nặng, bởi vì liên lụy vào vụ án của Đồng Tồn Hội, mà ngươi lại là người của Đồng Tồn Hội, bây giờ ta cho ngươi cơ hội lập công chuộc tội, ngươi hỏi rõ ràng vụ án của người này, ta sẽ xin bệ hạ giảm hình phạt cho ngươi.”
Dư Mãn Lâu thở dài: “Ta có thể không làm không?”
“Không làm thì dọn ra khỏi gian phòng đơn, ta sẽ lại treo ngươi trên tường.”
Dư Mãn Lâu liếc mắt nhìn Hàn Hoán Chi một cái: “Vậy ta có thể dụng hình không?”
Hàn Hoán Chi suy nghĩ, trả lời: “Ngươi... thử xem.”
Dư Mãn Lâu cười cười: “Chỉ cần Hàn đại nhân gật đầu là được, đừng nói này người trong hình phòng còn đang bị treo trên tường, cho dù là thả tay thả chân ra, trên đời này có mấy người mà ta không đánh được?”
Gã ta đẩy cửa ra: “Hãy chờ tin của ta.”
Nói xong thì đẩy cửa đi vào.
Hàn Hoán Chi thở dài, xoay người đưa lưng về phía cửa phòng.
Dư Mãn Lâu đi vào phòng rồi đóng cửa lại, cười nói: “Tuy rằng ta cũng là tù nhân, nhưng dù gì ta cũng có đặc quyền lớn hơn một chút. Hôm nay ngươi rơi vào tay ta... nói như thế nào nhỉ, khoảng thời gian này ta cũng rất nhàm chán, và còn rất buồn bực, rất khó chịu, nếu lát nữa...”
Sau khi nói xong câu này gã ta quay đầu lại thì nhìn thấy trên tường gian hình phòng này không có ai. Điều này không phù hợp với quy định của phủ Đình Úy, không phải người ở trong hình phòng đều bị treo trên tường sao?
Sau đó gã ta liền nhìn thấy một người ngồi bên cạnh bàn, trên người sạch sẽ, bưng chén trà ngồi ở đó uống trà. Nhìn thấy gã ta quay đầu lại, người nọ giơ tay chỉ lên tường, Dư Mãn Lâu lập tức đi qua, tự đứng dựa lưng vào tường, còn đứng rất thẳng nữa.
“Thú vị không?”
Gã ta hỏi.
Thẩm Lãnh nhìn dây xích trên tường, Dư Mãn Lâu nhíu mày: “Đừng quá đáng.”
Thẩm Lãnh cười cười nhưng Dư Mãn Lâu thì không cười nổi.
“Lúc nãy ta nghe thấy ngươi và Hàn Hoán Chi nói chuyện ở bên ngoài, ngươi nói...”
“Không, ngươi không nghe thấy.”
Thẩm Lãnh: “...”
Dư Mãn Lâu nói: “Đừng vòng vo nữa, ngươi lại có gì muốn biết thì cứ hỏi thẳng, đừng phiền toái như vậy được không?”
Thẩm Lãnh: “Vậy thì được, chúng ta thẳng thắn một chút, ngươi qua đây ngồi rồi nói.”
Dư Mãn Lâu do dự một chút, lắc đầu: “Ta cách xa ngươi một chút.”
Thẩm Lãnh nói: “Thực sự không dám giấu giếng, hiện tại hai người chúng ta đều là tù nhân.”
Dư Mãn Lâu: “Ha ha ha ha ha...”
Thẩm Lãnh: “Cẩn thận chút.”
Dư Mãn Lâu nói: “Ồ... Ta nhịn một chút, sao quốc công cũng vào đây vậy?”
Thẩm Lãnh nói: “Ta kể cho ngươi một chuyện...”
Hắn kể lại từ đầu tới cuối chuyện mình bị hãm hại, kể cũng không nhanh, vừa uống trà vừa kể, giống như hời hợt nhưng kể rất cẩn thận. Dư Mãn Lâu nghiêm túc nghe, sau khi nghe xong lại thở dài một hơi: “Ồ... cái bẫy này rất lớn.”
Thẩm Lãnh nói: “Cho nên ta tới tìm ngươi.”
Dư Mãn Lâu nói: “Ngươi tìm ta... cái bẫy này là sau khi ta vào đây rất lâu bọn họ mới cài cho ngươi, ta hoàn toàn không biết chuyện. Hơn nữa ta cũng không thân quen với người của Diêu gia, Dư gia chúng ta cũng không có bao nhiêu người ở trong thành Trường An, nếu không phải lần này có việc thì ta cũng sẽ không đến Trường An, ta có thể giúp gì cho ngươi.”
Thẩm Lãnh nói: “Với sự hiểu biết của ngươi về Đồng Tồn Hội, cái bẫy này sắp đặt tốt như vậy, ngươi đoán xem là ai làm?”
“Không phải đông chủ thì là Diêu Mỹ Luân.”
Dư Mãn Lâu trả lời rất nhanh: “Đông chủ có thủ đoạn này, có tâm tư này, Diêu Mỹ Luân cũng có. Nếu phán đoán từ những gì quốc công nói, người vào ván cờ là người của Diêu gia, ta lại tin đây là Diêu Mỹ Luân sắp đặt hơn.”
Thẩm Lãnh hỏi: “Diêu Mỹ Luân kéo cả nhà ả ta vào để hại ta sao?”
“Cái nhà đó không có ý nghĩa gì với ả ta cả. Quốc công biết đấy, trước đây khi nhà ả ta bị tịch thu, người của Diêu gia không đưa tay ra.”
Thẩm Lãnh gật đầu: “Cho nên đây vừa là cái bẫy Diêu Mỹ Luân muốn hại ta, cũng là cái bẫy để Diêu Mỹ Luân trút oán hận. Ả ta vẫn còn tức, năm đó sau khi phụ thân ả ta là Diêu Triều Nguyên gặp chuyện không may, Từ Thiếu Diễn vào cung cầu xin. Ý của bệ hạ là sẽ không truy cứu trẻ con cho nên dù Diêu gia giữ lại hết những đứa trẻ này thì bệ hạ cũng sẽ không hỏi đến, nhưng bởi vì Diêu gia sợ nên không giữ lại một người nào, nếu Diêu Mỹ Luân không bị đưa đi, ả ta sẽ là một cô nhi không nơi nương tựa. Khi vụ án xảy ra ả ta đã mười mấy tuổi, đã biết thù hận rồi.”
Dư Mãn Lâu nói: “Chuyện ta biết được đại khái là như vậy, đông chủ chưa từng lộ diện, chuyện gì cũng đều dặn dò Diêu Mỹ Luân nói với chúng ta, nếu ngươi có thể bắt được Diêu Mỹ Luân, vụ án này tự khắc sẽ được phá.”
Thẩm Lãnh nói: “Ta muốn hỏi ngươi, có thể tìm được Diêu Mỹ Luân ở đâu?”
“Không biết.”
Dư Mãn Lâu lắc đầu: “Ta thật sự không biết.”
Thẩm Lãnh nói: “Với sự hiểu biết của ngươi, ngươi phỏng đoán thử xem.”
Dư Mãn Lâu cẩn thận suy nghĩ: “Nếu ả ta không ở Lâm Diệu Trai, có khả năng là đi Kinh Kỳ đạo tìm đại hoàng tử.”
Thẩm Lãnh thở hắt ra một hơi, đại khái hắn cũng đã nghĩ như vậy. Thật ra mục tiêu của Đồng Tồn Hội rất rõ ràng, chỉ có thể là phò tá Lý Trường Trạch, đây là con đường duy nhất nếu bọn họ muốn đoạt quyền, không có lựa chọn nào khác, nhưng mặc dù biết những điều này thì bệ hạ cũng không định động đến Lý Trường Trạch, Hàn Hoán Chi cũng không tiện xuống tay.
“Như vậy đi.”
Thẩm Lãnh nhìn Dư Mãn Lâu nghiêm túc nói: “Ta đưa ngươi ra ngoài giúp ta điều tra rõ ràng vụ án, coi như ngươi có biểu hiện lập công trọng đại. Ta thấy võ công của ngươi không tệ, ta sẽ cầu xin bệ hạ, đưa ngươi đi thủy sư lấy công chuộc tội.”
Dư Mãn Lâu: “Nói đùa à... Ta là tù nhân, quốc công cũng là tù nhân, tra án cũng không thể là quốc công ra ngoài tra, nếu phủ Đình Úy dễ ra ngoài như vậy...”
Gã tacòn chưa nói xong thì Thẩm Lãnh đã đứng dậy, mở cửa nói với Hàn Hoán Chi ở bên ngoài: “Vào trong nói chuyện.”
Hàn Hoán Chi vẫn luôn ở cửa, thật ra là không có rời đi, Thẩm Lãnh hỏi gì Dư Mãn Lâu nói ông ta cũng đều nghe thấy, cho nên sau khi vào trong ông ta liền thở dài một tiếng: “Đừng quá đáng quá.”
Thẩm Lãnh: “Ta phải ra ngoài tra án.”
“Ngươi vẫn là tội phạm đấy.”
“Ta còn phải mang hắn theo.”
“Hai người các ngươi đều là tù nhân.”
“Mỗi buổi tối hai chúng ta đều sẽ trở lại báo cáo, chắc chắn ngủ ở đây.”
“...”
Dư Mãn Lâu nghe cuộc đối thoại này, nhìn Thẩm Lãnh rồi nhìn Hàn Hoán Chi, trong mắt tràn ngập vẻ khó tin. Trước đó, trong mắt gã ta Hàn Hoán Chi chính là một người vô tình lãnh khốc, ông ta sẽ không làm chuyện gì phá hỏng quy định, có nề có nếp, tuyệt đối sẽ không mắc lỗi, nhưng hiện tại gã ta trơ mắt nhìn Thẩm Lãnh đang nói đến chuyện phá hỏng quy định với Hàn Hoán Chi.
Hàn Hoán Chi nhìn Thẩm Lãnh: “Ngươi định đi gặp Diêu Mỹ Luân?”
“Ít nhất là tìm được ả ta, tìm được ả thì vụ án cũng sẽ được phá.”
“Không dễ tìm được như vậy đâu, ả ta đã không còn ở Kinh Kỳ đạo nữa, hơn nữa ngươi không thể đi tìm ả ta, ta cũng sẽ không nói cho ngươi biết ả ta ở đâu.”
Hàn Hoán Chi nói: “Huống hồ còn chưa tới lúc động Diêu Mỹ Luân này. Một khi bắt Diêu Mỹ Luân, tất cả các gia tộc của Đồng Tồn Hội đều sẽ thành chim sợ cành cong, bởi vì Diêu Mỹ Luân biết tất cả mọi điều về bọn họ. Nếu như muốn đánh Đồng Tồn Hội như vậy thì bệ hạ đã làm từ lâu rồi, hà tất phải chờ tới bây giờ? Bệ hạ muốn là cắt từng dao từng dao, không phải một đao chặt đứt đầu.”
“Bệ hạ không động đến Đồng Tồn Hội, không chỉ là như vậy chứ.”
Thẩm Lãnh đột nhiên chợt nghĩ đến gì đó, nhưng không tiện nói thẳng ra ở trước mặt Dư Mãn Lâu.
Bệ hạ muốn động đến Đồng Tồn Hội từng chút một, không chỉ là vì an ổn, còn là vì muốn giữ lại một phần trong số những người này cho nhị hoàng tử Lý Trường Diệp, tương lai thái tử đăng cơ, lấy chứng cứ xác thực đánh một vài gia tộc, xao sơn chấn hổ.
Hàn Hoán Chi gật đầu: “Ngươi biết là được.”
Thẩm Lãnh: “Ta cũng vừa mới biết đến, nói chính sự đi, khi nào hai chúng ta có thể đi?”
Hàn Hoán Chi xoay người: “Ta không đồng ý đề nghị vừa rồi của ngươi, ban ngày ra ngoài tra án buổi tối trở lại ngủ, các ngươi quá xem thường quy định của phủ Đình Úy, nếu ta đồng ý chuyện thế này thì làm sao ta tiếp tục làm đô đình úy của phủ Đình Úy được?”
Ông ta đi ra ngoài: “Buổi tối ra ngoài tra, ban ngày trở lại ngủ.”