Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1370 - Chương 1370: Vấn Đề Không Nên Xuất Hiện

Chương 1370: Vấn đề không nên xuất hiện Chương 1370: Vấn đề không nên xuất hiện

Thành Hồ Châu, đạo phủ Hồ Kiến đạo.

Hồ Châu không chỉ là trung tâm kinh tế mậu dịch lớn nhất, thành thị lớn nhất của cả Hồ Kiến đạo, còn có địa vị hết sức quan trọng ở cả vùng nam cương Đại Ninh. Trước đây việc kinh doanh hải vận của Đại Ninh khá yếu mỏng, và đều tập trung chủ yếu ở vùng đông cương, sau khi Lâm Việt quốc bị giết, Đại Ninh khai thông hải vực nam cương, nhất là sau khi Cầu Lập và Điệu quốc bị diệt, khắp vùng hải vực thậm chí biến thành biển riêng của Đại Ninh, sự phát triển như vũ bão của việc kinh doanh hải vận cũng là điều tất nhiên.

Đội thuyền từ bên Cầu Lập và Nhật Lang cũ đến đều sẽ lựa chọn cập bờ ở Hồ Kiến đạo, bởi vì Đại Vận Hà nam bắc nối thẳng đến thành Hồ Châu, sau khi nghỉ ngơi chỉnh đốn ở đây, có thể đi theo Đại Vận Hà thẳng lên hướng bắc, vô cùng thuận tiện.

Năm đó khi Sở quốc xây dựng Đại Vận Hà nam bắc chắc hẳn là cũng không nghĩ đến có một ngày sẽ khiến thành Hồ Châu phồn hoa như vậy. Nghe đồn khi đó xây dựng Đại Vận Hà chỉ là để thuận tiện cho Sở hoàng nam du.

Người buôn bán ở các nơi trong Đại Ninh, thậm chí cả người buôn bán của rất nhiều tiểu quốc bên ngoài Đại Ninh đều tập hợp ở thành Hồ Châu, sự phồn hoa của nơi này làm cho người ta đã thấy là sẽ khó quên.

Trong thời gian ngắn số tiền thuế thu được của Hồ Kiến đạo đã nhiều hơn mười năm trước gấp bội, vậy nhưng một trận lũ lụt xảy ra vào hơn một năm trước đã cuốn bay sự phồn hoa này, dịch bệnh đến ngay sau đó lại khiến cho cả Hồ Kiến đạo đều bị nỗi sợ hãi bao trùm, lòng người bàng hoàng.

Thương đội không dám đến thành Hồ Châu nữa, thà đi đường vòng xa hơn một chút đến thành Quảng Khẩu bên Tức Đông đạo, tuy rằng xa hơn một chút, tiêu hao lớn hơn nhưng bên đó không có dịch bệnh.

Đã hơn một năm nay, đạo phủ Hồ Kiến đạo Trịnh Trực Chu dường như già hơn trước mười mấy tuổi, người mới năm mươi tuổi đã có tóc muối tiêu.

Ông ta xuất thân từ thư viện Nhạn Tháp, là cùng thế hệ đồng môn với Lại Thành, trước đây hai người đều là đệ tử rất được lão viện trưởng yêu thích. Thực tế cũng đã chứng minh con mắt của lão viện trưởng tốt cỡ nào, những đệ tử mà lúc trước lão cho rằng tương lai sẽ có nhiều đất dụng võ, hiện tại đều đã làm người lãnh đạo.

Lại Thành đã là đại học sĩ thủ phụ Nội các, điều này tất nhiên không cần phải nói. Ngoại trừ Trịnh Trực Chu là đạo phủ Hồ Kiến đạo ra, còn có Dương Hữu Vi tình như tay chân, có quan hệ tốt nhất với Trịnh Trực Chu lúc ấy, hiện giờ cũng đã là đạo phủ Quân Bình đạo, sư đệ Đậu Đạo của Lại Thành hiện giờ là đạo phủ Liên Sơn đạo.

Trịnh Trực Chu hơn bốn mươi tuổi đã trở thành đạo phủ, vừa bắt kịp thời điểm tốt nhất, sự phát triển thương nghiệp chóng mặt của Hồ Kiến đạo làm cho thành tích chính trị của ông ta trở nên cực kỳ đẹp, nếu không phải vì việc lũ lụt dịch bệnh này, có thể không bao lâu nữa là ông ta có thể được điều vào Nội các. Nếu ông ta không muốn trở về Trường An, ông ta sẽ ngồi rất vững vàng trên cái ghế đạo phủ Hồ Kiến đạo này.

Hồ Kiến đạo ở cực nam của quốc thổ Đại Ninh trước đây, địa vực rộng rãi, đường thuỷ phát đạt, làm đạo phủ ở đây chính là phong cương đại lại chân chính.

Nhưng cũng bởi vì nguyên nhân địa thế, Đại Vận Hà sụt lở đê là ở trong Tức Đông đạo, nhưng mà bên Hồ Kiến đạo này địa thế thấp hơn, kết quả là phần lớn khu vực gặp thiên tai đều ở Hồ Kiến đạo.

Trịnh Trực Chu người này làm việc rất quyết đoán, có trách nhiệm. Vào lúc này ông ta không có oán giận gì, cũng không phải chỉ lo giải thích với triều đình chuyện sụt lở đê không liên quan đến Hồ Kiến đạo, mà ngay lập tức hạ lệnh cho toàn bộ sương binh của đạo lập tức tập kết cứu nạn, và còn cầu viện đại tướng quân nam cương Lang Viên Diệp Cảnh Thiên.

Sau khi nhận được thỉnh cầu không đến hai mươi ngày, mấy vạn quân Lang Viên đã vào cảnh nội Hồ Kiến đạo, thêm mười mấy ngày nữa, với điều lệnh của Diệp Cảnh Thiên, các vệ chiến binh từ các nơi như Đông Thục đạo Tây Thục đạo cũng đã đến.

Nhưng thiên tai quá nặng, việc cứu viện không được thuận lợi.

Hồ Kiến đạo quá nhiều sông, nước lũ tràn vào một con sông liền dẫn đến con sông thứ hai tràn đê, sau đó là thêm nhiều con sông bị tràn đê.

Thành Hồ Châu, nha môn đạo phủ.

Trịnh Trực Chu đi tới đi lui ở trong phòng, mười mấy quan viên Hồ Kiến đạo đứng ở hai bên, ai nấy đều rất căng thẳng, cũng rất lo lắng, đã hơn một năm nay, đối với Hồ Kiến đạo mà nói thật sự là thời buổi rối loạn.

“Lương thực vận chuyển bằng đường bộ, bạc vận chuyển bằng đường thuỷ.”

Trịnh Trực Chu xoay người nhìn về phía thiên bạn Ngôn Kiến Hải của phân nha phủ Đình Úy đứng ở cách đó không xa: “Cùng một lô vật tư cứu trợ đều bị người khác động tay chân, mà hai lô vật tư này đều chuyển giao ở cùng một nơi... Ta không muốn nghi ngờ phiếu hào Thiên Cơ, nhưng mà bây giờ hình như chứng cớ đã chỉ qua đó rồi, ngươi là thiên bạn của phủ Đình Úy, vẫn phải báo cáo đúng tình hình vụ án.”

“Ti chức, hiểu.”

Ngôn Kiến Hải vẻ mặt khó xử đến cực hạn, nhưng gã ta biết đạo phủ đại nhân nói đúng, vật tư vận chuyển bằng đường bộ và bạc vận chuyển bằng đường thuỷ có một nơi gặp nhau, đó chính là quận Trọng An, Giang Nam đạo.

Phiếu hào Thiên Cơ đã xây dựng một kho hàng vận chuyển và chuyển giao hàng hóa cực lớn ở quận Trọng An Giang Nam đạo. Toàn bộ số lương thực này được thu gom từ các quận các huyện Giang Nam đạo tập kết đến quận Trọng An, sau đó để đội xe chở lương thực về.

Mà sau đó không lâu, số tiền cứu trợ của triều đình phát cho Giang Nam cũng từng tạm dừng lại ở quận Trọng An, đội thuyền bổ sung vật tư ở quận Trọng An dưới sự trợ giúp của phiếu hào Thiên Cơ.

“Đại nhân.”

Ngôn Kiến Hải do dự một chút rồi vẫn không nhịn được mà nói: “Đại nhân, chúng ta đều biết phiếu hào Thiên Cơ không thể nào có vấn đề, nếu có vấn đề thì không phải là bây giờ mới xảy ra vấn đề, trong chuyện này hiển nhiên có chút gì đó cổ quái.”

Gã ta ngẩng đầu lên nghiêm túc nói: “Nói ngay người lĩnh đội của đội xe vận chuyển đường bộ Viên Hàm An, hắn từng là đội chính thám báo của biên quân bắc cương, năm đó là thủ hạ đắc lực của đại tướng quân Mạnh Trường An. Trước đây khi đại tướng quân lẻn vào Hắc Vũ vẽ bản đồ thì hắn cũng đi theo, lập chiến công hiển hách, bởi vì bị trọng thương mà cánh tay phải gần như tàn phế nên mới từ bắc cương trở về. Bảo ta nghi ngờ một người như vậy, trong lòng ta cảm thấy áy náy.”

“Hơn một năm nay, Viên Hàm An dẫn dắt đội xe bôn ba hơn vạn dặm, gần đây đại nhân ngài có gặp hắn không? Người ta đã sắp gầy trơ xương rồi. Bọn họ chưa từng lấy một đồng tiền thù lao nào của Hồ Kiến đạo chúng ta, để đi cho kịp thời gian mà hắn và người của hắn gần như mỗi ngày chỉ ăn một bữa cơm.”

Ngôn Kiến Hải đỏ mắt: “Đại nhân ngài biết các bách tính đang nói gì không?”

Gã ta thò tay chỉ phía sau: “Bắt đầu từ sáng sớm hôm nay, bên ngoài phân nha phủ Đình Úy đã bị bách tính chặn cửa, các bách tính chỉ vào mặt chúng ta, chửi chúng ta là không có nhân tính, chửi chúng ta làm mất mặt Hồ Kiến đạo.”

Trịnh Trực Chu thở dài một hơi: “Ta biết, ta đều biết.”

Ngôn Kiến Hải tiếp tục nói: “Từ hôm qua tin tức truyền đi là ti chức đã bắt đầu lo lắng, các bách tính biết lương thực biến thành cát đá sẽ gây ra nhiễu loạn, cho nên ti chức cố hết sức điều thêm nhân thủ đến bên kho lương chống đỡ, nhưng không ai gây rối cả đại nhân. Các bách tính của chúng ta xếp hàng để đưa thức ăn cho người của đội xe phiếu hào Thiên Cơ, vì an toàn nên người của ta đã chặn ở ngoài cửa, lúc trở lại ai cũng nhem nhuốc, bị các bách tính ném bùn, ném lá rau thối.”

Một hán tử cứng rắn từ chiến binh chuyển đến phủ Đình Úy từng chiến đấu trong núi thây biển máu như Ngôn Kiến Hải mà lúc này đã khóc đỏ cả mắt.

“Đại nhân ngài biết không, người của ta bị đánh bị mắng nhưng không ai có một câu oán hận nào. Hôm qua từ kho lương trở lại có bách bạn bị một lão nhân đánh vỡ mũi, trên mặt dính đầy máu nhưng lúc trở lại còn cười nói với ta, thiên bạn đại nhân, thật ra ta rất vui, ta chỉ sợ các hương thân của Hồ Kiến đạo chúng ta không hiểu người của đội xe lại gây ra chuyện gì đó, bọn họ không hiểu chúng ta còn được, nhưng nếu không hiểu những ân nhân cứu mạng đó thì trong lòng chúng ta khó chịu.”

Ngôn Kiến Hải hít sâu rồi lại hít sâu, giơ tay lên lau nước mắt: “Nhưng đại nhân yên tâm, ti chức là thiên bạn của phân nha phủ Đình Úy Hồ Kiến đạo, tra án là bổn phận của ti chức, ti chức sẽ không điều tra thiên vị.”

Trịnh Trực Chu đi đến trước người Ngôn Kiến Hải, giơ tay lên vỗ vai gã ta: “Ta biết hiện tại áp lực đều dồn về phía ngươi, các bách tính cảm thấy các ngươi là một đám người không có nhân tính, là một đám người vô ơn...”

Tay của Trịnh Trực Chu hơi i phát lực: “Ta đã mau chóng phái người đi thỉnh cầu đại tướng quân Lang Viên mang binh lại đây, đến lúc đó áp lực của các ngươi sẽ giảm đi một chút.”

Ngôn Kiến Hải cúi người: “Ti chức là thiên bạn phủ Đình Úy không nên nói những lời này, nhưng quả thật nén nhịn quá khó khăn chịu, ti chức nói ra trong lòng dễ chịu hơn một chút. Ti chức... ti chức cáo lui, còn phải đến kho lương tra hỏi cẩn thận.”

“Ngươi đi đi.”

Trịnh Trực Chu thở dài một tiếng.

Sau khi Ngôn Kiến Hải đi rồi, Trịnh Trực Chu trở lại chủ vị chậm rãi ngồi xuống: “Bắt đầu từ lúc lũ lụt đến bây giờ, vật tư do phiếu hào Thiên Cơ vận chuyển đến đã chiếm hơn một phần tư tổng số lượng vật tư triều đình phát xuống và gom góp từ các nơi, số bạc của phiếu hào Thiên Cơ trực tiếp quyên góp từ các phân hiệu đã lên đến mấy trăm vạn lượng, cho nên ta không thể tin phiếu hào Thiên Cơ sẽ có ý định gì với vật tư cứu trợ. Không ai muốn tin chuyện này là phiếu hào Thiên Cơ làm.”

Ông ta dừng lại một chút rồi nói: “Sau khi trở về, các ngươi phải trấn an bách tính cho tốt, cố gắng đừng khiến sự việc căng thẳng hơn.”

Mọi người cúi người: “Vâng.”

Trịnh Trực Chu ngồi ở đó hơi ngẩn người. Đêm qua ông ta đã viết xong tấu chương, sáng sớm phái người mang đến Trường An gấp, nhưng ông ta viết bản tấu chương này rất vất vả. Ông ta là đạo phủ, ông ta nhất định phải viết một cách công chính khách quan, có điều ông ta biết công chính khách quan như vậy có thể bị người khác níu lấy không buông. Một phong cương đại lại viết tấu chương nói chuyện thay cho một phiếu hào, sẽ có người nói có phải là ông ta đã nhận lợi lộc của phiếu hào không.

“Các vị... làm việc cho tốt, chỉ mong không thẹn với lương tâm.”

Trịnh Trực Chu khoát tay: “Tất cả đi làm việc của mình đi, mau chóng phân phát số lương thực hiện có trong kho lương, nạn dân không có lương thực càng khó chịu hơn...”

Cùng lúc đó, kho lương.

Đại chưởng quầy phiếu hào Thiên Cơ ở Hồ Kiến đạo, Phương Sĩ Thủy đưa cho Viên Hàm An một bình nước, im lặng một lát rồi nói: “Bản thân ngươi có từng nghĩ là có thể xảy ra vấn đề ở khâu nào không?”

“Chỉ có thể là quận Trọng An.”

Viên Hàm An nói: “Tất cả lương thực đều là gom góp từ các quận các huyện Giang Nam đạo, có một phần ba trong số mười vạn cân lương thực này là phiếu hào chúng ta mua, tập kết ở kho hàng quận Trọng An chờ ta dẫn người chở đi. Sau khi chúng ta đến nơi thì chất lên xe luôn, trên đường không thể nào sẽ có người lén tráo đổi nhiều như vậy được, căn bản là không có cơ hội, cũng không có khả năng.”

Phương Sĩ Thủy gật đầu: “Số bạc chở bằng đường thuỷ đã đi qua quận Trọng An, và còn nghỉ ngơi bổ sung ở bến thuyền của phiếu hào chúng ta, cho nên...”

Ánh mắt của Viên Hàm An trở nên nghiêm túc: “Cho nên, bên quận Trọng An có vấn đề lớn.”

“Đại chưởng quầy của quận Trọng An là ai?”

Phương Sĩ Thủy nhíu mày: “Theo lý mà nói là không nên, nơi quan trọng như vậy, người mà đông chủ dùng hẳn là người thân tín mới đúng.”

“Đại chưởng quầy bến thuyền và khố phòng ở quận Trọng An là Trần Tam Dương.”

Viên Hàm An nói: “Người này rất tháo vát, làm việc cũng rất ổn thỏa, tuy ta chỉ từng gặp một lần, nhưng khiến người ta có cảm giác cũng không tệ, hơn nữa ta nghe nói...”

Viên Hàm An nhìn về phía Phương Sĩ Thủy: “Khi ta dẫn đội xe đến quận Trọng An vận lương đã nghe nói, vị đại chưởng quầy Trần Tam Dương này ở cùng thôn với An Quốc Công, là người trấn Ngư Lân, quận An Dương, Giang Nam đạo.”

Phương Sĩ Thủy nhíu mày: “Nếu đã là đồng hương của quốc công gia, sao lại xảy ra vấn đề ở quận Trọng An?”

Ông ta hỏi Viên Hàm An: “Nếu lương thực và bạc đều là bị đổi ở quận Trọng An, ngươi nhớ lại địa hình kho hàng của chúng ta ở quận Trọng An hoá xem, đồ sẽ bị chuyển đến chỗ nào?”

Viên Hàm An nhíu mày trầm tư, một lát sau hắn ta dùng hòn đá nhỏ vẽ một sơ đồ phác thảo trên mặt đất.

“Đây là bến thuyền, phía sau bến thuyền hai dặm chính là kho hàng, kho hàng dựa lưng vào núi Đại Khai.”

Bình Luận (0)
Comment