Ba ngày sau, thành Trường An.
Sau khi xem xong tấu chương của phủ Đình Úy đưa lên hoàng đế im lặng rất lâu, Hàn Hoán Chi đứng ở bên cạnh vẫn luôn cúi đầu, ông ta biết đệ trình bản tấu chương này cho bệ hạ sẽ có hậu quả như vậy, cho nên lúc viết bản tấu chương này mỗi một từ đều là suy đi nghĩ lại, nhưng cho dù như vậy thì Hàn Hoán Chi vẫn cảm nhận được hơi thở của bệ hạ cũng bắt đầu trở nên hơi nặng nề.
Suốt mấy năm liên tục, võ khố của Giáp Tử Doanh không ngừng bị ăn trộm, số lượng vật phẩm bị mất nhiều đến nỗi nghe rợn cả người.
“Hàn Hoán Chi.”
Nghe thấy hoàng đế gọi mình, Hàn Hoán Chi không tự chủ được thầm run lên một cái.
“Mật lệnh cho phân nha phủ Đình Úy ở các đạo, trong Đại Ninh, bao gồm các đạo hải ngoại, thiên bạn phân nha của tất cả các nha môn đạo phủ dẫn đội kiểm tra đột xuất võ khố của các vệ chiến binh. Khanh tính toán một chút, cần khoảng bao lâu thì có thể truyền tin tức đến đạo phủ các đạo Đại Ninh.”
“Bệ hạ.”
Hàn Hoán Chi thở phào nhẹ nhõm, bệ hạ vẫn tín nhiệm phủ Đình Úy.
“Các đạo hải ngoại nhanh nhất cũng phải nửa năm, An Lang đô hộ phủ ở xa nhất, có thể phải đi gần một năm mới đến nơi, ba mươi tư đạo trong nước, chậm nhất thì nửa năm có thể đến nơi.”
“Căn dặn xuống dưới, điều tra triệt để, trẫm muốn biết có phải chiến binh Đại Ninh hùng mạnh đã bắt đầu thối nát rồi hay không.”
Hàn Hoán Chi thật cẩn thận liếc mắt nhìn hoàng đế một cái, trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm, nhìn bệ hạ có vẻ không đến nỗi nổi giận.
“Khanh đích thân đi Kinh Kỳ đạo đi, mang theo hắc kỵ.”
Hoàng đế ngồi ở phía sau bàn sách, vừa khéo ánh mặt trời bị khung cửa sổ ngăn cản, người ông ta còn ở trong ánh mặt trời nhưng khuôn mặt lại ở trong bóng tối, cho nên có vẻ càng âm trầm hơn.
“Điều tra chi tiết, rốt cuộc Tiết Thành đã chết hay chưa.”
“Vâng!” Hàn Hoán Chi cúi đầu, do dự một chút rồi lại nói: “Bệ hạ, thần cảm thấy nếu thanh tra quy mô lớn như thế, liệu có khiến cho chiến binh của các vệ khủng hoảng hay không.”
“Nên sợ một chút.”
Hoàng đế chậm rãi nhắm mắt lại: “Trẫm sẽ mật lệnh cho thông văn hạp ở các vệ chiến binh cũng âm thầm điều tra một chút. Khanh cẩn thận dặn dò xuống, nếu người của phân nha phủ Đình Úy ở các nơi xuất hiện chuyện trái pháp luật, ví dụ như mượn cơ hội thanh tra võ khố các vệ chiến binh để tác oai tác quái, nếu trẫm biết sẽ không dễ dàng tha thứ.”
“Thần hiểu rồi.”
Hàn Hoán Chi biết nỗi lo lắng của bệ hạ, phủ Đình Úy đến các vệ chiến binh thanh tra, thái độ thể hiện ra ngoài như thế nào là rất quan trọng, quá cứng rắn ương ngạnh sẽ khiến cho các vệ chiến binh bất mãn, nếu quá mềm yếu thì sẽ khiến các vệ chiến binh không xem ra gì, thái độ này cần ông ta khống chế, rất khó.
“Đi đi.” Hoàng đế khoát tay: “Năm nay liên tiếp xảy ra hai vụ án lớn, một vụ án lương thực và bạc cứu trợ bị mất, một vụ án võ khố bị mất trộm, trẫm muốn xem thử đến cuối cùng có thể lôi ra được bao nhiêu sâu mọt. Trẫm sẽ cho Hộ bộ và Binh bộ phái quan viên Trường An cùng người của khanh phái ra ngoài hiệp đồng điều tra. Trong thời gian thanh tra võ khố, người của ba ti phủ Đình Úy, Hộ bộ, Binh bộ nhất định phải đồng thời có mặt, bản ghi chép thanh tra nhất định phải do quan viên của cả ba ti ký tên.”
Ông ta nhìn về phía Lại Thành: “Hai ngày này Nội các hãy xử lý việc này là chính đi.”
Lại Thành vội vàng cúi đầu nói: “Sau khi trở về thần sẽ lập tức triệu tập người thương nghị, sau đó mau chóng phân phái đến các bộ nha điều động nhân thủ.”
“Ừm.” Hoàng đế gật đầu: “Khanh cũng đi làm việc đi.”
“Vâng.”
Hai người cúi đầu vái lạy, sau đó khom người rời khỏi Tứ Mao Trai.
Hoàng đế chậm rãi thở ra một hơi, lông mày hơi nhíu lại.
“Trẫm muốn xem thử, rốt cuộc ngươi hại Đại Ninh của trẫm thành như thế nào.”
Câu nói này là nói cho tiền hoàng hậu đã qua đời.
Rất lâu sau, hoàng đế ngồi thẳng người lên, sau đó hỏi một câu: “Gần đây Trường Trạch như thế nào?”
Phía sau tấm bình phong trong Tứ Mao Trai có người bước ra, cúi người nói: “Bẩm bệ hạ, chắc hẳn là Lý Trường Trạch đã đến nam cương rồi.”
“Ừm.” Hoàng đế gật đầu: “Cho người theo dõi nhiều thêm.”
“Vâng.”
Người ở trong bóng tối lui về, im hơi lặng tiếng, giống như quỷ mị.
Hồ Kiến đạo.
Cửa thôn ven đường, tiền thái tử Lý Trường Trạch và một dân phu hợp sức chuyển từng bao từng bao lương thực trên xe xuống, mệt đến nỗi đầu mướt mồ hôi. Gã ta giơ tay lên dùng ống tay áo lau mồ hôi, người bên cạnh vội vàng đưa bình nước đến. Tuy rằng gã ta đã bị giáng làm thứ dân nhưng con trai của bệ hạ chính là con trai của bệ hạ, cho dù là thứ dân thì người của quan phủ địa phương cũng không dám khinh thường.
Hồ Kiến đạo sau khi gặp lũ lụt là đến dịch bệnh, các bách tính ngay từ đầu đã khốn khổ không thể tả, nhưng quái vật lớn như Đại Ninh một khi vận chuyển thì hiệu suất cao đến khiến người ta cảm thán, vật tư từ các nơi liên tục không ngừng chở tới đây, ít nhất đã cung cấp đầy đủ cái ăn cái mặc.
Sau khi bệnh dịch xuất hiện ở Hồ Kiến đạo không bao lâu, có hơn ba mươi đội ngũ của y học quán từ đạo phủ Tức Đông đạo gần đây nhất và các quận trị đã đến chi viện, thêm mười lăm ngày nữa, người của y học quán các quận Đông Thục đạo cũng đã đến.
Nhóm thứ ba đến lại là Tây Thục đạo, bên đó đường núi trải dài, đường đi hiểm trở, lượng lớn vật tư y dược đều là bọn họ mang vác đến.
Ba tháng, dịch bệnh vốn có thể càn quét Hồ Kiến đạo nhưng lại không thể càn quét được, là vì người của y học quán các nơi trong Đại Ninh đều đến. Lão quán chủ tám mươi tư tuổi của y quán Quốc Học thành Trường An mang ba trăm sáu mươi đệ tử đạp qua dịch bệnh mà đến, dịch bệnh như ma nhưng ba vạn bạch giáp hội tụ đến đây có thể phá vỡ.
Giờ khắc này Lý Trường Trạch đang ở Hồ Kiến đạo, lần đầu tiên cảm nhận được sự cường đại của Đại Ninh, cảm nhận được sự đoàn kết của Đại Ninh.
Nhưng oán khí của gã ta càng lớn hơn.
Lục Vương ném gã ta đến Hồ Kiến đạo, mỗi ngày gã ta còn phải giả vờ giả vịt tham gia làm việc, gã ta không biết việc này có ý nghĩa gì.
Bên cạnh đã không có người nào thân tín, cũng may không ai giám sát thì sống cũng tự tại hơn một chút.
Sau khi dỡ hàng xong, gã ta nghỉ ngơi một lát rồi lên xe ngựa chở lương thực về huyện thành Tứ Huyện, gã ta ở trong quan dịch trạm của huyện thành. Cũng may với thân phận của gã ta cũng sẽ không có ai đòi tiền gã ta, nếu không thì trong cuộc sống cũng hơi túng thiếu.
Trở lại quan dịch trạm, gã ta tự động thủ đi lấy nước ấm tắm rửa. Lúc này trời đã tối hoàn toàn, gã ta ném mình xuống giường nằm giạng tay giạng chân, mệt đến mức không muốn làm gì cả, nằm đó cảm thấy gân cốt khắp người đều như rã rời.
“Điện hạ.”
Trong phòng bỗng nhiên có người gọi một tiếng, Lý Trường Trạch lập tức thay đổi sắc mặt, ngồi bật dậy khỏi giường, theo bản năng đi sờ đoản đao để ở đầu giường.
“Điện hạ không cần kinh hoảng.”
Người nói chuyện từ trong bóng tối đi ra, ngồi xuống chỗ bàn sách cách giường chỉ khoảng nửa trượng. Trên người hắn ta mặc một bộ đồ đi đêm màu đen, trên mặt cũng dùng khăn đen che mặt nhưng dường như không có ác ý. Lý Trường Trạch căng thẳng nhìn người này, đoản đao đã không thấy đâu, chắc hẳn là đã sớm bị người này lấy đi rồi.
“Điện hạ đừng sợ, ta là người của điện hạ.”
Hắc y nhân kéo miếng vải đen trên mặt xuống, Lý Trường Trạch nhìn người này, nương theo ánh đèn tối mờ, nhìn kỹ một lát rồi đột nhiên cảm thấy hắn ta hơi quen mắt.
“Điện hạ không nhận ra ta phải không.”
Hắc y nhân kéo ghế về phía trước, đó là một khuôn mặt nam nhân nhìn khoảng ba mươi mấy tuổi, mặt mày thanh tú, nhất là đôi mắt rất sáng.
“Ngươi là...?”
“Dương Hoa Y.” Hắc y nhân trả lời.
Lý Trường Trạch cẩn thận lục tìm trong trí nhớ một lúc lâu, cuối cùng cũng nhớ ra: “Là ngươi!”
Hắc y nhân nói: “Không trách điện hạ không nhớ, đã 24 – 25 năm rồi chúng ta không gặp nhau. Năm mười hai tuổi ta đã rời Trường An đến nam cương, lần cuối cùng gặp điện hạ cũng là điện hạ đích thân ra ngoài thành Trường An tiễn ta, hơn nữa không bao lâu sau tin tức về chết của ta đã truyền đến thành Trường An, chắc hẳn là điện hạ cũng đã đau lòng.”
Lý Trường Trạch thở dài: “Đúng vậy, đã lâu như vậy rồi, lâu đến mức ta đã quên ngươi, thời gian thật nhanh.”
“Thật ra không phải ta luôn nam cương.”
Dương Hoa Y nói: “Ta ở Tức Đông đạo sáu năm, năm thứ năm thì tòng quân, trong một năm tích lũy chiến công nhờ đánh hải tặc thủy phỉ nên được thăng chức làm tướng quân ngũ phẩm, sau đó được điều đến Tây Thục đạo. Ta ở Tây Thục đạo sáu năm, sau đó được điều đến Kinh Kỳ đạo, ở Kinh Kỳ đạo ba năm rồi được điều về Tây Thục đạo, sau đó về Hồ Kiến đạo.”
Lý Trường Trạch không quá hiểu hắn ta nói những chuyện này có ích gì.
“Có phải điện hạ cảm thấy ta nói những chuyện thừa thãi không?”
Dương Hoa Y nói: “Thật ra không phải nói thừa, chắc ta là nam nhân còn duy nhất hữu dụng của Dương gia hiện giờ, mà những kinh nghiệm này chính là nguyên nhân ta còn sống đến bây giờ. Khi ta rời Dương gia mới có mười hai tuổi, hơn nữa cũng không có vẻ yếu kém, trong triều đình không ai nhớ ta, bệ hạ cũng sẽ không nhớ ta.”
“Ta được điều đi Tây Thục đạo là sắp xếp của Mộc Chiêu Đồng, qua đó là để âm thầm điều tra chuyện trong phủ Lưu Vương năm đó. Ta đi Kinh Kỳ đạo là do Tiết Thành nghĩ cách điều ta qua, ba năm ta ở Kinh Kỳ đạo cách Trường An gần như vậy nhưng cũng không dám trở về. Sau này ta về lại Tây Thục đạo cũng là ý của Tiết Thành, bởi vì ông ta muốn ta về Tây Thục đạo diệt trừ Mộc Chiêu Đồng, khổ nỗi đã chậm một bước.”
Hắn ta im lặng một lúc rồi nói: “Điện hạ nhớ là ở đây không cần phải sợ, ở Hồ Kiến đạo, ta có thể bảo vệ điện hạ an toàn.”
Hắn ta đứng dậy: “Bây giờ ta tên là Tiết Hoa Y.”
Lý Trường Trạch thay đổi sắc mặt, đứng bật dậy: “Ngươi... ngươi chính là Tiết Hoa Y đạo thừa Hồ Kiến đạo?! Chẳng trách, ta cứ cảm thấy cái tên này nghe quen thuộc.”
“Đúng vậy, điện hạ cũng cảm thấy khó tin phải không? Giờ ta đã là đạo thừa tòng nhị phẩm rồi.”
Dương Hoa Y nói: “Điện hạ yên tâm ở lại đây, người do Tiết tướng quân phái đi chắc hẳn là cũng sắp đến rồi, điện hạ cứ việc ở bên Hồ Kiến đạo này kiếm danh vọng. Ta sẽ phối hợp với điện hạ, khiến cho hiền danh của điện hạ mau chóng truyền bá ở các đạo nam cương, không bao lâu nữa danh vọng của điện hạ sẽ truyền quay lại Trường An.”
Lý Trường Trạch nhíu mày: “Vậy thì có ích gì chứ.”
“Có chứ, những thứ khác điện hạ đều không cần quan tâm, cứ việc làm chuyện của mình, ta và Tiết tướng quân đã sớm có sắp xếp, không bao lâu sau sẽ có hiệu quả.”
Hắn ta đi qua, giơ tay ra, dường như do dự một chút, cuối cùng vẫn ôm vai Lý Trường Trạch: “Hơn hai mươi năm không gặp, hồi nhỏ hai chúng ta còn thường xuyên chơi chung với nhau, lúc ở Thái Học, chúng ta có mối quan hệ tốt nhất.”
Hắn ta lui lại một bước: “Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, lần này trong triều đình sẽ có người tiến cử ta. Ta xử lý tình hình thiên tai bên Hồ Kiến đạo cũng không tệ, các nơi điều hành, vận chuyển, đều là ta đích thân động tay làm, cái ghế đạo thừa Kinh Kỳ đạo đã để trống một thời gian, lần này sau khi tiến cử ta lên, ta sẽ được điều về Kinh Kỳ đạo làm đạo thừa.”
Hắn ta thở dài một hơi: “Điện hạ, ngươi phấn chấn lên một chút, ở chỗ mà người không nhìn thấy còn có rất nhiều người đang làm việc vì người, chạy đôn đáo vì người, trù tính cho người, đợi khi ta trở lại Kinh Kỳ đạo, đại sự có thể thành công.”
“Năm nay ta ba mươi bảy tuổi, đạo thừa tòng nhị phẩm, tiền đồ vô lượng, không lâu sau sẽ điều chức đến Kinh Kỳ đạo, đạo thừa chính nhị phẩm, càng là tiền đồ vô lượng. Nếu không có gì khác, mấy ngày nay tấu chương tiến cử ta đã đến Trường An, khâu này này rất ổn, bởi vì triều đình không có người nào thích hợp đến Kinh Kỳ đạo làm đạo thừa, Đại Ninh mở rộng các đạo, rất thiếu quan viên.”
Dương Hoa Y cười cười: “Năm đó chỉ có người tiễn ta rời Trường An, sau này ta sẽ đưa người về Trường An.”
Trong ánh mắt Lý Trường Trạch lóe lên một tia mờ mịt, thật ra gã ta đã quên người này từ lâu, thế nhưng bây giờ lại khó tránh khỏi có chút cảm động.
“Ngươi... vất vả rồi.”
Dương Hoa Y cười cười: “Không vất vả, trong lòng có mục tiêu, từng bước tiến lên.”
Nói xong câu này, hắn ta chắp tay cúi người sau đó xoay người lao ra ngoài từ cửa sổ phía sau, Lý Trường Trạch đuổi tới cửa sổ nhìn ra bên ngoài, trong bóng đêm đâu còn có thể nhìn thấy người được nữa.
“Chuyện này rốt cuộc là thế nào?”
Lý Trường Trạch lẩm bẩm.
Ngày hôm sau, Trường An, Tứ Mao Trai.
Bệ hạ xem tấu chương do Lại bộ thượng thư đệ trình lên, mắt nhìn vào cái tên Tiết Hoa Y này.
“Trẫm nhớ người trẻ tuổi này.”
Lại bộ thượng thư cúi đầu nói: “Lúc chưa đến hai mươi tuổi, Tiết Hoa Y có công chống hải tặc nên đặc biệt thăng chức làm tướng quân ngũ phẩm, sau điều vào Hồ Kiến đạo, trong sáu năm đã tiêu diệt hơn một ngàn thủy phỉ sơn tặc. Khi ở Tây Thục đạo, hắn suất lĩnh sương binh tiêu diệt mười ba hang ổ sơn phỉ, sau đó điều vào Kinh Kỳ Đạo, nhưng bởi vì bị tiền tướng quân Giáp Tử Doanh Tiết Thành bài xích cho nên lại điều về Tây Thục đạo. Lần này Hồ Kiến đạo gặp lũ lụt, dịch bệnh, hắn cứu tế hữu lực, điều hành thích đáng, vừa khéo chức vụ đạo thừa Kinh Kỳ đạo thực sự để trống đã lâu, thần đã xem kỹ, quan viên ứng viên trong Trường An không ai có đầy đủ lý lịch uy vọng, cho nên mới to gan tiến cử Tiết Hoa Y.”
Hoàng đế gật đầu: “Là một người thích hợp, chờ sau khi việc cứu trợ xong thì điều đến Kinh Kỳ đạo đi.”