Hoàng hậu nương nương đã dọn từ phủ đại tướng quân của Thẩm Lãnh về ngự viên, dù sao hiện giờ bà đã quý vi hoàng hậu, nếu chuyện ở bên ngoài cung lan truyền ra ngoài dù nói thế nào cũng không dễ nghe. Hoàng hậu ngủ đêm ở bên ngoài cung, chuyện này sẽ rất nhanh chóng trở thành đề tài câu chuyện trà dư tửu hậu của các bách tính.
Ở phủ đại tướng quân ba ngày, mỗi ngày đều chơi đùa cùng bọn trẻ, lúc hoàng hậu trở lại trong cung thoạt nhìn giống như trẻ ra vài tuổi, trên khóe miệng luôn là ý cười.
Bà thật sự thật sự thích trẻ con, nhất là thích hai đứa trẻ của Thẩm Lãnh, Tiểu Thẩm Kế và Tiểu Thẩm Ninh giống như trái tim của bà vậy.
Tứ Mao Trai, hoàng đế ngồi ở đó đọc sách, hoàng hậu đứng ở sau lưng xoa bóp vai cho ông ta, vừa cười vừa nói chuyện thú vị về những đứa trẻ đó, thi thoảng hoàng đế cũng bị chọc cười.
"Qua một thời gian nữa có thể bảo Trà Nhi đưa hai đứa trẻ vào trong cung ở mấy ngày."
Hoàng đế đặt sách xuống, kéo ngăn kéo ra: "Mấy ngày nàng không ở trong cung, trẫm nghĩ hết cách để tìm món quà cho nàng, nhưng mà không dễ dàng."
Ông ta lấy hộp gỗ nhỏ ra, vừa mở hộp gỗ nhỏ ra, ba viên trân châu lớn như vậy liền lộ ra.
"Nàng thích trân châu nhất, lần trước đã lấy một hộp trân châu của nàng thưởng cho tiểu tử ngốc kia, lần này trẫm trả lại cho nàng ba viên lớn."
Hoàng hậu cười hì hì: "Lần sau Trà Nhi vào cung, viên lớn này cho Trà Nhi, hai viên nhỏ hơn một chút cho Ninh Nhi và Kế Nhi một đứa một viên."
Hoàng đế thở dài nói: "Nếu thưởng cho Thẩm Lãnh, không tốt lắm."
Hoàng hậu nói: "Cũng không phải thưởng cho Thẩm Lãnh, là tặng cho Trà Nhi và bọn trẻ, nhưng mà... sao bệ hạ lại nói thưởng cho Thẩm Lãnh thì không tốt lắm?"
Hoàng đế cười nói: "Cái này là hắn lừa lấy được từ tay người Tang, lại bị trẫm lừa lấy mất, đi một vòng, nàng lại tặng đồ trở lại, tiểu tử ngốc kia còn không vui muốn điên a."
Hoàng hậu cười lớn ha ha: "Bệ hạ lại lừa đồ của hắn nữa."
Hoàng đế nhún vai: "Con cái mà, không lấy ra chơi thì chán lắm."
Hoàng hậu cười ngặt nghẽo.
"Người cũng không sợ con cái học hư theo người à."
"Hắn?" Hoàng đế thở dài: "Nàng không biết đấy thôi, ta đã học được bao nhiêu thú vui từ hắn..."
Hoàng hậu: "Ha ha ha ha..."
Cùng lúc đó, Nghênh Tân Lâu.
Trong phòng chung, Nguyên Thạch Vi Nham hết sức cẩn thận mở một cái hộp ra, đẩy hộp cho Mạnh Trường An: "Lễ vật lần trước biếu cho phu nhân hơi keo kiệt một chút, đây là một phần lễ vật nho nhỏ, xem như là lễ vật cho các con của tướng quân."
Mạnh Trường An cúi đầu nhìn, trong cái hộp kia chứa một xấp ngân phiếu, mỗi tờ một ngàn lượng, tổng cộng chắc hẳn là có khoảng chừng hai vạn lượng. Lần này người Tang thật sự không tiếc tiền, có thể thấy được Anh Điều Liễu Ngạn quan trọng đối với bọn họ cỡ nào.
Cho nên Mạnh Trường An phỏng đoán chắc hẳn là trong Tang quốc có không ít người bằng lòng ủng hộ Anh Điều Liễu Ngạn. Nếu sau khi Anh Điều Liễu Ngạn trở về cũng là cô gia quả nhân, sứ đoàn do Cao Tỉnh Nguyên phái tới căn bản không cần phải tốn sức lực như vậy.
Thật ra cũng không khó hiểu, sở dĩ Cao Tỉnh Nguyên đắc thế là ỷ vào chuyện hoàng hậu Tang quốc đã chết, đại quân thủy sư của y lại vây dưới thành Kinh Đô, người của hoàng tộc không thể không đứng về phía y. Mà một khi Anh Điều Liễu Ngạn trở về, đó là hoàng thái tử chân chính, người của hoàng tộc tất nhiên sẽ lựa chọn Anh Điều Liễu Ngạn.
Lúc ở nông trường Thẩm Lãnh nói Anh Điều Liễu Ngạn không có người nào ủng hộ, chẳng qua là cố ý nói cho người Tang nghe mà thôi.
Mạnh Trường An cười nói: "Các ngươi đúng là nhập gia tùy tục, biết bên này có tập tục tặng lễ vật cho trẻ con."
Gã cầm hộp lên đưa cho Trần Nhiễm ở phía sau, Trần Nhiễm ôm lấy cái hộp sau đó hơi nhếch khóe miệng lên.
"Ta biết ngươi bức thiết muốn biết tin tức của Anh Điều Liễu Ngạn."
Mạnh Trường An nói nhỏ với Nguyên Thạch Vi Nham: "Buổi sáng ngày mai, bến thuyền ngoài đập nước ở phía đông thành Trường An, có một kho hàng đánh dấu chữ "giáp", Anh Điều Liễu Ngạn sẽ ở trong nhà kho đó chờ người tiếp ứng hắn. Ta sẽ sắp xếp người đưa người của bên Đại Ninh đi. Kho hàng trống, chỉ có một mình Anh Điều Liễu Ngạn ở đó, chuyện còn lại..."
Mạnh Trường An cười nói: "Đó chính là chuyện của bản thân các ngươi, ta không hỏi đến, cũng không muốn biết chuyện gì đã xảy ra."
Nguyên Thạch Vi Nham lập tức cười: "Đa tạ đại tướng quân... Ngoài ra, còn có một chuyện muốn cầu đại tướng quân giúp, ta đến Trường An đã hơn một tháng mà vẫn chưa thể yết kiến hoàng đế bệ hạ Đại Ninh, vẫn muốn nhờ đại tướng quân nói tốt vài câu ở trước mặt bệ hạ."
"Ừm, được."
Mạnh Trường An gật đầu: "Vậy thì Nguyên Thạch đại nhân, ngươi về trước chứ? Ta còn có hẹn người khác ăn cơm ở đây, nếu nhìn thấy ngươi thì không tốt lắm."
Nguyên Thạch Vi Nham vội vàng đứng dậy: "Được được được, ta xin cáo từ ngay."
Nguyên Thạch Vi Nham ra khỏi Nghênh Tân Lâu sau đó lập tức lên xe đi, vội vã đi sắp xếp làm sao để ngày mai cướp đoạt Anh Điều Liễu Ngạn. Sau khi hắn ta đi không đến nửa canh giờ, một chiếc xe ngựa dừng lại ở bên ngoài Nghênh Tân Lâu, Đông Dã Ấn xuống xe ngựa, đầu tiên là nhìn ngó chung quanh, sau đó cúi đầu bước nhanh vào Nghênh Tân Lâu.
Hai khắc sau, Đông Dã Ấn mỉm cười từ trong Nghênh Tân Lâu đi ra, cũng lên xe vội vàng đi.
Mạnh Trường An đứng ở cửa sổ nhìn xe ngựa của Đông Dã Ấn rời đi, gã cười nói với Trần Nhiễm: "Vở kịch ở bến thuyền ngày mai, ngươi muốn xem không?"
Trần Nhiễm cười nói: "Đương nhiên muốn đi xem, sau khi về Trường An cuộc sống cũng có chút vô vị, sáng sớm ngày mai sẽ đi chờ kịch hay bắt đầu."
Trần Nhiễm đưa hết số bạc nhận được cho Mạnh Trường An, Mạnh Trường An nhìn nhìn: "Chia mỗi người một nửa đi."
Trần Nhiễm nói: "Không cần không cần, chút tiền lẻ này thì ta không cần."
Mạnh Trường An: "Tiền lẻ..."
Sáng sớm hôm sau, bến thuyền ngoài đập nước thành Trường An, trên quầy hàng bán đồ ăn sáng, ba người Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An cùng với Trần Nhiễm ngồi ở đó ăn cơm, mỗi người ăn ba bát tào phớ, mỗi người sáu cái bánh bao không nhân kẹp thịt.
Đối với bọn họ mà nói thế này cũng chỉ là miễn cưỡng no bụng, gần đây không có vận động tiêu hao nhiều thể lực cho nên ăn ít đi một chút, nhưng đối với người thường mà nói thì sức ăn này đã rất lớn rồi.
Nhưng những người bán sức làm việc trên bến thuyền thì khác, quá nhiều quá nhiều người có sức ăn như vậy.
Thẩm Lãnh nhìn về phía nhà kho: "Lát nữa vào trong trước chờ xem, người của chúng ta theo dõi hai bên người Tang rồi, nếu đến thì sẽ thông báo sớm."
Hắn vừa mới dứt lời, thân binh chạy tới nói: "Người Tang của hai bên đều đã đến rồi."
Thẩm Lãnh bọn họ đứng dậy đi vào nhà kho. Nhà kho này chiếm diện tích cực kỳ lớn, có gần một nửa đã chất đầy hàng hóa, hơn nửa còn lại để trống, Anh Điều Liễu Ngạn ngồi một mình ở bên phía đất trống thi thoảng lại nhìn sang hai bên, hiển nhiên là sợ muốn chết. Trên khoảng đất trống để một cái bàn, trên bàn là một ít đồ ăn sáng, nhưng hắn ta đâu ăn nổi, bất cứ động tĩnh gì cũng có thể làm hắn ta giật mình.
Thẩm Lãnh bọn họ không để ý đến Anh Điều Liễu Ngạn, đi vào từ cửa nhà kho ở một bên khác, sau đó bám vào thang leo lên trên nóc nhà. Nhà kho rất rộng rất cao cho nên xà nhà tất nhiên rất lớn, ba người men theo xà nhà đi đến vị trí giữa nhà kho, ngồi ở đó nhìn xuống.
Không bao lâu sau cửa nhà kho bị đẩy ra nhẹ nhàng, thủ hạ của Đông Dã Ấn thò đầu vào nhìn, liếc mắt đã thấy Anh Điều Liễu Ngạn ngồi ở đó, gã ta quay đầu lại vẫy tay, Đông Dã Ấn lập tức dẫn người qua.
Mười mấy người vào trong nhà kho, Đông Dã Ấn chạy nhanh tới chỗ Anh Điều Liễu Ngạn, cách còn mấy bước đã quỳ xuống đất: "Thái tử điện hạ, đã để người chịu ủy khuất rồi."
Anh Điều Liễu Ngạn vội vàng đi qua, thò tay ra đỡ hắn ta dậy: "Đừng nói như vậy, ta biết các ngươi đã cố hết sức rồi, ta cũng biết, các ngươi nhất định sẽ đưa ta về nhà."
"Điều đó cũng chưa chắc."
Cửa nhà kho lại bị đẩy ra, một mình Trì Dã Anh từ bên ngoài bước vào, nói một câu sau đó trở tay đóng cửa nhà kho lại.
Dường như y đến một mình, ôm đao của y, dáng vẻ bất cần kiểu trời lớn đất lớn lão tử lớn nhất. Lúc y bước đi về phía trước giống như là xương hông di động trước đẩy chân bước lên chứ không phải nhấc chân bước đi, cho nên nhìn rất không được tự nhiên.
Trần Nhiễm cũng hạ thấp giọng nói: "Dáng đi này rất gợi đòn."
Thẩm Lãnh cười nói: "Nào, muốn đánh cược một phen không?"
Mạnh Trường An nói: "Đánh cược gì?"
"Một người đánh mười mấy người, cược bên nào sẽ thắng."
"Ta cược tên cà lơ phất phơ kia."
Mạnh Trường An nói: "Hắn sẽ thắng."
Trần Nhiễm: "Vậy thì ta đánh cược đám người Đông Dã Ấn đó, tiền đặt cược hai mươi lượng, cộng thêm xoa bóp chân một lần."
Mạnh Trường An cười cười nói: "Keo kiệt, hai lần."
Nhà kho này quả thật quá rộng, bọn họ cách những người đó khoảng 70 – 80 trượng, nói chuyện nhỏ như vậy cũng không lo sẽ bị phát hiện. Huống hồ bọn họ ngồi ở trên nóc nhà cao, những người đó cũng không ngờ đến.
Trì Dã Anh chậm rãi đi đến trước mặt những người kia, liếc nhìn Anh Điều Liễu Ngạn: "Ngươi chính là tên thái tử phế vật đó sao? Chẳng lẽ ngươi không nên tự mình biết mình một chút mà tự sát tạ tội sao, hà tất còn phải liên lụy đến nhiều người như vậy phải đến đây. Những người này đều sẽ chết vì ngươi thôi."
Đông Dã Ấn hừ một tiếng: "Càn rỡ."
Trì Dã Anh nhún vai: "Ta không tên là càn rỡ, ta tên là Trì Dã Anh."
Anh Điều Liễu Ngạn đã ở Trường An quá lâu cho nên không biết Trì Dã Anh là ai, nhưng mà Đông Dã Ấn biết.
Đông Dã Ấn rút đao của hắn ta ra, lớn tiếng căn dặn một câu: "Các ngươi đoạn hậu ngăn người này lại, ta sẽ hộ tống thái tử điện hạ đi."
Thủ hạ của hắn ta lên tiếng đáp lại, lập tức rút đao lao lên phía trước.
Trì Dã Anh cười lạnh một tiếng hết sức khinh bỉ, chân trái bước lên phía trước nửa bước, lòng bàn chân vẽ một nửa vòng tròn trên mặt đất, nửa người trên ép xuống rất thấp, chân trái ở phía trước chân phải ở phía sau, lúc ép người xuống, tay trái nắm vỏ đao tay phải cầm chuôi đao.
Người đầu tiên xông đến, Trì Dã Anh tay phải cầm chuôi đao kéo xiên lên phía trên, trường đao ra khỏi vỏ, một luồng sáng như dải lụa lóe ra, sau đó nửa thân trên của võ sĩ đang xông đến kia liền đứt rời.
Không phải một đao cắt đứt cổ họng mà là cả người.
Nửa đoan người trượt xuống, máu chảy đầy đất.
Trì Dã Anh vẫn giữ tư thế ép thấp nửa người trên như vậy, tốc độ xuất đao của thanh đao trong tay cực nhanh, đao pháp của y không có chiêu thức kì lạ gì đáng nói, chỉ là rất nhanh rất nặng, mỗi một đao đều có thể chém đứt người.
Mười mấy võ sĩ xông lên, chẳng những ép lùi y được, y giết một người liền trượt về phía trước một bước, giống như vẽ vòng tròn trước người, giết chết mười mấy võ sĩ đã trượt về phía trước bảy bước.
Tất cả mọi người ngã xuống đất, y đứng thẳng lên nhìn về phía hai người đã chạy đến cửa nhà kho phía bên Thẩm Lãnh bọn họ, hừ một tiếng: "Các ngươi đều không thể chạy thoát, người mà ta đã theo dõi, chính là người đã được khắc tên trên sổ của tử thần."
Thẩm Lãnh nhìn về phía Mạnh Trường An, ý tứ trong ánh mắt là kẻ này rất mạnh, sau đó thò tay ra vẽ một cái, hiếm có, Thẩm Lãnh vẽ một số mười.
Chỉ nhìn cách ra tay giết người, Thẩm Lãnh đã cho mức đánh giá cao như vậy.
Mạnh Trường An gật đầu, bởi vì hai người đó đã đi qua phía bên dưới cho nên bọn họ không nói gì.
Trong ánh mắt của Thẩm Lãnh còn có ý khác, đại khái là... người này cũng rất biết làm màu, không kém ngươi lắm.
Đúng lúc này bên ngoài nhà kho bỗng nhiên có một đám người đi vào, nói xì xồ gì đó, Thẩm Lãnh bọn họ cũng không ngờ sẽ lại có một đám người như vậy đến. Bọn họ đã dặn dò đông gia của nhà kho là đừng sắp xếp người đến, người đến lúc này hiển nhiên không phải người của thương hành, thậm chí không phải người của Đại Ninh, mà là một đám người nói tiếng Bột Hải.
Bọn họ đẩy cửa đi vào, vừa hay nhìn thấy Đông Dã Ấn chạy ra bên ngoài, Đông Dã Ấn thò tay ra chỉ về phía sau, những người Bột Hải kia lập tức gào thét gì đó, rút binh khí ra xông về phía Trì Dã Anh.
Thẩm Lãnh khẽ nhíu mày.
Không ổn.