Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1486 - Chương 1486: Hát Tang Ca

Chương 1486: Hát Tang ca Chương 1486: Hát Tang ca

Một vò rượu, mọi người đã chia nhau nửa vò, một nửa vò còn bị hoàng đế bệ hạ rót xuống mặt đất bên dưới cái ghế trống. Rượu này là rượu ngon, chỉ có rượu ngon mới xứng với người đang ngồi, chỉ có vò rượu này mới xứng với người đã khuất.

Hoàng đế bưng bát rượu cuối cùng lên, một bàn tay vịn vào bàn nhưng người vẫn còn hơi lảo đảo.

"Trẫm không thương tâm, trẫm không buồn, trẫm thích nhìn thấy cảnh như thế này. Các khanh già rồi, có thể trở về nhà nghỉ ngơi an dưỡng tuổi già, trẫm liền cho các khanh về nhà nghỉ ngơi, chứ không phải ở lứa tuổi có thể thoải mái vui chơi lại có người không bao giờ gặp được nữa."

"Các khanh đều cảm thấy trước giờ trẫm đều không phải một người già mồm, đó là trẫm giả vờ, trẫm vẫn luôn là một người già mồm, chỉ là sau khi làm hoàng đế thì không thể tùy hứng như lúc trẻ nữa, cảm động thì khóc, vui vẻ thì cười, trên mặt trẫm từ đầu đến cuối đều phải đeo một cái mặt nạ... Cũng may, mặt nạ ở trên mặt, không phải che mất tim."

Hoàng đế uống một hơi cạn sạch rượu trong chén.

"Trẫm vui."

Ông ta cười, mắt hơi đỏ lên.

Thật ra hoàng hậu nương nương đã đến từ lâu. Bà đoán được trong trường hợp này bệ hạ nhất định sẽ uống nhiều, bởi vì nhất định sẽ nhắc tới Thương Cửu Tuế, nhưng từ đầu đến cuối bà cũng không vào phòng. Trên thế giới này chỉ có bà không coi hoàng đế là hoàng đế đơn thuần, cũng không chỉ là trượng phu của bà, cũng bởi vì bà biết có lúc nam nhân muốn khóc nhưng lại không thể khóc sẽ khó chịu cỡ nào. Nam nhân mà, phải kiên cường, giống như sinh ra đã nhất định phải như vậy.

Bà im lặng đứng ở trong viện, chờ bệ hạ khóc một trận.

Nhưng bà cũng biết, cho dù bệ hạ đã động lòng thương cảm cũng vẫn sẽ không khóc, bởi vì ông ta là hoàng đế bệ hạ của Đại Ninh, ông ta làm sao có thể dễ dàng gào khóc ở trước mặt hạ thần?

Quả thật hoàng đế không khóc.

Ông ta thật sự rất muốn khóc nhưng cũng không phải đã thật sự uống say đến nỗi không thể khống chế tình cảm, uống say đến nỗi có thể quên mình là hoàng đế.

"Đạm Đài, sau khi đến núi Diệu Ngữ gặp Cửu Châu thì nói với hắn, núi Diệu Ngữ cách thành Trường An có 170 – 180 dặm, sao không trở về thăm Trường An?"

Hoàng đế vỗ tay lên bàn một cái, rất nhẹ: "Có lúc trẫm thật sự sẽ nhớ các khanh, rời xa thành Trường An, trẫm nhớ, ở chỗ gần, trẫm cũng nhớ... Trước đây trẫm nói với các khanh, chúng ta đồng tâm hiệp lực, sau khi đánh bại hết tất cả khó khăn, tất cả đối thủ, chúng ta có nhiều thời gian ở bên nhau thoải mái cười to."

"Nhưng trẫm đã sai rồi."

Hoàng đế ngồi xuống, im lặng một lúc.

"Thật ra bắt đầu từ ngày đến Trường An là trẫm đã biết, ngày tháng trước kia đã một đi không trở lại."

Ông ta vịn bàn đứng lên: "Hoàng hậu của trẫm đâu? Trẫm biết nàng nhất định ở đây, đỡ trẫm về nghỉ ngơi thôi. Hôm nay trẫm muốn lười biếng, muốn ngủ, muốn ngủ quên trời đất."

Nhưng hoàng đế chỉ ngủ chưa tới một canh giờ đã tỉnh, giống như trong cơ thể có một cái đồng hồ báo thức không ai nhìn thấy vậy. Ông ta nhìn thấy hoàng hậu ngồi ngay bên cạnh mình, cười cười: "Có phải trẫm đã thất thố không?"

"Không, đây là bệ hạ thật nhất mà thiếp từng thấy trong nhiều năm này, không... lúc nãy người uống rượu không phải bệ hạ, là Lưu Vương."

Hoàng hậu giơ tay lên áp vào trán hoàng đế, sau khi xác định không có vấn đề gì mới thở phào nhẹ nhõm.

"Rất lâu rồi trẫm không có buông thả."

Hoàng đế thở dài một hơi: "Trẫm có chút không muốn... Đạm Đài nói ông ta già rồi, trẫm biết là ông ta tự chủ động nhường vị trí lại cho Thẩm Lãnh, ông ta vẫn chưa già đến mức như vậy đâu, chỉ là ông ta hiểu chuyện."

"Trẫm không muốn để ông ta rời khỏi Trường An, trẫm còn muốn chơi cờ với ông ta, còn muốn lấy bạc của ông ta, thế nhưng ông ta lại nói với trẫm, ông ta nói... bệ hạ à, sao thần có thể không rời khỏi Trường An chứ, cho dù là rời đi một trăm dặm cũng phải đi. Hơn nửa đời thần đều ở cấm quân, già trẻ lớn bé trong cấm quân đều nghĩ thần là đại tướng quân của bọn họ, đều đã quen rồi."

"Sau khi Thẩm Lãnh trở về tiếp nhận chức vụ đại tướng quân cấm quân, nếu những người bọn họ không quen phương thức làm việc của Thẩm Lãnh, nhất định sẽ đến tìm thần kể khổ, thần nghĩ đã thấy phiền rồi. Bọn họ đến nói với thần, thần sẽ nói giúp cho bọn họ hay nói giúp cho Thẩm Lãnh? Giúp bọn họ không đúng, giúp Thẩm Lãnh sẽ khiến bọn họ cảm thấy ấm ức trong lòng. Thần muốn lui xuống thì nhất định phải lui xuống triệt để, cách xa cấm quân."

Hoàng hậu đứng dậy, bưng một chén trà đưa cho hoàng đế. Bà biết có lẽ bệ hạ không ngủ được lâu cho nên ngâm trà vừa đủ độ. Trên thế giới này không có ai hiểu rõ bệ hạ hơn bà, cũng không có ai thích hợp với bà hơn bệ hạ.

Hoàng đế uống ngụm trà, lắc đầu nói: "Trẫm vẫn quá khó buông bỏ."

"Bệ hạ buông bỏ được thì cũng không phải là bệ hạ."

Hoàng hậu cười nói: "Muốn ra ngoài đi dạo không? Hoa sen trong hồ vẫn còn nở, nếu bệ hạ còn không đi ngắm, mùa cuối cùng cũng sắp tàn rồi."

Hoàng đế đứng dậy: "Vậy thì ra ngoài đi dạo một chút."

Giống như uống nhiều rượu như vậy, ngủ một giấc là hết vậy.

Tửu lượng của hoàng đế luôn rất tốt, chỉ là ông ta... rất buồn lòng.

Đông Hải.

Thẩm Lãnh và các tướng lĩnh thủ hạ ngồi thành một vòng tròn ở trên sàn thuyền chiến hạm Thần Uy. Râu Xồm đứng ở giữa, trong tay hắn ta cầm một xấp bản vẽ dày cộp, liếc nhìn Thẩm Lãnh: "Vậy, đại tướng quân, ta bắt đầu nói đây."

Thẩm Lãnh gật đầu: "Ngươi nói đi."

Râu Xồm nói: "Ta cùng các thợ thủ công ở trong chiến thuyền Long Quy ba ngày ba đêm không ra, đại khái đã làm rõ hết cấu tạo của toàn bộ chiến thuyền Long Quy. Chiến thuyền này không phải là không có nhược điểm, chỉ là nhược điểm đã bị bọn họ giấu đi."

Râu Xồm nói: "Nhược điểm của chiến thuyền Long Quy chính là mười sáu bánh xe nước, nhưng bọn họ tạo bánh xe nước rất nghiêm nghặt, bên ngoài có một lớp vỏ dày nặng che chắn cho nên muốn phá hỏng bánh xe nước rất khó."

Hắn ta lấy một bản vẽ ra trải trên sàn thuyền: "Ta đã thử rồi, cho thuyền của chúng ta dùng trọng nỗ bắn vào vị trí của bánh xe nước mấy lần, trọng nỗ cũng không bắn vỡ, lớp ngoài của chiến thuyền Long Quy giống như một cái bát, nửa hình tròn, trọng nỗ bắn lên là sẽ bị trượt ra, hoàn toàn là không chịu lực."

Thẩm Lãnh gật đầu: "Nói thẳng ra ngươi có suy nghĩ gì đi."

Râu Xồm nói: "Ta nghĩ, hay là thử lưới đánh cá?"

Thẩm Lãnh ngẩn ra, các tướng quân dưới trướng hắn cũng đều ngây người.

Sau đó mọi người đồng thời chợt hiểu, Thẩm Lãnh cười nói: "Cách hay, trên thuyền có nhiều lưới."

Râu Xồm nói: "Bọn họ có thể chống đỡ được trọng nỗ, chống đỡ được túi hỏa dược, nhưng chỉ cần lưới đánh cá quấn vào thì chiến thuyền Long Quy của bọn họ sẽ phế bỏ. Mười sáu cái bánh xe nước, chỉ cần có bánh xe nước của một bên bị lưới đánh cá cuốn vào, hai bên chịu lực chênh lệch lớn, thuyền của họ sẽ không thể nào bảo đảm đi không lệch phương hướng. Nếu như hai bên bánh xe nước bị cuốn lưới đủ nhiều, thuyền của bọn họ sẽ biến thành một cái vỏ sắt nổi trên biển, không thể động, cũng sẽ không dùng được nữa."

Thẩm Lãnh đứng dậy: "Vậy thì giờ chính là lúc nên nghiên cứu xem chúng ta làm sao có thể để lưới đánh cá quấn vào."

Tang quốc, quận Hải Dã cách Kinh Đô khoảng hơn chín trăm dặm về hướng nam, Anh Điều Liễu Ngạn chính thức tuyên bố xưng đế tại đây. Hắn ta tuyên bố hịch văn với khắp cả nước Tang quốc, kêu gọi mọi người phản đối Cao Tỉnh Nguyên, định Cao Tỉnh Nguyên là phản đồ mưu nghịch soán vị.

Tin tức này giống như mọc cánh bay đi, tốc độ truyền bá nhanh vượt quá sức tưởng tượng, chỉ trong mười mấy ngày đã truyền đến tận địa khu bắc bộ đảo Tả Trung Châu, ngay cả Hải Sa và Diêm Khai Tùng cũng biết.

Lúc này quân Ninh đã tiến quân đến bờ bắc sông Xuân Dã, mà ở bờ nam sông giằng co với quân Ninh thì là danh tướng Tang quốc Đức Mục Xuyên dưới trướng Cao Tỉnh Nguyên.

Người này đã từng là người của Anh Điều Thái, Anh Điều Thái có chút coi trọng y, Cao Tỉnh Nguyên hứa cho quan cao hiển hách mới lôi kéo được y, hơn nữa còn kết bái huynh đệ để tỏ lòng coi trọng đối với y.

Đây là chuyện rất hiếm thấy, hiếm thấy đến mức đừng nói Tang quốc, đưa mắt nhìn khắp thiên hạ cũng không có hoàng đế nào cùng thần tử thủ hạ kết bái làm huynh đệ, kết bái trước khi làm hoàng đế thì có, sau khi trở thành hoàng đế mới kết bái thì thật sự hiếm thấy, cho nên Đức Mục Xuyên cảm động đến rơi nước mắt, thái độ với Cao Tỉnh Nguyên cũng thay đổi lớn. Lúc đầu y rất mâu thuẫn với Cao Tỉnh Nguyên, quá trình tuyên thệ thề trung thành với Cao Tỉnh Nguyên cũng rất chậm, nhưng bản thân y cũng không cảm thấy có gì không đúng.

Sông Xuân Dã là đảo Tả Trung Châu lớn nhất sông lục địa, lòng sông rộng rãi cho nên căn bản là không có cầu, nếu quân Ninh muốn qua sông vẫn phải dựa vào chiến thuyền nhưng Diêm Khai Tùng không mang chiến thuyền đến. Từ phía bắc tiến công đến đều là đường bộ, không có sông lớn chảy hướng nam bắc, thuyền căn bản không thể thông hành. Cho dù bọn họ có thuyền và có thể qua sông, bên kia bờ sông chính là đại quân năm mươi vạn.

Trong tình huống như thế này nếu cưỡng hành qua sông, bị quân Tang đánh giữa đường, quân Ninh tất sẽ tổn thất thảm trọng.

Hải Sa đứng ở bờ sông Xuân Dã dùng thiên lý nhãn nhìn sang bên kia sông, quân Tang phía đối diện doanh địa nối dài bất tận, hoàn toàn không nhìn thấy điểm cuối. Quy mô này thoạt nhìn đã có thể dự đoán đại khái kẻ thù có bao nhiêu binh lực.

"Thám báo có tin gì mới gửi về không?" Hải Sa hỏi.

Tiết Trình Phục nói: "Thám báo đã tra xét dọc theo hai bên bờ sông, nơi xa nhất đã đi ba ngày, vẫn chưa về."

Hải Sa ừ một tiếng.

Diêm Khai Tùng đứng ở bên cạnh gã, cũng cầm thiên lý nhãn nhìn đại doanh quân Tang ở bờ sông bên kia.

"Hải tướng quân, ngươi chú ý bên trái đại doanh quân Tang, bên đó hình như không phải là lính Tang chính quy."

Diêm Khai Tùng giơ tay ra chỉ, Hải Sa cũng chú ý tới, gật đầu nói: "Chắc hẳn là dân dũng do bọn họ chiêu mộ tới, ngay cả chiến phục cũng không có."

Diêm Khai Tùng nói: "Đức Mục Xuyên để đại doanh dân dũng rõ ràng như vậy, đây là đang thông đồng với bên chúng ta tiến công à."

Hải Sa cười lớn ha ha: "Ta nghe nói Đức Mục Xuyên này từng đọc đủ thứ binh thư, người này cực kỳ thích binh pháp binh thư của Đại Ninh chúng ta. Nghe đồn khi y mười mấy tuổi đã sai người nghĩ cách giúp y mua binh thư từ Trung Nguyên, đọc đến si mê, nhưng dùng kế dụ địch rõ ràng như vậy, cũng không biết là ai viết binh thư này."

Binh thư là thứ bách tính bình thường làm sao có thể thấy, thư cục nào cũng không dám khắc bản, cho nên binh thư Trung Nguyên mà Đức Mục Xuyên có thể mua được, chưa chắc đã là thật.

"Có ý tưởng không?" Hải Sa hỏi.

Diêm Khai Tùng nói: "Ngươi nhìn bên đại doanh của bọn họ xem, máy ném đá cũng đã dựng lên, lớn nhỏ đủ cỡ số lượng rất nhiều, bọn họ thật sự đánh giá cao chúng ta, tưởng là chúng ta có thuyền, muốn đập thuyền của chúng ta."

"Nếu muốn qua sông thì chỉ có thể tạo cầu nổi."

Diêm Khai Tùng liếc mắt nhìn Hải Sa một cái: "Ta tạm thời không nghĩ được biện pháp gì, đại quân năm mươi vạn ở đó..."

Hải Sa cười nói: "Ta thì lại nghĩ được một biện pháp."

Gã hỏi Diêm Khai Tùng: "Ngươi hát thế nào?"

Diêm Khai Tùng ngẩn ra: "Hát?"

Hải Sa gật đầu: "Chúng ta hát cho đại quân năm mươi vạn ở bờ bên kia nghe."

Gã quay đầu lại căn dặn một tiếng: "Tiết Trình Phục, ngươi dẫn người đi bắt người, càng nhiều càng tốt, bắt hết bách tính Tang quốc ở bờ bắc đây, để bọn họ hát cho bờ nam nghe. Ta nhớ... lúc trước vị tướng quân Đức Mục Xuyên này còn viết một bài hát ca ngợi Anh Điều Thái để biểu thị nguyện trung thành với ông ta, Anh Điều Thái vui vẻ liền hạ lệnh truyền khắp cả nước."

Gã xoay người đi về: "Hát thêm mấy ngày, chọn mấy bài hát có liên quan đến Anh Điều Thái cho bọn họ hát."

Hải Sa cười nói: "Lúc diệt Sở có trận chiến điển hình tứ diện Sở ca, hôm nay chúng ta sẽ cho bọn họ hát Tang ca. Không phải Anh Điều Liễu Ngạn đã tuyên bố xưng đế sao? Xem thử những tướng lĩnh cũ của Anh Điều Thái có lãnh huyết vô tình thật không."

"Tang ca?" Diêm Khai Tùng cười cười: "Từ này không tồi."

Bình Luận (0)
Comment