Thạch Thành.
Tiết Hoa Y nhìn Chiêu Nhi nghiêm túc nói: "Sau khi đến Trường An ngươi hãy chăm chỉ học tập, tạm thời đừng có tạp niệm gì, ngươi và Chân Nhi chăm sóc lẫn nhau... Lúc này đi hơi muộn nhưng vẫn còn kịp. Hộ tịch của các ngươi đều ở Tây Thục đạo, năm đó khi ở Tây Thục đạo ta đã sửa lại cho các ngươi, chính là để nếu lỡ như có một ngày ta đã xảy ra chuyện gì thì các ngươi cũng có thể phủi sạch quan hệ với ta."
"Lần này vừa vặn cần dùng đến, hai người các ngươi Thục nói đích cũng không tệ, nhớ, đến Trường An sau khi cố gắng đừng dùng Hồ Kiến đạo phương ngôn."
Chân Nhi hỏi: "Đại nhân, hai người chúng ta vẫn luôn đi theo bên cạnh ngài, lỡ như bị người khác nhận ra thì sao?"
"Các ngươi cũng không xuất đầu lộ diện, làm việc khiêm tốn một chút là được."
Tiết Hoa Y nói: "Hàng năm thư viện đều có vài lần nghỉ, nếu các ngươi nhớ ta thì trở lại Thạch Thành."
"Vâng."
Chân Nhi và Chiêu Nhi đồng thời gật đầu: "Chúng ta sẽ chăm chỉ đọc sách ở thư viện."
Tiết Hoa Y cười nói: "Đi đi, đi dọn đồ."
Chờ sau khi hai đứa trẻ đi, Tiết Hoa Y thở hắt ra một hơi thật dài, lẩm bẩm nói: "Không phải ta nhất quyết ép hai người các ngươi đi, các ngươi cũng phải có cuộc đời của mình... Sau khi học ở thư viện ba năm, hoặc là ta thành công, hoặc là ta thất bại, sau khi thành công tất nhiên có nơi chốn cho hai người các ngươi, thất bại..."
Tiết Hoa Y nhắm mắt ngồi dựa lưng vào ghế, nghĩ lỡ như mình đại sự không thành, hai đứa trẻ này vẫn phải sống tiếp.
Chân Nhi chu đáo hơn Chiêu Nhi cho nên biết rất nhiều về chuyện hắn ta, nhưng dù vậy thì Tiết Hoa Y vẫn không định để hai đứa trẻ liên lụy vào.
Chân Nhi từng hỏi hắn ta ba năm không liên hệ thì những cái người nấp trong bóng tối đó còn dùng được hay không, những người đó có thể đã sớm không nghe điều khiển nữa rồi.
Tiết Hoa Y đứng dậy, trở lại thư phòng của mình, mở ngăn kéo ra nhìn cái hộp gỗ nhỏ bên trong, hắn ta im lặng một lát rồi lấy hộp gỗ ra.
Đây là thứ có giá trị nhất mà Tiết Thành để lại cho hắn ta, chỉ cần thứ này ở trong tay, đừng nói ba năm, năm năm cũng không sao.
Đây có thể là quyết định chính xác nhất mà Tiết Thành đã từng đưa ra, từ đầu đến cuối cũng không có giao thứ trong hộp này cho người khác. Mà sau khi phủ Đình Úy và Thẩm Lãnh bắt đầu điều tra Kinh Kỳ đạo, Tiết Thành đã có dự cảm mình có thể sẽ chết, vì thế ông ta phái người bí mật mang cái hộp này đến Hồ Kiến đạo giao cho Tiết Hoa Y.
Có lẽ ngay cả bản thân Tiết Thành cũng không hiểu, tại sao thời điểm đó ông ta không lựa chọn giao bí mật trong cái hộp này cho Vũ Văn Tiểu Sách, hoặc là lão huynh đệ đã đi theo ông ta nhiều năm.
Khi Tiết Hoa Y nhận được cái hộp này ở Hồ Kiến đạo liền hiểu ra, Tiết Thành đã chuẩn bị trước khi chết, chỉ là hắn ta không ngờ Tiết Thành sẽ dùng một phương thức như vậy để cáo biệt sân khấu lịch sử.
Nếu ông ta không chết, ba năm sau đại sự mà thành thì Tiết Thành cũng sẽ là nhân vật lớn lưu danh sử xanh, sẽ trở thành một thế hệ kiêu hùng.
Chức đại tướng quân cấm quân, không phải ông ta thì còn có thể là ai.
Tiết Hoa Y từ từ mở hộp ra, trong hộp này là một xấp giấy da bò dày cộp, bảo tồn gần như hoàn hảo không có một chút tổn hại nào.
Hắn ta lấy hết giấy da bò ra, phía trên cùng là quyển sổ có khoảng mười mấy tờ buộc bằng dây da, mở sổ ra, trên tờ đầu tiên chỉ có sáu chữ.
Cùng sinh tử, cùng tiến lùi.
Mà sáu chữ này không phải Tiết Thành viết, là tiền hoàng hậu viết.
Trên mười mấy tờ giấy da bò này viết lời dặn dò trước đây Dương hoàng hậu nói với bọn họ. Nếu hoàng đế chết, nếu thái tử chết, vậy thì thứ này tuy đã danh bất chính ngôn bất thuận nhưng vẫn có sức mạnh khiến người tin phục.
Tiền hoàng hậu viết trên những tờ giấy da bò này là...
Hoàng đế bệ hạ của Đại Ninh Lý Thừa Đường bị người gian lừa dối, ngoại trừ đại hoàng tử Lý Trường Trạch ra, hai đứa con trai còn lại đều không phải là thân sinh.
Tiết Hoa Y nhìn chữ trên này cũng có là ác ý sâu đậm, văn tự như vậy cho dù chiêu cáo thiên hạ cũng không ai tin, nhưng đó là chưa đến lúc. Nếu ở một thời gian đặc biệt, sự ác độc trong phong thư này sẽ biến thành chứng cứ.
Tiền hoàng hậu nói mọi người đều nghi ngờ Thẩm Lãnh là con trai của bệ hạ, năm đó bị Dương hoàng hậu lén đưa ra ngoài, nhưng trên thực tế năm đó có ẩn tình khác, là Trân phi nói dối, và còn vẫn luôn nói dối.
Về phần nhị hoàng tử Lý Trường Diệp, tiền hoàng hậu viết trên đó là tạp chủng của Ý phi có gian tình với người khác sinh ra, căn bản không phải huyết mạch của hoàng đế. Tiết Hoa Y tin tưởng chắc chắn điều thứ nhất, bởi vì Dương hoàng hậu đã đưa ra tiền căn hậu quả, còn có chứng cứ cho nên hắn ta nghĩ Dương hoàng hậu không nói dối chuyện Thẩm Lãnh không phải con trai hoàng đế.
Hắn ta có ác ý là từ việc nói xấu nhị hoàng tử và Ý phi. Tuy rằng Tiết Hoa Y quanh năm không ở Trường An mà ở nam cương xa xôi nhưng hắn ta cũng không tin nhị hoàng tử không phải con của bệ hạ. Đây đương nhiên là Dương hoàng hậu nói dối để nâng con trai bà ta lên.
Nhưng mà lời nói dối như vậy vẫn có thể có chút tác dụng nếu đưa ra trong tình huống Trường An vô chủ, bởi vì khi đó cả triều văn võ không có lựa chọn khác, chỉ có thể chọn phế thái tử Lý Trường Trạch đó.
Tiết Hoa Y để quyển sổ này ở một bên, hắn ta đã đọc nội dung trong sổ rất nhiều lần nhưng bây giờ đọc vẫn có thể cảm nhận được Dương hoàng hậu là một nữ nhân rất ác độc.
Cuốn tập giấy da bò thứ hai nhiều hơn không ít, có hai mươi mấy tờ, mở tập này ra, tờ thứ nhất vẫn là sáu chữ đó, bắt đầu từ tờ thứ hai chính là chi chít tên người, phía trên mỗi một tên người đều có dấu tay.
Trên mỗi một tờ giấy da bò đều có ba mươi cái tên người, hai mươi mấy tờ giấy da bò, người ở trên này đều giống như cùng ký giấy sinh tử.
Đây là tiền vốn của Tiết Hoa Y, cũng là tiền vốn của Tiết Thành.
Những người này ấn dấu tay và để lại tên, và cuốn tập thứ ba chính là tuyên ngôn của bọn họ, trên bản tuyên ngôn này bọn họ cũng đều kí tên và ấn dấu tay.
Có ba quyển sổ này, Tiết Hoa Y không lo lắng gì cả.
Những người để lại tên và dấu tay trên quyển sổ này vào năm đó tương đương với giao mạng của mình cho tiền hoàng hậu, trừ phi quyển sổ này bị hủy, nếu không thì bọn họ sẽ nghe lệnh bất cứ khi nào.
Này bản tập thượng đích mỗi một người một khi bị triều đình tra được, đều là tru cửu tộc đích mưu nghịch tội lớn, bọn họ không gánh nổi.
Cho nên Tiết Hoa Y biết rất rõ canh bạc lớn của ba năm sau, chính là đánh cược sự an toàn tính mạng người nhà và cửu tộc của những người này.
Thắng thì bọn họ vinh hoa phú quý, thua thì bọn họ bị tịch thu tài sản giết cả nhà.
Tiết Hoa Y để cuốn sổ trở lại trong hộp gỗ, mức độ quan trọng của thứ này không cần nói cũng biết.
Lúc trước sau khi mạo hiểm giết Vũ Văn Tiểu Sách, hắn ta nghĩ bên phủ Đình Úy nhất định sẽ theo dõi mình nhưng phủ Đình Úy lại không dám quá phận, cho nên thủ đoạn thường quy không có ý nghĩa đối với hắn ta.
"Chân Nhi."
Tiết Hoa Y gọi một tiếng.
Chân Nhi đang thu dọn đồ đạc vội vàng ra: "Chuyện gì vậy đại nhân?"
Tiết Hoa Y nói: "Ngươi có bản lĩnh nhìn một lần là không quên, ghi nhớ rất nhanh, ngươi đọc thuộc danh sách này, một người cũng không được bỏ sót."
Hắn ta đưa hộp cho Chân Nhi: "Khi ngươi và Chiêu Nhi đi Trường An thì mang cái hộp này theo, chia nhau giữ, ngươi cầm hai quyển, Chiêu Nhi cầm một quyển, ta sẽ sắp xếp một thương đội đi cùng các ngươi, bảo đảm quyển sổ này sẽ không bị điều tra ra. Sau khi đến Trường An các ngươi giấu nó ở trong thư viện."
Chân Nhi gật đầu: "Yên tâm đi đại nhân."
Tiết Hoa Y ừ một tiếng, im lặng một lát rồi nói: "Thật ra ta không lo lắng cuộc sống của hai người các ngươi, nhiều năm nay đều là hai người các ngươi chăm lo cuộc sống của ta, cho nên các ngươi sống cũng sẽ không quá khó khăn. Ta đã gửi số bạc cần thiết cho các ngươi vào trong tiền trang của triều đình, các ngươi ở trong Trường An đừng quá phô trương lãng phí."
"Vâng."
Mắt của Chân Nhi hơi đỏ lên, có thể thấy nàng ta thật sự không nỡ, nhưng đại nhân nói sau này bọn họ có thể giúp được đại nhân cho nên bọn họ nhất định phải rời xa đại nhân.
Bọn họ thật sự rất muốn giúp đại nhân làm chút gì đó, vẫn luôn muốn như vậy.
Tiết Hoa Y giơ tay lên khẽ vỗ đầu Chân Nhi: "Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ba năm sau ta làm chủ hôn cho các ngươi, nếu xảy ra điều gì bất ngờ..."
"Sẽ không đâu!"
Chân Nhi lắc đầu nguầy nguậy: "Đại nhân diệu tính vô song làm sao có thể sẽ có bất ngờ được, ba năm sau chúng ta ở trong thành Trường An chờ đại nhân nhập chủ Nội các."
Tiết Hoa Y cười cười: "Sẽ như vậy, đi đi, tiếp tục dọn đồ đi."
Chân Nhi vâng một tiếng, vẻ lưu luyến trong ánh mắt càng lúc càng rõ.
Tiết Hoa Y đứng dậy: "Hôm nay ta phải nghỉ ngơi sớm, sáng sớm ngày mai sẽ đến huyện An Thành tuần tra, ngày mai hai người các ngươi lên đường cũng không cần chờ ta về... Các ngươi, bảo trọng."
Chân Nhi lại gật đầu, mắt đã ướt rồi.
Thành Trường An.
Bệ hạ nhìn thái tử Lý Trường Diệp đang phê duyệt tấu chương, đứa bé đó càng ngày càng giống ông ta. Nghĩ mà xem, Thẩm Lãnh cực kỳ giống hoàng đế lúc trẻ, bất kể là tác phong làm việc hay tính cách đều giống, nhìn thế nào cũng giống, ngay cả lão viện trưởng cũng nói giống như đúc một khuôn ra.
Còn Trường Diệp thì giống như ông ta sau khi làm hoàng đế, dáng vẻ ngồi nghiêm túc phê duyệt tấu chương, hoàng đế nhìn gã giống như đang nhìn bản thân mình vậy. Hơn nữa càng lớn tuổi thái tử và hoàng đế cũng càng giống nhau, cho dù là người không biết bọn họ nếu lần đầu tiên nhìn thấy cũng có thể nhìn ra bọn họ là cha con.
"Trường Diệp."
"Phụ hoàng."
Lý Trường Diệp vội vàng đứng dậy.
"Ngồi đi."
Hoàng đế cười nói: "Con sắp đi đông cương rồi, xem còn có gì cần thì nói với trẫm, trẫm cho người đi sắp xếp."
"Đều đủ hết rồi."
Lý Trường Diệp nói: "Các bộ phủ Nội Vụ đều đang chuẩn bị, tất cả mọi thứ đều đã chuẩn bị xong, nhưng mà... Nhi thần nghĩ, có thể mang theo mấy người ở Đông Cung không? Đều là người trẻ tuổi, dẫn bọn họ đi mở mang kiến thức một chút, nếu không còn tưởng rằng bản thân bọn họ đều rất lợi hại nữa."
"Con tự quyết định là được."
Hoàng đế gật đầu cười: "Sau khi đến đông cương nhớ là con đại diện trẫm đi, làm việc phải có khí độ, đừng tùy hứng, cũng đừng quá rất dễ dàng bị khống chế suy nghĩ. Con là thái tử, con phải có uy nghiêm của thái tử."
"Vâng, nhi thần nhớ rồi."
"Còn nữa, nếu Thẩm Lãnh đắc thắng trở về, con có thể nói sớm cho hắn biết chuyện chuẩn bị để hắn tiếp nhận chức vụ đại tướng quân cấm quân... Con nói cho hắn biết chuyện này sẽ tốt hơn."
"Vâng, nhi thần hiểu."
Lý Trường Diệp lập tức vui vẻ, nhắc đến chuyện của Thẩm Lãnh là gã đều rất quan tâm, chỉ cần là chuyện tốt đối với Thẩm Lãnh thì gã chỉ hận không thể mọc cánh bay đến nói cho Thẩm Lãnh biết.
"Còn có một chuyện trẫm vốn không có ý định nói sớm cho con biết nhưng đã thay đổi ý định, sau khi Thẩm Lãnh đánh xong Tang quốc, trẫm còn muốn ngự giá thân chinh đi đánh Hắc Vũ, đến lúc đó con sẽ một mình lưu thủ Trường An, trẫm cũng sẽ mang cả Thẩm Lãnh đi bắc cương, con chuẩn bị sớm cũng tốt."
Lý Trường Diệp thầm giật mình. Tuy gã loáng thoáng đoán được phụ hoàng có thể sẽ làm như vậy nhưng không ngờ phụ hoàng lại nói cho gã biết.
"Nhi thần biết, nhi thần sẽ cố gắng hết sức."
"Ừm."
Hoàng đế đứng dậy: "Ra ngoài đi dạo cùng trẫm."
Hai người một trước một sau ra khỏi Tứ Mao Trai, chậm rãi đi trong bóng đêm.
"Trường Diệp."
"Có nhi thần."
"Sau này phải đối tốt với hai đứa trẻ Thẩm Lãnh một chút."
"Vâng, nhi thần biết rồi."
Lý Trường Diệp nghe được câu này liền cười, đương nhiên gã sẽ làm như vậy.
"Thẩm Lãnh đã vị cực nhân thần rồi, lúc trước hắn và trẫm trò chuyện, trẫm đã từng hỏi hắn, thích nhất người nào trong lịch sử Đại Ninh, câu trả lời của hắn là... Đường Thất Địch."
Lý Trường Diệp ngẩn người.
Sau đó gã đột nhiên hiểu ra.