Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1573 - Chương 1573: Động Thủ

Chương 1573: Động thủ Chương 1573: Động thủ

Cảnh Viễn nghe Tiết Hoa Y nói ra cái tên Thẩm Kế này liền hoàn toàn ngỡ ngàng. Trước đây theo y thấy tuy rằng việc Tiết đại nhân đang làm được xem như đại nghịch bất đạo, nhưng ít nhất trong lòng hắn ta có khát vọng, hắn ta là vì Đại Ninh, là vì thiên hạ, huống hồ y tin chắc Tiết đại nhân có năng lực này.

Mà Tiết đại nhân của giờ phút này đã dần biến thành một người điên trong mắt Cảnh Viễn.

"Cho dù cuối cùng đại nhân thành công, cả triều văn võ làm sao có thể tán thành Thẩm Kế? Không phải hậu thế hoàng tộc, đại nhân sẽ lập tức trở thành người bị mọi người chỉ trích."

Cảnh Viễn khuyên nhủ: "Đại nhân, hay là sớm tính toán cho bản thân đi. Nếu Lý Trường Trạch thật sự đã đang nghi ngờ đại nhân, hơn nữa còn lấy lá bài tẩy của hắn ra, rõ ràng chính là muốn thoát khỏi sự khống chế của đại nhân, nếu Tiết Chiêu thật sự chết trong tay hắn, hắn cũng nhất định sẽ đối phó với đại nhân."

"Ta biết."

Tiết Hoa Y nói: "Cho nên mới phải động thủ trước."

Tiết Hoa Y nhìn về phía Cảnh Viễn nói: "Về chuyện Thẩm Kế có phải hậu thế Lý gia hay không thì phải xem là ở trong tình huống gì, khi cần đến nó, dù không đúng cũng là đúng, khi không cần nó, dù đúng cũng là không đúng."

Hắn ta giải thích: "Nhưng người làm chủ chưa chắc là ta, mà là những người như Lộ Tòng Ngô, Lại Thành, và cả Đạm Đài Viên Thuật đã lui xuống, còn có hoàng hậu. Một khi xuất hiện thời kì đặc biệt đó, hoàng hậu đứng ra nói Thẩm Kế là huyết mạch hoàng tộc, lại có đám người Lộ Tòng Ngô và Đạm Đài Viên Thuật ủng hộ, cả triều văn võ có ai sẽ không tin, huống hồ trong triều đình đều đã biết lời đồn này từ lâu, chỉ là không ai lấy ra nói thôi."

Cảnh Viễn vẫn cảm thấy khó hiểu, chuyện đế vương mà qua loa như vậy?

Tiết Hoa Y nói: "Nếu bệ hạ băng hà, thái tử đã chết, Lý Trường Trạch cũng đã chết, như vậy thì lời đồn đó sẽ có thể lấy ra để nói, hơn nữa có thể nói thật lớn, nói đến mức khắp thiên hạ đều biết."

Cảnh Viễn nói: "Chính là tin đồn về chuyện Thẩm Lãnh là hoàng tử?"

Y hỏi Tiết Hoa Y: "Nhưng rốt cuộc Thẩm Lãnh có phải là hoàng tử hay không?"

"Không quan trọng."

Tiết Hoa Y nói: "Vẫn là câu nói đó, lúc cần hắn thì không phải cũng là phải, lúc không cần hắn thì phải cũng là không phải."

Tiết Hoa Y nói: "Ngươi đi sắp xếp người, nghĩ cách diệt trừ Lý Trường Trạch."

Cảnh Viễn nói: "Nếu Lý Trường Trạch đã lật lá bài tẩy chưa lật của hắn thì nhất định có người âm thầm bảo vệ hắn, hiện giờ còn muốn xuống tay sợ là rất khó."

"Vậy thì ngươi hãy nghĩ biện pháp đi."

Tiết Hoa Y nhìn về phía Cảnh Viễn nói: "Khoảng thời gian gần đây ta phải cẩn thận suy nghĩ chỉnh sửa lại kế hoạch, phải kín kẽ, phải hoàn thiện, bỏ qua tất cả mọi chuyện nằm trong kế hoạch không nói, Lý Trường Trạch giết Tiết Chiêu, thù này nhất định phải trả."

"Vâng."

Cảnh Viễn khom người cúi đầu: "Ta đi sắp xếp ngay."

Sáng sớm hôm sau, huyện Lai Thủy.

Lúc Lý Trường Trạch thức dậy rửa mặt, Lạc Đông Phú từ bên ngoài đi vào, khom người cúi đầu nói: "Điện hạ, hôm qua thuộc hạ đã đi mua chuộc được một tiểu lại của bổn huyện, hắn phụ trách sắp xếp chiêu mộ dân công vận chuyển lương thảo vật tư đến bắc cương. Hôm nay điện hạ có thể qua đó. Bọn họ đi đường thuỷ, cho đến tận phía nam thành Hãn Hải, sau đó ra khỏi thành Hãn Hải đi đường bộ theo hướng bắc đến biên thành hồ Lạc Già, xuôi gió xuôi nước, mấy tháng là có thể đến nơi."

"Ừ..."

Lý Trường Trạch nói: "Ngươi vất vả rồi, ngươi vẫn phải đi sắp xếp một chút, bảo Lạc Văn Khúc ở lại bên quận Thanh Bá thêm một thời gian, mặc kệ không dùng biện pháp gì, tốt nhất là ở từ ba tháng trở lên. Ba tháng sau đã là giữa hè... sắp xếp cho hắn xuôi nam, vào mùa hè, nam cương sẽ luôn có lũ lụt."

Lạc Đông Phú gật đầu: "Vậy thì thủ hạ đi sắp xếp hộ vệ cho điện hạ."

Lý Trường Trạch nói: "Chia một nửa cho Lạc Văn Khúc."

Lạc Đông Phú ngẩn ra, có chút không hiểu.

Y hơi lo lắng nói: "Nhưng điện hạ, lần này đi bắc cương chính là phải gặp người Hắc Vũ, là Nguyên Phụ Cơ, bên cạnh không mang theo nhiều hộ vệ, ta sợ điện hạ sẽ có nguy hiểm gì."

Lý Trường Trạch nói: "Nếu Nguyên Phụ Cơ muốn giết ta, ở trên địa bàn của người Hắc Vũ, ta mang nhiều hộ vệ đến mấy cũng không có ý nghĩa, nhưng Tiết Hoa Y không chừng sẽ động thủ muốn giết ta."

Gã ta nhìn Lạc Đông Phú, nói: "Chúng ta đã động đến Tiết Chiêu, thật ra rất rõ ràng, người biết danh sách ở trong tay Tiết Hoa Y chính là những quan viên sương binh đó, bọn họ lại không dám, cũng không có thực lực đó, sẽ càng không nghĩ đến Tiết Chiêu và Tiết Chân có vấn đề. Tiết Hoa Y nhận được tin Tiết Chiêu đã chết sẽ nghi ngờ ta đầu tiên."

Lạc Đông Phú nói: "Chẳng lẽ hắn còn dám động thủ với điện hạ?"

"Hắn dám."

Lý Trường Trạch nói: "Nếu hắn nghi ngờ mình sẽ bị lộ, hắn nhất định dám động thủ, cho nên ngươi phái thêm một ít nhân thủ đi bảo vệ Lạc Văn Khúc, hắn vẫn còn có tác dụng lớn."

Lạc Đông Phú gật đầu nói: "Thuộc hạ hiểu rồi."

Buổi sáng ngày hôm sau, thành Trường An.

Lão viện trưởng và Thẩm tiên sinh ngồi dưới cây liễu lớn thưởng thức trà. Giờ vẫn chưa đến mùa hè, đang là thời điểm khí hậu dễ chịu, ngồi ở dưới gốc cây hóng gió xuân thưởng thức trà thơm, ngồi trên ghế nằm nói chuyện trời đất, kiểu hưởng thụ này đừng nói là sự chuyên hưởng của người già, cho dù là người trẻ tuổi cũng thích.

Từ hôm qua sau khi Thẩm tiên sinh đã rõ ràng thấu triệt rất nhiều điều với lão viện trưởng, lão viện trưởng có chút bội phục Thẩm tiên sinh, thật ra nói trắng ra một chút thì lão viện trưởng là trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường.

Thật ra Thẩm Lãnh mới là người trong cuộc, bọn họ đều là người ngoài cuộc, nhưng mà đến bây giờ lão viện trưởng mới phát hiện Lãnh Tử ngốc không ngốc một chút nào. Ngay từ đầu Lãnh Tử ngốc đã biến bản thân hắn thành người ngoài cuộc, ngược lại là những người ngoài cuộc như bọn họ lại biến thành người trong cuộc vì nóng vội, bởi vì nguyên nhân này kia.

Cho nên đến bây giờ Lãnh Tử vui vẻ thảnh thơi, còn bọn họ thì ai nấy lại rất khó chịu trong lòng.

"Nếu người này không phải Lãnh Tử, đó sẽ là ai?"

Lão viện trưởng hỏi một câu.

Thẩm tiên sinh nói: "Có một thời gian bệ hạ hy vọng là Lãnh Tử làm chuyện này, hắn thích hợp nhất, hắn diệt trừ Lý Trường Trạch, việc này không có bất cứ quan hệ nào với bệ hạ, cho dù các triều thần đoán cũng sẽ chỉ nghĩ đó là ân oán cá nhân giữa Lãnh Tử và Lý Trường Trạch."

Lão viện trưởng gật đầu: "Là lý này, cho nên bệ hạ hy vọng là Lãnh Tử."

Thẩm tiên sinh tiếp tục nói: "Nhưng Lãnh Tử không làm như vậy, hắn xem mình là một người ngoài cuộc, sẽ không làm việc không nên làm, cho nên nếu còn có một người thích hợp hơn Lãnh Tử, chỉ có thể là... thái tử điện hạ."

Lão viện trưởng lắc đầu nói: "Lãnh Tử còn không làm được, huống chi là thái tử điện hạ. Thái tử điện hạ luôn rất thương nhớ Lý Trường Trạch, từ đầu đến cuối thái tử vẫn coi Lý Trường Trạch là đại ca, Lý Trường Trạch cũng vẫn luôn rất tốt với thái tử điện hạ."

Thẩm tiên sinh nói: "Cho nên Lý Trường Trạch mới sống đến bây giờ, người thích hợp để động thủ nhất đều không động thủ, ông nói mệnh của Lý Trường Trạch tốt cỡ nào."

Lão viện trưởng nói: "Nếu... ngươi đi thì sao?"

Thẩm tiên sinh bĩu môi một cái rồi nói: "Còn lâu ta mới đi."

Lão viện trưởng cười: "Đương nhiên ta biết ngươi không đi, chỉ nói vậy mà thôi... Nếu như là người không liên quan, có thế lực đến mấy Lãnh Tử cũng không sợ, ví dụ như lúc hắn vừa mới vào thủy sư đã dám giết con trai độc nhất của đương triều thủ phụ đại học sĩ."

Thẩm tiên sinh nói: "Hay là hai chúng ta góp tiền thuê sát thủ."

Lão viện trưởng nói: "Ngươi ra bao nhiêu?"

Thẩm tiên sinh tháo túi tiền xuống, cẩn thận đếm rồi nói: "Hai lượng bảy đồng."

Lão viện trưởng xòe tay: "Ta không mang tiền."

Thẩm tiên sinh hỏi: "Hai lượng bảy đồng có đủ không?"

Lão viện trưởng nói: "Đủ để buổi trưa hai chúng ta uống một chầu rượu, còn không thể uống thoải mái."

Thẩm tiên sinh cười nói: "Khó thật."

Kinh Kỳ đạo.

Bờ sông ngoài quận thành Thanh Bá, đê vỡ đã được đắp lại, còn có không ít dân công đang tiếp tục đến sửa chữa, người tới người lui.

Trên đường sông, một chiếc thuyền chậm rãi đi qua, Phương Bạch Kính mặc một bộ thường phục đứng chắp tay sau lưng ở đầu thuyền, dường như đang ngẩn người đứng nhìn những công dân lao động ở trên đê.

Gã nhìn thấy Lý Trường Trạch trong đám người, đang khom người cố gắng nhấc một tảng đá lên, cách đó không xa có người nhìn thấy liền vội vàng chạy đến giúp gã ta.

Bách bạn Nhiếp Qua là người được Phương Bạch Kính đích thân dẫn dắt. Gã vào phủ Đình Úy khi mười bảy tuổi, hiện giờ đã hai mươi chín tuổi, mười hai năm nay đều là thủ hạ dưới trướng Phương Bạch Kính, trong mắt gã Phương Bạch Kính không chỉ là đại nhân cấp trên của mình, còn là người giống như phụ huynh.

Nếu đội chính thân binh bên cạnh tướng quân chính là người có thể cùng sống chết, mặc kệ gặp phải nguy hiểm gì, thân binh đều sẽ cản trước người, vậy thì Nhiếp Qua chính là đội chính thân binh của Phương Bạch Kính.

"Đại nhân."

Nhiếp Qua đứng ở phía sau Phương Bạch Kính nói nhỏ: "Ý của Hàn đại nhân thật sự là muốn phủ Đình Úy chúng ta động thủ?"

Phương Bạch Kính gật đầu, cũng nói rất khẽ: "Sẽ không ai động thủ, vậy thì chỉ có thể là người của phủ Đình Úy chúng ta động thủ, mà mặc kệ tới khi nào, phủ Đình Úy cũng tuyệt đối không thể nào thừa nhận chuyện này."

Nhiếp Qua nói: "Thuộc hạ hiểu. Nếu thuộc hạ thất thủ, bị bắt được, hoặc là bị giết chết, phủ Đình Úy cũng sẽ không thừa nhận thuộc hạ là người của phủ Đình Úy."

Phương Bạch Kính im lặng một lát, gật đầu: "Phải."

Gã nghiêng đầu nhìn về phía Nhiếp Qua: "Nhưng ta từng nói với ngươi, việc này là việc của ta, là việc Hàn đại nhân giao cho ta. Ta nói với ngươi những lời này không phải để ngươi đi thay ta, mà là nói cho ngươi biết... Nếu ta làm xong việc này, ta sẽ thoái ẩn khỏi phủ Đình Úy, ngươi thay thế ta, tuy rằng không phải phó đô đình úy nhưng sẽ lấy thân phận thiên bạn tiếp nhận các thủ hạ của ta. Các huynh đệ cũ đi theo ta đã quen, để ngươi tiếp nhận, trong lòng bọn họ sẽ thoải mái một chút."

Nhiếp Qua nói: "Nhưng đại nhân à... Ngài cũng biết, chuyện như thế này làm sao có thể để ngài đích thân đi làm được, ta mới là người thích hợp nhất, hơn nữa ta sẽ không thất bại."

Phương Bạch Kính nói: "Không cần nói nhiều, chưa đến một tháng nữa là ngươi sẽ thành thân rồi."

Nhiếp Qua cười nói: "Sau khi giết Lý Trường Trạch xong ta thoái ẩn khỏi phủ Đình Úy, đi làm những việc gì đó khác, trong lòng thê tử ta cũng kiên định hơn một chút. Nàng ấy luôn nói làm đình úy quá nguy hiểm, trời mới biết khi nào sẽ gặp chuyện không may, cho nên mỗi lần ta ra ngoài là nàng ấy đều lo lắng đề phòng. Việc lần này coi như là ý trời, đại nhân nhường cơ hội thoái ẩn cho ta thì thật tốt."

"Nghĩ hay lắm."

Phương Bạch Kính xoay người nhìn về phía Nhiếp Qua rồi nghiêm túc nói: "Ngươi là người do ta dẫn dắt, ta vẫn luôn đối đãi với ngươi như hậu bối của ta, nếu ngươi xảy ra chuyện, ta còn sống, ta chăm sóc người nhà của ngươi, với độ tuổi của ta còn có thể chăm sóc được bao nhiêu năm? Nếu ta xảy ra chuyện, ngươi chăm sóc người nhà của ta, với độ tuổi của ngươi, ngươi có thể chăm sóc bao nhiêu năm?"

Nhiếp Qua mấp máy môi, lý do này khiến gã không thể nào tranh luận thêm gì nữa. Đại nhân nói không sai, gã còn trẻ, gã có thể chăm sóc hai nhà lâu hơn, ít nhất có thể chăm sóc mấy chục năm, thoáng chốc hình như phân lượng của hai nhà đều đặt trên vai gã.

"Vậy... đại nhân định khi nào động thủ?"

"Rất nhanh thôi."

Phương Bạch Kính nhìn vị tiền thái tử đang làm việc cùng với dân công ở trên bờ phía xa, thật ra trong lòng gã vẫn rất phân vân.

"Nên ngừng mà không ngừng sẽ càng loạn, thời gian càng kéo dài lâu trong lòng ta càng rối rắm."

Phương Bạch Kính nói: "Đêm nay ta sẽ ra ngoài một chuyến, trong vòng một canh giờ nếu ta trở về, ngươi hãy xem như không biết gì cả, sau một canh giờ ta không trở lại, ngươi hãy dẫn các huynh đệ về Trường An."

Nhiếp Qua nhún vai, không nói.

Bình Luận (0)
Comment