Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1576 - Chương 1576: Sau Vụ Án

Chương 1576: Sau vụ án Chương 1576: Sau vụ án

Tin tức về cái chết của Lý Trường Trạch nhanh chóng dấy lên sóng to gió lớn trong khắp thành Trường An nhấc lên một cỗ, cả triều văn võ không một ai biết tại sao lại đột nhiên như vậy, tin tức này làm cho mỗi người đều có chút hoảng hốt.

Hơn nữa tin tức về cái chết của Lý Trường Trạch vừa truyền ra, đủ các lời đồn đãi cũng đều xuất hiện, người bị chụp mũ trước nhất vẫn là Thẩm Lãnh.

Theo lý mà nói cái mũ này căn bản là không nên chụp lên, nhưng mà Thẩm Lãnh trời sinh chính là kiểu thể chất bị chụp mũ.

Có người lén lút nói cứ như nắm giữ chứng cứ xác thực vậy, ngươi xem đi, trước khi Thẩm Lãnh về không phải Lý Trường Trạch vẫn yên ổn sao, Thẩm Lãnh này vừa mới từ đông cương trở lại không bao lâu, sau khi thăng nhiệm đại tướng quân cấm quân, Lý Trường Trạch đã chết rồi.

Một khi có người nói thì sẽ có người cảm thấy có lý.

Con người trên đời vốn đều có tính a dua mù quáng, cho dù là trí giả nổi tiếng cũng vậy, chỉ là ít hơn một chút thôi.

Thẩm Lãnh cũng không để ý, đối với Thẩm Lãnh mà nói cái chết của Lý Trường Trạch không có bất kỳ ảnh hưởng gì, ít nhất thì bản thân hắn cho là như vậy.

Trước giờ hắn đều là một người "ta làm thì chính là ta làm, không phải ta làm mà ngươi nói là ta, để ta biết được, ta sẽ xử ngươi".

Mạnh Trường An cũng rất giống hắn ở điểm này, hai người đều là kiểu người "ta không trêu chọc ngươi, ngươi cũng đừng trêu chọc ta".

Phủ đại tướng quân cấm quân, sau khi Thẩm tiên sinh từ trong cung trở về liền đi thẳng đến chỗ Lãnh Tử. Thẩm Lãnh nhận được tin tức hơi muộn một chút, dù sao cũng sẽ không có người nào trực tiếp chạy tới nói cho hắn biết.

Thẩm tiên sinh nhìn thấy Thẩm Lãnh, câu nói đầu tiên là: "Biết rồi?"

Thẩm Lãnh trả lời: "Biết rồi."

Câu nói thứ hai của Thẩm tiên sinh là: "Thấy thế nào?"

Thẩm Lãnh trả lời: "Đợi xem đã."

Thẩm tiên sinh nghe được ba chữ này liền biết Thẩm Lãnh cũng cảm thấy hơi khó tin. Thời điểm hiện tại hơi đặc biệt, Lý Trường Trạch chết vào lúc này, ai cũng sẽ nghĩ đến triều đình, nhưng không ai dám nghĩ việc này là bệ hạ sắp xếp. Nếu như bệ hạ muốn giết Lý Trường Trạch thì sao có thể đợi đến bây giờ?

Cũng không có ai nghĩ đây là do phủ Đình Úy sắp xếp. Trong lòng tất cả mọi người thì phủ Đình Úy là nha môn giữ gìn pháp kỷ, đình úy là người chấp pháp, Hàn Hoán Chi là một người coi trọng quy định hơn bất cứ thứ gì, cho nên làm sao có thể là phủ Đình Úy được.

Như vậy thì người đáng nghi nhất rất tự nhiên liền biến thành Thẩm Lãnh.

"Ngươi muốn ra ngoài?"

Thẩm tiên sinh nhìn Thẩm Lãnh xách giỏ rau trong tay, hỏi một câu.

Thẩm Lãnh gật đầu nói: "Trà Nhi muốn ăn sườn xào chua ngọt, muốn ăn tôm chiên, ta ra ngoài xem có thể mua được không."

Thẩm tiên sinh nói: "Xảy ra chuyện lớn như vậy mà ngươi lại nghĩ đến việc ra ngoài mua thức ăn."

Thẩm Lãnh cười nói: "Lý Trường Trạch quan trọng hay là Trà Nhi quan trọng?"

Thẩm tiên sinh suy nghĩ, gật đầu nói: "Ngươi nói như vậy thì ta cũng không thể phản bác, có lý, hết sức có lý."

Ông kéo Thẩm Lãnh một cái: "Ngồi xuống nói chuyện một lát rồi hãy đi mua thức ăn, ta đi cùng ngươi."

Thẩm Lãnh nói: "Được, vậy thì nói chuyện."

Hai người liền ngồi dưới gốc cây liễu lớn tuyệt đẹp giống như thác nước đổ xuống ở trong sân. Trà Nhi pha trà cho bọn họ, cũng ngồi xuống bên cạnh, biết Lý Trường Trạch đã chết, Trà Nhi cũng cảm thấy khó tin.

"Hiện giờ ở bên ngoài đều đang âm thầm nghị luận, có phải ngươi sắp xếp người diệt trừ Lý Trường Trạch không."

Thẩm tiên sinh nói: "Ngươi nên biết thật ra mỗi một người trên thế giới này đều là nhà âm mưu, cho nên bắt đầu chụp mũ lên đầu ngươi cũng là chuyện bình thường. Thứ nhất, ngươi đã là đại tướng quân cấm quân, là Hộ Quốc Công, thần tử quan trọng nhất, người trung thành nhất bên cạnh thái tử điện hạ trong tương lai, ngươi vừa về không bao lâu là Lý Trường Trạch đã chết. Bọn họ sẽ nghĩ đây là ngươi đang sắp xếp vì sự an ổn của thái tử điện hạ trong tương lai."

Thẩm Lãnh gật đầu nói: "Tiên sinh nói như vậy nói ta cũng không thể phản bác được, có lý, hết sức có lý."

Thẩm tiên sinh lườm hắn một cái, nói: "Ngươi còn có tâm trạng nói đùa."

Thẩm Lãnh nói: "Tiên sinh, nếu việc này đã không liên quan đến ta, người khác nói thế nào là chuyện của người khác, chẳng lẽ vì người khác nói mà ta phải đi chứng minh rằng mình chưa từng làm? Nếu con người cứ luôn sống như vậy, mệt lắm."

Thẩm tiên sinh nói: "Ngươi nên hiểu ý của ta, còn lâu ta mới lo lắng những người đó nói lung tung, bọn họ nói nhiều hơn nữa cũng không có bất cứ ý nghĩa gì cả, điều ta lo lắng là liệu thái tử điện hạ có nghĩ như vậy không. Nếu có thì điện hạ đối với ngươi... Dù sao tình cảm của thái tử điện hạ với Lý Trường Trạch cũng rất sâu đậm, ta sợ trong lòng điện hạ sẽ có khúc mắc với ngươi."

Thẩm Lãnh nói: "Điện hạ sẽ không vậy đâu."

Thẩm tiên sinh hỏi: "Tại sao lại không?"

Thẩm Lãnh hỏi ngược lại: "Tại sao điện hạ lại vậy?"

Thẩm tiên sinh cảm thấy Thẩm Lãnh có chút không thể nói lý. Nếu thái tử điện hạ thật sự cũng nghi ngờ là người của Thẩm Lãnh sắp xếp, như vậy thì tất nhiên sẽ thay đổi thái độ đối với Thẩm Lãnh, đây là một cái dằm, trong lòng người có dằm thì người đó sẽ khó chịu cả đời, trừ phi nhổ cái dằm này đi.

"Ngươi muốn đi cầu kiến thái tử điện hạ không?"

Thẩm tiên sinh nói: "Đi gặp điện hạ, an ủi điện hạ cũng tốt, thuận tiện giải thích một chút việc này không có bất cứ quan hệ nào với ngươi."

"Không đi."

Thẩm Lãnh nhìn vị trí của mặt trời, nói rất nghiêm túc: "Nếu ta đi cung Vị Ương một chuyến thì sẽ không kịp mua thức ăn nấu cơm, món sườn kho tàu khá tốn thời gian, nhất là quá trình hầm, qua loa không được, nếu không sẽ không ngon ."

Thẩm tiên sinh: "..."

Thẩm Lãnh đứng dậy, vỗ vai Trà gia: "Nàng ở cùng tiên sinh, ta ra ngoài mua thức ăn."

Trà gia ừ một tiếng: "Ninh Nhi nói muốn ăn bánh hoa quế, lúc về chàng mua một ít, đừng quên cũng mua cho Kế Nhi ít bánh xốp đào mà nó thích ăn."

Thẩm Lãnh gật đầu: "Biết rồi, còn có bánh liên dung nàng thích ăn, bánh mứt táo mà tiên sinh thích ăn."

Thẩm tiên sinh sững người, sau đó thở dài thườn thượt: "Hai người các ngươi... ta tức chết."

Trà gia cười nói: "Mua thêm một ít củ cải nữa, ta nấu canh củ cải cho tiên sinh, nhuận khí."

Thẩm tiên sinh hừ một tiếng, sau đó phì cười: "Hai người các ngươi... đúng là khiến người ta không yên tim được, thế mà bản thân hai người các ngươi đều cảm thấy cuộc sống rất tốt, không gian nan khổ cực chút nào."

Thẩm Lãnh nói: "Tiên sinh là ăn củ cải xanh hay là tím củ cải, nếu không thì mua ít củ cải nước hoặc là cà rốt?"

Thẩm tiên sinh: "Cút..."

Cung Vị Ương.

Hoàng đế đã ngồi ngẩn người một lúc lâu, hoàng hậu nương nương và thái tử điện hạ từ đầu đến cuối đều ở bên cạnh. Hoàng đế không nói, hai người cũng đều không nói, chỉ im lặng ở bên.

Hồi lâu sau, hoàng đế thở dài một hơi.

"Vừa rồi trẫm vẫn luôn thử cảm nhận rốt cuộc trong nội tâm mình buồn cỡ nào, sầu não cỡ nào về cái chết của Trường Trạch, theo lý mà nói nên là đau thấu tim gan, nhưng trẫm chỉ buồn, không tới mức đau thấu tim gan."

Lời này vừa thốt ra, hoàng hậu nương nương và thái tử điện hạ đều có chút mê mang, bệ hạ bỗng nhiên nói chuyện này làm gì? Giờ không phải là lúc nói những điều này.

"Trường Diệp."

Hoàng đế nhìn về phía thái tử Lý Trường Diệp, hỏi rất thẳng thừng: "Lúc nãy Lại Thành vào nói với trẫm, có người đang âm thầm nghị luận nói cái chết của Trường Trạch có liên quan tới Thẩm Lãnh, con thấy có liên quan tới Thẩm Lãnh không?"

"Không thể nào."

Lý Trường Diệp lập tức nói: "Chuyện này tuyệt đối không thể nào có liên quan tới thân... Hộ Quốc Công."

Sắc mặt hoàng đế thoải mái một chút, ông ta hỏi: "Tại sao lại nghĩ như vậy?"

Lý Trường Diệp trả lời: "Không phải nhi thần nghĩ như vậy mà là sự thật. Chuyện nếu cần suy nghĩ mới có thể chắc chắn thì thật ra có thể không chắc chắn, chuyện không cần suy nghĩ có thể chắc chắn mới là thật sự chắc chắn. Nhi thần không cần nghĩ cũng xác định chuyện này không có một chút quan hệ nào với Hộ Quốc Công, cho nên cũng không nói đến tại sao."

Trong ánh mắt của hoàng đế lóe lên một sự vui mừng, ông ta giơ tay lên vỗ vai Lý Trường Diệp.

"Con người phải giữ sự tín nhiệm tối thiểu nhất, nhất là đối với người nên tín nhiệm. Con nói rất đúng, cũng làm rất đúng... Trong lịch sử không phải là không có bài học, thời Sở, đại tướng quân Từ Khu Lỗ chiến công lớn lao, dùng sức mình bảo vệ Sở quốc an ổn, Sở vốn đã như tình trạng như lầu cao sắp đổ, là Từ Khu Lỗ đã ngăn cơn sóng dữ."

Ông ta liếc nhìn Lý Trường Diệp rồi nói tiếp: "Nhưng sau đó Sở hoàng luôn nghi ngờ Từ Khu Lỗ có lòng tạo phản, cuối cùng vẫn hạ độc vị công thần này. Từ Khu Lỗ chết oan uổng, Sở cũng vì vậy mà đi đến suy vong."

Lý Trường Diệp nói: "Nhi thần vẫn luôn dùng chuyện này để cảnh tỉnh bản thân."

Hoàng đế ừ một tiếng, tiếng hít thở có vẻ hơi nặng nề. Tuy rằng vẻ mặt ông ta thoạt nhìn bình tĩnh nhưng trên thực tế làm sao lại có thể thật sự bình tĩnh được. Miệng ông ta nói không phải đau thấu tim gan, nhưng nỗi đau trong lòng vẫn giống như dao cắt.

Từng có một thời kì hoàng đế cảm thấy mình đã chuẩn bị sẵn sàng, tự tay kết thúc nghiệt nợ này nhưng lại không thể hạ thủ được.

Khi đó ông ta thấy mình thật sự thất vọng tột cùng, đó là tuyệt vọng. Khi đã tuyệt vọng về một người thì còn có thể có tình cảm gì đáng nói nữa, hơn phân nửa chỉ còn lại chán ghét mà thôi, nói không chừng còn là ghét nhau.

Song khi biết được Lý Trường Trạch đã chết, trong khoảnh khắc đó ông ta cảm thấy trời đất đảo lộn.

"Phụ hoàng, Hàn đại nhân sẽ điều tra ra."

Lý Trường Diệp nói: "Ông ấy đã đến quận Thanh Bá, hẳn là sẽ có tin tức gửi về Trường An nhanh thôi."

Hoàng đế gật đầu, ánh mắt hơi mơ hồ, có những lời ông ta đã nghĩ tới nhưng sẽ không nói với con trai của mình.

Kinh Kỳ đạo.

Trên quan đạo, xe ngựa của Hàn Hoán Chi chạy như bay về phía trước, nhưng xe ngựa vẫn vững vàng, người ngồi ở trong xe ngựa gần như đều không cảm nhận được xóc nảy.

Hàn Hoán Chi nhắm mắt ngồi ở đó giống như đang ngủ, nhưng nhìn ông ta cau mày là biết ông ta làm sao có thể ngủ được. Tuy rằng việc này là ông sắp xếp nhưng sau khi kết quả xuất hiện, trong lòng ông ta cũng khó có thể bình tĩnh.

Thiên bạn Phương Thiệp Di ngồi ở phía đối diện vẫn luôn nhìn sắc mặt Hàn Hoán Chi, gã không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn.

Sở dĩ gã đi cùng Hàn Hoán Chi không phải mệnh lệnh của Hàn Hoán Chi, mà là mệnh lệnh của thái tử điện hạ. Hiện tại gã đã là người của Đông Cung , thái tử điện hạ sai gã theo Hàn Hoán Chi đi quận Thanh Bá điều tra rõ sự thật.

"Tại sao ngươi luôn nhìn ta?"

Hàn Hoán Chi đang nhắm mắt đột nhiên hỏi một câu.

"Đại nhân."

Phương Thiệp Di hỏi: "Rốt cuộc chuyện này nên kết luận là gì mới thích hợp?"

Hàn Hoán Chi mở mắt nhìn Phương Thiệp Di, sau đó lại nhắm mắt lại.

"Điều tra rồi hãy nói."

Câu trả lời của ông ta hơi lập lờ nước đôi, thế nhưng Phương Thiệp Di lại gật đầu: "Thuộc hạ biết rồi."

Có những lúc không có trả lời khẳng định, thái độ lập lờ nước đôi chính là một sự khẳng định khác.

Người như Phương Thiệp Di đầu óc cũng không ngu ngốc. Sở dĩ gã hỏi chỉ là muốn biết sau khi về mình nên cho thái tử điện hạ một lời giải thích thế nào, mà lời giải thích này nhất định phải được Hàn Hoán Chi đồng ý.

Phương Thiệp Di tựa người về phía sau, cũng nhắm mắt lại.

"Điện hạ bảo ngươi hỏi?"

Hàn Hoán Chi đột nhiên hỏi một câu.

Phương Thiệp Di lắc đầu: "Bản thân thuộc hạ muốn hỏi, điện hạ sẽ không muốn hỏi đâu."

Hàn Hoán Chi im lặng một lát, đột nhiên cảm thấy câu "điện hạ sẽ không muốn hỏi" này của Phương Thiệp Di có chút ý nghĩa.

Bình Luận (0)
Comment