Tứ Mao Trai.
Thẩm Lãnh đứng ở cạnh giá sắt chỉ dẫn Trà gia thịt nướng, ở chỗ xa, hoàng đế đang kiểm tra học vấn của Thẩm Kế và Thẩm Ninh. Hai đứa trẻ hỏi đâu đáp đấy, không có chút e sợ nào, góc độ của câu trả lời thường thường cũng đều rất đặc biệt, ở tuổi này, suy nghĩ vấn đề vẫn rất đơn thuần.
Hàn Hoán Chi dẫn theo Phương Thiệp Di từ bên ngoài vào. Hơn một tháng trôi qua, đã sắp đến lập thu rồi, tin tức mang từ bắc cương về xuất hiện trong bầu không khí như thế này dường như hơi lỗi thời.
Cho nên sau khi Hàn Hoán Chi nhìn thấy cảnh này cũng thấy hơi hối hận, hôm nay vào cung nên hỏi thử trước là tình hình thế nào mới đúng. Bầu không khí hôm nay thực sự không nên mang tin tức xấu gì đến, đối với bệ hạ mà nói, tin về cái chết của Lý Trường Trạch như thế nào cũng khó có thể được xem là tin tốt.
Nhưng hoàng đế nhìn có vẻ vẫn bình tĩnh, dường như chuyện của Lý Trường Trạch đã phai nhạt. Thật ra nghĩ mà xem, tất cả bi thương của hoàng đế đều giao phó cho Lý Trường Trạch giả lúc chết, sự bi thương sau này chỉ là thương hại và oán hận của Lý Trường Trạch.
Cũng không cần Hàn Hoán Chi nói gì, hoàng đế nhìn thấy ông ta dẫn theo Phương Thiệp Di đến là biết chuyện đã làm xong.
Thái tử Lý Trường Diệp đứng ở một bên rõ ràng có thay đổi vẻ mặt sau khi nhìn thấy Hàn Hoán Chi và Phương Thiệp Di. Đương nhiên gã cũng biết Phương Thiệp Di trở lại là có ý gì.
"Bái kiến bệ hạ, bái kiến hoàng hậu nương nương, bái kiến thái tử điện hạ."
Hai người Hàn Hoán Chi và Phương Thiệp Di quỳ lạy.
Hoàng đế nói: "Đứng lên đi, đi rửa tay trước đã. Hai người các khanh vận khí tốt, đến đúng lúc Thẩm đầu bếp hôm nay trổ tài, lát nữa các khanh uống cùng trẫm vài chén rượu."
Hàn Hoán Chi và Phương Thiệp Di vội vàng đứng dậy, đi xuống rửa tay theo sự dẫn dắt của nội thị.
"Trường Diệp."
Hoàng đế nhìn về phía thái tử, vẫy tay với gã.
Lý Trường Diệp vội vàng đi qua, cúi người nói: "Phụ hoàng."
Hoàng đế chỉ phía trước người mình, nói: "Ngồi xuống."
Lý Trường Diệp ngồi xuống trước mặt hoàng đế rồi hỏi: "Phụ hoàng có chuyện gì muốn căn dặn sao?"
Hoàng đế gật đầu nhưng không nói ngay lập tức, nghĩ một lát rồi mới lên tiếng: "Trẫm không hy vọng con cảm nhận sự tàn nhẫn và lạnh nhạt không nên có trong tình thân, nhưng ở hoàng gia, có những việc càng cần phải để ý hơn so với bách tính bình thường."
Lúc này Lý Trường Diệp mới hiểu được, phụ thân gã muốn nói về chuyện của đại ca Lý Trường Trạch.
Làm sao gã lại không biết chỉ cần Lý Trường Trạch không đi một bước đó, bất kể như thế nào phụ thân của gã cũng sẽ không có sát niệm. Mà bất kể là ai, có phải đại ca của gã hay không, chỉ cần là người của hoàng tộc, đi một bước đó, dù xa cũng phải giết.
Đây là chuyện không thể nghi ngờ, chỉ cần xảy ra, bất kể là hoàng tử, thân vương hay là gì, chỉ cần trong thân thể chảy dòng máu của Lý gia thì đều phải chết.
"Nhi thần hiểu."
Lý Trường Diệp cúi đầu nói: "Nhi thần không trách phụ hoàng, nếu... Nếu để nhi thần quyết định, nhi thần cũng sẽ làm như vậy. Đây là giới hạn của người Lý gia, ai vượt qua thì người đó phải trả giá."
Hoàng đế ừ một tiếng, ông ta nhìn về bên phía Thẩm Lãnh, Lý Trường Diệp nhìn theo tầm nhìn của hoàng đế, trong một khắc đó, tâm trạng vốn tối tăm cũng trở nên tốt hơn nhiều.
Gã đã mất đại ca Lý Trường Trạch, nhưng gã còn có nhị ca Thẩm Lãnh, tính ra, Thẩm Lãnh chính là nhị ca của gã.
"Đi đi."
Hoàng đế cười nói: "Đi học hỏi hắn nấu ăn như thế nào. Sau này nếu người của ngự thiện phòng nấu không vừa ý, con có thể quở trách bọn họ, bọn họ không phục, con liền tự làm mấy món ăn cho bọn họ biết thế nào gọi là không gì làm không được."
Lý Trường Diệp đứng dậy cười nói: "Nhi thần tuân chỉ, nhi thần đi học."
Gã xoay người chạy đến chỗ Thẩm Lãnh. Thật ra trước đó cũng có chút không kìm nén được, nhưng gã là thái tử, gã phải đứng ở bên cạnh hoàng đế, hoàng đế không lên tiếng thì gã cũng không dám tuỳ tiện rời vị trí của mình.
Lúc này gã giống như chú ngựa hoang nhỏ hưng phấn chạy đến chỗ Thẩm Lãnh. Hoàng đế nhìn cảnh này khẽ thở dài một tiếng, thầm nghĩ cũng may là còn có Thẩm Lãnh.
"Có giống không, dáng vẻ hồi nhỏ nó chạy tới với Trường Trạch?" Ông ta hỏi hoàng hậu.
Hoàng hậu nhất thời không biết nên nói gì.
Hoàng đế thở dài: "Cũng may là có Thẩm Lãnh."
Hoàng hậu cũng ừm một tiếng: "Cũng may là có Thẩm Lãnh."
Hai người liếc nhìn nhau một cái, sau đó đồng thời cười cười.
Nếu không phải còn có Thẩm Lãnh, Lý Trường Diệp không thể bỏ qua cái chết của Lý Trường Trạch nhanh như vậy. Gã là một người trọng tình thân, mà trên thực tế, người trọng tình thân thường thường đều có một phương diện không tốt.
Đó chính là đứng trước tình thân, bất luận đúng sai, mặc kệ trắng đen.
Cũng may là Lý Trường Diệp không cố chấp giống như Lý Trường Trạch.
"Sau này hai người bọn họ nâng đỡ cho nhau, trẫm sẽ không có gì không yên tâm nữa."
Hoàng đế cười nói: "Trên đời này người trẫm quan tâm đều tốt, trẫm cũng vui."
Hoàng hậu vốn muốn nói gì đó, có những lời bà thật sự đã nén trong lòng rất lâu nhưng lại không dám nói, thật sự không dám nói. Bà sợ một khi nói ra thì tình cảm giữa bà và bệ hạ sẽ xuất hiện rạn nứt, đó là chuyện bà không muốn thấy nhất.
Nhưng mà không nói thì là lừa gạt, tuy rằng bản thân bà cũng không phải quá chắc chắn.
"Hy vọng sau này cũng như vậy."
Hoàng đế đứng lên nói: "Gió nhẹ không tệ. Đại Phóng Chu, đi tìm một cái diều, trẫm muốn dẫn hai đứa nhóc này đi thả diều."
Ông ta quay đầu lại nhìn về phía Ý quý phi vẫn luôn hết sức cẩn thận đứng ở một bên, nói: "Nàng cũng đi cùng."
Ý phi lập tức vui vẻ, mắt cũng mở to.
Trà gia nhìn ra được thật ra là Lý Trường Diệp có chuyện muốn nói với Thẩm Lãnh, nhưng vì nàng ở đây cho nên khó nói ra, vì thế nàng cười nói với Thẩm Lãnh: "Chàng không cần hướng dẫn ta nữa, ta thấy than không đủ, chắc hẳn là thức ăn cũng chưa chín, chàng đi giúp ta đi. Không phải phải ăn cật dê sao? Vẫn chưa lấy ra."
Lý Trường Diệp hỏi: "Cái đó có ngon không?"
Thẩm Lãnh nói: "Ngon hay không thì chưa nói đến, điện hạ còn trẻ, sau này sẽ biết."
Trà gia hận không thể đạp cho Thẩm Lãnh một cước.
"Ta đi lấy giúp khanh."
Quả nhiên Lý Trường Diệp thuận thế nói một câu rồi đi theo Thẩm Lãnh.
Hai người đi lên phía trước, Thẩm Lãnh cũng nhìn ra thái tử có chuyện muốn nói, vì thế hắn hỏi: "Đừng nhịn nữa, muốn nói gì?"
Lý Trường Diệp thở dài một hơi, dừng chân lại, gã nhìn Thẩm Lãnh nghiêm túc nói: "Chuyện Kinh Kỳ đạo, khanh có thể giúp ta làm không?"
Thẩm Lãnh ngẩn ra: "Chuyện gì của Kinh Kỳ đạo?"
Một lát sau Thẩm Lãnh chợt hiểu, lại hỏi một câu: "Tại sao?"
"Bởi vì ta không muốn để phụ hoàng mang tiếng xấu. Phụ hoàng muốn làm tất cả những việc có thể làm, sau này ta chỉ việc làm một hoàng đế danh tiếng hoàn mỹ là được, nhưng... có một số việc ta không thể để phụ hoàng làm hết được, cho nên ta đã nghĩ một biện pháp, lần sau khanh giúp ta nói với phụ hoàng."
Thẩm Lãnh hỏi: "Trước tiên hãy nói xem điện hạ nghĩ cách gì?"
"Tuần tra."
Lý Trường Diệp nói: "Trước khi bắc chinh, ta muốn thỉnh cầu phụ hoàng, ta thay mặt phụ hoàng tuần tra Kinh Kỳ đạo, như vậy cũng sẽ dễ làm."
Thẩm Lãnh lắc đầu nói: "Không được."
Lý Trường Diệp thay đổi sắc mặt: "Tại sao không được?"
"Bởi vì bệ hạ sẽ không đồng ý."
"Cho nên ta mới nhờ khanh."
Thẩm Lãnh suy nghĩ một lát sau nghiêm túc hỏi: "Người chắc chắn đã nghĩ kỹ?"
"Nghĩ kỹ rồi."
Lý Trường Diệp nói: "Chẳng qua là thêm một tiếng xấu mà thôi, cũng không đều là chuyện xấu."
Thẩm Lãnh im lặng một lát rồi gật đầu nói: "Mặc kệ người muốn làm gì, thật ra đều có thể trực tiếp đi tìm bệ hạ nói chuyện. Bệ hạ và người không chỉ là quân thần mà còn là cha con, trên thế giới này, không có gì thân cận hơn quan hệ cha con. Người trực tiếp đi nói với bệ hạ, nếu bệ hạ đồng ý, bệ hạ sẽ cảm thấy người quả thật đã có thể một mình gánh vác nhiệm vụ. Nếu bệ hạ không đồng ý, người cũng đừng cưỡng cầu."
Lý Trường Diệp nói: "Nhưng ta biết, phụ hoàng nhất định không đồng ý."
"Người nghĩ và bệ hạ nghĩ là hai chuyện khác nhau."
Thẩm Lãnh cười nói: "Đi nói trước đã, chưa thử đã nghĩ là không được, vậy thì không được, người phải có can đảm gánh vác, nhưng đây chỉ là một phần can đảm gánh vác của người, ngay cả một phần này cũng không dám thử, làm sao có phần tiếp theo?"
Lý Trường Diệp gật đầu: "Được, ta sẽ đi nói với phụ hoàng ngay bây giờ."
Gã hít sâu một hơi, sau đó vung nắm đấm lên rồi xoay người chạy đi. Thẩm Lãnh nhìn bóng lưng của Lý Trường Diệp, lẩm bẩm nói: "Đã nói giúp ta chuyển đồ rồi mà?"
Kinh Kỳ đạo.
Thạch Thành.
Cảnh Viễn từ bên ngoài vào, liếc mắt nhìn Tiết Hoa Y đang ngồi ngẩn người ở trong thư phòng, y không biết nên nói hay là không nên nói. Dáng vẻ của đại nhân rõ ràng đã tiều tụy hơn trước kia rất nhiều, cũng già nua hơn rất nhiều.
"Ngươi về khi nào vậy?"
Tiết Hoa Y bỗng nhìn thấy Cảnh Viễn nhưng lại không biết y là vào phòng từ lúc nào. Với thực lực của hắn ta, người đã vào thư phòng rồi hắn ta mới phát hiện, có thể thấy được vừa rồi hắn ta thất thần nghiêm trọng cỡ nào.
"Đừng là tin tức xấu gì nữa."
Tiết Hoa Y cười cười, cố ý giả vờ như rất thoải mái.
"Đại nhân, đã không có tin tức gì tệ hơn nữa rồi."
Cảnh Viễn tiến lên mấy bước, nhìn Tiết Hoa Y nói: "Đại nhân, hay là mau chóng nghĩ cách rời đi thôi. Ta vừa mới nhận được tin tức nói Phương Thiệp Di đã về kinh. Không một ai biết trước đó hắn đi đâu, nhưng khi hắn rời Trường An, đại tướng quân Mạnh Trường An phụng chỉ dẫn quan viên Binh bộ đi bắc cương kiểm tra thực địa, nhất định là có liên quan đến Lý Trường Trạch. Phương Thiệp Di đã về, như vậy cũng chính là nói... Lý Trường Trạch thật cũng đã chết."
Tiết Hoa Y gật đầu: "Quả thật tệ hơn tin Lý Trường Trạch giả chết."
Lời hắn ta nói không sai. Triều đình sẽ không tuyên bố Lý Trường Trạch thật chết, bệ hạ cũng sẽ không thừa nhận, bởi vì Lý Trường Trạch giả đã được hậu táng với tên của Lý Trường Trạch thật, đây là chuyện mà bách tính khắp thiên hạ Đại Ninh đều biết.
Trong một khắc đó, thật ra Tiết Hoa Y đã mất đi tất cả.
Hắn ta vốn dĩ nên đi rồi, nhưng hắn ta biết mình đi mới là lựa chọn tệ nhất.
"Ta biết ngươi muốn khuyên ta đi, nhưng mà... Cảnh Viễn, ngươi có nghĩ tới không, ta bỏ đi, chạy trốn, bệ hạ có lý do để giết ta. Ta không đi, cũng không làm gì cả, chỉ nghĩ làm sao để tiếp tục làm quan tốt, ngược lại bệ hạ sẽ không có lý do giết ta, không có lý do giết chết nhiều quan viên Kinh Kỳ đạo như vậy, chỉ giết một mình ta còn đỡ, giết nhiều người như vậy, bệ hạ cũng không dám."
Cảnh Viễn nghe Tiết Hoa Y nói xong liền lắc đầu nói: "Nhưng đã không có bất kỳ hy vọng nào nữa, đại nhân không đi thì có thể thế nào?"
"Không có hy vọng khác... Vậy thì ta tiếp tục làm một vị quan tốt?"
Tiết Hoa Y cười khổ nói: "Bệ hạ không động thủ, ta còn có thể tiếp tục làm thêm một vài việc, nếu không thì... Nếu không thì ta còn có thể làm gì chứ?"
Đúng lúc này ngoài cửa lại có người đến, là hạ nhân trong phủ hắn ta, đứng ở cửa dè dặt nói: "Đại nhân, Tiết Chân về rồi."
Tiết Hoa Y đứng bật dậy: "Sao lại về? Sao phủ Đình Úy lại thả người về?"