Đêm hôm đó, Trân phi cầm Bạch Lân kiếm xuất cung chém liền mấy người ở cửa tiệm tơ lụa của Trà gia, người lão luyện thành thục như Hàn Hoán Chi cũng bị dọa hồn vía lên mây, đó là quý phi nương nương đó, quý phi nương nương sao lại rút kiếm giết người ở trên đường cái?
Cũng không dám cản.
Trước kia lúc ở phủ Lưu Vương, sau này đến Trường An lúc bệ hạ ở cùng Trân phi, bệ hạ luôn gọi bà là Tiểu Man.
Bệ hạ nói, Tiểu Man là man của ngang ngược biết phân rõ phải trái, không phải man của ngang ngược không phân phải trái, cho nên khi nào không bà không kiềm chế được mà rút kiếm giết người, đó nhất định là giết người đáng bị giết, bệ hạ cũng không có cách nào.
Cho nên Hàn Hoán Chi có cách nào?
Ở trong phủ Lưu Vương ông ta đã từng nghe bệ hạ gọi bà là Tiểu Man không chỉ một lần.
Hàn Hoán Chi đã bắt người đương nhiên không thể giết chết tại chỗ, ông ta là đô đình úy phủ Đình Úy, phủ Đình Úy cũng là nơi phá án, không phải nơi trực tiếp xử quyết, cho nên vẫn phải bắt người giải đi thẩm vấn, nhưng mà Trân phi đã đến.
Hàn Hoán Chi chỉ đi vào cửa tiệm xem thử Trà Nhi cô nương có sao không, lúc đi ra Trân phi đã đứng ở đó rồi.
Trân phi một thân cung trang, làm cho Hàn Hoán Chi tựa như nhìn thấy tiểu đương gia mã bang mười bước giết một người, ngàn dặm không lưu hành của năm đó.
Hàn Hoán Chi cúi người lạy, nói những người này vẫn không thể giết thưa nương nương, phải thẩm vấn.
Trân phi nói... chúng ta đều biết chuyện là thế nào, thẩm vấn cái gì?
Hàn Hoán Chi nói, dựa theo pháp luật Đại Ninh, nhất định phải mang về thẩm vấn mới được.
Trân phi nói, ngươi muốn thẩm vấn ta không muốn, ta chỉ muốn giết.
Kiếm hạ, đầu người rơi.
"Trước giờ ta cũng không phải tiểu thư khuê các." Bà nói.
Tiểu thư khuê các mới cười không lộ răng, tiểu thư khuê các mới rụt rè ổn trọng, tiểu thư khuê các mới dịu dàng nho nhã.
Người của phủ Đình Úy ở trên đường cái bao vây ba lớp trong ba lớp ngoài, nào dám để cho bách tính đi đường nhìn thấy bộ dạng Trân phi giết người, tuy rằng bách tính bình thường cũng không biết Trân phi nhìn như thế nào, cho dù là nhìn thấy cũng không biết đó là ai.
Nhưng đó là thể diện của hoàng gia, thể diện của Đại Ninh, thể diện của bệ hạ.
Sau khi giết người Trân phi cầm kiếm bước đi, tiến thẳng đến hậu tộc ở phía đông thành.
Lần đầu tiên Hàn Hoán Chi cảm thấy mình sợ sắp khóc rồi.
"Nương nương, không thể đi được." Hàn Hoán Chi mau chóng đuổi theo ngăn lại, cúi đầu nói: "Nếu như nương nương giết đến hậu tộc, bệ hạ làm sao bảo vệ nương nương được? Vì nương nương, vì bệ hạ, thần sẽ không để cho nương nương qua đó."
Trân phi nhìn nhìn bội kiếm của Hàn Hoán Chi: "Ngươi có cả được ta?"
Hàn Hoán Chi không thể.
Ông ta biết, mình ngay cả cơ hội rút kiếm cũng không có, cho dù có cũng không dám.
Trân phi chậm rãi nói: "Ta coi Trà Nhan như con mình sinh ra, cho nên chắc hẳn ngươi hiểu. Diều hâu trên bầu trời nhìn thấy gà con dưới mặt đất, luôn muốn sà xuống cắp đi ăn, gà mái sẽ dang cánh ra chắn con của nó ở phía dưới, không phải nó có thể đánh lại diều hâu, tất nhiên nó biết bản thân mình nhỏ yếu, cũng có thể bị diều hâu cắp nó đi, nhưng nó không sợ, bởi vì nó là mẹ. Ta xuất thân thấp kém, tự coi mình không phải diều hâu, nhưng ta vẫn có thể làm con gà mái dang rộng đôi cánh kia, diều hâu dám đến, ta chết, cũng mổ mù một con mắt của nó."
Sau khi nói xong câu đó Trân phi xoay người bước đi.
Trà gia lao ra ngoài muốn cản, không cản được sẽ là chuyện lớn.
Trân phi liếc nhìn Trà Nhan một cái, khóe miệng mỉm cười: "Ta đã thấy dáng vẻ con xuất kiếm, Sở Hoàng Kiếm quả nhiên danh bất hư truyền, nhưng bây giờ con không phải đối thủ của ta, con cũng ngăn không cản được ta, nếu vị Sở tiên sinh đã dạy kiếm thuật cho con ở đây, có lẽ có thể cản một chút."
Trà gia quỳ xuống: "Không thể đi."
Trân phi lắc đầu: "Con không hiểu."
Nửa canh giờ sau, Trân phi cầm kiếm vào hậu tộc.
Cấm quân xuất động, Đạm Đài Viên Thuật đích thân dẫn binh, ba ngàn cấm quân bao vây chật kín tòa nhà cực lớn của hậu tộc, ba ngàn cấm quân khác phong tỏa tất cả các đường qua lại, bất cứ người nào cũng không được đến gần, không được tùy ý đi lại ra vào.
Các bách tính nghị luận rần rần, nói thế này là chuyện gì đã xảy ra?
Sau này nghe nói, trong đêm đó rất nhiều phi tặc không biết từ đâu đến xông vào hậu tộc hành hung, giết một mạch hai mươi mấy người. Tất nhiên các bách tính không biết người bị giết là ai, nhưng người ở trong đại trạch hậu tộc lúc ấy thì biết, người chết đều là những người đi lại mật thiết với hoàng hậu, trong đó có mấy người trước đây còn từng thường trú trong phủ Lưu Vương, có thể bản thân bọn họ đều đã quên, lúc bệ hạ không ở phủ Lưu Vương, hoàng hậu sai người ta ấn Trân phi quỳ gối tát liền mười mấy bạt tai.
"Nếu không phải ta nhịn, năm đó các ngươi có thể khống chế được ta?" Trân phi nói.
Kiếm hạ đầu người rơi.
Một khắc đó, có thể bà đã điên rồi.
Ngay cả hoàng đế cũng không biết tại sao Trân phi thất thố như vậy, giống như một con sói cái bị uy hiếp đến đàn sói con, nhe răng nanh, người nào đến gần liền cắn người đó. Đêm hôm tất nhiên không phải là người của hậu tộc không dám phản kháng, cho dù đó là Trân phi nhưng trực tiếp xông vào như vậy cũng không được, vậy nhưng không có ai cản được kiếm của Trân phi. Đương nhiên, còn có nhiều đình úy của phủ Đình Úy đi theo như vậy, Trân phi cầm kiếm đi, người của phủ Đình Úy giống như hai bức tường ở hai bên.
Trong lòng Hàn Hoán Chi chỉ có một suy nghĩ... Chức đô đình úy này dù không làm nữa cũng không thể để cho Trân phi nương nương xảy ra chuyện gì, đó là nữ nhân bệ hạ quan tâm nhất.
Hai mươi năm nay, Trân phi mà Hàn Hoán Chi gặp đều là một Trân phi dịu dàng thân thiện, chưa từng nổi nóng, đối với ai cũng tốt, nói chuyện với ai cũng khẽ khàng nhỏ nhẹ, ông ta gần như đã quên bộ dạng tức giận của Trân phi, mà hiển nhiên đêm nay Trân phi quá không bình thường, cho dù là so với lúc làm tiểu đương gia mã bang tung hoành giang hồ trước đây cũng không bình thường.
Sát khí quá nặng.
Lệ khí quá nặng.
Chưa có ai từng thấy Trân phi ác liệt như vậy.
Trân phi giơ tay túm lấy cổ áo người chủ sự của hậu tộc, thân ca ca Dương Ngạn Niên của đương kim hoàng hậu kéo vào thư phòng, trước khi vào cửa còn quay đầu lại nói một câu, kẻ nào vào sẽ chết.
Ngoại trừ Trân phi và Dương Ngạn Niên ra, không một ai biết họ đã nói những gì.
Trong thư phòng.
Trân phi một cước đạp Dương Ngạn Niên xuống đất, chân giẫm lên ngực.
"Vì ta là Trân phi, năm đó muội muội ngươi ôm con của ta đi ta đã nhịn, cho nên ta đau khổ hai mươi năm, hối hận hai mươi năm. Hiện tại ta có thể không là Trân phi, muội muội ngươi cũng không cần cảm thấy ta uy hiếp vị trí của ả, nhưng ngươi nên nhớ, các ngươi còn dám làm hại Trà Nhan, làm hại Thẩm Lãnh, ta sẽ lại xuất cung, ra rồi thì không quay về, nếu lần sau để ta rút kiếm này ra, trên dưới Dương gia ngươi, nhất định cả nhà cùng ta xuống địa ngục."
Nói xong câu đó bà đi nhanh ra ngoài, sau khi ra khỏi chính đường vung tay lên, Bạch Lân kiếm hóa thành một luồng lưu quang bay ra ngoài, bịch một tiếng, đâm vào chính giữa tấm biển treo trên cửa chính của chính đường Dương gia, nửa thanh Bạch Lân kiếm đâm vào trong, thân kiếm lắc lư kêu ong ong.
Trân phi hồi cung.
Bệ hạ trơ mắt đứng chờ, dù sao ông ta cũng là không tiện đích thân đến chỗ hậu tộc, tưởng rằng Trân phi hồi cung sẽ đến tìm ông ta trước tiên, đâu ngờ Trân phi hoàn toàn không đến, mà là trực tiếp đến cung hoàng hậu.
Bịch!
Hai cánh cửa cung Diên Phúc của hoàng hậu đều bay ra ngoài, Trân phi một cước đạp bay hai cánh cửa, đi thẳng vào cung Diên Phúc, bước nhanh vào nội đường, trong ánh mắt kinh ngạc của hoàng hậu, một tay nắm cổ áo hoàng hậu nhấc lên, sau đó ném xuống đất thật mạnh, cú ném này làm bà ta ngã dúi ngã dụi, ba hồn bảy vía cũng mất đi hơn phân nửa.
"Cho ngươi thể diện?"
Câu nói đầu tiên của Trân phi.
"Ngươi có thể thử lại lần nữa."
Câu nói thứ hai của Trân phi.
"Nếu không phải bệ hạ để ý đến ngươi, ta sẽ nhịn ngươi?"
Câu nói thứ ba của Trân phi.
"Khi ta bất chấp mọi giá, ngươi tất chết trước ta."
Câu thứ tư.
"Còn gây chuyện nữa, ta lấy nhà ngươi làm mộ kiếm cho Bạch Lân kiếm của ta, một kiếm trấn ở đó, ta xem ai dám vào luân hồi."
Câu thứ năm.
Sau khi nói xong bà xoay người bỏ đi, dọa một đám người không biết làm sao.
Đông Noãn Các.
Bệ hạ đang xoa tay, đương nhiên không phải vì lạnh.
Cảm giác này nói như thế nào được nhỉ... Hoàng hậu luôn mắng Trân phi là hồ ly tinh, nhưng bà ta luôn quên rằng hồ ly tinh biết quyến rũ người, nhưng đầu tiên bà là hồ ly tinh, đây không phải một câu nói thừa, bởi vì hồ ly tinh muốn giết người, nhanh hơn người giết người nhiều.
"Đã làm những gì rồi?"
Hoàng đế xoa tay một hồi lâu sau đó hỏi Hàn Hoán Chi sắc mặt trắng bệch đang đứng ở đó.
"Đã giết rất nhiều người, giết năm người ở bên ngoài tiệm tơ lụa của Trà Nhi cô nương, thần không cản được, sau đó đi vào hậu tộc, giết hai mươi sáu người, nếu không phải thần theo vào nhanh thì có thể sẽ còn nhiều người chết hơn nữa. Đúng rồi bệ hạ... thanh Bạch Lân kiếm đó của nương nương vẫn còn cắm trên tấm biển chính đường Dương gia, muốn cần lấy về không?"
"Đang cắm à." Hoàng đế vẫn đang xoa tay: "Lấy về lỡ như nàng tức giận, trẫm cũng không dỗ được."
Hàn Hoán Chi: "..."
Hoàng đế: "Câu này không được truyền đi."
"Vâng."
"Đã đến cung hoàng hậu?"
"Vâng, một cước đạp bay hai cánh cửa. Bệ hạ, chuyện này làm sao?"
"Làm sao?" Hoàng đế ngẫm nghĩ: "Ngày mai tìm mấy người thợ đến lắp lại cửa."
"Hả?"
Hàn Hoán Chi thầm nghĩ chỉ như vậy?
"Thôi vậy, đổi hai cánh cửa mới đi, cứ nói là đã lâu năm không tu sửa nên bị hỏng, truyền lời cho người của cung Diên Phúc, ai nói ra ngoài, tru di tam tộc."
"Vâng."
Người lên tiếng là Đại Phóng Chu, câu này chỉ có thể là y đáp lại một tiếng.
"Bên Dương gia thì sao?" Hàn Hoán Chi hết sức cẩn thận hỏi: "Dù sao cũng đã chết người nhiều như vậy, chuyện này từ khi khai quốc đến nay đều chưa từng có... Nếu như người của Dương gia cố ý truy cứu, sợ là..."
"Trộm vào nhà, cấm quân là người đi bắt trộm." Hoàng đế vừa xoa tay vừa đi trở về, đâu có rảnh mà suy nghĩ đến Dương gia gì đó: "Cũng không thể làm gì với nàng ấy được, bao năm nay nàng ấy kiềm chế tính tình đã không dễ dàng, thi thoảng nổi giận một lần, trẫm phải bảo vệ nàng ấy, trẫm không bảo vệ nàng ấy thì ai bảo vệ nàng ấy?"
Hàn Hoán Chi hơi ngẩn người, đột nhiên phát hiện một chuyện, thế mà bây giờ mình mới hiểu được.
Bệ hạ và Trân phi năm đó, thậm chí cả hiện tại, mình luôn cảm thấy đã nhìn thấy ở chỗ nào khác rồi, giờ này khắc này mới tỉnh ngộ ra đó không phải là dáng vẻ của Thẩm Lãnh và Thẩm Trà Nhan hiện tại sao? Cho nên Hàn Hoán Chi không khỏi ngây ngốc đứng đó, bởi vì bản thân ông ta nghĩ đến điểm này mà có chút không dám tin, bệ hạ và Trân phi năm đó như vậy, Thẩm Lãnh và Thẩm Trà Nhan hiện tại như vậy, thật sự... là trùng hợp?
"Bên chỗ hoàng hậu không có gì phản ứng chứ?"
Đại Phóng Chu vội vàng cúi đầu trả lời: "Vẫn chưa có người nào đến đây bẩm báo, chắc là không sao."
Làm sao có thể không sao, là hoàng hậu thật sự sợ đến choáng váng mà thôi.
Hoàng đế đi tới đi lui ở trong Đông Noãn Các: "Đã tức giận rồi, cũng đã đánh người rồi, sao vẫn chưa đến gặp trẫm?"
"Bệ hạ, hình như Trân phi nương nương lại xuất cung rồi, chắc là đi Hạ Thiền Đình Viên."
Hoàng đế thầm nghĩ đây là đi gặp cha mẹ mình rồi, vậy cũng tốt, vậy cũng tốt.
Hàn Hoán Chi nghĩ bệ hạ đang không bình tĩnh, mình cũng không thể không bình tĩnh, việc này nếu xử lý không tốt thì chính là tiếng xấu lớn nhất, cũng là trò cười lớn nhất từ khi Đại Ninh lập quốc mấy trăm năm qua, đối với bệ hạ mà nói sẽ càng bị người khác nói ra nói vào, nếu bách tính Đại Ninh biết sẽ nói bệ hạ thế nào? Sẽ nghị luận pháp luật Đại Ninh như thế nào?
"Bên Dương gia dù sao cũng phải giải thích một chút, cũng trấn an một chút."
"Tại sao?" Hoàng đế nhìn về phía Hàn Hoán Chi: "Cho bọn họ thể diện?"
Hàn Hoán Chi cúi đầu không nói.
Hoàng đế cũng chợt nhớ đến đến cái gì đó: "Thẩm Lãnh thì sao? Tiểu tử ngốc đó đừng có làm ra chuyện ngốc gì nữa!"
Hàn Hoán Chi cũng giật mình, thầm nghĩ giờ thì hỏng rồi, chỉ lo nhìn Trân phi, thế mà lại quên cái tên kia.
Trân phi giận dữ, dù sao cũng còn có chừng mực.
Đúng lúc này có nội thị vội vã chạy vào: "Bệ hạ, đề đốc Tuần Hải Thủy Sư Thẩm Lãnh và phu nhân Thẩm Trà Nhan ở bên ngoài cửa cung cầu kiến, cửa cung đã cấm, có bảo bọn họ về không ạ?"
"Cho bọn họ vào đi."
Hoàng đế thở ra một hơi thật dài, thầm nghĩ coi như cũng không đi giết một trận nữa.
Nếu không thì lại nói thế nào, lại có kẻ trộm vào ư?
Hậu tộc thật là bận.
Cấm quân cũng phải bận.
Thẩm Lãnh đã đi nhưng không thành công.
Hoàng đế không cản được Trân phi, nhưng nếu như hoàng đế làm gì thì Trân phi nhất định cản được. Thẩm Lãnh không cản được Thẩm Trà Nhan, nhưng Thẩm Lãnh muốn làm gì thì Thẩm Trà Nhan nhất định cản được.
Chuyện một cái véo tai.
Chuyện nhỏ như con thỏ.