Bởi vì chuyện Tiểu Trương chân nhân mà Thẩm Lãnh cũng xấu hổ một hồi lâu, nghĩ người ta là một cô nương, chỉ sợ là càng xấu hổ hơn mới đúng, trong lúc nhất thời, Thẩm Lãnh cũng không biết lần sau gặp mặt thì nên nói gì.
Buổi sáng 30 tết, Thẩm Lãnh đi tới quân doanh, ở trong đại doanh cấm quân có một khu doanh trướng được cắt ra cho thân binh doanh của Thẩm Lãnh, một ngàn tám trăm thân binh hiện giờ đều sống ở đây, Thẩm Lãnh về nhà ăn tết, nhưng bọn họ lại không thể về nhà ăn tết.
Những thân binh này đi theo Thẩm Lãnh vào sinh ra tử bao nhiêu lần, trời nam đất bắc người ở chỗ nào cũng có, người ở xa nhất từ Trường An về đến nhà sợ là phải đi mất mấy tháng trời.
Thật ra ngày hôm qua Thẩm Lãnh đã gọi ba người Trần Nhiễm, Vương Khoát Hải, Đỗ Uy Danh đến, bảo Trần Nhiễm mua rất nhiều câu đối xuân và cả rất nhiều thứ khác, sáng sớm ngày 30, Trần Nhiễm đã cùng các huynh đệ dán xong câu đối xuân, trong quân doanh cũng không khí rộn ràng.
Lúc Thẩm Lãnh đến thì các huynh đệ đang người thì nhào bột mì, người thì nhặt rau. 30 tết, Thẩm Lãnh và Trà gia đã nói rõ với nhau, buổi trưa nàng đến chỗ Thẩm tiên sinh, Thẩm Lãnh đến quân doanh.
Vừa vào doanh địa đã nhìn thấy Trần Nhiễm cầm một ống pháo nhẹ chân nhẹ tay đi về phía nhà xí, không cần nghĩ cũng biết trong nhà xí chắc chắn có người.
Thẩm Lãnh suỵt một tiếng, lấy một dây pháo từ tay thân binh, chờ Trần Nhiễm rón rén đi đến chỗ nhà xí, Thẩm Lãnh đốt pháo ném sang, Trần Nhiễm ở bên kia còn chưa kịp đốt pháo, dưới bàn chân pháo đã nổ tung tóe.
Thét to một tiếng, dọa Trần Nhiễm suýt nữa thì rơi vào hố phân.
Lại là một tiếng thét lớn, Vương Khoát Hải ở trong nhà xí xách quần chạy ra ngoài.
"Những thứ hôm qua nói phải chuẩn bị đã chuẩn bị đủ chưa?"
Thẩm Lãnh cười đi qua, Trần Nhiễm trợn mắt lườm hắn: "Mua đủ rồi, đều để ở bên kia."
Trần Nhiễm hô một tiếng: "Các huynh đệ, dọn đồ sẵn đi, hôm nay chúng ta thể hiện tài năng cho tướng quân thấy."
"Được!"
Các binh sĩ lên tiếng đáp lại, từng cái từng cái nồi sắt được chuyển từ trong doanh phòng ra ngoài, trên bãi đất trống tạm thời dựng lên một dãy mười mấy cái bếp lò, mười mấy cái nồi sắt lớn đặt bên trên, củi lửa cháy lên, không bao lâu sau nồi lớn đã nóng lên, sau đó dùng bì heo bôi mỡ, từng cái từng cái nồi mới nhìn liền bóng loáng lên.
"Đã nói rồi nhá, hôm nay tướng quân ăn đồ ăn chúng ta nấu." Trần Nhiễm vén cổ tay áo lên rửa tay: "Hôm qua những ai khoác lác nói mình có thể nấu ăn thì đứng ra."
Một đám đàn ông xoa xoa bàn tay, không bao lâu đã khói bay lượn lờ, mười mấy cái nồi sắt lớn đồng thời bắt đầu nấu nướng, cảnh tượng đó cũng có chút hoành tráng.
Thẩm Lãnh cười ha hả đứng ở một bên: "Lát nữa nếm thử, món ăn ai làm ngon nhất có hồng bao."
Không đến nửa canh giờ, trong doanh phòng đã dọn xong hơn một trăm cái bàn, trên mỗi bàn có mười sáu món ăn, mười người một bàn, tuy rằng nhìn những món ăn kia quả thật không thể nói là đẹp, dù sao cũng đều là nấu bằng nồi lớn, nhưng mùi vị quả thật là thơm nức mũi.
Thẩm Lãnh đứng lên nâng chén: "Ăn tết nói lời cát tường, nhưng trước lúc đó ta sẽ nói mấy câu mọi người không thích nghe trước... Hôm nay có thể uống thoải mái, nhưng say rượu không thể đi ra đường. Hôm qua ta bảo Trần giáo úy của các ngươi mua về không ít đồ chơi, đánh bạc nhỏ vui vẻ, đánh bạc lớn thương thân, xúc xắc, bài cửu, mạt chược, muốn chơi thế nào thì chơi như thế, đừng làm tổn hại hòa khí, ai không uống nhiều muốn đi dạo phố thì đi dạo phố, không gây chuyện, ăn tết yên ổn đàng hoàng."
Tất cả binh lính đứng lên: "Tuân lệnh tướng quân!"
Thẩm Lãnh cười nói: "Được rồi, lời nên nói đã nói xong rồi, mọi người ngồi xuống đi."
Tất cả mọi người đều ngồi xong, Trần Nhiễm cười nói: "Tướng quân đừng ngồi xuống vội, đứng một lúc."
Thẩm Lãnh khó hiểu: "Làm gì?"
"Ngươi đứng một lúc đã."
Thẩm Lãnh ừ một tiếng: "Xem thử ngươi làm trò gì."
Trần Nhiễm giơ tay ra chỉ một vòng: "Không phải ta nhằm vào ai đâu, luận uống rượu, ta cảm thấy các vị ngồi đây đều là rác rưởi."
Một đám người lập tức gào lên, cảnh tượng ấy gần như muốn nổ tung.
Thẩm Lãnh: "Vui như vậy à."
Hắn nhìn Trần Nhiễm: "Ngươi ngồi xuống, ta cũng nói một lần."
Trần Nhiễm: "..."
Thẩm Lãnh bưng chén rượu nói: "Rượu có loại nhẹ có loại nặng, ta biết các ngươi đều sợ, cho nên rượu hôm nay đều là rượu nhẹ lâu năm, loại ta uống là Nhất Bôi Phong Hầu của bắc cương, rượu nặng nhất. Mặc dù như vậy, hôm nay ta cũng không từ chối ai hết, ta muốn biết hôm nay các ngươi ai có thể khiến ta nằm xuống!"
"Ô!!!"
"Đổi rượu nặng cho chúng ta!"
"Chúng ta cũng muốn uống Nhất Bôi Phong Hầu."
Tất cả mọi người bùng nổ: "Tướng quân chớ khoác lác, nào nào nào, mọi người một chén đấu một chén, nhiều người đánh một người không tính là ngài thắng."
"Đúng thế, tướng quân uống một chén chúng ta uống một chén, nhưng cuối cùng nhiều hơn ngài một chén!"
Thẩm Lãnh ngửa cổ uống một hơi cạn sạch rượu trong chén: "Uống!"
"Uống!"
Hơn một ngàn người đồng thời nâng chén uống cạn.
Rượu nặng cay xè vào cổ họng, trong khoang ngực lập tức giống như có một ngọn lửa thiêu đốt.
"Kính tướng quân!"
"Kính các ngươi!"
Một chén rồi lại một chén.
Nửa canh giờ sau, các binh sĩ gần như đã say hết rồi, có người nằm bò trên bàn, có người vịn tường mà nôn, Thẩm Lãnh cũng uống đến mặt đỏ tía tai, sau đó bỗng nhiên bật khóc, bưng một chén rượu lên hắt xuống mặt đất: "Kính Lý Thổ Mệnh."
Ba người Trần Nhiễm và Vương Khoát Hải, Đỗ Uy Danh nhìn nhau, mắt cũng hơi đỏ lên: "Kính Thổ Mệnh huynh đệ."
"Kính các huynh đệ, đã theo ta chinh chiến liều chết mấy năm nay." Thẩm Lãnh lại cạn một chén rượu, khóc đến mức không kiềm chế được: "Ta vẫn luôn mong luôn ngóng, những người theo ta ra ngoài một người cũng đừng mất, một người cũng đừng thiếu, ta mang bao nhiêu người các ngươi ra ngoài thì mang bấy nhiêu người trở về, nhưng ta không thể làm được, ta có lỗi với Lý Thổ Mệnh, có lỗi với nhiều huynh đệ liều chết ở sa trường như vậy."
Nước mắt tuôn như mưa.
Lúc trời sắp tối đen Trà gia và Thẩm tiên sinh đến quân doanh đón Thẩm Lãnh, đã biết là hắn sẽ uống nhiều, chỉ là không ngờ được sẽ uống thành như vậy.
Những binh lính uống say đều được khiêng vào trong phòng ngủ, tiếng ngáy vang rền.
Bốn người Thẩm Lãnh, Đỗ Uy Danh, Vương Khoát Hải, Trần Nhiễm vẫn còn đang uống, thức ăn đã lạnh ngắt từ lâu.
Bốn người mỗi người cầm một bình rượu, ngồi bệt ở dưới gốc cây liễu to, quây thành một vòng, lưng đối lưng, tự chuyện một mình, thật ra chẳng ai nói chuyện ăn nhập với ai, nhưng cứ ngồi đó nói không ngừng.
Thẩm Lãnh giơ bình rượu trời: "Thổ Mệnh huynh đệ, tương lai của ta có bản lĩnh rồi, nhất định cho ngươi làm vạn hộ hầu."
Trần Nhiễm ở bên cạnh nói: "Tướng quân nói đúng, nếu ngươi không làm được, tương lai ta sẽ nhường vạn hộ hầu của ta cho hắn."
Vương Khoát Hải: "Ta nhường, ta nhường."
Đỗ Uy Danh xoay người đối diện với đại thụ, nói với đại thụ: "Tướng quân, thật ra các huynh đệ đều luôn nhớ cái tốt của ngài. Nếu không phải là đi theo tướng quân ngài, các huynh đệ đâu có ngày hôm nay. Ta càng nên cảm ơn ngài, lúc trước nếu không phải tướng quân ngài kéo ta lại, ta một bước đi vào cái hố thị phi đó, chỉ sợ sẽ không ra được nữa. Ta còn phải cảm ơn tướng quân đã cứu cha mẹ ta, nhiều năm như vậy ta vẫn luôn muốn nói nhưng lại ngại, hôm nay dứt khoát nói ra tất cả, ta xem tướng quân là người thân, là đại ca."
Sau khi nói xong dập đầu cộp cộp với cái cây.
Trần Nhiễm cười mắng: "To Con, ngươi xem tên ngốc này uống say rồi, ha ha ha, kéo hắn dậy, khóc cái gì mà khóc."
Gã quay lại nhìn cây, lại ngẩng đầu lên nhìn: "To Con, con mẹ nó sao ngươi lại cao nữa rồi."
Vương Khoát Hải từ bên kia cái cây quay đầu sang, lập tức nằm rạp xuống đất, còn ngẩng đầu lên, cũng nhìn cây: "Đúng là ta cao lên rồi, con mẹ nó cao thật."
Trần Nhiễm đứng lên đá cái cây một cước: "Bảo ngươi giúp đỡ lão Đỗ dậy, ngươi cũng không động đậy."
Vương Khoát Hải nằm rạp dưới đất: "Sao ngươi lại đạp ta."
Đỗ Uy Danh chắn ở trước cái cây: "Đừng đạp To Con."
Thẩm tiên sinh và Trà gia đứng ở đó nhìn, bỗng dưng có chút đau lòng.
Trên xe ngựa về nhà, Thẩm Lãnh nằm trên đùi Trà gia ngủ, nhưng ngủ không yên giấc, miệng nói mê sảng.
"Trà gia thật là đẹp." Thẩm Lãnh hít hít mũi, dường như ngửi thấy mùi hương quen thuộc, khóe miệng cong lên: "Trà gia là tiên nữ."
Sau đó lại ngủ.
Một lát sau mở trừng mắt ra nhìn, lúc này bên ngoài trời đã tối đen rồi, trong xe tất nhiên càng tối hơn, hắn nhìn không rõ, giơ tay ra lần sờ, sờ lên mặt Thẩm tiên sinh ở bên cạnh: "Ý, Trần không nắp, ngươi để râu rồi à?"
Thẩm tiên sinh: "..."
Thẩm Lãnh ngây ngô cười hì hì, sau đó lại trầm mặc, rất lâu rất lâu sau lầm bầm nói: "Ta đã mơ thấy Lý Thổ Mệnh mấy lần, mỗi một lần đều thấy hắn kêu lên với ta, nói đoàn suất à, ta đau quá..."
Thẩm Trà Nhan thay đổi sắc mặt, đưa tay ra nắm tay Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh liền cầm tay Trà gia, nắm thật chặt, nắm thật chặt.
"Ta hét lên thật to với hắn Thổ Mệnh ngươi đừng đi, ta đưa ngươi về nhà... Nhưng hắn mặc kệ ta, hắn nói đoàn suất ngươi hãy nghe ta nói, đừng nói chuyện với ta, ta sẽ không trả lời ngươi. Các lão nhân hay nói, mơ thấy người quá cố, đó là hắn nhớ ngươi, Trần không nắp, ngươi có từng mơ thấy Thổ Mệnh không? Hắn nói hắn nhớ chúng ta, nhớ ta, nhớ ngươi, nhớ các huynh đệ cùng lên chiến trường khi đó."
"Hắn còn nói đoàn suất, trên trời có một ngôi sao là ngươi, ngươi nhất định có thể làm đại tướng quân, làm đại tướng quân cũng đừng đã quên Thổ Mệnh huynh đệ của ngươi."
Thẩm Lãnh khóc: "Ta không quên đâu, ta thật sự không quên, các huynh đệ cùng vào thủy sư ta đều không quên một người nào, mỗi một người đều ở trong đầu ta, Thổ Mệnh huynh đệ à, ta cũng nhớ ngươi."
Trà gia ôm lấy Thẩm Lãnh, ôm, ôm thật chặt.
Có lẽ là Thẩm Lãnh lạnh, lạnh run lên.
Thẩm tiên sinh cởi áo khoác của mình xuống đắp lên người Thẩm Lãnh, thở dài một tiếng.
"Với tính cách của nó, ta dẫn nó đến con đường này cũng không biết rốt cuộc là đúng hay là sai nữa." Thẩm tiên sinh cúi đầu: "Khi đó ta nói với nó, phải nhớ cái tốt nhiều, nhớ cái xấu ít, còn nói giữa người và người nên nhiều ấm áp ít lãnh khốc, nó đều nhớ."
Trà gia cảm thấy đau lòng, cảm thấy rất khó chịu.
"Lão Đỗ, To Con, Trần không nắp, các ngươi về ngủ đi, ta phải về với Trà gia, với Thẩm tiên sinh rồi." Thẩm Lãnh bỗng nhiên ngồi xuống: "Ta phải về nhà, ta có nhà rồi."
Lại hai canh giờ sau, Thẩm Lãnh nhận lấy khăn nóng Trà gia đưa cho hắn, lau mặt: "Có phải là ta đã say rượu quậy phá không?"
Trà gia cười lắc đầu: "Không."
Thẩm Lãnh: "Ta không nói hưu nói vượn gì chứ."
Trà gia: "Không."
Thẩm Lãnh: "Vậy cũng may..."
Trà gia: "Chàng nói Trà gia đẹp nhất, tính là nói hưu nói vượn không?"
Thẩm Lãnh: "Chắc chắn không tính, Trà gia vốn dĩ đã đẹp nhất rồi."
Hắn lắc đầu: "Đây là đâu?"
"Cung Vị Ương." Trà gia trả lời.
Thẩm Lãnh đột nhiên tỉnh táo: "Sao lại ở trong cung?"
"Bệ hạ nói, 30 tết, ăn tết phải đoàn viên, cho nên mời hết mọi người trong Hạ Thiền Đình Viên vào trong cung Vị Ương ăn tết, tất cả mọi người đều ở đây. Lúc nãy bệ hạ còn đến thăm chàng, nói tướng ngủ của chàng thật xấu."
Thẩm Lãnh cười hì hì: "Không thể nào, ta thế nào cũng đẹp trai."
Hắn nhìn nhìn chung quanh: "Thẩm tiên sinh bọn họ đâu?"
"Ở trong đại điện." Trà gia kéo Thẩm Lãnh một cái: "Nếu có thể đi được rồi thì chúng ta ra ngoài, bệ hạ sai người dọn dẹp đại điện điện Bảo Cực, năm nay tất cả mọi người đều cùng ăn tết, vẫn đang chờ chàng đi kính rượu đấy."
Thẩm Lãnh: "Nhưng không thể uống thêm nữa."
Hắn và Trà gia đi ra ngoài: "Tại sao bệ hạ lại bảo chúng ta vào trong cung ăn tết?"
Trà gia không trả lời, không biết trả lời như thế nào.
Vừa ra khỏi cửa đi vào đại điện đã nhìn thấy bệ hạ bọn họ quay đầu lại nhìn sang bên này, bệ hạ cười ha ha: "Nhìn xem, đề đốc thủy sư của trẫm tỉnh rượu rồi."
Thẩm Lãnh đứng nghiêm hành lễ, còn chưa xong, bệ hạ bỗng nhiên chỉ chỉ trước mặt mình: "Quỳ xuống hành lễ."
Trong tay ông ta cầm một phong hồng bao: "Hôm nay khanh phải quỳ."
Thẩm Lãnh: "Có ngày nào mà thần không phải quỳ?"
Hoàng đế cười, liếc mắt nhìn Trân phi ở bên cạnh, Trân phi cũng lấy một hồng bao đưa cho hoàng đế, hoàng đế đưa hồng bao cho Thẩm Lãnh: "Hôm nay khác, hôm nay... là tết."