Hàn Hoán Chi mặt không cảm xúc chia ra một phần thức ăn ra. Mộc Chiêu Đồng nghi hoặc nhìn ông ta: "Không phải Hàn đại nhân không ăn sao?"
Hàn Hoán Chi nhìn vào mắt lão ta trả lời: "Để lại một phần cho lão phu nhân."
Mộc Chiêu Đồng nghe Hàn Hoán Chi nói xong liền ngây người, sau đó đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Hoán Chi, khoảnh khắc đó trong ánh mắt lão nhân vẫn có một luồng hàn quang có thể khiến người ta sợ hãi. Nhiều năm như vậy có bao nhiêu người bị ánh mắt này dọa tới mức mặt không còn huyết sắc, nhưng mà Hàn Hoán Chi lại không có phản ứng gì. Làm sao Hàn Hoán Chi lại để ý đến ánh mắt có thể làm cho thủ hạ của Mộc Chiêu Đồng sợ hãi này.
Có thể bị ánh mắt ác ma hù dọa thì tuyệt đối không phải người của phủ Đình Úy, bởi vì việc mà phủ Đình Úy vẫn luôn làm chính là diệt trừ ác ma.
Rất lâu sau Mộc Chiêu Đồng để đũa xuống, quay đầu lại căn dặn: "Mời phu nhân dậy ăn cơm."
Chủ thầu tay run rẩy mở cái rương lớn kia ra, thò tay ra muốn đỡ phu nhân của Mộc Chiêu Đồng dậy nhưng rất nhanh chóng rụt tay lại, sắc mặt hắn ta lại càng tái nhợt hơn, quay đầu lại nhìn về phía Mộc Chiêu Đồng: "Các lão, phu nhân, phu nhân đi rồi."
Vai của Mộc Chiêu Đồng khẽ run lên, lão ta đứng dậy đi đến bên cạnh rương cúi đầu nhìn, thê tử nằm ở đó không nhúc nhích. Lão ta nhìn thấy lọ thuốc độc trong tay thê tử, đó là của lão ta cho. Lão ta cúi người nhặt thuốc độc lên, hít sâu một hơi, xoay người trở lại ngồi xuống đối diện với Hàn Hoán Chi, mặt không cảm xúc rót chỗ thuốc độc còn lại vào bình rượu. Lão ta cầm bình rượu lên lắc nhẹ, vừa lắc vừa nói: "Ta đã chuẩn bị hai thứ, đều là thuốc độc, đều là hỏa dược, cuối cùng thứ được chọn dùng có lẽ là thứ lúc đầu ta không muốn dùng nhất."
Hàn Hoán Chi nói: "Ta cũng có hai sự chuẩn bị, mở rương và không mở rương."
Mộc Chiêu Đồng trầm tư một lát, cười cười: "Cảm ơn."
Hàn Hoán Chi nói: "Đừng khách khí, bởi vì không cần thiết, ta không có thiện tâm như các lão nghĩ."
Không mở rương có lẽ được tính là cách chết không có thể diện, bất kể là đao cắm vào hay là kiếm cắm vào, hoặc là trực tiếp cho một mồi lửa đốt cháy dường như cũng rất khó coi, mở rương dường như là một sự tôn trọng.
Mộc Chiêu Đồng nghi hoặc liếc mắt nhìn Hàn Hoán Chi một cái, dường như không hiểu ý tứ trong câu nói vừa rồi của Hàn Hoán Chi, một lát sau lão ta nhấc bình rượu lên cao, ngửa mặt lên trời.
"Kính Đại Ninh, kính bệ hạ."
Hàn Hoán Chi nhìn lão ta nói: "Kính bản thân ông là được."
Mộc Chiêu Đồng cười cười, uống một hơi cạn sạch.
Chủ thầu và thủ hạ của hắn ta nhìn Hàn Hoán Chi, cả đám người bắt đầu từ từ lui về phía sau, bọn họ chuẩn bị nhảy xuống thuyền, đám người chèo thuyền không dám đến đây, cũng không nhìn thấy bọn họ đã đi đâu. Lúc này Mộc Chiêu Đồng đã chết, tất nhiên cũng không thể nhận được những ân huệ mà lão ta đã hứa với bọn họ nữa, giờ khắc này còn liều mạng với người như Hàn Hoán Chi cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì, cũng may bọn họ nhiều người, nhảy xuống sông là lựa chọn tốt nhất.
"Khuyên các ngươi đừng nhảy vẫn hơn."
Hàn Hoán Chi thản nhiên nói một câu.
Chủ thầu cả kinh, chạy đến bên đầu thuyền nhìn thử, hai chiếc thuyền của phủ Đình Úy đã đứng chờ ở phía trước không xa, hắn ta lại chạy ngược trở về, lúc này mới chú ý tới phía sau có một chiếc thuyền từ nãy giờ vẫn đi theo, cho nên dù nhảy xuống thì chắc hẳn cũng không một người nào có thể chạy thoát.
"Mộc Chiêu Đồng không phải một người chấp nhận số mệnh, các ngươi nên chấp nhận số mệnh, nhảy xuống không sống được, nếu ở lại còn có lựa chọn khác."
Hàn Hoán Chi nhìn Mộc Chiêu Đồng nằm gục trên bàn, lẩm bẩm nói: "Câu nói lão ta thích nhất là đời người như vở kịch, lão ta còn từng nói không ai diễn tốt hơn lão ta. Ta không xác định điều mình đoán là đúng hay sai, nhưng khó tránh khỏi sẽ nghĩ thuốc độc này có phải là thuốc độc thật hay không. Ở phủ Đình Úy hơn hai mươi năm đã bắt người nhiều như vậy, ta đã gặp chuyện giả chết này quá nhiều lần rồi."
Ông ta ngồi ở đó, mắt cứ luôn nhìn Mộc Chiêu Đồng: "Chắc hẳn là các lão đã nghĩ tới chuyện chết rất nhiều lần rồi, cho nên không ai chuẩn bị đầy đủ cho cái chết như ông. Với thân phận và địa vị như ông, nếu muốn mình chết vẫn giữ được thể diện, thật sự sẽ không có ai từ chối, trong khoảnh khắc vừa rồi ngay cả ta cũng không nhẫn tâm từ chối."
Ông ta đứng dậy nhìn về phía tên chủ thầu kia: "Ta đang nghĩ nên định tội cho các ngươi như thế nào, là có lương tâm đã hoàn toàn tỉnh ngộ, sau khi giết chết Mộc Chiêu Đồng đã tự thú với ta, hay là chống lại quốc pháp, có ý đồ giết ta nên bị tiêu diệt..."
Ông ta đi đến chỗ mép thuyền đứng ở đó, tay vịn vào mép thuyền: "Người của ta vẫn chưa qua đây, cho nên vẫn còn lựa chọn."
Tên chủ thầu kia liếc nhìn thủ hạ, thủ hạ cũng đang nhìn hắn ta.
Đột nhiên một người trẻ tuổi túm lấy một sợi dây thừng ở một bên chạy đến bên cạnh Mộc Chiêu Đồng, quấn dây thừng vào cổ Mộc Chiêu Đồng dồn sức siết chặt, khoảng 7 – 8 giây sau, Mộc Chiêu Đồng vốn nên là đã chết vì uống thuốc độc lại đá hai chân lên vài cái, cánh tay cũng hơi động đậy. Người trẻ tuổi siết cổ lão ta đến đỏ mắt, cơ bắp trên cánh tay căng cứng lên, cứ giữ như vậy rất lâu, ngay sau khi gã ta buông tay ra, thi thể của Mộc Chiêu Đồng mềm nhũn ngã xuống.
Hàn Hoán Chi lấy một lọ thuốc từ trong ngực ra ném cho chủ thầu: "Đừng ác với lão phu nhân như vậy."
Chủ thầu nhìn lọ thuốc trong tay, trầm mặc một lát rồi vẫy tay, hai người lập tức đi qua cạy miệng lão phu nhân, hắn ta đổ hết thứ trong lọ thuốc vào, thuốc độc mạnh như vậy rót vào cũng sẽ hữu dụng.
Hàn Hoán Chi chỉ nhìn với sắc mặt bình tĩnh như vậy, vẫn luôn nhìn.
"Hàn đại nhân, ngài làm như vậy là đúng sao?"
Tên chủ thầu kia đột nhiên hỏi một câu.
Hàn Hoán Chi chậm rãi nói: "Nếu bây giờ ta là đô đình úy của phủ Đình Úy Đại Ninh, làm như vậy nhất định là sai. Khi đến đây ta đã cố ý không mặc quan phục của đô đình úy, không phải vì sợ các ngươi nhìn thấy, mà là bởi vì có lúc ta cũng không thể vô tư được... Thủ hạ của ta đều rất sợ ta bởi vì ta hà khắc. Ta hà khắc là vì sợ bọn họ chết. Những người hành tẩu giang hồ như các ngươi chắc cũng hiểu, nếu bỏ đi thân phận đô đình úy, có lẽ ta được tính là đại ca của bọn họ. Ta có một huynh đệ tên là Diêu Hổ Nô, thiên bạn, chết ở hồ Ư Đồ thuộc Khiêu Sơn. Lần này ta mang đến hai trăm hắc kỵ, chỉ còn lại mười mấy người, trong đó bao gồm bốn bách bạn đã chết ở huyện Trường Đồ, mà trước đó còn có rất nhiều người gián tiếp và trực tiếp chết ở trong tay Mộc Chiêu Đồng."
Ông ta liếc mắt nhìn tên chủ thầu kia một cái: "Tạm quên quốc pháp, đây được tính là thù riêng."
Chủ thầu đã hiểu.
Hàn Hoán Chi từ trên thuyền nhảy ra ngoài, tung người đi hai trượng, thuyền của phủ Đình Úy đã đi tới.
Chủ thầu hướng tới phía Hàn Hoán Chi hô một tiếng: "Hàn đại nhân, xin nhớ lời ngài nói!"
Hàn Hoán Chi xoay người nhìn hắn ta: "Ta đều nhớ những gì ta nói với ngươi, nhưng ta chưa từng hứa hẹn gì."
Ông ta giơ tay lên, tất cả mọi người trên ba con thuyền đều giơ cung tiễn lên. Chủ thầu sắc mặt đại biến, hướng tới phía Hàn Hoán Chi phẫn nộ gào thét: "Ngươi là tiểu nhân! Tiểu nhân bỉ ổi!"
Hàn Hoán Chi ừ một tiếng: "Đúng vậy, sao chép cách của người khác để bức hại chính kẻ đó."
Ông ta xoay người, người của phủ Đình Úy bắn mũi tên đi, mà lúc này chủ thầu mới phát hiện những người khác trên thuyền đã nhảy xuống sông bỏ chạy từ lâu, bao gồm cả chủ thuyền của con thuyền này. Trên thuyền chỉ còn lại chín người bọn họ, bọn họ bị mũi tên ép đến mức căn bản không thể nào nhảy ra ngoài, chỉ có thể nằm sấp xuống để tránh né, nhưng đuốc lại bị ném lên, ngoài đuốc ra còn có từng lọ dầu hỏa cũng bị ném lên. Lọ sành vỡ vụn trên thuyền, đuốc đốt cháy thuyền, lửa lớn nhanh chóng lan ra, không bao lâu sau cả con thuyền đã bị ngọn lửa nuốt chửng.
Có người bất chấp mũi tên từ trên thuyền nhảy xuống, lửa trên người dập tắt trong nước sông, nhưng mới ngoi lên đã bị liên nỏ bắn chết.
Hàn Hoán Chi vịn mép thuyền nhìn chiếc thuyền hàng kia cháy càng lúc càng vượng, nhìn ngọn lửa nuốt chửng toàn bộ thân thuyền, cũng nhìn bóng dáng co quắp vặn vẹo trong lửa của những người kia, bất kể là người nhảy xuống sông hay người không thể nhảy xuống sông, thật ra kết cục đều đã sớm định sẵn.
Nhiếp Dã đi đến bên cạnh thiên bạn Nạp Lan Tiểu Địch, nhỏ giọng nói: "Nếu chuyện này có xảy ra điều gì không hay, xin ngươi nhớ người hạ lệnh là ta."
Nạp Lan Tiểu Địch vỗ vỗ vai Nhiếp Dã: "Không phải chỉ có một mình ngươi là người của phủ Đình Úy, cả người ở đây nữa, người ta gặp và người ta chưa gặp, người chết cũng là huynh đệ của ta."
Hai người nhìn về phía Hàn Hoán Chi nhưng lại phát hiện đô đình úy đại nhân giống như bỗng chốc đã già đi rất nhiều.
Lửa vẫn đang cháy, nước sông cũng không cứu được.
Hai bờ sông có rất nhiều người dừng lại xem, tiếng kinh hô không ngừng vang lên. Các bách tính đều không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn thấy trên ba con thuyền trong lòng sông đều là áo đen của phủ Đình Úy nên cũng cảm thấy không có gì nữa.
"Trên con thuyền kia hình như có người bị thiêu chết."
"Người mà phủ Đình Úy muốn bắt, chẳng lẽ còn có thể là người tốt?"
"Đúng vậy, thiêu chết là đáng đời."
"Bất kể nói thế nào, thiêu chết như vậy cũng hơi tàn nhẫn."
"Vậy ngươi nghĩ xem, lúc những người đáng chết này giết người có tàn nhẫn không? Những người vô tội bị bọn họ giết chết có đáng thương không?"
Lửa đã tắt.
Ba chiếc thuyền của phủ Đình Úy tới gần, cẩn thận kiểm tra.
Trên thuyền, Hàn Hoán Chi thở ra một hơi thật dài, một khắc vừa rồi ông ta vẫn đang hỏi bản thân, làm như vậy thì ông ta còn là đô đình úy của phủ Đình Úy không? Nhìn ngọn lửa lớn cháy rừng rực kia, nhìn những người giãy giụa vặn vẹo trong lửa, ông ta đột nhiên tỉnh ngộ ra... Không làm như vậy, ông ta còn là đô đình úy của phủ Đình Úy không?
Chưa từng thương hại kẻ ác, đây mới là phủ Đình Úy.
Hàn Hoán Chi xoay người, nhìn sang phía mặt trời, ánh mặt trời chói mắt, cho nên ông ta rơi lệ.
Nhiếp Dã và Nạp Lan Tiểu Địch đi đến, hai người cầm rượu, ba người mỗi người rót một chén, nhìn nhau đồng thời giơ lên bầu trời, sau đó hắt rượu xuống.
"Cuối cùng chuyện này cũng đã kết thúc."
Nhiếp Dã nhìn về phía Hàn Hoán Chi nói: "Đại nhân, hay là chúng ta mau về Trường An, còn có rất nhiều chuyện chờ chúng ta về xử lý."
Hàn Hoán Chi gật đầu: "Đúng vậy, phủ Đình Úy vẫn còn thì sẽ có rất nhiều chuyện chờ chúng ta xử lý."
Ông ta hỏi Nạp Lan Tiểu Địch: "Có muốn đến Trường An làm việc không?"
Nạp Lan Tiểu Địch nói: "So sánh mà nói thì làm thiên bạn ở thành Vân Tiêu rất tốt. Ở phân nha thành Vân Tiêu ta lớn nhất, bất kể là tra án hay là chuyện gì khác, sau khi đến Trường An sẽ phải thận trọng, sẽ phải cẩn thận, còn có thêm rất nhiều quy củ vướng víu, hẳn là sẽ rất khó chịu... Chỉ cần vẫn chưa ngốc thì sẽ biết lựa chọn như thế nào, ta chọn về Trường An cùng đại nhân."
Nhiếp Dã cười: "Chẳng phải là ngươi đang nói mình ngốc?"
Nạp Lan Tiểu Địch nói: "Là đại nhân ngốc trước."
Hàn Hoán Chi không nhịn được, lắc đầu cười: "Còn có một người cần điều sang đây giúp ta... Tên giáo úy bên Mục Dữ Quan đó, chính là người cảm thấy Tống Mưu Viễn có vấn đề đó, hắn tên là gì nhỉ?"
"Bẩm đại nhân, tên là An Tương Đồng."
"Ừm, điều hắn đến thành Vân Tiêu làm thiên bạn phân nha, hoặc là cũng hỏi thử xem hắn muốn ở lại Tây Thục đạo hay là theo ta đến Trường An."
Hàn Hoán Chi khoát tay: "Lái thuyền đi thôi, về Trường An. Nạp Lan, ngươi dẫn người của ngươi về dọn dẹp đồ một chút rồi hãy đến, không cần phải vội."
Nạp Lan Tiểu Địch cười nói: "Lúc chúng ta ra ngoài là đã nói rồi, chẳng qua là không nói lời từ biệt với người nhà. Ta đã nói với người nhà, cũng bảo các huynh đệ của phân nha nói với người nhà, nói đại nhân có thể sắp xếp cho chúng ta ở trong thành Trường An, ai ai cũng có nhà."
Hàn Hoán Chi nhìn gã một cái: "Đó là mấy trăm hộ."
Nạp Lan Tiểu Địch: "Đúng vậy, mấy trăm hộ."
Hàn Hoán Chi nói: "Phủ Đình Úy đâu có nhiều bạc để an trí cho mấy trăm hộ như vậy... Phải tìm Thẩm Lãnh, hắn có tiền."
Nhiếp Dã cười ha ha: "Không sai, Thẩm tướng quân có tiền!"