Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 784 - Chương 784: Cảm Động Muốn Khóc

Chương 784: Cảm động muốn khóc Chương 784: Cảm động muốn khóc

Tào An Thanh vừa muốn ra ngoài nhưng lại bị thái tử gọi lại, y quay đầu lại liếc nhìn, cúi người nói: "Điện hạ còn có căn dặn gì?"

"Qua 4 – 5 ngày nữa là Thẩm Lãnh sẽ từ phía nam về, lần này hắn dẹp loạn chiếm công đầu, cộng thêm công chống địch ở nam cương cho nên phụ hoàng tất có phong thưởng cho hắn. Ta nghe nói phụ hoàng có ý phong hắn làm trụ quốc, nếu thật sự thành công thì hắn chính là người đầu tiên được phong trụ quốc khi 24 – 25 tuổi kể từ Đại Ninh lập quốc tới nay, không tính khai quốc thời kì. Những người cùng cấp vị với hắn, nghĩ mà xem, Diệp Cảnh Thiên và Võ Tân Vũ đều là phong đại tướng quân trước sau đó mới tấn thăng trụ quốc, Thẩm Lãnh chỉ là tam phẩm mà thôi, phụ hoàng đối với hắn quả thật không giống bình thường."

Thái tử liếc mắt nhìn Tào An Thanh một cái: "Ngươi cảm thấy thế nào?"

Tào An Thanh nói: "Công lao này của Thẩm tướng quân quả thật hơi lớn, cho nên tấn thăng trụ quốc cũng không thể nói là không thỏa đáng gì."

Y ngẩng đầu nhìn thái tử, thật cẩn thận hỏi một câu: "Nếu điện hạ cảm thấy trong lòng không thoải mái, nô tì thử nghĩ cách?"

"Không." Thái tử cười nói: "Ngươi giúp ta sắp xếp một chút, sau khi Thẩm Lãnh trở về ta muốn đơn độc mời hắn uống rượu, cứ định ở Nghênh Tân Lâu, mau chóng đi sắp xếp."

Tào An Thanh khen: "Điện hạ thật là có trí tuệ tốt. Nghênh Tân Lâu là địa bàn của Diệp Lưu Vân, mở tiệc chiêu đãi Thẩm Lãnh ở đó đủ chứng tỏ điện hạ quang minh lỗi lạc."

Thái tử ừ một tiếng: "Đi đi, đi đi, ta phải nghỉ một lát, mấy ngày nay mệt đến mức chẳng màng đi thăm nhị đệ, đã là một tiểu tử khoẻ mạnh kháu khỉnh rồi. Lát nữa ăn cơm xong ta đến cung Trân phi thăm đệ ấy một chút."

Tào An Thanh khẽ thở dài trong lòng, nhị hoàng tử Lý Trường Diệp là đệ đệ của ngươi, chẳng lẽ Thẩm Lãnh không phải là đệ đệ của ngươi?

Có những lúc ngay cả Tào An Thanh cũng không hiểu thái tử, đi theo hoàng hậu quá lâu nên mưa dầm thấm đất, lại bị hoàng hậu ép buộc nhất định phải nhớ, thái tử đã nhìn chằm chằm vào ngôi vị hoàng đế, bất kể là ai cũng không được cướp đi khỏi tay gã ta. Theo lý mà nói với tính tình quái gở và còn ích kỷ như vậy thì ai cũng là kẻ thù của gã ta mới đúng, nhưng điều khiến người ta không thể tưởng được chính là thái tử thật sự tốt với nhị hoàng tử Lý Trường Diệp, đây không phải là giả vờ, Tào An Thanh tin tưởng vào mắt của mình.

Khi nhị hoàng tử còn nhỏ thái tử đã thường xuyên chạy đến chỗ Ý phi, đã thích chơi với nhị hoàng tử. Sau này hoàng hậu chết, có một khoảng thời gian thái tử có vẻ cực kỳ u ám, khi đó thái độ đối với nhị hoàng tử cũng có thay đổi, nhưng mà sự xa cách này không kéo dài bao lâu là thái tử lại thường hay chạy tới thăm nhị hoàng tử. Thậm chí còn có hạ nhân đã từng thấy thái tử điện hạ khiêng nhị hoàng tử hái quả hạnh trên cây ăn.

Tào An Thanh nghĩ sở dĩ thái tử hận Thẩm Lãnh như vậy vẫn là bởi vì sự dạy dỗ suốt năm rộng tháng dài của hoàng hậu, theo y thấy Thẩm Lãnh là người đã được định sẵn sẽ tranh đoạt ngôi vị hoàng đế cùng với thái tử.

Hiện giờ những người thân cận bên cạnh bệ hạ đều đã biết, bệ hạ đã sớm hiểu thân phận của Thẩm Lãnh, chỉ là không thể tỏ rõ trước thiên hạ cho nên đối tốt với Thẩm Lãnh khác thường. Mà Thẩm Lãnh này lại còn là một người không chịu thua kém, có vô số quân công, cho dù đặt hắn ở thời điểm Đại Ninh khai quốc, ở thời đại những người trẻ tuổi gột rửa chiến trường nhiều như sao trên trời, hẳn là hắn cũng có một chỗ đứng cho riêng mình.

Tào An Thanh nghĩ nếu thái tử điện hạ ngươi muốn thân cận với Thẩm Lãnh thì thân cận, đúng lúc ta cũng muốn nhìn kỹ xem kẻ thù của các lão như thế nào.

Bốn ngày sau, thành Trường An.

Ngay khi đi vào cổng thành Thẩm Lãnh liền có kích động muốn ngửa đầu hô to một tiếng, nói là phiêu bạt bốn biển bên cạnh có người thân tức là nhà, nhưng mà nơi thật sự khiến Thẩm Lãnh cảm thấy có cảm giác ở nhà chỉ có Trường An. Nói thật thì cho dù là trấn Ngư Lân Thẩm Lãnh cũng không có quá nhiều lưu luyến, hắn chỉ lưu luyến những hương thân đã giúp hắn chứ không phải là nơi đó.

Quan trọng nhất là hắn và Trà gia thành thân ở đây, ở đây có con của mình, cho nên Trường An chính là nhà.

Bách tính hoan nghênh đứng ở ven đường vẫy lá cờ Đại Ninh trong tay, thiếu nữ thì vẫy dải ruy băng trong tay, họ hy vọng các tướng sĩ chiến binh Đại Ninh anh tuấn cường tráng kia có thể nhìn thấy mình, thấy mình đẹp nhất trong giờ khắc này.

Trong đám người, Trà gia mỉm cười đứng ở đó nhưng không đi qua, bởi vì không chỉ có nàng, không chỉ có bách tính đến nghênh đón tướng sĩ thủy sư của Thẩm Lãnh vào Trường An, còn có người của triều đình, còn có người trong cung Vị Ương phái tới.

Ngự thư phòng bỉnh bút thái giám Đại Phóng Chu đi đến phía trước nhất, mở thánh chỉ trong tay ra lớn tiếng tuyên đọc, tất cả các bách tính đều quỳ dưới đất, bởi vì giáp trụ trên người cho nên Thẩm Lãnh và các tướng sĩ thủ hạ có thể dùng quân lễ thay quỳ lạy.

Giọng của Đại Phóng Chu không lớn nhưng lại rất rõ ràng, mỗi câu mỗi chữ đều lọt vào tai mỗi một người chung quanh hết sức rõ ràng.

"Tướng quân Thẩm Lãnh, khôi phục quân chức chính tam phẩm, khôi phục tước vị nhất đẳng hầu, huân tấn trụ quốc!"

"Tướng quân Vương Căn Đống, tấn thăng tước tam đẳng bá."

"Tướng quân Vương Khoát Hải, tấn thăng tòng tứ phẩm tướng quân."

Tuyên đọc từng tiếng từng tiếng, mỗi một tiếng đều khiến các huynh đệ thủy sư nhiệt huyết sôi trào. Đó không chỉ là vinh quang của tướng quân mà cũng là vinh quang của bọn họ, quan trọng nhất là trong ý chỉ của bệ hạ đặc biệt nhắc tới toàn bộ Tuần Hải Thủy Sư, tất cả tướng sĩ, ngoài tích lũy quân công ra đều được thăng huân tước.

Thẩm Lãnh đặt nắm tay phải ngang ngực, tiến lên một bước, sau đó quỳ một gối xuống giơ hai tay nhận lấy thánh chỉ, ánh mắt nhẹ nhàng lướt về phía Trà gia ở ven đường, ý là nhìn người đàn ông của nàng lợi hại không. Trà gia cười hì hì giơ ngón tay cái ra nhưng lại móc móc lên trên, vốn dĩ cũng không có gì nhưng Lãnh Tử ngốc lại nghĩ đó là một sự ám chỉ...

Đại quân vào thành, Thẩm Lãnh khó có thể thoát thân khỏi vòng vây của phần đông quan viên, ngay cả thời gian đi qua nói vài câu cũng không có. Trà gia liếc nhìn sang bên cạnh nhưng lại phát hiện Cao Tiểu Dạng cùng đi với nàng giờ không biết đã đi đâu. Nàng vội vàng tìm kiếm trong đám người, sau đó liền nhìn thấy nhân lúc Thẩm Lãnh và các đại nhân kia nói chuyện, Cao Tiểu Dạng lại chen đến bên cạnh Trần Nhiễm, mở cái túi vải ra, bóc một quả trứng gà đưa cho Trần Nhiễm, vừa bóc vừa nói: "Ăn nhiều một chút, ăn nhiều một chút, lát nữa bệ hạ còn muốn gặp các ngươi ở ngoài Thừa Thiên Môn, không chừng phải đứng thêm một lúc lâu nữa, đói bụng thì làm sao được, ăn thêm một quả nữa."

Trần Nhiễm nhét căng phồng miệng, lúng búng nói: "Đừng đừng, đừng bóc nữa, không ăn nổi nữa."

Cao Tiểu Dạng tháo bình nước xuống đưa cho Trần Nhiễm: "Mau uống một ngụm, đây là canh ta đặc biệt nấu, để trong bình nước."

Trần Nhiễm vội vàng nốc hai ngụm cho trứng gà trong miệng trôi xuống, cười như một kẻ ngốc: "Hì hì, cơm ngươi làm ngon thật."

Cao Tiểu Dạng nhổ phì một cái: "Trứng gà do ai luộc cũng có một mùi vị."

Trần Nhiễm nghiêm túc nói: "Đó là nói bừa, trứng gà ngươi luộc thì khác."

"Sao lại khác?"

"Ặc... Nguyên vị nguyên mùi!"

"Ý của ngươi chính là trứng gà ta luộc có mùi của phao câu gà?"

Trần Nhiễm: "..."

Trong đám người, thái tử thay mặt bệ hạ nghênh đón đội ngũ thủy sư vào thành, đầu tiên là cầm tay Thẩm Lãnh nói vài câu khách khí, sau đó lại đi đến trước mặt các tướng sĩ vung tay hô lớn, bất kể nhìn thế nào thì đó cũng là một vị thái tử đủ tư cách.

Đông Noãn Các.

Lão viện trưởng nhìn bệ hạ đứng ở cửa sổ mà không nhịn được lắc đầu mỉm cười, thầm nghĩ bệ hạ người cũng có lúc thiếu kiên nhẫn như thế à. Hoàng đế nghe được tiếng cười của lão nên quay đầu lại liếc nhìn, lão viện trưởng vội vàng cúi đầu giả vờ như không làm gì cả.

"Trẫm, có phải hơi thất thố hay không?" Ông ta hỏi.

Lại Thành ở bên cạnh nói rất nhỏ: "Mấy?"

Hoàng đế vẫn nghe thấy, nhìn Lại Thành một cái: "Mấy cái gì?"

Lại Thành giật mình, đâu còn dám nói tiếp nữa. Hoàng đế vừa trừng mắt, giọng của Lại Thành nhỏ như tiếng muỗi bay qua: "Bệ hạ không phải nói có một vài sư thái sao? Chỉ là thần tò mò, bệ hạ có mấy sư thái (1) ..."

Hoàng đế: "Có phải trẫm quá dung túng khanh rồi không?"

Lại Thành vội vàng cúi đầu: "Thần biết tội."

Hoàng đế hừ một tiếng: "Lát nữa xử lý khanh sau."

Lại Thành lập tức hô: "Tạ chủ long ân."

Hoàng đế cũng cảm thấy quả thật mình không bình tĩnh, từ chỗ cửa sổ trở lại rồi ngồi xuống giải thích: "Trẫm sợ các tướng sĩ chinh chiến vì nước kia đói bụng, còn phải chờ ở ngoài Thừa Thiên Môn. Bọn họ đều rất cực khổ rồi, đầu tiên là chém giết ở hải ngoại nam cương, lại chém giết ở Bình Việt đạo, lại đi cả chặng đường trở về... Đúng rồi, trẫm bảo bên đại doanh cấm quân chuẩn bị cơm thế nào rồi?"

Đạm Đài Viên Thuật đứng ở một bên cúi đầu nói: "Bẩm bệ hạ, mỗi người năm bánh bao thịt, đảm bảo vỏ mỏng bánh lớn, thịt là thịt ngon, dầu là dầu tốt."

Hoàng đế ừ một tiếng: "Trẫm không thể để cho bọn họ đợi đến mức đói bụng, sau khi Thẩm Lãnh bọn họ vào cung, các tướng sĩ phải đứng ở ngoài Thừa Thiên Môn, binh của trẫm thì trẫm thương, mỗi người năm cái cũng không quá nhiều, nói với bọn họ là nhất định đều phải ăn!"

Đạm Đài Viên Thuật nói: "Thần tuân chỉ, lúc nãy thần đã xem qua, bánh bao không nhỏ, chắc hẳn có thể ăn no."

Hoàng đế ngẫm nghĩ: "Đi lấy mấy cái đến đây cho trẫm xem thử."

Đại Phóng Chu vội vàng xoay người đi ra ngoài, không bao lâu sau đã cầm một cái khay trở lại, là bánh bao thịt đã đưa đến ngoài Thừa Thiên Môn. Hoàng đế tách một cái bánh ra xem, lại ngửi ngửi, không nhịn được lại ăn một miếng, cảm thấy mùi vị không tệ, thế mà lại ăn hết một cái bánh bao thịt lớn, sau đó cười nói: "Phải như thế này, chẳng những đủ số lượng, mùi vị cũng phải ngon."

Lão viện trưởng nuốt nước bọt: "Còn nữa không?"

Hoàng đế cười ha ha: "Đại Phóng Chu, chia ra, mọi người đều nếm thử xem mùi vị của bánh bao này như thế nào."

Đạm Đài Viên Thuật cầm một cái bánh bao đi ra ngoài: "Thần vừa đi vừa ăn, hẳn là các tướng sĩ đã đến bên ngoài, thần đi xem bọn họ."

Hoàng đế lại hướng tới ông ta hô một tiếng: "Trẫm nói rồi, đều phải ăn hết!"

Bên ngoài Thừa Thiên Môn, đội ngũ thủy sư đứng chỉnh tề ở trên đường cái ngoài Thừa Thiên Môn, còn các huynh đệ cấm quân thì đang phân phát bánh bao thịt cho bọn họ. Trần Nhiễm hai tay cầm năm bánh bao thịt lớn nhìn nhìn, lại không thể không đối mặt với sự chân thành trong ánh mắt của các huynh đệ cấm quân trước mặt, gã vội vàng gật đầu nói cảm ơn: "Cảm ơn huynh đệ, thơm quá, ta hận không thể ăn hết luôn ngay bây giờ."

Huynh đệ cấm quân cười hì hì, tiếp tục phát bánh bao cho người ở phía sau. Trần Nhiễm rầu rĩ nhìn năm cái bánh bao thịt lớn kia, gã cũng không nhớ lúc nãy Cao Tiểu Dạng nhét vào miệng gã bao nhiêu quả trứng gà, tính sơ sơ đại khái cũng có mười mấy quả, lại rót vào một bình nước canh, bây giờ bụng đã rất no, năm cái bánh bao thịt lớn này bất kể là nhìn hay ngửi đều thật sự thơm, nhưng không thể ăn được nữa.

Đúng lúc này đại tướng quân cấm quân Đạm Đài Viên Thuật đi đến phía trước đội ngũ, đứng ở đó nhìn các tướng sĩ, sau đó lớn tiếng nói: "Bệ hạ nói không thể để các tướng sĩ của trẫm đói bụng, cho nên cấm quân đã sớm chuẩn bị đồ ăn cho mọi người. Bệ hạ vừa mới hỏi ta là các khanh đã chuẩn bị gì? Ta nói là bánh bao thịt, chính là bánh trong tay các ngươi hiện tại, bệ hạ lo lắng nên đặc biệt sai người lấy vào xem thử. Bệ hạ còn ăn một cái, nói rất thơm, cảm thấy một cái không đủ ăn, trách cứ vì đã lấy ít."

Các tướng sĩ không nhịn được đều bật cười.

Đạm Đài Viên Thuật cười nói: "Cho nên bệ hạ nói trẫm có thể không ăn no nhưng các tướng sĩ của thủy sư nhất định phải ăn no, mỗi người năm cái bánh bao thịt, không thể không ăn hết, nhất định phải ăn hết!"

Trần Nhiễm cảm động đến mức sắp khóc rồi.

(1) Thất thố và sư thái đọc giống nhau.

Bình Luận (0)
Comment