Quốc công?
Trong lúc nhất thời Thẩm Lãnh không kịp phản ứng.
Quốc công!
Cuối cùng Thẩm Lãnh cũng phản ứng lại được.
Khi Đại Ninh mới lập quốc, có hơn hai mươi tướng quân theo hoàng đế khai quốc đánh đông dẹp bắc lập chiến công tuyệt thế được phong quốc công, nhưng Đại Ninh lập quốc đến nay đã mấy trăm năm, rất ít rất ít khi lại có phong thưởng hiển hách như thế. Đến thời hoàng đế Đại Ninh Lý Thừa Đường, ông ta tại vị hai mươi mấy năm cũng chỉ phong một vị quốc công, đó chính là đông cương đại tướng quân Bùi Đình Sơn.
Hai mươi mấy vị tướng quân được phong làm khai quốc công khi mới lập quốc đó mặc dù hậu nhân được thừa kế vinh hạnh đặc biệt đời đời, nhưng sau mấy trăm năm, hai mươi mấy nhà này, hiện giờ chỉ 5 – 6 nhà còn danh hiệu quốc công.
Nếu Thẩm Lãnh thật sự thụ phong quốc công, vậy thì chắc chắn hắn sẽ được mọi người khen ngợi thành một thần thoại.
Hai mươi mấy tuổi thụ phong quốc công, ba trăm năm trước Đại Ninh chưa từng xuất hiện, ba trăm năm Đại Ninh sau này cũng chưa chắc đã có thể xuất hiện, một khi công bố tin này, cả Đại Ninh đều sẽ chấn động.
"Thần xin bệ hạ nghĩ lại."
Thẩm Lãnh lập tức khom người cúi đầu: "Tướng quân các quân đều có quân công to lớn. Đại tướng quân Võ Tân Vũ phá Dã Lộc Nguyên, giết hơn mười vạn địch, mở rộng ngàn dặm. Tướng quân Đông Dã Đãng suất lĩnh khinh kỵ tiến vào hai trăm dặm, chặn giết bại binh Hắc Vũ. Hai vị tướng quân Đường Thành cùng Đường Trọng, dùng câu liêm binh và thương binh liên thủ phá trọng kỵ Khất Liệt Quân được xưng là bất bại của Hắc Vũ. Công lao của bọn họ đều ở trên thần, nếu bệ hạ..."
"Đừng nói nữa."
Hoàng đế liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái, hơi tức giận vì hắn không biết tranh giành: "Khanh không dám nhận?"
"Thần, không dám nhận."
Hoàng đế lại trừng mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Khanh cảm thấy trẫm thiên vị không công chính? Cho khanh vinh hạnh đặc biệt quốc công nhưng lại bỏ qua công lao của tướng quân các vệ chiến binh? Thẩm Lãnh... Có nhiều lúc trẫm cũng cảm thấy khanh khiến người ta rất chán nả, cũng khiến người ta rất tức giận, thứ nên là của khanh thì cũng không lấy, đâu có nhuệ khí khí phách dám gánh vác của người trẻ tuổi. Thứ trẫm muốn cho, khanh không lấy cũng phải lấy, thứ trẫm không cho, khanh cướp cũng không cướp được."
Thẩm Lãnh mấp máy môi, không dám nói gì nữa.
"Tính cách của khanh hơi thiếu kiêu ngạo."
Hoàng đế ngồi xuống, tự rót một chén trà cho mình: "Trước đây khi trẫm lãnh binh chưa bao giờ phục ai."
Thẩm Lãnh thầm nghĩ bệ hạ người là hoàng đế mà, lúc người lãnh binh thì cũng là hoàng tử mà.
Hoàng đế ngẩng đầu nhìn Thẩm Lãnh, ánh mắt Thẩm Lãnh lảng tráng không dám nhìn thẳng vào hoàng đế.
Hoàng đế thở dài: "Lập công không kiêu ngạo là chuyện tốt, nhưng khanh trẻ tuổi có công, lúc nên kiêu ngạo thì vẫn phải kiêu ngạo. Trẫm nói về phẩm hạnh của người trẻ tuổi với người khác thường sẽ hay nói phải biết khiêm tốn hữu lễ, phải biết khoan dung độ lượng, đó là bởi vì trẫm không thể tùy tiện nói ra câu vừa nói với khanh. Người trẻ tuổi không kiêu ngạo thì uổng phí tuổi trẻ tài cao, nhất là quân nhân. Bùi Đình Sơn cả đời đều rất kiêu ngạo, đến chết ông ta cũng kiêu ngạo, bởi vì ông ta biết điều đó xứng với những gì ông ta đã bỏ ra."
Đương nhiên hoàng đế sẽ không tuỳ tiện nói những lời này, những lời này không phải là lời nên nói cho thần tử nghe.
Thân là hạ thần, đương nhiên phải lập công không kiêu ngạo, đương nhiên phải khiêm tốn độ rộng, người như Bùi Đình Sơn cả Đại Ninh chỉ có một chứ không có hai, ngoại trừ Bùi Đình Sơn ra, thế hệ tướng quân cũ của Đại Ninh cũng có không ít người quân công to lớn, Trang Ung, Đạm Đài Viên Thuật, Đàm Cửu Châu... có người nào là không lưu lại uy danh hiển hách trên chiến trường, nhưng có người nào nhìn có vẻ không khiêm tốn nhã nhặn?
Hoàng đế không xem Thẩm Lãnh là hạ thần bình thường, nếu như xem hắn là người bình thường thì hoàng đế vĩnh viễn không thể nào nói ra những lời này. Thân là đế vương, dạy hạ thần phải bướng bỉnh không phục tùng? Nói đùa gì vậy...
Cho nên Thẩm Lãnh cảm thấy có chút không quen, hết sức không quen.
"Thôi vậy."
Hoàng đế lại trừng mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái, hàm ý giận vì hắn không biết tranh giành trong ánh mắt cũng tan đi, phần lớn là một sự bất đắc dĩ, còn có cả một chút tự trách.
"Ăn cơm cùng trẫm, ăn xong rồi về ngủ, ba ngày sau đại diện trẫm đi gặp Tâm Phụng Nguyệt."
"Thần tuân chỉ."
Cùng lúc đó, đại doanh Hắc Vũ.
Trong đại trướng, Tâm Phụng Nguyệt ngồi ở đó mân mê một món cốt khí (1) trong tay, cũng không biết là xương của thứ gì, đã bị y dùng đến mức giống như đổi màu xanh ngọc. Cũng chưa có ai từng hỏi y đây là cái gì, ai cũng không dám hỏi, chỉ biết quốc sư đã đeo thứ này nhiều năm. Có người từng nói đó là một mảnh xương Nguyệt Thần ở lại nhân gian, Tâm Phụng Nguyệt có di cốt Nguyệt Thần mà hiểu thấu chân lý, cho nên mới trở thành tông chủ Kiếm Môn, tóm lại là lời đồn hết sức huyền diệu.
Nhưng chỉ có người thân cận nhất bên cạnh Tâm Phụng Nguyệt mới biết Tâm Phụng Nguyệt trở thành tông chủ Kiếm Môn tuyệt đối không phải là dựa vào mảnh xương này, chính là dựa vào xương của y rất cứng rắn... Lúc đầu Tâm Phụng Nguyệt mới vào Kiếm Môn chẳng qua cũng chỉ là đệ tử rất bình thường mà thôi, dựa vào thủ đoạn của y, dựa vào sự tàn nhẫn của y, cũng dựa vào xương cốt cứng rắn đánh không phục của y, một đường từ đệ tử Kiếm Môn cấp thấp nhất giết đến ngôi vị tông chủ Kiếm Môn, chuyện này và Nguyệt Thần cảm hóa có liên quan cái rắm.
Cốt khí trong tay y, ánh mắt của y không nằm ở cốt khí mà ở một đám người đang quỳ trước mặt.
"Không tìm thấy ngọc tỉ?"
Lúc Tâm Phụng Nguyệt hỏi câu này, ngữ khí dường như bình tĩnh đến mức không có bất kỳ dao động nào. Tuy rằng y đã không còn ít tuổi nhưng khuôn mặt vẫn giống như thiếu niên, cũng không biết là làm sao mà làm được, hay là được trời chiếu cố. Nếu không có mấy sợi tóc bạc ở hai bên tóc mai thì đâu thể nào có người đoán được tuổi thật của y.
"Bẩm... bẩm quốc sư, quả thật không tìm thấy."
Một đám tướng quân Hắc Vũ quỳ ở bên dưới ai nấy đều nơm nớp lo sợ, giọng nói người của trả lời cũng đang run rẩy kịch liệt.
"Là không tìm được, hay là không chịu tìm?"
Tâm Phụng Nguyệt lại hỏi một câu.
Tất cả mọi người đều cúi thấp đầu, không người nào dám nhìn vào mắt Tâm Phụng Nguyệt.
"Có phải các người cho là ta muốn soán quyền tranh đoạt ngôi vị hãn hoàng không? Nếu các ngươi đều nghĩ như vậy thì ta sẽ rất thất vọng, cũng rất đau lòng. Ta bác ái thế nhân nhưng thế nhân lại không hiểu ta... Nguyệt Thần cho ta quyền lợi và sứ mệnh bảo vệ đế quốc này, tại sao ta phải tham luyến thế tục quyền vị? Ta bảo vệ cả đế quốc chứ không phải là một người. Hãn hoàng Tang Bố Lữ đã sai, ta có thể phế bỏ hắn, nhưng ngôi vị hãn hoàng, đương nhiên vẫn là người của gia tộc Khoát Khả Địch bọn họ kế thừa."
Không ai dám nói nhưng trong lòng ai mà không rõ, quốc sư ngươi đã giết tất cả người của Khoát Khả Địch gia, ngươi nói không cần ngôi vị hãn hoàng này, ai tin?
Tâm Phụng Nguyệt đứng lên, chậm rãi đi từng bước một quanh những người đang quỳ trên mặt đất kia: "Các ngươi thấy ta giết Tang Bố Lữ liền cho rằng ta muốn ngồi lên long ỷ kia, là vì tham niệm trong lòng bản thân các ngươi quá nặng nên mới nghĩ ta như vậy. Nếu ta không đoán sai, trong số các ngươi đã có người tìm được ngọc tỉ, và còn lén phái người gửi đi, có phải không? Nếu bây giờ có người chịu đứng ra thừa nhận, ta sẽ không so đo, bởi vì ta cảm thấy việc đó cũng là xuất phát từ lòng trung thành."
Mỗi người đều đang run rẩy, bởi vì bọn họ biết rất rõ Tâm Phụng Nguyệt là người như thế nào.
"Liêu Sát Lang."
Tâm Phụng Nguyệt nhìn về phía một tướng quân Hắc Vũ duy nhất đang đứng, người trẻ tuổi có khuôn mặt hơi âm trầm đó cũng chỉ có thể lập tức cúi đầu: "Có thần."
"Có phải ngươi cũng nghĩ như vậy không?"
"Thần, không dám."
"Là không dám nghĩ, hay là sẽ không nghĩ?"
"Thần, không dám."
Tâm Phụng Nguyệt hơi giương khóe miệng lên: "Nhìn trong cả lều lớn này xem, cũng chỉ có một mình ngươi có chút khí phách... Ta giết Tang Bố Lữ là vì hắn làm hỏng cả một đế quốc, hắn gần như chôn vùi đế quốc, hắn không chết thì sao xứng với mỗi một người chiến đấu để bảo vệ đế quốc? Nguyệt Thần công bố với cả thiên hạ, bất kể là ai, thân phận tôn ti, phạm sai lầm lớn đều không thể tha thứ, bình dân như thế, hãn hoàng cũng như thế, như vậy... tướng quân thì sao?"
Y dừng lại, nhìn về phía một tướng quân Hắc Vũ đang quỳ dưới đất trong số đó: "Sắc Lặc Phục, ngươi trả lời ta."
Tướng quân Hắc Vũ bị điểm danh không tự chủ được run lên, cực kỳ căng thẳng ngẩng đầu nhìn về phía Tâm Phụng Nguyệt, chỉ liếc nhìn một cái lại vội vàng cúi thấp đầu: "Thần, thần thật không biết tung tích ngọc tỉ. Thân vệ của bệ hạ đều bị kiểm tra nhưng cũng không tra được, chỗ ngủ nghỉ của bệ hạ lúc trước cũng đã tìm rồi, không có bất kỳ manh mối nào."
"Ồ."
Tâm Phụng Nguyệt đi đến trước mặt Sắc Lặc Phục, y ngồi xổm xuống, thò tay ra nắm cằm Sắc Lặc Phục: "Ngươi cũng là lão tướng trong quân rồi, hai mươi mấy năm trước đã tòng quân đi theo đại tướng quân Tô Cái giao chiến với người Ninh. Sau này Tang Bố Lữ rời khỏi Tinh Thành thường xuyên ở đại doanh Nam Viện, mệnh ngươi làm tướng quân cấm quân, hắn xuất hành đều do ngươi phụ trách bảo vệ... Cho nên ta tin sự trung thành của ngươi đối với gia tộc Khoát Khả Địch."
Tâm Phụng Nguyệt đứng lên, giơ chân lên giẫm lên đầu Sắc Lặc Phục, Sắc Lặc Phục bị ép không ngừng cúi đầu xuống, cuối cùng trán chạm nền đất nhưng chân Tâm Phụng Nguyệt vẫn tăng sức lực, không bao lâu sau tiếng kêu rên của Sắc Lặc Phục liền vang lên. Hắn ta muốn giãy giụa, muốn lập tức rút đầu ra khỏi chân của Tâm Phụng Nguyệt nhưng căn bản là không làm được. Chân của Tâm Phụng Nguyệt giẫm lên đầu hắn ta giống như quả tạ ngàn cân, chỗ trán tiếp xúc với mặt đất của hắn ta nhanh chóng đỏ lên, sau đó chảy máu.
Chân của Tâm Phụng Nguyệt giẫm lên đầu Sắc Lặc Phục di chuyển qua lại trên mặt đất, vết máu trên mặt đất giống như đang quét nước sơn, quét đi quét lại, nhuộm đỏ thấu mặt đất.
Tâm Phụng Nguyệt dường như cảm thấy không thú vị, co chân lại, đi trở về ghế ngồi xuống, vẫn mân mê cốt khí trong tay: "Ngươi đã trộm ngọc tỉ, sau đó sắp xếp đội trưởng thân binh của ngươi trốn đi ngay trong đêm. Sở dĩ ta nói ngươi trung thành là vì ngươi sai hắn mang ngọc tỉ đến thành Cách Để, giao ngọc tỉ cho trưởng công chúa Khoát Khả Địch Tẩm Sắc..."
Tâm Phụng Nguyệt vẫy tay, bên ngoài có đệ tử Kiếm Môn áp giải một hán tử Hắc Vũ cả người đẫm máu đi vào, áo giáp trên thân người này cũng đã rách bươm, trên người còn có mấy mũi tên, cho dù là ngay lập tức sắp xếp người cứu chữa thì sợ cũng không sống được nữa.
Ngọc tỉ được đưa vào tay Tâm Phụng Nguyệt. Tâm Phụng Nguyệt nhận lấy ngọc tỉ, mở ra túi ra nhìn kỹ, khóe miệng hơi nhếch lên: "Thứ này tượng trưng cho cái gì? Thế tục hoàng quyền mà thôi, đó thật ra là thứ Nguyệt Thần ban cho, cũng chính là thứ ta ban cho, thế mà các ngươi lại cho rằng ta cần thứ này? Chẳng lẽ các ngươi không hiểu, nếu ta nói là đây là ngọc tỉ thì nó mới là ngọc tỉ, ta nói nó là phế phẩm thì nó chính là phế phẩm."
Tâm Phụng Nguyệt gói ngọc tỉ lại giao cho đệ tử: "Đưa đến thành Cách Để."
Tất cả mọi người đều sửng sốt, bao gồm cả Liêu Sát Lang.
"Ta đã nói rồi, nếu như trưởng công chúa bằng lòng trở lại, ta sẽ dốc sức phụ tá, chỉ là các ngươi không ai tin."
Tâm Phụng Nguyệt đứng dậy, khoát tay: "Đưa đi cũng chỉ có thể là ta phái người đưa đi, chứ không phải bị các ngươi lấy trộm rồi đưa đi. Kéo Sắc Lặc Phục ra ngoài đi, phanh ngực thị chúng."
"Vâng!"
Các đệ tử lên tiếng đáp lại, kéo Sắc Lặc Phục ra khỏi lều lớn.
Tâm Phụng Nguyệt cũng rời khỏi lều lớn, mân mê cốt khí vừa đi vừa nhìn các binh sĩ trong đại doanh, theo y thấy, những binh lính này chẳng qua chỉ là con kiến.
"Lúc đầu ta từng nói ta muốn để nàng làm nữ hoàng."
Tâm Phụng Nguyệt hơi nhếch khóe miệng lên: "Ta giết hết tộc nhân của nàng, chỉ là muốn để nàng làm nữ hoàng. Có thể bản thân nàng đã quên rồi chứ, khi đó nàng mới lớn bấy nhiêu, tầm 7 – 8 tuổi... Nàng đẹp giống như thiên sứ do Nguyệt Thần sắp xếp đến nhân gian vậy. Ta hỏi nàng có muốn làm nữ hoàng không, nàng gật đầu nói muốn... Ta vẫn luôn nhớ."
(1) Cốt khí: chế phẩm làm từ xương, sừng, răng của động vật.