Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 948 - Chương 948: Ở Trong Lòng

Chương 948: Ở trong lòng Chương 948: Ở trong lòng

Đêm gió lạnh vốn nên cảm thấy khổ mới đúng, nhưng pháo hoa ngập trời bên Trường An bên đã khiến Tiểu Trương chân nhân bỗng nhiên nảy sinh một cảm giác hạnh phúc. Nghĩ kỹ lại thì có lẽ cũng không liên quan đến pháo hoa, chỉ là đã có người ở bên cạnh lúc mình cần người nhất, người này còn là Thẩm Lãnh nữa cho nên cũng thỏa mãn.

"Hồi nhỏ ta thích xem pháo hoa. Sư phụ nói trên núi không thể bắn pháo hoa, lỡ như gây ra cháy núi thì không dễ giải quyết, sức người không thể cứu kịp."

Tiểu Trương chân nhân nhìn trời đêm sáng rực rỡ phía xa, ánh mắt có chút mê ly.

"Ta liền hỏi sư phụ vậy là khi nào sư phụ xuống núi đưa con đi xem pháo hoa? Sư phụ hỏi ta là con muốn khi nào? Ta trả lời rằng lúc sư phụ rảnh. Sư phụ liền cười nói với ta rằng thứ con muốn nếu nằm trong khả năng của sư phụ thì đều có thể cho con. Trên núi không thể bắn pháo hoa, vì thế sư phụ liền dẫn ta cùng các sư huynh ra ngoài đạo quán, đến thôn trấn dưới chân núi, mua tất cả pháo hoa trong cửa tiệm pháo hoa, bắn khoảng hai canh giờ trên bãi đất trống bên ngoài trấn."

Nàng liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Ban ngày."

Tiểu Trương chân nhân hít sâu, tầm mắt không rời khỏi những đóa hoa đang nở rộ trên bầu trời đêm xa xa kia.

"Có người cười chúng ta, nói ban ngày bắn pháo hoa thì có gì để nhìn, làm hỏng đồ. Còn nói có phải người trong đạo quán các ngươi tu đạo đều tu đến ngốc rồi, không biết pháo hoa phải bắn vào buổi tối mới đẹp không?"

Nàng nhìn pháo hoa, giống như đang nói cho Thẩm Lãnh nghe, cũng giống như đang nói cho chính mình nghe.

"Sư phụ đã đáp lại sáu chữ."

Nàng cười cười: "Liên quan quái gì đến ngươi."

"Ta liền kéo ống tay áo của sư phụ nói hay là chúng ta đừng bắn nữa, bị người khác chê cười rồi. Sư phụ nói con quan tâm người khác nhìn thế nào để làm gì? Nếu một người còn sống mà từng giờ từng phút, mọi chuyện mọi nơi đều để ý người khác nhìn mình như thế nào, vậy thì mệt cỡ nào?"

Nàng giống như đã chìm trong hồi ức.

"Sư phụ nói đối với người mà con quan tâm, nếu là thứ nằm trong khả năng có thể cho hắn thì cho hắn, đừng chờ. Nhiều khi chúng ta đều sẽ mất đi thứ gì đó vì chờ đợi, sau đó lại hối hận, hối hận thì có ích cái quái gì? Khi đó ta không hiểu ý tứ trong lời nói của sư phụ, sau này mới tỉnh ngộ là sư phụ không muốn khiến ta cảm thấy mình không cha không mẹ thì đáng thương hơn người khác, nhưng ta thật sự không cảm thấy mình đáng thương, sư phụ yêu thương, sư huynh yêu thương."

"Vì ta mà không biết tiểu sư huynh đã đánh nhau bao nhiêu lần với con của sơn dân. Những đứa trẻ đó thấy ta nhỏ gầy thì luôn ức hiếp ta, mà sư phụ lại luôn để ta ra ngoài đốn củi một mình để rèn luyện ta, nhiều lần đều bị những cái đứa trẻ đó chặn lại. Tiểu sư huynh chỉ lớn hơn ta hai tuổi, sau khi biết chuyện lần nào cũng đều đi theo ta ra ngoài, lại bị những đứa trẻ đó chặn lại, huynh ấy đi lên đánh nhau với người ta, người nhiều như vậy đánh một mình huynh ấy đương nhiên là huynh ấy không đánh lại, nhưng huynh ấy không chịu thua, đánh đến tím bầm mặt."

"Ngày hôm sau ta lại ra ngoài đốn củi, tiểu sư huynh đã bị đánh sưng mặt vẫn đi theo. Những đứa trẻ kia hẹn thêm nhiều người hơn nữa đến chặn chúng ta giữa đường, tiểu sư huynh vén cổ tay áo đi lên tiếp tục đánh, lần này bị đánh càng thảm hại hơn nhưng huynh ấy vẫn không chịu thua."

Thẩm Lãnh hỏi: "Vậy tiểu sư huynh ngươi đâu?"

"Tiểu sư huynh..."

Mắt Tiểu Trương chân nhân hơi ươn ướt: "Bệnh chết rồi. Sư phụ đưa huynh ấy đi khắp nơi chữa bệnh nhưng không thể chữa khỏi."

Nàng cúi đầu.

Thẩm Lãnh hơi quặn lòng.

"Ngày đưa tang tiểu sư huynh, tất cả những đứa trẻ từng đánh nhau với huynh ấy đều đến. Đứa trẻ lớn đã đánh huynh ấy nhiều nhất cầm một viên kẹo trong tay, nói tiểu đạo sĩ ngươi mau đứng lên, đánh thắng ta rồi ta sẽ cho ngươi ăn kẹo, kẹo này là mẫu thân ta cho ta lúc chết, nói lúc ta nhớ mẹ sẽ ăn viên kẹo này, ăn rồi sẽ không nhớ nữa. Ta cho ngươi kẹo, ngươi ăn sẽ khỏe... Nhiều người như vậy, tất cả đều khóc, khóc nói tiểu đạo sĩ ngươi mau dậy đi, cùng lắm thì cho ngươi đánh lại là được."

Tiểu Trương chân nhân cúi đầu nói chuyện, nước mắt rơi trên mặt đất.

"Từ nhỏ ta đã được bọn họ yêu thương, không để ta chịu một chút ủy khuất nào. Đến khi ta mười bốn tuổi, có người cầu đến núi Long Hổ nói trong nhà có tà ma, sư phụ nói đâu có tà ma gì, đều là tự mình dọa mình thôi. Sư phụ bảo ta cầm gương bát quái của núi Long Hổ giả vờ đi một vòng, đó là lần đầu tiên ta xuống núi hành đạo một mình. Ta muốn xin các sư huynh đi cùng nhưng sư phụ không cho, vì thế một mình ta xuống núi, đi đến nửa đường lại bị những đứa trẻ kia chặn lại, có mấy chục người."

"Bọn họ hỏi tiểu đạo sĩ, ngươi muốn đi làm gì? Ta nói đi làm pháp sự, bọn họ liền cười ta, nói là làm pháp sự à, bộ dạng gầy gò nhỏ xíu này của ngươi còn không bị yêu ma quỷ quái ăn sống à, với lại nơi phải đi cách xa hai mươi dặm, ngươi có thể đi không? Ta nói đương nhiên ta có thể đi, bọn họ nói không tin. Trong tay mỗi người bọn họ đều cầm gậy gỗ, ta sợ đến mức muốn chạy trốn, đứa trẻ lớn kia khoát tay... Đưa hắn đi!"

Tiểu Trương chân nhân liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Hắn nói sư huynh của ngươi là bằng hữu của ta, hắn đã chết rồi, sau này để chúng ta bảo vệ ngươi, trẻ con trong núi chúng ta có thể ức hiếp ngươi, người ngoài núi thì không được, ai ức hiếp ngươi cũng không được. Mỗi người một cây gậy gỗ vây quanh ta mà đi, nói là nếu có chó dữ chặn đường cũng đừng sợ, gậy của bọn họ có thể bảo vệ ta. Thật ra hôm đó... sư phụ và sư huynh vẫn luôn âm thầm đi theo ta."

Thẩm Lãnh giơ tay lên khẽ vỗ vai Tiểu Trương chân nhân: "Ngươi thiện lương giống bọn họ."

Tiểu Trương chân nhân nhìn Thẩm Lãnh, đưa ống tay áo lên lau mắt: "Lúc rời núi Long Hổ, đại sư huynh nói nếu thành Trường An không tốt thì trở về, mỗi ngày chúng ta đều sẽ quét dọn phòng của đệ. Nếu không muốn trở về còn cảm thấy ủy khuất thì viết thư cho ta, người trên núi Long Hổ không biết cưỡi mây lướt gió thật, nhưng chắn chắn chúng ta sẽ đi suốt ngày đêm."

Tiểu Trương chân nhân hít sâu một hơi: "Nhưng ta là chân nhân, thanh danh của núi Long Hổ nằm trên vai ta. Ta biết mình đuổi theo những kẻ người Khương đó là không lý trí cỡ nào. Ta không biết đánh nhau, sư phụ dạy ta dùng kiếm rất lâu, ta cảm thấy mình có thể nhưng mỗi lần thấy máu vẫn sẽ sợ, tay cầm kiếm sẽ run... Ta nghĩ có thể cả đời ta cũng không có dũng khí đeo kiếm ra ngoài, cho đến khi nhìn thấy Thanh Quả sư huynh nằm ở đó, lạnh lẽo nằm ở đó."

Nàng tháo kiếm đeo trên lưng mình xuống đưa cho Thẩm Lãnh: "Đây là Đạo Kiếm núi Long Hổ, đệ tử Đạo tông thấy Đạo Kiếm như thấy sư tôn, phụng mệnh của người cầm Đạo Kiếm. Những kẻ giả đạo của Thiên Môn Quán đã giết Thanh Quả sư huynh, thù này là thù của Đạo môn, ta cầm Đạo Kiếm, đệ tử Đạo môn cũng sẽ là trợ thủ của ta."

Thẩm Lãnh nhận lấy Đạo Kiếm, kiếm đó rất nặng.

"Sư phụ nói thật ra một thanh kiếm cũng không đại diện cho cái gì, tại sao đệ tử Đạo môn đồng ý nghe theo mệnh lệnh của người cầm Đạo Kiếm? Đó là bởi vì Đạo Kiếm đại diện cho chính nghĩa, cho đoàn kết, cho sự tôn nghiêm không thể bị sỉ nhục. Sư phụ còn nói đệ tử Đạo môn đại khái là một đám người tu hành lười nhác nhất ,cũng vô dục vô cầu nhất trên thế giới này. Ngày bình thường ngươi thấy bọn họ lười ra ngoài, thậm chí lười truyền đạo, nhưng nhiều lần Trung Nguyên gặp nạn, đệ tử của Đạo môn chưa từng lùi bước bao giờ."

Nàng nhìn sang Thẩm Lãnh: "Ngươi biết nguồn gốc của Đạo Kiếm không?"

Thẩm Lãnh lắc đầu.

Tiểu Trương chân nhân nói: "Thật ra Đạo Kiếm không phải đồ của núi Long Hổ, mà là đồ trong một ngôi đạo quán rất nhỏ ở phía nam thành Hãn Hải bắc cương, tên là Phụng Thanh Quán. Năm ấy Hắc Vũ xuôi nam với quy mô lớn, biên quân Sở hăng hái phản kích. Kỵ binh Hắc Vũ đốt giết đánh cướp ở biên cương Sở, các đạo nhân của Phụng Thanh Quán liền xuống núi, chỉ để lại một tiểu đạo đồng 6 – 7 tuổi. Sư phụ hắn nói chúng ta phải xuống núi giết giặc cứu người, một mình con trông chừng đạo quán, sư phụ để lại thanh kiếm cho con, con ôm kiếm của sư phụ trong lòng thì sẽ không sợ."

"Khi đó Sở đã chia năm xẻ bảy, Trung Nguyên nội loạn, Đại Ninh quật khởi, biên quân Sở không rút lui mà tử thủ biên cương, thà bỏ quốc đô chứ không bỏ biên cương. Sáu vạn biên quân Sở quốc tuyến thành Hãn Hải giao chiến với đại quân bốn mươi vạn binh của Hắc Vũ, bọn họ biết đã không có chi viện nữa rồi nhưng không một người nào lùi bước. Các đạo nhân của Phụng Thanh Quán mang kiếm xuống núi, cùng biên quân Sở ở thành Hãn Hải giết địch, tất cả các đạo nhân đều chết trận."

"Khi đó chân nhân núi Long Hổ đời thứ nhất theo hoàng đế khai quốc Đại Ninh chinh chiến thì nghe tin người Hắc Vũ ở bắc cương xâm nhập phía nam. Thái tổ bệ hạ Đại Ninh đang suất quân vây công thành Tống An của Sở, đại quân lập tức ngừng công thành sau khi nghe tin, thái tổ bệ hạ đích thân dẫn ba vạn tinh kỵ đi ba ngày ba đêm không ngủ không nghỉ đến thành Hãn Hải chi viện cho biên quân Sở."

Mắt của Tiểu Trương chân nhân ửng đỏ.

"Khi đó hẳn là quân Sở rất tuyệt vọng và cũng rất bất lực. Đất Sở chia năm xẻ bảy chư hầu vùng lên, khắp nơi đều đang đánh nhau nhưng bọn họ lui thì người Hắc Vũ có thể tiến quân thần tốc, cổng thành Hãn Hải bị công phá, người Hắc Vũ đánh vào với quy mô lớn, đúng lúc này thái tổ bệ hạ suất quân đến, ba vạn tinh kỵ mặc dù mỏi mệt nhưng lại có khí thế không thể đỡ. Thái tổ bệ hạ dùng thân thể vạn kim xung phong ở phía trước, một kích chặt đứt quân đội người Hắc Vũ, chiến kỳ Đại Ninh tung bay dưới thành, chiến kỳ Sở quốc tung bay trên thành."

Thẩm Lãnh biết đoạn lịch sử này. Lúc Tiểu Trương chân nhân nhắc tới, Thẩm Lãnh không tự chủ được nắm chặt nắm đấm.

"Trận chiến ấy quân Sở và quân Ninh hợp lực đánh lui người Hắc Vũ. Sau đại chiến, tướng quân biên quân Sở và thái tổ bệ hạ Đại Ninh cùng uống rượu ở trên tường thành Hãn Hải. Thái tổ bệ hạ một hơi uống cạn một vò rượu, ném vỡ vò rượu, chắp tay nói với tướng quân biên quân Sở một câu... gặp trên chiến trường. Sau đó thái tổ hoàng đế liền xoay người rời đi, đi được mười mấy bước thì tướng quân biên quân Sở nói ta không muốn gặp các ngươi trên chiến trường, ta đầu hàng thôi, đổi Ninh kỳ của các ngươi. Mạng sống của các huynh đệ quý giá, giữ lại đi, giữ lại đánh tiếp với người Hắc Vũ."

"Sau khi nghe được câu này thái tổ hoàng đế xoay người hướng mặt về phía tướng quân biên quân Sở nói ngươi đầu hàng sẽ bị chửi mắng. Tướng quân nói ta mang tiếng xấu thì có gì đâu, vạn vạn dặm non sông Trung Nguyên vẫn còn là được."

"Vì thế trên thành Hãn Hải đổi sang Ninh kỳ... Sau đó thái tổ hoàng đế để lại đại quân mấy vạn binh giao cho vị tướng quân biên quân Sở kia tiếp tục chống cự người Hắc Vũ. Trên đường xuôi nam đi qua Phụng Thanh Quán, chân nhân đời đầu liền vào xem thử. Cả đạo quán vắng tanh, chỉ có tiểu đạo đồng 6 – 7 tuổi đó ngồi một mình ở trên bậc thềm, thấy có người đến sợ tới mức run lên, nhưng vẫn ôm chặt kiếm của sư phụ hắn trong lòng."

"Chân nhân đời đầu hỏi, sư phụ và các sư huynh ngươi đi đâu rồi. Tiểu đạo nhân nói xuống núi giết giặc. Chân nhân đời đầu đau lòng, bởi vì ông ấy biết các đạo nhân trong thành Hãn Hải đều đã chết trận rồi. Ông ấy đi qua ôm lấy tiểu đạo nhân rồi nói sư phụ và sư huynh của ngươi không về được, nhờ ta chăm sóc cho ngươi, ngươi chịu đi theo ta không? Tiểu đạo nhân lắc đầu nói ông lừa người, sư phụ sư huynh nhất định sẽ trở lại. Chân nhân đời đầu thấy thanh kiếm này nặng nên muốn cầm giúp hắn, tiểu đạo nhân lại không chịu buông tay, nói đây là kiếm của sư phụ, sư phụ nói kiếm sẽ bảo vệ hắn."

Tiểu Trương chân nhân giơ tay lên lau nước mắt: "Sau đó chân nhân đời đầu vẫn đưa tiểu đạo nhân đi, vẫn luôn theo thái tổ bệ hạ chinh chiến. Đến khi Đại Ninh lập quốc, được phong quốc sư Đại Ninh, chân nhân đời đầu liền dẫn tiểu đạo nhân trở lại núi Long Hổ. Thanh kiếm đó được thái tổ hoàng đế Đại Ninh đặt tên là Đạo Kiếm."

Nàng lấy lại thanh kiếm trong tay Thẩm Lãnh, lại đeo lên người mình.

"Đạo Kiếm còn, Đạo môn còn, Đạo Kiếm không còn, Đạo môn vẫn còn."

Nàng hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra: "Đệ tử Đạo môn chưa từng quên cái gì mới là Đạo, cho nên ta cũng chưa từng sợ những đạo nhân chỉ biết giết chóc của Thiên Môn Quán đó, bọn họ không đáng sợ, bên cạnh ta có ngàn vạn đệ tử Đạo môn."

"Sư phụ nói trước giờ núi Long Hổ đều không phải Đạo môn chính thống, Đạo môn chính thống ở trong lòng mỗi người."

Nàng nhìn sang Thẩm Lãnh: "Ngươi vẫn luôn cố gắng, ta cũng phải cố gắng."

Bình Luận (0)
Comment