Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 963 - Chương 963: Hậu Khuyết Đồng Dương Đài

Chương 963: Hậu Khuyết Đồng Dương Đài Chương 963: Hậu Khuyết Đồng Dương Đài

Tây cương không phải chiến trường của thủy sư, Tây Vực lớn như vậy nhưng đường thuỷ có thể cho tàu thuyền đi qua lại đếm được trên đầu ngón tay. Nếu có một tuyến đường sông rộng rãi từ Trường An tới tây cương, thủy sư đi ngược dòng, thời gian điều động đại quân có thể giảm bớt một nửa, nhưng chuyện thiên nhiên, nhân lực cưỡng cầu, chung cũng có lúc bất lực. Không phải là không có sông lớn, nhưng càng đến gần tây cương càng chảy xiết nguy hiểm, thuyền lớn căn bản không thể nào đi được.

Tây cương là địa bàn của Trọng Giáp, trên vùng đất chỉ có cát vàng này, Trọng Giáp có thể khiến hoàng sa trầm kích.

Lúc Thẩm Lãnh bọn họ đến thành Tây Giáp, trong ngoài thành đã náo nhiệt lên, đã có hơn trăm đạo nhân từ các nơi tới nhưng không quấy rầy bách tính ở trong thành, đều ở ngoài thành tự dựng lều trại, mời bọn họ vào thành bọn họ cũng không chịu, chỉ nói là chân nhân Đạo Kiếm Lệnh, đệ tử Đạo môn không được quấy nhiễu tướng sĩ và bách tính biên quan.

Hỏi đến chân nhân ở đâu thì không ai biết.

Ngoài cửa đông thành Tây Giáp, đại tướng quân Đàm Cửu Châu đứng ở cửa chờ, nhìn thấy Thẩm Lãnh từ xa đi đến lập tức cười nghênh đón. Từ cách xa Thẩm Lãnh đã nhảy xuống chiến mã, đi nhanh vài bước rồi hành lễ của vãn bối.

Đàm Cửu Châu lập tức đỡ lấy cánh tay Thẩm Lãnh: "Thẩm tướng quân, từ biệt nhiều năm, càng thấy phong thái."

Thẩm Lãnh nói: "Đại tướng quân mới là vậy, lần trước gặp đại tướng quân thái dương có vài sợi tóc bạc, vừa nãy nhìn thoáng qua lại không thấy, nhìn từ xa, ta còn nói nhóc con đẹp trai nhà ai mà trộm y phục của đại tướng quân."

Đàm Cửu Châu cười lớn ha ha: "Câu nói này của ngươi tuy là khen ta, nhưng ngay cả ta cũng cảm thấy hơi xấu hổ."

Thẩm Lãnh: "Ha ha ha... Ta nói là nói thật, đại tướng quân thật sự càng ngày nhìn càng trẻ, có phải gần đây đã tìm được biện pháp gì tốt không?"

Đàm Cửu Châu nói: "Mỗi ngày sống thanh nhàn ngồi ăn rồi chờ chết, đương nhiên thoạt nhìn cũng thoải mái hơn một chút."

Thẩm Lãnh sáp lại gần nói nhỏ: "Ta còn lâu mới không tin, có phải gần đây đại tướng quân tìm được thứ gì tốt không? Ta nghe nói trong hoàng cung Tây Vực Hậu Khuyết quốc có một viên bảo thạch băng phách, nghe đồn đeo trên người trường kỳ có thể giữ nhan không già. Có phải đại tướng quân tìm được quốc bảo của Hậu Khuyết quốc không?"

Đàm Cửu Châu lắc đầu: "Thứ như vậy, không nói đến thật giả, cho dù là thật cũng làm sao có thể dễ dàng lấy được."

Thẩm Lãnh làm bộ như giật mình: "Ồ, hóa ra vẫn chưa lấy được, vậy thì chúng ta cùng đi lấy?"

Đàm Cửu Châu cười ha hả: "Hóa ra là ngươi có mưu đồ, ha ha ha ha."

Thẩm Lãnh và Đàm Cửu Châu hai người dắt tay vào thành, tất cả mọi người ở gần cổng thành đều nhìn. Có người nhìn về phía bên này lẩm bẩm: "Hóa ra đó chính là Thẩm tướng quân vang danh thiên hạ, thế mà còn trẻ như vậy."

"Ngươi tưởng An Quốc Công bao nhiêu tuổi? An Quốc Công hẳn là năm nay mới hai mươi tám tuổi."

"Hai mươi tám tuổi đã tạo ra thần thoại mà người khác cả đời cũng không tạo ra được, nghĩ mà xem, so với An Quốc Công thì chúng ta đúng là sống uổng quá nhiều thời gian."

Một đạo nhân lắc đầu: "Đó đều là định số, là chú định trong số mệnh, ta thấy tướng mặt của An Quốc Công, không chỉ phú quý như thế."

Ông ta vốn là thuận miệng nói một câu, nhưng người nghe có tâm, lập tức liền có người hóng hớt vây quanh: "An Quốc Công đã vị cực nhân thần, ngươi nói không chỉ phú quý như thế, còn có thể là gì nữa?"

Đạo nhân giật mình, lúc này mới ý thức được mình nói lung tung có thể sẽ dẫn đến đại sự.

Nhưng một câu nói vô ý này vẫn nhanh chóng lan truyền bên ngoài thành Tây Giáp.

"Ngươi có nghe nói không? Có đạo nhân nói nhìn tướng mặt An Quốc Công không chỉ phú quý như thế, sau này còn có thể lập công lao bất thế cho Đại Ninh."

"Ngươi có nghe nói không? Có một vị đạo trưởng đức cao vọng trọng nói An Quốc Công đời này đại phú đại quý, tương lai còn có thể càng phú quý hơn nữa."

"Suỵt, nói cho các ngươi nghe một tin bí mật, lúc nãy có vị đạo trưởng tiên phong đạo cốt nói An Quốc Công có thể không chỉ là quốc công."

"Chẳng lẽ còn có thể phong vương?"

"Cái đó thì ai biết."

"Ngươi cũng nghe nói rồi à, ta nghe nói là theo như lời chân nhân Đạo môn, nói An Quốc Công có tướng quyền khuynh thiên hạ."

Bên biên thành này hội tụ rất nhiều bách tính, thương đội, thậm chí còn có những người phiên bang đến từ các quốc gia thân thiết với Đại Ninh, những lời nói này bất tri bất giác bị người ta cố ý truyền bá ra ngoài, hơn nữa càng truyền càng rộng, chỉ nửa ngày ngắn ngủn, dường như cả thành Tây Giáp đều nghe nói về chuyện này, càng nói càng thái quá.

Thẩm Lãnh còn ở trong phủ đại tướng quân thành Tây Giáp nói chuyện với Đàm Cửu Châu, nhưng bên ngoài đã xuất hiện gợn sóng.

Có người không kiềm chế được sẽ nghĩ An Quốc Công mới hai mươi tám tuổi đã vị cực nhân thần, bệ hạ hẳn là cũng đã không thể phong cao hơn cho hắn nữa, theo tước vị mà nói, quốc công đã là qua nhất phẩm, trừ phi phong vương, nếu không thì đâu còn phú quý nào lớn hơn nữa. Nhưng không biết làm sao, truyền mãi truyền mãi xuất hiện cách nói đáng sợ hơn, có người nói chân nhân Đạo môn nhìn tướng mặt của An Quốc Công, không có lòng trung thành.

Bách tính của Đại Ninh tất nhiên sẽ không chủ động biên soạn câu chuyện nói những điều này, nhưng có người nói thì bách tính của Đại Ninh cũng sẽ nghe. Mọi người như thế, đều nói cho thân nhân bằng hữu nghe những chuyện mình cho là bí mật gì đó, phần lớn sẽ còn thêm một câu ngươi không được nói ra ngoài, nhưng mà ai cũng có thân nhân bằng hữu, cho nên người này một câu "ngươi không được nói ra ngoài", người kia cũng nói một câu "ngươi không được nói ra ngoài" là cũng đều biết rồi.

Phủ đại tướng quân.

Thẩm Lãnh liếc nhìn Tào An Thanh bị trói chặt cứng: "Người này là Đông Cung nội thị tổng quản Tào An Thanh, y được người Cổ Khương ở tây bắc tiếp ứng ra khỏi Trường An, hẳn là muốn đi Hậu Khuyết."

Đàm Cửu Châu khẽ nhíu mày: "Người của Đông Cung?"

Ông ta nhìn về phía Thẩm Lãnh theo bản năng, Thẩm Lãnh gật gật đầu: "Nhưng... nếu không có gì bất ngờ xảy ra, phủ Đình Úy bên thành Trường An hẳn là đã định Đông Cung nội thị tổng quản Tào An Thanh cấu kết với kẻ trộm bên ngoài lấy trộm lượng lớn trân bảo của Đông Cung rồi lẩn trốn."

Lúc hắn nói những câu này còn cố ý nhìn Tào An Thanh, quả nhiên Tào An Thanh nghe hắn nói xong có vẻ mặt khinh thường và phẫn nộ.

"Như vậy mà bệ hạ cũng không chịu giết thái tử?"

Tào An Thanh khinh miệt hừ một tiếng giọng mũi: "Ta coi thường bệ hạ."

Đàm Cửu Châu đứng dậy, tát một bạt tai vào mặt Tào An Thanh: "Ngươi không có tư cách đó."

Đàm Cửu Châu là đại tướng quân một cương, một bạt tai này gần như đánh bay cơ thịt trên nửa bên mặt Tào An Thanh. Tào An Thanh bị trói, một bạt tai này đánh y lăn 6 – 7 vòng, lúc dừng lại thì khóe mắt, khóe miệng, trong mũi đều là máu.

Tào An Thanh không dậy nổi, nằm ở đó, nhổ một ngụm máu: "Ai cũng có tư cách xem thường ai, hoàng đế thì sao? Con trai của hoàng đế muốn giết ông ta, nhưng hoàng đế vẫn không nỡ giết con trai, là muốn giữ lại một mỹ danh sao?"

Đàm Cửu Châu bước nhanh qua, Thẩm Lãnh kéo ông ta lại. Đàm Cửu Châu quay đầu lại: "Sẽ không đánh chết y."

"Loại người như y, ông đánh y cũng không có ý nghĩa gì."

Thẩm Lãnh hỏi: "Chủ sự đình úy trong quân là ai?"

"Thiên bạn phân nha phủ Đình Úy Nhậm Lao."

Thẩm Lãnh ừ một tiếng: "Mời hắn đến đây đi."

Không bao lâu sau thiên bạn phân nha phủ Đình Úy tây cương Trọng Giáp Nhậm Lao từ bên ngoài bước nhanh vào, thấy Thẩm Lãnh và Đàm Cửu Châu liền khom người thi lễ. Thẩm Lãnh đáp lễ rồi nói: "Người này chỉ cần không chết là được, cho dù gần chết cũng phải để y sống. Mang xuống thẩm vấn như thế nào là tùy các ngươi nhưng nhất thiết phải nhớ người không thể chết, ít nhất là không thể chết trước khi y nói rõ ràng những chuyện y biết."

Thẩm Lãnh liếc nhìn Đàm Cửu Châu một cái, tuy không nói nhưng Đàm Cửu Châu vẫn hiểu ánh mắt của hắn, khoát tay nói: "Ngoại trừ Nhậm thiên bạn ra, những người khác đều ra ngoài đi."

Trong phòng nhanh chóng chỉ còn lại có bốn người Thẩm Lãnh, Đàm Cửu Châu, Nhậm Lao và Tào An Thanh.

"Nhậm thiên bạn."

Đàm Cửu Châu đi đến trước mặt Nhậm Lao nói nhỏ giọng: "Mặc kệ người này cung khai cái gì, ngươi đều phải giao cho hai người ta và An Quốc Công xem qua. Nếu như... nếu như khai chuyện gì dính dáng đến Đông Cung, tất cả ghi chép, chỉ một mình ngươi được giữ, bất cứ thông tin gì trong ghi chép, càng ít người biết càng tốt."

Nhậm Lao đã biết người đang bị trói trước mặt chính là Đông Cung nội thị tổng quản Tào An Thanh, đương nhiên hắn ta cũng sẽ biết quan hệ lợi hại trong chuyện này, không cẩn thận là sẽ kéo thái tử điện hạ vào. Liên lụy vào không đáng sợ, điều đáng sợ là lỡ như có người rêu rao những này chuyện ra ngoài, trước đại chiến, sợ là quân tâm sẽ không xong, đáng sợ hơn là sẽ khiến các bách tính phẫn nộ bất an.

Nhậm Lao gật đầu, nhìn về phía Thẩm Lãnh: "An Quốc Công, bên ngoài... hiện giờ bên ngoài có một vài lời đồn, nói..."

Hắn ta lại nhìn sang Đàm Cửu Châu, Đàm Cửu Châu khoát tay: "Ngươi cứ việc nói."

Nhậm Lao nói: "Bắt đầu từ lúc An Quốc Công đến thành Tây Giáp thoáng chốc bên ngoài đã có người rải tin, nói là quốc sư chân nhân xem tướng diện An Quốc Công, có... lòng không trung thành, còn nói An Quốc Công đời này phú quý, không chỉ ở quốc công."

Thẩm Lãnh thay đổi sắc mặt: "Ta vừa mới đến."

Sắc mặt Đàm Cửu Châu cũng không tốt: "Dẫn người đi thăm dò, là ai đang phát tán lời đồn lung tung."

"Vâng!"

Nhậm Lao cúi đầu nói: "Ti chức sẽ sắp xếp người đi tra ngay."

"Ngươi biết làm thế nào."

Đàm Cửu Châu nói: "Người Tây Vực chỉ mong chính chúng ta xảy ra vấn đề, cũng chỉ mong thành Tây Giáp nhân tâm bất ổn."

Nhậm Lao ngẫm nghĩ rồi nói: "Phủ Đình Úy sẽ bắt mấy thương nhân Hậu Khuyết quốc ở ngoài thành. Những người này đều là gian tế Hậu Khuyết quốc phái tới lẻn vào Đại Ninh, tất cả tin đồn đều là bọn họ truyền bá, mục đích là để cho người ta nghi ngờ An Quốc Công, thậm chí gây ra dân biến nội loạn, cho nên những người này sẽ nhanh chóng bị chém đầu ở cổng thành ngoài trước mặt mọi người."

Đàm Cửu Châu hài lòng gật đầu: "Được."

Nhậm Lao khoát tay, thủ hạ đình úy túm Tào An Thanh lên, hai người khiêng ra ngoài thư phòng.

"Nhậm thiên bạn."

Đàm Cửu Châu lại nói với theo một câu: "Người này quá quan trọng, y nên chết lúc nào, phải đợi thánh chỉ."

Ánh mắt Nhậm Lao trở nên nghiêm túc: "Ti chức hiểu rồi."

Nếu bệ hạ không phải muốn động đến thái tử, sau khi tin tức đến thành Trường An sẽ nhanh chóng có ý chỉ đến đây, Tào An Thanh sẽ phải mau chóng chết. Nếu bệ hạ có ý động đến thái tử, Tào An Thanh cũng sẽ bị người của thành Trường An phái đến áp giải về, cho nên người này quả thật vẫn không thể chết.

"Không phải nói Tiểu Trương chân nhân cũng đến sao?"

Đàm Cửu Châu nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Sao không thấy người?"

Thẩm Lãnh thở dài: "Cũng là một người bốc đồng."

Cho tới bây giờ Nhị Bản đạo nhân cũng chưa tìm được Tiểu Trương chân nhân ở chỗ nào, những đạo nhân nhận được Đạo Kiếm Lệnh tới thành Tây Giáp cũng không có một người nào có thể cung cấp manh mối. Tiểu Trương chân nhân giống như bốc hơi vậy, các đạo nhân đến đây người nào người nấy đều biết Đạo Kiếm Lệnh, nhưng ai nấy cũng không thấy quốc sư chân nhân.

Đối diện thành Tây Giáp chính là biên thành Đồng Dương Đài của Hậu Khuyết quốc. Giờ khắc này một đám hành thương các nước Tây Vực đánh xe ngựa chờ kiểm tra cổng thành, trên mỗi một cỗ xe ngựa đều chất đầy các rương lớn.

Thủ lĩnh của thương đội cầm một túi vàng nhỏ nhét vào tay quan quân thủ quân cổng thành, cười xòa nói: "Chuyến hàng cuối cùng rồi, sau này phải có thời gian không thể tới, đại nhân hãy nhận lấy chút kính ý nho nhỏ này."

Quan quân mở túi tiền ra nhìn, số vàng kia lập tức khiến hắn ta vui vẻ: "Vẫn là ngươi biết cách làm người, vào đi."

Thủ lĩnh thương đội rối rít cảm ơn, dẫn đoàn xe vào thành Đồng Dương Đài.

Ngoại trừ cỗ xe ngựa thứ nhất ra, trong tất cả các rương ở tầng dưới cùng trên những xe ngựa phía sau đều có người Ninh.

Bình Luận (0)
Comment