Lời Hoàng Niệm Sinh nói khiến Phương Bạch Lộc vốn muốn rời đi lại dừng lại. Gã quay đầu lại nhìn nữ tử rất bình tĩnh trước mặt này, dường như nhìn thấy chính bản thân gã, cho nên gã không nhịn được lại quay trở lại, ngồi xuống bên ngoài xe tù.
“Chắc hẳn ngươi không chỉ là vì bảo vệ An Quốc Công.”
Hoàng Niệm Sinh cười, tươi sáng như ánh nắng mặt trời.
“Ngươi biết hắn là An Quốc Công?”
“Thiên hạ có ai không biết An Quốc Công?”
Hoàng Niệm Sinh nói với ngữ khí bình tĩnh: “Chỉ là dù thế nào ta cũng không nghĩ sẽ là hắn... Bao năm nay ta sống nhưng phong bế, không muốn nói chuyện với bất cứ người nào, không muốn tiếp xúc với bất cứ người nào. Lúc mẫu thân đi nói đổi tên cho con là Niệm Sinh, chính là hy vọng ta có thể nhất niệm cầu sinh, niệm này, rất khó.”
Nhất niệm này, chính là vô niệm.
Người vô niệm, rất khổ.
Nói vô niệm, không chỉ là muốn nói với nàng ta đừng có yêu cầu xa vời, đừng có tạp niệm, cũng là nói với nàng ta không quấy rầy. Không quấy rầy Trân phi, không quấy rầy hoàng đế, cũng đừng quấy rầy chính mình.
Hoàng Niệm Sinh nhìn tay của mình, đó vốn nên là một đôi tay rất đẹp, nàng ta cũng vốn nên là một người rất xinh đẹp, chỉ là vì cuộc sống tôi luyện cho nên khuôn mặt có vẻ hơi thô ráp, đôi tay hình dạng hoàn mỹ ấy còn thô ráp hơn cả khuôn mặt mặt. Nhưng có lẽ chính bởi vì vô niệm vô cầu, cho nên vốn đã đến bốn mươi tuổi nhưng nàng ta vẫn rất thanh thuần, khuôn mặt không già, cơ thể cũng không là, điều lạ là ngay cả nếp nhăn cũng rất ít.
“Ngươi rất khổ phải không?” Phương Bạch Lộc hỏi.
“Không khổ.”
Trước khi Mẫu thân đi đã nói với nàng ta, cuộc đời của mỗi một người đều sẽ không bình thường phẳng lặng, mặc kệ gập ghềnh đều là tu hành. Nàng ta còn nhỏ tuổi, tu hành không đủ, điện Diêm Vương không nhận, cho nên để nàng ta tiếp tục tu hành.
Nàng ta nghĩ mình tu hành gần ba mươi năm, ba mươi năm quá nhiều rồi.
“Trên đời này, nam nhân gần như ngoại trừ người nhà ra, còn có người nhà của nhà vợ, ngoại trừ phụ huynh trong nhà, còn có phụ huynh của nhà vợ, một người là ta coi là huynh đệ...”
Phương Bạch Lộc liếc mắt nhìn Hoàng Niệm Sinh một cái. Lúc nãy nàng ta hỏi chắc chắn ngươi không chỉ là vì bảo vệ An Quốc Công, vốn không nên nói, nhưng lúc này Phương Bạch Lộc lại nói ra hết sức tự nhiên, có lẽ không thể nói với rất nhiều người bên cạnh, ngược lại còn càng dễ dàng nói ra với người xa lạ.
“Một người khác, là người ta coi là phụ thân.”
Phương Bạch Lộc cười cười, trong ánh mắt giống như cũng có ánh sáng: “Nếu hôm nay ta không giết Khưu Niệm Chi, tất nhiên người mà ta quan tâm cũng sẽ giết hắn, quyết không thể để Khưu Niệm Chi nói lung tung trước mặt bệ hạ. Ta kính người đó như cha, cho nên tất nhiên không thể để ông ấy làm chuyện này, người sống phải biết lấy hay bỏ, không thể hết lấy không bỏ.”
Hoàng Niệm Sinh gật đầu: “Người trong thiên hạ đều hiểu câu này, đạo lý này, nhưng không ai có thể làm được. Có người đại tài nói suy bụng ta ra bụng người chính là thiền tâm. Ta không hiểu thiền tâm, nhưng ta biết thế nào là suy bụng ta ra bụng người.”
Nàng ta liếc nhìn Phương Bạch Lộc một cái: “Ngươi có biết, tại sao những người lúc trước muốn giúp nương nương như vậy đều là người Tây Thục đạo?”
Phương Bạch Lộc gật đầu: “Bởi vì nương nương từng là tiểu đương gia mã bang Tây Thục đạo, tiểu đương gia mã bang người gặp người sợ.”
“Không.”
Hoàng Niệm Sinh lắc đầu: “Người gặp người sợ? Đó là lời của những người sợ nương nương nói ra, đó chỉ là một mặt. Ngươi nên biết những người sợ nương nương là ai, uy danh của nương nương là dựa vào hành hiệp trượng nghĩa mà có. Con người không phải chỉ có một loại, chuyện cũng không phải chỉ có một mặt, có người sợ nương nương, cũng có người yêu mến nương nương, tôn kính nương, hơn nữa số người yêu mến và tôn kính nương nương chắc chắn nhiều hơn số người sợ nương nương. Nếu nương nương thật sự chỉ là một người đáng sợ, như vậy thì ngươi nghĩ hoàng hậu có thể làm gì được nương nương?”
Phương Bạch Lộc ngẩn ra, quả thật không có nghĩ qua vấn đề này.
“Đó là Tây Thục đạo, cho dù lúc trước thành Vân Tiêu là phong địa của bệ hạ thì cũng là nằm trong Tây Thục đạo. Nếu tiểu đương gia gật đầu, lão đương gia có thể đánh chết hoàng hậu ở trong vương phủ vì khuê nữ này. Cho dù không cần lão đương gia ra tay, tiểu đương gia không thể một kiếm giết nàng ta? Chỉ là người tốt bụng, chỉ là người quan tâm, nếu người không quan tâm một chút thôi, hoàng hậu có thể tác uy tác phúc lâu như vậy? Vẫn là câu nói đó, đó là Tây Thục đạo, nếu không phải tiểu đương gia chấn áp, ngươi đoán sẽ có bao nhiêu người chém hoàng hậu?”
Hoàng Niệm Sinh dừng lại một chút, cuối cùng ngữ khí cũng có chút dao động: “Nhưng nương nương không làm vậy, người nhịn, người nói cho chúng ta biết thế nào là quan tâm. Tuy rằng khi đó chúng ta không nghĩ quyết định của nương nương là đúng, cho dù là hiện tại nghĩ tới thì cũng cảm thấy người quá mức khiêm nhường, quá mức yếu đuối.”
Nàng ta vung tay lên một cái: “Nếu sau khi vào vương phủ lần đầu tiên bị hoàng hậu ức hiếp nương nương không nhịn, mà là cho hoàng hậu một bạt tai thật mạnh, ta nghĩ có thể rất nhiều chuyện sau này đều sẽ không xảy ra.”
Phương Bạch Lộc nghe mà trong lòng có chút không bình tĩnh. Gã đều chưa từng suy nghĩ tới những lời Hoàng Niệm Sinh nói, làm sao có thể nghĩ tới những điều này chứ?
Hoàng Niệm Sinh thu tay lại, nắm chặt.
“Nhưng nương nương vẫn mãi không tát cái bạt tai đó.”
“Sau này đã tát.”
Phương Bạch Lộc nhún vai: “Còn tát rất mạnh nữa.”
Hoàng Niệm Sinh giương khóe miệng lên: “Tát thật?”
“Tát thật.”
Phương Bạch Lộc cũng không tự chủ được vung tay lên một cái: “Tát rất mạnh, không những tát một bạt tai, cả hậu tộc đều không gượng dậy nổi, sau này lại còn bị bệ hạ diệt tộc. Ngươi cũng biết đấy, mới đầu bệ hạ không thể làm tuyệt tình như vậy bởi vì bệ hạ dù sao cũng là bệ hạ, người chỉ quan tâm đến một nữ nhân là Trân phi nương nương, nhưng bệ hạ không thể chỉ quan tâm đến nữ nhân.”
Hoàng Niệm Sinh không cho là như vậy nhưng không phản bác.
Phương Bạch Lộc tiếp tục nói: “Ta biết suy nghĩ của nữ nhân khác với nam nhân.”
Hoàng Niệm Sinh: “Đó tất nhiên là nam nhân sai.”
Phương Bạch Lộc nhìn nàng ta một cái, thở dài nói: “Tùy ngươi nói sap cũng được.”
Hoàng Niệm Sinh nói: “Thật ra ngươi có thể đổi cách khác để nói ra, đổi câu “tùy ngươi nói sao cũng được” thành “lời ngươi nói nhất định đều đúng”.”
Phương Bạch Lộc: “Dựa vào cái gì?”
Hoàng Niệm Sinh: “Chắc chắn ngươi vẫn chưa lấy vợ sinh con, thậm chí ngay cả bạn gái cũng không có phải không.”
Phương Bạch Lộc: “Chỉ là ta vẫn chưa muốn tìm, nam tử hán đại trượng phu tất nhiên phải lấy quốc gia làm trọng, lấy triều đình làm trọng, lấy bách tính làm trọng.”
Hoàng Niệm Sinh nhún vai: “Lời ngươi nói nhất định đều đúng.”
Phương Bạch Lộc: “...”
Nàng ta đột nhiên hỏi một câu: “Trông như thế nào?”
Phương Bạch Lộc: “Ai? Quả thật ta... quả thật ta chưa lấy vợ sinh con, quả thật cũng chưa có bạn gái, ngươi hà tất phải chế giễu ta? Trông thế nào, ta cũng không biết nàng ấy là ai, nàng ấy ở đâu, ta làm sao biết trông thế nào.”
“Không hỏi cái kia, ta hỏi hắn, An Quốc Công.”
Hoàng Niệm Sinh nói: “Lúc ấy bế hắn nhìn không ra, đen đúa xấu xí, khuôn mặt nhỏ xíu giống như cái bánh bao chưa hấp chín, đặc biệt nhiều nếp nhăn, xấu đến mức làm cho người ta nghi ngờ đó có phải là một con khỉ con hay không. Năm ấy hình như ta mới mười tuổi hay là mười một tuổi... Sau này mỗi lần nhắc đến, mẫu thân đều nói trẻ con xấu một chút mới tốt, xấu dễ nuôi, mạng cứng. Mọi người nói An Quốc Công đoan chính khôi ngô, có thật không?”
Phương Bạch Lộc gật gật đầu: “Thật, xứng với bốn chữ đoan chính khôi ngô.”
“Ồ.” Hoàng Niệm Sinh thở ra một hơi thật dài, giơ tay lên khẽ vỗ ngực: “Cũng may, cũng may, đoan chính khôi ngô thì tốt.”
Phương Bạch Lộc cười nói: “Đâu chỉ là đoan chính khôi ngô, cũng không biết hiện tại trong thành Trường An có bao nhiêu khuê nữ đều coi hắn là ứng viên phu quân giỏi nhất trong lòng, đại anh hùng không hơn không kém, còn là quốc công, lại là đại tướng quân. Quan trọng nhất là cả thiên hạ có người nào không biết hắn thương nữ nhân. Trà Nhan cô nương chính là nữ nhân hạnh phúc nhất trên đời này.”
“Ta nghe nói An Quốc Công không nạp thiếp?”
“Đúng vậy, không ít nữ hài tử thích hắn, người ta quen biết đã có 2- 3 người rồi, hơn nữa người nào cũng ưu tú, hắn chỉ quan tâm đến một mình Trà Nhan cô nương.”
Ánh mắt của Hoàng Niệm Sinh sáng lên: “Vậy thì càng tốt hơn.”
Phương Bạch Lộc hừ một tiếng: “Tốt cái gì?”
Hoàng Niệm Sinh: “Chẳng lẽ ngươi cảm thấy nam nhân ba thê bốn thiếp là đúng?”
Phương Bạch Lộc: “Chẳng lẽ lại sai?”
Hoàng Niệm Sinh: “Vậy thì dựa vào cái gì mà nữ nhân không thể có 7 – 8 trượng phu?”
Phương Bạch Lộc: “Cái này...”
Gã quay đầu nhìn nhìn chỗ khác: “Chúng ta không nói chuyện này.”
Hoàng Niệm Sinh muốn đá gã một cước, nhưng người đang ở trong xe tù, không đá được. Xe tù tuy làm bằng gỗ, nhưng khe hở cũng chỉ miễn cưỡng thò cánh tay ra, nàng ta thử nhiều lần cũng không thể đạp được Phương Bạch Lộc. Phương Bạch Lộc đưa lưng về phía nàng ta cũng không quay đầu lại nhìn, chợt nghe Hoàng Niệm Sinh ở phía sau nói một câu rất nhỏ: “Đau...”
Phương Bạch Lộc quay đầu lại, sau đó liền nhìn thấy chân của Hoàng Niệm Sinh kẹt trong rào chắn của xe tù. Khe hở chỉ lớn như vậy, thế mà nàng ta lại thật sự thò chân qua, cho nên kẹt cũng rất vừa vặn.
Phương Bạch Lộc thở dài: “Nhất định là ngươi cũng không có bạn trai.”
Hoàng Niệm Sinh nghiêng đầu, đau đến mức mặt cũng hơi đỏ lên.
“Chờ đó.”
Phương Bạch Lộc đứng dậy rút thanh trường kiếm ra: “Đừng động đậy, nếu không thì có thể chém đứt cả chân của ngươi luôn đấy. Cũng không biết còn có thiên lý nữa không, ngươi muốn đánh lén ta, ta còn phải cứu ngươi.”
Hoàng Niệm Sinh vẫn nghiêng đầu không quay lại nhìn, không phải thật sự sợ Phương Bạch Lộc một kiếm chém đứt chân của nàng ta, mà là cảm thấy quả thật mình hơi ngại. Nói ra thì hai người này đều không giỏi giao tiếp với người khác, một người là nhân vật mặt lạnh giống như phán quan, một người quanh năm một mình ẩn cư, rất ít tiếp xúc với người khác, nói chuyện nhiều hơn nữa cũng không có nghĩa là hai người biết trò chuyện.
Phương Bạch Lộc một kiếm chặt đứt thanh gỗ, một kiếm nữa cũng chặt đứt nửa thanh bên dưới, cuối cùng Hoàng Niệm Sinh cũng có thể rút cái chân bị kẹt ra, nhưng nàng ta không rút ra mà nhân cơ hội đá Phương Bạch Lộc một cước. Phương Bạch Lộc ngây người: “Ngươi làm gì?”
Hoàng Niệm Sinh trừng mắt nhìn gã: “Ai bảo ngươi nói nam nhân thèm ta?”
Phương Bạch Lộc: “Ngươi còn nói nữ nhân không thèm ta đấy!”
Hoàng Niệm Sinh co chân lại, nhìn chỗ hổng trên xe tù, thế là cười càng thoải mái hơn. Nàng ta ướm thử chỗ hổng kia một chút, lại ướm thử thân hình của mình, cười ha hả nói: “Có thể xe tù này không nhốt được ta rồi.”
Phương Bạch Lộc cười lạnh: “Ngươi đang nói là ngươi ngực nhỏ?”
Hoàng Niệm Sinh lại thò chân ra ngoài, Phương Bạch Lộc lùi lại: “Ngươi còn đá?”
Hoàng Niệm Sinh ồ một tiếng: “Quên mất ngươi là người làm quan, ta là tù nhân.”
Có lẽ cuộc trò chuyện ngắn ngủn trong chốc lát này thật sự khiến hai người tạm thời quên đi thân phận. Hai người bọn họ cũng đều chưa từng thoải mái nói nhiều lời như vậy với người khác. Phương Bạch Lộc cả ngày ở phủ Đình Úy, hoặc là phá án hoặc là ở trên đường phá án. Mà Hoàng Niệm Sinh một năm số lời nói với người khác có thể chỉ đếm được trên đầu ngón tay, thật ra hai người đều là người tự phong bế mình.
“Thôi bỏ đi.”
Phương Bạch Lộc lấy khóa mở xe tù ra: “Ra ngoài đi, đừng ngồi nữa.”
Hoàng Niệm Sinh nhướn đầu lông mày lên: “Ngươi không sợ ta chạy?”
Phương Bạch Lộc chỉ một chiếc xe tù khác: “Ở đây vẫn còn.”
Hoàng Niệm Sinh: “...”
Nàng ta lên một chiếc xe tù khác, còn trừng mắt nhìn Phương Bạch Lộc một cái, nhưng nghĩ lại dường như lúc nãy mình có chút không giống mình, vì thế ngẩn người.
“Đệm lên, đi đường xóc nảy.”
Phương Bạch Lộc ôm chăn trên chiếc xe tù kia qua, thả xuống sau đó xoay người đi: “Sau này chúng ta ít trò chuyện đi.”
Hoàng Niệm Sinh gật đầu: “Được.”
Nàng ta nhìn bóng lưng của Phương Bạch Lộc, hóa ra mộng ảo có thể rất ngắn ngủi.
Một khắc này lúc nãy nàng ta không giống như là nàng ta của trước kia. Nàng ta cũng cảm thấy gã nhất định không giống như gã của trước kia, chỉ là hơi quá ngắn ngủi, có chút không chân thực.
Đúng lúc này Phương Bạch Lộc xách một túi đồ ăn đến, bỏ xuống: “Ăn sáng trước rồi hãy nói, bớt nói chuyện nhớ chưa?”
Hoàng Niệm Sinh ừ một tiếng: “Được.”
Phương Bạch Lộc cười cười: “Trừ phi ngươi không đá ta.”
Hoàng Niệm Sinh nhướn lông mày lên: “Sẽ không.”