Ba ngày sau, chờ hai người thu thập hành lý, vì để cho thuận tiện nên chỉ mang theo một ít thị vệ tinh anh ăn mặc thành thủ hạ, cùng với hai người Bạch Phong, Mặc Vũ ăn mặc thành thị nữ đi theo lên đường. Hoàng thượng lo lắng nhân thủ quá ít, đặc biệt chọn bảy ám vệ âm thầm đi theo bảo vệ, lúc này mới yên tâm. Mà lúc trước Tử Lôi, Xích Điện sau khi hoàn thành nhiệm vụ trở về được phái ở lại Vân Phượng điện xử lý sự vụ. Thanh Nhược cũng sơ sơ cùng hai người gặp mặt, chỉ cảm thấy hai người này không giống với Bạch Phong, Mặc Vũ chút nào, vả lại tính tình hai người hoàn toàn trái ngược. Tử Lôi là một người nói chuyện không lạnh không nóng thuộc tính tình chậm chạp, mà Xích Điện lại là người nói chuyện dồn dập như mưa, tính tình nóng nảy. Để cho Thanh Nhược kinh ngạc hai người này thế nào lại hợp thành một đội.
Khoảng cách từ Trường An đến Tô Châu cũng không phải rất xa, tuy nói là việc gấp nhưng Thanh Nhược nhìn công chúa cũng không có thúc giục lên đường. Hai người vừa đi vừa dừng, nếu là đến một thành trấn phồn hoa, cũng muốn xuống kiệu mềm tham quan. Không mấy ngày, hai người đã đến Lạc Dương.
Lạc Dương đã không như bình thường thành trấn lớn. Lạc Dương gọi tắt là "Lạc ", lấy vị trí ở lạc thủy bắc ngạn mà được đặt tên, lấy Lạc Dương làm trung tâm, khu vực sông Lạc càng là nơi khởi nguồn của rất nhiều nền văn minh, cũng từng có rất nhiều vương triều định đô nơi này. Từ xưa liền có xưng "Hà xuất đồ, Lạc xuất thư, thánh nhân tắc chi" để khen linh khí ở Lạc Dương. Nói thế ý chỉ Hà Lạc đồ, lại gọi "Hà Đồ Lạc Thư " là truyền thuyết nổi tiếng liên quan tới cổ đại văn minh. Sáu bảy ngàn năm trước, long mã hiện ra ở Hoàng Hà, trên lưng mang Hà Đồ; rùa thần nổi lên lạc thủy, lưng cõng lạc thư. Phục Hi căn cứ Hà Đồ Lạc Thư mà tạo ra bát quái. Sau đó Đại Vũ trị thủy, Hà Bá hiến hà đồ, Mật Phi hiến lạc thư, khiến cho Đại Vũ rốt cục chiến thắng hồng thủy, mới có Lạc Dương bây giờ. Lạc Dương lại xưng là thành Mẫu Đơn, ý nghĩa không cần nói cũng biết. Hoa mẫu đơn ở Lạc Dương là thiên hạ nhất tuyệt. Trùng hợp là, thời điểm bây giờ chính là Lạc Dương cử hành mỗi năm một lần "mẫu đơn tiết ". Mà lúc này, cũng là thời khắc văn nhân nhã sĩ gặp nhau thảo luận. Hàng năm vào lúc này theo "mẫu đơn tiết" đến, liền có thể đưa đến các nhóm văn sĩ thể hiện tài hoa, cũng không thiếu người nổi danh đi tới con đường làm quan. Mà thương gia cũng rối rít nắm chặc thời cơ này kiếm lợi một khoản, khách điếm cũng vì thế mà đầy ấp lên.
Vì vậy, đến chạng vạng tối đoàn người đến Lạc Dương, Cẩm Nhan phân phó ở chỗ này dừng lại ba ngày, thật tốt thưởng thức "mẫu đơn tiết " long trọng này.
"Thanh Nhược có thích không?" Khi phân phó xong mọi người sau, Cẩm Nhan chợt quay đầu nhìn Thanh Nhược nhẹ giọng nói.
Đang trong nho nhỏ hưng phấn khi nghe được mẫu đơn tiết, Thanh Nhược kịp thời phản ứng lại, ngẩn ra, ngay sau đó khuôn mặt đỏ lên, khẽ gật đầu một cái, nhỏ không thể nghe thấy ừ một tiếng.
Cẩm Nhan không nói thêm gì nữa, hơi vểnh môi, làm như hài lòng trở lại trên kiệu mềm.
Trái lại làm Thanh Nhược có một chút không được tự nhiên. Suy nghĩ ngày gần đây bởi vì hơn phân nửa thời gian là ở trên kiệu mềm, hai người cũng không từng nói chuyện nhiều. Lần này tuy là ngắn ngủi mấy câu, không biết sao cũng làm cho Thanh Nhược có chút ngượng ngùng.
Vậy mà chân chính để cho người ta cảm thấy khó xử vẫn còn ở phía sau.
Bởi vì trước đó cũng không đặt trước khách điếm, đi mấy nhà khách điếm đều là đầy ắp cả người. Đoàn người lại không thể hướng phủ nha tỏ rõ thân phận, ngược lại gặp khó xử. Tìm hảo mấy chỗ, mới rốt cục tìm được hai gian phòng khách ở một nhà tên là "Hồng Vận khách điếm ".
Cẩm Nhan thản nhiên xuống kiệu, cúi đầu hướng bảy người thị vệ phân phó mấy câu, bảy người liền giải tán, chỉ để lại bốn người là nàng cùng Thanh Nhược, Bạch Phong cùng Mặc Vũ.
"nếu chỉ thuê được hai gian phòng, Bạch Phong, ngươi cùng Mặc Vũ một gian đi. Mà Thanh Nhược." nói đến chỗ này Cẩm Nhan dừng một chút, chuyển sang Thanh Nhược, mi mắt cong cong nói, "Thanh Nhược cùng ta một gian, được không?"
Thanh Nhược nhất thời bị nụ cười này làm cho ngơ ngẩn, chỉ cảm thấy trước mắt giống như mở ra một màn pháo hoa rực rỡ rất chói mắt. Trong tròng mắt màu hổ phách kia cũng chiếu đến vẻ mặt ngốc lăng của mình, còn lộ ra có chút ngu. Thanh Nhược không dám nhìn thẳng, trong lòng lại rất khẩn trương, chỉ cảm thấy bị công chúa nhìn chăm chú như vậy quả thật rất bất an. Mà vừa nghĩ tới kế tiếp ở chung, trong lòng bàn tay đã muốn đã ướt đẫm mồ hôi, trong miệng lẩm bẩm nói: "không...... không cần phải như thế? Thanh Nhược...... Thanh Nhược không dám mạo phạm công chúa. Nếu không Thanh Nhược cùng hai vị tỷ tỷ chen một chỗ đi?"
Vừa dứt lời, Thanh Nhược liền thấy một bàn tay ngọc trắng noãn đưa tới dưới mí mắt của mình, một giây kế tiếp liền hơi cong ngón trỏ đặt ở trên càm Thanh Nhược, sau đó hơi dùng sức để cho Thanh Nhược không thể không ngẩng đầu lên nhìn nàng. Đồng thời đầu nghiêng về phía trước hướng Thanh Nhược áp sát đến.
Thanh Nhược nhất thời sợ hãi, không thể động đậy. Chỉ cảm thấy gương mặt kia phóng đại ở trước mắt, bị dọa sợ đến nhắm mắt, bên tai nhưng chợt nghe tới giọng nói thanh nhã: "có cái gì mạo phạm, ta vui mừng tới còn không kịp. Nếu không chẳng qua là Thanh Nhược...... chê Cẩm Nhan, không muốn cùng Cẩm Nhan cùng giường?"
Hơi thở ấm áp phất qua vành tai Thanh Nhược, phún vào lỗ tai, nhột đến Thanh Nhược chỉ muốn đưa tay đi gãi, đồng thời lại hoàn toàn không dám nhúc nhích, chẳng qua là thân thể cứng ngắc nói: "sao...... như thế. Thanh Nhược chẳng qua là...... chỉ là sợ công chúa không quen."
"nếu là Thanh Nhược, Cẩm Nhan lại như thế nào không quen đây. Vậy liền an bài như vậy đi, Thanh Nhược." nói điều này, hơi thở kia mới dần dần đi xa. Nhưng không biết vô tình hay cố ý, trước khi rời đi đôi môi mềm mại không cẩn thận lướt qua vành tai khéo léo kia, Thanh Nhược toàn thân không nhịn được giật mình một cái, lỗ tai bên phải trở nên như thiêu như đốt.
Mà bên kia, Bạch Phong đã đưa tiền đặt cọc gian phòng, cùng Mặc Vũ cúi đầu chờ ở bên cạnh, đối với cuộc đối thoại của hai người không nghe thấy không hỏi. Đợi Cẩm Nhan ngẩng đầu, Bạch Phong mới mở miệng nói: "tiểu thư, có thể lên lầu được rồi. Chúng ta hai căn phòng lân cận, trái lại cũng thuận tiện, có chuyện thì kêu ta cùng Mặc Vũ."
Cẩm Nhan gật đầu một cái, khóe mắt nhìn lướtqua Thanh Nhược vẫn đang ngượng ngùng, đáy mắt hiện ra hơi vui vẻ, gọi ThanhNhược một tiếng, mới bước lên lầu.