Trường Sinh Bất Tử

Chương 1000

Lỗ Cương, chỗ Hồng Nho Thánh Cung!

Hàng vạn hàng ngàn Nho Sinh cùng niệm Nho kinh, vô số tín ngưỡng hội tụ vào trên pho tượng Thánh nhân, cũng chính là pho tượng Khổng Tử vạn trượng.

Pho tượng Khổng Tử vạn trượng phóng ra ức vạn ánh sáng. Đem vô tận tín ngưỡng không ngừng truyền tống đến bốn đại, chỗ Khổng Tử.

- Ầm!

Thiên địa vang lên một tiếng sấm lớn, tiếp đó vô tận mây máu bao phủ thiên địa, rất nhiều mưa máu trút xuống, mặt đất cũng dâng lên vô tận sương máu.

Tất cả thanh âm của Nho Sinh Lỗ Cương tất cả đều dừng lại, một cỗ bi thương tràn ngập trong lòng, một cỗ đau đớn kinh khủng và tuyệt vọng tràn ra.

Thánh nhân ngã xuống, thiên địa đồng bi!

Hơn nữa Nho Sinh thiên hạ xuất thân từ Nho môn đều cảm thấy trong lòng đau đớn, khí tức Hồng Nho đại đạo chú lên người mỗi người cũng ầm ầm tán loạn.

Mọi người kinh sợ ý thức được điều gì.

Khổng Tử biến mất!

Khổng Tử biến mất?

Nữ nhân giống như trời sập, đám đại hiền Nho đạo Hồng Nho Thánh Cung rất nhiều người khóc rống lên. Thủ lĩnh Nho đạo biến mất? Sư tôn biến mất?

Sư tôn là Thánh nhân, làm sao có thể ngã xuống? Vô số Nho Sinh quỳ lạy, giận khóc, hận thương thiên. Không thể chấp nhận sự thật đau đớn này.

- Tử viết, học nhi thì tập chi, bất diệc duyệt hồ? Hữu bằng tự viễn phương lai, bất diệc nhạc hồ...!

Một ít đại hiền Nho đạo hoảng hốt lại lần nữa niệm luận ngữ Nho đạo, rất nhiều tín ngưỡng lại lần nữa hội tụ chỗ pho tượng Khổng Tử, nhưng giờ phút này pho tượng Khổng Tử lại là một mảnh u ám, cũng không còn tiếp nhận tín ngưỡng nữa.

Khổng Tử thật đã chết rồi!

- Sư tôn!

- Tiên Thánh!

.............

Toàn bộ Lỗ Cương đều đắm chìm trong một cỗ cực độ bi thương. Bởi vì cây cột tinh thần trong lòng Nho Sinh sụp đổ, dân chúng quý mến Khổng Tử, Lỗ Cương một trong những lãnh thổ quốc gia cường thịnh nhất Lỗ Cương, bởi vì bây giờ Khổng Tử ngã xuống, cũng khiến chô Lỗ Cương suy nhược hơn.

Tiếng khóc rung trời, đặc biệt vô số đại hiền Nho đạo chỗ pho tượng Khổng Tử.

Nhưng không có ai phát hiện, giờ phút này trên pho tượng Khổng Tử, trong hai mắt hơi hơi hiện lên một đạo bạch quang.

Ánh sáng trắng lóe lên một cái, bắn thẳng đến bắn thẳng đến Hồng Nho Thánh Cung cách đó không xa!

- Hưu!

Ánh sáng trắng bắn vào trong đó.

Trung tâm Hồng Nho Thánh Cung có một nam nhân áo bào trắng khoanh chân ngồi, nhưng giờ phút này, nam nhân áo bào trắng lại đưa lưng về phía cửa lớn.

Chỗ cửa lớn, ánh sáng trắng vừa rồi bắn vào hóa thành một hình người trong suốt. Nếu lúc này Chung Sơn ở đây, nhất định sẽ kinh ngạc phát hiện, dung mạo người này cùng Tử Hạ bị Doanh lúc trước xé rách giống nhau như đúc.

- Tử Hạ, vì sao ngươi không đi ra?

Thân ảnh trong suốt trầm giọng nói, trong giọng nói hiện lên vẻ nghi hoặc.

- Tử Hạ? Ngươi vì sao không trả lời ta?

- Tử Hạ, ngươi lại luyện công pháp gì? Ta không phải đã nói, trừ công pháp ta cho ngươi, bất kỳ công pháp nào cũng không được luyện tập sao?

- Cố ý luyện sẽ phá hỏng bản thân ta...!

Thân ảnh trong suốt liên tiếp hỏi, đi về phía thân ảnh áo bào trắng.

Một tay đặt lên vai nam nhân áo bào trắng.

Nam nhân áo bào trắng vừa quay đầu lại, thân ảnh trong suốt sắc mặt đại biến.

Bởi vì người đưa lưng về phía hắn cũng không phải Tử Hạ như trong tưởng tượng, cái đầu kia cực kỳ dính nhớt, cái đầu bành trướng không ngững nhu động, nhìn qua xấu xí không chịu nổi, cực kỳ ghê tởm. Giống như đầu một con giun, nhìn vào da đầu không khỏi run lên.

- Thần thú Giun?

Thân ảnh trong suốt hoảng sợ kêu lên.

- "Ông cố? Là ta!

Quái vật ghê tởm bỗng nhiên phát ra một tiếng tà dị.

- Sắc Không!

Thân ảnh trong suốt cả kinh kêu lên.

Nhưng đầu ngón tay giống như dính vào trên vai Sắc Không vậy.

- Ngày này ta đã chờ từ rất lâu rồi, không thể tưởng được lại tới nhanh như vậy, yên tâm, cháu trai của ngươi đã ở trong bụng ta, cùng nó đoàn tụ đi!

Sắc Không âm hiểm nói.

Há mồm, khóe miệng Sắc Không bỗng nhiên biến lớn, một cỗ lực hút kinh khủng từ miệng Sắc Không hiện ra.

Khóe miệng Sắc Không giống như khắc tinh của thân ảnh trong suốt vậy, thân ảnh trong suốt không thể thi triển được thủ đoạn gì.

- Không, ta không cam lòng, ta không cam lòng!

Thân ảnh trong suốt tê tâm liệt phế gào thét, nhưng giờ phút này căn bản vô ích, làm sao có thể phản kháng? Tung hoành tung hoành cuối cùng chết oan uổng trong miệng một tiểu nhân vật người nhát gan sợ phiền phức.

- Tôn tử của ngươi năm đó cũng nói lời giống vậy, quả nhiên là ruột thịt!

Đầu con giun ghê tởm lắc lắc nói.

Chỗ Thiên Đình!

Doanh nuốt Thánh nhân! Thiên hạ khiếp sợ! Thậm chí còn dung hợp thiên địa Tế Đàn của Khổng Tử. Giờ phút này, cũng không ai rõ Doanh là thiên địa nghiệp vị gì.

Sau một tiếng rống to, một tiếng long ngâm. Đại đạo Doanh biến mất, quay đầu nhìn về phía Thánh nhân Di Thiên!

Không chỉ Doanh, gần như ở trong nháy mắt đó, mọi người đều nhìn về phía Di Thiên Thánh nhân!

Hạo Thiên, Thái Thượng, Tiếp Dẫn, Chuẩn Đề, Doanh, ánh mắt năm người tràn đầy lạnh lùng.

Mà đường đường là Thánh nhân giờ phút này cũng bị giật mình!

Thánh nhân bị năm Tổ Tiên hù dọa? Nếu ở những nơi khác, ai sẽ tin tưởng? Đúng là chuyện đáng chê cười. Nhưng mà ở trong này không phải chê cười mà lại là sự thật.

Một Thánh nhân vừa mới bị ăn xong à!

Hai bây giờ còn đối chiến 5 đại Tổ Tiên đã bị giết một người, bây giờ còn thừa lại một mình Di Thiên Thánh nhân. Há chỉ có sợ hãi, quả thực chính là khủng bố, hơn nữa dựa theo tính cách nhát gan sợ chết của Di Thiên Thánh nhân thì còn hơn nữa.

Đứng ở trên thiên địa Tế Đàn Di Thiên trầm mặc một hồi.

Mọi người nhìn về phía Di Thiên, mà cường giả phía dưới không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc, hôm nay đã biến mất một Thánh nhân, chẳng lẽ lại ngã xuống một người nữa sao?

Năm người này cũng quá hung hãn đi!

Tuy rằng Di Thiên sợ hãi nhưng chung quy khác với Khổng Tử, Doanh hiểu được sơ hở của Khổng Tử, cho nên Khổng Tử mới ngã xuống, nhưng sơ hở của Di Thiên Thánh nhân mọi người đều cũng không biết a, nhưng đều là người quen cũ. Di Thiên đúng là vẫn sợ hãi.

- Lần này, dừng ở đây!

Thái Thượng thản nhiên nói.

Thái Thượng vừa nói, Chuẩn Đề, Tiếp Dẫn gật gật đầu.

Di Thiên thở phào một hơi, nhưng trong lòng vẫn căng thẳng!

- Dừng ở đây? Ta lại nhớ rõ Di Thiên không phải là quân tử gì, không sợ ngày sau hắn tiêu diệt từng bộ phận của mọi người sao?

Doanh thản nhiên nói.

- Ngươi!

Di Thiên phẫn nộ nhìn Doanh.

Bỗng nhiên Thái Thượng, Chuẩn Đề, Tiếp Dẫn cũng phẫn nộ nhìn Doanh. Hiển nhiên không muốn khuếch đại chiến đấu.

- Không sai, hôm này lại đồ thêm một Thánh nữa đi!

Ngọc Đế bỗng nhiên mở miệng nói.

- Khinh người, khinh người, khinh người, một khi đã như vậy các ngươi một khi đã kiên quyết như vậy, ta cũng sẽ không cho các ngươi khi dễ.

Di Thiên tức giận nói.

Thái Thượng, Tiếp Dẫn, Chuẩn Đề biến sắc, nguy rồi! Ép Di Thiên liều mạng!

- Ra tay, mau!

Thái Thượng lo lắng nói.

Tiếp Dẫn, Chuẩn Đề rất nhanh ra tay. Doanh vẫn đứng ở thiên địa Tế Đàn lạnh lùng nhìn, vẫn chưa ra tay, mà Ngọc Đế cũng như vậy.

- Ầm!

Thiên địa Tế Đàn dưới chân Di Thiên nổ tung, không gian bỗng nhiên sụp đổ, một cái hắc động khổng lồ bao phủ Di Thiên. Hắc động bọc Di Thiên xông về phía thiên mạch.

- Ông!

Toàn bộ thiên mạch bỗng nhiên run rẩy.

- Ầm!

Lại một tiếng nổ lớn vang lên, huyết vân trên bầu trời còn chưa biến mất lại lần nữa dày thêm gấp ba, mưa máu kinh khủng biến thành mưa rào, trào ra suối máu kinh khủng.

- Lại một Thánh nhân biến mất?

Hạo Mỹ Lệ rung động nói.

- Không, không, Di Thiên không ngã xuống!

Một bên Thi tiên sinh bỗng nhiên mở miệng nói.

- Không? Như vậy thiên địa làm sao lại?

- Di Thiên Thánh nhân dùng Thánh vị của mình làm cái giá phải trả, mạnh mẽ thúc dục thiên mạch, nghịch thiên số, dẫn trời phạt!

Thi tiên sinh mở miệng nói.

Dùng Thánh vị làm cái giá phải trả?

Chung Sơn cau mày nói.

- Vâng! Lúc trước Tiếp Dẫn nói, hai Thánh nhân là sử dụng thiên dẫn động trời phạt được, mà một Thánh nhân không phải không làm được. Di Thiên Thánh nhân muốn dùng được mạch, cách tốt nhất là dùng Thánh vị làm cái giá phải trả, Di Thiên rơi xuống làm người phàm trần, nhưng dẫn động trời phạt, tai nạn sắp bắt đầu. Tiếp Dẫn nguy rồi!

Thi tiên sinh nói.

- Thình thịch!

Thi tiên sinh dứt lời. Xa xa đại trận bốn mươi chín thiên đạo ầm ầm tán loạn.

Thiên Đình vốn vỡ nát cũng ầm ầm từ trên trời rơi xuống, đập lên mặt đất phía dưới.

Chỉ có một cái thiên mạch mà đã lay động không chịu nổi như vậy.

Trong lúc nhất thời, trời đất quay cuồng, toàn bộ mặt đất bốn đại bộ châu,t xuất hiện vô số vết rạn. Giống như ngày tận thế vậy.

Thậm chí vô số cường giả vào giờ khắc này ngay cả bay cũng không đứng dậy được.

Vô tận mây máu trên bầu trời đột nhiên một cỗ một đám mây màu vàng thối bay.

- Ông!

Suối máu trên mặt đất ngừng bốc lên, mà lại dựng lên từng đạo thiên đạo.

Rất nhiều thiên đạo ở bốn phương tám hướng bốn đại châu dựng lên, mà nguyên khí toàn bộ thiên hạ đột nhiên đại loạn, rất nhiều cường giả bế quan giờ khắc này đều tẩu hỏa nhập ma.

Vô tận tạp khí hội tụ về phía Thiên Đình. Quá nhiều, so với hiệu quả Chung Sơn tạo thành ở Hàm Dương Hàm Dương ngày xưa càng mạnh hơn.

Không chút do dự, Thiên Phạt Nhãn bên trong Thần Giới của Chung Sơn mạnh mẽ hút vào.

Vô tận tạp khí bị hút vào, mà từng cây cột thiên đạo ở trong, từng cái dựng thẳng lên, Thần Giới điên cuồng phục chế.

Trên đỉnh đầu Chung Sơn lại hình thành một cái lốc xoáy tạp khí.

Chung Sơn rất nhanh rút ra.

Phục chế thiên đạo thứ sáu mươi mốt, thứ sáu mươi hai, thứ sáu mươi ba... Một trăm!

Mi tâm Hồng Loan Phấn Liên đột nhiên biến thành màu lam. Chung Sơn nhanh chóng cắt đứt liên hệ giữa Thần Giới và đại thế giới. Đình chỉ hút vào.

Mà giờ khắc này, bốn phương tám hướng, vô số người quỳ lạy.

Bao gồm các thuộc hạ Chung Sơn. Hạo Mỹ Lệ, Thi tiên sinh, Lạc Tinh Trần, Tây Độc Hoàng, Nam Cung Thắng.

Thậm chí trên một tòa núi cao khác, mạnh như Khổng Tuyên cũng quỳ lạy.

Bầu trời đã hoàn toàn biến thành màu vàng, hoàng vân bao phủ.

Gần như mọi người đều quỳ lạy.

Chỉ có một loại người không có quỳ, chính là người đứng trên thiên địa nghiệp vị, Sinh Vị!

Dưới chân Chung Sơn hiện lên thiên địa Tế Đàn.

Doanh đạp thiên địa Tế Đàn, Ngọc Đế đạp thiên địa Tế Đàn. Ngay cả Thái Thượng, Chuẩn Đề, Tiếp Dẫn, chẳng biết lúc nào cũng bước lên một cái hư ảnh thiên địa Tế Đàn.

Ngẩng đầu nhìn trời, chỗ vô tận mây vàng xuất hiện một cái khe hẹp khổng lồ. Thời điểm nhìn thấy cái khe hẹp kia, Thái Thượng, Chuẩn Đề, Tiếp Dẫn, đều lộ ra nụ cười khổ sở.

Không ai dám ngẩng đầu, trừ người có được thiên địa Tế Đàn, chỗ sâu trong hồn phách mọi người đều giống như bị áp chế, mạnh như Khổng Tuyên, giờ phút này cũng là quỳ lạy, có thể thấy được cổ áp lực này lớn cỡ nào.
Bình Luận (0)
Comment