Trường Sinh Bất Tử

Chương 1136

Nhân Tôn, Quỷ Xa đứng ở ngoài đại trận tràn ngập khói độc. Hai người hơi mờ mịt nhìn trước mắt.

- Đây, đại trận làm sao phá? Ta làm sao lại không nhìn ra? Quỷ Xa cổ quái nói.

Nhân Tôn bộ mặt không khỏi co giật nói: - Đại trận này trong ngoài phân ra ba tầng, dường như thật sự không phá!

Nói xong, Nhân Tôn không hiểu vung tay lên.

- Thình thịch!

Trong lúc Nhân Tôn phất tay, vô tận khói độc ầm ầm xông lên trời, tiếp đó tản ra, biến mất.

Xung quanh lập tức ra núi sông.

Chỗ trung tâm là một ngọn núi hình đầu rồng lớn, mà dãy núi bốn phía lại là thân rồng. Cả sơn thể là một con trường long.

Đầu rồng, râu rồng, da rồng, cốt rồng, bất kỳ một tiên nhân nào đều có thể ý thức được sự quý báu của những tài liệu này, bố trí trận này, chỉ vẻn vẹn từ chỗ đầu rồng đã là cực kỳ xa xỉ.

Nhưng mà, duy nhất không được hoàn mỹ chính là mắt rồng, dãy núi phong thủy này đã không còn con mắt trái.

Mà cái hốc mắt kia, dường như bị người ta mạnh mẽ cậy xuống vậy.

Khuôn mặt Nhân Tôn lập tức co giật.

- Long nhãn không còn? Nhân Tôn, phong thủy trận này của ngươi, dường như chỉ có Long nhãn là dùng tài liệu kém cỏi nhất à, Minh Tinh thạch! Long cốt này là Tử Đồng Kim Tinh, là máu râu rồng trăm vạn năm ngưng thành. Gân rồng là vạn gân Yêu luyện thành, nhưng chỉ có còn mắt này là Minh Tinh thạch a. Ngươi xem còn có những thứ khác hay không? Quỷ Xa lập tức cau mày nói.

Nhân Tôn sắc mặt âm trầm nói: - Không cần kiểm tra, Phong Thủy Trận này là ta bố trí, ta rõ ràng nhất, đúng là thiếu một viên Long nhãn.

- Chỉ thiếu một khối Minh Tinh thạch? Những cái khác cái gì cũng không lấy? Người xông vào có ý gì? Quỷ Xa cau mày nói.

- Đúng vậy, vì sao? Chỉ lấy một khối Minh Tinh thạch chứ? Người đến có mục đích gì? Nhân Tôn khó hiểu.

- Ở đây có một cái động? Quỷ Xa chỉ chỉ về chỗ cách đó không xa nói.

Nhân Tôn lập tức điều tra một phen, sau khi điều tra phát hiện, động này vừa vặn thông ra bên ngoài.

- Tê! Nhân Tôn rút khẩu khí.

- Chuyện gì vậy?

- Phong Thủy Trận này dẫn tới khí hậu từng khu vực khác nhau, địa mạch, chính là nơi khó phá nhất, người đến không ngờ mạnh mẽ phá mở địa mạch rồi? Này, người này rốt cuộc có thực lực gì? Cho dù Tổ Tiên tầm thường cũng không thể làm được a! Nhân Tôn lộ ra vẻ lo lắng nói.

- Người đến phá mở phòng ngự mạnh nhất, tiến vào chỉ lấy đi một khối Long nhãn, hắn có ý gì? Quỷ Xa cổ quái nói.

- Chẳng lẽ là đang cảnh cáo chúng ta? Nhân Tôn biến sắc.

- Cảnh cáo?

- Không sai, đúng là cảnh cáo, người này có thực lực cường đại, lại chỉ vẻn vẹn cảnh cáo, chẳng lẽ hắn nhìn ra mục đích của chúng ta? Hay là hắn nể mặt mũi của Thần Hoàng? Nhân Tôn sắc mặt không ngừng biến hóa.

Nhân Tôn và Quỷ Xa sắc mặt không ngừng biến hóa. Người đến vô thanh vô tức phá trận, đồng thời dùng một loại phí sức nhất, sau khi phá sâu đại trận lại chỉ lấy đi Minh Tinh thạch, động cơ của người đến không đơn thuần, Nhân Tôn và Quỷ Xa nghĩ càng ngày càng sâu xa. Thậm chí trên mặt Nhân Tôn đều lấm tấm mồ hôi lạnh.

- Không được, tuyệt thế cao thủ mang lòng dạ bất lương như thế, ta phải bẩm báo Thần Hoàng! Nhân Tôn nói.

- Ừ! - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - Nam Chiêm Bộ Châu.

Một chỗ dãy núi bốn phía thiên địa tràn ngập chính khí.

Hàng vạn Nho Sinh mặc áo bào trắng không ngừng xuyên qua. Hoặc là nói, phần lớn con cháu Nho đạo ở Đông Châu đều tụ về đây.

Khổng Tử ngã xuống, Nho môn suy bại, cộng thêm mấy năm nay Đại Tần đốt sách chôn người tài, Nho đạo bị đả kích trước nay chưa có, giờ phút này, rất nhiều đệ tử Nho môn đã rời khỏi Đông Châu.

Hoặc mai danh ẩn tích, hoặc gia nhập tông môn khác, dù sao Nho đạo cũng đã xuống dốc.

Chỉ có một số phần tử tận trung với Nho đạo còn ở lại Đông Châu, hy vọng Nho đạo có thể lần nữa quật khởi.

Nhưng những năm này, những phần tử tận trung với Nho đạo này cũng cực kỳ gian nan. Cho tới tận khi con cháu của Khổng Tử là Khổng Sắc Không tái hiện. Đệ tử Nho môn mới lại lần nữa thấy được hy vọng. Nho đạo khí tức của Khổng Sắc Không không ngờ vô hạn tiếp cận Khổng Tử năm đó.

Bởi vậy, Sắc Không rất nhanh tụ tập một đám đệ tử Nho môn, tại Nam Chiêm Bộ Châu thành lập một Thánh địa của Nho môn mới không lớn. Trung ương ngọn núi cao nhất, dựng đứng 1 pho tượng Sắc Không khổng lồ. Để cho vô số đệ tử Nho môn thăm viếng.

Trong trung tâm đại điện. Chỉ có một người.

Đúng là Sắc Không, Sắc Không một thân áo bào trắng, đầu đội tóc giả, giả bộ nghiêm trang.

Cửa đại điện đóng chặt.

Trước mặt Sắc Không bày một ngọc đài to lớn, trên ngọc đài là bản đồ Nam Chiêm Bộ Châu. Nhìn bản đồ, Sắc Không lắc lắc đầu, hai mắt dần dần nheo lại: - Trí nhớ của Khổng Tử đúng là khó tiêu hóa, tuy nhiên, tất cả của ngươi năm đó, còn không phải giá y cho ta hay sao?

- Nam Chiêm Bộ Châu? Tử Tiêu cung? Toàn bộ lực lượng của thiên hạ đệ nhất nhân Hồng Quân năm đó? Sắc Không hai mắt nheo lại nhìn chằm chằm.

- Đã đi ra hai tên Hồng Quân, đáng tiếc, các ngươi ai cũng không phải Hồng Quân, chỉ có ta mới xứng là Hồng Quân. Sắc Không tự hào nói.

Lật tay một cái, trước mắt xuất hiện một mặt gương. Sắc Không đầu hơi hơi uốn éo. Đầu biến thành đầu giun to lớn ghê tởm.

Sắc Không nhẹ nhàng sờ sờ cái đầu cực lớn ghê tởm của mình, thản nhiên nói: - Hồng Quân chính là Khúc Thiện Thần Thú (giun) đứng đầu thiên địa, sau khi ngã xuống, khắp nơi thiên hạ đều có giun, những con giun này bất diệt, Hồng Quân không chết? Giun trong thiên hạ cũng không diệt tuyệt, bởi vì nó quá nhiều. Nhưng mà, lại lần nữa bước lên Thần thú vị, chỉ có Sắc Không ta mà thôi. Ta là Khúc Thiện Thần Thú (giun) duy nhất thiên địa. Ta đây chẳng phải là kiếp khác của Hồng Quân sao? Mặc kệ nói như thế nào, ta nhất định phải lấy được Tử Tiêu cung, lấy được Tử Tiêu cung, ta chính là Hồng Quân.

Sau khi tự an ủi mình Sắc Không, sắc không vuốt vuốt đầu mình: - Một khi ta trở thành Hồng Quân, thiên hạ này còn có gì khiến ta sợ? Chung Sơn? Nhiều năm nhục nhã, ta sẽ trả lại gấp trăm lần!

Đầu giun Sắc Không càng ngày càng dữ tợn, thoạt nhìn cũng càng ngày càng xấu xí.

- Vù!

Một cỗ khí tức khổng lồ từ trên trời giáng xuống, bên ngoài, Thánh địa mới của Nho môn bỗng nhiên xuất hiện một đám khách không mời mà đến.

Thả ra khí tức khủng bố, khiến Sắc Không đang tự sướng bỗng nhiên giật mình một cái. Đầu trở nên lay động, rất nhanh biến trở về hình người.

Cũng chính giây lát kia.

- Oanh! Đại điện cửa bị mở ra.

- Bẩm môn chủ, có địch đến xâm phạm! Người xông vào lo lắng nói.

- Đã biết! Sắc Không sắc mặt lạnh lùng.

Thiếu chút xíu nữa, thiếu chút xíu nữa liền thấy chân thân của mình. Sắc Không cả kinh một thân mồ hôi lạnh.

- Người tới là người phương nào? Hãy xưng tên ra! Ở ngoài đại điện truyền đến từng đợt hô to.

Ở ngoài đại điện trung tâm Thánh địa mới của Nho môn, trong trời cao, đứng 12 người áo bào đen, 12 người người áo bào đen vừa đến, 1 cổ khí thế cường đại áp tới bốn phương tám hướng, chấn nhiếp toàn bộ Thánh địa mới của Nho môn.

Khí tức kinh khủng áp vô số cường giả nhất thời không thở nổi.

Đây là Tổ Tiên khí tức? Tổ Tiên mới có khí tức như vậy?

- Môn chủ! Một đám người quay sang đại điện kêu lên.

Bởi vì, mọi người đều biết, nơi này mạnh nhất chính là môn chủ mới, Khổng Sắc Không, bởi vì hắn nắm giữ Hồng Nho đại đạo Nho môn, đại đạo ngày xưa của Khổng Tử.

- Môn chủ các ngươi là Khổng Sắc Không? Bảo hắn đi ra! Kim Bằng hét lớn.

Đệ tử Nho môn người nào người nấy mắt lạnh nhìn về phía Kim Bằng. Cừu gia Nho môn? Hừ, đợi môn chủ đi ra, ngươi nhất định sẽ đẹp mặt.

- Ai dám đi tìm chết? Trong đại điện truyền đến thanh âm lạnh như băng của Sắc Không.

Đạp bước, Sắc Không đạp bước đi ra, tại trong mắt Sắc Không, Tổ Tiên bình thường, mình ứng phó cũng không khó.

Cắn nuốt Khổng Tử, có được Hồng Nho đại đạo của Khổng Tử, đến lúc đó đại đạo vừa ra, lại có mấy vạn đệ tử Nho môn nơi này, thực lực nhất định sẽ được tăng phúc vô số, mặc kệ đến bao nhiêu, đều có thể ứng phó. Nhưng mà, khi một chân Sắc Không bước ra một chốc kia, Sắc Không thấy được 12 người trên bầu trời.

Chẳng biết tại sao, nhìn thấy người đầu tiên kia, trong lòng Sắc Không không khỏi run lên. Lông tơ toàn thân đột nhiên dựng thẳng lên.

Đây, đây là? Chung Sơn?

Sắc Không chỉ vẻn vẹn bằng vào loại cảm giác này, không ngờ lập tức đoán được người nọ đúng là Chung Sơn, quá quen thuộc, mỗi lần nhìn thấy Chung Sơn đều là loại cảm giác này, là hắn? Hắn tại sao lại đến đây? Trong lòng Sắc Không không khỏi bi ai, Chung Sơn này làm sao mà mình không qua được.

Tất cả đệ tử Nho môn nhìn thấy một chân môn chủ ở bên trong cửa, một chân ở ngoài cửa, đối mặt với cánh cửa không cao kia, giờ phút này bất động, liền bảo trì tư thế kia, khiến các đệ tử Nho môn tràn đầy cổ quái. Sắc Không sắc mặt không thay đổi, nhưng trong lòng thì tràn đầy rối rắm.

Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Chung Sơn hắn lại tới nữa! - Sắc Không? Chung Sơn trầm giọng nói.

Sắc Không trong lòng vừa động, không đợi bước ra đại điện, lập tức hô lên: - Tất cả đệ tử Nho môn nghe lệnh, những người này là địch nhân đến diệt Nho môn ta, mọi người cầm vũ khí lên, bảo vệ Nho môn, chính khí trường tồn!

Khi nói chuyện, trước mặt Sắc Không, một cái đại đạo to lớn nối liền trời đất xuất hiện, đúng là Hồng Nho đại đạo của Khổng Tử. Sau khi cắn nuốt Khổng Tử, mặc dù không thể phát huy toàn bộ uy lực Hồng Nho đại đạo, nhưng mà ba thành thì cũng phải có.

Hồng Nho đại đạo vừa ra, vô tận hạo nhiên chính khí tràn ngập cơ thể đệ tử Nho môn xung quanh. Hàng vạn đệ tử Nho môn lập tức ý chí chiến đấu ngang nhiên. Người nào người nấy cao giọng quát lên: - Bảo vệ Nho môn, chính khí trường tồn...............!

Đại chiến hết sức căng thẳng. Vô số đệ tử Nho môn dường như nổi điên nhằm về phía bầu trời.

Mà Sắc Không sau khi kịch liệt hô lên, lại thối lui về phía sau, lui vào trong đại điện. Một bộ tư thái lừa thuộc hạ, còn một mình trốn chạy.

Sắc Không bỗng nhiên lấy ra một khối ngọc phù, đầy mặt bi ai: - Sát tinh Chung Sơn, tại sao ngươi lại đến đây, ta chỉ còn thừa lại một khối truyền tống phù này!

Nói xong, không chút do dự, tay bóp một cái.

Bên ngoài, Hồng Nho đại đạo hiện, vô số lực lượng tràn ngập cơ thể đệ tử Nho môn, người nào người nấy thật giống như bị thôi miên, mặc dù là phàm nhân, cũng dám phi thân tiến lên, xông về phía đám người Chung Sơn.

Hàng vạn đệ tử Nho môn xông lên trời, rậm rạp chằng chịt.

Một bên Lạc Tinh Trần lập tức bước ra khỏi hàng, lật tay một chưởng đập xuống dưới, hư không không khỏi lay động, dường như từ chỗ bàn tay của Lạc Tinh Trần, khắp không gian đều bị đè xuống vậy.

Một đối 5 vạn.

- Oanh...............!

Tất cả đệ tử Nho môn bị một chưởng này ầm ầm đánh lui. Lực lượng Tổ Tiên, căn bản không phải những tu sĩ bình thường này có khả năng sánh được.

Một chưởng đánh xuống phía dưới, 5 vạn đệ tử Nho môn đều miệng phun máu tươi. Rất nhiều cung điện bị ép thành bột phấn.
Bình Luận (0)
Comment