Trường Sinh Bất Tử

Chương 1179

- Ta đã nhường ra Thánh vị, sao hả, ngươi muốn đuổi tận giết tuyệt hay sao?

U Lam Thánh nhân vô cùng tức giận.

Tức giận? Nào chỉ là tức giận, thậm chí U Lam hết sức căm phẫn, mình khuất nhục nhường ra Thánh vị, kẻ này còn muốn giết mình? Kết quả này, còn không bằng không bỏ Thánh vị, liều mạng với hắn.

Nhưng U Lam Thánh nhân cũng hiểu, không phải kẻ này lật lọng, mà đạt tới độ cao như hắn, hoàn toàn có thể tuyệt tình tuyệt tính, mọi uy hiếp tiềm ẩn tự nhiên phải được xử lý sớm.

Đứng ở góc độ khác nhau, cân nhắc vấn đề khác biệt.

- Ta không phải giả nhân từ như Mặc Địch, nếu U Lam Thánh nhân không còn, vậy triệt để biến mất đi! Hơn nữa, từ chối trời ban, trời cao giận dữ, ta đang thay trời hành đạo!

Nguyên Thủy thản nhiên nói.

Trời cao ban Thánh vị cho U Lam, U Lam lại từ bỏ, tự nhiên là trời nổi giận, hiện tại Nguyên Thủy giết U Lam, đúng là thay trời hành đạo.

Dưới đại nghĩa thiên địa, Nguyên Thủy làm đúng, đây là thay trời hành đạo không sai được, làm cho U Lam đương trường tức giận đến nội thương.

- Thay trời hành đạo, hay cho thay trời hành đạo!

U Lam ủy khuất hô lên.

U Lam muốn mắng Nguyên Thủy đê tiện vô sỉ cũng không có cớ, bởi vì Nguyên Thủy nói là thật.

- Thiên uy!

Nguyên Thủy nhàn nhạt nói.

Không dùng Nguyên Thủy Phiên, cũng không cần Tử Tiêu Cung trên không trung, chỉ cần điều động lực lượng Thánh nhân có được, đè xuống U Lam.

Ầm...

Bầu trời bên trên U Lam, hư không bỗng sụp đổ, một cái hư không khổng lồ đè xuống U Lam, bốn phía đông lại, không trốn ra được.

- Tĩnh Tâm, toàn lực!

U Lam căm phẫn.

Lật tay, U Lam lấy ra Pháp bảo Thánh nhân của mình, một tấm gương bay ra nghênh đón. U Tĩnh Tâm tự nhiên không chậm hơn, Pháp bảo mạnh nhất bay ra.

Hai thầy tro kiệt sức phát ra uy lực mạnh nhất, chống cự lại lực lượng Thánh nhân vốn là của mình.

Hai người căm phẫn rống lên, bất lực cùng cô độc cỡ nào.

Ầm....

Hai người bị bao phủ trong lỗ đen.

Nguyên Thủy từ đầu tới cuối chỉ lạnh lùng nhìn, dường như giết chết hai người căn bản không làm bản thân có cảm xúc gì.

Lỗ đen chậm rãi biến mất.

Một mặt gương lớn bảo vệ hai người.

Rắc rắc rắc!

Mặt gương ầm ầm tan vỡ.

Phụt!

U Lam phun máu, té xuống, nhũn ra.

- Sư tôn, phụt!

U Tĩnh Tâm cũng phun máu, nhưng phần lớn uy lực là U Lam ngăn chặn, cho nên thương thế nhẹ hơn, vội nâng U Lam dậy.

- Ngươi... sao lại thế này? Ta làm Thánh nhân 10 vạn năm cũng không thể hiểu thấu thiên uy, làm sao ngươi có thể vừa thành Thánh nhân, liền hiểu thấu thiên uy như thế. Không thể nào, tại sao lại như vậy?

U Lam trừng mắt yếu ớt hỏi.

U Lam biết lực thiên uy, nhưng thẳng đến không lâu trước U Lam cũng không hiểu ra được. U Lam là đệ nhất Thánh nhân thế giới này, nhưng cũng không hiểu ra. Còn Nguyên Thủy trước mắt vừa mới thành Thánh, lại sử dụng thuần thục, điều này làm U Lam bại trận, mờ mịt, tại sao lại thế này?

- Chuyện ngươi không biết còn nhiều lắm!

Nguyên Thủy khinh thường nói.

Lực lượng mà Thánh nhân nắm giữ, U Lam thúc ngựa cũng không theo kịp Nguyên Thủy, kém xa lắm, hơn nữa chỉ mới là ngụy Thánh.

- Ta chết không có gì đáng tiếc, ta chỉ cầu khẩn ngươi, hy vọng ngươi có thể tha cho hắn đi.

U Lam liền chỉ vào U Tĩnh Tâm nói.

- Ta không thích rắc rối, cùng chết đi!

Nguyên Thủy lạnh lùng.

Tuyệt vọng nhìn Nguyên Thủy, U Lam như đã biết được kết cục, khổ sở nói:

- Tĩnh Tâm, con có thể gọi ta một tiếng cha không?

- Sư tôn, ngài nói gì?

U Tĩnh Tâm trong lòng rên rỉ, sắp chết rồi, sư tôn biến thành hồ đồ?

- Tĩnh Tâm, kỳ thật con không phải mồ côi, năm đó cha không nhận con, cũng là có khổ, vi phụ đã hứa với nàng...

Ngay vào lúc mấu chốt này, U Lam lại nói ra quan hệ cực kỳ máu chó như thế.

U Tĩnh Tâm tràn đầy kinh dị, sắc mặt đoán người Chung Sơn cũng cổ quái. Này, đây là tình huống gì vậy?

Sắc mặt Nguyên Thủy tối sầm, lạnh lùng quát:

- Dong dài vô nghĩa! Cha con các ngươi lên đường đí

Nguyên Thủy sắp ra tay.

- Nguyên Thủy!

Trong hư không vang lên tiếng rống.

Ánh mắt Nguyên Thủy co rút, ngừng công kích hai phế nhân này, nhìn về phía âm thanh truyền đến.

Âm thanh này là Chung Sơn truyền ra, rống vang một tiếng, Chung Sơn dẫn một đoàn cường giả bay lên trời.

Một đoàn 300 người, hùng hổ bay về phía Nguyên Thủy.

Nguyên Thủy biến sắc, sau đó nhìn Tử Tiêu Cung trên không, muốn thu lại, nhưng lại có chút không nỡ, hình như còn có nghi thức gì chưa hoàn thành.

Xa xa, U Lam cùng U Tĩnh Tâm rốt cục cha con nhận nhau, sau đó nhìn về phía Chung Sơn.

Chung Sơn, lần trước, mặc dù Chung Sơn không ra tay, nhưng cũng cho U Lam ấn tượng sâu sắc, một trong hai đại đế vương?

Cái này, sao đại thế giới có nhiều kẻ mạnh như thế? Người này tên là Nguyên Thủy? Nguyên Thủy đã thành Thánh, hắn còn dám đi ra?

- Chung Sơn!

Nguyên Thủy híp mắt.

Trận chiến lần trước, Chung Sơn đã không khinh thường Chung Sơn nữa. Thực lực Chung Sơn rõ ràng trước mắt mọi người, trong này còn có người Táng gia, Táng giả quỷ dị, không chỉ là 9 Đại tướng thần.

Hơn nữa, lần này các Tổ Tiên thuộc hạ của Chung Sơn dường như đã khôi phục, còn có 300 Cổ Tiên.

Đội hình Chung Sơn bay tới, rất là khổng lồ.

Mạnh mẽ đến dù cho Nguyên Thủy không sợ, nhưng cũng phải cẩn thận.

- Nguyên Thủy, hai người này có duyên với Đại Tranh ta, mong rằng Nguyên Thủy có thể nể tình!

Chung Sơn nhàn nhạt nói.

Có duyên với Đại Tranh? Vậy không phải là muốn có hai người này?

Ánh mắt U Lam bỗng nhiên sáng ngời, giống như trong tuyệt cảnh bỗng xuất hiện tia sáng hy vọng, vốn đã tuyệt vọng, người này lại mang tới một tia hy vọng? Bản thân U Lam cũng cho rằng phải chết, nhưng U Lam không muốn U Tĩnh Tâm chết, ít nhất có thể lưu lại huyết mạch cho mình.

Trước mắt Chung Sơn có thể cứu được con ta?

Nguyên Thủy híp mắt nhìn Chung Sơn, lúc này, Nguyên Thủy không nhịn được nhớ tới Chuẩn Đề đạo nhân lúc Phong thần, giọng diệu vô sỉ cháy nhà hôi của, một câu có duyên với ta, đào đi bao nhiêu thứ trong chiến dịch Phong Thần, nhưng lại không thể phát tác được.

Trước mắt lại là tình huống này, tuy rằng Nguyên Thủy không sợ Chung Sơn, nhưng trải qua chiến dịch Vạn Thọ Sơn, Nguyên Thủy không muốn là địch với Chung Sơn ở lúc toàn thịnh. Ít nhất trước khi mình khôi phục thực lực năm đó, không thể suy nghĩ.

- Ngươi vẫn luôn trốn trong bóng tối?

Nguyên Thủy trầm giọng nói.

- Không phải "trốn", mà là luôn luôn "ở" trong trang viên ta mua.

Chung Sơn gật đầu nói.

Quần thần Đại Tranh dù biết người trước mặt là Nguyên Thủy Thiên Tôn, nhưng mỗi người đều đề phòng như gặp đại địch.

- Ta chỉ cần hai người này, không muốn tranh giành gì khác!

Chung Sơn cười nói.

Nguyên Thủy Thiên Tôn nhìn chằm chằm Chung Sơn, hít một hơi nói:

- Được!

Nguyên Thủy đáp ứng? U Lam cùng U Tĩnh Tâm bên dưới kinh ngạc nhìn cảnh này, đáp ứng? Thật sự đáp ứng? Nhóm người này mạnh mẽ như thế? Mạnh đến uy hiếp được Nguyên Thủy?

- Cám ơn!

Chung Sơn gật đầu.

Thân Công Báo lập tức bay xuống.

- Hai vị, có chịu gia nhập Đại Tranh ta?

Thân Công Báo biết rõ, lúc nên uy hiếp phải nên uy hiếp, đây là vấn đề nguyên tắc. Gia nhập Đại Tranh, chúng ta liền dẫn ngươi đi, không gia nhập, vậy ở lại đi!

U Tĩnh Tâm căm phẫn nhìn Thân Công Báo, nói thế nào đi nữa phụ thân hắn cũng là Thánh nhân, đi đến vận triều làm thần? Sao mà được?

Còn U Lam lại cười chua xót, cuối cùng gật đầu:

- Được, ta nguyện gia nhập Đại Tranh làm thần, nhưng mà con ta....

- Hắn làm người nhà của ngươi, vậy là đủ rồi!

Thân Công Báo hợp thời gật đầu.

Người nhà? Vậy U Tĩnh Tâm không cần phải gia nhập Đại Tranh? U Lam thầm thở ra, còn Thân Công Báo tự nhiên không để ý. Với thủ đoạn của mình, còn có thủ đoạn của Đại Tranh, thu phục các ngươi còn không phải như giỡn chơi hay sao? Về phần hiệp nghị miệng này có lực trói buộc cỡ nào, Thân Công Báo không để ý, Thân Công Báo chỉ cần thái độ là đủ rồi.

- Cáo từ!

Chung Sơn nói với Nguyên Thủy Thiên Tôn.

- Ừm!

Nguyên Thủy Thiên Tôn lên tiếng.

Đoàn người Chung Sơn nhắm một hướng, hùng hổ bay đi xa.

Nguyên Thủy nhìn theo đoàn người Chung Sơn rời đi, sắc mặt lại cực kỳ âm trầm. Dù chỉ đơn giản là đòi hai tên sắp chết, nhưng vô hình cũng là một lần giao đấu giữa Chung Sơn và Nguyên Thủy.

Kết quả giao đấu, Chung Sơn chiến thắng trở về! Tâm tình của Nguyên Thủy làm sao mà tốt được?

Chung Sơn rời đi, Nguyên Thủy hít sâu một hơi, đè xuống cơn giận trong lòng, ngẩng đầu nhìn Tử Tiêu Cung to lớn, cùng với Thương Thiên Nhãn trên bầu trời xa.

Nguyên Thủy nhìn Tử Tiêu Cung hít sâu một hơi nói:

- Thế giới Tử Tiêu Cung? Hồng Quân phong cấm? Xem ta phá phong cấm của ngươi!

Vừa nói, Nguyên Thủy phất tay, Thương Thiên Nhãn trên trời bùng lên hào quang, thiên đạo xung quanh cũng tỏa sáng rực rỡ.

Nguyên Thủy muốn mượn cơ hội này, điều động lực đại thế thiên địa Tổ Long Mật Cảnh, dùng lực đại thế thiên địa phối hợp lực Thương Thiên Nhãn, cùng phá vỡ phong ấn của Hồng Quân.

Hư không rung chuyển, Nguyên Thủy sắp ra tay.

Xa xa, đoàn người Chung Sơn bay về chỗ cũ.

- Chung Sơn, vì sao đi như thế?

Kiếm Ngạo không hiểu.

Lúc này, không phải nên cướp lấy Nguyên Thủy Phiên hay sao?

Chung Sơn nhíu mày, ngẫm lại, ngay vừa nãy, khi Nguyên Thủy một lần nữa thành Thánh, Thương Thiên Nhãn rót xuống vận số khổng lồ vào người Nguyên Thủy.

Nhưng Chung Sơn lại thấy rõ, Nguyên Thủy như trở thành cái hố không đáy, mặc kệ Thương Thiên Nhãn trút xuống bao nhiêu, vận số thoáng cái biến mất.

Thoạt nhìn vận số ổn định tăng lên, nhưng Thương Thiên Nhãn cho 100 phần, đã xói mòn 99 phần, tốc độ xói mòn quá nhanh. Tuy rằng thoạt nhìn vận số của Nguyên Thủy đang tăng lên, nhưng đợi cho đến khi Thương Thiên Nhãn ngừng cung cấp, vậy sẽ trôi đi kinh khủng.

Nguyên Thủy sắp ngã xuống?

Chết trong tay mình? Không! Lúc này mà toàn lực ra tay, nhất định hai bên cùng chịu thiệt.

Quần hùng thiên hạ tụ tập tiến vào, quyết định của mình không thể sai sót, vậy khẳng định là còn có người khác đối phó Nguyên Thủy?

- Ta chỉ là không muốn có kẻ khác nhặt tiện nghi mà thôi! Cũng có thể làm ngư ông sau cùng.

Chung Sơn khẳng định.

Ong ong ong....

Kiếm Ngạo đang muốn hỏi, trường kiếm thanh phong của Kiếm Ngạo đột nhiên rung chuyển. Kiếm Ngạo vội ấn chuôi kiếm, toát ra vẻ kinh ngạc.

- Có chuyện gì?

Chung Sơn lập tức hỏi.

- Kiếm ý, một cỗ kiếm ý không kém gì ta, thậm chí còn mạnh hơn kiếm ý của ta? Sao lại thế được?

Kiếm Ngạo biến sắc.

Chung Sơn vung tay, mọi người lập tức dừng lại.

Kiếm ý còn mạnh hơn cả Kiếm Ngạo? Có hả?

Chung Sơn đột nhiên quay đầu nhìn về phía Nguyên Thủy.

Tuy rằng đã cách cực xa, nhưng vẫn thấy được cái bóng, kiếm? Kiếm khí bao bọc thiên địa, liên tục hình thành bão tố kiếm thiên địa, bao bọc trung tâm, kiếm ý đánh vào, xé nát không gian.

Một mảnh thiên địa kiếm khí màu xanh mênh mông. Chiến đấu lại bắt đầu?

Xa xa, Nguyên Thủy điều động lực đại thế thiên địa, bỗng nhiên từng đạo kiếm ý tự nhiên sinh ra, bất ngờ cắt đứt đường dẫn điều động lực đại thế thiên địa của hắn.

- Hồng Quân?

Trong mắt Nguyên Thủy toát ra kinh hãi hô lên.
Bình Luận (0)
Comment