Trường Sinh Bất Tử

Chương 196

Các quan viên đều lộ ra một vẻ ghen tức nhìn về phía Chung Sơn. Nước có thể cháy thành lửa? Thậm chí còn có thể đem cả Cự Lộc điện nổ vang như vậy sao?

Các quan viên ở trong đó đều nhìn chằm chằm về phía Chung Sơn, Chung Sơn dùng một loạt thao tác đơn giản, rồi đốt cháy nước thành lửa. Tại sao lại có thể như vậy? Chẳng lẽ quy luật thiên địa lại có thể dễ dàng bị phá bỏ như vậy sao?

Hàn Tuyệt thái tử lúc nay đã không còn chú ý đến Niệm Du Du nữa. Tuy trong lòng y không muốn, tuy nhiên, thái tử cũng không phải là loại người ham luyến nữ sắc. Điều lúc này cần làm là phải tỏ ra giống như một thai tử đế triều. Hàn Tuyệt thái tử lúc này đang ngạc nhiên nhìn Chung Sơn, trên khóe miệng nở ra một nụ cười ngoài ý muốn.

A Đại, A Nhị lúc này đã vô cùng bội phục Chung Sơn khi Chung Sơn hỏa thiên Cự Lộc điện, hình tượng của Chung Sơn lúc này đã dâng lên rất cao trong lòng của họ.

Hai mắt của Thiên U công chúa sáng lên, nàng tỏ ra vô cùng hưng phấn, tiên sinh này thật sự là quá thần kỳ.

Cự Lộc vương ngồi ở phía trên thì ngẩng đầu lên nhìn lỗ thủng ở phía trên điện, trong mắt hắn hiện ra một vẻ tức giận nhìn về phía Chung Sơn. Tuy nhiên, ngay sau đó, lãnh ý lập tức biến mất.

- Thiên U công chúa, vị Chung Sơn tiên sinh này quả là có kiến thức rộng rãi.

Cự Lộc vương hướng về phái Thiên U công chúa nói.

Cự Lộc vương vô cùng ghen ghét đồng thời hắn cho rằng đây chắc chắn là kiến thức Chung Sơn biết từ nơi khác, tuyệt đối không phải là do hắn sáng tạo ra.

Nhìn thấy Cự Lộc vương lộ vẻ như vậy, Thiên U công chúa liền khẽ gật gật đầu nói:

- Không sai, đây là do Chung Sơn đọc được từ một trong những quyển kỳ sách xưa, không ngờ hôm nay lại có tác dụng.

- Sách cổ? Khó trách!

Hai mắt của Cự Lộc vương liền nhắm nghiền lại, hiển nhiên y vô cùng tức giận tuy nhiên chỉ còn biết kìm nén trong lòng.

Ở trong đại điện, Niệm Du Du lúc này đang nhìn về phía bức họa, trong mắt nàng hiện ra một vẻ ngạc nhiên, nước cháy thành lửa? Không, điều thần kỳ chính là, sau khi cháy xong thành lửa lại hóa thành nước, lửa sau khi cháy xong, chỉ để lại thành nước sao? Thủy hóa hỏa, hỏa lại hóa thành thủy?

Chung Sơn biết rằng trong lòng Niệm Du Du đang nghĩ điều gì, nhất định là nàng đang vô cùng kinh hãi. Sau khi đốt xong, đúng là chỉ còn lại nước, nhưng những phần tử này rất nhỏ, ánh mắt của Niệm Du Du có thể thấy được sao? Đây là tu vi gì? Ánh mắt của nàng sánh ngang với cả kính hiển vi siêu bội sao?

Nghe thấy đối thoại ở phía sau lưng, Niệm Du Du xoay người nhìn về phía Chung Sơn, trong ánh mắt ghen ghét của mọi người, nàng tiến về phía hắn.

- Chủ nhân, từ nay nô tì sẽ là người của chủ nhân.

Niệm Du Du hướng về phía Chung Sơn bái một cái, sau đó nhu thuận đứng ở phía sau lưng Chung Sơn, lộ ra một thái độc của nô tì.

Chủ nhân? Niệm Du Du mặc dù chỉ nói như vậy nhưng đã gây nên một lực hấp dẫn vô cùng lớn. Những ánh mắt ghen ghét nhìn về phía Chung Sơn ngày càng nhiều.

Đại điện đã bị phá hủy, Cự Lộc vương liền đứng dậy nhìn về phía Chung Sơn và Niệm Du Du, thấy hai người xưng hô, trong mắt của y cũng tràn ngập vẻ ghen ghét.

- Vương gia!

Bỗng nhiên, một thị vệ đột nhiên đi vào đại điện gọi.

- Chuyện gì vậy?

Cự Lộc vương đang buồn bực trong người cho nên gắt giọng hỏi.

- Vừa rồi có người báo lại, Cự Lộc phủ phát hiện ra tặc nhân!

Thị vệ kia nhỏ giọng nói.

- Cái gì?

Cự Lộc vương hoảng hốt hỏi lại.

Dường như Cự Lộc vương nghĩ đến chuyện trọng yếu gì đó, y liếc qua Thiên U công chúa sau đó mới lên tiếng;

- Thiên U công chúa, Hàn Tuyệt thái tử, chờ một lát, bổn vương sẽ trở lại.

- Ừ.

Thiên U công chúa và Hàn Tuyệt thái tử đều gật đầu đáp với nhau.

Sau đó, Cự Lộc vương vô cùng lo lắng chạy ra bên ngoài.

Bây giờ ở trong điện vô cùng bừa bãi, những quan viên ganh ghét, còn có Hàn Tuyệt thái tử, và Thiên U công chúa đều chia làm hai phe thế lực.

- Đi thôi, chúng ta đi đên trước sân kia chờ Cự Lộc vương, đại điện này không thể chờ đợi được. -

- Cũng được.

Hàn Tuyệt thái tử gật gật đầu đáp.

Sau đó, Thiên U công chúa dẫn đầu mọi người rời khỏi đại điện. Niệm Du Du theo sát phía sau Chung Sơn, vẻ mặt vô cùng cung kính, nắm lấy chéo áo của Chung Sơn mà đi. Chúng quan viên nhìn thấy cảnh tượng này thì đều lộ ra một vẻ tiếc hận và ghen ghét với hắn.

Hàn Tuyệt thái tử khẽ cười cười, quả nhiên khí độ của thái tử so với mọi người cao hơn rất nhiều, nắm được thả được, tuy nhiên hai thuộc hạ ở bên cạnh y thì lại lộ ra một vẻ ghen ghét.

Thiên U công chúa và Hàn Tuyệt thái tử đều nhìn về phía Cự Lộc những ngưjf kh

Thiên U công chúa mang theo A Đại và A Nhị ra bên ngoài, nhìn về cảnh sắc bốn phía. Chung Sơn bỗng nhiên phát hiện ra rằng ánh mắt của A Nhị lúc này vô cùng chuyên chú quan sát bốn phía.

Niệm Du Du dùng một đôi mắt lấp lánh nhìn Chung Sơn, tuy nhiên hắn vẫn không để ý tới.

Một nén hương sau, Cự Lộc vương từ đại điện đằng xa đi tới, trên khuôn mặt nở ra một nụ cười trút được gánh nặng.

- Thiên U công chúa, Hàn Tuyệt thái tử, hôm nay thật là có lỗi, không thể tiếp tục dùng đại yến với mọi người.

- Không sao, hôm nay ta cảm thấy rất vui vẻ.

Hàn Tuyệt thái tử cười nói.

- Chiêu đãi không chu toàn, xin hẹn lại lần sau.

Cự Lộc vương còn nói thêm, quả nhiên trong lời nói có ý, đại yến hôm nay đến đây là kết thúc.

- Được.

Hàn Tuyệt thái tử gật đầu nói.

- Cự Lộc vương, Thiên U có một thỉnh cầu.

Thiên U công chúa đột nhiên cất tiếng nói.

- Chuyện gì vậy?

Cự Lộc vương nghi hoặc nhìn Thiên U công chúa.

- Ở trong thiên lao thành Thiên Không, có một phạm thần của Đại La, Thiên U mong muốn đi tới nhà ngục thăm một chút, mong Cự Lộc vương đồng ý.

Thiên U công chúa chân thành nói.

Cự Lộc vương nhíu mày nhìn Thiên U công chúa, sau đó mỉm cười nói:

- Được, vậy ta sẽ cùng với công chúa đi tới đó.

- Đa tạ.

Thiên U công chúa gật gật đầu.

Chung Sơn nhíu mày, tuy nhiên cũng không nói gì cả.

Sau đó, Cự Lộc vương đưa hai người lướt qua một màn hồng sắc, ở bên ngoài vương phủ, Thiên U congoc húa cùng với Hàn Tuyệt thái tử hai người đi cách nhau, trên khuôn mặt của Cự Lộc vương lúc này bỗng nhiên nở ra một nụ cười lạnh lẽo.

Trên đường đi, Chung Sơn khôg hề nói lời nào, hắn đi đến trước sân Tây Uyển, lúc trở về Thiên U công chúa cũng mỉm cười với Chung Sơn:

- Tiên sinh, chúc mừng tiên sinh đã đoạt được mỹ nhân.

Giờ phút này, Niệm Du Du đang cúi thấp đầu, tỏ ra một vẻ thẹn thùng yếu ớt vô cùng đáng thương.

Chung Sơn không hề tỏ ra vẻ gì cả, hắn đi tới trước mặt Thiên U công chúa, đọt nhiên nở ra một nụ cười.

- A Đại, A Nhị,bắt lấy.

Chung Sơn hét to lên.

Chung Sơn vừa quát xong, Niệm Du Du liền giật cả mình, trong mắt của nàng hiện ra một vẻ sợ hãi, A Đại A Nhị, bắt lấy? Bắt lấy ai? Bắt lấy Niệm Du Du sao? Tiên sinh muốn làm gì đây?

- Còn không mau bắt lấy?

Thiên U công chúa đột nhiên cất tiếng nói.

- Dạ.

A Đại và A Nhị hai người lập tức tuân mệnh.

Sau đó thân hình của hai người nhoáng lên, cả hai đều lưu lại tàn ảnh hướng rồi lao về phía Niệm Du Du.

- Ầm ầm.

Ở phía trước Niệm Du Du đột nhiên xuất hiện một luồng cát bụi.

- Chủ nhân, người thật là ác độc.

Niệm Du Du hiện ra ở giữa không trong, trên khuôn mặt lộ ra một vẻ u oán.

- Niệm Du Du, ngươi là người như thế nào? Tại sao lại biết ta?

Chung Sơn lạnh lùng nhìn Niệm Du Du ở trên không trung rồi nói.

- Ha ha, Chung Sơn ngươi thật là biết điều. Hóa ra ngươi thật sự không tầm thường, giỏi lắm, giỏi lắm.

Giọng nói của Niệm Du Du ở giữa không trung đột nhiên biến đổi, tựa như là đã tỏ ra dáng vẻ của một yêu nữ như lúc bình thường.

Tính cách của nàng thay đổi bất thường, sự biến hóa này thật là quá nhanh.

A Đại và A Nhị cũng nhanh chóng lao lên trên trời, sau đó rất nhanh chạm vào thân hình của Niệm Du Du trên không trung.

Có hai Niệm Du Du?

Thần sắc của A Đại và A Nhị ngưng trọng lại, sau đó mọi người xông tới.

- Thình thịch.

Kim cát lập tức nổ tung, sau đó không thấy Niệm Du Du ở đâu hết.

- Ha ha, Chung Sơn, ta sẽ còn quay lại tìm ngươi.

ở phía xa xa trên không trung đột nhiên truyền tới một tiếng cười đùa giỡn.

Theo tiếng cười vọng lại, ở phía xa xa trên không trung Niệm Du Du dần dần biến mất.

A Đại A Nhị định đuổi theo.

- Không cần đuổi.

Thiên U công chúa nhướn mày nói.

A Đại, A Nhị lập tức bay tới trước mặt Thiên U công chúa.

- Công chúa.

Hai người nhíu mày kêu lên.

- Các ngươi đuổi không kịp đâu, nàng ta là hậu duệ của tiên nhân, có năng lựa truyền thừa.

Thiên U công chúa nhíu mày nói.

- Dạ.

A Đại A Nhị nghe nàng nói vậy thì chỉ có thể buông tha cho.

Mà Chung Sơn ở bên cạnh lại nhướn mày nhìn về phía xa xa. Niệm Du Du? Rốt cuộc nàng là ai?

- Tiên sinh, người có biết lai lịch của nàng không?

Thiên U công chúa nhìn Chung Sơn rồi hỏi.
Bình Luận (0)
Comment